Thuận Thiên Kiếm Rồng Không Đuôi
Chương 61: Hồi mười (4)
Nghịch Tử
11/06/2018
Tên mập như tên tử tù được ân xá, vội vội vàng vàng kéo xác đồng bọn
tông cửa trốn. Lúc ra đến cửa, hắn mới nghiến răng nói thầm:
“ Chúng mày tưởng thế mà ngon á? Đợi tao gọi thêm người vào đây thì ba thầy trò mày đi đời là chắc. Ôi, chỉ tiếc thanh đao Lĩnh Nam. ”
Gã mập chợt ngừng lại một chút. Im ắng quá. Việc hắn nghe rõ mồn một tiếng bản thân nói thầm chứng tỏ có cái gì đó không ổn. Đồng bọn hắn hắn biết. Rặt một lũ mồm năm miệng mười chẳng mấy khi ngớt nói. Cho dù có thắng cũng phải vào chính điện ba hoa om sòm một trận.
Tên này ngẩng đầu quan sát thật kỹ mới nhận ra cả căn miếu đã trở nên đìu hiu quạnh quẽ hơn cả chùa bà đanh từ bao giờ. Biết là có biến, hắn vội vàng tìm cách trèo tường lẩn ra, lại quăng luôn xác tên gầy xuống đất cho tiện tay. Nhưng nay võ công đã bị phế bỏ, hình thể lại béo mập nên hắn cứ cố mãi mà không leo lên nổi đầu tường đặng.
Hết cách, hắn đành mạo hiểm đánh liều băng qua sân miếu. Cái bộ dáng lấm la lấm lét của y hiện giờ trông đến là thảm hại.
Cũng may là cửa miếu đã bị đạp sập từ lâu, nên hắn có thể dễ dàng lẻn ra ngoài.
Thoát thân rồi, tên mập mới chui vội vào một nhà dân, kéo ghế ngồi thở dốc. Thấy công phu khổ luyện mấy năm bị người ta phế sạch, y không khỏi căm Quận Gió ghê gớm, thầm nghĩ:
“ Quần hùng yến ở thành Tây Đô chẳng mấy nữa sẽ diễn ra, đến lúc đó mình trà trộn trong đám người, tìm cơ hội. Mẹ kiếp! Hôm nay Đào Xuân Tùng ta thề phải trả bằng được mối thù này, dù sau này thịt nát xương tan cũng chịu. ”
Giông bão chiến trường vừa qua đi, sóng gió giang hồ lại muốn dâng cao ngút trời. Thiên hạ… không yên.
Quận Gió đuổi tên đệ tử phái Long Đỗ xong, đột nhiên trợn mắt nhìn hai đứa nhóc.
“ Hai cái đứa này ra giang hồ chưa được mấy ngày, cái hay không học được tí nào, thói xấu thì ôm về cả một sàng! Giỏi quá nhỉ? Thầy dạy chúng mày tự cao tự đại thế hả? Nhất là thằng Cẩu! Mới học được môn võ chó đúng không, oai như cóc nên chẳng coi ai ra gì đúng không? Thầy dạy mày đánh hùng hục như trâu húc mả thế hả Cẩu? Chúng nó đông gấp ba mày, đánh thắng một tên mà đứt cả hơi thế thì giải quyết được cái gì? Cả Phiêu Hương nữa. Hai đứa cùng một thầy dạy, mắt nhìn đối thủ thì tai thỉnh thoảng cũng phải nghe xem Cẩu nó thế nào chứ? Nhỡ Cẩu thua mà mày chưa chế trụ được thằng béo kia, hai đứa giáp công một trước một sau thì có mà đi đời cả nút. Quá thất vọng! ”
Vừa nói, ông vừa lấy hai ngón tay cốc lên đầu chúng nó. Tất nhiên là Quận ra tay rất có chừng mực, không tổn hại gì đến bọn nó cả. Ngược lại, nội lực từ cái cốc đầu của ông cũng nhẹ nhàng giải khai hết đống huyệt đạo bị điểm của cả hai. Hai đứa bị đau, vừa lấy tay xoa tới xoa lui đỉnh đầu mình vừa xuýt xoa.
Phiêu Hương mở to mắt nhìn Quận, làm nũng:
“ Uuuu… thầy ác thế, đứng ngoài xem từ đầu mà cứ núp kín mít một chỗ chẳng chịu ra tay gì cả. Chúng con vừa rồi sợ muốn chết đấy thầy biết không? Chẳng may tên gầy lúc đó tự nhiên ngứa tay ngứa chân, bẻ cổ Cẩu đánh cạch một cái, thì thôi lá xanh rụng trước lá vàng rồi còn gì? ”
Quận Gió nguýt cô bé một cái dài hàng dặm đường, nói:
“ Gớm, cô cậu gian như lươn như lẹo, người ta không sợ thì thôi chứ biết sợ cái gì?? ”
“ Con… sợ ma. ”
Tạng Cẩu lí nhí, cúi thấp đầu vẻ xấu hổ. Phiêu Hương thấy vậy bèn nhào đến, đôi tay bắt lấy hai bên má nó hết nhéo lại nhào, nói:
“ Cả ông thầy đại bợm của bọn con nữa. ”
Quận trông Tạng Cẩu gật đầu như vái sao thì chỉ biết im lặng. Thực là không biết xử trí hai đứa quỷ sứ này ra làm sao.
Đuổi đám đệ tử phái Long Đỗ đi rồi, ba người Quận Gió mới trở vào trong chính điện. Tạng Cẩu không quên lấy một thùng nước đầy cho Khiếu Hoá Tăng. Ông sư ăn xin chẳng biết tìm được một cái chum kiệu ở nhà nào, đặt ngay giữa điện thờ. Nước đổ đến lưng chừng chum, ông bèn bảo Huỳnh Bách Việt cởi áo ngoài rồi trèo vào ngồi bên trong. Đoạn, Khiếu Hoá Tăng cũng cởi áo cà sa xuống. Hai bàn tay to bè đặt lên lưng Bách Việt, bắt đầu vận công giúp y bức độc trong cơ thể ra.
“ Y trúng độc không nhẹ, ắt là bị thương bởi Long Đỗ Truy rồi. Độc của lá ngón rất nặng, lão muốn bức ra hết e phải tiêu hao mười năm công lực khổ luyện mà có đấy lão ăn mày ạ. ”
Quận Gió nheo mắt nhìn ra xa, ngữ điệu rất tuỳ ý. Trong lúc ấy, độc lá ngón cũng bắt đầu bị đẩy ra ngoài theo các ngón tay Huỳnh Bách Việt. Nước trong chậu thoắt cái chuyển sang màu đen.
Vầng trán của ông sư ăn xin đã ướt lấm tấm mồ hôi, đôi lần ông còn phải khép mi vì nước chảy vào mắt. Song, ông vẫn cười mà đáp rằng:
“ Biết sao được, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp cơ mà. ”
Quận Gió không nói tiếp nữa, mà cong ngón tay búng một cái. Một viên ngọc màu đen to cỡ hạt nhãn theo đó bắn vọt vào chum nước. Nước trong chum vốn dĩ đen xì xì, đột nhiên trong veo trở lại. Đến Khiếu Hoá Tăng là danh gia binh khí cũng phải giật mình.
“ Bách Độc Châu của tên họ Hoàng?? Lão bợm già này, lão chôm lúc nào thế? ”
“ Chôm? Ai thèm? Hôm qua tôi mới mò đến đánh nhau với hắn một chầu. Thua thì phải chung tiền thôi. ”
Khiếu Hoá Tăng cười xoà. Có Bách Độc Châu hỗ trợ, chuyện bức độc liền trở nên đơn giản hơn nhiều. Ngọc vốn dĩ đã có tính hút độc. Bách Độc Châu lại càng quý giá hơn, được người đời xưng là ngọc của ngọc quý. Ông không khỏi nhớ đến quy trình chế tác rườm rà vô cùng của Bách Độc Châu.
[ Tương truyền máu nàng Mị Châu hoá thành ngọc trai ở bể Đông. Sau khi lấy lên, không được chà lau bằng vải hay lụa mà phải phơi trong nắng hoàng hôn đến lúc không còn một hạt nước. Trong đúng đêm hôm mò được ngọc, lúc trăng rằm sáng nhất phải rửa qua nước giếng Ngọc - nơi Trọng Thuỷ gieo mình - ở Loa Thành mấy chục nước. May mắn lắm thì một vạn viên có một chuyển thành màu đen. Ấy mới là Bách Độc Châu. Quả là danh bất hư truyền. ]
Khiếu Hoá Tăng lại tưởng tượng đến khuôn mặt của đảo chúa họ Hoàng đảo Bạch Long dài ra thườn thượt vì tiếc của, không nén được phì cười.
Quận Gió thắp chín nén nhang, vái mấy vái rồi cắm lên lư hương chỗ bàn thờ. Trước là tạ ơn thần linh phù hộ độ trì cho mấy đứa nhỏ tai qua nạn khỏi, sau lại xin tạ lỗi vì làm náo loạn chốn linh thiêng.
Nhang thơm cháy hết nửa cây, sắc mặt Huỳnh Bách Việt đã tốt lên nhiều. Y khoanh chân ngồi một góc chính điện điều tức. Liễu Thăng hãy còn ngủ li bì chưa tỉnh, Cẩu và Hương đang tự mình luyện võ ở vườn sau. Trên mái nhà, hai vị tông sư ngồi sóng vai, bên cạnh có hai quả bầu khô. Quận thì hay rượu, nên đi đâu cũng mang một quả bầu khô đựng đầy cái chất cay cay này. Khiếu Hoá không ưa say xỉn, dùng nước vối hầu chuyện ông.
“ Lão ăn mày này. Hồi hôm tôi phát hiện Cẩm Y vệ trong doanh trại quân Minh đấy. ”
“ Thế à? Thế chúng nó qua Đại Việt ta nhằm mục đích gì? ”
Khiếu Hoá Tăng uống một ngụm nước vối, lại nhớ lại chuyện năm ngoái. Lần đó Trần Thiêm Bình dẫn quân Minh vào nước nam, đã có một toán Cẩm Y vệ theo cùng. Bề ngoài thì giả như hộ tống họ Trần, kì thực vừa qua biên ải là chúng túa ra khắp nơi, móc nối với bè lũ thương nhân để trà trộn vào các đoàn buôn. Từ đó toả đi khắp các làng trên xóm dưới mấy phủ mấy châu phía bắc liền.
Ông sư ăn xin từng tóm được vài tên, nhưng tra hỏi thế nào cũng không chịu khai ra mục đích, đành phải nhờ Cứu Khổ thần tăng giam lỏng chúng ở thiền viện nam Trúc Lâm trên mạn Đèo Ngang.
Quận móc một vật trong áo ra, nói:
“ Chúng lần mò sang Đại Việt là dựa theo chỉ dẫn của cái này. ”
Nhìn kỹ thì thấy ấy là một cục đồng to bằng quả quất, một đầu loe ra đầu kia hẹp lại. Khiếu Hoá Tăng đón lấy, quan sát cẩn thận hơn mới biết đây là một cái trống thu nhỏ.
“ Vật này… ”
“ Lão hẳn từng đến bản của hổ vương làm khách, tất nhiên sẽ nhận ra nó. Đúng! Nó được phảng chế theo hình dáng của trống đồng Phùng Nguyên (*). Có điều ấy chưa phải thứ trọng yêu. Cái đáng nói ở đây là hoa văn của nó. ”
Quận lần theo mặt trống, lại đưa một tấm kính be bé cho Khiếu Hoá tăng. Nếu Lý Bân ở đây, sẽ phát hiện ấy chính là một thấu kính hội tụ đơn giản thường dùng trong các loại kính lúp sơ khai.
“ Thứ này là của lái buôn tây vực, dùng để nhìn các vật nhỏ bé. Thần kì lắm đấy. ”
Khiếu Hoá nhìn qua kính, quả nhiên thấy hoạ tiết trên mặt trống bắt đầu nổi lên rõ ràng hơn. Hiện lên trong thấu kính không phải cảnh chim bay thú nhảy, lao động hát ca thường thấy trên những cái trống đồng cổ kính treo kín tường trong nhà hổ vương.
Thứ xuất hiện trong mắt lão sư ăn xin là một hình trôn ốc có chín vòng. Bên dưới là đồ án một cụ rùa thần cắn cổ con gà trắng. Phía trên có hình sóng nước lượn quanh, núi cao rợp mắt. Mé tả lại là hình chiếc nón tu lờ úp lên gậy tầm xích, cánh hữu khắc một khóm tre ngà.
“ Lẽ nào là chốn ấy? Không đúng! Loa thành hiện giờ chỉ còn ba lớp tường. Nếu thứ được khắc hoạ trên mặt cái trống đồng này là thành Quỷ Long huyền thoại thì đáng lí không thể vẽ như vậy. Lại còn dòng sông dãy núi, nón gậy rặng tre này đại diện cho cái gì? ”
Khiếu Hoá lướt qua từng hình khắc trên mặt trống, trong đầu cứ hiện lên từng câu từng câu hỏi, xoay mòng mòng như một đàn muỗi. Nghi vấn trùng trùng điệp điệp, càng gỡ lại càng thêm rối.
“ Vậy mới khó. Tôi đoán ấy rất có thể là manh mối duy nhất còn sót lại về nơi cất giấu thần kiếm Thuận Thiên. Bí ẩn sáu vòng thành mất tích của Cổ Loa, ắt phải dựa vào những hình khắc trên mặt trống này mới phá giải được.
Đang buổi chiến tranh loạn lạc, thay triều hoán đại. Nếu bây giờ công khai tuyên bố đi tìm Thuận Thiên kiếm, thì tôi e võ lâm sẽ lại xào xáo lên một lần nữa. Công lao của thiền sư Tuệ Tĩnh cũng sẽ phải đổ sông đổ bể. Nên mong lão giữ kín giúp cho. ”
Quận Gió vuốt râu thở dài, ánh mắt hướng về phương xa:
“ Tôi có nghe hai đứa nhóc kể qua mọi chuyện rồi. Chắc là Liễu Thăng không may bị cuốn vào tranh chấp giữa Khỉ Lông Xanh với phái Long Đỗ, nên mới bị thương. ”
Khiếu Hoá nhún vai, nói:
“ Các cụ dạy đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Bác gió đã lưu dấu chân từ năm chí bắc, hiểu biết hơn người. Ở đây có bức mật thư Huỳnh Bách Việt đưa, nói là Trương Phụ gửi cho trang chủ Bách Điểu sơn trang. Tôi cố giải mãi mà không được đây. Bác ngó qua thử xem sao. ”
Quận đón bức mật thư, lướt mắt qua một lần. Những ký tự ghi chi chít trên giấy chẳng phải Hán tự, cũng không phải chữ Nôm, rất kì lạ.
“ Chúng mày tưởng thế mà ngon á? Đợi tao gọi thêm người vào đây thì ba thầy trò mày đi đời là chắc. Ôi, chỉ tiếc thanh đao Lĩnh Nam. ”
Gã mập chợt ngừng lại một chút. Im ắng quá. Việc hắn nghe rõ mồn một tiếng bản thân nói thầm chứng tỏ có cái gì đó không ổn. Đồng bọn hắn hắn biết. Rặt một lũ mồm năm miệng mười chẳng mấy khi ngớt nói. Cho dù có thắng cũng phải vào chính điện ba hoa om sòm một trận.
Tên này ngẩng đầu quan sát thật kỹ mới nhận ra cả căn miếu đã trở nên đìu hiu quạnh quẽ hơn cả chùa bà đanh từ bao giờ. Biết là có biến, hắn vội vàng tìm cách trèo tường lẩn ra, lại quăng luôn xác tên gầy xuống đất cho tiện tay. Nhưng nay võ công đã bị phế bỏ, hình thể lại béo mập nên hắn cứ cố mãi mà không leo lên nổi đầu tường đặng.
Hết cách, hắn đành mạo hiểm đánh liều băng qua sân miếu. Cái bộ dáng lấm la lấm lét của y hiện giờ trông đến là thảm hại.
Cũng may là cửa miếu đã bị đạp sập từ lâu, nên hắn có thể dễ dàng lẻn ra ngoài.
Thoát thân rồi, tên mập mới chui vội vào một nhà dân, kéo ghế ngồi thở dốc. Thấy công phu khổ luyện mấy năm bị người ta phế sạch, y không khỏi căm Quận Gió ghê gớm, thầm nghĩ:
“ Quần hùng yến ở thành Tây Đô chẳng mấy nữa sẽ diễn ra, đến lúc đó mình trà trộn trong đám người, tìm cơ hội. Mẹ kiếp! Hôm nay Đào Xuân Tùng ta thề phải trả bằng được mối thù này, dù sau này thịt nát xương tan cũng chịu. ”
Giông bão chiến trường vừa qua đi, sóng gió giang hồ lại muốn dâng cao ngút trời. Thiên hạ… không yên.
Quận Gió đuổi tên đệ tử phái Long Đỗ xong, đột nhiên trợn mắt nhìn hai đứa nhóc.
“ Hai cái đứa này ra giang hồ chưa được mấy ngày, cái hay không học được tí nào, thói xấu thì ôm về cả một sàng! Giỏi quá nhỉ? Thầy dạy chúng mày tự cao tự đại thế hả? Nhất là thằng Cẩu! Mới học được môn võ chó đúng không, oai như cóc nên chẳng coi ai ra gì đúng không? Thầy dạy mày đánh hùng hục như trâu húc mả thế hả Cẩu? Chúng nó đông gấp ba mày, đánh thắng một tên mà đứt cả hơi thế thì giải quyết được cái gì? Cả Phiêu Hương nữa. Hai đứa cùng một thầy dạy, mắt nhìn đối thủ thì tai thỉnh thoảng cũng phải nghe xem Cẩu nó thế nào chứ? Nhỡ Cẩu thua mà mày chưa chế trụ được thằng béo kia, hai đứa giáp công một trước một sau thì có mà đi đời cả nút. Quá thất vọng! ”
Vừa nói, ông vừa lấy hai ngón tay cốc lên đầu chúng nó. Tất nhiên là Quận ra tay rất có chừng mực, không tổn hại gì đến bọn nó cả. Ngược lại, nội lực từ cái cốc đầu của ông cũng nhẹ nhàng giải khai hết đống huyệt đạo bị điểm của cả hai. Hai đứa bị đau, vừa lấy tay xoa tới xoa lui đỉnh đầu mình vừa xuýt xoa.
Phiêu Hương mở to mắt nhìn Quận, làm nũng:
“ Uuuu… thầy ác thế, đứng ngoài xem từ đầu mà cứ núp kín mít một chỗ chẳng chịu ra tay gì cả. Chúng con vừa rồi sợ muốn chết đấy thầy biết không? Chẳng may tên gầy lúc đó tự nhiên ngứa tay ngứa chân, bẻ cổ Cẩu đánh cạch một cái, thì thôi lá xanh rụng trước lá vàng rồi còn gì? ”
Quận Gió nguýt cô bé một cái dài hàng dặm đường, nói:
“ Gớm, cô cậu gian như lươn như lẹo, người ta không sợ thì thôi chứ biết sợ cái gì?? ”
“ Con… sợ ma. ”
Tạng Cẩu lí nhí, cúi thấp đầu vẻ xấu hổ. Phiêu Hương thấy vậy bèn nhào đến, đôi tay bắt lấy hai bên má nó hết nhéo lại nhào, nói:
“ Cả ông thầy đại bợm của bọn con nữa. ”
Quận trông Tạng Cẩu gật đầu như vái sao thì chỉ biết im lặng. Thực là không biết xử trí hai đứa quỷ sứ này ra làm sao.
Đuổi đám đệ tử phái Long Đỗ đi rồi, ba người Quận Gió mới trở vào trong chính điện. Tạng Cẩu không quên lấy một thùng nước đầy cho Khiếu Hoá Tăng. Ông sư ăn xin chẳng biết tìm được một cái chum kiệu ở nhà nào, đặt ngay giữa điện thờ. Nước đổ đến lưng chừng chum, ông bèn bảo Huỳnh Bách Việt cởi áo ngoài rồi trèo vào ngồi bên trong. Đoạn, Khiếu Hoá Tăng cũng cởi áo cà sa xuống. Hai bàn tay to bè đặt lên lưng Bách Việt, bắt đầu vận công giúp y bức độc trong cơ thể ra.
“ Y trúng độc không nhẹ, ắt là bị thương bởi Long Đỗ Truy rồi. Độc của lá ngón rất nặng, lão muốn bức ra hết e phải tiêu hao mười năm công lực khổ luyện mà có đấy lão ăn mày ạ. ”
Quận Gió nheo mắt nhìn ra xa, ngữ điệu rất tuỳ ý. Trong lúc ấy, độc lá ngón cũng bắt đầu bị đẩy ra ngoài theo các ngón tay Huỳnh Bách Việt. Nước trong chậu thoắt cái chuyển sang màu đen.
Vầng trán của ông sư ăn xin đã ướt lấm tấm mồ hôi, đôi lần ông còn phải khép mi vì nước chảy vào mắt. Song, ông vẫn cười mà đáp rằng:
“ Biết sao được, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp cơ mà. ”
Quận Gió không nói tiếp nữa, mà cong ngón tay búng một cái. Một viên ngọc màu đen to cỡ hạt nhãn theo đó bắn vọt vào chum nước. Nước trong chum vốn dĩ đen xì xì, đột nhiên trong veo trở lại. Đến Khiếu Hoá Tăng là danh gia binh khí cũng phải giật mình.
“ Bách Độc Châu của tên họ Hoàng?? Lão bợm già này, lão chôm lúc nào thế? ”
“ Chôm? Ai thèm? Hôm qua tôi mới mò đến đánh nhau với hắn một chầu. Thua thì phải chung tiền thôi. ”
Khiếu Hoá Tăng cười xoà. Có Bách Độc Châu hỗ trợ, chuyện bức độc liền trở nên đơn giản hơn nhiều. Ngọc vốn dĩ đã có tính hút độc. Bách Độc Châu lại càng quý giá hơn, được người đời xưng là ngọc của ngọc quý. Ông không khỏi nhớ đến quy trình chế tác rườm rà vô cùng của Bách Độc Châu.
[ Tương truyền máu nàng Mị Châu hoá thành ngọc trai ở bể Đông. Sau khi lấy lên, không được chà lau bằng vải hay lụa mà phải phơi trong nắng hoàng hôn đến lúc không còn một hạt nước. Trong đúng đêm hôm mò được ngọc, lúc trăng rằm sáng nhất phải rửa qua nước giếng Ngọc - nơi Trọng Thuỷ gieo mình - ở Loa Thành mấy chục nước. May mắn lắm thì một vạn viên có một chuyển thành màu đen. Ấy mới là Bách Độc Châu. Quả là danh bất hư truyền. ]
Khiếu Hoá Tăng lại tưởng tượng đến khuôn mặt của đảo chúa họ Hoàng đảo Bạch Long dài ra thườn thượt vì tiếc của, không nén được phì cười.
Quận Gió thắp chín nén nhang, vái mấy vái rồi cắm lên lư hương chỗ bàn thờ. Trước là tạ ơn thần linh phù hộ độ trì cho mấy đứa nhỏ tai qua nạn khỏi, sau lại xin tạ lỗi vì làm náo loạn chốn linh thiêng.
Nhang thơm cháy hết nửa cây, sắc mặt Huỳnh Bách Việt đã tốt lên nhiều. Y khoanh chân ngồi một góc chính điện điều tức. Liễu Thăng hãy còn ngủ li bì chưa tỉnh, Cẩu và Hương đang tự mình luyện võ ở vườn sau. Trên mái nhà, hai vị tông sư ngồi sóng vai, bên cạnh có hai quả bầu khô. Quận thì hay rượu, nên đi đâu cũng mang một quả bầu khô đựng đầy cái chất cay cay này. Khiếu Hoá không ưa say xỉn, dùng nước vối hầu chuyện ông.
“ Lão ăn mày này. Hồi hôm tôi phát hiện Cẩm Y vệ trong doanh trại quân Minh đấy. ”
“ Thế à? Thế chúng nó qua Đại Việt ta nhằm mục đích gì? ”
Khiếu Hoá Tăng uống một ngụm nước vối, lại nhớ lại chuyện năm ngoái. Lần đó Trần Thiêm Bình dẫn quân Minh vào nước nam, đã có một toán Cẩm Y vệ theo cùng. Bề ngoài thì giả như hộ tống họ Trần, kì thực vừa qua biên ải là chúng túa ra khắp nơi, móc nối với bè lũ thương nhân để trà trộn vào các đoàn buôn. Từ đó toả đi khắp các làng trên xóm dưới mấy phủ mấy châu phía bắc liền.
Ông sư ăn xin từng tóm được vài tên, nhưng tra hỏi thế nào cũng không chịu khai ra mục đích, đành phải nhờ Cứu Khổ thần tăng giam lỏng chúng ở thiền viện nam Trúc Lâm trên mạn Đèo Ngang.
Quận móc một vật trong áo ra, nói:
“ Chúng lần mò sang Đại Việt là dựa theo chỉ dẫn của cái này. ”
Nhìn kỹ thì thấy ấy là một cục đồng to bằng quả quất, một đầu loe ra đầu kia hẹp lại. Khiếu Hoá Tăng đón lấy, quan sát cẩn thận hơn mới biết đây là một cái trống thu nhỏ.
“ Vật này… ”
“ Lão hẳn từng đến bản của hổ vương làm khách, tất nhiên sẽ nhận ra nó. Đúng! Nó được phảng chế theo hình dáng của trống đồng Phùng Nguyên (*). Có điều ấy chưa phải thứ trọng yêu. Cái đáng nói ở đây là hoa văn của nó. ”
Quận lần theo mặt trống, lại đưa một tấm kính be bé cho Khiếu Hoá tăng. Nếu Lý Bân ở đây, sẽ phát hiện ấy chính là một thấu kính hội tụ đơn giản thường dùng trong các loại kính lúp sơ khai.
“ Thứ này là của lái buôn tây vực, dùng để nhìn các vật nhỏ bé. Thần kì lắm đấy. ”
Khiếu Hoá nhìn qua kính, quả nhiên thấy hoạ tiết trên mặt trống bắt đầu nổi lên rõ ràng hơn. Hiện lên trong thấu kính không phải cảnh chim bay thú nhảy, lao động hát ca thường thấy trên những cái trống đồng cổ kính treo kín tường trong nhà hổ vương.
Thứ xuất hiện trong mắt lão sư ăn xin là một hình trôn ốc có chín vòng. Bên dưới là đồ án một cụ rùa thần cắn cổ con gà trắng. Phía trên có hình sóng nước lượn quanh, núi cao rợp mắt. Mé tả lại là hình chiếc nón tu lờ úp lên gậy tầm xích, cánh hữu khắc một khóm tre ngà.
“ Lẽ nào là chốn ấy? Không đúng! Loa thành hiện giờ chỉ còn ba lớp tường. Nếu thứ được khắc hoạ trên mặt cái trống đồng này là thành Quỷ Long huyền thoại thì đáng lí không thể vẽ như vậy. Lại còn dòng sông dãy núi, nón gậy rặng tre này đại diện cho cái gì? ”
Khiếu Hoá lướt qua từng hình khắc trên mặt trống, trong đầu cứ hiện lên từng câu từng câu hỏi, xoay mòng mòng như một đàn muỗi. Nghi vấn trùng trùng điệp điệp, càng gỡ lại càng thêm rối.
“ Vậy mới khó. Tôi đoán ấy rất có thể là manh mối duy nhất còn sót lại về nơi cất giấu thần kiếm Thuận Thiên. Bí ẩn sáu vòng thành mất tích của Cổ Loa, ắt phải dựa vào những hình khắc trên mặt trống này mới phá giải được.
Đang buổi chiến tranh loạn lạc, thay triều hoán đại. Nếu bây giờ công khai tuyên bố đi tìm Thuận Thiên kiếm, thì tôi e võ lâm sẽ lại xào xáo lên một lần nữa. Công lao của thiền sư Tuệ Tĩnh cũng sẽ phải đổ sông đổ bể. Nên mong lão giữ kín giúp cho. ”
Quận Gió vuốt râu thở dài, ánh mắt hướng về phương xa:
“ Tôi có nghe hai đứa nhóc kể qua mọi chuyện rồi. Chắc là Liễu Thăng không may bị cuốn vào tranh chấp giữa Khỉ Lông Xanh với phái Long Đỗ, nên mới bị thương. ”
Khiếu Hoá nhún vai, nói:
“ Các cụ dạy đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Bác gió đã lưu dấu chân từ năm chí bắc, hiểu biết hơn người. Ở đây có bức mật thư Huỳnh Bách Việt đưa, nói là Trương Phụ gửi cho trang chủ Bách Điểu sơn trang. Tôi cố giải mãi mà không được đây. Bác ngó qua thử xem sao. ”
Quận đón bức mật thư, lướt mắt qua một lần. Những ký tự ghi chi chít trên giấy chẳng phải Hán tự, cũng không phải chữ Nôm, rất kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.