Thuận Thiên Kiếm Rồng Không Đuôi
Chương 76: Hồi mười một (9)
Nghịch Tử
07/08/2018
Trưởng môn phái Cửu Cung là Ngô Hải cũng bước lên, nói:
“ Chưởng quyền thì phái Cửu Cung chúng tôi chỉ thuộc hạng tầm thường xoàng xĩnh, nhưng phép dùng binh khí cũng có nghiên cứu qua loa. Vua trộm, có gì xin cứ chỉ bảo. ”
Vũ khí độc môn của phái Cửu Cung là tấm lưới đánh cá có gắn dao bén, trưởng môn của họ cũng chẳng ngoại lệ. Tấm lưới ấy được y khoác thay cho áo choàng, dao bén đánh vào nhau loẻng xoẻng theo từng bước chân.
Quận Gió tôn trọng yêu cầu của đối thủ, nên cũng lấy ba viên Quỷ Diện Phi Châu trong túi ra để sẵn ở các kẽ ngón tay. Ông thầm nghĩ: [ Phan Chiến Thắng cũng là hảo thủ có máu mặt, huống chi là Thiên Cơ. Không được. Nếu cứ để bọn họ lần lượt đánh với mình như thế này, thì nước chảy đá cũng phải mòn. Phải tìm kế vẹn toàn. ]
Lần này Ngô Hải cố tình đứng về mé dưới, thể hiện cái ý khiêm nhường muốn học hỏi. Sau khi xem Quận gió ra tay hai lần, thì y hiểu bản thân so với vua trộm thực chỉ đáng là kẻ hậu bối. Hai bên gườm nhau một cái, rồi động thân. Vua trộm vẫn nhường đối thủ ra chiêu trước, bản thân ở thế bị động.
Tấm lưới xồ tới trước, dao bén gắn bên trên cứ reo loảng xoảng. Dưới ánh đuốc vàng, có thể thấy bóng dao cứ chớp tắt loang loáng trên nền đá đàn Nam Giao.
Lưỡi dao được rèn và buộc rất khéo vào các mắt lưới theo hình vảy cá, lại phối hợp với thủ pháp độc môn nên càng nguy hiểm. Ngô hải bổ dọc, quệt ngang tấm lưới hệt như dùng một cây nhuyễn tiên gắn đầy gai nhọn. Dao bén lòa xòa quét đấy, mài xước cả nền đá xanh. Quận hết co chân này lại co chân kia lên tránh, trông khá là không thoải mái.
Mọi người ồ lên khen Ngô Hải tài giỏi, bản thân trưởng môn phái Cửu Cung cũng hăng máu lên càng đánh càng xuất thần. Chỉ có Thiên Cơ lão đạo là cười khẩy:
“ Quận Gió ơi là Quận Gió, nhà ngươi thà hao phí nội lực cũng muốn giữ thể diện cho đối thủ. Cũng chính trực nghĩa khí lắm. Thế nhưng phải biết là nước trong thì không có cá… ”
Quận Gió đột nhiên co một chân lên, vừa vặn tránh luôn cái lưới cá của Ngô Hải quét ngang qua. Chưa hết, vua trộm còn lập tức vận lực, đạp mạnh một cái. Cốp! Lưỡi dao đúc bằng thép tốt gãy đoạn, còn lưới cá của Ngô Hải bị Quận giữ chặt dưới bàn chân mình. Chiếu theo lẽ thường thì người khác không dám chạm trực tiếp lên tấm lưới, bởi chỉ cần đối thủ biến chiêu một cái, cơ thể sẽ bị dao bén xếp từng tầng từng lớp đả thương. Nhưng Quận thì không sợ, vì ông nhanh!
Bốp!
Lấy chân đang đạp lên tấm lưới làm trụ, Quận Gió tung mình xoay nửa vòng, gót chân quệt ngay cái cằm của Ngô Hải. Y lập tức bay vèo ra sau, lưới cá cũng không giữ nổi.
Ba hành động: tránh né, kiềm tỏa, phản đòn được Quận Gió thực hiện vỏn vẹn trong một cái hô hấp. Ngô Hải còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thua mất, còn làm ăn gì được?
Đáng sợ hơn, vừa mới mở mắt ra, thì trưởng môn phái Cửu Cung đã thấy gương mặt quỷ dữ tợn khắc trên Quỷ Diện Phi Châu nhào đến. Mũi tròn xoe, mắt trợn ngược, mồm thì dẩu ra hai cái răng nanh dài ngoằng. Đã vậy còn có tiếng rít của ma quỷ kèm theo. Thử hỏi làm sao mà không sợ cho được?? Cảm nhận kình phong đánh vào mặt đến không thở nổi, Ngô Hải mới thấy hãi hùng vì nội lực của Quận Gió.
Bốp!
Đúng lúc này, thì từ mé tả, một vật gì đó lao nhanh đến, đập văng Quỷ Diện Phi Châu chếch chéo sang. Ngô Hải thoát chết chỉ trong gang tấc, ngơ ngác nhìn về phía bên trái xem ai mới ra tay cứu mình. Thì lạ chưa, đứng ở bên trái y chẳng ai khác ngoài Quận Gió. Ngón trỏ ông vẫn đang vươn ra, đúng là thủ pháp lúc phóng Phi Châu.
Liền đó, tiếng hừ lạnh của Thiên Cơ lão đạo đã bật lên khô khốc:
“ Tài! Tài! Không hổ danh là đại bợm. Làm những chuyện đáng hổ thẹn như đào tường khoét vách ngay trước mắt bao nhiêu người mà như không. Đúng là chỉ cái mặt này mới đi làm Việt gian bán nước được. ”
Quận Gió cười khẩy, từ tốn đến chỗ Ngô Hải nhặt viên Quỷ Diện Phi Châu thứ hai lên. Thì ra, lúc bắn viên đầu tiên, ông đã dùng khinh công thượng thừa lách sang trái một đoạn. Kế đó phát luôn viên thứ hai, để nó đập vào viên thứ nhất. Vừa cứu Ngô Hải, lại vừa tấn công Phan Chiến Thắng đang đứng ngay cạnh Thiên Cơ. Nếu không phải Thiên Cơ lão đạo luôn đề phòng vua trộm, thì nay trang chủ của sơn trang Bách Điểu đã hồn về với gió rồi.
Biết Thiên Cơ đã muốn ra tay, Quận Gió cũng chỉ biết lắc đầu mà cười chua xót. Nội thương chưa khỏi đấy, nhưng cũng không khó chịu bằng nhát dao mới cứa vào lòng.
Đinhhhhhhh…
Tiếng kiếm Đông A rời vỏ vang thánh thót như tiếng chuông ngân, ầm vang tựa lời sông núi cứ bật lên cao vút mãi vào từng cụm mây. Ánh kiếm đen kịt lóe lên giữa màn đêm, giống như nuốt chửng cả ánh lửa hồng. Kiếm Đông A vừa ra khỏi vỏ, ai nấy nhìn vào thôi cũng thấy sống lưng lạnh căm căm.
Đông A kiếm dài hơn kiếm thường một chút, toàn thân đen nhánh. Chỉ có phần mép kiếm là lẩn khuất ánh đỏ rừng rực. Ánh lửa rọi vào thân kiếm thì biến mất, nhưng mép kiếm thì càng phản chiếu rõ thêm, tô điểm thêm sắc đỏ, trông đến là kì dị. Dòng máu Đông A rực lửa cháy sáng trong màn đêm đen tối kéo dài cả ngàn năm. Ấy chính là ý nghĩa của thanh thần kiếm.
Thần kiếm Đông A xuất vỏ, Thiên Cơ lão đạo cũng phóng tới. Thân pháp ông nhẹ nhàng, phiêu hốt tựa như vị tiên kiếm trong truyền thuyết. Tóc dài bạc phơ như cước bị nội lực của ông làm cho cuốn ngược lên, nhảy múa trong không trung.
Mũi kiếm như rực lửa đâm tới, ánh đỏ chiếu thẳng vào mắt Quận Gió, phản chiếu rõ mồn một nơi con ngươi đen nhánh một dải đỏ hồng như dòng sông mẹ đỏ nặng phù sa.
Quận Gió lướt ngang sang, tay trái vận lực kích ra một cái, toan đẩy kiếm Đông A qua một bên. Nào ngờ, Thiên Cơ lão đạo đã nhanh chóng xoay nghiêng cổ tay, khiến lưỡi kiếm đột nhiên ngả ngang ra. Chiêu thức của Quận Gió đáng lí phải đụng vào mặt kiếm, thì nay lại đâm vào lưỡi sắc.
Đinh!
Tiếng kim loại đụng nhau khô khốc, kình phong quét ra bốn phía, thổi bạt hết lớp bụi đóng nặng trên nền đá xanh. Hai tông sư thi nhau lui lại, mỗi người bốn bước. Quận Gió đã kẹp viên Quỷ Diện Phi Châu giữa hai ngón, dùng đó để đỡ Đông A kiếm. Nhờ vậy mới may mắn cản được họa cụt một cánh tay.
Thiên Cơ lão đạo rung tay, vận lực đâm veo véo hai kiếm liền. Một kiếm thì nặng nề như núi, kiếm khác thì nhẹ nhàng như mây. Kiếm khí bủa lấy Quận Gió. Lúc thì rít gào, như sấm sét ì ùng ngang trời. Khi thì lặng yên, tựa hạt mưa róc rách ngoài hiên. Thiên đạo! Chẳng phải thứ gì cao siêu trừu tượng. Nó là tất cả, mà đồng thời cũng chẳng là gì. Thứ đơn giản nhất ấy, lại là thứ phức tạp nhất. Ai cũng biết, nhưng chẳng ai hiểu thấu, cắt nghĩa được cả. Đó mới chính là cảnh giới cao nhất của Thiên Đạo thần kiếm.
Cùng một lúc đánh ra hai chiêu kiếm khác nhau cả về ý cảnh, lực đạo thì đã hoàn toàn vượt ngoài giới hạn của “ nhất tâm nhị dụng “. Nếu phải so sánh, thì điều Thiên Cơ lão đạo vừa làm không khác gì dùng một tay cầm hai cây bút, vẽ ra một hình tròn một hình vuông cùng lúc. Có thể nói gần như là chuyện viển vông, võ công có cao cách mấy cũng chưa chắc đã làm được.
Quận Gió nghiến răng, hai tay lắc nhẹ một cái đã lấy ra bốn viên Phi Châu. Ông dụng lực vung cả song thủ, phi châu nặng chình chịch thi nhau bắn tới tấp về phía Thiên Cơ lão đạo, giống như sao trời đổi ngôi.
Thiên Cơ lão đạo biết lực đạo của đám bi sắt kia kinh khủng nhường nào, thành ra không dám coi thường. Ông ta vung kiếm Đông A lên, gạt nhanh hai nhát đánh dạt bốn viên Quỷ Diện Phi Châu ra.
Nào ngờ, Quân Gió đã cướp đường phát chiêu tiếp theo luôn. Ông lượn quanh đàn Nam Giao một vòng, đôi tay phóng liên tiếp bốn viên bi sắt. Vừa phát Phi Châu, ông vừa dạo quanh thu lại những viên đã bắn ra trước đó. Cứ vừa thu vừa phóng như chẳng cần ngơi nghỉ, vua trộm nhấn chìm luôn Thiên Cơ trong một trận mưa xối xả.
Phải một cao thủ khác, dưới sức tấn công tựa vũ bão này của Quận chắc chắn đã vì kinh ngạc hay tuyệt vọng mà để lộ sơ hở. Nhưng Thiên Cơ lão đạo lại khác. Là bạn vong niên, hai người còn từng đánh long trời lở đất một hồi ở hội Chí Tôn, nên Thiên Cơ đã sớm có phòng bị trước loại đấu pháp cuồng công này của vua trộm. Ông lui lại chiếm lấy vị trí trung tâm đàn Nam Giao, kiếm Đông A nơi tay trái lên cao xuống thấp, tay phải phát chiêu trong Thiên Đạo thần chưởng thủ gắt gao toàn thân. Ông biết rằng Quận dùng khinh công liên tục như thế, kiểu gì cũng đuối sức trước người chỉ đứng yên một chỗ như ông.
Quận Gió cũng biết điều này, nên bắt đầu phát ra chiêu hiểm. Giờ, thay vì bắn trực tiếp về phía Thiên Cơ, vua trộm cho ám khí đụng vào nhau. Tiếng bi sắt vang lên tinh, tinh liên hồi khiến Thiên Cơ lão đạo bị vây ở giữa khó mà tập trung nổi. Hai viên Phi Châu đập vào nhau, quỹ đạo bắn lập tức bị đổi khác, càng khó nắm bắt hơn. Lực đạo tuy giảm xuống, nhưng lại hiểm hóc hơn nhiều.
Thiên Cơ lão đạo trúng hai viên Phi Châu vào đầu vai và be sườn, đau tấy cả da thịt. Ông biết cứ một mực thủ nữa, Quận chưa kiệt sức mình đã phải thua, bèn nhào tới cướp thế chủ động. Kiếm trong tay trái xoay tròn, dẫn Phi Châu của Quận Gió đụng vào nhau tới tấp. Còn chưởng tay phải thì vung lên hạ xuống, liên tiếp hất ngược Phi Châu về phía Quận Gió.
Ầm! Ầm!
Phi Châu vãi xuống khỏi đàn Nam Giao, đánh lên mặt đất nghe inh tai. Đất thịt bị đập cho nứt thành từng cái hố toang hoác, trông đến là gai người.
“ Chưởng quyền thì phái Cửu Cung chúng tôi chỉ thuộc hạng tầm thường xoàng xĩnh, nhưng phép dùng binh khí cũng có nghiên cứu qua loa. Vua trộm, có gì xin cứ chỉ bảo. ”
Vũ khí độc môn của phái Cửu Cung là tấm lưới đánh cá có gắn dao bén, trưởng môn của họ cũng chẳng ngoại lệ. Tấm lưới ấy được y khoác thay cho áo choàng, dao bén đánh vào nhau loẻng xoẻng theo từng bước chân.
Quận Gió tôn trọng yêu cầu của đối thủ, nên cũng lấy ba viên Quỷ Diện Phi Châu trong túi ra để sẵn ở các kẽ ngón tay. Ông thầm nghĩ: [ Phan Chiến Thắng cũng là hảo thủ có máu mặt, huống chi là Thiên Cơ. Không được. Nếu cứ để bọn họ lần lượt đánh với mình như thế này, thì nước chảy đá cũng phải mòn. Phải tìm kế vẹn toàn. ]
Lần này Ngô Hải cố tình đứng về mé dưới, thể hiện cái ý khiêm nhường muốn học hỏi. Sau khi xem Quận gió ra tay hai lần, thì y hiểu bản thân so với vua trộm thực chỉ đáng là kẻ hậu bối. Hai bên gườm nhau một cái, rồi động thân. Vua trộm vẫn nhường đối thủ ra chiêu trước, bản thân ở thế bị động.
Tấm lưới xồ tới trước, dao bén gắn bên trên cứ reo loảng xoảng. Dưới ánh đuốc vàng, có thể thấy bóng dao cứ chớp tắt loang loáng trên nền đá đàn Nam Giao.
Lưỡi dao được rèn và buộc rất khéo vào các mắt lưới theo hình vảy cá, lại phối hợp với thủ pháp độc môn nên càng nguy hiểm. Ngô hải bổ dọc, quệt ngang tấm lưới hệt như dùng một cây nhuyễn tiên gắn đầy gai nhọn. Dao bén lòa xòa quét đấy, mài xước cả nền đá xanh. Quận hết co chân này lại co chân kia lên tránh, trông khá là không thoải mái.
Mọi người ồ lên khen Ngô Hải tài giỏi, bản thân trưởng môn phái Cửu Cung cũng hăng máu lên càng đánh càng xuất thần. Chỉ có Thiên Cơ lão đạo là cười khẩy:
“ Quận Gió ơi là Quận Gió, nhà ngươi thà hao phí nội lực cũng muốn giữ thể diện cho đối thủ. Cũng chính trực nghĩa khí lắm. Thế nhưng phải biết là nước trong thì không có cá… ”
Quận Gió đột nhiên co một chân lên, vừa vặn tránh luôn cái lưới cá của Ngô Hải quét ngang qua. Chưa hết, vua trộm còn lập tức vận lực, đạp mạnh một cái. Cốp! Lưỡi dao đúc bằng thép tốt gãy đoạn, còn lưới cá của Ngô Hải bị Quận giữ chặt dưới bàn chân mình. Chiếu theo lẽ thường thì người khác không dám chạm trực tiếp lên tấm lưới, bởi chỉ cần đối thủ biến chiêu một cái, cơ thể sẽ bị dao bén xếp từng tầng từng lớp đả thương. Nhưng Quận thì không sợ, vì ông nhanh!
Bốp!
Lấy chân đang đạp lên tấm lưới làm trụ, Quận Gió tung mình xoay nửa vòng, gót chân quệt ngay cái cằm của Ngô Hải. Y lập tức bay vèo ra sau, lưới cá cũng không giữ nổi.
Ba hành động: tránh né, kiềm tỏa, phản đòn được Quận Gió thực hiện vỏn vẹn trong một cái hô hấp. Ngô Hải còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thua mất, còn làm ăn gì được?
Đáng sợ hơn, vừa mới mở mắt ra, thì trưởng môn phái Cửu Cung đã thấy gương mặt quỷ dữ tợn khắc trên Quỷ Diện Phi Châu nhào đến. Mũi tròn xoe, mắt trợn ngược, mồm thì dẩu ra hai cái răng nanh dài ngoằng. Đã vậy còn có tiếng rít của ma quỷ kèm theo. Thử hỏi làm sao mà không sợ cho được?? Cảm nhận kình phong đánh vào mặt đến không thở nổi, Ngô Hải mới thấy hãi hùng vì nội lực của Quận Gió.
Bốp!
Đúng lúc này, thì từ mé tả, một vật gì đó lao nhanh đến, đập văng Quỷ Diện Phi Châu chếch chéo sang. Ngô Hải thoát chết chỉ trong gang tấc, ngơ ngác nhìn về phía bên trái xem ai mới ra tay cứu mình. Thì lạ chưa, đứng ở bên trái y chẳng ai khác ngoài Quận Gió. Ngón trỏ ông vẫn đang vươn ra, đúng là thủ pháp lúc phóng Phi Châu.
Liền đó, tiếng hừ lạnh của Thiên Cơ lão đạo đã bật lên khô khốc:
“ Tài! Tài! Không hổ danh là đại bợm. Làm những chuyện đáng hổ thẹn như đào tường khoét vách ngay trước mắt bao nhiêu người mà như không. Đúng là chỉ cái mặt này mới đi làm Việt gian bán nước được. ”
Quận Gió cười khẩy, từ tốn đến chỗ Ngô Hải nhặt viên Quỷ Diện Phi Châu thứ hai lên. Thì ra, lúc bắn viên đầu tiên, ông đã dùng khinh công thượng thừa lách sang trái một đoạn. Kế đó phát luôn viên thứ hai, để nó đập vào viên thứ nhất. Vừa cứu Ngô Hải, lại vừa tấn công Phan Chiến Thắng đang đứng ngay cạnh Thiên Cơ. Nếu không phải Thiên Cơ lão đạo luôn đề phòng vua trộm, thì nay trang chủ của sơn trang Bách Điểu đã hồn về với gió rồi.
Biết Thiên Cơ đã muốn ra tay, Quận Gió cũng chỉ biết lắc đầu mà cười chua xót. Nội thương chưa khỏi đấy, nhưng cũng không khó chịu bằng nhát dao mới cứa vào lòng.
Đinhhhhhhh…
Tiếng kiếm Đông A rời vỏ vang thánh thót như tiếng chuông ngân, ầm vang tựa lời sông núi cứ bật lên cao vút mãi vào từng cụm mây. Ánh kiếm đen kịt lóe lên giữa màn đêm, giống như nuốt chửng cả ánh lửa hồng. Kiếm Đông A vừa ra khỏi vỏ, ai nấy nhìn vào thôi cũng thấy sống lưng lạnh căm căm.
Đông A kiếm dài hơn kiếm thường một chút, toàn thân đen nhánh. Chỉ có phần mép kiếm là lẩn khuất ánh đỏ rừng rực. Ánh lửa rọi vào thân kiếm thì biến mất, nhưng mép kiếm thì càng phản chiếu rõ thêm, tô điểm thêm sắc đỏ, trông đến là kì dị. Dòng máu Đông A rực lửa cháy sáng trong màn đêm đen tối kéo dài cả ngàn năm. Ấy chính là ý nghĩa của thanh thần kiếm.
Thần kiếm Đông A xuất vỏ, Thiên Cơ lão đạo cũng phóng tới. Thân pháp ông nhẹ nhàng, phiêu hốt tựa như vị tiên kiếm trong truyền thuyết. Tóc dài bạc phơ như cước bị nội lực của ông làm cho cuốn ngược lên, nhảy múa trong không trung.
Mũi kiếm như rực lửa đâm tới, ánh đỏ chiếu thẳng vào mắt Quận Gió, phản chiếu rõ mồn một nơi con ngươi đen nhánh một dải đỏ hồng như dòng sông mẹ đỏ nặng phù sa.
Quận Gió lướt ngang sang, tay trái vận lực kích ra một cái, toan đẩy kiếm Đông A qua một bên. Nào ngờ, Thiên Cơ lão đạo đã nhanh chóng xoay nghiêng cổ tay, khiến lưỡi kiếm đột nhiên ngả ngang ra. Chiêu thức của Quận Gió đáng lí phải đụng vào mặt kiếm, thì nay lại đâm vào lưỡi sắc.
Đinh!
Tiếng kim loại đụng nhau khô khốc, kình phong quét ra bốn phía, thổi bạt hết lớp bụi đóng nặng trên nền đá xanh. Hai tông sư thi nhau lui lại, mỗi người bốn bước. Quận Gió đã kẹp viên Quỷ Diện Phi Châu giữa hai ngón, dùng đó để đỡ Đông A kiếm. Nhờ vậy mới may mắn cản được họa cụt một cánh tay.
Thiên Cơ lão đạo rung tay, vận lực đâm veo véo hai kiếm liền. Một kiếm thì nặng nề như núi, kiếm khác thì nhẹ nhàng như mây. Kiếm khí bủa lấy Quận Gió. Lúc thì rít gào, như sấm sét ì ùng ngang trời. Khi thì lặng yên, tựa hạt mưa róc rách ngoài hiên. Thiên đạo! Chẳng phải thứ gì cao siêu trừu tượng. Nó là tất cả, mà đồng thời cũng chẳng là gì. Thứ đơn giản nhất ấy, lại là thứ phức tạp nhất. Ai cũng biết, nhưng chẳng ai hiểu thấu, cắt nghĩa được cả. Đó mới chính là cảnh giới cao nhất của Thiên Đạo thần kiếm.
Cùng một lúc đánh ra hai chiêu kiếm khác nhau cả về ý cảnh, lực đạo thì đã hoàn toàn vượt ngoài giới hạn của “ nhất tâm nhị dụng “. Nếu phải so sánh, thì điều Thiên Cơ lão đạo vừa làm không khác gì dùng một tay cầm hai cây bút, vẽ ra một hình tròn một hình vuông cùng lúc. Có thể nói gần như là chuyện viển vông, võ công có cao cách mấy cũng chưa chắc đã làm được.
Quận Gió nghiến răng, hai tay lắc nhẹ một cái đã lấy ra bốn viên Phi Châu. Ông dụng lực vung cả song thủ, phi châu nặng chình chịch thi nhau bắn tới tấp về phía Thiên Cơ lão đạo, giống như sao trời đổi ngôi.
Thiên Cơ lão đạo biết lực đạo của đám bi sắt kia kinh khủng nhường nào, thành ra không dám coi thường. Ông ta vung kiếm Đông A lên, gạt nhanh hai nhát đánh dạt bốn viên Quỷ Diện Phi Châu ra.
Nào ngờ, Quân Gió đã cướp đường phát chiêu tiếp theo luôn. Ông lượn quanh đàn Nam Giao một vòng, đôi tay phóng liên tiếp bốn viên bi sắt. Vừa phát Phi Châu, ông vừa dạo quanh thu lại những viên đã bắn ra trước đó. Cứ vừa thu vừa phóng như chẳng cần ngơi nghỉ, vua trộm nhấn chìm luôn Thiên Cơ trong một trận mưa xối xả.
Phải một cao thủ khác, dưới sức tấn công tựa vũ bão này của Quận chắc chắn đã vì kinh ngạc hay tuyệt vọng mà để lộ sơ hở. Nhưng Thiên Cơ lão đạo lại khác. Là bạn vong niên, hai người còn từng đánh long trời lở đất một hồi ở hội Chí Tôn, nên Thiên Cơ đã sớm có phòng bị trước loại đấu pháp cuồng công này của vua trộm. Ông lui lại chiếm lấy vị trí trung tâm đàn Nam Giao, kiếm Đông A nơi tay trái lên cao xuống thấp, tay phải phát chiêu trong Thiên Đạo thần chưởng thủ gắt gao toàn thân. Ông biết rằng Quận dùng khinh công liên tục như thế, kiểu gì cũng đuối sức trước người chỉ đứng yên một chỗ như ông.
Quận Gió cũng biết điều này, nên bắt đầu phát ra chiêu hiểm. Giờ, thay vì bắn trực tiếp về phía Thiên Cơ, vua trộm cho ám khí đụng vào nhau. Tiếng bi sắt vang lên tinh, tinh liên hồi khiến Thiên Cơ lão đạo bị vây ở giữa khó mà tập trung nổi. Hai viên Phi Châu đập vào nhau, quỹ đạo bắn lập tức bị đổi khác, càng khó nắm bắt hơn. Lực đạo tuy giảm xuống, nhưng lại hiểm hóc hơn nhiều.
Thiên Cơ lão đạo trúng hai viên Phi Châu vào đầu vai và be sườn, đau tấy cả da thịt. Ông biết cứ một mực thủ nữa, Quận chưa kiệt sức mình đã phải thua, bèn nhào tới cướp thế chủ động. Kiếm trong tay trái xoay tròn, dẫn Phi Châu của Quận Gió đụng vào nhau tới tấp. Còn chưởng tay phải thì vung lên hạ xuống, liên tiếp hất ngược Phi Châu về phía Quận Gió.
Ầm! Ầm!
Phi Châu vãi xuống khỏi đàn Nam Giao, đánh lên mặt đất nghe inh tai. Đất thịt bị đập cho nứt thành từng cái hố toang hoác, trông đến là gai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.