Thuận Thiên Kiếm Rồng Không Đuôi
Chương 130: Hồi mười sáu (13)
Nghịch Tử
06/02/2019
Hoàng Phúc dùng hai ngón tay, kéo vạt áo ố máu lên nhìn, cằn nhằn:
“ Đám Nam man chúng mày đúng là thứ hạ tiện. Chết rồi cũng khiến người ta phải khó chịu. ”
Trần Ngỗi buông tay, thở dài.
Hết rồi.
Bốn con người, kẻ ở thôn nam người sinh xóm bắc, kẻ quen cày quốc người thạo kiếm cung. Mỗi người một vẻ, một mục tiêu trong đời, vậy mà chẳng hẹn từ chín phương trời mười phương đất cùng đến tụ họp dưới trướng Trần Ngỗi. Tiếc thay cơ đồ còn chưa thấy móng thấy cột, người đã quyên sinh, hồn về chín suối. Thử hỏi, có vô ích không?
“ Trần Ngỗi, theo ta về chịu tội! ”
Hoàng Phúc vươn tay, toan điểm huyệt đạo phong tỏa hành động của Ngỗi, đặng đưa về doanh trại thêm phần thuận lợi. Thì bỗng hổ khẩu tê chồn, phải lui lại ba bốn bước liền. Y thầm lấy làm kinh ngạc, không nghĩ ở phương trời khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này cũng xuất hiện một cao thủ có thể lấy viên sỏi bé tí đánh lui được thủ chưởng của lão.
Hoàng Phúc vừa mới nhắm mắt ngưng thần tập trung, đang định thử xem có phát hiện được vị trí của đối thủ không, thì phía đông đã có tiếng cười khẩy quen thuộc:
“ Phải mang cùng một cái họ với hạng người vô sỉ như ngươi, đúng là hổ hết thanh danh một đời Hoàng mỗ. ”
“ Là nhà ngươi? ”
Xuất hiện trước mặt Hoàng Phúc, chắn ngay giữa y và Giản Định đế, là một trung niên ăn vận nửa văn nửa võ, tóc mai hai bên thái dương bạc phơ như cước. Ánh mắt y thì lúc nào cũng lờ đà lờ đờ, trông thiếu hẳn vẻ tinh minh. Còn lúc nói thì cứ được hai ba câu là lại ngáp ngắn một cái.
Cái kẻ trông chán đời như nghiện thiếu thuốc ấy vác trên vai một thanh gươm, đựng trong cái bao da cũ kỹ.
Y chính là đảo chủ của Đảo Bạch Long ngoài bể Đông, một trong bảy tông sư nước Nam, họ Hoàng, chẳng ai biết tên thật. Người ta vẫn gọi là Hoàng đảo chủ.
Lần trước, cũng chính y là kẻ ra tay, hỗ trợ Khiếu Hóa tăng đột phá vòng vây xông ra khỏi doanh trại quân Minh ngay trước mũi Hoàng Phúc. Trông cái vẻ uất ức trên mặt lão già, xem chừng ưng trảo công độc môn của lão cũng từng phải khốn đốn một phen trước kiếm pháp của họ Hoàng.
“ Đường đường là cao thủ thượng thặng, lại phải dùng cái trò lừa bịp để nhiễu loạn địch thủ đáng phận tiểu bối. Hay! Hay lắm! Đúng là rất có khí độ, rất có phong phạm... ”
Nguyên bản Hoàng Phúc muốn mượn chuyện đó đốt cháy lửa giận của hai người Trần Đĩnh, bắt họ liều sống chết kích phát hết tiềm lực đánh sống chết với lão một phen. Thế nhưng qua lời của Hoàng đảo chủ, lại biến thành lão vô sỉ bắt nạt tiểu bối mà còn phải dùng đến thủ đoạn đê tiện. Song Hoàng Phúc chẳng những là cao thủ, y còn là quan, là tướng, nên cũng không đặt nặng những lời khiêu khích của họ Hoàng.
“ Nhà ngươi tính dùng chiêu “ lấy đạo của người trả lại cho người ” ư? Thứ lỗi, Hoàng Phúc này không ngu như ngươi tưởng đâu. ”
Nào ngờ Hoàng đảo chủ chỉ cười khẩy, vỗ gươm lên vai, ngữ khí cũng thay đổi:
“ Đúng là các cụ vẫn dạy, suy bụng ta ra bụng người là hành vi của đám tiểu nhân. Cứ làm như ai cũng nhát cáy như ngươi ấy. Đối phó với tên bại trận như nhà ngươi, ta đây cần gì đến mấy cái trò mèo đó? ”
Giọng y rất khiêu khích, rất gợi đòn, rất khiến người ta phải sôi tiết.
“ Ngươi... ”
Hoàng Phúc hồi đó đánh với Khiếu Hóa một trận, vốn nội lực đã hư hao nhiều. Làm sao đánh lại nổi Hoàng đảo chủ? Thế nên mới ngậm đắng hôm đó, để hai người chạy thoát trùng vây của mấy vạn binh mã. Song y cũng chả buồn giải thích, hay bao biện. Thua là thua! Thế thôi. Không cần rườm rà đổ lỗi quanh làm gì.
Nhưng nói đi cũng vẫn phải nói lại...
Lần này khác!
Hai người đều đang tinh thần sáng lạng, nội lực sung mãn, trạng thái tốt nhất, mười phân vẹn mười. Huống hồ, lần trước Hoàng Phúc thua, nguyên nhân rất lớn là gươm Xích Ngô đang nằm trong vỏ kia quá sắc bén. Lão không dám đón đỡ, thành ra về thế đã thua một nửa.
Nhưng bây giờ có Hùng kiếm trong tay, mèo nào cắn mỉu nào còn phải chờ xem sao đã.
“ Xem ra lần này có thể thư hùng một trận công bình! ”
Hoàng Phúc rút Hùng kiếm ra, nghiến răng cười.
Hoàng đảo chủ tung gươm Xích Ngô lên. Lưỡi gươm rời vỏ, để lộ ra sắc đỏ thấu như nhuộm bằng máu tươi. Hai bên lưỡi gươm có hai hàng răng cưa xếp so le nhau, trông như là răng lược. Một trong những thanh thần binh mà thánh tổ Khổng Lồ đúc cho võ lâm nước Nam: gươm Xích Ngô.
Tương truyền hồi đó thánh tổ sang Tàu cuỗm cả kho đồng về, đi qua biển đông, thần linh bắc quốc không cam lòng bèn sai một con rết đỏ lòm như máu, thân dài hàng trăm thước đội biển lên toan đánh chìm tàu không cho về đất nam. Giữa biển động bão gầm, thánh tổ Khổng Lồ lấy gậy tầm xích xông ra giao chiến. Cuối cùng một gậy đánh cho rết kia nát nhừ chết tươi, nhờ thế thuyền mới về phương nam an toàn.
Người ta cũng kể rằng sau này, khi thánh tổ đúc thần binh đồng đen cho võ lâm phương nam đã có tạo một thanh như hình con rết, âu cũng để nhớ lại kỷ niệm năm ấy.
Lâu dần, gươm được đặt cho cái tên Xích Ngô, trải qua mấy đời chủ cuối cùng trở thành binh khí tùy thân của Hoàng đảo chủ.
Hoàng Phúc lấy thanh Hùng kiếm ra, quát:
“ Đón chiêu! ”
Hoàng đảo chủ chỉ thấy trước mắt mình nhoáng lên một cái bóng mờ, liền đó Hùng kiếm đã dí sát vào mặt. Chẳng những trảo công, kiếm pháp của lão Hoàng Phúc cũng không tệ một tẹo nào. Nhất là về khoản tốc độ.
Liiiing...
Gươm Xích Ngô xuất động, răng cưa trên thân gươm khóa chặt lấy lưỡi vuông của Hùng kiếm. Hai thanh thần khí đúc bằng đồng đen va vào nhau, toát lên một tiếng động tựa như thác vỡ trên mặt đá, sấm rung giữa trời xanh. Tưởng như cả đất trời cũng đều phẫn nộ.
Vàng vụn trong hầu bao của Hoàng Phúc thoắt cái va vào nhau, vang lên tiếng lang tang không ngớt. Lão chỉ thấy túi tiền giấu trong ngực áo rung lên bần bật, tưởng như vàng nén muốn nhảy tràn cả ra ngoài.
“ Cái... ”
Hoàng Phúc còn đang thắc mắc chưa hiểu chuyện gì mới xảy ra, thì Hoàng đảo chủ đã giật gươm đánh thẳng tới. Gươm Xích Ngô lượn vòng, tựa như vẽ nên một dải máu đỏ tươi trong không khí. Hoàng Phúc cúi vội đầu xuống, kình phong sắc bén hãy còn khiến da ở gáy y hơi tê tê.
Chiêu số của Hoàng đảo chủ rất bình phàm ít biến hóa, nhưng nội lực y tinh thuần thâm hậu, kiến giải võ công cao quá người thường. Thành thử, khiến người ta có một loại cảm giác bện rơm thành lụa mềm, mài đá nên ngọc quý.
Hoàng Phúc xoay người, hoành Hùng kiếm lại quật xuống. Sau chiêu đầu tiên lão phát hiện thanh kiếm này không hề có cạnh sắc, giống như một cái thước cứng rắn chứ không dùng để đâm chém như kiếm thường được. Thành thử, Hoàng Phúc đổi sang dùng lối đánh của roi sắt, thiên về vụt đập xoay gạt hơn là đâm thọc như trường kiếm. Trông y bây giờ chẳng khác nào mãnh tướng Song Tiên Hô Diên Chước của Lương Sơn bạc vậy.
Một người có đường gươm hung hãn dồn dập như bão biển, một người có nhát kiếm thần tốc sắc lẹm như ánh chớp. Hai thanh thần khí đụng vào nhau, khiến vàng vụn nhảy từ ngực áo Hoàng Phúc, vãi đầy ra đất.
“ Tưởng thế nào, té ra cũng chỉ biết dựa vào binh khí sắc bén mà thôi! Nhà ngươi tự nhận xếp ngang hàng với gã hòa thượng béo, nếu là sự thực thì đúng là sỉ nhục cho hắn quá! ”
Đánh qua đánh lại thêm vài chiêu, Hoàng đảo chủ bắt đầu công ít thủ nhiều.
Hoàng Phúc dùng Hùng kiếm như roi sắt, thế công cứ thình lình ập tới từ tứ phía, giống như sấm nổ đầu hè, lúc ẩn lúc hiện khi tới khi lui. Hoàng đảo chủ cứ đỡ một chiêu lại lui một bước, xem chừng có vẻ yếu thế hơn hẳn. Hùng kiếm bổ nhào xuống, đánh tạt ngang, cả tốc độ lẫn sức mạnh đều chẳng khác nào chim ưng trao liệng vồ mồi. Mà thanh Xích Ngô bây giờ khác nào con rết cụt nanh? Cứ va vào Hùng kiếm là bị đẩy dạt ra.
Hoàng đảo chủ thấy vậy, bắt đầu vừa đón đỡ vừa lui lại, trông dáng vẻ hình như sắp sửa khinh công bỏ chạy.
Hoàng Phúc há lại để kẻ thù chạy thoát?
Về công, thì Hoàng đảo chủ xem chừng là đồng đảng của Giản Định, bắt được y tức là lời thêm một phần công trạng. Về tư, thì cái nhục ngày trước vẫn chưa kịp rửa, chẳng lẽ con vịt đã lên đĩa rồi còn bay được đi mất?
Y tung mình lên như một con chim ưng, Hùng kiếm hóa thành cái mỏ đâm xuống.
Hoàng đảo chủ như chỉ chờ có vậy.
Mép y nhếch lên thành một điệu cười trào phúng.
Nói đoạn, đảo chủ bỗng nhiên ngửa hẳn người ra sau, chân vận lực đạp mạnh một cái. Tức thì, y lướt ngược về phía Hoàng Phúc, lưng rê sát đầu ngọn cỏ. Trông bộ dáng y bây giờ như con so lồm cồm bò trên mặt cát, rất đỗi quái dị và nực cười. Song những áo nghĩa tinh hoa võ học trong đó, mười người thì hết chín rưỡi có dùng cả đời cũng không ngộ ra nổi.
Kẻ làm được, là quái nhân, mà những kẻ này chỉ tính một nửa là con người thôi.
Hoàng đảo chủ chính là một quái kiệt trong đám quái nhân.
Còn Hoàng Phúc thì không. Thế nên, điều mà lão tưởng là bất khả thi, đối thủ của lão lại có thể làm được.
Xoạt.
Gươm Xích Ngô vẩy ngược ra một nhát.
Nhát gươm ấy nhanh đến bàng hoàng, đến ngơ ngác. Hoàng Phúc hít vào một hơi vừa vặn đúng cái lúc Hoàng đảo chủ ra tay, mà nay y còn chưa kịp thở ra, gươm Xích Ngô đã giật tung cả ngực áo y.
Máu tứa ra, nhuộm đỏ thấu một dải cỏ.
Hoàng Phúc ngã ra, lăn tròn mấy vòng trên mặt đất mới lấy lại được thăng bằng. Lão đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy nơi ngực áo bị chém phanh bục ra, máu vẫn đang trào từ miệng vết thương rách tươm rách toác.
“ Thì ra là thế... ”
Lão để ý mới nãy khi xuất gươm, cổ tay của Hoàng đảo chủ đã hơi rung lên, khiến cả hàng răng cưa nhọn hoắt chém sắt như chém chuối cũng di động theo. Thành thử, lưỡi gươm chém dọc ngực lão mới để lại miệng vết thương nham nham nhở nhở như lúc này.
Hoàng Phúc cắn răng, chửi nhỏ:
“ Hoàng Phúc này tài không dưới đối thủ, thế mà lại chủ quan khinh địch, thua trí hắn một nước. ”
“ Đám Nam man chúng mày đúng là thứ hạ tiện. Chết rồi cũng khiến người ta phải khó chịu. ”
Trần Ngỗi buông tay, thở dài.
Hết rồi.
Bốn con người, kẻ ở thôn nam người sinh xóm bắc, kẻ quen cày quốc người thạo kiếm cung. Mỗi người một vẻ, một mục tiêu trong đời, vậy mà chẳng hẹn từ chín phương trời mười phương đất cùng đến tụ họp dưới trướng Trần Ngỗi. Tiếc thay cơ đồ còn chưa thấy móng thấy cột, người đã quyên sinh, hồn về chín suối. Thử hỏi, có vô ích không?
“ Trần Ngỗi, theo ta về chịu tội! ”
Hoàng Phúc vươn tay, toan điểm huyệt đạo phong tỏa hành động của Ngỗi, đặng đưa về doanh trại thêm phần thuận lợi. Thì bỗng hổ khẩu tê chồn, phải lui lại ba bốn bước liền. Y thầm lấy làm kinh ngạc, không nghĩ ở phương trời khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này cũng xuất hiện một cao thủ có thể lấy viên sỏi bé tí đánh lui được thủ chưởng của lão.
Hoàng Phúc vừa mới nhắm mắt ngưng thần tập trung, đang định thử xem có phát hiện được vị trí của đối thủ không, thì phía đông đã có tiếng cười khẩy quen thuộc:
“ Phải mang cùng một cái họ với hạng người vô sỉ như ngươi, đúng là hổ hết thanh danh một đời Hoàng mỗ. ”
“ Là nhà ngươi? ”
Xuất hiện trước mặt Hoàng Phúc, chắn ngay giữa y và Giản Định đế, là một trung niên ăn vận nửa văn nửa võ, tóc mai hai bên thái dương bạc phơ như cước. Ánh mắt y thì lúc nào cũng lờ đà lờ đờ, trông thiếu hẳn vẻ tinh minh. Còn lúc nói thì cứ được hai ba câu là lại ngáp ngắn một cái.
Cái kẻ trông chán đời như nghiện thiếu thuốc ấy vác trên vai một thanh gươm, đựng trong cái bao da cũ kỹ.
Y chính là đảo chủ của Đảo Bạch Long ngoài bể Đông, một trong bảy tông sư nước Nam, họ Hoàng, chẳng ai biết tên thật. Người ta vẫn gọi là Hoàng đảo chủ.
Lần trước, cũng chính y là kẻ ra tay, hỗ trợ Khiếu Hóa tăng đột phá vòng vây xông ra khỏi doanh trại quân Minh ngay trước mũi Hoàng Phúc. Trông cái vẻ uất ức trên mặt lão già, xem chừng ưng trảo công độc môn của lão cũng từng phải khốn đốn một phen trước kiếm pháp của họ Hoàng.
“ Đường đường là cao thủ thượng thặng, lại phải dùng cái trò lừa bịp để nhiễu loạn địch thủ đáng phận tiểu bối. Hay! Hay lắm! Đúng là rất có khí độ, rất có phong phạm... ”
Nguyên bản Hoàng Phúc muốn mượn chuyện đó đốt cháy lửa giận của hai người Trần Đĩnh, bắt họ liều sống chết kích phát hết tiềm lực đánh sống chết với lão một phen. Thế nhưng qua lời của Hoàng đảo chủ, lại biến thành lão vô sỉ bắt nạt tiểu bối mà còn phải dùng đến thủ đoạn đê tiện. Song Hoàng Phúc chẳng những là cao thủ, y còn là quan, là tướng, nên cũng không đặt nặng những lời khiêu khích của họ Hoàng.
“ Nhà ngươi tính dùng chiêu “ lấy đạo của người trả lại cho người ” ư? Thứ lỗi, Hoàng Phúc này không ngu như ngươi tưởng đâu. ”
Nào ngờ Hoàng đảo chủ chỉ cười khẩy, vỗ gươm lên vai, ngữ khí cũng thay đổi:
“ Đúng là các cụ vẫn dạy, suy bụng ta ra bụng người là hành vi của đám tiểu nhân. Cứ làm như ai cũng nhát cáy như ngươi ấy. Đối phó với tên bại trận như nhà ngươi, ta đây cần gì đến mấy cái trò mèo đó? ”
Giọng y rất khiêu khích, rất gợi đòn, rất khiến người ta phải sôi tiết.
“ Ngươi... ”
Hoàng Phúc hồi đó đánh với Khiếu Hóa một trận, vốn nội lực đã hư hao nhiều. Làm sao đánh lại nổi Hoàng đảo chủ? Thế nên mới ngậm đắng hôm đó, để hai người chạy thoát trùng vây của mấy vạn binh mã. Song y cũng chả buồn giải thích, hay bao biện. Thua là thua! Thế thôi. Không cần rườm rà đổ lỗi quanh làm gì.
Nhưng nói đi cũng vẫn phải nói lại...
Lần này khác!
Hai người đều đang tinh thần sáng lạng, nội lực sung mãn, trạng thái tốt nhất, mười phân vẹn mười. Huống hồ, lần trước Hoàng Phúc thua, nguyên nhân rất lớn là gươm Xích Ngô đang nằm trong vỏ kia quá sắc bén. Lão không dám đón đỡ, thành ra về thế đã thua một nửa.
Nhưng bây giờ có Hùng kiếm trong tay, mèo nào cắn mỉu nào còn phải chờ xem sao đã.
“ Xem ra lần này có thể thư hùng một trận công bình! ”
Hoàng Phúc rút Hùng kiếm ra, nghiến răng cười.
Hoàng đảo chủ tung gươm Xích Ngô lên. Lưỡi gươm rời vỏ, để lộ ra sắc đỏ thấu như nhuộm bằng máu tươi. Hai bên lưỡi gươm có hai hàng răng cưa xếp so le nhau, trông như là răng lược. Một trong những thanh thần binh mà thánh tổ Khổng Lồ đúc cho võ lâm nước Nam: gươm Xích Ngô.
Tương truyền hồi đó thánh tổ sang Tàu cuỗm cả kho đồng về, đi qua biển đông, thần linh bắc quốc không cam lòng bèn sai một con rết đỏ lòm như máu, thân dài hàng trăm thước đội biển lên toan đánh chìm tàu không cho về đất nam. Giữa biển động bão gầm, thánh tổ Khổng Lồ lấy gậy tầm xích xông ra giao chiến. Cuối cùng một gậy đánh cho rết kia nát nhừ chết tươi, nhờ thế thuyền mới về phương nam an toàn.
Người ta cũng kể rằng sau này, khi thánh tổ đúc thần binh đồng đen cho võ lâm phương nam đã có tạo một thanh như hình con rết, âu cũng để nhớ lại kỷ niệm năm ấy.
Lâu dần, gươm được đặt cho cái tên Xích Ngô, trải qua mấy đời chủ cuối cùng trở thành binh khí tùy thân của Hoàng đảo chủ.
Hoàng Phúc lấy thanh Hùng kiếm ra, quát:
“ Đón chiêu! ”
Hoàng đảo chủ chỉ thấy trước mắt mình nhoáng lên một cái bóng mờ, liền đó Hùng kiếm đã dí sát vào mặt. Chẳng những trảo công, kiếm pháp của lão Hoàng Phúc cũng không tệ một tẹo nào. Nhất là về khoản tốc độ.
Liiiing...
Gươm Xích Ngô xuất động, răng cưa trên thân gươm khóa chặt lấy lưỡi vuông của Hùng kiếm. Hai thanh thần khí đúc bằng đồng đen va vào nhau, toát lên một tiếng động tựa như thác vỡ trên mặt đá, sấm rung giữa trời xanh. Tưởng như cả đất trời cũng đều phẫn nộ.
Vàng vụn trong hầu bao của Hoàng Phúc thoắt cái va vào nhau, vang lên tiếng lang tang không ngớt. Lão chỉ thấy túi tiền giấu trong ngực áo rung lên bần bật, tưởng như vàng nén muốn nhảy tràn cả ra ngoài.
“ Cái... ”
Hoàng Phúc còn đang thắc mắc chưa hiểu chuyện gì mới xảy ra, thì Hoàng đảo chủ đã giật gươm đánh thẳng tới. Gươm Xích Ngô lượn vòng, tựa như vẽ nên một dải máu đỏ tươi trong không khí. Hoàng Phúc cúi vội đầu xuống, kình phong sắc bén hãy còn khiến da ở gáy y hơi tê tê.
Chiêu số của Hoàng đảo chủ rất bình phàm ít biến hóa, nhưng nội lực y tinh thuần thâm hậu, kiến giải võ công cao quá người thường. Thành thử, khiến người ta có một loại cảm giác bện rơm thành lụa mềm, mài đá nên ngọc quý.
Hoàng Phúc xoay người, hoành Hùng kiếm lại quật xuống. Sau chiêu đầu tiên lão phát hiện thanh kiếm này không hề có cạnh sắc, giống như một cái thước cứng rắn chứ không dùng để đâm chém như kiếm thường được. Thành thử, Hoàng Phúc đổi sang dùng lối đánh của roi sắt, thiên về vụt đập xoay gạt hơn là đâm thọc như trường kiếm. Trông y bây giờ chẳng khác nào mãnh tướng Song Tiên Hô Diên Chước của Lương Sơn bạc vậy.
Một người có đường gươm hung hãn dồn dập như bão biển, một người có nhát kiếm thần tốc sắc lẹm như ánh chớp. Hai thanh thần khí đụng vào nhau, khiến vàng vụn nhảy từ ngực áo Hoàng Phúc, vãi đầy ra đất.
“ Tưởng thế nào, té ra cũng chỉ biết dựa vào binh khí sắc bén mà thôi! Nhà ngươi tự nhận xếp ngang hàng với gã hòa thượng béo, nếu là sự thực thì đúng là sỉ nhục cho hắn quá! ”
Đánh qua đánh lại thêm vài chiêu, Hoàng đảo chủ bắt đầu công ít thủ nhiều.
Hoàng Phúc dùng Hùng kiếm như roi sắt, thế công cứ thình lình ập tới từ tứ phía, giống như sấm nổ đầu hè, lúc ẩn lúc hiện khi tới khi lui. Hoàng đảo chủ cứ đỡ một chiêu lại lui một bước, xem chừng có vẻ yếu thế hơn hẳn. Hùng kiếm bổ nhào xuống, đánh tạt ngang, cả tốc độ lẫn sức mạnh đều chẳng khác nào chim ưng trao liệng vồ mồi. Mà thanh Xích Ngô bây giờ khác nào con rết cụt nanh? Cứ va vào Hùng kiếm là bị đẩy dạt ra.
Hoàng đảo chủ thấy vậy, bắt đầu vừa đón đỡ vừa lui lại, trông dáng vẻ hình như sắp sửa khinh công bỏ chạy.
Hoàng Phúc há lại để kẻ thù chạy thoát?
Về công, thì Hoàng đảo chủ xem chừng là đồng đảng của Giản Định, bắt được y tức là lời thêm một phần công trạng. Về tư, thì cái nhục ngày trước vẫn chưa kịp rửa, chẳng lẽ con vịt đã lên đĩa rồi còn bay được đi mất?
Y tung mình lên như một con chim ưng, Hùng kiếm hóa thành cái mỏ đâm xuống.
Hoàng đảo chủ như chỉ chờ có vậy.
Mép y nhếch lên thành một điệu cười trào phúng.
Nói đoạn, đảo chủ bỗng nhiên ngửa hẳn người ra sau, chân vận lực đạp mạnh một cái. Tức thì, y lướt ngược về phía Hoàng Phúc, lưng rê sát đầu ngọn cỏ. Trông bộ dáng y bây giờ như con so lồm cồm bò trên mặt cát, rất đỗi quái dị và nực cười. Song những áo nghĩa tinh hoa võ học trong đó, mười người thì hết chín rưỡi có dùng cả đời cũng không ngộ ra nổi.
Kẻ làm được, là quái nhân, mà những kẻ này chỉ tính một nửa là con người thôi.
Hoàng đảo chủ chính là một quái kiệt trong đám quái nhân.
Còn Hoàng Phúc thì không. Thế nên, điều mà lão tưởng là bất khả thi, đối thủ của lão lại có thể làm được.
Xoạt.
Gươm Xích Ngô vẩy ngược ra một nhát.
Nhát gươm ấy nhanh đến bàng hoàng, đến ngơ ngác. Hoàng Phúc hít vào một hơi vừa vặn đúng cái lúc Hoàng đảo chủ ra tay, mà nay y còn chưa kịp thở ra, gươm Xích Ngô đã giật tung cả ngực áo y.
Máu tứa ra, nhuộm đỏ thấu một dải cỏ.
Hoàng Phúc ngã ra, lăn tròn mấy vòng trên mặt đất mới lấy lại được thăng bằng. Lão đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy nơi ngực áo bị chém phanh bục ra, máu vẫn đang trào từ miệng vết thương rách tươm rách toác.
“ Thì ra là thế... ”
Lão để ý mới nãy khi xuất gươm, cổ tay của Hoàng đảo chủ đã hơi rung lên, khiến cả hàng răng cưa nhọn hoắt chém sắt như chém chuối cũng di động theo. Thành thử, lưỡi gươm chém dọc ngực lão mới để lại miệng vết thương nham nham nhở nhở như lúc này.
Hoàng Phúc cắn răng, chửi nhỏ:
“ Hoàng Phúc này tài không dưới đối thủ, thế mà lại chủ quan khinh địch, thua trí hắn một nước. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.