Thuận Thiên Kiếm Rồng Không Đuôi
Chương 64: Tiền truyện hồi hai (3)
Nghịch Tử
20/06/2018
Ba người đuổi theo con tò vò ra ngoài, lại chạy men theo hồ. Được một
lúc, thì đến trước cổng một ngôi chùa lớn dựng trên một hòn đảo ngòi Tây hồ. Ấy chính là chùa Trấn Quốc. Tương truyền, gần một nghìn năm trước
Lý Nam Đế đã cho xây chùa này rồi.
Con tò vò lướt thẳng qua cầu, chui tọt vào tam quan. Ba người thấy thế, bèn dừng cả lại không đi tiếp nữa.
“ Chùa là nơi linh thiêng, gây huyên náo ở chốn này thì thực là thất kính. ”
Hồ Xạ nghe Lê Học nói thế, bèn cười khẩy:
“ Con tò vò của nhà ngươi chắc gì đã đúng? Mà coi như chúng thực sự nấp trong chùa, thì đám sư sãi trong này bao che mấy tên sơn trang Bách Điểu, không khéo là cùng một ruột. ”
Phạm Lục Bình nghe xong bèn nạt:
“ Chớ buông lời vô lễ. Chùa Trấn Quốc chứ không phải Thiếu Lâm tự, có khi là chúng lén trốn vào. Hoặc giả chúng lợi dụng lòng từ bi của các sư thầy. ”
Sư sãi trông nom chùa Trấn Quốc không biết võ công, điều ấy phàm là người trong võ lâm đất Nam ai ai cũng biết. Thế nhưng vì Phật pháp họ uyên thâm, nên dù là người võ công cao cỡ mấy cũng vô cùng kính trọng nơi thanh tịnh.
Lê Học nói:
“ Chẳng bằng ta vào chùa thắp nhang, chờ xem. Nếu quả thực những ác đồ kia trốn trong chùa thì tất lát nữa phải lòi đuôi cáo. ”
Ba người cùng cho là phải, bèn kéo nhau vào vãn cảnh.
Giống như các ngôi chùa khác ở đất nam, chùa Trấn Quốc được xây dựng với kiến trúc tuân theo những quy định chặt chẽ của Phật giáo. Nó gồm nhiều lớp nhà với ba ngôi chính là Tiền đường, nhà thiêu hương và thượng điện nối thành hình chữ Công (工).
Tiền đường hướng về phía Tây. Ba người đi tiếp, phát hiện phía sau thượng điện và nhà thiêu hương có hai dãy hành lang. Gác chuông chùa là một ngôi nhà ba gian, mái chồng diêm, nằm trên trục sảnh đường chính ngay sau thượng điện.
Lúc này trong chùa đang tổ chức lễ cầu siêu cho tướng sĩ tử chiến trong trận đánh với Chế Bồng Nga gần đây. Từ thượng điện, tiếng cao tăng tụng kinh vang ra đều đều mà lúc trầm khi bổng. Âm thanh mõ gõ cốc cốc hoà trong mùi nhang thơm nhẹ nhàng thoảng qua mặt hồ.
Ba người nhắm mắt, thấy lòng thoáng nhẹ đi. Trong phút chốc, sự thanh tịnh nơi cửa thiền như tẩy sạch oán giận tích tụ trong người, khiến cả ba trông thanh thoát nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Lê Học thắp ba nén nhang trầm, trong khi Hồ Xạ và Phạm Lục Bình hỏi mua một phần vàng hương hoá cho anh em chiến hữu đã ngã xuống hôm nào. Làm xong xuôi đâu đấy, thì mặt trời cũng bắt đầu đứng bóng. Nhìn ra hồ, vầng dương đỏ ối chỉ còn một nửa lấp ló giữa những làn nước. Sóng gợn lăn tăn, làm hình ảnh phản chiếu mặt trời in lên hồ cứ lay động hết hợp lại tan.
Lê Học ngồi thừ ra, dưới ánh dương ấm áp chàng chỉ muốn im lặng mà tận hưởng cái thanh thản. Tết. Cái mùa gió về đất kinh kì lạnh tê tê, khiến người ta hơi có chút hoài niệm về nhà cũ làng xưa, về thân nhân bên mâm cỗ Tết. Lê Học vươn vai, giờ mà có chén bánh chay nóng hổi vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn thì thú phải biết.
Hồ Xạ đi đi lại lại quanh gốc si lâu đời, hết đứng lại ngồi. Lo lắm. Y nhìn quanh nhìn quất, ngó nghiêng ngó dọc mãi mà chẳng thấy bóng kẻ thù đâu. Phạm Lục Bình đứng bên cạnh cứ phải khuyên y bình tĩnh mãi.
“ Bình tĩnh nào. Đâu khắc có đó. ”
“ Bình tĩnh thế quái nào được?? Chuyện của thằng Đỗ còn chưa xong, ai mà yên tâm cho nổi? ”
Hồ Xạ nghiến răng, nhưng cũng không dám lớn tiếng nơi thanh tịnh, thành ra chỉ gằn giọng lên.
Phạm Lục Bình đang tìm lời khuyên giải, thì bỗng ở sau chùa bật lên tiếng gào thê thảm:
“ Aaaaa! ”
“ Đến rồi đấy! ”
Lê Học cười, chỉ tay về phía âm thanh thảm thiết. Sư thầy đang ngồi tụng kinh cầu siêu cũng phải giật mình đứng dậy.
Chẳng cần chờ lâu, chỉ mấy hơi thở sau đã có một người tông cửa chạy vào sân chùa, hai tay còn khua loạn trên đầu. Không phải Đồng Kê Gia Tín thì còn ai vào đây nữa? Y vừa trốn, vừa hét lên:
“ Cút đi! Cút đi! ”
Con tò vò Lê Học thả đuổi sát đằng sau, trông hung hãn hơn bao giờ hết. Nó cứ sà xuống chích Gia Tín túi bụi hết phát này tới phát khác.
Chạy được nửa chừng, Đồng Kê đã vấp phải một đoạn rễ gồ lên, ngã sõng soài ra. Nhưng con vật nào có tha? Nó cứ châu vào mà đốt y tối tăm mặt mũi.
Gia Tín lồm cồm bò, kêu cha khóc mẹ inh ỏi, lại dùng chưởng kình cố gắng đập cho kì được. Nhưng nào có ăn thua? Tò vò đã nhỏ lại nhanh, nay còn bị cái gì đó kích thích nên càng hung dữ hơn.
Lê Học giờ mới phát hiện con tò vò của mình khác thường, nhưng chính chàng cũng không rõ nguyên nhân. Chỉ thấy Gia Tín đột nhiên xuội lơ, nằm lăn quay ra đất. Tay chân y co lên từng cơn, miệng thì sùi bọt mép trắng ởn. Nhìn là biết y bị sốc nọc.
[ Không cứu thì y chết chắc! Nhưng tên này táng tận lương tâm, làm hại cả người già. Đúng là đáng chết. ]
Lê Học nghĩ một lúc, đang tính buông tay mặc kệ, thì lại nghĩ: [ Sư phụ từng dạy người học nghề thuốc phải lấy cái nhân làm gốc. Cứ ai mà có bệnh, bản thân mình cứu được thì cũng đều nên ra sức. Không thể vì bệnh nhân sang hèn thiện ác mà chọn cứu chữa hay bỏ mặc. Bằng không phải tổn tới cái y đức. Ôi! Nên cứu hay không cứu? ]
Chặc lưỡi một cái, Lê Học cũng vẫn chạy đến chỗ Đồng Kê xem thế nào. Thế nhưng vừa đi mấy bước, chàng đã biết ngay có điềm lạ, bèn lục áo Gia Tín xem thế nào. Quả nhiên lấy ra được một cái gói con bọc bằng bảy tám lớp lá chuối.
Con tò vò chàng mang thấy cái bọc, bèn đậu lên ngay. Chứng tỏ trong ấy phải có thứ gì thu hút nó.
Lê Học giở gói lá, thì phát hiện bên trong lúc nhúc toàn nhện là nhện. Con nào con nấy to bằng hai ngón tay, chân thì lông lá, bụng thì xanh xanh đỏ đỏ. Rõ là cái thứ trên người có kịch độc vô cùng.Phạm Lục Bình cũng dẫn Hồ Xạ xông tới, trông thấy thứ hãi hùng bên trong lá chuối thì không khỏi giật mình.
“ Thầy Lê, chuyện này là thế nào? ”
Lê Học hít sâu một cái, rồi giải thích suy đoán của mình cho hai người.
Thì ra tên này căm anh em Lục Bình từ sáng, bèn cất công tìm bao nhiêu là nhện độc về toan chế thuốc. Đến tối, sẽ thả vào trong đồ ăn của ba người cho độc chết luôn. Y chẳng nói ra, Lê Học cũng đoán trúng bảy tám phần.
Tò vò thường hay bắt nhện rồi đẻ trứng vào người chúng. Sau này ấu trùng phá xác nhện ra, lấy đó mà ăn. Ấy là tập tính của tò vò vậy.
“ Đúng là đáng chết lắm! ”
Hồ Xạ nghiến răng, hả hê đạp cho Gia Tín một cú.
Sư trụ trì nhìn nhện độc bò lồm ngồm trong sân chùa, vấy bẩn cả chốn sâm nghiêm thanh tịnh thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Ông chắp tay như niệm phật, than:
“ Than ôi, đúng là ác có ác báo, nhân quả tuần hoàn. Thí chủ đây, cửa chùa đã nhận anh em ngài, cớ gì lại mang những thứ ác độc đây về làm bẩn cả cảnh chùa thanh tịnh, mới chuốc phải hoạ vào thân. ”
Rồi lại nhìn Lê Học, nài:
“ Đây là nơi cửa thiền, vuốt mặt thầy chùa cũng phải nể mũi Phật. Vị thí chủ đây biết thủ pháp độc môn của thiền sư Tuệ Tĩnh, không biết có thể từ bi hỉ xả mà ra tay cứu người này một mạng? ”
Lê Học nói:
“ Y rất xấu xa, hại chết người vô tội. Nhưng nếu sư thầy đã nói, kẻ hèn cũng xin cố hết sức. ”
Đồng Kê nằm quằn quại, nghe kẻ thù chịu cứu mình thì cứ ngỡ là nằm mơ. Rồi hắn nhớ lại. Hai bên xích mích nhau té ra chỉ vì đôi ba lời lẽ ngông nghênh hắn nói, để rồi gây thù chuốc oán đến bây giờ.
Lê Học cúi xuống toan lấy châm khử nọc tò vò cho, thì bất ngờ có tiếng quát:
“ Đừng hòng hại thằng Tín!! ”
Lời vừa dứt, thì một vật đã lao nhanh tới đập trúng cánh tay Lê Học. Ám khí đánh bất ngờ, khiến chàng không kịp phản ứng. Chỉ nghe chát một tiếng, một cái bao kiếm bằng gỗ đã đánh trẹo luôn cánh tay Lê Học.
Thì ra ba người còn lại của sơn trang Bách Điểu là Ngân Kê, Kim Kê và Thọ Cú đều đã chạy đến. Lần này Thọ còn mời được thêm cả một viện binh đến trợ trận. Kẻ vừa ra tay ném bao kiếm đúng là y.
Phạm Lục Bình và Hồ Xạ liếc xéo qua, thì phát hiện một chàng trai đứng bên cạnh nhóm ba người Bách Điểu sơn trang. Người này vận áo tứ thân, đầu đóng khăn như anh học trò. Thế mà trong tay lại có một thanh kiếm lưỡi sắc tuốt trần, thân kiếm còn có một vệt máu đỏ ngầu.
Hắn chính là lãng tử gần đây danh tiếng nổi đình nổi đám kinh thành. Vì y dùng thanh kiếm Huyết Ẩm, nên cũng được người ta gọi là Huyết Kiếm Thiên Công luôn.
“ Khốn nạn thật! Chết người rồi!! ”
Lê Học nghiến răng, văng tục một câu. Vừa nãy đúng lúc quan trọng thì đối thủ lại ra tay ngăn chàng lại. Để bây giờ chậm mất ba hơi thở, nọc tò vò đã nhiều còn lan khắp người. Gia Tín bình thường chưa bị con này đốt bao giờ, thành ra mới bị sốc nọc. Nay đã sốc quá nặng, chẳng cứu được nữa.
“ Gớm! Các người mà có lòng tốt cứu chữa em tao ấy à? Vừa rồi lấy châm ra, chẳng phải muốn tra tấn nó hay sao? Nay em tao chết, ba thằng chúng mày cũng đừng hòng mà sống được! ”
Kim Kê Gia Nghĩa cười gằn, quát.
Kẻ thù lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Lê Học cũng đành chịu. Giải thích chỉ thêm phí lời. Đáng tiếc là nay một tay chàng đã trúng thương, nên sợ rằng ba người họ đánh không lại bốn người bên kia.
Hồ Xạ chợt rút luôn mấy mũi tên ra, quát:
“ Tiếp chiêu! ”
Bốn người bên Bách Điểu sơn trang vừa kịp thấy trước mắt có ánh thép lập loè thì bốn mũi tên đã phân ra bốn hướng bắn tới. So với mười tám năm sau, thủ pháp của Hồ Xạ hiện giờ còn non kém, nội lực cũng chẳng thâm sâu gì. Tuy nhiên thắng ở tính bất ngờ.
Bốn người kia chỉ có Thọ Cú và gã thanh niên nọ phản ứng lại kịp. Huyết Kiếm Thiên Công búng mình toan vung kiếm chém rụng mấy mũi tên, thì Thọ đã dành trước một bước. Hắn lật bàn tay, song thủ vỗ ra liên tiếp mấy chưởng vào tên của Hồ Xạ. Động tác của y nhìn nhẹ như bông, người ngoài trông mà cứ tưởng y đang vuốt ve mấy mũi tên.
Thế mà, mấy mũi tên lại bắt đầu chuyển hướng. Thọ Cú hít một hơi, rồi vận khí tung chưởng vỗ mạnh vào đuôi tên. Nói thì chậm nhưng mọi thứ diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Chỉ nghe vút một cái, bốn mũi tên đã quay đầu phản chủ.
Phập! Phập!
Lưng và vai Xạ trúng liên tiếp hai mũi. Cũng may là chỉ bắn sượt qua chứ không cắm sâu vào thịt. Bằng không lát nữa muốn rút đầu tên ra ngoài thì phải mổ phanh vết thương.
“ Thì ra là hắn. ”
Phạm Lục Bình phát hiện chưởng pháp Thọ Cú mới dùng chính là chiêu đã đánh bật Hùng kiếm vào mặt mình, thì thầm chặc lưỡi than khổ. Kim Kê và Ngân Kê bị thương coi như không nói, nhưng lộ quái chưởng của Thọ Cú rất là lợi hại. Lại thêm một Huyết Kiếm Thiên Công chẳng phải hạng dễ đối phó gì. Cứ nhìn cách hắn lấy vỏ kiếm đánh trật khớp tay Lê Học là biết.
[ Anh Xạ đang bị thương nhẹ, thầy Lê thì vừa trật khớp tay. Cả hai khó đánh hết sức được. Một mình mình chống lại hai tên lành lặn của chúng, không biết có nổi không. ]
Con tò vò lướt thẳng qua cầu, chui tọt vào tam quan. Ba người thấy thế, bèn dừng cả lại không đi tiếp nữa.
“ Chùa là nơi linh thiêng, gây huyên náo ở chốn này thì thực là thất kính. ”
Hồ Xạ nghe Lê Học nói thế, bèn cười khẩy:
“ Con tò vò của nhà ngươi chắc gì đã đúng? Mà coi như chúng thực sự nấp trong chùa, thì đám sư sãi trong này bao che mấy tên sơn trang Bách Điểu, không khéo là cùng một ruột. ”
Phạm Lục Bình nghe xong bèn nạt:
“ Chớ buông lời vô lễ. Chùa Trấn Quốc chứ không phải Thiếu Lâm tự, có khi là chúng lén trốn vào. Hoặc giả chúng lợi dụng lòng từ bi của các sư thầy. ”
Sư sãi trông nom chùa Trấn Quốc không biết võ công, điều ấy phàm là người trong võ lâm đất Nam ai ai cũng biết. Thế nhưng vì Phật pháp họ uyên thâm, nên dù là người võ công cao cỡ mấy cũng vô cùng kính trọng nơi thanh tịnh.
Lê Học nói:
“ Chẳng bằng ta vào chùa thắp nhang, chờ xem. Nếu quả thực những ác đồ kia trốn trong chùa thì tất lát nữa phải lòi đuôi cáo. ”
Ba người cùng cho là phải, bèn kéo nhau vào vãn cảnh.
Giống như các ngôi chùa khác ở đất nam, chùa Trấn Quốc được xây dựng với kiến trúc tuân theo những quy định chặt chẽ của Phật giáo. Nó gồm nhiều lớp nhà với ba ngôi chính là Tiền đường, nhà thiêu hương và thượng điện nối thành hình chữ Công (工).
Tiền đường hướng về phía Tây. Ba người đi tiếp, phát hiện phía sau thượng điện và nhà thiêu hương có hai dãy hành lang. Gác chuông chùa là một ngôi nhà ba gian, mái chồng diêm, nằm trên trục sảnh đường chính ngay sau thượng điện.
Lúc này trong chùa đang tổ chức lễ cầu siêu cho tướng sĩ tử chiến trong trận đánh với Chế Bồng Nga gần đây. Từ thượng điện, tiếng cao tăng tụng kinh vang ra đều đều mà lúc trầm khi bổng. Âm thanh mõ gõ cốc cốc hoà trong mùi nhang thơm nhẹ nhàng thoảng qua mặt hồ.
Ba người nhắm mắt, thấy lòng thoáng nhẹ đi. Trong phút chốc, sự thanh tịnh nơi cửa thiền như tẩy sạch oán giận tích tụ trong người, khiến cả ba trông thanh thoát nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Lê Học thắp ba nén nhang trầm, trong khi Hồ Xạ và Phạm Lục Bình hỏi mua một phần vàng hương hoá cho anh em chiến hữu đã ngã xuống hôm nào. Làm xong xuôi đâu đấy, thì mặt trời cũng bắt đầu đứng bóng. Nhìn ra hồ, vầng dương đỏ ối chỉ còn một nửa lấp ló giữa những làn nước. Sóng gợn lăn tăn, làm hình ảnh phản chiếu mặt trời in lên hồ cứ lay động hết hợp lại tan.
Lê Học ngồi thừ ra, dưới ánh dương ấm áp chàng chỉ muốn im lặng mà tận hưởng cái thanh thản. Tết. Cái mùa gió về đất kinh kì lạnh tê tê, khiến người ta hơi có chút hoài niệm về nhà cũ làng xưa, về thân nhân bên mâm cỗ Tết. Lê Học vươn vai, giờ mà có chén bánh chay nóng hổi vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn thì thú phải biết.
Hồ Xạ đi đi lại lại quanh gốc si lâu đời, hết đứng lại ngồi. Lo lắm. Y nhìn quanh nhìn quất, ngó nghiêng ngó dọc mãi mà chẳng thấy bóng kẻ thù đâu. Phạm Lục Bình đứng bên cạnh cứ phải khuyên y bình tĩnh mãi.
“ Bình tĩnh nào. Đâu khắc có đó. ”
“ Bình tĩnh thế quái nào được?? Chuyện của thằng Đỗ còn chưa xong, ai mà yên tâm cho nổi? ”
Hồ Xạ nghiến răng, nhưng cũng không dám lớn tiếng nơi thanh tịnh, thành ra chỉ gằn giọng lên.
Phạm Lục Bình đang tìm lời khuyên giải, thì bỗng ở sau chùa bật lên tiếng gào thê thảm:
“ Aaaaa! ”
“ Đến rồi đấy! ”
Lê Học cười, chỉ tay về phía âm thanh thảm thiết. Sư thầy đang ngồi tụng kinh cầu siêu cũng phải giật mình đứng dậy.
Chẳng cần chờ lâu, chỉ mấy hơi thở sau đã có một người tông cửa chạy vào sân chùa, hai tay còn khua loạn trên đầu. Không phải Đồng Kê Gia Tín thì còn ai vào đây nữa? Y vừa trốn, vừa hét lên:
“ Cút đi! Cút đi! ”
Con tò vò Lê Học thả đuổi sát đằng sau, trông hung hãn hơn bao giờ hết. Nó cứ sà xuống chích Gia Tín túi bụi hết phát này tới phát khác.
Chạy được nửa chừng, Đồng Kê đã vấp phải một đoạn rễ gồ lên, ngã sõng soài ra. Nhưng con vật nào có tha? Nó cứ châu vào mà đốt y tối tăm mặt mũi.
Gia Tín lồm cồm bò, kêu cha khóc mẹ inh ỏi, lại dùng chưởng kình cố gắng đập cho kì được. Nhưng nào có ăn thua? Tò vò đã nhỏ lại nhanh, nay còn bị cái gì đó kích thích nên càng hung dữ hơn.
Lê Học giờ mới phát hiện con tò vò của mình khác thường, nhưng chính chàng cũng không rõ nguyên nhân. Chỉ thấy Gia Tín đột nhiên xuội lơ, nằm lăn quay ra đất. Tay chân y co lên từng cơn, miệng thì sùi bọt mép trắng ởn. Nhìn là biết y bị sốc nọc.
[ Không cứu thì y chết chắc! Nhưng tên này táng tận lương tâm, làm hại cả người già. Đúng là đáng chết. ]
Lê Học nghĩ một lúc, đang tính buông tay mặc kệ, thì lại nghĩ: [ Sư phụ từng dạy người học nghề thuốc phải lấy cái nhân làm gốc. Cứ ai mà có bệnh, bản thân mình cứu được thì cũng đều nên ra sức. Không thể vì bệnh nhân sang hèn thiện ác mà chọn cứu chữa hay bỏ mặc. Bằng không phải tổn tới cái y đức. Ôi! Nên cứu hay không cứu? ]
Chặc lưỡi một cái, Lê Học cũng vẫn chạy đến chỗ Đồng Kê xem thế nào. Thế nhưng vừa đi mấy bước, chàng đã biết ngay có điềm lạ, bèn lục áo Gia Tín xem thế nào. Quả nhiên lấy ra được một cái gói con bọc bằng bảy tám lớp lá chuối.
Con tò vò chàng mang thấy cái bọc, bèn đậu lên ngay. Chứng tỏ trong ấy phải có thứ gì thu hút nó.
Lê Học giở gói lá, thì phát hiện bên trong lúc nhúc toàn nhện là nhện. Con nào con nấy to bằng hai ngón tay, chân thì lông lá, bụng thì xanh xanh đỏ đỏ. Rõ là cái thứ trên người có kịch độc vô cùng.Phạm Lục Bình cũng dẫn Hồ Xạ xông tới, trông thấy thứ hãi hùng bên trong lá chuối thì không khỏi giật mình.
“ Thầy Lê, chuyện này là thế nào? ”
Lê Học hít sâu một cái, rồi giải thích suy đoán của mình cho hai người.
Thì ra tên này căm anh em Lục Bình từ sáng, bèn cất công tìm bao nhiêu là nhện độc về toan chế thuốc. Đến tối, sẽ thả vào trong đồ ăn của ba người cho độc chết luôn. Y chẳng nói ra, Lê Học cũng đoán trúng bảy tám phần.
Tò vò thường hay bắt nhện rồi đẻ trứng vào người chúng. Sau này ấu trùng phá xác nhện ra, lấy đó mà ăn. Ấy là tập tính của tò vò vậy.
“ Đúng là đáng chết lắm! ”
Hồ Xạ nghiến răng, hả hê đạp cho Gia Tín một cú.
Sư trụ trì nhìn nhện độc bò lồm ngồm trong sân chùa, vấy bẩn cả chốn sâm nghiêm thanh tịnh thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Ông chắp tay như niệm phật, than:
“ Than ôi, đúng là ác có ác báo, nhân quả tuần hoàn. Thí chủ đây, cửa chùa đã nhận anh em ngài, cớ gì lại mang những thứ ác độc đây về làm bẩn cả cảnh chùa thanh tịnh, mới chuốc phải hoạ vào thân. ”
Rồi lại nhìn Lê Học, nài:
“ Đây là nơi cửa thiền, vuốt mặt thầy chùa cũng phải nể mũi Phật. Vị thí chủ đây biết thủ pháp độc môn của thiền sư Tuệ Tĩnh, không biết có thể từ bi hỉ xả mà ra tay cứu người này một mạng? ”
Lê Học nói:
“ Y rất xấu xa, hại chết người vô tội. Nhưng nếu sư thầy đã nói, kẻ hèn cũng xin cố hết sức. ”
Đồng Kê nằm quằn quại, nghe kẻ thù chịu cứu mình thì cứ ngỡ là nằm mơ. Rồi hắn nhớ lại. Hai bên xích mích nhau té ra chỉ vì đôi ba lời lẽ ngông nghênh hắn nói, để rồi gây thù chuốc oán đến bây giờ.
Lê Học cúi xuống toan lấy châm khử nọc tò vò cho, thì bất ngờ có tiếng quát:
“ Đừng hòng hại thằng Tín!! ”
Lời vừa dứt, thì một vật đã lao nhanh tới đập trúng cánh tay Lê Học. Ám khí đánh bất ngờ, khiến chàng không kịp phản ứng. Chỉ nghe chát một tiếng, một cái bao kiếm bằng gỗ đã đánh trẹo luôn cánh tay Lê Học.
Thì ra ba người còn lại của sơn trang Bách Điểu là Ngân Kê, Kim Kê và Thọ Cú đều đã chạy đến. Lần này Thọ còn mời được thêm cả một viện binh đến trợ trận. Kẻ vừa ra tay ném bao kiếm đúng là y.
Phạm Lục Bình và Hồ Xạ liếc xéo qua, thì phát hiện một chàng trai đứng bên cạnh nhóm ba người Bách Điểu sơn trang. Người này vận áo tứ thân, đầu đóng khăn như anh học trò. Thế mà trong tay lại có một thanh kiếm lưỡi sắc tuốt trần, thân kiếm còn có một vệt máu đỏ ngầu.
Hắn chính là lãng tử gần đây danh tiếng nổi đình nổi đám kinh thành. Vì y dùng thanh kiếm Huyết Ẩm, nên cũng được người ta gọi là Huyết Kiếm Thiên Công luôn.
“ Khốn nạn thật! Chết người rồi!! ”
Lê Học nghiến răng, văng tục một câu. Vừa nãy đúng lúc quan trọng thì đối thủ lại ra tay ngăn chàng lại. Để bây giờ chậm mất ba hơi thở, nọc tò vò đã nhiều còn lan khắp người. Gia Tín bình thường chưa bị con này đốt bao giờ, thành ra mới bị sốc nọc. Nay đã sốc quá nặng, chẳng cứu được nữa.
“ Gớm! Các người mà có lòng tốt cứu chữa em tao ấy à? Vừa rồi lấy châm ra, chẳng phải muốn tra tấn nó hay sao? Nay em tao chết, ba thằng chúng mày cũng đừng hòng mà sống được! ”
Kim Kê Gia Nghĩa cười gằn, quát.
Kẻ thù lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Lê Học cũng đành chịu. Giải thích chỉ thêm phí lời. Đáng tiếc là nay một tay chàng đã trúng thương, nên sợ rằng ba người họ đánh không lại bốn người bên kia.
Hồ Xạ chợt rút luôn mấy mũi tên ra, quát:
“ Tiếp chiêu! ”
Bốn người bên Bách Điểu sơn trang vừa kịp thấy trước mắt có ánh thép lập loè thì bốn mũi tên đã phân ra bốn hướng bắn tới. So với mười tám năm sau, thủ pháp của Hồ Xạ hiện giờ còn non kém, nội lực cũng chẳng thâm sâu gì. Tuy nhiên thắng ở tính bất ngờ.
Bốn người kia chỉ có Thọ Cú và gã thanh niên nọ phản ứng lại kịp. Huyết Kiếm Thiên Công búng mình toan vung kiếm chém rụng mấy mũi tên, thì Thọ đã dành trước một bước. Hắn lật bàn tay, song thủ vỗ ra liên tiếp mấy chưởng vào tên của Hồ Xạ. Động tác của y nhìn nhẹ như bông, người ngoài trông mà cứ tưởng y đang vuốt ve mấy mũi tên.
Thế mà, mấy mũi tên lại bắt đầu chuyển hướng. Thọ Cú hít một hơi, rồi vận khí tung chưởng vỗ mạnh vào đuôi tên. Nói thì chậm nhưng mọi thứ diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Chỉ nghe vút một cái, bốn mũi tên đã quay đầu phản chủ.
Phập! Phập!
Lưng và vai Xạ trúng liên tiếp hai mũi. Cũng may là chỉ bắn sượt qua chứ không cắm sâu vào thịt. Bằng không lát nữa muốn rút đầu tên ra ngoài thì phải mổ phanh vết thương.
“ Thì ra là hắn. ”
Phạm Lục Bình phát hiện chưởng pháp Thọ Cú mới dùng chính là chiêu đã đánh bật Hùng kiếm vào mặt mình, thì thầm chặc lưỡi than khổ. Kim Kê và Ngân Kê bị thương coi như không nói, nhưng lộ quái chưởng của Thọ Cú rất là lợi hại. Lại thêm một Huyết Kiếm Thiên Công chẳng phải hạng dễ đối phó gì. Cứ nhìn cách hắn lấy vỏ kiếm đánh trật khớp tay Lê Học là biết.
[ Anh Xạ đang bị thương nhẹ, thầy Lê thì vừa trật khớp tay. Cả hai khó đánh hết sức được. Một mình mình chống lại hai tên lành lặn của chúng, không biết có nổi không. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.