Chương 10: Khởi đầu mới
SuperBiBi
28/07/2018
Hoàng Anh ngồi trên giường, mặt ngốc trệ, hắn chợt nhớ ra là mình không
biết phải tu luyện công pháp như thế nào. Hoàng Anh bèn bắt trước mấy
nhân vật trong các phim kiếm hiệp của Tàu hắn từng xem, hai mắt nhắm
lại, ngồi khoanh chân, tay đặt lên đầu gối, tập trung nghĩ tới bộ công
pháp Sơ kỳ chi lực. Hoàng Anh cảm nhận được bên trong linh hồn mình bắt
đầu có những làn sóng dao động nhẹ, làn sóng ấy từ từ di chuyển từ linh
hồn đi khắp nơi trong cơ thể, khiến cơ thể hắn nóng dần lên. Hoàng Anh
cảm nhận được có thứ gì đó từ cơ thể hắn đang bị đào thải ra ngoài.
Bên ngoài trời bắt đầu sáng, khi những tia nắng ban mai chiếu xuống dòng sông Trân Châu, bắt gặp những bọt nước trắng xoá tạo nên một khung cảnh lấp lánh thì cũng là lúc Thương Châu thành vừa chợt tỉnh giấc sau một đêm tĩnh lặng. Mọi thứ lại bắt đầu trở lại với công việc hằng ngày của nó, bên trong Trần gia phủ, người làm kẻ ở đang tất bật quét dọn, lau chùi trên các hành lang, ô cửa. Tiếng người đi qua đi lại, xì xầm bàn tán khiến Hoàng Anh chợt mở mắt sau một đêm tu luyện. Những người tu luyện linh lực có thể ngồi tu luyện nhiều ngày, thậm chí là nhiều tháng trời mà không cần ăn hay ngủ, nhưng chắc chắn là nếu ngủ ngon thì khi dậy sẽ cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. Hoàng Anh đứng dậy, vươn vai một cái, tuy cơ thể hắn không cảm thấy mệt nhưng hắn vẫn chưa quen với việc tu luyện không cần ngủ này.
Rồi chợt Hoàng Anh đưa tay lên bịt mũi, mặt nhăn nhó khi ngửi được một mùi hôi thúi từ đâu phát ra. Khi phát hiện cái mùi khủng khiếp đó phát ra từ người mình, Hoàng Anh vội chạy ngay tới nhà tắm. Sau khi tẳm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục mới, Hoàng Anh biết được mùi hôi vừa rồi lo do cơ thể hắn trong quá trình tu luyện đào thải những chất cặn bã ra bên ngoài, cảm nhận được cơ thể hắn rắn chắc hẳn lên, những cơ bắp đã bắt đầu có nét. Lúc nảy, khi đang ngâm mình trong bồn nước, Hoàng Anh có đăng nhập vào hệ thống để kiểm tra thành quả thu được sau một đêm tu luyện. Khi thấy màn hình thông báo hiển thị dòng Linh lực: 1/10 và dòng Công pháp: Sơ kỳ chi lực (1/9), Hoàng Anh khá hài lòng, nhưng khi thấy thêm một dòng xuất hiện trên màn hình Thông tin là Hệ linh hồn: Vô hệ thì hắn khá ngạc nhiên. Hoàng Anh có hỏi Bá Đạo vì sao hệ linh hồn của hắn là vô hệ, thì lại nhận được một câu trả lời có cũng như không.
- Vì linh lực trong linh hồn chủ nhân sinh ra vô hệ nên nó là vô hệ.
Không mấy quan tâm về chuyện vừa rồi, Hoàng Anh trong bộ y phục mới tiến về hướng phòng Như Quỳnh, hắn tính rủ nàng cùng ăn sáng. Khi nghe người làm trong phủ báo là Như Quỳnh và Như Ý sáng sớm đã ra ngoài có công việc, mặt hắn khá thất vọng vì kế hoạch bị phá sản. Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, miệng hắn khẽ cười rồi hướng phòng Du Duyên mà đi.
Trên đường đi, Hoàng Anh bắt gặp một vài người làm, bọn họ cúi đầu lễ phép chào hắn, ngoài mặt thì hắn tỏ vẻ không quan tâm, chỉ khẽ gật đầu lại nhưng trong lòng hắn lại khá thích thú vì được chào như thế, hắn nghĩ làm thiếu gia cũng không tệ.
Đứng trước của phòng Du Duyên, Hoàng Anh vừa dơ tay tính gõ cửa thì trong phòng phát ra một giọng nói nghiêm nghị của nữ nhân.
- Du Duyên, con làm gì cứ đi qua đi lại trong phòng sáng giờ thế, đang đợi ai hả!?
- “Dạ, con đâu có đợi ai đâu mẹ!” Du Duyên ngập ngừng rồi đáp.
- “Không có đợi ai thì ngồi ngồi xuống đi, sao cứ đi qua đi lại hoài vậy, hay là con bị tới tháng!?” Giọng nữ từ nghiêm nghị chuyển sang giễu cợt hỏi.
- “Mẹ, sao lại hỏi kỳ vậy, lỡ người khác nghe được thì sao!!” Du Duyên hờn dỗi ngồi xuống ghế, mặt ửng đỏ đáp.
- “Haha, Con gái mới lớn đã biết xấu hổ rồi sao!?” Giọng nữ lại tiếp tục giễu cợt.
- “Hức, con không thèm nói chuyện với mẹ nữa!” Du Duyên phồng má nói, rồi nhìn về hướng cửa phòng trông ngóng.
Lúc này, Hoàng Anh đứng trước cửa, nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn khẽ cười rồi gõ cửa. Bên trong phòng, vừa nghe có tiếng gõ cửa thì Du Duyên vội vàng chạy ra mở, mặt nàng rạng rỡ khi nhìn thấy Hoàng Anh, mẹ nàng ngồi trên ghế thấy vậy thì khẽ cười.
- “Hoàng Anh hả!? Ngươi ăn sáng chưa, ta với ngươi đi ăn!?” Du Duyên vội vàng kéo tay áo Hoàng Anh tính bước đi.
- “Đi đâu đó!?” Giọng mẹ Du Duyên nghiêm khắc hỏi.
- “Dạ, con với Hoàng Anh đi ăn sáng thôi mà!” Du Duyên lém lỉnh trả lời, một chân đã bước ra ngoài cửa.
- “Đứng lại, 2 đứa bước vô đây ta cho ta!” Giọng mẹ Du Duyên vẫn nghiêm khắc nói.
Du Duyên mặt xị xuống, bỏ tay áo Hoàng Anh ra rồi ủ rũ bước vào phòng. Hoàng Anh thấy thế cũng bước vào theo, hắn đóng cửa phòng lại rồi tiến đến đứng cạnh Du Duyên, trước mặt hắn một nữ nhân đang ngồi, tay cầm một cuốn sách, ánh mắt đang nhìn hắn và Du Duyên.
Nàng là Chu Kim Yến, 31 tuổi, mẹ của Trần Du Duyên và theo vai vế là mợ của Hoàng Anh. Khác với giọng nói nghiêm khắc lúc nảy, Kim Yến có gương mặt hiền từ, đôi mắt trong và sáng ẩn hàng lông mi cong vút, một cặp chân mày lá liễu đa sầu đa cảm, mũi cao gọn gàng, môi đỏ xinh xắn, mái tóc suôn mượt màu hạ dẻ. Kim Yến mặc một bộ cung trang màu đỏ ôm sát, làm lộ nên một đường cong tinh tế từ ngực xuống eo. Nàng có một làn da trắng hồng, cặp ngực to tròn, vòng eo thon gọn, bờ mông nở nang quyến rủ.
Theo Hoàng Anh được biết, Kim Yến về làm dâu Trần gia 13 năm trước, lúc đó bố của Du Duyên là Trần Thiên Phúc sau một thời gian không rõ tung tích thì xuất hiện trước cổng Trần Gia, trên người đầy thương tích dắt theo hai mẹ con Kim Yến, khi đó Du Duyên vừa mới chào đời. Một hôn lễ được cữ hành chóng vánh ngay sau đó với sự góp mặt của họ hàng một bên và bằng hữu thân thiết. Một tuần sau hôn lễ, Thiên Phúc qua đời để lại sự đau xót cho gia đình và người vợ mới cưới.
Còn về xuất thân của Kim Yến thì rất ít người biết và được giữ kín, trong đó có gia chủ Trần gia, ông nội của Du Duyên và thành chủ Thương Châu thành.
Lúc này, Hoàng Anh ngắm nhìn Kim Yến không chớp mắt, hắn đang bị sắc đẹp của nàng cuốn hút, cảm thấy ở Kim Yến toát ra sự quý phái nhưng lại dễ gần, sự nghiêm nghị nhưng rất hiền từ, sự thành thục nhưng lại có vài nét ngây thơ. Đang ngẩn ngơ thì Hoàng Anh nghe tiếng Kim Yếng hỏi hắn:
- Hoàng Anh! Con thấy trong người thế nào rồi!?
- “Dạ! Con khoẻ thấy hơn rồi ạ!” Hoàng Anh vẫn còn ấn tượng với sự nghiêm khắc của Kim Yến nên lễ phép đáp.
- “Um! Khoẻ hơn là tốt rồi, hai đứa lại đang âm mưa nghịch phá gì hả!?” Giọng nói bắt đầu nghiêm khắc, Kim Yên hỏi.
- “Bọn con đâu có nghịch phá gì đâu, chỉ là đi ăn sáng thôi mà mẹ!” Du Duyên mặt ủ rũ liền đáp.
- “Mẹ không hỏi con! Liệu hồn mà đứng im đó cho mẹ! Để Hoàng Anh trả lời!” Kim Yến mặt nghiêm khắc nhìn Du Duyên mà nói.
Nhìn cảnh tượng này, không khác gì hai đứa trẻ con đang đứng chịu phạt trước mẹ chúng sau khi bị bắt quả tang nghịch phá. Hoàng Anh bắt đầu hơi xoắn, hắn không nghĩ Kim Yến nghiêm khắc như vậy. Giọng hơi run run, Hoàng Anh kể lại chuyện hôm qua Du Duyên sang thăm, trách móc vì hắn mà nàng bị phạt, rồi chuyện hắn hứa hôm nay sẽ sang xin phép mẹ nàng để dẫn nàng ra ngoài dạo phố bù lại lỗi lầm. Hoàng Anh đang chuẩn bị kể tới đoạn hắn nói sẽ hy sinh bản thân lấy Du Duyên nếu nàng không lấy được phụ quân, thì bị Du Duyên thò tay sang nhéo một cái ngay eo đau điến.
Kim Yến thấy thế cố gắng kìm nén không cười ra mặt, vẫn giữ vẻ nghiệm túc hỏi:
- “Có thật là chỉ đi dạo phố không!?”
- “Dạ! Chỉ là đi dạo phố!” Hoàng Anh giọng run hơn trước trả lời.
Kim Yến nghe giọng nói run run của Hoàng Anh, nàng chuẩn bị kìm nén không nổi nữ mà bật cười thì Du Duyên giọng hờn dỗi nói:
- Thấy chưa, Mẹ làm Hoàng Anh sợ rồi kìa!
- “Con gái mới lớn chưa gả đi đã bênh người ngoài trách lại mẹ mình rồi sao!” Kim Yến chuyển sang nhìn Du Duyên, giọng có chút giễu cợt nói.
- “Con không có mà!” Du Duyên nghe thế mặt liền ửng đỏ, phồng má, chân dậm dậm xuống nền nhà, hờn dỗi đáp.
- “Thôi được rồi, hai đứa đi sớm về sớm, ra đường nhớ cẩn thận là được!” Nhìn thái độ của Du Duyên, Kim Yến sắp nhịn cười hết nổi nên cho phép Hoàng Anh và Du Duyên đi, để nàng có thể cười mà không bị mất hình tượng.
- “Bọn con biết rồi ạ!” Hoàng Anh và Du Duyên đồng thanh đáp.
Sau đó, Du Duyên nhanh nhảu nắm tay áo Hoàng Anh kéo ra ngoài đóng cửa lại, nàng sợ mẹ mình sẽ đổi ý. Bên trong phòng, khi chỉ còn lại một mình, Kim Yến cười thích thú, nàng thừa biết Du Duyên đang đợi ai, và nàng cũng biết Hoàng Anh đứng ngoài cửa nghe được cuộc nói chuyện của nàng và con gái, nên nàng mới tỏ ra nghiêm khắc để chọc bọn chúng. Khi đã cười hả hê, ánh mắt Kim Yến bắt đầu xa xăm, nàng đang nhớ lại điều gì đó.
Hoàng Anh và Du Duyên lúc này đã đi ra tới cửa lớn Trần gia. Hoàng Anh cảm thấy hồi hợp, bên ngoài cánh cửa đang đóng kín trước mặt hắn là một thế giới hoàn toàn mới lạ. Gia đinh trong phủ mở cửa, Hoàng Anh bước ra ngoài. Chợt cơ thể Hoàng Anh run lên vì phấn khích, hắn cảm giác được có nhiều điều đang đợi hắn ở phía trước. Và Hoàng Anh biết rằng bây giờ cuộc phiêu lưu của hắn thật sự mới bắt đầu.
Bên ngoài trời bắt đầu sáng, khi những tia nắng ban mai chiếu xuống dòng sông Trân Châu, bắt gặp những bọt nước trắng xoá tạo nên một khung cảnh lấp lánh thì cũng là lúc Thương Châu thành vừa chợt tỉnh giấc sau một đêm tĩnh lặng. Mọi thứ lại bắt đầu trở lại với công việc hằng ngày của nó, bên trong Trần gia phủ, người làm kẻ ở đang tất bật quét dọn, lau chùi trên các hành lang, ô cửa. Tiếng người đi qua đi lại, xì xầm bàn tán khiến Hoàng Anh chợt mở mắt sau một đêm tu luyện. Những người tu luyện linh lực có thể ngồi tu luyện nhiều ngày, thậm chí là nhiều tháng trời mà không cần ăn hay ngủ, nhưng chắc chắn là nếu ngủ ngon thì khi dậy sẽ cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. Hoàng Anh đứng dậy, vươn vai một cái, tuy cơ thể hắn không cảm thấy mệt nhưng hắn vẫn chưa quen với việc tu luyện không cần ngủ này.
Rồi chợt Hoàng Anh đưa tay lên bịt mũi, mặt nhăn nhó khi ngửi được một mùi hôi thúi từ đâu phát ra. Khi phát hiện cái mùi khủng khiếp đó phát ra từ người mình, Hoàng Anh vội chạy ngay tới nhà tắm. Sau khi tẳm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục mới, Hoàng Anh biết được mùi hôi vừa rồi lo do cơ thể hắn trong quá trình tu luyện đào thải những chất cặn bã ra bên ngoài, cảm nhận được cơ thể hắn rắn chắc hẳn lên, những cơ bắp đã bắt đầu có nét. Lúc nảy, khi đang ngâm mình trong bồn nước, Hoàng Anh có đăng nhập vào hệ thống để kiểm tra thành quả thu được sau một đêm tu luyện. Khi thấy màn hình thông báo hiển thị dòng Linh lực: 1/10 và dòng Công pháp: Sơ kỳ chi lực (1/9), Hoàng Anh khá hài lòng, nhưng khi thấy thêm một dòng xuất hiện trên màn hình Thông tin là Hệ linh hồn: Vô hệ thì hắn khá ngạc nhiên. Hoàng Anh có hỏi Bá Đạo vì sao hệ linh hồn của hắn là vô hệ, thì lại nhận được một câu trả lời có cũng như không.
- Vì linh lực trong linh hồn chủ nhân sinh ra vô hệ nên nó là vô hệ.
Không mấy quan tâm về chuyện vừa rồi, Hoàng Anh trong bộ y phục mới tiến về hướng phòng Như Quỳnh, hắn tính rủ nàng cùng ăn sáng. Khi nghe người làm trong phủ báo là Như Quỳnh và Như Ý sáng sớm đã ra ngoài có công việc, mặt hắn khá thất vọng vì kế hoạch bị phá sản. Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, miệng hắn khẽ cười rồi hướng phòng Du Duyên mà đi.
Trên đường đi, Hoàng Anh bắt gặp một vài người làm, bọn họ cúi đầu lễ phép chào hắn, ngoài mặt thì hắn tỏ vẻ không quan tâm, chỉ khẽ gật đầu lại nhưng trong lòng hắn lại khá thích thú vì được chào như thế, hắn nghĩ làm thiếu gia cũng không tệ.
Đứng trước của phòng Du Duyên, Hoàng Anh vừa dơ tay tính gõ cửa thì trong phòng phát ra một giọng nói nghiêm nghị của nữ nhân.
- Du Duyên, con làm gì cứ đi qua đi lại trong phòng sáng giờ thế, đang đợi ai hả!?
- “Dạ, con đâu có đợi ai đâu mẹ!” Du Duyên ngập ngừng rồi đáp.
- “Không có đợi ai thì ngồi ngồi xuống đi, sao cứ đi qua đi lại hoài vậy, hay là con bị tới tháng!?” Giọng nữ từ nghiêm nghị chuyển sang giễu cợt hỏi.
- “Mẹ, sao lại hỏi kỳ vậy, lỡ người khác nghe được thì sao!!” Du Duyên hờn dỗi ngồi xuống ghế, mặt ửng đỏ đáp.
- “Haha, Con gái mới lớn đã biết xấu hổ rồi sao!?” Giọng nữ lại tiếp tục giễu cợt.
- “Hức, con không thèm nói chuyện với mẹ nữa!” Du Duyên phồng má nói, rồi nhìn về hướng cửa phòng trông ngóng.
Lúc này, Hoàng Anh đứng trước cửa, nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn khẽ cười rồi gõ cửa. Bên trong phòng, vừa nghe có tiếng gõ cửa thì Du Duyên vội vàng chạy ra mở, mặt nàng rạng rỡ khi nhìn thấy Hoàng Anh, mẹ nàng ngồi trên ghế thấy vậy thì khẽ cười.
- “Hoàng Anh hả!? Ngươi ăn sáng chưa, ta với ngươi đi ăn!?” Du Duyên vội vàng kéo tay áo Hoàng Anh tính bước đi.
- “Đi đâu đó!?” Giọng mẹ Du Duyên nghiêm khắc hỏi.
- “Dạ, con với Hoàng Anh đi ăn sáng thôi mà!” Du Duyên lém lỉnh trả lời, một chân đã bước ra ngoài cửa.
- “Đứng lại, 2 đứa bước vô đây ta cho ta!” Giọng mẹ Du Duyên vẫn nghiêm khắc nói.
Du Duyên mặt xị xuống, bỏ tay áo Hoàng Anh ra rồi ủ rũ bước vào phòng. Hoàng Anh thấy thế cũng bước vào theo, hắn đóng cửa phòng lại rồi tiến đến đứng cạnh Du Duyên, trước mặt hắn một nữ nhân đang ngồi, tay cầm một cuốn sách, ánh mắt đang nhìn hắn và Du Duyên.
Nàng là Chu Kim Yến, 31 tuổi, mẹ của Trần Du Duyên và theo vai vế là mợ của Hoàng Anh. Khác với giọng nói nghiêm khắc lúc nảy, Kim Yến có gương mặt hiền từ, đôi mắt trong và sáng ẩn hàng lông mi cong vút, một cặp chân mày lá liễu đa sầu đa cảm, mũi cao gọn gàng, môi đỏ xinh xắn, mái tóc suôn mượt màu hạ dẻ. Kim Yến mặc một bộ cung trang màu đỏ ôm sát, làm lộ nên một đường cong tinh tế từ ngực xuống eo. Nàng có một làn da trắng hồng, cặp ngực to tròn, vòng eo thon gọn, bờ mông nở nang quyến rủ.
Theo Hoàng Anh được biết, Kim Yến về làm dâu Trần gia 13 năm trước, lúc đó bố của Du Duyên là Trần Thiên Phúc sau một thời gian không rõ tung tích thì xuất hiện trước cổng Trần Gia, trên người đầy thương tích dắt theo hai mẹ con Kim Yến, khi đó Du Duyên vừa mới chào đời. Một hôn lễ được cữ hành chóng vánh ngay sau đó với sự góp mặt của họ hàng một bên và bằng hữu thân thiết. Một tuần sau hôn lễ, Thiên Phúc qua đời để lại sự đau xót cho gia đình và người vợ mới cưới.
Còn về xuất thân của Kim Yến thì rất ít người biết và được giữ kín, trong đó có gia chủ Trần gia, ông nội của Du Duyên và thành chủ Thương Châu thành.
Lúc này, Hoàng Anh ngắm nhìn Kim Yến không chớp mắt, hắn đang bị sắc đẹp của nàng cuốn hút, cảm thấy ở Kim Yến toát ra sự quý phái nhưng lại dễ gần, sự nghiêm nghị nhưng rất hiền từ, sự thành thục nhưng lại có vài nét ngây thơ. Đang ngẩn ngơ thì Hoàng Anh nghe tiếng Kim Yếng hỏi hắn:
- Hoàng Anh! Con thấy trong người thế nào rồi!?
- “Dạ! Con khoẻ thấy hơn rồi ạ!” Hoàng Anh vẫn còn ấn tượng với sự nghiêm khắc của Kim Yến nên lễ phép đáp.
- “Um! Khoẻ hơn là tốt rồi, hai đứa lại đang âm mưa nghịch phá gì hả!?” Giọng nói bắt đầu nghiêm khắc, Kim Yên hỏi.
- “Bọn con đâu có nghịch phá gì đâu, chỉ là đi ăn sáng thôi mà mẹ!” Du Duyên mặt ủ rũ liền đáp.
- “Mẹ không hỏi con! Liệu hồn mà đứng im đó cho mẹ! Để Hoàng Anh trả lời!” Kim Yến mặt nghiêm khắc nhìn Du Duyên mà nói.
Nhìn cảnh tượng này, không khác gì hai đứa trẻ con đang đứng chịu phạt trước mẹ chúng sau khi bị bắt quả tang nghịch phá. Hoàng Anh bắt đầu hơi xoắn, hắn không nghĩ Kim Yến nghiêm khắc như vậy. Giọng hơi run run, Hoàng Anh kể lại chuyện hôm qua Du Duyên sang thăm, trách móc vì hắn mà nàng bị phạt, rồi chuyện hắn hứa hôm nay sẽ sang xin phép mẹ nàng để dẫn nàng ra ngoài dạo phố bù lại lỗi lầm. Hoàng Anh đang chuẩn bị kể tới đoạn hắn nói sẽ hy sinh bản thân lấy Du Duyên nếu nàng không lấy được phụ quân, thì bị Du Duyên thò tay sang nhéo một cái ngay eo đau điến.
Kim Yến thấy thế cố gắng kìm nén không cười ra mặt, vẫn giữ vẻ nghiệm túc hỏi:
- “Có thật là chỉ đi dạo phố không!?”
- “Dạ! Chỉ là đi dạo phố!” Hoàng Anh giọng run hơn trước trả lời.
Kim Yến nghe giọng nói run run của Hoàng Anh, nàng chuẩn bị kìm nén không nổi nữ mà bật cười thì Du Duyên giọng hờn dỗi nói:
- Thấy chưa, Mẹ làm Hoàng Anh sợ rồi kìa!
- “Con gái mới lớn chưa gả đi đã bênh người ngoài trách lại mẹ mình rồi sao!” Kim Yến chuyển sang nhìn Du Duyên, giọng có chút giễu cợt nói.
- “Con không có mà!” Du Duyên nghe thế mặt liền ửng đỏ, phồng má, chân dậm dậm xuống nền nhà, hờn dỗi đáp.
- “Thôi được rồi, hai đứa đi sớm về sớm, ra đường nhớ cẩn thận là được!” Nhìn thái độ của Du Duyên, Kim Yến sắp nhịn cười hết nổi nên cho phép Hoàng Anh và Du Duyên đi, để nàng có thể cười mà không bị mất hình tượng.
- “Bọn con biết rồi ạ!” Hoàng Anh và Du Duyên đồng thanh đáp.
Sau đó, Du Duyên nhanh nhảu nắm tay áo Hoàng Anh kéo ra ngoài đóng cửa lại, nàng sợ mẹ mình sẽ đổi ý. Bên trong phòng, khi chỉ còn lại một mình, Kim Yến cười thích thú, nàng thừa biết Du Duyên đang đợi ai, và nàng cũng biết Hoàng Anh đứng ngoài cửa nghe được cuộc nói chuyện của nàng và con gái, nên nàng mới tỏ ra nghiêm khắc để chọc bọn chúng. Khi đã cười hả hê, ánh mắt Kim Yến bắt đầu xa xăm, nàng đang nhớ lại điều gì đó.
Hoàng Anh và Du Duyên lúc này đã đi ra tới cửa lớn Trần gia. Hoàng Anh cảm thấy hồi hợp, bên ngoài cánh cửa đang đóng kín trước mặt hắn là một thế giới hoàn toàn mới lạ. Gia đinh trong phủ mở cửa, Hoàng Anh bước ra ngoài. Chợt cơ thể Hoàng Anh run lên vì phấn khích, hắn cảm giác được có nhiều điều đang đợi hắn ở phía trước. Và Hoàng Anh biết rằng bây giờ cuộc phiêu lưu của hắn thật sự mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.