Chương 56: Ưu khuyết điểm của quần cư
Dạ Tử Vũ
02/08/2013
Thú nhân quần cư có lợi rất nhiều!
Tỷ như, ấm áp!
Tưởng tượng một chút, một đống động vật to đùng xù lông, mà bạn thì ngủ ở giữa bọn họ?
Mỗi ngày ôm mèo to ngủ, bởi vì trừ bỏ ngủ không có chuyện khác để làm.
Nhưng là, cũng có rất nhiều khuyết điểm.
Tỷ như, bạn phải giải quyết chuyện vệ sinh trước mặt nhiều nam thú nhân và Tử Hổ. Tiểu thì còn may, nếu là đại, nàng rất có loại xúc động muốn chui xuống đất.
Tỷ như, cơ hồ mỗi ngày có thể nhìn đến vợ chồng nhà người khác thân thiết. Tình cảm mãnh liệt cứ bắn ra bốn phía, nhưng mà người xem trừ bỏ nàng hình như không có ai khác.
Cho nên, lúc đang Y Na nhìn chằm chằm một đôi vợ chồng đang ân ái, xem bốn phía, lần đầu tiên cảm thấy bộ dáng mình giống đứa trẻ mới vào đời, gặp cái gì cũng tò mò.
Tử Hổ không dám thân thiết cùng nàng, trừ bỏ hôn môi cùng liếm bụng nàng, những nơi khác hình như đã trở thành vùng cấm.
Y Na cảm thấy Tử Hổ rất khẩn trương, hình như không giống nam thú nhân khác tùy ý đối đãi với phối ngẫu như vậy. Hắn làm cho nàng trộm cao hứng hồi lâu.
Nhưng mà, nàng cảm thấy có một chút kỳ quái.
Đó là nàng chưa từng cảm thấy có một chút khó chịu, thậm chí ngay cả nôn mửa choáng váng đầu cái gì cũng không cảm thấy. Nhưng thật ra ăn nhiều hơn, sức ăn gấp đôi bình thường.
Trước kia ngay cả nửa cái chân trước cũng ăn không vô, bây giờ có thể nuốt sạch, thậm chí còn chưa no.
Bầy động vật hoặc là trốn vào núi sâu, hoặc là đã đi ngủ đông.
Bây giờ các thú nhân tìm thức ăn đã tương đối khó khăn, bọn họ tới chỗ quần cư liền đi săn. Hơn nữa thức ăn đều đặt ở bên cạnh những kẻ mạnh, thẳng đến khi bọn họ muốn ăn mới đem đi nướng. Nếu làm sai chỉ sợ sẽ phát sinh một trận đại chiến.
Còn may là, ít nhất đến bây giờ chưa phát sinh tranh chấp.
Có lẽ, còn chưa đến lúc. Bởi vì thức ăn miễn cưỡng cũng đủ dùng, bây giờ Tử Hổ ăn chỉ bằng một nửa lúc trước, bộ lông cũng khôi phục màu sắc trước kia, hoàn toàn không có chút sắc thái phấn hồng mê người.
Y Na cho rằng thân thể hắn đã chuyển sang trạng thái bán ngủ đông, lúc không đi săn chỉ nằm ở một nơi không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tim đập cũng chậm hơn bình thường một chút.
Nàng biết lúc này thú nhân hẳn là tận lực dự trữ năng lượng để ứng phó thời tiết cùng đói khát, Y Na chưa có vượt qua mùa đông ở đây cho nên không biết sẽ có bao nhiêu khổ sở. Cho nên, nàng đang nghĩ lung tung.
Sờ sờ bụng mình, là một mảnh bằng phẳng, Y Na thậm chí bắt đầu hoài nghi nơi đó có con mèo nhỏ hay không. Nếu không có, Tử Hổ chăm sóc mình như vậy làm nàng có chút băn khoăn. Dù sao, thú nhân khác không có mang theo phối ngẫu và thú con kè kè bên mình.
Chỉ có Tử Hổ không giống, có lẽ có liên quan tới việc nàng là con người.
Y Na ăn xong thịt liền được Tử Hổ ôm vào trong ngực ngủ, nàng dùng sức sờ sờ bụng, sau đó nói: “Nơi này thực có sao? Bé cọp con của chàng?”
“Có.” Tử Hổ rất kiên quyết trả lời.
“Nhưng, không có phản ứng gì.” Cho dù vậy cũng rất tốt, nhưng không cần im lặng như vậy a!
“Phản ứng?”
“Chính là không thoải mái, ói ra, hoặc là buồn nôn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, có em bé không đều là như thế sao?”
“……” Vẻ mặt Tử Hổ mờ mịt, xem ra hắn cũng không biết.
Y Na thở dài, nhưng lại không thể nói ra rõ ràng, đành ngủ trong lòng Tử Hổ.
Lại qua hơn mười ngày, Y Na đột nhiên cảm thấy nàng béo ra rất nhiều. Rõ ràng nhất là bộ ngực cỡ B, bây giờ đã thăng cấp!
Còn bụng nữa, rõ ràng chỉ có hai tháng, nhưng đã nổi lên rồi.
Nàng bắt đầu sợ hãi. Đứa con này hai tháng đã lớn như vậy, rốt cuộc là có mấy đứa, to bao nhiêu đây!
Nghĩ đến trong thế giới của mình, cọp là động vật đa bào thai, hơn nữa Tử Hổ lại làm nhiều như vậy, không chừng trong bụng mình có nhiều bé. Nếu mỗi bé đều sinh trưởng nhanh, chỉ sợ còn chưa sinh ra đã nứt vỡ bụng mình rồi.
Thời đại này lại không có phương pháp đẻ mổ, vậy chẳng phải nàng chết chắc sao?
Sờ sờ bụng, nhìn nhìn thái độ Tử Hổ, luyến tiếc xa rời hắn!
“Tử Hổ, trước kia có nữ nhân loại sinh con cho thú nhân không?”
“Có.”
“Thật sao?” Y Na thấy may mắn mình đã hỏi như vậy, nếu có liền chứng minh nhân loại có thể sinh con với thú nhân, mình sẽ không có chuyện.
“Ừ.”
“Vậy nữ nhân kia thì sao?”
“Đã chết.”
Tâm Y Na chợt lạnh, mình nghĩ quá đơn giản rồi. Nàng nén nước mắt, nhẹ nhàng bắt lấy Tử Hổ cơ hồ ngày ngày đêm đêm đều ở bên người nàng nói: “Tử Hổ, nếu em chết, chàng phải chăm con cho tốt, biết chưa?”
Tử Hổ hoảng sợ, hắn đột nhiên nhảy lên ngửi Y Na từ đầu đến cuối, sau đó mới yên tâm nói: “Nàng không có bị thương, sẽ không chết.”
Nhìn đến bộ dáng hắn khẩn trương, Y Na vừa vui vừa buồn, miễn cưỡng cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Nữ nhân kia bị thương mới chết, nàng sẽ không.” Tử Hổ vỗ vỗ đầu Y Na nói.
Y Na ngẩn ra, Tử Hổ không thường quan sát để ý lòng người, nhưng bây giờ hắn lại chú ý tới nguyên nhân nàng thương tâm. Nàng ôm chặt Tử Hổ, trong lòng thầm nghĩ, nếu vì nam nhân này sinh đứa con, cho dù chết cũng đáng.
Hôm nay Tử Hổ tay không mà về, mà các thú nhân khác cũng như thế. Xem ra là tới thời khắc thiếu thức ăn rồi.
Y Na vẫn ăn con mồi Tử Hổ bắt được vào hai ngày trước, hiện giờ cũng chỉ còn lại nội tạng cùng da lông. Nàng làm cho Tử Hổ ăn nhưng hắn cũng không ăn, cứ như vậy suốt hai ngày không ăn thứ gì.
Y Na rất lo lắng Tử Hổ cứ tiếp tục tuyệt thực như vậy, nhưng mà còn may bọn họ có mang theo thức ăn đông lạnh. Lần đầu tiên nàng lấy ra một khối thịt đông, sau đó đưa Tử Hổ nướng.
Tử Hổ nướng thịt liền giao cho Y Na, còn mình ăn hết rồi nội tạng động vật còn dư. Trước kia hắn cũng không ăn, nhưng mà lần này lại ăn sạch sẽ.
Tuy rằng không hợp khẩu vị, nhưng Y Na biết nội tạng đó cũng đủ Tử Hổ chống đỡ một đoạn thời gian. Khối thịt đông cũng không lớn, nếu trước đây nhất định nàng ăn không hết, nhưng bây giờ vừa vặn cho nàng ăn no. Nhưng mà, Y Na ăn một nửa, sau đó đem một nửa kia đưa cho Tử Hổ nói: “Em ăn no, chàng ăn đi!” Làm trụ cột gia đình, bây giờ nên bảo tồn thể lực hẳn là Tử Hổ mới đúng.
Nhưng Tử Hổ lại đẩy thịt trở về, hắn sờ sờ bụng Y Na nói: “Y Na ăn thay nó.”
Y Na vẫn cảm thấy mình là không hay khóc, nhưng nhìn đến biểu tình Tử Hổ như vậy, nước mắt bộp một tiếng rớt xuống. Nàng vừa khóc vừa cầm thịt nói: “Ừm, em ăn thay bé, nhất định phải làm cho bé sinh ra khỏe mạnh.”
Nàng biết, thú nhân không có nhờ con cái dưỡng già. Bọn họ rất đơn thuần hy vọng lũ trẻ sống tốt, thậm chí có thể vì lũ trẻ mà hy sinh tính mạng của mình.
Đối với mặt Tử Hổ, Y Na cảm thấy mình rất không xứng làm mẹ. Bởi vì nàng nghĩ, hình như chỉ là sống chết của mình!
Gần đây trong đàn thú thường truyền ra kêu rên, Y Na thường bị giật mình nửa đêm khi đang ngủ say. Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng mới nhìn thấy thì ra là có vài thú nhân trẻ con bị lạnh đói mà chết.
Y Na bắt đầu lo lắng, bây giờ Tử Hổ đi săn ba ngày cũng không có con mồi, bọn họ chỉ dựa vào thịt đông mang đến để không bị đói chết.
Ngay cả nàng, một ngày cũng chỉ ăn một chút mà thôi.
Nhưng theo tình huống bây giờ, nếu các thú nhân không săn được con mồi, như vậy có thể sẽ bởi vì đói khát mà phát sinh bạo lực không?
Đầu tiên, bọn họ có thức ăn, có thể sẽ trở thành mục tiêu!
Tỷ như, ấm áp!
Tưởng tượng một chút, một đống động vật to đùng xù lông, mà bạn thì ngủ ở giữa bọn họ?
Mỗi ngày ôm mèo to ngủ, bởi vì trừ bỏ ngủ không có chuyện khác để làm.
Nhưng là, cũng có rất nhiều khuyết điểm.
Tỷ như, bạn phải giải quyết chuyện vệ sinh trước mặt nhiều nam thú nhân và Tử Hổ. Tiểu thì còn may, nếu là đại, nàng rất có loại xúc động muốn chui xuống đất.
Tỷ như, cơ hồ mỗi ngày có thể nhìn đến vợ chồng nhà người khác thân thiết. Tình cảm mãnh liệt cứ bắn ra bốn phía, nhưng mà người xem trừ bỏ nàng hình như không có ai khác.
Cho nên, lúc đang Y Na nhìn chằm chằm một đôi vợ chồng đang ân ái, xem bốn phía, lần đầu tiên cảm thấy bộ dáng mình giống đứa trẻ mới vào đời, gặp cái gì cũng tò mò.
Tử Hổ không dám thân thiết cùng nàng, trừ bỏ hôn môi cùng liếm bụng nàng, những nơi khác hình như đã trở thành vùng cấm.
Y Na cảm thấy Tử Hổ rất khẩn trương, hình như không giống nam thú nhân khác tùy ý đối đãi với phối ngẫu như vậy. Hắn làm cho nàng trộm cao hứng hồi lâu.
Nhưng mà, nàng cảm thấy có một chút kỳ quái.
Đó là nàng chưa từng cảm thấy có một chút khó chịu, thậm chí ngay cả nôn mửa choáng váng đầu cái gì cũng không cảm thấy. Nhưng thật ra ăn nhiều hơn, sức ăn gấp đôi bình thường.
Trước kia ngay cả nửa cái chân trước cũng ăn không vô, bây giờ có thể nuốt sạch, thậm chí còn chưa no.
Bầy động vật hoặc là trốn vào núi sâu, hoặc là đã đi ngủ đông.
Bây giờ các thú nhân tìm thức ăn đã tương đối khó khăn, bọn họ tới chỗ quần cư liền đi săn. Hơn nữa thức ăn đều đặt ở bên cạnh những kẻ mạnh, thẳng đến khi bọn họ muốn ăn mới đem đi nướng. Nếu làm sai chỉ sợ sẽ phát sinh một trận đại chiến.
Còn may là, ít nhất đến bây giờ chưa phát sinh tranh chấp.
Có lẽ, còn chưa đến lúc. Bởi vì thức ăn miễn cưỡng cũng đủ dùng, bây giờ Tử Hổ ăn chỉ bằng một nửa lúc trước, bộ lông cũng khôi phục màu sắc trước kia, hoàn toàn không có chút sắc thái phấn hồng mê người.
Y Na cho rằng thân thể hắn đã chuyển sang trạng thái bán ngủ đông, lúc không đi săn chỉ nằm ở một nơi không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tim đập cũng chậm hơn bình thường một chút.
Nàng biết lúc này thú nhân hẳn là tận lực dự trữ năng lượng để ứng phó thời tiết cùng đói khát, Y Na chưa có vượt qua mùa đông ở đây cho nên không biết sẽ có bao nhiêu khổ sở. Cho nên, nàng đang nghĩ lung tung.
Sờ sờ bụng mình, là một mảnh bằng phẳng, Y Na thậm chí bắt đầu hoài nghi nơi đó có con mèo nhỏ hay không. Nếu không có, Tử Hổ chăm sóc mình như vậy làm nàng có chút băn khoăn. Dù sao, thú nhân khác không có mang theo phối ngẫu và thú con kè kè bên mình.
Chỉ có Tử Hổ không giống, có lẽ có liên quan tới việc nàng là con người.
Y Na ăn xong thịt liền được Tử Hổ ôm vào trong ngực ngủ, nàng dùng sức sờ sờ bụng, sau đó nói: “Nơi này thực có sao? Bé cọp con của chàng?”
“Có.” Tử Hổ rất kiên quyết trả lời.
“Nhưng, không có phản ứng gì.” Cho dù vậy cũng rất tốt, nhưng không cần im lặng như vậy a!
“Phản ứng?”
“Chính là không thoải mái, ói ra, hoặc là buồn nôn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, có em bé không đều là như thế sao?”
“……” Vẻ mặt Tử Hổ mờ mịt, xem ra hắn cũng không biết.
Y Na thở dài, nhưng lại không thể nói ra rõ ràng, đành ngủ trong lòng Tử Hổ.
Lại qua hơn mười ngày, Y Na đột nhiên cảm thấy nàng béo ra rất nhiều. Rõ ràng nhất là bộ ngực cỡ B, bây giờ đã thăng cấp!
Còn bụng nữa, rõ ràng chỉ có hai tháng, nhưng đã nổi lên rồi.
Nàng bắt đầu sợ hãi. Đứa con này hai tháng đã lớn như vậy, rốt cuộc là có mấy đứa, to bao nhiêu đây!
Nghĩ đến trong thế giới của mình, cọp là động vật đa bào thai, hơn nữa Tử Hổ lại làm nhiều như vậy, không chừng trong bụng mình có nhiều bé. Nếu mỗi bé đều sinh trưởng nhanh, chỉ sợ còn chưa sinh ra đã nứt vỡ bụng mình rồi.
Thời đại này lại không có phương pháp đẻ mổ, vậy chẳng phải nàng chết chắc sao?
Sờ sờ bụng, nhìn nhìn thái độ Tử Hổ, luyến tiếc xa rời hắn!
“Tử Hổ, trước kia có nữ nhân loại sinh con cho thú nhân không?”
“Có.”
“Thật sao?” Y Na thấy may mắn mình đã hỏi như vậy, nếu có liền chứng minh nhân loại có thể sinh con với thú nhân, mình sẽ không có chuyện.
“Ừ.”
“Vậy nữ nhân kia thì sao?”
“Đã chết.”
Tâm Y Na chợt lạnh, mình nghĩ quá đơn giản rồi. Nàng nén nước mắt, nhẹ nhàng bắt lấy Tử Hổ cơ hồ ngày ngày đêm đêm đều ở bên người nàng nói: “Tử Hổ, nếu em chết, chàng phải chăm con cho tốt, biết chưa?”
Tử Hổ hoảng sợ, hắn đột nhiên nhảy lên ngửi Y Na từ đầu đến cuối, sau đó mới yên tâm nói: “Nàng không có bị thương, sẽ không chết.”
Nhìn đến bộ dáng hắn khẩn trương, Y Na vừa vui vừa buồn, miễn cưỡng cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Nữ nhân kia bị thương mới chết, nàng sẽ không.” Tử Hổ vỗ vỗ đầu Y Na nói.
Y Na ngẩn ra, Tử Hổ không thường quan sát để ý lòng người, nhưng bây giờ hắn lại chú ý tới nguyên nhân nàng thương tâm. Nàng ôm chặt Tử Hổ, trong lòng thầm nghĩ, nếu vì nam nhân này sinh đứa con, cho dù chết cũng đáng.
Hôm nay Tử Hổ tay không mà về, mà các thú nhân khác cũng như thế. Xem ra là tới thời khắc thiếu thức ăn rồi.
Y Na vẫn ăn con mồi Tử Hổ bắt được vào hai ngày trước, hiện giờ cũng chỉ còn lại nội tạng cùng da lông. Nàng làm cho Tử Hổ ăn nhưng hắn cũng không ăn, cứ như vậy suốt hai ngày không ăn thứ gì.
Y Na rất lo lắng Tử Hổ cứ tiếp tục tuyệt thực như vậy, nhưng mà còn may bọn họ có mang theo thức ăn đông lạnh. Lần đầu tiên nàng lấy ra một khối thịt đông, sau đó đưa Tử Hổ nướng.
Tử Hổ nướng thịt liền giao cho Y Na, còn mình ăn hết rồi nội tạng động vật còn dư. Trước kia hắn cũng không ăn, nhưng mà lần này lại ăn sạch sẽ.
Tuy rằng không hợp khẩu vị, nhưng Y Na biết nội tạng đó cũng đủ Tử Hổ chống đỡ một đoạn thời gian. Khối thịt đông cũng không lớn, nếu trước đây nhất định nàng ăn không hết, nhưng bây giờ vừa vặn cho nàng ăn no. Nhưng mà, Y Na ăn một nửa, sau đó đem một nửa kia đưa cho Tử Hổ nói: “Em ăn no, chàng ăn đi!” Làm trụ cột gia đình, bây giờ nên bảo tồn thể lực hẳn là Tử Hổ mới đúng.
Nhưng Tử Hổ lại đẩy thịt trở về, hắn sờ sờ bụng Y Na nói: “Y Na ăn thay nó.”
Y Na vẫn cảm thấy mình là không hay khóc, nhưng nhìn đến biểu tình Tử Hổ như vậy, nước mắt bộp một tiếng rớt xuống. Nàng vừa khóc vừa cầm thịt nói: “Ừm, em ăn thay bé, nhất định phải làm cho bé sinh ra khỏe mạnh.”
Nàng biết, thú nhân không có nhờ con cái dưỡng già. Bọn họ rất đơn thuần hy vọng lũ trẻ sống tốt, thậm chí có thể vì lũ trẻ mà hy sinh tính mạng của mình.
Đối với mặt Tử Hổ, Y Na cảm thấy mình rất không xứng làm mẹ. Bởi vì nàng nghĩ, hình như chỉ là sống chết của mình!
Gần đây trong đàn thú thường truyền ra kêu rên, Y Na thường bị giật mình nửa đêm khi đang ngủ say. Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng mới nhìn thấy thì ra là có vài thú nhân trẻ con bị lạnh đói mà chết.
Y Na bắt đầu lo lắng, bây giờ Tử Hổ đi săn ba ngày cũng không có con mồi, bọn họ chỉ dựa vào thịt đông mang đến để không bị đói chết.
Ngay cả nàng, một ngày cũng chỉ ăn một chút mà thôi.
Nhưng theo tình huống bây giờ, nếu các thú nhân không săn được con mồi, như vậy có thể sẽ bởi vì đói khát mà phát sinh bạo lực không?
Đầu tiên, bọn họ có thức ăn, có thể sẽ trở thành mục tiêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.