Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 29: Cảnh xuân trong thang máy
Tề Thành Côn
10/08/2018
Đúng, cô chính là người rất nông cạn, nhưng cũng may còn biết mình biết
người. Dao Dao nắm chặt tay thành nắm đấm, miễn cưỡng nở nụ cười: "Đa tạ lời nhắc nhở của quản lý Trương. Tôi đi... trước."
Cô không muốn phủ nhận lần này thật ra do chính mình thất trách trước, nhưng cái cô quản lý Trương hết lần này đến lần khác nhục mạ cô những thứ rõ ràng đều rõ ràng không liên quan đến công việc
Bị nam đồng nghiệp nhận ra cũng được; muốn quyến rũ người khác cũng được, đừng nói cô cũng không tâm tư này, cho dù là có thì quản lý Trương quản được sao? Tại sao cứ phải lặp đi lặp lại nhiều lần những lời này?
Ngày nhớ đêm mong rốt cuộc chờ mong đến tốt nghiệp trung học có thể bước vào đời, va chạm với xã hội, cô chỉ đơn thuần muốn lợi dụng kỳ nghỉ hè để kiếm tiền, đồng thời có thể khai mở tầm mắt.
Đối với công việc đầu tiên trong đời mình, cô rất muốn cư xử hòa ái, giữ lại những kỉ niệm tốt đẹp nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nhưng không ngờ...
"Không được! Dao Dao, cô không thể bị chút vấn đề khó khăn ấy đánh bại, nếu không sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ không thể nào đặt chân vào cái xã hội này!”
Cô liêu xiêu, thất thần trở lại vị trí làm việc. Thang máy khởi động có người đi lên, cô không hề chú ý.
“Tinh...” Mãi đến khi còi báo động thang máy vang lên, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên: "Thang máy làm sao lại ở tầng 41 được nhỉ?" Nhìn qua ngó lại không thấy một bóng người nào ngoài thang máy: "Không có ai hết. Chẳng lẽ là mình không cẩn thận bấm nhầm sao? Ui... Khi không đi ấn tầng 41 làm gì nhỉ?"
Đang buồn bực, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm.
"Hay là cô nhớ tôi rồi?"
Theo bản năng, cô quay đầu lại..."A!" Một khuôn mặt tà ác đẹp trai giờ khắc này dán sát vào mặt cô. Cô lui về phía sau một bước mới nhìn rõ mặt của đối phương: "Ngự... Ngự đại ca, anh... anh ở đây khi nào thế?"
"Rất lâu rồi đó."
Nói cách khác... Cô vẫn luôn thất thần vậy sao?"
Xin lỗi, xin lỗi, Ngự đại ca, đã đến tầng 41, xin mời anh đi thang máy xuống."
"Bé con, cô đi làm cũng nên dùng chút điểm tâm chứ? Tôi mới vừa lên tới, sao đã phải xuống rồi?"
"A?" Nhìn mặt hắn từ từ âm trầm, trái tim đang chết của Dao Dao cũng phải sống lại, thực sự là loạn càng thêm loạn: "Xin lỗi, xin lỗi, Ngự đại ca, anh muốn đi tầng mấy? Tôi lập tức đưa anh lên trời... Không đúng! Tôi lập tức đưa anh lên."
Tim cô rõ ràng đã bay mất rồi. Từ trong sâu thẳm con mắt của Ngự Ngạo Thiên lóe lên, đưa tay chầm chậm hướng về phía cô...
"Ngự đại ca, anh đây là... Đừng mà!” Ôm lấy đầu, theo bản năng cô ngồi xổm người xuống. Ai biết thang máy “Ầm!” một tiếng đột nhiên bất động.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cô ngẩng đầu lên nhìn, ngón tay củaNgự Ngạo Thiên đặt trên nút “dừng đóng cửa”.
"Ngự đại ca, anh đang làm gì vậy? Tại sao lại không cho thang máy đóng cửa? Xong đời, xong đời, nếu như bị quản lý Trương biết, cô ta lại mắng tôi. Nhanh! Nhanh! Ngự đại ca, bỏ tay ra, mau mau mở thang máy ra kịp, nhanh!”
Dao Dao hiện giờ quả thực giống như con kiến trên chảo lửa, Ngự Ngạo Thiên đứng một bên âm thầm nở nụ cười: "Hóa ra là chuyện như vậy." Chẳng trách hôm nay bé con này không thoải mái như vậy, hóa ra là bị cấp trên mắng. Hắn lạnh lùng hé mắt: "Muốn mở thang máy ra sao?"
"Ừm! Ừm!"
Nở nụ cười tà, hắn một tay ôm choàng lấy cái eo thon nhỏ của cô: "Cầu xin tôi đi."
"Ngự đại ca, tôi cầu xin anh... Ạch..." Không đúng. "Dựa vào cái gì mà tôi phải cầu xin anh? Cô chỉ là người bên ban PR, có tư cách gì đóng thang máy lại? Mau mau mở ra cho tôi!"
"A, bé con, xem ra bình thường tôi dạy dỗ cô chưa đủ đây mà." Bàn tay ôm lấy vòng eo của cô, thuận thế vây cô lại…
"Á!" Một tiếng thét kinh hãi, khoảnh khắc bàn tay hắn lạnh như băng kết hợp với sống lưng nóng bỏng của cô tạo thành hai tầng băng lửa va chạm."Buông... Buông tay anh ra!" Cô giãy giụa liên tục.
Nhưng Ngự Ngạo Thiên bá đạo sao lại có thể nghe lọt tai cầu xin như ra lệnh thế kia chứ? Bàn tay men theo phần lưng nhẵn nhụi chậm rãi vòng về phía trước.
Rõ ràng cảm giác được tay của người đàn ông chỉ đang cố gắng công phá phần nữ tính kia. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện lên sự khó chịu.
"Ngự! Ngự Ngạo Thiên, không phải anh nói tôi hôn cô... mà có cảm giác thì sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
"Hử? Nhưng cô không hề làm được, hơn nữa, trong lời nói đó tôi lại chưa từng nói không động vào cô." Ngón tay nhạy bén thành công kích phá trở ngại cuối cùng, sờ nắn điểm nhạy cảm.
Từng luồng điện kéo tới."A..." Khóe miệng cô không khỏi thốt ra một âm thanh ngân nga tươi đẹp, hai chân đang đứng trở nên mềm nhũn, cả người ngã vào trong lồng ngực của hắn.
Nhìn khuôn mặt phấn hồng nhỏ như ánh nắng chiều khiến lòng người mê say, cảnh xuân tình này rất mê người đó.
"A, bảo bối, thân thể của cô thực sự mẫn cảm đến đáng sợ, chỉ mới như vậy cũng đã đứng không yên rồi sao?"
Cô không muốn như vậy, nhưng thân thể lại không hung hăng chống đỡ sự trêu chọc của tên đàn ông xấu xa này.
"Ngự… Ngự đại ca, đây là công việc đầu tiên trong đời nên tôi rất quý trọng nó. Anh đã hại tôi bị quản lý mắng. Lẽ nào anh nhất định phải ép tôi từ chức mới hài lòng sao?"
Cúi đầu, cặp mắt thuần khiết của cô phát ra tia sáng cầu xin, khẩu khí cũng không cứng rắn giống vừa nãy. Nếu như cô sớm bày ra dáng vẻ con thỏ nhỏ này thì sẽ không xảy ra chuyện này sao?
"Bé con..." Từ trong lớp quần áo của cô, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi rút tay về, đặt lên gò má trắng nõn của cô: "Nếu như cô dám từ chức, tôi nhất định... tìm người giết cả nhà cô!" Bàn tay dùng sức, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt bị nắm biến đến biến dạng.
Những việc độc ác mà Ngự Ngạo Thiên đã làm ở Nhật Bản không phải cô chưa từng nghe, người đàn ông này nếu muốn giết cả nhà của cô chuyện này quả là chuyện dễ dàng. Hai năm trước làm sao mình lại có mắt không tròng, đi trêu chọc cái tên ma quỷ này vậy?
"Ngự, Ngự đại ca, anh lớn tuổi như vậy, coi như tôi không chủ động từ chức cũng sẽ bị khai trừ thôi."
"A, yên tâm đi, ai trong công ty này bị đuổi đi thì cô cũng sẽ không bao giờ bị đuổi!"
Trong nháy mắt hắn buông tay, Dao Dao nhanh chóng vuốt ve cằm mình. Thực sự là đau chết mất.
Trộm mắt liếc nụ cười tự tin của Ngự Ngạo Thiên, cô cũng không tin, có quản lý Trương ở đây, nếu mình phạm lỗi thì sao có thể không bị khai trừ cho được? Ngự Ngạo Thiên xem như lợi hại, nhưng không phải hắn cũng chỉ là người bên ban PR thôi sao? Cô lại ở bên ban phục vụ.
Quên đi, nếu như lời nói này mà thốt ra, cái tên bá đạo này lại nên dày vò cô một phen cũng nên?
"Ngự đại ca, bây giờ anh có thể mở thang máy ra chưa?"
"Nhưng, nhưng... nếu cô muốn mở thì trước hết phải trả lời tôi một vấn đề." Ngự Ngạo Thiên cúi hơn nửa người xuống, Dao Dao cũng cúi thấp xuống, duy trì khoảng cách: "Cô một tiếng Ngự đại ca, hai tiếng gọi Ngự đại ca, vậy sao sáng sớm hôm nay lại gọi tôi ngài Ngự?"
Thật ra, cô cũng đúc kết rất lâu rồi mới xưng hô với hắn như vậy.
"Bởi vì trong thang máy, ngoại trừ hai anh em Long Diệp, Long Kỳ ở ngoài, tôi cũng không quen biết một nam một nữ kia. Tôi không ngờ... lại gây phiền toái cho anh."
Cô không muốn phủ nhận lần này thật ra do chính mình thất trách trước, nhưng cái cô quản lý Trương hết lần này đến lần khác nhục mạ cô những thứ rõ ràng đều rõ ràng không liên quan đến công việc
Bị nam đồng nghiệp nhận ra cũng được; muốn quyến rũ người khác cũng được, đừng nói cô cũng không tâm tư này, cho dù là có thì quản lý Trương quản được sao? Tại sao cứ phải lặp đi lặp lại nhiều lần những lời này?
Ngày nhớ đêm mong rốt cuộc chờ mong đến tốt nghiệp trung học có thể bước vào đời, va chạm với xã hội, cô chỉ đơn thuần muốn lợi dụng kỳ nghỉ hè để kiếm tiền, đồng thời có thể khai mở tầm mắt.
Đối với công việc đầu tiên trong đời mình, cô rất muốn cư xử hòa ái, giữ lại những kỉ niệm tốt đẹp nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nhưng không ngờ...
"Không được! Dao Dao, cô không thể bị chút vấn đề khó khăn ấy đánh bại, nếu không sau khi tốt nghiệp đại học cô sẽ không thể nào đặt chân vào cái xã hội này!”
Cô liêu xiêu, thất thần trở lại vị trí làm việc. Thang máy khởi động có người đi lên, cô không hề chú ý.
“Tinh...” Mãi đến khi còi báo động thang máy vang lên, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên: "Thang máy làm sao lại ở tầng 41 được nhỉ?" Nhìn qua ngó lại không thấy một bóng người nào ngoài thang máy: "Không có ai hết. Chẳng lẽ là mình không cẩn thận bấm nhầm sao? Ui... Khi không đi ấn tầng 41 làm gì nhỉ?"
Đang buồn bực, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm.
"Hay là cô nhớ tôi rồi?"
Theo bản năng, cô quay đầu lại..."A!" Một khuôn mặt tà ác đẹp trai giờ khắc này dán sát vào mặt cô. Cô lui về phía sau một bước mới nhìn rõ mặt của đối phương: "Ngự... Ngự đại ca, anh... anh ở đây khi nào thế?"
"Rất lâu rồi đó."
Nói cách khác... Cô vẫn luôn thất thần vậy sao?"
Xin lỗi, xin lỗi, Ngự đại ca, đã đến tầng 41, xin mời anh đi thang máy xuống."
"Bé con, cô đi làm cũng nên dùng chút điểm tâm chứ? Tôi mới vừa lên tới, sao đã phải xuống rồi?"
"A?" Nhìn mặt hắn từ từ âm trầm, trái tim đang chết của Dao Dao cũng phải sống lại, thực sự là loạn càng thêm loạn: "Xin lỗi, xin lỗi, Ngự đại ca, anh muốn đi tầng mấy? Tôi lập tức đưa anh lên trời... Không đúng! Tôi lập tức đưa anh lên."
Tim cô rõ ràng đã bay mất rồi. Từ trong sâu thẳm con mắt của Ngự Ngạo Thiên lóe lên, đưa tay chầm chậm hướng về phía cô...
"Ngự đại ca, anh đây là... Đừng mà!” Ôm lấy đầu, theo bản năng cô ngồi xổm người xuống. Ai biết thang máy “Ầm!” một tiếng đột nhiên bất động.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cô ngẩng đầu lên nhìn, ngón tay củaNgự Ngạo Thiên đặt trên nút “dừng đóng cửa”.
"Ngự đại ca, anh đang làm gì vậy? Tại sao lại không cho thang máy đóng cửa? Xong đời, xong đời, nếu như bị quản lý Trương biết, cô ta lại mắng tôi. Nhanh! Nhanh! Ngự đại ca, bỏ tay ra, mau mau mở thang máy ra kịp, nhanh!”
Dao Dao hiện giờ quả thực giống như con kiến trên chảo lửa, Ngự Ngạo Thiên đứng một bên âm thầm nở nụ cười: "Hóa ra là chuyện như vậy." Chẳng trách hôm nay bé con này không thoải mái như vậy, hóa ra là bị cấp trên mắng. Hắn lạnh lùng hé mắt: "Muốn mở thang máy ra sao?"
"Ừm! Ừm!"
Nở nụ cười tà, hắn một tay ôm choàng lấy cái eo thon nhỏ của cô: "Cầu xin tôi đi."
"Ngự đại ca, tôi cầu xin anh... Ạch..." Không đúng. "Dựa vào cái gì mà tôi phải cầu xin anh? Cô chỉ là người bên ban PR, có tư cách gì đóng thang máy lại? Mau mau mở ra cho tôi!"
"A, bé con, xem ra bình thường tôi dạy dỗ cô chưa đủ đây mà." Bàn tay ôm lấy vòng eo của cô, thuận thế vây cô lại…
"Á!" Một tiếng thét kinh hãi, khoảnh khắc bàn tay hắn lạnh như băng kết hợp với sống lưng nóng bỏng của cô tạo thành hai tầng băng lửa va chạm."Buông... Buông tay anh ra!" Cô giãy giụa liên tục.
Nhưng Ngự Ngạo Thiên bá đạo sao lại có thể nghe lọt tai cầu xin như ra lệnh thế kia chứ? Bàn tay men theo phần lưng nhẵn nhụi chậm rãi vòng về phía trước.
Rõ ràng cảm giác được tay của người đàn ông chỉ đang cố gắng công phá phần nữ tính kia. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện lên sự khó chịu.
"Ngự! Ngự Ngạo Thiên, không phải anh nói tôi hôn cô... mà có cảm giác thì sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
"Hử? Nhưng cô không hề làm được, hơn nữa, trong lời nói đó tôi lại chưa từng nói không động vào cô." Ngón tay nhạy bén thành công kích phá trở ngại cuối cùng, sờ nắn điểm nhạy cảm.
Từng luồng điện kéo tới."A..." Khóe miệng cô không khỏi thốt ra một âm thanh ngân nga tươi đẹp, hai chân đang đứng trở nên mềm nhũn, cả người ngã vào trong lồng ngực của hắn.
Nhìn khuôn mặt phấn hồng nhỏ như ánh nắng chiều khiến lòng người mê say, cảnh xuân tình này rất mê người đó.
"A, bảo bối, thân thể của cô thực sự mẫn cảm đến đáng sợ, chỉ mới như vậy cũng đã đứng không yên rồi sao?"
Cô không muốn như vậy, nhưng thân thể lại không hung hăng chống đỡ sự trêu chọc của tên đàn ông xấu xa này.
"Ngự… Ngự đại ca, đây là công việc đầu tiên trong đời nên tôi rất quý trọng nó. Anh đã hại tôi bị quản lý mắng. Lẽ nào anh nhất định phải ép tôi từ chức mới hài lòng sao?"
Cúi đầu, cặp mắt thuần khiết của cô phát ra tia sáng cầu xin, khẩu khí cũng không cứng rắn giống vừa nãy. Nếu như cô sớm bày ra dáng vẻ con thỏ nhỏ này thì sẽ không xảy ra chuyện này sao?
"Bé con..." Từ trong lớp quần áo của cô, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi rút tay về, đặt lên gò má trắng nõn của cô: "Nếu như cô dám từ chức, tôi nhất định... tìm người giết cả nhà cô!" Bàn tay dùng sức, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt bị nắm biến đến biến dạng.
Những việc độc ác mà Ngự Ngạo Thiên đã làm ở Nhật Bản không phải cô chưa từng nghe, người đàn ông này nếu muốn giết cả nhà của cô chuyện này quả là chuyện dễ dàng. Hai năm trước làm sao mình lại có mắt không tròng, đi trêu chọc cái tên ma quỷ này vậy?
"Ngự, Ngự đại ca, anh lớn tuổi như vậy, coi như tôi không chủ động từ chức cũng sẽ bị khai trừ thôi."
"A, yên tâm đi, ai trong công ty này bị đuổi đi thì cô cũng sẽ không bao giờ bị đuổi!"
Trong nháy mắt hắn buông tay, Dao Dao nhanh chóng vuốt ve cằm mình. Thực sự là đau chết mất.
Trộm mắt liếc nụ cười tự tin của Ngự Ngạo Thiên, cô cũng không tin, có quản lý Trương ở đây, nếu mình phạm lỗi thì sao có thể không bị khai trừ cho được? Ngự Ngạo Thiên xem như lợi hại, nhưng không phải hắn cũng chỉ là người bên ban PR thôi sao? Cô lại ở bên ban phục vụ.
Quên đi, nếu như lời nói này mà thốt ra, cái tên bá đạo này lại nên dày vò cô một phen cũng nên?
"Ngự đại ca, bây giờ anh có thể mở thang máy ra chưa?"
"Nhưng, nhưng... nếu cô muốn mở thì trước hết phải trả lời tôi một vấn đề." Ngự Ngạo Thiên cúi hơn nửa người xuống, Dao Dao cũng cúi thấp xuống, duy trì khoảng cách: "Cô một tiếng Ngự đại ca, hai tiếng gọi Ngự đại ca, vậy sao sáng sớm hôm nay lại gọi tôi ngài Ngự?"
Thật ra, cô cũng đúc kết rất lâu rồi mới xưng hô với hắn như vậy.
"Bởi vì trong thang máy, ngoại trừ hai anh em Long Diệp, Long Kỳ ở ngoài, tôi cũng không quen biết một nam một nữ kia. Tôi không ngờ... lại gây phiền toái cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.