Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 406: Câu anh yêu em của Ngự Ngạo Thiên
Tề Thành Côn
09/10/2018
Ngự, Ngự Ngạo Thiên?
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai u ám kia, Dao Dao căng thẳng lùi về sau:
“Anh, anh muốn làm gì?” Dù gì đây cũng là bữa tiệc sinh nhật của Thích tổng, cô tin rằng anh ta không dám làm bậy đâu?
Khuôn mặt Ngự Ngạo Thiên âm u, nhanh chóng đóng cửa nhà vệ sinh:
“Lúc nãy Tằng Giai Thụy nói gì với em?”
Hả? Anh ta sao lại kích động như vậy? Không lẽ...
Đảo mắt một cái, cô mỉm cười mỉa mai:
“Ngự Ngạo Thiên, anh lo lắng chuyện này như thế, không lẽ sợ tôi và Phó Thủ tướng đại nhân liên kết đối phó với anh?”
Ngay lúc này...
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Ngự Ngạo Thiên đấm mạnh vào bức tường phía sau Dao Dao.
“Tôi sợ em bị hắn ta ăn đến xương cũng không còn!”
Gió tạo ra bởi cú đấm dường như thổi vào má của cô, bên tai cũng vang lên “ong ong” tiếng vọng khi cú đấm va đập vào bức tường.
Chưa chờ Dao Dao có phản ứng, Ngự Ngạo Thiên một tay ép cô vào chân tường, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc:
“Dao Dao, em có thể trả thù tôi, em có thể tìm Phong Thần Dật giúp đỡ, em có thể tìm bất cứ ai giúp đỡ, nhưng... không thể tìm Tằng Giai Thụy! Hiểu không?”
Đầu óc choáng váng ngày càng ngổn ngang, Ngự Ngạo Thiên hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng và lo lắng như thế, anh ta... bị sao thế?
“Anh hỏi em, hiểu? Hay vẫn chưa hiểu?”
Tiếng gầm nhẹ vang lên, Dao Dao hiền lành gật đầu.
“Hiểu... hiểu rồi...”
“Đưa đây!”
“Cái... cái gì?”
“Thông tin liên lạc mà Tằng Giai Thụy đưa cho em!!!”
Cô chớp đôi mắt long lanh, lập tức đưa tấm danh thiếp vào tay Ngự Ngạo Thiên, sau đó nuốt một ngụm nước bọt.
Ngự Ngạo Thiên lúc này mới phát hiện, Dao Dao lúc này trông giống như một đứa trẻ làm điều sai, trừng to đôi mắt hoảng sợ nhìn mình.
Sợ dáng vẻ của mình hù dọa cô, nét mặt anh ta thay đổi, không đúng đắn cười nói:
“Ngoan...”
Khoảnh khắc này, giống như lời nguyền đã được gỡ bỏ, Dao Dao nhanh chóng phục hồi tinh thần:
“Anh bị điên à?” Đẩy mạnh anh ta một cái, chạy đi mà không nhìn lại.
“Hừ...” Dao Dao vừa rời khỏi, Ngự Ngạo Thiên thu hồi nụ cười thở dài một tiếng, đôi mắt sâu nhìn vào danh thiếp Tằng Giai Thụy đưa cho Dao Dao đang cầm trên tay.
Đôi mắt anh ta lóe qua một tia sáng, giây tiếp theo, tấm danh thiếp bị xé rách tan nát, tung bay trong không khí...
Không ngờ, khi Ngự Ngạo Thiên vừa rời khỏi nhà vệ sinh, Hắc Viêm Long tình cờ đi đến:
“Ái chà, Ngự tổng.”
“Ha ha, Hắc tổng, thật đúng lúc.” Để lại nụ cười nho nhã, Ngự Ngạo Thiên tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, đôi mắt Hắc Viêm Long trầm xuống:
“Tiếng Albania.” Đột nhiên thốt ra câu tiếng Albania giống y như câu Ngự Ngạo Thiên đã nói với Dao Dao.
Ngự Ngạo Thiên đứng lại, mặt không biểu cảm nhìn Hắc Viêm Long.
“Hắc tổng biết tiếng Albania ư?”
“Chỉ biết một vài câu thôi, trùng hợp... câu anh nói với Dao Dao là một trong số những câu tôi biết!”
“À.” Ngự Ngạo Thiên cười hiểm ác, đôi mắt sâu không thấy đáy dần dần trở nên u ám:
“Thật không hổ danh là chủ tịch trẻ nhất trong lịch sử, hiểu biết rộng!”
“Ôi. So với sự hiểu biết của Ngự tổng thì tôi sao sánh bằng? Lúc nói tiếng Séc, lúc lại nói tiếng Angola. Chỉ là…” Khi Hắc Viêm Long bước chầm chậm đến trước mặt Ngự Ngạo Thiên, nụ cười trên gương mặt biến mất ngay lập tức:
“Anh công khai trêu chọc vợ của bạn tôi trước mặt nhiều người như vậy được sao?”
“Ha.” Ngự Ngạo Thiên im lặng, chỉ cười lạnh, vô thức vỗ nhẹ vào vai Hắc Viêm Long rồi quay đi.
Song...
Ý nghĩa của câu Albania mà Ngự Ngạo Thiên nói với Dao Dao là...
Tôi...
Yêu...
Em...
Kết thúc bữa tiệc sinh nhật của Thích tổng, Dao Dao ngồi trên xe của Phong gia, trên đường đi, cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí không ngừng hồi tưởng lại những cảnh trong nhà vệ sinh.
Ngự Ngạo Thiên căng thẳng cái gì?
Từ lúc cô quen biết Ngự Ngạo Thiên, người đàn ông này chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, nhưng lúc trong nhà vệ sinh, mặc dù anh rất hung dữ, nhưng ánh sáng chứa trong mắt anh rõ ràng là căng thẳng.
Ngự Ngạo Thiên sợ Phó Thủ tướng Tằng Giai Thụy ư?
Không!
Đối với một người đàn ông có thể nắm mọi thứ trong tay, bình tĩnh đối mặt với thử thách mà nói, đối thủ càng mạnh anh ta càng vui mừng mới đúng. Rõ ràng anh ta không sợ Tằng Giai Thụy. Nếu vậy lời giải thích duy nhất là...
Ngự Ngạo Thiên sợ cô tiếp xúc với Tằng Giai Thụy?
Tại sao anh ta sợ?
“Tôi sợ em bị hắn ta ăn đến xương cũng không còn!”
Không có lý à, với một nhân vật nhỏ không đáng kể như cô, Phó Thủ tướng đại nhân sao phải đối phó với mình?
Hơn nữa, cha từng là thư ký của Phó Thủ tướng, theo lý mà nói, Phó Thủ tướng đại nhân niệm tình cũ, nên chăm sóc, chăm sóc cô mới đúng.
Mặc dù vậy, Dao Dao vẫn mơ hồ cảm thấy, như thể có chuyện “uẩn khuất” nào đó mà cô ấy không biết, còn Ngự Ngạo Thiên lại biết rất rõ. Nhưng cái gọi là “uẩn khuất” rốt cuộc là gì?
“Lúc em còn nhỏ!”
“Lúc còn nhỏ!!!”
Chẳng lẽ, nó liên quan đến thời thơ ấu của cô?!
“Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân.” Về đến Phong gia, Dao Dao ngừng suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Người giúp việc đã ra đón từ sớm.
Một đám người bọn họ nhanh chóng đi vào phòng khách, Dao Dao đứng trong phòng khách rất xấu hổ, cô hiện tại là người bị cha chồng đuổi khỏi Phong gia, nhưng vì họ phải tham dự một bữa tiệc gia đình nên mới giả vờ một nhà hòa thuận thôi. Bây giờ tiệc đã kết thúc, cô... cô có nên rời khỏi không?
Đang suy nghĩ.
Phong Tiêu chỉ vào vị trí bên cạnh:
“Dao Dao, ngồi xuống đi.”
Uầy...
Cô không nghe lầm chứ? Cha chồng thế mà... thế mà cho phép cô ngồi xuống? Dao Dao ngỡ ngàng ngồi xuống bên cạnh Phong Tiêu.
“Thần Duệ!” Đợi Dao Dao ngồi xuống, đôi mắt chói sáng nhìn về phía Phong Thần Duệ:
“Hôm nay nếu không có Dao Dao, có lẽ ông Bartholomew đã bị Ngự Ngạo Thiên “đem đi” rồi! Đây là lần đầu tiên ta giao cho con việc quan trọng như vậy, con lại làm thành như vậy, thật vô dụng!”
“Cha...”
“Ây da, lão gia.” Lan Nghê Bội sợ con nói những lời ông không thích nghe khiến ông tức giận, nhanh chóng tiếp lời:
“Ông cũng không thể trách Thần Duệ đúng không? Ai có thể ngờ ông Bartholomew nói tiếng Angola chứ.”
“Nghê Bội, theo ý bà nghĩa là Thần Duệ không sai ư? Nhưng bà quên rồi sao, Thần Dật trước 12 tuổi thông thạo nhiều ngoại ngữ, nếu hôm nay có Thần Dật, tôi không cần lo lắng về bất cứ điều gì!”
Nghe cha chồng nói, Dao Dao nhớ lúc còn đi học, cô hằng ngày đều ở trong thư viện, thỉnh thoảng gặp một số khó khăn về ngôn ngữ, là Phong Thần Dật giúp cô giải quyết. Không ngờ, vào thời điểm đó anh đã thành thạo các ngôn ngữ khác nhau rồi?
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai u ám kia, Dao Dao căng thẳng lùi về sau:
“Anh, anh muốn làm gì?” Dù gì đây cũng là bữa tiệc sinh nhật của Thích tổng, cô tin rằng anh ta không dám làm bậy đâu?
Khuôn mặt Ngự Ngạo Thiên âm u, nhanh chóng đóng cửa nhà vệ sinh:
“Lúc nãy Tằng Giai Thụy nói gì với em?”
Hả? Anh ta sao lại kích động như vậy? Không lẽ...
Đảo mắt một cái, cô mỉm cười mỉa mai:
“Ngự Ngạo Thiên, anh lo lắng chuyện này như thế, không lẽ sợ tôi và Phó Thủ tướng đại nhân liên kết đối phó với anh?”
Ngay lúc này...
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Ngự Ngạo Thiên đấm mạnh vào bức tường phía sau Dao Dao.
“Tôi sợ em bị hắn ta ăn đến xương cũng không còn!”
Gió tạo ra bởi cú đấm dường như thổi vào má của cô, bên tai cũng vang lên “ong ong” tiếng vọng khi cú đấm va đập vào bức tường.
Chưa chờ Dao Dao có phản ứng, Ngự Ngạo Thiên một tay ép cô vào chân tường, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc:
“Dao Dao, em có thể trả thù tôi, em có thể tìm Phong Thần Dật giúp đỡ, em có thể tìm bất cứ ai giúp đỡ, nhưng... không thể tìm Tằng Giai Thụy! Hiểu không?”
Đầu óc choáng váng ngày càng ngổn ngang, Ngự Ngạo Thiên hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng và lo lắng như thế, anh ta... bị sao thế?
“Anh hỏi em, hiểu? Hay vẫn chưa hiểu?”
Tiếng gầm nhẹ vang lên, Dao Dao hiền lành gật đầu.
“Hiểu... hiểu rồi...”
“Đưa đây!”
“Cái... cái gì?”
“Thông tin liên lạc mà Tằng Giai Thụy đưa cho em!!!”
Cô chớp đôi mắt long lanh, lập tức đưa tấm danh thiếp vào tay Ngự Ngạo Thiên, sau đó nuốt một ngụm nước bọt.
Ngự Ngạo Thiên lúc này mới phát hiện, Dao Dao lúc này trông giống như một đứa trẻ làm điều sai, trừng to đôi mắt hoảng sợ nhìn mình.
Sợ dáng vẻ của mình hù dọa cô, nét mặt anh ta thay đổi, không đúng đắn cười nói:
“Ngoan...”
Khoảnh khắc này, giống như lời nguyền đã được gỡ bỏ, Dao Dao nhanh chóng phục hồi tinh thần:
“Anh bị điên à?” Đẩy mạnh anh ta một cái, chạy đi mà không nhìn lại.
“Hừ...” Dao Dao vừa rời khỏi, Ngự Ngạo Thiên thu hồi nụ cười thở dài một tiếng, đôi mắt sâu nhìn vào danh thiếp Tằng Giai Thụy đưa cho Dao Dao đang cầm trên tay.
Đôi mắt anh ta lóe qua một tia sáng, giây tiếp theo, tấm danh thiếp bị xé rách tan nát, tung bay trong không khí...
Không ngờ, khi Ngự Ngạo Thiên vừa rời khỏi nhà vệ sinh, Hắc Viêm Long tình cờ đi đến:
“Ái chà, Ngự tổng.”
“Ha ha, Hắc tổng, thật đúng lúc.” Để lại nụ cười nho nhã, Ngự Ngạo Thiên tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, đôi mắt Hắc Viêm Long trầm xuống:
“Tiếng Albania.” Đột nhiên thốt ra câu tiếng Albania giống y như câu Ngự Ngạo Thiên đã nói với Dao Dao.
Ngự Ngạo Thiên đứng lại, mặt không biểu cảm nhìn Hắc Viêm Long.
“Hắc tổng biết tiếng Albania ư?”
“Chỉ biết một vài câu thôi, trùng hợp... câu anh nói với Dao Dao là một trong số những câu tôi biết!”
“À.” Ngự Ngạo Thiên cười hiểm ác, đôi mắt sâu không thấy đáy dần dần trở nên u ám:
“Thật không hổ danh là chủ tịch trẻ nhất trong lịch sử, hiểu biết rộng!”
“Ôi. So với sự hiểu biết của Ngự tổng thì tôi sao sánh bằng? Lúc nói tiếng Séc, lúc lại nói tiếng Angola. Chỉ là…” Khi Hắc Viêm Long bước chầm chậm đến trước mặt Ngự Ngạo Thiên, nụ cười trên gương mặt biến mất ngay lập tức:
“Anh công khai trêu chọc vợ của bạn tôi trước mặt nhiều người như vậy được sao?”
“Ha.” Ngự Ngạo Thiên im lặng, chỉ cười lạnh, vô thức vỗ nhẹ vào vai Hắc Viêm Long rồi quay đi.
Song...
Ý nghĩa của câu Albania mà Ngự Ngạo Thiên nói với Dao Dao là...
Tôi...
Yêu...
Em...
Kết thúc bữa tiệc sinh nhật của Thích tổng, Dao Dao ngồi trên xe của Phong gia, trên đường đi, cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí không ngừng hồi tưởng lại những cảnh trong nhà vệ sinh.
Ngự Ngạo Thiên căng thẳng cái gì?
Từ lúc cô quen biết Ngự Ngạo Thiên, người đàn ông này chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, nhưng lúc trong nhà vệ sinh, mặc dù anh rất hung dữ, nhưng ánh sáng chứa trong mắt anh rõ ràng là căng thẳng.
Ngự Ngạo Thiên sợ Phó Thủ tướng Tằng Giai Thụy ư?
Không!
Đối với một người đàn ông có thể nắm mọi thứ trong tay, bình tĩnh đối mặt với thử thách mà nói, đối thủ càng mạnh anh ta càng vui mừng mới đúng. Rõ ràng anh ta không sợ Tằng Giai Thụy. Nếu vậy lời giải thích duy nhất là...
Ngự Ngạo Thiên sợ cô tiếp xúc với Tằng Giai Thụy?
Tại sao anh ta sợ?
“Tôi sợ em bị hắn ta ăn đến xương cũng không còn!”
Không có lý à, với một nhân vật nhỏ không đáng kể như cô, Phó Thủ tướng đại nhân sao phải đối phó với mình?
Hơn nữa, cha từng là thư ký của Phó Thủ tướng, theo lý mà nói, Phó Thủ tướng đại nhân niệm tình cũ, nên chăm sóc, chăm sóc cô mới đúng.
Mặc dù vậy, Dao Dao vẫn mơ hồ cảm thấy, như thể có chuyện “uẩn khuất” nào đó mà cô ấy không biết, còn Ngự Ngạo Thiên lại biết rất rõ. Nhưng cái gọi là “uẩn khuất” rốt cuộc là gì?
“Lúc em còn nhỏ!”
“Lúc còn nhỏ!!!”
Chẳng lẽ, nó liên quan đến thời thơ ấu của cô?!
“Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân.” Về đến Phong gia, Dao Dao ngừng suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Người giúp việc đã ra đón từ sớm.
Một đám người bọn họ nhanh chóng đi vào phòng khách, Dao Dao đứng trong phòng khách rất xấu hổ, cô hiện tại là người bị cha chồng đuổi khỏi Phong gia, nhưng vì họ phải tham dự một bữa tiệc gia đình nên mới giả vờ một nhà hòa thuận thôi. Bây giờ tiệc đã kết thúc, cô... cô có nên rời khỏi không?
Đang suy nghĩ.
Phong Tiêu chỉ vào vị trí bên cạnh:
“Dao Dao, ngồi xuống đi.”
Uầy...
Cô không nghe lầm chứ? Cha chồng thế mà... thế mà cho phép cô ngồi xuống? Dao Dao ngỡ ngàng ngồi xuống bên cạnh Phong Tiêu.
“Thần Duệ!” Đợi Dao Dao ngồi xuống, đôi mắt chói sáng nhìn về phía Phong Thần Duệ:
“Hôm nay nếu không có Dao Dao, có lẽ ông Bartholomew đã bị Ngự Ngạo Thiên “đem đi” rồi! Đây là lần đầu tiên ta giao cho con việc quan trọng như vậy, con lại làm thành như vậy, thật vô dụng!”
“Cha...”
“Ây da, lão gia.” Lan Nghê Bội sợ con nói những lời ông không thích nghe khiến ông tức giận, nhanh chóng tiếp lời:
“Ông cũng không thể trách Thần Duệ đúng không? Ai có thể ngờ ông Bartholomew nói tiếng Angola chứ.”
“Nghê Bội, theo ý bà nghĩa là Thần Duệ không sai ư? Nhưng bà quên rồi sao, Thần Dật trước 12 tuổi thông thạo nhiều ngoại ngữ, nếu hôm nay có Thần Dật, tôi không cần lo lắng về bất cứ điều gì!”
Nghe cha chồng nói, Dao Dao nhớ lúc còn đi học, cô hằng ngày đều ở trong thư viện, thỉnh thoảng gặp một số khó khăn về ngôn ngữ, là Phong Thần Dật giúp cô giải quyết. Không ngờ, vào thời điểm đó anh đã thành thạo các ngôn ngữ khác nhau rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.