Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 313: Chờ đợi tử thần tới
Tề Thành Côn
15/09/2018
Cô căn bản ngay cả bên người Mạc Tuyết Đồng cũng không tới gần được!
“Chênh lệch quá xa.” Ngồi trên xe quan sát cuộc biểu diễn này, Long Diệp bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi chưa từng thấy qua nữ nhân nào có thể đánh thắng được chị Tuyết Đồng đâu.” Nam Lộc cùng Thương Vân Nhân đã giao thủ, cũng công nhận Thương Vân Nhân thân thủ không tệ nhưng cùng Mạc Tuyết Đồng so sánh, liền chênh lệch quá xa.
“Tôi ngày hôm nay uống quá nhiều, muốn trở về đi ngủ, bảo Tuyết Đồng đừng đùa.” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng mở miệng, có chút khó nhịn xoa xoa huyệt Thái Dương mình.
“Đã biết.” Long Diệp bước nhanh xuống xe: “Tuyết Đồng, Ngạo Thiên gọi cô tốc chiến tốc thắng!”
Nhận được mệnh lệnh, Mạc Tuyết Đồng sắc mặt lạnh lẽo, kéo cổ áo của Thương Vân Nhân, đi lên chính là “bốp bốp bốp” mấy cái bạt tai: “Đây là thay Nam Lộc, hiện tại...”
Con ngươi đẹp lạnh lùng xẹt qua một tia sát khí, cô chợt đạp một cước...
“Bụp!” Thương Vân Nhân phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân vô lực ngã trên mặt đất.
Lúc này, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi từ trên xe hơi đi xuống, mắt lạnh nhìn hết thảy.
Cô bằng vào một chút sức lực cuối cùng, hướng về dưới chân của Ngự Ngạo Thiên chật vật bám lấy: “Nể tình chuyện tình, hai chúng ta, anh, tha tôi một mạng, có được không? Ngạo Thiên...”
Thời điểm khi hắn biết được, Thương Vân Nhân đích thực làm rất nhiều chuyện người không thấy được nhưng tình cảm của cô đối với Ngự Ngạo Thiên, lại đều là thật.
Nhưng...
“Nếu như tôi tha cô, chính là tự tạo cho Dao Dao một tên địch nhân!” Lời nói âm trầm rơi xuống, hai tròng mắt hắn trầm xuống, bàn tay to chợt bóp cổ của Thương Vân Nhân!
Có lẽ, mỗi người nữ nhân đều khát vọng bản thân đủ khả năng đi tiếp cận đến người nam nhân ngoài tầm với của mình, Thương Vân Nhân cũng là như vậy, không có nam nhân nào có thể đi vào mắt của cô nhưng Ngự Ngạo Thiên là một ngoại lệ.
Cô tự tin cho là mình có khả năng chinh phục được người đàn ông này nhưng sự thật chứng minh, muốn tiếp cận người ngoài tầm với, cho dù lại đi nỗ lực hơn nữa, cũng là ngoài tầm với để tiếp cận.
Cô chứng kiến Ngự Ngạo Thiên vô tình nhưng cũng chứng kiến Ngự Ngạo Thiên hữu tình, chỉ tiếc, phần tình kia cũng không phải là thuộc về của cô...
Theo một tiếng kêu thảm, Thương Vân Nhân vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Ngự Ngạo Thiên mặt không thay đổi thu tay về: “Tìm người xử lý một chút.” Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại lên xe.
“Leng keng.”
Vừa mới ngồi xuống, tiếng tin nhắn liền vang lên, mở tin ra...
“Ngạo Thiên, trải qua chuyện ngày hôm nay, em phát hiện thật là em hết thảy đều nghĩ quá tốt đẹp. Có thể còn có nhiều chuyện tình trong bóng tối em không nhìn thấy. Nhưng mặc kệ thế nào, những thứ trở ngại thực tế này, em sớm muộn gì đều phải đối mặt. Có thể đúng như lời anh nói, biết đâu cũng không phải là bây giờ. Khi đó em không hiểu vì sao sư phụ muốn em sau hai mươi bốn tuổi mới có thể dùng tư cách luật sư xuất hiện, hiện tại em rốt cuộc hiểu rõ. Mặc kệ ra làm sao, trước sau vẹn toàn là nguyên tắc của em, chờ anh tranh cử kết thúc, em trở về đi học.”
Đối với độ tuổi trong giai đoạn trưởng thành của Dao Dao, tâm trí cô gái như vậy, đi tham quan thế giới của Ngự Ngạo Thiên, thật sự là quá sớm. Nhưng cô chỉ muốn thay Ngự Ngạo Thiên làm vài việc, cũng không phải là vì chứng minh giá trị của mình, chỉ là đi che đậy “khoản nợ” thiếu hắn.
Tiền cũng tốt là cái gì khác cũng được, Dao Dao biết, cái người nam nhân mình đã từng hết sức căm ghét này, kỳ thực đã làm thay mình rất nhiều chuyện, chỉ là có chút chuyện, cô không muốn đi đối mặt mà thôi...
Xe hơi dừng ở dưới đêm tối chậm rãi khởi động, thi thể lạnh như băng kia cũng biến mất ở trên cái thế giới này. Ngự Ngạo Thiên thu hồi điện thoại di động, nhàn nhạt cười một tiếng.
Xem ra, qua mấy ngày này, bảo bối lại thành thục không ít...
Ánh mặt trời chói mắt đọng ở không trung xanh thẳm, thời tiết cuối thu gần đến tháng mười một có chút hơi lạnh cả người, không khí dễ chịu. gió nhẹ thổi. Không ấm áp cũng không lạnh, biểu thị hôm nay là một ngày khí trời cực tốt.
Dao Dao ngồi xe có lẽ là một chút thì liền đã tới khu chỗ ở Ngự Ngạo Thiên. “Cốc cốc cốc”
“Bảo bối, tới thật sớm mà.”
Thấy Ngự Ngạo Thiên vẫn còn mặc áo ngủ, cô không nhẫn nại được lo lắng thúc giục: “Nhanh lên một chút, anh nhanh lên một chút thay quần áo đi!”
“Gấp cái gì? Tranh cử mười giờ mới bắt đầu, bây giờ mới tám giờ.” Ngự Ngạo Thiên không nhanh không chậm tiến vào phòng khách, thảnh thơi không lo lắng ngồi trên ghế sa lon, mở TV lên.
Đúng vậy, ngày hôm nay chính là ngày tranh cử chính thức, cũng là thời điểm bọn họ nỗ lực lâu như vậy chính thức thu hoạch.
“Anh nhanh lên một chút đi thay quần áo đi! Nếu không sẽ bị trễ đấy, lấy trình độ nghiêm khắc của đám thượng nghị viện kia nhất định sẽ hủy bỏ tư cách của anh!”
“Ừm? Bảo bối, rõ ràng là anh tranh cử, em thế nào so với anh còn khẩn trương hơn chứ?” Ngự Ngạo Thiên tà tà cười một tiếng, một tay kéo cô vào trong ngực.
Cô cũng không có cái loại khí chất ngồi trên đống lửa mà vẫn không loạn của Ngự Ngạo Thiên, đây cũng là lần đầu tiên cô lấy thân phận luật sư xuất hiện, đương nhiên sẽ phải đặc biệt để ý nha. “Ai nha, anh nhanh một chút, có được hay không hả?”
“Ai. Em á, sau này nhất định sẽ là một bà chủ gia đình nghiêm khắc.” Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ ngắt một cái chóp mũi của cô, tâm bất cam tình bất nguyện đi vào nhà vệ sinh.
Dù sao, về sau cô có phải hay không là một bà chủ gia đình nghiêm khắc thì cô không xác định, có thể xác định là, cô nhất định sẽ là một người luật sư nghiêm nghị.
“Hôm qua, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Bác Sâm Ngự Ngạo Thiên tổ chức buổi họp báo, quyết định thay đổi hai vị trí, đem vị trí tổng giám đốc toàn quyền giao cho phó tổng giám đốc Hàn Ly Thương. đồng thời nâng giám đốc Long Diệp lên làm phó tổng giám đốc. Tin tức này được công bố, cổ phiếu tập đoàn Bác Sâm trong ngày hôm nay trên sàn giao dịch liên tiếp rớt giá một phần ba, không biết thời gian tới cổ phiếu có hay không sẽ lại liên tục hạ giá.”
Xem nội dung thông báo trên ti vi, Dao Dao khẽ thở dài một cái.
Một khi thay đổi vua tất phải đưa tới chấn động không nhỏ, Ngự Ngạo Thiên đã tính đến khi bản thân thoái vị giá cổ phiếu Bác Sâm sẽ nhanh chóng rớt xuống, cho nên đặc biệt lựa chọn ở trước tranh cử chính thức một ngày ban bố tin tức thoái vị.
Một khi hôm nay Ngự Ngạo Thiên tranh cử thành công, như vậy giá cổ phiếu Bác Sâm nhất định sẽ tăng mạnh. Cứ như vậy chẳng những sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thất gì cho Bác Sâm, còn có thể bởi vì hắn tranh cử thành công làm cho thực lực Bác Sâm lớn mạnh.
Hy vọng hắn có thể tranh cử thành công đi!
Lúc này, Ngự Ngạo Thiên đã thay đồ xong trở lại phòng khách, cầm một cái cà vạt ném tới trên người của Dao Dao.
Cô nhìn cà vạt, lại nhìn một chút Ngự Ngạo Thiên: “Làm cái gì?”
Hắn tà tà cười một tiếng, chậm rãi nói: “Em cứ nói đi?”
Cắt!
Đến lúc này hắn còn không quên trêu đùa mình một chút sao? Tuy là Dao Dao trên mặt biểu tình mang theo vài phần bất mãn, nhưng... Trong lòng của cô cũng rất hi vọng ở thời điểm trọng yếu như vậy thắt cà vạt cho Ngự Ngạo Thiên!
Nếu như nói nữ nhân “đấu nhau” vũ khí là mỹ phẩm như vậy thì nam nhân “đấu nhau” vũ khí chính là âu phục của hắn!
Dao Dao chăm chú mà cẩn thận thay hắn thắt cà vạt, thời điểm đã thắt tốt, cô khẽ mím môi một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt sâu không thấy đáy kia của hắn, nhẹ giọng nói: “Cố gắng lên!” Tay nhỏ bé lướt theo cà vạt hắn buông xuống...
“Chênh lệch quá xa.” Ngồi trên xe quan sát cuộc biểu diễn này, Long Diệp bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi chưa từng thấy qua nữ nhân nào có thể đánh thắng được chị Tuyết Đồng đâu.” Nam Lộc cùng Thương Vân Nhân đã giao thủ, cũng công nhận Thương Vân Nhân thân thủ không tệ nhưng cùng Mạc Tuyết Đồng so sánh, liền chênh lệch quá xa.
“Tôi ngày hôm nay uống quá nhiều, muốn trở về đi ngủ, bảo Tuyết Đồng đừng đùa.” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng mở miệng, có chút khó nhịn xoa xoa huyệt Thái Dương mình.
“Đã biết.” Long Diệp bước nhanh xuống xe: “Tuyết Đồng, Ngạo Thiên gọi cô tốc chiến tốc thắng!”
Nhận được mệnh lệnh, Mạc Tuyết Đồng sắc mặt lạnh lẽo, kéo cổ áo của Thương Vân Nhân, đi lên chính là “bốp bốp bốp” mấy cái bạt tai: “Đây là thay Nam Lộc, hiện tại...”
Con ngươi đẹp lạnh lùng xẹt qua một tia sát khí, cô chợt đạp một cước...
“Bụp!” Thương Vân Nhân phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân vô lực ngã trên mặt đất.
Lúc này, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi từ trên xe hơi đi xuống, mắt lạnh nhìn hết thảy.
Cô bằng vào một chút sức lực cuối cùng, hướng về dưới chân của Ngự Ngạo Thiên chật vật bám lấy: “Nể tình chuyện tình, hai chúng ta, anh, tha tôi một mạng, có được không? Ngạo Thiên...”
Thời điểm khi hắn biết được, Thương Vân Nhân đích thực làm rất nhiều chuyện người không thấy được nhưng tình cảm của cô đối với Ngự Ngạo Thiên, lại đều là thật.
Nhưng...
“Nếu như tôi tha cô, chính là tự tạo cho Dao Dao một tên địch nhân!” Lời nói âm trầm rơi xuống, hai tròng mắt hắn trầm xuống, bàn tay to chợt bóp cổ của Thương Vân Nhân!
Có lẽ, mỗi người nữ nhân đều khát vọng bản thân đủ khả năng đi tiếp cận đến người nam nhân ngoài tầm với của mình, Thương Vân Nhân cũng là như vậy, không có nam nhân nào có thể đi vào mắt của cô nhưng Ngự Ngạo Thiên là một ngoại lệ.
Cô tự tin cho là mình có khả năng chinh phục được người đàn ông này nhưng sự thật chứng minh, muốn tiếp cận người ngoài tầm với, cho dù lại đi nỗ lực hơn nữa, cũng là ngoài tầm với để tiếp cận.
Cô chứng kiến Ngự Ngạo Thiên vô tình nhưng cũng chứng kiến Ngự Ngạo Thiên hữu tình, chỉ tiếc, phần tình kia cũng không phải là thuộc về của cô...
Theo một tiếng kêu thảm, Thương Vân Nhân vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Ngự Ngạo Thiên mặt không thay đổi thu tay về: “Tìm người xử lý một chút.” Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại lên xe.
“Leng keng.”
Vừa mới ngồi xuống, tiếng tin nhắn liền vang lên, mở tin ra...
“Ngạo Thiên, trải qua chuyện ngày hôm nay, em phát hiện thật là em hết thảy đều nghĩ quá tốt đẹp. Có thể còn có nhiều chuyện tình trong bóng tối em không nhìn thấy. Nhưng mặc kệ thế nào, những thứ trở ngại thực tế này, em sớm muộn gì đều phải đối mặt. Có thể đúng như lời anh nói, biết đâu cũng không phải là bây giờ. Khi đó em không hiểu vì sao sư phụ muốn em sau hai mươi bốn tuổi mới có thể dùng tư cách luật sư xuất hiện, hiện tại em rốt cuộc hiểu rõ. Mặc kệ ra làm sao, trước sau vẹn toàn là nguyên tắc của em, chờ anh tranh cử kết thúc, em trở về đi học.”
Đối với độ tuổi trong giai đoạn trưởng thành của Dao Dao, tâm trí cô gái như vậy, đi tham quan thế giới của Ngự Ngạo Thiên, thật sự là quá sớm. Nhưng cô chỉ muốn thay Ngự Ngạo Thiên làm vài việc, cũng không phải là vì chứng minh giá trị của mình, chỉ là đi che đậy “khoản nợ” thiếu hắn.
Tiền cũng tốt là cái gì khác cũng được, Dao Dao biết, cái người nam nhân mình đã từng hết sức căm ghét này, kỳ thực đã làm thay mình rất nhiều chuyện, chỉ là có chút chuyện, cô không muốn đi đối mặt mà thôi...
Xe hơi dừng ở dưới đêm tối chậm rãi khởi động, thi thể lạnh như băng kia cũng biến mất ở trên cái thế giới này. Ngự Ngạo Thiên thu hồi điện thoại di động, nhàn nhạt cười một tiếng.
Xem ra, qua mấy ngày này, bảo bối lại thành thục không ít...
Ánh mặt trời chói mắt đọng ở không trung xanh thẳm, thời tiết cuối thu gần đến tháng mười một có chút hơi lạnh cả người, không khí dễ chịu. gió nhẹ thổi. Không ấm áp cũng không lạnh, biểu thị hôm nay là một ngày khí trời cực tốt.
Dao Dao ngồi xe có lẽ là một chút thì liền đã tới khu chỗ ở Ngự Ngạo Thiên. “Cốc cốc cốc”
“Bảo bối, tới thật sớm mà.”
Thấy Ngự Ngạo Thiên vẫn còn mặc áo ngủ, cô không nhẫn nại được lo lắng thúc giục: “Nhanh lên một chút, anh nhanh lên một chút thay quần áo đi!”
“Gấp cái gì? Tranh cử mười giờ mới bắt đầu, bây giờ mới tám giờ.” Ngự Ngạo Thiên không nhanh không chậm tiến vào phòng khách, thảnh thơi không lo lắng ngồi trên ghế sa lon, mở TV lên.
Đúng vậy, ngày hôm nay chính là ngày tranh cử chính thức, cũng là thời điểm bọn họ nỗ lực lâu như vậy chính thức thu hoạch.
“Anh nhanh lên một chút đi thay quần áo đi! Nếu không sẽ bị trễ đấy, lấy trình độ nghiêm khắc của đám thượng nghị viện kia nhất định sẽ hủy bỏ tư cách của anh!”
“Ừm? Bảo bối, rõ ràng là anh tranh cử, em thế nào so với anh còn khẩn trương hơn chứ?” Ngự Ngạo Thiên tà tà cười một tiếng, một tay kéo cô vào trong ngực.
Cô cũng không có cái loại khí chất ngồi trên đống lửa mà vẫn không loạn của Ngự Ngạo Thiên, đây cũng là lần đầu tiên cô lấy thân phận luật sư xuất hiện, đương nhiên sẽ phải đặc biệt để ý nha. “Ai nha, anh nhanh một chút, có được hay không hả?”
“Ai. Em á, sau này nhất định sẽ là một bà chủ gia đình nghiêm khắc.” Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ ngắt một cái chóp mũi của cô, tâm bất cam tình bất nguyện đi vào nhà vệ sinh.
Dù sao, về sau cô có phải hay không là một bà chủ gia đình nghiêm khắc thì cô không xác định, có thể xác định là, cô nhất định sẽ là một người luật sư nghiêm nghị.
“Hôm qua, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Bác Sâm Ngự Ngạo Thiên tổ chức buổi họp báo, quyết định thay đổi hai vị trí, đem vị trí tổng giám đốc toàn quyền giao cho phó tổng giám đốc Hàn Ly Thương. đồng thời nâng giám đốc Long Diệp lên làm phó tổng giám đốc. Tin tức này được công bố, cổ phiếu tập đoàn Bác Sâm trong ngày hôm nay trên sàn giao dịch liên tiếp rớt giá một phần ba, không biết thời gian tới cổ phiếu có hay không sẽ lại liên tục hạ giá.”
Xem nội dung thông báo trên ti vi, Dao Dao khẽ thở dài một cái.
Một khi thay đổi vua tất phải đưa tới chấn động không nhỏ, Ngự Ngạo Thiên đã tính đến khi bản thân thoái vị giá cổ phiếu Bác Sâm sẽ nhanh chóng rớt xuống, cho nên đặc biệt lựa chọn ở trước tranh cử chính thức một ngày ban bố tin tức thoái vị.
Một khi hôm nay Ngự Ngạo Thiên tranh cử thành công, như vậy giá cổ phiếu Bác Sâm nhất định sẽ tăng mạnh. Cứ như vậy chẳng những sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thất gì cho Bác Sâm, còn có thể bởi vì hắn tranh cử thành công làm cho thực lực Bác Sâm lớn mạnh.
Hy vọng hắn có thể tranh cử thành công đi!
Lúc này, Ngự Ngạo Thiên đã thay đồ xong trở lại phòng khách, cầm một cái cà vạt ném tới trên người của Dao Dao.
Cô nhìn cà vạt, lại nhìn một chút Ngự Ngạo Thiên: “Làm cái gì?”
Hắn tà tà cười một tiếng, chậm rãi nói: “Em cứ nói đi?”
Cắt!
Đến lúc này hắn còn không quên trêu đùa mình một chút sao? Tuy là Dao Dao trên mặt biểu tình mang theo vài phần bất mãn, nhưng... Trong lòng của cô cũng rất hi vọng ở thời điểm trọng yếu như vậy thắt cà vạt cho Ngự Ngạo Thiên!
Nếu như nói nữ nhân “đấu nhau” vũ khí là mỹ phẩm như vậy thì nam nhân “đấu nhau” vũ khí chính là âu phục của hắn!
Dao Dao chăm chú mà cẩn thận thay hắn thắt cà vạt, thời điểm đã thắt tốt, cô khẽ mím môi một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt sâu không thấy đáy kia của hắn, nhẹ giọng nói: “Cố gắng lên!” Tay nhỏ bé lướt theo cà vạt hắn buông xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.