Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 191: Cô chính là lá chắn của cô ấy!
Tề Thành Côn
29/08/2018
Phía bên kia...
Nhìn thấy Dao Dao dần dần khuất bóng trong cửa hàng bowling, Ngự Ngạo Thiên liền kích động muốn ôm chặt cô vào trong lòng. Nhưng sự thật lại không cho phép hắn làm như vậy.
Từ ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên có thể thấy được sự kìm nén đó, hắn nhìn về phía Ly Mỹ Vân mà mỉm cười, hai cánh tay vòng qua ôm lấy eo của cô, nói: “Haizz, em đúng thật là một bình giấm chua!”
“Tất nhiên. Còn không phải là vì em yêu anh đó sao!”
“Hừ? Vậy em còn không thể hiện ra?”
“Ở đây sao?” Ly Mỹ Vân nhìn thấy nhiều người đi qua đi lại trong cửa hàng bowling, nghĩ lại mới thấy trải qua lần chia tay ngắn ngủi này của bọn họ, Ngự Ngạo Thiên đáng lẽ không nên công khai mối quan hệ giữa hai người chứ? Không thể ngờ, cô không nén nổi tâm hoa nở rộ, không màng đến ánh mắt của người xung quanh như thế nào, môi của cô từ từ tiến tới môi của anh.
Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn Ly Mỹ Vân nồng nàn hôn mình, ánh mắt hắn lần thứ hai liếc sang một góc của cửa hàng bowling.
Chính là lúc này!
“Ầm!” Âm thanh của tiếng súng vang lên.
“Á!” Bên trong đấu trường bowling đột nhiên trở nên hoảng loạn, tiếng hét khắp mọi nơi.
“Ngạo Thiên, xảy ra chuyện gì vậy?” Ly Mỹ Vân bị dọa đến ôm chặt lấy Ngạo Thiên.
Hắn chớp mắt lạnh lùng, kéo tay Mỹ Vân chạy ra khỏi đấu trường mà lúc này, một người y phục màu đen nhanh chóng bám sau bọn họ.
Ngạo Thiên, chúng ta, chúng ta tại sao phải chạy?” Mỹ Vân một mực không hiểu nổi, cô không thể hiểu được tại sao khi tiếng súng nổ vang lên, mọi người đều sợ hãi tụ lại cùng nhau ở cùng một chỗ, còn anh lại kéo mình gây chú ý như vậy để chạy ra ngoài.
“Hử?” Hắn khẽ nhếch miệng, nói với cô: “Không phải em rất thích là người phụ nữ của anh sao? Đây chính là lúc thể hiện rồi đó!”
Đến một khu rừng heo hút bên ngoài đấu trường, hắn kéo Mỹ Vân nấp sau một cái cây, nhanh chóng rút súng từ trong túi ra.
Ly Mỹ Vân nhìn thấy, toàn thân run sợ: “Ngạo... Ngạo Thiên... Anh... anh làm sao lại có súng?”
Ẩn sâu trong đôi mắt đó lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn túm chặt mái tóc dài của Mỹ Vân, nâng mặt của cô từ từ tiến sát mình, cười tà: “Trước giờ toàn quên nói với em, anh xuất thân từ xã hội đen.”
Xã hội đen?
Ly Mỹ Vân quả thực không dám tin vào lỗ tai của mình, Ngự Ngạo Thiên cao quý bất phàm là thế lại là người xuất thân từ xã hội đen sao?
Chẳng trách Minh Huy lại đột nhiên mất tích, chẳng trách người mà cô cử đi cũng biến mất, không lẽ đều bị...
Đáng sợ quá! Quá đáng sợ rồi!
Thì ra cô đang làm bạn gái của một kẻ nguy hiểm như vậy! Mà cũng bỏ đi, trước nay có mấy người làm kinh doanh mà thân thế sạch sẽ đâu, cộng thêm việc anh ấy lại là một người ưu tú như vậy!
Có tiếng bước chân truyền lại trên bãi cỏ “Xoạt... xoạt...”
Ngự Ngạo Thiên nhíu mày, thô bạo bịt chặt miệng của Mỹ Vân, lặng lẽ dựa vào sau cây.
Tiếng chân càng lúc càng gần. Ngay khi người mặc áo đen đi qua cái cây mà Ngạo Thiên nấp, hắn mím chặt môi, dùng khẩu súng dí vào sau đầu của tên này: “Anh bạn đi theo ta lâu như vậy, đúng là vất vả rồi!”
Nghe thấy giọng nói u ám phát ra từ phía sau, trong lòng tên áo đen liền khẩn trương, giơ hai tay lên run rẩy: “Ngự... Ngự... Ngự lão đại... Tôi... tôi chỉ là một tên... một tên thuộc hạ mà thôi... xin... xin... ngài tha cho tôi.”
“Ồ!” Ngạo Thiên cười gian xảo, đẩy Mỹ Vân ra khỏi lòng mình, không nhanh cũng không chậm nói: “Thuộc hạ của ai?”
Mặc dù giọng nói của hắn nhẹ nhàng vô cùng nhưng người trong đạo ai mà không biết Ngự Ngạo Thiên càng như vậy chính là càng khủng bố người khác! Người đàn ông áo đen bị dọa đến nỗi hai chân như mềm nhũn ra rồi: “Là... là Lôi lão đại phái đến.”
Tên áo đen rất trung thực, bởi vì hắn quá hiểu phong cách làm việc của Ngự Ngạo Thiên rồi! Những người rơi vào tay hắn có ai mà không bị hành hạ đến chết? Vì vậy tên này thà rằng thú nhận tất cả ngay từ đầu, rồi bị xử tử bằng một phát súng cũng được.
“Ồ, đúng rồi, người đi cùng anh đã chụp được ảnh rồi chứ?”
Trong chốc lát, đồng tử của người đàn ông mở rộng, hắn không ngờ rằng khả năng quan sát của Ngự Ngạo Thiên lại lớn như vậy, thậm chí đã phát hiện ra bọn họ cùng đến hai người. Mà người đã chạy thoát đó chính là người nhận lệnh điều tra thân phận bạn gái của Ngự Ngạo Thiên.
Đối với hắn ta chính là thật may mắn khi xem ra hắn có khả năng giết chết Ngự Ngạo Thiên? Dẫu sao hiện tại Ngự Ngạo Thiên đã bắt đầu lộn xộn rồi, hắn lại còn đang tranh cử thượng nghị viện, vốn nghĩ hắn sẽ không mang theo súng bên người nhưng chẳng thể ngờ...
Ngự Ngạo Thiên chỉ còn một bước nữa chính là chạy thoát, bèn cố ý đưa người đàn ông này đến nơi vắng vẻ rồi mới hạ thủ.
Ai, người đàn ông này cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngự Ngạo Thiên được người trong đạo gọi là mưu lược song toàn rồi!
Người này cảm thấy rất bái phục hắn! Có thể chết trong tay một người mạnh như vậy cũng được coi là vinh hạnh! “Đúng, đúng là Ngự lão đại!”
“Ồ!” Ngự Ngạo Thiên chớp mắt, cười tà hỏi: “Vậy các ngươi cho rằng ai mới là bạn gái của ta đây?”
“Nữ diễn viên Ly Mỹ Vân!”
“Hừm.” Khóe môi hơi nhếch lên, hắn mỉm cười hài lòng, từ từ ghé sát tai của người đàn ông kia, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng mà u ám nói cho hắn: “Sai rồi...”
Người đàn ông sững sờ, sai rồi? Hóa ra... người phụ nữ bị Ngự Ngạo Thiên đuổi đi kia mới chính là bạn gái thật sự của hắn ta? Ồ... Ngự lão đại xứng đáng là Ngự lão đại. Không thể ngờ, người đàn ông mỉm cười nhắm hai mắt lại, lần này nhiệm vụ của anh ta đã hoàn toàn thất bại nhưng lại bái phục sát đất người đàn ông tên Ngự Ngạo Thiên này!
“Đoàng!”
Từ trong khu rừng nhỏ vắng vẻ truyền lại một tiếng súng nổ, phía sau đầu của người đàn ông bị súng của Ngự Ngạo Thiên xuyên thủng một lỗ, máu theo đó mà chảy ra, cả cơ thể người đàn ông đổ xuống đất...
“Á!” Ly Mỹ Vân ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, kinh hoàng mà ôm lấy đầu.
Ngự Ngạo Thiên cất súng vào trong túi, nhìn cô mỉm cười: “Mỹ Vân, sự việc này em có công lao rất lớn, muốn được thưởng gì đây?”
Công lao? Khen thưởng?
Hiểu rồi! Cô hoàn toàn hiểu rồi!
Cô không phủ nhận bản thân vừa rồi đã nói dối Lạc Dao Dao, không phải là Ngự Ngạo Thiên chủ động tìm cô mà là cô chủ động tìm đến hắn.
Còn cứ cho rằng hắn là vì yêu mình nên mới lần nữa chấp nhận mình nhưng lần này... cô cuối cùng cũng biết được, Ngự Ngạo Thiên hắn chấp nhận lý do của mình chỉ là vì muốn đem mình ra làm lá chắn cho người phụ nữ kia mà thôi.
Ồ, hắn quả nhiên yêu người phụ nữ kia thật lòng!
Nghĩ đến điều này, cô cho dù có cố gắng ghen tuông nữa cũng vô tích sự mà thôi, sự việc quan trọng trước mắt chính là... “Ngự... Ngự Ngạo Thiên... phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Nếu như Lôi lão đại gì đó đến tìm em, em phải làm thế nào đây?”
Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy Ly Mỹ Vân quỳ trên mặt đất liền cười tà: “Đừng sợ Mỹ Vân, anh sẽ tìm người bảo vệ tốt em cho. Em cũng có thể công bố với dư luận và cộng đồng rằng em chính là bạn gái của anh, cuối cùng cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện của em rồi. Có điều...” Nụ cười biến mất, hắn siết chặt lấy cằm của cô: “Nếu như em dám nói năng lung tung, anh chính là người đầu tiên giết chết em!”
“A... em... em biết rồi, em biết rồi.”
“Đúng rồi, thế mới ngoan chứ!” Ngự Ngạo Thiên cười đầy thỏa mãn, bàn tay vuốt ve má cô, giây tiếp theo...
Nhìn thấy Dao Dao dần dần khuất bóng trong cửa hàng bowling, Ngự Ngạo Thiên liền kích động muốn ôm chặt cô vào trong lòng. Nhưng sự thật lại không cho phép hắn làm như vậy.
Từ ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên có thể thấy được sự kìm nén đó, hắn nhìn về phía Ly Mỹ Vân mà mỉm cười, hai cánh tay vòng qua ôm lấy eo của cô, nói: “Haizz, em đúng thật là một bình giấm chua!”
“Tất nhiên. Còn không phải là vì em yêu anh đó sao!”
“Hừ? Vậy em còn không thể hiện ra?”
“Ở đây sao?” Ly Mỹ Vân nhìn thấy nhiều người đi qua đi lại trong cửa hàng bowling, nghĩ lại mới thấy trải qua lần chia tay ngắn ngủi này của bọn họ, Ngự Ngạo Thiên đáng lẽ không nên công khai mối quan hệ giữa hai người chứ? Không thể ngờ, cô không nén nổi tâm hoa nở rộ, không màng đến ánh mắt của người xung quanh như thế nào, môi của cô từ từ tiến tới môi của anh.
Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn Ly Mỹ Vân nồng nàn hôn mình, ánh mắt hắn lần thứ hai liếc sang một góc của cửa hàng bowling.
Chính là lúc này!
“Ầm!” Âm thanh của tiếng súng vang lên.
“Á!” Bên trong đấu trường bowling đột nhiên trở nên hoảng loạn, tiếng hét khắp mọi nơi.
“Ngạo Thiên, xảy ra chuyện gì vậy?” Ly Mỹ Vân bị dọa đến ôm chặt lấy Ngạo Thiên.
Hắn chớp mắt lạnh lùng, kéo tay Mỹ Vân chạy ra khỏi đấu trường mà lúc này, một người y phục màu đen nhanh chóng bám sau bọn họ.
Ngạo Thiên, chúng ta, chúng ta tại sao phải chạy?” Mỹ Vân một mực không hiểu nổi, cô không thể hiểu được tại sao khi tiếng súng nổ vang lên, mọi người đều sợ hãi tụ lại cùng nhau ở cùng một chỗ, còn anh lại kéo mình gây chú ý như vậy để chạy ra ngoài.
“Hử?” Hắn khẽ nhếch miệng, nói với cô: “Không phải em rất thích là người phụ nữ của anh sao? Đây chính là lúc thể hiện rồi đó!”
Đến một khu rừng heo hút bên ngoài đấu trường, hắn kéo Mỹ Vân nấp sau một cái cây, nhanh chóng rút súng từ trong túi ra.
Ly Mỹ Vân nhìn thấy, toàn thân run sợ: “Ngạo... Ngạo Thiên... Anh... anh làm sao lại có súng?”
Ẩn sâu trong đôi mắt đó lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn túm chặt mái tóc dài của Mỹ Vân, nâng mặt của cô từ từ tiến sát mình, cười tà: “Trước giờ toàn quên nói với em, anh xuất thân từ xã hội đen.”
Xã hội đen?
Ly Mỹ Vân quả thực không dám tin vào lỗ tai của mình, Ngự Ngạo Thiên cao quý bất phàm là thế lại là người xuất thân từ xã hội đen sao?
Chẳng trách Minh Huy lại đột nhiên mất tích, chẳng trách người mà cô cử đi cũng biến mất, không lẽ đều bị...
Đáng sợ quá! Quá đáng sợ rồi!
Thì ra cô đang làm bạn gái của một kẻ nguy hiểm như vậy! Mà cũng bỏ đi, trước nay có mấy người làm kinh doanh mà thân thế sạch sẽ đâu, cộng thêm việc anh ấy lại là một người ưu tú như vậy!
Có tiếng bước chân truyền lại trên bãi cỏ “Xoạt... xoạt...”
Ngự Ngạo Thiên nhíu mày, thô bạo bịt chặt miệng của Mỹ Vân, lặng lẽ dựa vào sau cây.
Tiếng chân càng lúc càng gần. Ngay khi người mặc áo đen đi qua cái cây mà Ngạo Thiên nấp, hắn mím chặt môi, dùng khẩu súng dí vào sau đầu của tên này: “Anh bạn đi theo ta lâu như vậy, đúng là vất vả rồi!”
Nghe thấy giọng nói u ám phát ra từ phía sau, trong lòng tên áo đen liền khẩn trương, giơ hai tay lên run rẩy: “Ngự... Ngự... Ngự lão đại... Tôi... tôi chỉ là một tên... một tên thuộc hạ mà thôi... xin... xin... ngài tha cho tôi.”
“Ồ!” Ngạo Thiên cười gian xảo, đẩy Mỹ Vân ra khỏi lòng mình, không nhanh cũng không chậm nói: “Thuộc hạ của ai?”
Mặc dù giọng nói của hắn nhẹ nhàng vô cùng nhưng người trong đạo ai mà không biết Ngự Ngạo Thiên càng như vậy chính là càng khủng bố người khác! Người đàn ông áo đen bị dọa đến nỗi hai chân như mềm nhũn ra rồi: “Là... là Lôi lão đại phái đến.”
Tên áo đen rất trung thực, bởi vì hắn quá hiểu phong cách làm việc của Ngự Ngạo Thiên rồi! Những người rơi vào tay hắn có ai mà không bị hành hạ đến chết? Vì vậy tên này thà rằng thú nhận tất cả ngay từ đầu, rồi bị xử tử bằng một phát súng cũng được.
“Ồ, đúng rồi, người đi cùng anh đã chụp được ảnh rồi chứ?”
Trong chốc lát, đồng tử của người đàn ông mở rộng, hắn không ngờ rằng khả năng quan sát của Ngự Ngạo Thiên lại lớn như vậy, thậm chí đã phát hiện ra bọn họ cùng đến hai người. Mà người đã chạy thoát đó chính là người nhận lệnh điều tra thân phận bạn gái của Ngự Ngạo Thiên.
Đối với hắn ta chính là thật may mắn khi xem ra hắn có khả năng giết chết Ngự Ngạo Thiên? Dẫu sao hiện tại Ngự Ngạo Thiên đã bắt đầu lộn xộn rồi, hắn lại còn đang tranh cử thượng nghị viện, vốn nghĩ hắn sẽ không mang theo súng bên người nhưng chẳng thể ngờ...
Ngự Ngạo Thiên chỉ còn một bước nữa chính là chạy thoát, bèn cố ý đưa người đàn ông này đến nơi vắng vẻ rồi mới hạ thủ.
Ai, người đàn ông này cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngự Ngạo Thiên được người trong đạo gọi là mưu lược song toàn rồi!
Người này cảm thấy rất bái phục hắn! Có thể chết trong tay một người mạnh như vậy cũng được coi là vinh hạnh! “Đúng, đúng là Ngự lão đại!”
“Ồ!” Ngự Ngạo Thiên chớp mắt, cười tà hỏi: “Vậy các ngươi cho rằng ai mới là bạn gái của ta đây?”
“Nữ diễn viên Ly Mỹ Vân!”
“Hừm.” Khóe môi hơi nhếch lên, hắn mỉm cười hài lòng, từ từ ghé sát tai của người đàn ông kia, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng mà u ám nói cho hắn: “Sai rồi...”
Người đàn ông sững sờ, sai rồi? Hóa ra... người phụ nữ bị Ngự Ngạo Thiên đuổi đi kia mới chính là bạn gái thật sự của hắn ta? Ồ... Ngự lão đại xứng đáng là Ngự lão đại. Không thể ngờ, người đàn ông mỉm cười nhắm hai mắt lại, lần này nhiệm vụ của anh ta đã hoàn toàn thất bại nhưng lại bái phục sát đất người đàn ông tên Ngự Ngạo Thiên này!
“Đoàng!”
Từ trong khu rừng nhỏ vắng vẻ truyền lại một tiếng súng nổ, phía sau đầu của người đàn ông bị súng của Ngự Ngạo Thiên xuyên thủng một lỗ, máu theo đó mà chảy ra, cả cơ thể người đàn ông đổ xuống đất...
“Á!” Ly Mỹ Vân ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, kinh hoàng mà ôm lấy đầu.
Ngự Ngạo Thiên cất súng vào trong túi, nhìn cô mỉm cười: “Mỹ Vân, sự việc này em có công lao rất lớn, muốn được thưởng gì đây?”
Công lao? Khen thưởng?
Hiểu rồi! Cô hoàn toàn hiểu rồi!
Cô không phủ nhận bản thân vừa rồi đã nói dối Lạc Dao Dao, không phải là Ngự Ngạo Thiên chủ động tìm cô mà là cô chủ động tìm đến hắn.
Còn cứ cho rằng hắn là vì yêu mình nên mới lần nữa chấp nhận mình nhưng lần này... cô cuối cùng cũng biết được, Ngự Ngạo Thiên hắn chấp nhận lý do của mình chỉ là vì muốn đem mình ra làm lá chắn cho người phụ nữ kia mà thôi.
Ồ, hắn quả nhiên yêu người phụ nữ kia thật lòng!
Nghĩ đến điều này, cô cho dù có cố gắng ghen tuông nữa cũng vô tích sự mà thôi, sự việc quan trọng trước mắt chính là... “Ngự... Ngự Ngạo Thiên... phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Nếu như Lôi lão đại gì đó đến tìm em, em phải làm thế nào đây?”
Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy Ly Mỹ Vân quỳ trên mặt đất liền cười tà: “Đừng sợ Mỹ Vân, anh sẽ tìm người bảo vệ tốt em cho. Em cũng có thể công bố với dư luận và cộng đồng rằng em chính là bạn gái của anh, cuối cùng cũng có thể thỏa mãn tâm nguyện của em rồi. Có điều...” Nụ cười biến mất, hắn siết chặt lấy cằm của cô: “Nếu như em dám nói năng lung tung, anh chính là người đầu tiên giết chết em!”
“A... em... em biết rồi, em biết rồi.”
“Đúng rồi, thế mới ngoan chứ!” Ngự Ngạo Thiên cười đầy thỏa mãn, bàn tay vuốt ve má cô, giây tiếp theo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.