Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 308: Lần đầu tặng hoa hồng cho phụ nữ
Tề Thành Côn
14/09/2018
Hắc Viêm Long dừng bước, lạnh lùng chớp chớp đôi mắt màu đen.
Người trợ lý ở phía sau hắn vội vàng chạy lên phía trước: “Hai vị tiểu thư, xin dừng bước.” Vừa nói, người trợ lý liền kéo lấy hai cô gái ra phía trước sân khấu chặn đường.
Hắc Viêm Long đưa theo hai tên thuộc hạ đi vào thang máy.
“Ôi... Tiên sinh, ngài không thể vào trong ạ.” Trong lúc cô gái trên sân khấu có phản ứng thì Hắc Viêm Long đã vào trong thang máy rồi.
“Ting.” Thang máy dừng lại ở tầng trệt của Bộ phận Pháp Vụ.
“Hắc tổng, mời.” Hai tên thuốc hạ một trái một phải chắn ở hai bên cửa thang máy.
Hắc Viêm Long một tay nhét vào trong túi quần, tay còn lại cầm lấy bó hoa hồng đang đặt trên vai, thẳng hướng Bộ phận Pháp Vụ mà đi.
“Tiên sinh, chào ngài, xin hỏi ngài tìm...” Khi các nhân viên làm việc ở đại sảnh nhìn thấy Hắc Viêm Long đã không kìm nổi sự mê hoặc bởi đôi mắt màu đen tuyền kia.
“Lạc Dao Dao đang ở đâu?”
Mất một lúc nhân viên đó mới hoàn hồn lại, mất bình tĩnh chỉ chỉ vào phòng làm việc của Dao Dao: “Ở… ở đó ạ...”
“Cảm ơn!” Nói xong, Hắc Viêm Long đi thẳng về hướng phòng làm việc của Dao Dao.
“Này, người đàn ông đó tới tìm ai vậy?” Cũng không biết là mất bao lâu, nhân viên vừa chỉ đường cho Hắc Viêm Long đó mới quay đầu lại nhìn người đồng nghiệp đang hỏi mình ở bên cạnh.
“Anh ấy tìm Lạc Dao Dao!”
“Cái gì, cầm hoa hồng đến tìm Lạc Dao Dao? Lạc Dao Dao chẳng phải là bạn gái của Ngự tổng hay sao?”
“Nhưng cũng không ngăn cản được có người theo đuổi. Cô có biết người đàn ông vừa rồi đó là ai không?”
“Ai thế?”
“Ôi.” Cô đồng nghiệp này cười một cách bí hiểm, từ từ nói: “Chủ tịch trẻ nhất lịch sử, Hắc Viêm Long của tập đoàn Bảo Lai.”
“Anh ấy chính là chủ tịch Hắc Viêm Long của tập đoàn Bảo Lai sao! Tại sao... tại sao vận may của Lạc Dao Dao lại tốt như vậy, có Ngự tổng là bạn trai là được rồi, ngay cả chủ tịch của Bảo Lai cũng theo đuổi cô ta. Ôi... Ông trời ơi người còn có công bằng nữa hay không!”
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vừa truyền đến, còn không đợi Dao Dao mở cửa, cửa phòng làm việc của cô đã bị người ở bên ngoài đẩy vào rồi.
Dao Dao đang xem tài liệu trong văn phòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hắc Viêm Long, nét mặt lập tức trầm xuống: “Hắc tổng, lẽ nào sự việc ngày hôm qua vẫn chưa giải quyết rõ ràng sao, còn làm phiền anh đích thân đến đây?”
“À không! Cô hiểu lầm rồi, chuyện hôm qua đã làm rõ ràng rồi, vì vậy hôm nay tôi đặc biệt đến đây nhận lỗi với cô!”
Vừa nói, Hắc Viêm Long một tay nhét túi quần, một tay vứt bó hoa hồng lên bàn của Dao Dao. “Cầm lấy đi!”
Cô sững người nhìn hoa ở trên bàn một cái, lại nhìn Hắc Viêm Long toàn thân đầy kiêu ngạo, cô rất muốn hỏi xem là hắn đến đây để xin lỗi hay là để đánh nhau? Có người lại dùng thái độ ngạo mạn này để xin lỗi sao? “Hắc tổng, lời xin lỗi của anh tôi xin nhận, còn hoa này, mong là anh cầm về cho.”
“Người phụ nữ này!”
Con ngươi đen tuyền của Hắc Viêm Long trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu không phải tôi cảm thấy áy náy với Thần Dật, liệu có thể đến đây xin lỗi cô sao? Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho phụ nữ!”
Bụm!
Nếu không phải là bầu không khí lúc này không thích hợp để cười lớn, cô thật sự sợ là bản thân sẽ không nhịn được mà bật cười thật to.
Trên đời này làm gì có kiểu anh em nào như vậy, đi xin lỗi phụ nữ mà người đó lại là bạn gái cũ của người anh em thân thiết với mình bằng cách tặng hoa hồng? Người nào mà không biết còn tưởng hắn đang “chọc gậy bánh xe” đây!
“Tôi biết đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho phụ nữ, nếu không thì anh cũng đã không tặng hoa hồng rồi.” Dao Dao nén buồn cười, giả vờ lạnh lùng nói.
“Hừ?” Hắc Viêm Long chau mày, đồng tử màu đen thay đổi: “Cô có ý gì?”
“Hắc tổng, trước khi tặng hoa cho phụ nữ, anh nên hỏi ý nghĩa của mỗi loại hoa, nếu không rất dễ gây ra hiểu lầm.” Vừa nói Dao Dao vừa cầm bó hoa hồng lên, đưa lại cho Hắc Viêm Long.
Hắn nhận lấy hoa, ngẩn người một lúc, rồi quay sang phía hai thuộc hạ của mình: “Hoa hồng có ý nghĩa gì?”
“Hắc… Hắc tổng, ý nghĩa của hoa hồng được biểu đạt theo số lượng bông hoa. Ngài vừa mua là 33 bông hoa, có nghĩa là... có nghĩa là... anh... anh yêu em...”
Phải mất một lúc lâu, chỉ thấy gương mặt của Hắc Viêm Long đã thay đổi rất nhiều, bàn tay cầm bó hoa hồng chặt đến nỗi nhìn thấy cả gân xanh nổi lên: “Cậu đã biết như vậy rồi tại sao không nói với tôi! Tại sao không nói! Tại sao không nói hả!” Hắc Viêm Long cầm bó hoa hồng đập không ngừng vào đầu của tên thuộc hạ.
“Hắc tổng, tôi cứ nghĩ là ngài mua hoa tặng cho bạn gái, vì vậy mới...”
“Chết tiệt!” Hắc Viêm Long cắn chặt hàm răng của mình lại, vài phút sau, hắn trông có vẻ lạnh lùng, quay đầu về phía Dao Dao cười trừ: “Cô hãy coi như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.” Cánh hoa bị đánh vào đầu tên thuộc hạ đều rơi hết xuống đất nhưng cành hoa lại bị hắn cầm chặt trong tay giấu về phía sau.
Dao Dao chau mày đành chịu, Hắc Viêm Long con người này quả nhiên là tính cách bạo lực, mắc sai lầm chính là mắc sai lầm, thật là... đáng sợ!
“Cầm lấy!” Hắc Viêm Long xoay người, ngồi lên bàn làm việc của Dao Dao như một ông lớn.
“Cái gì?”
“Cô không phải là muốn chữ ký của tôi sao, còn không cầm lấy!”
“...”
Ôi, ôi cha, nói thật thì Hắc Viêm Long chính là người đàn ông kiêu ngạo nhất mà cả đời này cô gặp được, đi xin lỗi mà như ông nội người ta, còn nói lấy chữ ký để đền bù sai sót, cứ như là hắn đang nói chuyện với một chú chó vậy. Thật là bái phục!
“Hắc tổng, anh đến muộn rồi, tôi đã tìm được người khác thay thế rồi!” Dao Dao ngồi trên ghế mặt không cảm xúc, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng vừa nói xong liền quay đầu sang phía khác.
“Cô!” Hắc Viêm Long tức giận nhảy ra khỏi bàn nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị từ chối! “Được lắm!” Lạnh lùng “nôn” được ra hai từ, Hắc Viêm Long xoay người dẫn theo hai thuộc hạ rời khỏi phòng làm việc của Dao Dao, đầu cũng không ngoảnh lại nhìn một lần nào.
“Ôi, người bạn này của Phong Thần Dật cũng thật thú vị.” Sau khi Hắc Viêm Long rời đi, Dao Dao không nhịn được cuối cùng cũng bật cười, xem ra Hắc Viêm Long có lẽ đã làm hòa với Phong Thần Dật rồi chứ?
Không thể không nói rằng, một người kiêu ngạo như Hắc Viêm Long lại nói chủ động đi xin lỗi là vì Phong Thần Dật, cô thực sự tin hắn. Đồng thời... xem ra cuộc tấn công tối qua thật sự không liên quan đến Hắc Viêm Long.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Mời vào.”
“Cô Lạc, Ngự tổng dặn dò cô đến phòng làm việc một chuyến.”
Ngự Ngạo Thiên trở về rồi?
Hắn thật sự là... nói đi liền đi biệt tăm không tin tức, nói về lại về đột ngột như vậy. Hắn quả nhiên là một người không một ai có thể nắm bắt được!
“Ngự tổng, anh...” Bước vào phòng làm việc của tổng tài, không khí có chút lạ lùng, cô chăm chú nhìn Long Diệp sắc mặt nghiêm trọng đang đứng ở đó, lại nhìn Ngự Ngạo Thiên đang xử lý văn kiện. Trực giác mách bảo cô hình như có chuyện không tốt sắp xảy ra. “Anh tìm em có chuyện gì?”
Ngự Ngạo Thiên vừa cúi đầu xử lí các văn kiện chất đống trong mấy ngày qua, vừa lạnh lùng nói: “Giao toàn bộ công việc của em cho trợ lý, sau đó trở lại trường học đi.”
“Bịch.”
Trong lòng cô như có tảng đá lớn đè nặng, chỉ còn có một bước nữa, chỉ còn một bước nữa thôi là thời gian tranh cử của Ngự Ngạo Thiên. Vậy mà lúc này hắn lại muốn cô rời đi sao?
Ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi của Dao Dao vô thức nhìn sang Long Diệp, hắn vẫn đứng ở đó với nét mặt nghiêm túc, duy trì sự im lặng.
Rốt cuộc là tại sao, Ngự Ngạo Thiên tại sao muốn thay thế cô? “Cho em một lời giải thích!”
Người trợ lý ở phía sau hắn vội vàng chạy lên phía trước: “Hai vị tiểu thư, xin dừng bước.” Vừa nói, người trợ lý liền kéo lấy hai cô gái ra phía trước sân khấu chặn đường.
Hắc Viêm Long đưa theo hai tên thuộc hạ đi vào thang máy.
“Ôi... Tiên sinh, ngài không thể vào trong ạ.” Trong lúc cô gái trên sân khấu có phản ứng thì Hắc Viêm Long đã vào trong thang máy rồi.
“Ting.” Thang máy dừng lại ở tầng trệt của Bộ phận Pháp Vụ.
“Hắc tổng, mời.” Hai tên thuốc hạ một trái một phải chắn ở hai bên cửa thang máy.
Hắc Viêm Long một tay nhét vào trong túi quần, tay còn lại cầm lấy bó hoa hồng đang đặt trên vai, thẳng hướng Bộ phận Pháp Vụ mà đi.
“Tiên sinh, chào ngài, xin hỏi ngài tìm...” Khi các nhân viên làm việc ở đại sảnh nhìn thấy Hắc Viêm Long đã không kìm nổi sự mê hoặc bởi đôi mắt màu đen tuyền kia.
“Lạc Dao Dao đang ở đâu?”
Mất một lúc nhân viên đó mới hoàn hồn lại, mất bình tĩnh chỉ chỉ vào phòng làm việc của Dao Dao: “Ở… ở đó ạ...”
“Cảm ơn!” Nói xong, Hắc Viêm Long đi thẳng về hướng phòng làm việc của Dao Dao.
“Này, người đàn ông đó tới tìm ai vậy?” Cũng không biết là mất bao lâu, nhân viên vừa chỉ đường cho Hắc Viêm Long đó mới quay đầu lại nhìn người đồng nghiệp đang hỏi mình ở bên cạnh.
“Anh ấy tìm Lạc Dao Dao!”
“Cái gì, cầm hoa hồng đến tìm Lạc Dao Dao? Lạc Dao Dao chẳng phải là bạn gái của Ngự tổng hay sao?”
“Nhưng cũng không ngăn cản được có người theo đuổi. Cô có biết người đàn ông vừa rồi đó là ai không?”
“Ai thế?”
“Ôi.” Cô đồng nghiệp này cười một cách bí hiểm, từ từ nói: “Chủ tịch trẻ nhất lịch sử, Hắc Viêm Long của tập đoàn Bảo Lai.”
“Anh ấy chính là chủ tịch Hắc Viêm Long của tập đoàn Bảo Lai sao! Tại sao... tại sao vận may của Lạc Dao Dao lại tốt như vậy, có Ngự tổng là bạn trai là được rồi, ngay cả chủ tịch của Bảo Lai cũng theo đuổi cô ta. Ôi... Ông trời ơi người còn có công bằng nữa hay không!”
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vừa truyền đến, còn không đợi Dao Dao mở cửa, cửa phòng làm việc của cô đã bị người ở bên ngoài đẩy vào rồi.
Dao Dao đang xem tài liệu trong văn phòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hắc Viêm Long, nét mặt lập tức trầm xuống: “Hắc tổng, lẽ nào sự việc ngày hôm qua vẫn chưa giải quyết rõ ràng sao, còn làm phiền anh đích thân đến đây?”
“À không! Cô hiểu lầm rồi, chuyện hôm qua đã làm rõ ràng rồi, vì vậy hôm nay tôi đặc biệt đến đây nhận lỗi với cô!”
Vừa nói, Hắc Viêm Long một tay nhét túi quần, một tay vứt bó hoa hồng lên bàn của Dao Dao. “Cầm lấy đi!”
Cô sững người nhìn hoa ở trên bàn một cái, lại nhìn Hắc Viêm Long toàn thân đầy kiêu ngạo, cô rất muốn hỏi xem là hắn đến đây để xin lỗi hay là để đánh nhau? Có người lại dùng thái độ ngạo mạn này để xin lỗi sao? “Hắc tổng, lời xin lỗi của anh tôi xin nhận, còn hoa này, mong là anh cầm về cho.”
“Người phụ nữ này!”
Con ngươi đen tuyền của Hắc Viêm Long trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu không phải tôi cảm thấy áy náy với Thần Dật, liệu có thể đến đây xin lỗi cô sao? Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho phụ nữ!”
Bụm!
Nếu không phải là bầu không khí lúc này không thích hợp để cười lớn, cô thật sự sợ là bản thân sẽ không nhịn được mà bật cười thật to.
Trên đời này làm gì có kiểu anh em nào như vậy, đi xin lỗi phụ nữ mà người đó lại là bạn gái cũ của người anh em thân thiết với mình bằng cách tặng hoa hồng? Người nào mà không biết còn tưởng hắn đang “chọc gậy bánh xe” đây!
“Tôi biết đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho phụ nữ, nếu không thì anh cũng đã không tặng hoa hồng rồi.” Dao Dao nén buồn cười, giả vờ lạnh lùng nói.
“Hừ?” Hắc Viêm Long chau mày, đồng tử màu đen thay đổi: “Cô có ý gì?”
“Hắc tổng, trước khi tặng hoa cho phụ nữ, anh nên hỏi ý nghĩa của mỗi loại hoa, nếu không rất dễ gây ra hiểu lầm.” Vừa nói Dao Dao vừa cầm bó hoa hồng lên, đưa lại cho Hắc Viêm Long.
Hắn nhận lấy hoa, ngẩn người một lúc, rồi quay sang phía hai thuộc hạ của mình: “Hoa hồng có ý nghĩa gì?”
“Hắc… Hắc tổng, ý nghĩa của hoa hồng được biểu đạt theo số lượng bông hoa. Ngài vừa mua là 33 bông hoa, có nghĩa là... có nghĩa là... anh... anh yêu em...”
Phải mất một lúc lâu, chỉ thấy gương mặt của Hắc Viêm Long đã thay đổi rất nhiều, bàn tay cầm bó hoa hồng chặt đến nỗi nhìn thấy cả gân xanh nổi lên: “Cậu đã biết như vậy rồi tại sao không nói với tôi! Tại sao không nói! Tại sao không nói hả!” Hắc Viêm Long cầm bó hoa hồng đập không ngừng vào đầu của tên thuộc hạ.
“Hắc tổng, tôi cứ nghĩ là ngài mua hoa tặng cho bạn gái, vì vậy mới...”
“Chết tiệt!” Hắc Viêm Long cắn chặt hàm răng của mình lại, vài phút sau, hắn trông có vẻ lạnh lùng, quay đầu về phía Dao Dao cười trừ: “Cô hãy coi như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.” Cánh hoa bị đánh vào đầu tên thuộc hạ đều rơi hết xuống đất nhưng cành hoa lại bị hắn cầm chặt trong tay giấu về phía sau.
Dao Dao chau mày đành chịu, Hắc Viêm Long con người này quả nhiên là tính cách bạo lực, mắc sai lầm chính là mắc sai lầm, thật là... đáng sợ!
“Cầm lấy!” Hắc Viêm Long xoay người, ngồi lên bàn làm việc của Dao Dao như một ông lớn.
“Cái gì?”
“Cô không phải là muốn chữ ký của tôi sao, còn không cầm lấy!”
“...”
Ôi, ôi cha, nói thật thì Hắc Viêm Long chính là người đàn ông kiêu ngạo nhất mà cả đời này cô gặp được, đi xin lỗi mà như ông nội người ta, còn nói lấy chữ ký để đền bù sai sót, cứ như là hắn đang nói chuyện với một chú chó vậy. Thật là bái phục!
“Hắc tổng, anh đến muộn rồi, tôi đã tìm được người khác thay thế rồi!” Dao Dao ngồi trên ghế mặt không cảm xúc, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng vừa nói xong liền quay đầu sang phía khác.
“Cô!” Hắc Viêm Long tức giận nhảy ra khỏi bàn nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị từ chối! “Được lắm!” Lạnh lùng “nôn” được ra hai từ, Hắc Viêm Long xoay người dẫn theo hai thuộc hạ rời khỏi phòng làm việc của Dao Dao, đầu cũng không ngoảnh lại nhìn một lần nào.
“Ôi, người bạn này của Phong Thần Dật cũng thật thú vị.” Sau khi Hắc Viêm Long rời đi, Dao Dao không nhịn được cuối cùng cũng bật cười, xem ra Hắc Viêm Long có lẽ đã làm hòa với Phong Thần Dật rồi chứ?
Không thể không nói rằng, một người kiêu ngạo như Hắc Viêm Long lại nói chủ động đi xin lỗi là vì Phong Thần Dật, cô thực sự tin hắn. Đồng thời... xem ra cuộc tấn công tối qua thật sự không liên quan đến Hắc Viêm Long.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Mời vào.”
“Cô Lạc, Ngự tổng dặn dò cô đến phòng làm việc một chuyến.”
Ngự Ngạo Thiên trở về rồi?
Hắn thật sự là... nói đi liền đi biệt tăm không tin tức, nói về lại về đột ngột như vậy. Hắn quả nhiên là một người không một ai có thể nắm bắt được!
“Ngự tổng, anh...” Bước vào phòng làm việc của tổng tài, không khí có chút lạ lùng, cô chăm chú nhìn Long Diệp sắc mặt nghiêm trọng đang đứng ở đó, lại nhìn Ngự Ngạo Thiên đang xử lý văn kiện. Trực giác mách bảo cô hình như có chuyện không tốt sắp xảy ra. “Anh tìm em có chuyện gì?”
Ngự Ngạo Thiên vừa cúi đầu xử lí các văn kiện chất đống trong mấy ngày qua, vừa lạnh lùng nói: “Giao toàn bộ công việc của em cho trợ lý, sau đó trở lại trường học đi.”
“Bịch.”
Trong lòng cô như có tảng đá lớn đè nặng, chỉ còn có một bước nữa, chỉ còn một bước nữa thôi là thời gian tranh cử của Ngự Ngạo Thiên. Vậy mà lúc này hắn lại muốn cô rời đi sao?
Ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi của Dao Dao vô thức nhìn sang Long Diệp, hắn vẫn đứng ở đó với nét mặt nghiêm túc, duy trì sự im lặng.
Rốt cuộc là tại sao, Ngự Ngạo Thiên tại sao muốn thay thế cô? “Cho em một lời giải thích!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.