Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 327: Mẹ dao dao bị bắt
Tề Thành Côn
17/09/2018
Trong nửa tháng này, bọn họ chưa từng gặp nhau nhưng Ngự Ngạo Thiên
thỉnh thoảng sẽ gửi cho cô một tin nhắn, không phải “ngủ” thì chính là
“bắt đầu”. Tuy đơn giản như vậy nhưng vô hình trung đã kéo gần khoảng
cách của bọn họ. Dao Dao có thể cảm nhận rõ ràng được thì ra cô cùng
nhân vật lớn trên ti vi kia có quen biết.
“Ồ, Ngự lão đại thật đúng là có lòng.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, bây giờ hắn đang là thành viên của Hạ viện nên đừng gọi là Ngự lão đại nữa.”
“À, à, à, được rồi, bây giờ hắn đang làm chính trị nên phải cẩn thận một chút. Nói đi, Dao Dao, bây giờ cậu với hắn có phải là người yêu không?”
Người yêu sao? Nó thật sự là một cách xưng hô mập mờ.
Dao Dao bất đắc dĩ cười cười: “Tớ chỉ biết là chúng tớ đã duy trì mối quan hệ mập mờ này trong vòng ba năm. Nói không chừng vào một ngày nọ hắn sẽ cùng bạn gái kết hôn và sau đó chấm dứt mối quan hệ của chúng tớ.”
Dù sao Ngự Ngạo Thiên đã hai mươi tám tuổi, việc kết hôn trong mắt hắn cũng không quan trọng nhưng hiện tại hắn đang là một chính trị gia, nếu như không kết hôn, không có một gia đình ổn định thì rất khó phá vỡ vòng vây.
“Cái này thật ra cũng tốt. Trong giai đoạn bắt đầu Ngự Ngạo Thiên đối với cậu rất kém cỏi. Trong giai đoạn sau tớ cảm thấy được biểu hiện của hắn đã vượt quá trách nhiệm trong mối quan hệ của hai người.”
Cung Tiểu Mạn xem như là người hiểu rõ nhất mối quan hệ của bọn họ, lúc bắt đầu cô thực sự vô cùng căm hận Ngự Ngạo Thiên. Cô cảm thấy thái độ của hắn đối với Dao Dao còn bết bát hơn rất nhiều so với tình nhân của hắn. Trong giai đoạn sau, thái độ của hắn đối với Dao Dao đã sớm khác xa so với tình nhân, thậm chí còn tốt hơn so với bạn gái của hắn.
“Khổ tận cam lai. Tớ thật sự ghen tỵ với cậu...”
Khổ tận cam lai, Cung Tiểu Mạn nói tới bốn chữ này. Cô mỉm cười yếu ớt, vô lực nằm trên giường Dao Dao nhìn trần nhà.
“Tiểu Mạn, cậu cùng Hàn phó tổng trong lúc đó...”
“Miễn bàn đến hắn!” Cung Tiểu Mạn lớn tiếng cắt ngang lời nói của Dao Dao, vẻ mặt không thay đổi ngồi dậy nói: “Tớ đã quyết định từ bỏ hắn, ngay cả người đàn ông tàn nhẫn như Ngự Ngạo Thiên cũng có thể đơm hoa kết trái với cậu, Hàn Ly Thương hắn chính là một cây vạn tuế đời này sẽ không nở hoa!”
Không phải, Tiểu Mạn sai rồi...
Không thể dùng tính cách Ngự Ngạo Thiên để so sánh với tính cách của Hàn phó tổng được. Hàn phó tổng là người đàn ông lạnh lùng mãi mãi sẽ không chịu chủ động bước đi nhưng một khi hắn bước đi thì sẽ rất khó quay đầu.
Ngự Ngạo Thiên thì khác xa, hắn nhìn như vậy nhưng bụng dạ cực sâu, tính cách lại âm tình bất định. Một giây trước có thể cưng chiều cô như là bảo bối nhưng một giây sau có thể đẩy cô vào trong địa ngục.
Đến cùng cái gì là khổ tận cam lai tựa hồ Cung Tiểu Mạn vẫn không hiểu... thấu đáo!
“Hazz...” Dao Dao thở dài một hơi như có điều suy nghĩ nằm ở bên cạnh Cung Tiểu Mạn...
Khí trời tháng mười đã bước vào đầu mùa đông, trên đường mọi người sớm thay trang phục hè bằng trang phục mùa đông.
Mẹ Lạc đang chăm sóc bố chồng thì lo lắng chạy về nhà.
“Lạch cạch!” Giỏ rau xanh rơi xuống trên mặt đất, trứng gà bên trong vỡ vụn.
Mẹ Lạc sững sờ nhìn mớ hỗn độn trên đất, bà luôn cảm thấy ngày hôm nay dường như có chuyện gì sắp xảy ra. Trong bệnh viện, mắt của cô liên tục giật giật không ngừng.
“Aiz.” Bà than thở nhẹ, mẹ Lạc khom người nhặt trứng gà còn có thể ăn được.
Trong chớp mắt ấy, hai người mặc quần áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bà nói: “Cô Đặng Huệ Hồng...”
“Ồ... anh là...”“Lạch cạch!” Giỏ rau xanh rơi xuống đất lần thứ hai. Mẹ Lạc bị hai người mặc quần áo đen dẫn đi dưới ánh mặt trời hoàng hôn...
“Ô... ô...” Trong căn phòng mờ tối, mẹ Lạc bị trói tay chân ngồi trên một cái ghế, miệng cũng bị miếng vải bịt lại nên chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô.
Chỉ chốc lát sau, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Người đàn ông đứng trong hành lang cúi đầu lễ phép: “Ngự lão đại.”
“Tất cả đi xuống!” Đi theo bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, Long Diệp chậm rãi đã mở miệng.
Bên trong phòng khách từng nhóm tiểu lâu la lui ra khỏi căn phòng u ám.
“Bác gái. Khổ cho bác rồi.” Ngự Ngạo Thiên đi tới bên Đặng Huệ Hồng rồi lôi miếng vải trắng ra khỏi miệng.
Mẹ Lạc nhìn trân trân khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, tà mị vô cùng của người đàn ông, đôi mắt bà lóe lên tia sáng ngời: “Ngự Ngạo Thiên.”
“Ha ha, không ngờ chỉ gặp mặt một lần mà bác có thể nhận ra cháu.”
Mẹ Lạc vẫn giữ nguyên im lặng, ngay cả khi bà không nhận ra người đàn ông này nhưng không thể quên ánh mắt đó. Trong đó ẩn chứa một sự đáng sợ làm người khác khó có thể quên.
“Bác gái, ngày hôm nay cháu mời bác tới đây chắc hẳn bác đã đoán ra mục đích...” Ngự Ngạo Thiên mặt không thay đổi nói.
Mẹ Lạc trầm lặng trong chốc lát rồi chậm rãi ngẩng đầu lên chống lại cặp mắt đáng sợ kia: “Vụ án biệt thự Hoa Mỹ cháy sao? Em trai tôi cũng là do cậu tìm đến sao? Còn có Mạc tiểu thư kia cũng không phải là bạn gái của cậu càng không phải là người đã cứu Thiên Minh...”
“Ha ha, Hồng tỷ, chị vẫn thông minh như trước đấy.” Ngự Ngạo Thiên cười nhạt rồi ngồi chồm hổm ở trước mặt của bà, tỉ mỉ mở trói trên người bà.
“Hồng... tỷ....” Mẹ Lạc mở to hai mắt và nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn.
Chỉ chốc lát sau, sợi dây trói trên người bà đã được cởi ra. Ngự Ngạo Thiên trầm mặc một lát rồi chậm rãi kéo bàn tay đầy nếp nhăn của mẹ Lạc: “Trải qua năm tháng thanh tẩy hoặc là do sinh hoạt khổ cực, chị thật sự già đi không ít. Thời điểm em gặp chị tại y viện với lúc này hoàn toàn khó nhận ra được điểm chung. Có điều em vĩnh viễn không thể quên được hai mươi mấy năm trước chị chính là người phụ nữ đẹp nhất của Bộ chính trị.”
Đặng Huệ Hồng nghe xong những lời này thì thân thể dần dần run rẩy. Đôi mắt già nua không nhìn được từ trên xuống dưới Ngự Ngạo Thiên. Một giây, hai giây, ba giây...
“Tiểu... Tiểu Thiên! Cậu... cậu là Tiểu Thiên sao?”
Ngự Ngạo Thiên choáng váng đầu óc và nở nụ cười mê người: “Là tôi, Hồng tỷ.”
“Làm sao, tại sao có thể như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu đã... đã...” Mẹ Lạc lập tức cảm giác thấy ngực mình rất khó chịu, hô hấp càng thêm khó khăn.
Nhớ lại hai mươi mấy năm trước, nhu cầu trong nước đối với người lao động không quá cao. Đặng Huệ Hồng mười sáu tuổi tham gia công tác, mười tám tuổi bước vào Bộ chính trị.
Lần đầu tiên bà nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên là ở trong Bộ chính trị!
Khi đó hắn chỉ mới có bảy tuổi, chỉ là một cậu bé học tiểu học. Mặc dù khi đó hắn đẹp trai bất phàm nhưng đôi mắt hoàn toàn khác với hiện tại. Đôi mắt hiện tại tràn đầy sự đố kỵ, hai tròng mắt sâu không thấy đáy.
Cái này chính là sự thanh tẩy của năm tháng!
Hiện nay cô mới chỉ bốn mươi tuổi thôi nhưng do khổ cực, vất vả mà khuôn mặt như một người phụ nữ ngoài năm mươi.
“Ồ, Ngự lão đại thật đúng là có lòng.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, bây giờ hắn đang là thành viên của Hạ viện nên đừng gọi là Ngự lão đại nữa.”
“À, à, à, được rồi, bây giờ hắn đang làm chính trị nên phải cẩn thận một chút. Nói đi, Dao Dao, bây giờ cậu với hắn có phải là người yêu không?”
Người yêu sao? Nó thật sự là một cách xưng hô mập mờ.
Dao Dao bất đắc dĩ cười cười: “Tớ chỉ biết là chúng tớ đã duy trì mối quan hệ mập mờ này trong vòng ba năm. Nói không chừng vào một ngày nọ hắn sẽ cùng bạn gái kết hôn và sau đó chấm dứt mối quan hệ của chúng tớ.”
Dù sao Ngự Ngạo Thiên đã hai mươi tám tuổi, việc kết hôn trong mắt hắn cũng không quan trọng nhưng hiện tại hắn đang là một chính trị gia, nếu như không kết hôn, không có một gia đình ổn định thì rất khó phá vỡ vòng vây.
“Cái này thật ra cũng tốt. Trong giai đoạn bắt đầu Ngự Ngạo Thiên đối với cậu rất kém cỏi. Trong giai đoạn sau tớ cảm thấy được biểu hiện của hắn đã vượt quá trách nhiệm trong mối quan hệ của hai người.”
Cung Tiểu Mạn xem như là người hiểu rõ nhất mối quan hệ của bọn họ, lúc bắt đầu cô thực sự vô cùng căm hận Ngự Ngạo Thiên. Cô cảm thấy thái độ của hắn đối với Dao Dao còn bết bát hơn rất nhiều so với tình nhân của hắn. Trong giai đoạn sau, thái độ của hắn đối với Dao Dao đã sớm khác xa so với tình nhân, thậm chí còn tốt hơn so với bạn gái của hắn.
“Khổ tận cam lai. Tớ thật sự ghen tỵ với cậu...”
Khổ tận cam lai, Cung Tiểu Mạn nói tới bốn chữ này. Cô mỉm cười yếu ớt, vô lực nằm trên giường Dao Dao nhìn trần nhà.
“Tiểu Mạn, cậu cùng Hàn phó tổng trong lúc đó...”
“Miễn bàn đến hắn!” Cung Tiểu Mạn lớn tiếng cắt ngang lời nói của Dao Dao, vẻ mặt không thay đổi ngồi dậy nói: “Tớ đã quyết định từ bỏ hắn, ngay cả người đàn ông tàn nhẫn như Ngự Ngạo Thiên cũng có thể đơm hoa kết trái với cậu, Hàn Ly Thương hắn chính là một cây vạn tuế đời này sẽ không nở hoa!”
Không phải, Tiểu Mạn sai rồi...
Không thể dùng tính cách Ngự Ngạo Thiên để so sánh với tính cách của Hàn phó tổng được. Hàn phó tổng là người đàn ông lạnh lùng mãi mãi sẽ không chịu chủ động bước đi nhưng một khi hắn bước đi thì sẽ rất khó quay đầu.
Ngự Ngạo Thiên thì khác xa, hắn nhìn như vậy nhưng bụng dạ cực sâu, tính cách lại âm tình bất định. Một giây trước có thể cưng chiều cô như là bảo bối nhưng một giây sau có thể đẩy cô vào trong địa ngục.
Đến cùng cái gì là khổ tận cam lai tựa hồ Cung Tiểu Mạn vẫn không hiểu... thấu đáo!
“Hazz...” Dao Dao thở dài một hơi như có điều suy nghĩ nằm ở bên cạnh Cung Tiểu Mạn...
Khí trời tháng mười đã bước vào đầu mùa đông, trên đường mọi người sớm thay trang phục hè bằng trang phục mùa đông.
Mẹ Lạc đang chăm sóc bố chồng thì lo lắng chạy về nhà.
“Lạch cạch!” Giỏ rau xanh rơi xuống trên mặt đất, trứng gà bên trong vỡ vụn.
Mẹ Lạc sững sờ nhìn mớ hỗn độn trên đất, bà luôn cảm thấy ngày hôm nay dường như có chuyện gì sắp xảy ra. Trong bệnh viện, mắt của cô liên tục giật giật không ngừng.
“Aiz.” Bà than thở nhẹ, mẹ Lạc khom người nhặt trứng gà còn có thể ăn được.
Trong chớp mắt ấy, hai người mặc quần áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bà nói: “Cô Đặng Huệ Hồng...”
“Ồ... anh là...”“Lạch cạch!” Giỏ rau xanh rơi xuống đất lần thứ hai. Mẹ Lạc bị hai người mặc quần áo đen dẫn đi dưới ánh mặt trời hoàng hôn...
“Ô... ô...” Trong căn phòng mờ tối, mẹ Lạc bị trói tay chân ngồi trên một cái ghế, miệng cũng bị miếng vải bịt lại nên chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô.
Chỉ chốc lát sau, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Người đàn ông đứng trong hành lang cúi đầu lễ phép: “Ngự lão đại.”
“Tất cả đi xuống!” Đi theo bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, Long Diệp chậm rãi đã mở miệng.
Bên trong phòng khách từng nhóm tiểu lâu la lui ra khỏi căn phòng u ám.
“Bác gái. Khổ cho bác rồi.” Ngự Ngạo Thiên đi tới bên Đặng Huệ Hồng rồi lôi miếng vải trắng ra khỏi miệng.
Mẹ Lạc nhìn trân trân khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, tà mị vô cùng của người đàn ông, đôi mắt bà lóe lên tia sáng ngời: “Ngự Ngạo Thiên.”
“Ha ha, không ngờ chỉ gặp mặt một lần mà bác có thể nhận ra cháu.”
Mẹ Lạc vẫn giữ nguyên im lặng, ngay cả khi bà không nhận ra người đàn ông này nhưng không thể quên ánh mắt đó. Trong đó ẩn chứa một sự đáng sợ làm người khác khó có thể quên.
“Bác gái, ngày hôm nay cháu mời bác tới đây chắc hẳn bác đã đoán ra mục đích...” Ngự Ngạo Thiên mặt không thay đổi nói.
Mẹ Lạc trầm lặng trong chốc lát rồi chậm rãi ngẩng đầu lên chống lại cặp mắt đáng sợ kia: “Vụ án biệt thự Hoa Mỹ cháy sao? Em trai tôi cũng là do cậu tìm đến sao? Còn có Mạc tiểu thư kia cũng không phải là bạn gái của cậu càng không phải là người đã cứu Thiên Minh...”
“Ha ha, Hồng tỷ, chị vẫn thông minh như trước đấy.” Ngự Ngạo Thiên cười nhạt rồi ngồi chồm hổm ở trước mặt của bà, tỉ mỉ mở trói trên người bà.
“Hồng... tỷ....” Mẹ Lạc mở to hai mắt và nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn.
Chỉ chốc lát sau, sợi dây trói trên người bà đã được cởi ra. Ngự Ngạo Thiên trầm mặc một lát rồi chậm rãi kéo bàn tay đầy nếp nhăn của mẹ Lạc: “Trải qua năm tháng thanh tẩy hoặc là do sinh hoạt khổ cực, chị thật sự già đi không ít. Thời điểm em gặp chị tại y viện với lúc này hoàn toàn khó nhận ra được điểm chung. Có điều em vĩnh viễn không thể quên được hai mươi mấy năm trước chị chính là người phụ nữ đẹp nhất của Bộ chính trị.”
Đặng Huệ Hồng nghe xong những lời này thì thân thể dần dần run rẩy. Đôi mắt già nua không nhìn được từ trên xuống dưới Ngự Ngạo Thiên. Một giây, hai giây, ba giây...
“Tiểu... Tiểu Thiên! Cậu... cậu là Tiểu Thiên sao?”
Ngự Ngạo Thiên choáng váng đầu óc và nở nụ cười mê người: “Là tôi, Hồng tỷ.”
“Làm sao, tại sao có thể như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu đã... đã...” Mẹ Lạc lập tức cảm giác thấy ngực mình rất khó chịu, hô hấp càng thêm khó khăn.
Nhớ lại hai mươi mấy năm trước, nhu cầu trong nước đối với người lao động không quá cao. Đặng Huệ Hồng mười sáu tuổi tham gia công tác, mười tám tuổi bước vào Bộ chính trị.
Lần đầu tiên bà nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên là ở trong Bộ chính trị!
Khi đó hắn chỉ mới có bảy tuổi, chỉ là một cậu bé học tiểu học. Mặc dù khi đó hắn đẹp trai bất phàm nhưng đôi mắt hoàn toàn khác với hiện tại. Đôi mắt hiện tại tràn đầy sự đố kỵ, hai tròng mắt sâu không thấy đáy.
Cái này chính là sự thanh tẩy của năm tháng!
Hiện nay cô mới chỉ bốn mươi tuổi thôi nhưng do khổ cực, vất vả mà khuôn mặt như một người phụ nữ ngoài năm mươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.