Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 279: Ngự ngạo thiên, anh cút cho em!
Tề Thành Côn
09/09/2018
“Em muốn nói gì?”
“Anh đã nói anh sẽ cùng Thương Vân Nhân chia tay! Nhưng anh lại làm gì vậy?”
Chớp mắt, đáy mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên ánh sáng chói lòa, hắn đã hiểu vì sao cô gái nhỏ này lại đột nhiên nổi giận rồi!
“Làm sao em biết?”
“Em làm sao biết được không quan trọng, quan trọng là... tại sao anh vẫn đi với cô ta?”
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dao Dao lộ ra vẻ mặt như vậy. Nếu như đổi lại là người phụ nữ khác thì nói không chừng hắn sẽ cho cô ta một cái tát nhưng lúc này hắn rất muốn biết vì sao cô ấy lại tức giận như vậy?
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta nở ra một nụ cười mờ nhạt, thân thể hắn dựa vào ghế sô pha, không nhanh không chậm nói: “Đó là chuyện của anh. Em lấy thân phận gì mà tới chất vấn anh?”
Cái gì... Thân phận sao? Sớm biết nói chuyện này ra sẽ rước nhục vào thân thì cô đã không nói rồi. Dù sao mối quan hệ của hai người khi bắt đầu đã bất bình đẳng rồi. Nghĩ vậy, Dao Dao kìm nén lửa giận trong lòng xuống rồi siết chặt tay: “Lấy thân phận luật sư của anh có được không? Em đã nói qua nếu như anh ở bên cạnh cô ấy thì anh sẽ không có lợi ích gì đâu, nếu như anh không chia tay với cô ấy thì liền đổi luật sư đi! Em không giúp được anh đâu.”
“Cách cách!” Chuyện không nghĩ tới đã xảy ra.
Lúc đầu Ngự Ngạo Thiên còn vui vẻ nhưng sau khi nghe Dao Dao nói những lời này thì hắn lập tức gạt hết mọi thứ trên bàn trà xuống mặt đất.
“Em tức giận là vì anh ở chung với Thương Vân Nhân sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh sao?”
“Đúng!”
“Ồ!” Ngự Ngạo Thiên cười lạnh tự giễu, hắn phát hiện bây giờ mình càng ngày càng tự mình đa tình, còn tưởng rằng bảo bối này tức giận có lẽ là bởi vì...
Thở sâu một hơi, mặt hắn không thay đổi đứng lên: “Anh nghĩ rằng em đang uy hiếp anh đấy!”
Uy hiếp? Không phải... không phải uy hiếp.
Ngay cả khi cô muốn che đậy sự thật nhưng lời cô mới nói vừa rồi kia hoàn toàn tràn đầy sự uy hiếp. Cô thấy Ngự Ngạo Thiên chắc hẳn sẽ không sợ sự uy hiếp cấp thấp này nhưng cô rất hy vọng lúc này hắn sẽ tỏ ra yếu thế một chút. Hắn sẽ lui một bước rồi chia tay với Thương Vân Nhân...
Ánh mắt lóe lên một tia sáng đối mắt lại với Ngự Ngạo Thiên, cô lạnh lùng nói: “Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ! Hiện tại mời anh đi ra ngoài!”
“Bảo bối, em nhầm à? Nơi này là nhà của anh!” Đây là lần đầu có một người phụ nữ dám đuổi hắn ra khỏi nhà hắn.
“Nhưng khi đó anh bảo em ở lại nơi này, về sau khi hai chúng ta cãi nhau thì em sẽ ở lại còn anh sẽ đi!”
“Em...” Nghe thấy những lời này, khuôn mặt tuấn tú của Ngự Ngạo Thiên liền lập tức nổi giận. Hắn thật sự muốn bóp chết bảo bối có mồm miệng lanh lợi này! Nhưng chỉ một thoáng, hắn nghiến răng nghiến lợi cười cười: “Tốt.”
Hắn xoay người đập cửa rời đi...
Ngự Ngạo Thiên vừa mới rời đi, cả người Dao Dao ảo não ngồi trên ghế sa lông.
“Tại sao lại biến thành như vậy?”
Cô cảm thấy trạng thái của mình không được bình thường, thật giống như vợ bị chồng phản bội vậy.
Sự tình không nên phát triển thành như vậy không phải sao? Cô lấy thân phận gì mà nổi giận với hắn chứ? Thật là lấy thân phận luật sư của Ngự Ngạo Thiên sao?
Không phải!
Lúc này đây, Dao Dao cảm giác được chính mình không muốn thấy hắn ở bên cạnh Thương Vân Nhân cũng không phải là bởi vì...
Thương Vân Nhân sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Ngự Ngạo Thiên hoàn toàn chỉ là do lời bịa đặt của cô.“Cộc cộc cộc!”
Ngự Ngạo Thiên rời đi đến nhà anh em họ Long.
Long Diệp vừa mở cửa ra, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười giễu cợt xấu xa: “Bị đuổi ra ngoài rồi sao?”
“Khụ khụ...” Sắc mặt hắn căng thẳng, hắn giả vờ trấn định lôi cà vạt ra khỏi cổ: “Tôi quên mang chìa khóa thôi.”
“À... Vậy ý của anh là muốn ở đây cùng chúng ta sao?”
“Đúng!”
“Hoan nghênh!” Long Diệp nhường đường. Đợi Ngự Ngạo Thiên đi vào, hắn chậm rãi khép cửa phòng lại mỉm cười nói: “Được rồi, Ngạo Thiên, anh nên biết căn hộ của chúng tôi... cách âm không được tốt.”
“...” Ngự Ngạo Thiên lập tức cảm giác được một thanh kiếm sắc nhọn đâm từ phía sau lưng của mình. Hắn căm ghét nghiến răng rồi vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện: “Tôi mệt rồi, đi nghỉ trước đây.”
“À, đi thôi. Ngạo Thiên à... Máu ghen của cô bé kia anh không giải quyết được sao?”
“...” Xem ra căn hộ này cách âm quá kém, ngay cả Long Diệp ở tầng hai mà còn nghe thấy được.
“Tôi có cảm giác cô bé ấy càng ngày càng thêm liều lĩnh.”
“Cô bé kia nếu không có tình cảm sẽ không bận tâm cậu, nếu có một chút cảm tình thì đương nhiên sẽ liều lĩnh rồi.”
Đối với lời nói của Long Diệp, Ngự Ngạo Thiên không để tâm bởi vì cuộc cãi vã của bọn họ rất nhỏ cho nên hắn cho rằng Long Diệp cũng không biết vì sao mà Dao Dao lại tức giận.
Nhưng...
Có người từng nói “chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao tựa hồ cũng không nhận thấy được quan hệ giữ bọn họ đã có sự cải biến nhưng người bên ngoài lại hiểu rất rõ...
Tập đoàn Bác Sâm, bộ tư pháp...
“Dư chủ quản, cảm ơn anh đã hỗ trợ.”
“Tiểu Lạc, nếu sau này không biết cứ hỏi tôi, đừng ngại!”
“Được.” Đây là lần đầu tiên Dao Dao chủ động cùng Dư chủ quản thảo luận công việc. Kể từ khi cô vội vã trở thành luật sư của Ngự Ngạo Thiên, cơ bản mỗi ngày đều vội vàng đến sứt đầu mẻ trán cho nên căn bản không rảnh cùng các đồng nghiệp chào hỏi. Lúc này đây nếu như trong hồ sơ không gặp khó khăn thì cô cũng sẽ không có cơ hội giao lưu cùng vị Dư chủ quản lão luyện này.
“Dư chủ quản, tôi đi ra ngoài trước.”
“Được.”
Đi ra khỏi phòng làm việc của Dư chủ quản, Dao Dao thở phào nhẹ nhõm. Trải qua cả một đêm dài, cô đã suy nghĩ thông suốt.
Trước đây cô là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên nhưng bây giờ lại đang từ từ tìm kiếm giá trị thuộc về mình. Cô hoàn toàn không thể để mất cơ hội tốt như vậy vì sự thiếu bình tĩnh.
Còn nữa, coi như Ngự Ngạo Thiên cùng Thương Vân Nhân làm hòa thì thực sự nó sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn, đó cũng là sự lựa chọn của hắn. Điều này chứng minh hắn thích Thương Vân Nhân nên mới có thể từ bỏ tất cả. Chính mình làm bọn họ chia tay ngược lại có vẻ rất đê tiện.
Huống hồ Ngự Ngạo Thiên cùng Thương Vân Nhân chia tay thì đối với cô có chỗ tốt gì chứ? Dù sao cô cũng biết rõ cô cùng Ngự Ngạo Thiên không thể có bất kỳ kết quả gì cũng biết hắn căn bản không thuộc về bất kỳ một người phụ nữ nào.
Nếu như vậy thì cô đột nhiên phát hiện Thương Vân Nhân cùng Ngự Ngạo Thiên làm hòa là một chuyện tốt.
“Cô tên là Lạc Dao Dao đúng không?” Đột nhiên một âm thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Anh đã nói anh sẽ cùng Thương Vân Nhân chia tay! Nhưng anh lại làm gì vậy?”
Chớp mắt, đáy mắt Ngự Ngạo Thiên lóe lên ánh sáng chói lòa, hắn đã hiểu vì sao cô gái nhỏ này lại đột nhiên nổi giận rồi!
“Làm sao em biết?”
“Em làm sao biết được không quan trọng, quan trọng là... tại sao anh vẫn đi với cô ta?”
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dao Dao lộ ra vẻ mặt như vậy. Nếu như đổi lại là người phụ nữ khác thì nói không chừng hắn sẽ cho cô ta một cái tát nhưng lúc này hắn rất muốn biết vì sao cô ấy lại tức giận như vậy?
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta nở ra một nụ cười mờ nhạt, thân thể hắn dựa vào ghế sô pha, không nhanh không chậm nói: “Đó là chuyện của anh. Em lấy thân phận gì mà tới chất vấn anh?”
Cái gì... Thân phận sao? Sớm biết nói chuyện này ra sẽ rước nhục vào thân thì cô đã không nói rồi. Dù sao mối quan hệ của hai người khi bắt đầu đã bất bình đẳng rồi. Nghĩ vậy, Dao Dao kìm nén lửa giận trong lòng xuống rồi siết chặt tay: “Lấy thân phận luật sư của anh có được không? Em đã nói qua nếu như anh ở bên cạnh cô ấy thì anh sẽ không có lợi ích gì đâu, nếu như anh không chia tay với cô ấy thì liền đổi luật sư đi! Em không giúp được anh đâu.”
“Cách cách!” Chuyện không nghĩ tới đã xảy ra.
Lúc đầu Ngự Ngạo Thiên còn vui vẻ nhưng sau khi nghe Dao Dao nói những lời này thì hắn lập tức gạt hết mọi thứ trên bàn trà xuống mặt đất.
“Em tức giận là vì anh ở chung với Thương Vân Nhân sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh sao?”
“Đúng!”
“Ồ!” Ngự Ngạo Thiên cười lạnh tự giễu, hắn phát hiện bây giờ mình càng ngày càng tự mình đa tình, còn tưởng rằng bảo bối này tức giận có lẽ là bởi vì...
Thở sâu một hơi, mặt hắn không thay đổi đứng lên: “Anh nghĩ rằng em đang uy hiếp anh đấy!”
Uy hiếp? Không phải... không phải uy hiếp.
Ngay cả khi cô muốn che đậy sự thật nhưng lời cô mới nói vừa rồi kia hoàn toàn tràn đầy sự uy hiếp. Cô thấy Ngự Ngạo Thiên chắc hẳn sẽ không sợ sự uy hiếp cấp thấp này nhưng cô rất hy vọng lúc này hắn sẽ tỏ ra yếu thế một chút. Hắn sẽ lui một bước rồi chia tay với Thương Vân Nhân...
Ánh mắt lóe lên một tia sáng đối mắt lại với Ngự Ngạo Thiên, cô lạnh lùng nói: “Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ! Hiện tại mời anh đi ra ngoài!”
“Bảo bối, em nhầm à? Nơi này là nhà của anh!” Đây là lần đầu có một người phụ nữ dám đuổi hắn ra khỏi nhà hắn.
“Nhưng khi đó anh bảo em ở lại nơi này, về sau khi hai chúng ta cãi nhau thì em sẽ ở lại còn anh sẽ đi!”
“Em...” Nghe thấy những lời này, khuôn mặt tuấn tú của Ngự Ngạo Thiên liền lập tức nổi giận. Hắn thật sự muốn bóp chết bảo bối có mồm miệng lanh lợi này! Nhưng chỉ một thoáng, hắn nghiến răng nghiến lợi cười cười: “Tốt.”
Hắn xoay người đập cửa rời đi...
Ngự Ngạo Thiên vừa mới rời đi, cả người Dao Dao ảo não ngồi trên ghế sa lông.
“Tại sao lại biến thành như vậy?”
Cô cảm thấy trạng thái của mình không được bình thường, thật giống như vợ bị chồng phản bội vậy.
Sự tình không nên phát triển thành như vậy không phải sao? Cô lấy thân phận gì mà nổi giận với hắn chứ? Thật là lấy thân phận luật sư của Ngự Ngạo Thiên sao?
Không phải!
Lúc này đây, Dao Dao cảm giác được chính mình không muốn thấy hắn ở bên cạnh Thương Vân Nhân cũng không phải là bởi vì...
Thương Vân Nhân sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Ngự Ngạo Thiên hoàn toàn chỉ là do lời bịa đặt của cô.“Cộc cộc cộc!”
Ngự Ngạo Thiên rời đi đến nhà anh em họ Long.
Long Diệp vừa mở cửa ra, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười giễu cợt xấu xa: “Bị đuổi ra ngoài rồi sao?”
“Khụ khụ...” Sắc mặt hắn căng thẳng, hắn giả vờ trấn định lôi cà vạt ra khỏi cổ: “Tôi quên mang chìa khóa thôi.”
“À... Vậy ý của anh là muốn ở đây cùng chúng ta sao?”
“Đúng!”
“Hoan nghênh!” Long Diệp nhường đường. Đợi Ngự Ngạo Thiên đi vào, hắn chậm rãi khép cửa phòng lại mỉm cười nói: “Được rồi, Ngạo Thiên, anh nên biết căn hộ của chúng tôi... cách âm không được tốt.”
“...” Ngự Ngạo Thiên lập tức cảm giác được một thanh kiếm sắc nhọn đâm từ phía sau lưng của mình. Hắn căm ghét nghiến răng rồi vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện: “Tôi mệt rồi, đi nghỉ trước đây.”
“À, đi thôi. Ngạo Thiên à... Máu ghen của cô bé kia anh không giải quyết được sao?”
“...” Xem ra căn hộ này cách âm quá kém, ngay cả Long Diệp ở tầng hai mà còn nghe thấy được.
“Tôi có cảm giác cô bé ấy càng ngày càng thêm liều lĩnh.”
“Cô bé kia nếu không có tình cảm sẽ không bận tâm cậu, nếu có một chút cảm tình thì đương nhiên sẽ liều lĩnh rồi.”
Đối với lời nói của Long Diệp, Ngự Ngạo Thiên không để tâm bởi vì cuộc cãi vã của bọn họ rất nhỏ cho nên hắn cho rằng Long Diệp cũng không biết vì sao mà Dao Dao lại tức giận.
Nhưng...
Có người từng nói “chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao tựa hồ cũng không nhận thấy được quan hệ giữ bọn họ đã có sự cải biến nhưng người bên ngoài lại hiểu rất rõ...
Tập đoàn Bác Sâm, bộ tư pháp...
“Dư chủ quản, cảm ơn anh đã hỗ trợ.”
“Tiểu Lạc, nếu sau này không biết cứ hỏi tôi, đừng ngại!”
“Được.” Đây là lần đầu tiên Dao Dao chủ động cùng Dư chủ quản thảo luận công việc. Kể từ khi cô vội vã trở thành luật sư của Ngự Ngạo Thiên, cơ bản mỗi ngày đều vội vàng đến sứt đầu mẻ trán cho nên căn bản không rảnh cùng các đồng nghiệp chào hỏi. Lúc này đây nếu như trong hồ sơ không gặp khó khăn thì cô cũng sẽ không có cơ hội giao lưu cùng vị Dư chủ quản lão luyện này.
“Dư chủ quản, tôi đi ra ngoài trước.”
“Được.”
Đi ra khỏi phòng làm việc của Dư chủ quản, Dao Dao thở phào nhẹ nhõm. Trải qua cả một đêm dài, cô đã suy nghĩ thông suốt.
Trước đây cô là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên nhưng bây giờ lại đang từ từ tìm kiếm giá trị thuộc về mình. Cô hoàn toàn không thể để mất cơ hội tốt như vậy vì sự thiếu bình tĩnh.
Còn nữa, coi như Ngự Ngạo Thiên cùng Thương Vân Nhân làm hòa thì thực sự nó sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn, đó cũng là sự lựa chọn của hắn. Điều này chứng minh hắn thích Thương Vân Nhân nên mới có thể từ bỏ tất cả. Chính mình làm bọn họ chia tay ngược lại có vẻ rất đê tiện.
Huống hồ Ngự Ngạo Thiên cùng Thương Vân Nhân chia tay thì đối với cô có chỗ tốt gì chứ? Dù sao cô cũng biết rõ cô cùng Ngự Ngạo Thiên không thể có bất kỳ kết quả gì cũng biết hắn căn bản không thuộc về bất kỳ một người phụ nữ nào.
Nếu như vậy thì cô đột nhiên phát hiện Thương Vân Nhân cùng Ngự Ngạo Thiên làm hòa là một chuyện tốt.
“Cô tên là Lạc Dao Dao đúng không?” Đột nhiên một âm thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.