Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 224: Ngự ngạo thiên biết bạn trai cũ là ai
Tề Thành Côn
01/09/2018
Trong vô số ngày đêm, Dao Dao đều giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, mỗi lần tỉnh lại khóe mắt đều ẩm ướt.
Có một ít thời điểm của cuộc tình có thể dùng vài ngày liền quên lãng; mà có một số thời gian cuộc tình diễn ra, suốt đời đều không thể quên được...
Nhìn thần sắc thống khổ ở trên mặt cô, tay Phong Thần Dật nắm lại thật chặt, tự giễu cười nói: “Mất đi em... Đối với anh mà nói cũng là một cơn ác mộng!”
Lúc chia tay hai năm trước, biểu hiện của hắn là lơ đễnh như thế. Trong lòng lại có bao nhiêu đau thì chỉ có chính hắn mới biết được.
Mỗi khi bắt gặp bóng dáng cô từ xa, tim của hắn sẽ đau một ít; mỗi lần chạm vào hồi ức tốt đẹp trong quá khứ là lúc, tim của hắn giống như là đang bị vật gì xé rách vậy.
Cho nên, hắn lúc đó quyết định lựa chọn về nước thừa kế gia nghiệp, chỉ vì, hắn muốn dùng thời gian để chôn vùi phần tình yêu này.
Nhưng hắn đã tính sai một chuyện, hắn cho rằng rời đi có lẽ là lựa chọn tốt nhất, sau khi rời đi có thể từ từ quên lãng. chỉ là sau khi rời đi, một cái nhăn mày một tiếng cười của cô, những hồi ức bọn họ đi qua ngược lại càng thêm rõ ràng trong đầu, vốn định vĩnh viễn chôn vùi phần tình yêu kia cũng càng thêm khắc cốt ghi tâm hơn.
Đến tận một khắc kia, hắn mới hiểu được mình là có bao nhiêu, bao nhiêu yêu cô!
“Chúng ta bắt đầu một lần nữa đi, Dao Dao...” Bàn tay ấm áp chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh của cô, Phong Thần Dật trầm ngâm nhìn cô, môi chậm rãi hướng gần đến môi của cô...
bên trong hội trường.
Cuộc đánh nhau kết thúc, không thể nghi ngờ thế đơn lực bạc như Long Kỳ chỉ bị thương nhẹ lấy được thắng lợi lớn nhất, chỉ sợ sau chuyện lần này hắn cũng sẽ trở thành một nhân vật truyện kỳ trong trường, đó chính là lấy một địch nhiều mà còn có thể giành được thắng lợi.
“Ha ha, ha ha, đến trường chơi thật đã. Anh Ngạo Thiên, cám ơn anh rồi.” Ngồi ở khu nghỉ ngơi, Long Kỳ vui vẻ cười, Mạc Tuyết Đồng bên cạnh tỉ mỉ xử lý vết thương cho hắn.
“Tên nhóc đáng chết này, anh đưa cậu tới đi học chính là để cho cậu đi đánh lộn sao?” Ngự Ngạo Thiên vung tay đánh vào sau ót của hắn.
“Không phải lỗi của em. chính là tên khốn kiếp không biết điều kia phá điện thoại của tôi!”
“Khụ! Khụ!” Long Diệp Ở bên vừa nghe lời này, khẩn trương ho khan, âm thầm nhắc nhở em trai cần suy nghĩ.
“Ách... dừng, anh biết. Nhưng bộ điện thoại kia là ai phá hả?”
cái này là thật, Ngự Ngạo Thiên ném ra một bộ điện thoại, vậy bộ điện thoại khác nhưng là ai phá đây?
“Tiểu La Li ở trường học luôn được hoan nghênh, ai cũng có thể có điện thoại. Em nếu trêu chọc cô, phỏng chừng tiếp theo nhận được chính là một dao đấy.”
“Ách...” Anh trai vừa nói như vậy, Long Kỳ nhất thời thông suốt, thật đúng, nếu mà ban nãy ném không phải là hai bộ điện thoại mà là hai cây đao vậy hắn chẳng phải là liền bị mất mạng tại chỗ sao?
“Long Diệp, giúp tôi đi tìm vật nhỏ kia.” Từ lúc tiết mục “người đẹp ngủ” vừa xong, Ngự Ngạo Thiên liền không thấy bóng dáng Dao Dao đâu.
“A, đã biết.” Long Diệp đang dò xét khắp hội trường, ánh mắt bỗng nhiên ngừng lại trên người của Phong Khả Hình: “Bạn học, xin hỏi, các anh có nhìn thấy Lạc Dao Dao đi đâu không?”
Phong Khả Hình xoay tròn con ngươi, liếc nhìn Long Diệp, lại nhìn Ngự Ngạo Thiên phía sau hắn: “Các anh tìm Dao Dao có chuyện gì hả? Tôi là bạn của cô ấy.”
“A, không có chuyện gì. Chính là đưa ít đồ cho cô ấy.”
“Hả?” Đưa ít đồ? Là người đàn ông này đưa đồ cho Lạc Dao Dao? Hay là thay Ngự giám đốc đưa đồ cho cô ấy? Lạc Dao Dao thật đúng là có bản lãnh mà, câu dẫn anh trai mình không nói, còn câu dẫn cả Ngự giám đốc? Thú vị! “Tôi thấy cô ấy hình như đến bãi tập phía vườn hoa.”
“A, được, cám ơn cậu.”
“Không cần khách khí.”
Long Diệp hỏi thăm xong, hướng về phía Ngự Ngạo Thiên nháy mắt một cái.
Ngự Ngạo Thiên một thân một mình liền đi đến chỗ vườn hoa nhưng tìm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của Dao Dao. Bỗng...
một ngọn lửa sáng ngời ở bãi tập hấp dẫn ánh mắt hắn. Hắn tò mò đi tới, mặc dù là bình thản nhìn nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn ra khói pháo hoa kia tạo thành những chữ cái gì.
“Cô là… thư ký của Thần Dật phải không?”
Lisa đang Phụ trách khói lửa quay đầu nhìn lại: “A, Ngự tổng, thật là trùng hợp.”
“Cô đây là...?”
“Ha ha, hôm nay là sinh nhật bạn gái cũ của Phong tổng, tôi ở nơi này phụ trách phóng pháo hoa đây.” Nói, Lisa chỉ chỉ chỗ tầng thượng của tòa truyền thông.
Con ngươi Sâu không thấy đáy nhìn lên từng tầng, từng tầng...
Trên lan can của tầng thượng có hai bóng dáng đang dựa vào nhau chặt chẽ, môi tiếp xúc với môi của đối phương, ở dưới ánh trăng chiếu sáng, hình ảnh kia thoạt nhìn đẹp đẽ lại tràn đầy tình cảm đến vậy.
Con ngươi dần dần mở rộng, thời khắc khi Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy hình ảnh này, bàn tay to gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh phía trên hiện ra rõ ràng, hai hình dáng này giống như hai lưỡi dao sắc bén kích thích đau mắt của hắn vậy!
“Mỹ Vân, em có quen biết Phong tổng?”
“Ha ha, bạn gái trước của hắn rất thích em, vì vậy chúng em mới trò chuyện được. Không khó nhìn ra, Phong Thần Dật là một kẻ si tình.”
“Hạng mục anh hợp tác cùng với Lam Độ nhiều nhất cũng chỉ trị giá tám ức mà thôi nhưng mảnh đất kia của em chí ít trên mười lăm ức, anh rất muốn biết, Phong tổng rốt cuộc là vì cái gì… lại làm cuộc mua bán lỗ vốn cùng em đây?”
“Ngự lão đại, Thần Dật làm như vậy còn không phải là bởi vì Hạ Du động đến bạn gái trước kia của hắn sao, cho nên...”
“Ha, thật không nghĩ tới Phong Thần Dật lại rất si tình. vì bạn gái trước thực sự là không tiếc đầu tư nha.”
“Thần Dật, tôi tìm anh muốn mấy người.”
“Muốn mấy người? Minh Huy cùng người của ban nhạc hắn sao?”
“Đúng vậy.”
“Xin lỗi Ngự tổng, cho dù anh nói với tôi mấy người này người là của anh, tôi cũng không có biện pháp thành toàn cho anh được!”
Từng thước phim của quá khứ lần lượt lướt qua trong đầu hắn, những điều tưởng như không mưu mà hợp kia, trời xui đất khiến kia của Phong Thần Dật, dường như vào giờ khắc này đều có lời giải thích.
“Thì ra... là có chuyện như vậy. A.” Một trận gió nhẹ thổi qua, Ngự Ngạo Thiên từ từ thu hồi tầm mắt, sợi tóc đen nhánh bay phất phơ trong gió mơ hồ che đi hai tròng mắt hắn. Nhưng khí tức phát ra ở trên người hắn vừa nguy hiểm lại quỷ dị, ở trong đêm tối để cho người ta vô cùng sợ hãi.
“Ngự tổng, ngài...” Lúc Lisa quay đầu nhìn Ngự Ngạo Thiên, hắn đã rời đi từ khi nào.
“Ngạo Thiên, nhanh vậy hả? Tiểu La Li đâu?” thấy Ngự Ngạo Thiên lên xe, Long Diệp tò mò tìm kiếm hình dáng của Dao Dao.
“Về nhà.”
“Hả? Chúng ta không phải là đến đem Tiểu La Li...”
“Về nhà!”
bầu không khí Bên trong xe đột nhiên trở nên quỷ dị, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nói gì nữa.
“Linh linh linh...” Lúc này, điện thoại của Ngự Ngạo Thiên chợt vang lên, hắn mặt không thay đổi nhận điện thoại...
“Ngự lão đại, chuyện ngài phân phó trước đây ở Nhật bản người bên kia đã tra ra được, thời gian Lạc tiểu thư ở Nhật Bản chỉ có một người bạn trai, chính là nhị thiếu gia Phong Thần Dật của Phong thị. nhưng mà vào hai năm trước bọn họ đã chia tay, sau đó Lạc tiểu thư không có thêm bất kỳ bạn trai nào.”
Có một ít thời điểm của cuộc tình có thể dùng vài ngày liền quên lãng; mà có một số thời gian cuộc tình diễn ra, suốt đời đều không thể quên được...
Nhìn thần sắc thống khổ ở trên mặt cô, tay Phong Thần Dật nắm lại thật chặt, tự giễu cười nói: “Mất đi em... Đối với anh mà nói cũng là một cơn ác mộng!”
Lúc chia tay hai năm trước, biểu hiện của hắn là lơ đễnh như thế. Trong lòng lại có bao nhiêu đau thì chỉ có chính hắn mới biết được.
Mỗi khi bắt gặp bóng dáng cô từ xa, tim của hắn sẽ đau một ít; mỗi lần chạm vào hồi ức tốt đẹp trong quá khứ là lúc, tim của hắn giống như là đang bị vật gì xé rách vậy.
Cho nên, hắn lúc đó quyết định lựa chọn về nước thừa kế gia nghiệp, chỉ vì, hắn muốn dùng thời gian để chôn vùi phần tình yêu này.
Nhưng hắn đã tính sai một chuyện, hắn cho rằng rời đi có lẽ là lựa chọn tốt nhất, sau khi rời đi có thể từ từ quên lãng. chỉ là sau khi rời đi, một cái nhăn mày một tiếng cười của cô, những hồi ức bọn họ đi qua ngược lại càng thêm rõ ràng trong đầu, vốn định vĩnh viễn chôn vùi phần tình yêu kia cũng càng thêm khắc cốt ghi tâm hơn.
Đến tận một khắc kia, hắn mới hiểu được mình là có bao nhiêu, bao nhiêu yêu cô!
“Chúng ta bắt đầu một lần nữa đi, Dao Dao...” Bàn tay ấm áp chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh của cô, Phong Thần Dật trầm ngâm nhìn cô, môi chậm rãi hướng gần đến môi của cô...
bên trong hội trường.
Cuộc đánh nhau kết thúc, không thể nghi ngờ thế đơn lực bạc như Long Kỳ chỉ bị thương nhẹ lấy được thắng lợi lớn nhất, chỉ sợ sau chuyện lần này hắn cũng sẽ trở thành một nhân vật truyện kỳ trong trường, đó chính là lấy một địch nhiều mà còn có thể giành được thắng lợi.
“Ha ha, ha ha, đến trường chơi thật đã. Anh Ngạo Thiên, cám ơn anh rồi.” Ngồi ở khu nghỉ ngơi, Long Kỳ vui vẻ cười, Mạc Tuyết Đồng bên cạnh tỉ mỉ xử lý vết thương cho hắn.
“Tên nhóc đáng chết này, anh đưa cậu tới đi học chính là để cho cậu đi đánh lộn sao?” Ngự Ngạo Thiên vung tay đánh vào sau ót của hắn.
“Không phải lỗi của em. chính là tên khốn kiếp không biết điều kia phá điện thoại của tôi!”
“Khụ! Khụ!” Long Diệp Ở bên vừa nghe lời này, khẩn trương ho khan, âm thầm nhắc nhở em trai cần suy nghĩ.
“Ách... dừng, anh biết. Nhưng bộ điện thoại kia là ai phá hả?”
cái này là thật, Ngự Ngạo Thiên ném ra một bộ điện thoại, vậy bộ điện thoại khác nhưng là ai phá đây?
“Tiểu La Li ở trường học luôn được hoan nghênh, ai cũng có thể có điện thoại. Em nếu trêu chọc cô, phỏng chừng tiếp theo nhận được chính là một dao đấy.”
“Ách...” Anh trai vừa nói như vậy, Long Kỳ nhất thời thông suốt, thật đúng, nếu mà ban nãy ném không phải là hai bộ điện thoại mà là hai cây đao vậy hắn chẳng phải là liền bị mất mạng tại chỗ sao?
“Long Diệp, giúp tôi đi tìm vật nhỏ kia.” Từ lúc tiết mục “người đẹp ngủ” vừa xong, Ngự Ngạo Thiên liền không thấy bóng dáng Dao Dao đâu.
“A, đã biết.” Long Diệp đang dò xét khắp hội trường, ánh mắt bỗng nhiên ngừng lại trên người của Phong Khả Hình: “Bạn học, xin hỏi, các anh có nhìn thấy Lạc Dao Dao đi đâu không?”
Phong Khả Hình xoay tròn con ngươi, liếc nhìn Long Diệp, lại nhìn Ngự Ngạo Thiên phía sau hắn: “Các anh tìm Dao Dao có chuyện gì hả? Tôi là bạn của cô ấy.”
“A, không có chuyện gì. Chính là đưa ít đồ cho cô ấy.”
“Hả?” Đưa ít đồ? Là người đàn ông này đưa đồ cho Lạc Dao Dao? Hay là thay Ngự giám đốc đưa đồ cho cô ấy? Lạc Dao Dao thật đúng là có bản lãnh mà, câu dẫn anh trai mình không nói, còn câu dẫn cả Ngự giám đốc? Thú vị! “Tôi thấy cô ấy hình như đến bãi tập phía vườn hoa.”
“A, được, cám ơn cậu.”
“Không cần khách khí.”
Long Diệp hỏi thăm xong, hướng về phía Ngự Ngạo Thiên nháy mắt một cái.
Ngự Ngạo Thiên một thân một mình liền đi đến chỗ vườn hoa nhưng tìm thế nào cũng không tìm được bóng dáng của Dao Dao. Bỗng...
một ngọn lửa sáng ngời ở bãi tập hấp dẫn ánh mắt hắn. Hắn tò mò đi tới, mặc dù là bình thản nhìn nhưng cũng có thể lờ mờ nhìn ra khói pháo hoa kia tạo thành những chữ cái gì.
“Cô là… thư ký của Thần Dật phải không?”
Lisa đang Phụ trách khói lửa quay đầu nhìn lại: “A, Ngự tổng, thật là trùng hợp.”
“Cô đây là...?”
“Ha ha, hôm nay là sinh nhật bạn gái cũ của Phong tổng, tôi ở nơi này phụ trách phóng pháo hoa đây.” Nói, Lisa chỉ chỉ chỗ tầng thượng của tòa truyền thông.
Con ngươi Sâu không thấy đáy nhìn lên từng tầng, từng tầng...
Trên lan can của tầng thượng có hai bóng dáng đang dựa vào nhau chặt chẽ, môi tiếp xúc với môi của đối phương, ở dưới ánh trăng chiếu sáng, hình ảnh kia thoạt nhìn đẹp đẽ lại tràn đầy tình cảm đến vậy.
Con ngươi dần dần mở rộng, thời khắc khi Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy hình ảnh này, bàn tay to gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh phía trên hiện ra rõ ràng, hai hình dáng này giống như hai lưỡi dao sắc bén kích thích đau mắt của hắn vậy!
“Mỹ Vân, em có quen biết Phong tổng?”
“Ha ha, bạn gái trước của hắn rất thích em, vì vậy chúng em mới trò chuyện được. Không khó nhìn ra, Phong Thần Dật là một kẻ si tình.”
“Hạng mục anh hợp tác cùng với Lam Độ nhiều nhất cũng chỉ trị giá tám ức mà thôi nhưng mảnh đất kia của em chí ít trên mười lăm ức, anh rất muốn biết, Phong tổng rốt cuộc là vì cái gì… lại làm cuộc mua bán lỗ vốn cùng em đây?”
“Ngự lão đại, Thần Dật làm như vậy còn không phải là bởi vì Hạ Du động đến bạn gái trước kia của hắn sao, cho nên...”
“Ha, thật không nghĩ tới Phong Thần Dật lại rất si tình. vì bạn gái trước thực sự là không tiếc đầu tư nha.”
“Thần Dật, tôi tìm anh muốn mấy người.”
“Muốn mấy người? Minh Huy cùng người của ban nhạc hắn sao?”
“Đúng vậy.”
“Xin lỗi Ngự tổng, cho dù anh nói với tôi mấy người này người là của anh, tôi cũng không có biện pháp thành toàn cho anh được!”
Từng thước phim của quá khứ lần lượt lướt qua trong đầu hắn, những điều tưởng như không mưu mà hợp kia, trời xui đất khiến kia của Phong Thần Dật, dường như vào giờ khắc này đều có lời giải thích.
“Thì ra... là có chuyện như vậy. A.” Một trận gió nhẹ thổi qua, Ngự Ngạo Thiên từ từ thu hồi tầm mắt, sợi tóc đen nhánh bay phất phơ trong gió mơ hồ che đi hai tròng mắt hắn. Nhưng khí tức phát ra ở trên người hắn vừa nguy hiểm lại quỷ dị, ở trong đêm tối để cho người ta vô cùng sợ hãi.
“Ngự tổng, ngài...” Lúc Lisa quay đầu nhìn Ngự Ngạo Thiên, hắn đã rời đi từ khi nào.
“Ngạo Thiên, nhanh vậy hả? Tiểu La Li đâu?” thấy Ngự Ngạo Thiên lên xe, Long Diệp tò mò tìm kiếm hình dáng của Dao Dao.
“Về nhà.”
“Hả? Chúng ta không phải là đến đem Tiểu La Li...”
“Về nhà!”
bầu không khí Bên trong xe đột nhiên trở nên quỷ dị, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nói gì nữa.
“Linh linh linh...” Lúc này, điện thoại của Ngự Ngạo Thiên chợt vang lên, hắn mặt không thay đổi nhận điện thoại...
“Ngự lão đại, chuyện ngài phân phó trước đây ở Nhật bản người bên kia đã tra ra được, thời gian Lạc tiểu thư ở Nhật Bản chỉ có một người bạn trai, chính là nhị thiếu gia Phong Thần Dật của Phong thị. nhưng mà vào hai năm trước bọn họ đã chia tay, sau đó Lạc tiểu thư không có thêm bất kỳ bạn trai nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.