Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 333: Nỗi thương tâm, đau khổ khi mất đi người thân
Tề Thành Côn
17/09/2018
Khi nghe những lời này của Dao Dao, càng ngày cảng cảm thấy bất lực trước bản thân mình, tiếng khóc càng lớn hơn.
Ánh mắt Phong Thần Dật nghiêm nghị, trừng mắt giận dữ nhìn về phía Hắc Viêm Long: "Cậu bớt nói thì chết sao?" Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Dao Dao đang khóc, hắn khẽ lau nước mắt cho cô: "Không liên quan đến em, bây giờ anh em nên đến trường, không phải sao? Anh nhớ khi còn đi học, mỗi lần được học bổng đều là do em cầm, em đã rất nỗ lực rồi."
"Vô dụng thôi! Tiền đó chỉ đủ tiêu cho bản thân em mà thôi. Mẹ em, không có được một ngày sống sung sướng!"
"Không phải đâu, thời gian còn dài mà, sau này cô báo đáp cho mẹ vẫn chưa muộn mà." Hắc Viêm Long có thể cảm nhận được chính mình đã làm cho Dao Dao khóc, nên muốn bù đắp một chút.
Có thể thật tình không biết, những lời này của hắn đã phạm vào điều cấm kỵ.
"Viêm Long, cậu câm miệng đi!"
"Này, Phong Thần Dật, tôi đã làm đến nước này mà vẫn chưa đủ sao? Người phụ nữ này động một chút là khóc, cậu không cảm thấy cô ta rất phiền sao?" Nếu không phải Phong Thần Dật ép buộc, thì hắn sẽ không nói như vậy với Dao Dao, hắn không có một chút nhẫn nại gì với người phụ nữ này.
"Viêm Long!"
"Xin lỗi." Dao Dao cố gắng hít nước mũi vào, nhanh chóng lau khô nước mắt: "Thần Dật, anh ta nói rất đúng, nước mắt thật sự không có tác dụng gì, chỉ thêm phiền thôi! Em, em sẽ không khóc nữa." Cô muốn điều tra ai đã giết mẹ cô, muốn điều tra rốt cuộc tại sao giết mẹ xong lại đuổi theo để giết ông cô.
"Ừ." Viêm Long đứng một bên cười đắc ý.
Nhưng sắc mặt của Phong Thần Dật vẫn luôn u ám, ánh mắt của Hắc Viêm Long tràn đầy sự giận dữ, cái chính là Hắc Viêm Long vốn dĩ không biết rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì, mới có thể dễ dàng nói ra những lời nói như vậy.
Hắn thà nhìn thấy Dao Dao khóc, cũng không hy vọng cô đem nước mắt đó quay về!
Phong Thần Dật cẩn thận tỉ mỉ xử lý vết thương của Dao Dao bị mảnh kính cắt.
"Cảm ơn." Cô nở nụ cười miễn cưỡng.
Có thể nhìn được trong ánh mắt của Phong Thần Dật cũng rất đau đớn.
"Thần Dật, tôi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Hắc Viêm Long đứng một bên thực sự có chút buồn chán rồi, liền đưa ra đề nghị như vậy.
Phong Thần Dật nhìn đồng hồ, có lẽ muốn bảo Dao Dao đi ra ngoài đổi chút không khí: "Em vẫn chưa ăn gì, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn."
"Không cần đâu, anh đi cùng với Hắc tổng đi, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Dao Dao..." Phong Thần Dật bất đắc dĩ thở dài. "Viêm Long, cậu đi trước đi, tôi cũng không thấy đói."
"Thần Dật, anh từ trưa hôm qua đến bây giờ cũng chưa ăn gì rồi, anh đi cùng Hắc tổng đi."
Lúc này bảo Phong Thần Dật bỏ cô lại một mình, hắn không làm được.
"Như này, cô đi với chúng tôi, nhưng không đói, coi như đi cùng với chúng tôi, có được không?"
Dao Dao khó chịu cau mày lại nhưng cũng phải gật đầu, lúc này cô quả thực không muốn đi ra ngoài!
Từ trong nhà đi ra, mới phát hiện vệ sĩ của Hắc Viêm Long đứng đầy cả tầng một.
Dưới lầu càng không ngừng khoa trương một chiếc xe dài hơn cả Lincoln, không khó để nhận ra, Hắc Viêm Long là người thích khoe khoang, bất kể là đi đến đâu cũng đều có đều có vệ sĩ đi theo, chiếc xe sang trọng được chuẩn bị ở mọi lúc mọi nơi.
"Thần Dật, tôi nhớ cậu không phải là một nét vẽ, tại sao sau khi ở cùng người phụ nữ đó thì lại biến thành nét vẽ như vậy?" ngồi ở trong xe, khuôn mặt Hắc Viêm Long khinh bỉ nhìn Phong Thần Dật, nhớ tới lúc hai người này trước khi ra cửa thì không ngừng vẽ, hắn đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Phong Thần Dật không nói, hướng đầu lạnh lùng ra ngoài cửa sổ.
"Không biết lúc này Tử Hiên đang làm cái gì vậy, cũng muốn gọi cậu ta ra ngoài cùng nhau ăn cơm?"
"Gọi cậu ta đi, tôi cũng muốn tìm cậu ta có chút chuyện." Phong Thần Dật nói, ánh mắt u lãnh liếc nhìn Dao Dao đang đờ người ra.
Chỉ chốc lát sau, chiếc xe đến một khách sạn năm sao gần chỗ Dao Dao.
"Mọi người thật là chậm đó." Âu Dương Tử Hiên đã sớm thuê một căn phòng chờ bọn họ tới. "Này, bạn gái cũ của Thần Dật cũng ở đó."
"Chào anh." Dao Dao nở một nụ cười, yên lặng tìm một chỗ để ngồi xuống.
"Tôi nói, Viêm Long, hôm nay cậu rảnh rỗi quá mà đang trong thời gian làm việc lại chạy ra ngoài?"
"Mỗi ngày tôi đều rất rảnh, việc của công ty nhiều như vậy, làm thế nào cũng không xuể, đi ra ngoài hít thở không khí một chút không được sao."
"Người của công ty cậu có biết họ có một ông chủ vô trách nhiệm không?"
"Nhìn lại lời cậu nói đi. Thử đặt cậu vào vị trí của tôi mà xem, cậu cũng sẽ như vậy thôi."
"Thôi đi, bố tôi vẫn luôn nói với tôi công ty rất bận, đều bảo tôi từ chối đi, cậu vẫn còn muốn đổi vị trí sao?" Âu Dương Tử Hiên nói xong những lời này, thở dài một cái: "Nếu xã đoàn của mẹ tôi cần tôi giúp thì tốt rồi. Ai..."
Hắc Viêm Long trò chuyện với Âu Dương Tử Hiên đến kinh khủng, rất hăng say. Hoàn toàn không chú ý tới mây đen bao quanh người Phong Thần Dật và Dao Dao.
"Ăn một chút cái này đi." Phong Thần Dật gắp đồ ăn trong mâm cho cô.
Cô cười miễn cưỡng, chịu khó ăn một miếng nhỏ, lúc vừa mới nuốt xuống, dạ dày truyền tới một âm thanh khó chịu: "Em, em đi WC."
"Anh đưa em đi."
"Không cần đâu." Dứt lời, Dao Dao đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
"Chuyện gì vậy? Thần Dật, cậu và bạn gái cũ của cậu quay lại với nhau rồi sao? Tự nhiên đối tốt với cô ấy như vậy?" Âu Dương Tử Hiên mặc dù biết tình cảm của Phong Thần Dật dành cho Dao Dao nhưng chưa từng nhìn thấy hắn đối xử tốt với Dao Dao như vậy.
"Cậu nói sao, Tử Hiên, vừa rồi hắn ở trong nhà người phụ nữ đó, càng buồn nôn. Tôi thực sự chịu không nổi, mới đề nghị ra ngoài ăn cơm."
"Ồ? Thần Dật, cô ấy gọi cậu vào nhà rồi, xem ra có hy vọng rồi." Âu Dương Tử Hiên cười xấu xa.
Phong Thần Dật đứng một bên với gương mặt lạnh lùng: "Tử Hiên, anh có thể lợi dụng mối quan hệ với mẹ anh, điều tra gần đây nhóm sát thủ có động tĩnh gì không?"
"Cái này, dễ làm, quá đơn giản rồi. Nhưng mà..." Âu Dương Tử Hiên vừa mới nhớ ra: "Cậu điều tra nhóm sát thủ để làm gì?"
Phong Thần Dật chậm rãi đặt đũa xuống, ánh mắt u lãnh liếc nhìn Hắc Viêm Long đang ăn: "Ngày hôm nay, mẹ của Dao Dao... bị giết!"
“Đùng đùng”.
Hắc Viêm Long nghe xong những lời này, cái bát trong tay chợt rơi xuống bàn, vẻ mặt của hắn tràn đầy vẻ khó tin, hắn thực sự không ngờ, mẹ người phụ nữ đó...
Đứng dậy, Hắc Viêm Long rời đi không quay đầu lại.
"Ồ..." Âu Dương Tử Hiên đầu ốc trống rỗng nhìn Hắn Long Viêm rời đi, tò mò siết chặt lông mi của mình: "Viêm Long lại sao vậy?"
"Vừa nãy ở nhà của Dao Dao, Viêm Long vô tình nói những lời nói làm tổn thương tới Dao Dao."
"Thì ra là như vậy. Thần Dật, cậu cũng biết tính cách của Viêm Long là như vậy. Bây giờ cậu ta đã hiểu tất cả, chắc hẳn rất áy náy? Cậu cũng đừng trách cậu ta."
"Tôi biết Viêm Long là người có tính cách như vậy, nên mới nhường nhịn cậu ta!" Đổi lại nếu là người khác nói ra những lời làm Dao Dao tổn thương, Phong Thần Dật đã sớm nổi nóng rồi.
"Ừ, thảo nào ngày hôm nay cậu đối tốt với bạn gái cũ như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ của bạn gái cũ tại sao lại bị..."
Ánh mắt Phong Thần Dật nghiêm nghị, trừng mắt giận dữ nhìn về phía Hắc Viêm Long: "Cậu bớt nói thì chết sao?" Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Dao Dao đang khóc, hắn khẽ lau nước mắt cho cô: "Không liên quan đến em, bây giờ anh em nên đến trường, không phải sao? Anh nhớ khi còn đi học, mỗi lần được học bổng đều là do em cầm, em đã rất nỗ lực rồi."
"Vô dụng thôi! Tiền đó chỉ đủ tiêu cho bản thân em mà thôi. Mẹ em, không có được một ngày sống sung sướng!"
"Không phải đâu, thời gian còn dài mà, sau này cô báo đáp cho mẹ vẫn chưa muộn mà." Hắc Viêm Long có thể cảm nhận được chính mình đã làm cho Dao Dao khóc, nên muốn bù đắp một chút.
Có thể thật tình không biết, những lời này của hắn đã phạm vào điều cấm kỵ.
"Viêm Long, cậu câm miệng đi!"
"Này, Phong Thần Dật, tôi đã làm đến nước này mà vẫn chưa đủ sao? Người phụ nữ này động một chút là khóc, cậu không cảm thấy cô ta rất phiền sao?" Nếu không phải Phong Thần Dật ép buộc, thì hắn sẽ không nói như vậy với Dao Dao, hắn không có một chút nhẫn nại gì với người phụ nữ này.
"Viêm Long!"
"Xin lỗi." Dao Dao cố gắng hít nước mũi vào, nhanh chóng lau khô nước mắt: "Thần Dật, anh ta nói rất đúng, nước mắt thật sự không có tác dụng gì, chỉ thêm phiền thôi! Em, em sẽ không khóc nữa." Cô muốn điều tra ai đã giết mẹ cô, muốn điều tra rốt cuộc tại sao giết mẹ xong lại đuổi theo để giết ông cô.
"Ừ." Viêm Long đứng một bên cười đắc ý.
Nhưng sắc mặt của Phong Thần Dật vẫn luôn u ám, ánh mắt của Hắc Viêm Long tràn đầy sự giận dữ, cái chính là Hắc Viêm Long vốn dĩ không biết rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì, mới có thể dễ dàng nói ra những lời nói như vậy.
Hắn thà nhìn thấy Dao Dao khóc, cũng không hy vọng cô đem nước mắt đó quay về!
Phong Thần Dật cẩn thận tỉ mỉ xử lý vết thương của Dao Dao bị mảnh kính cắt.
"Cảm ơn." Cô nở nụ cười miễn cưỡng.
Có thể nhìn được trong ánh mắt của Phong Thần Dật cũng rất đau đớn.
"Thần Dật, tôi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Hắc Viêm Long đứng một bên thực sự có chút buồn chán rồi, liền đưa ra đề nghị như vậy.
Phong Thần Dật nhìn đồng hồ, có lẽ muốn bảo Dao Dao đi ra ngoài đổi chút không khí: "Em vẫn chưa ăn gì, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn."
"Không cần đâu, anh đi cùng với Hắc tổng đi, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Dao Dao..." Phong Thần Dật bất đắc dĩ thở dài. "Viêm Long, cậu đi trước đi, tôi cũng không thấy đói."
"Thần Dật, anh từ trưa hôm qua đến bây giờ cũng chưa ăn gì rồi, anh đi cùng Hắc tổng đi."
Lúc này bảo Phong Thần Dật bỏ cô lại một mình, hắn không làm được.
"Như này, cô đi với chúng tôi, nhưng không đói, coi như đi cùng với chúng tôi, có được không?"
Dao Dao khó chịu cau mày lại nhưng cũng phải gật đầu, lúc này cô quả thực không muốn đi ra ngoài!
Từ trong nhà đi ra, mới phát hiện vệ sĩ của Hắc Viêm Long đứng đầy cả tầng một.
Dưới lầu càng không ngừng khoa trương một chiếc xe dài hơn cả Lincoln, không khó để nhận ra, Hắc Viêm Long là người thích khoe khoang, bất kể là đi đến đâu cũng đều có đều có vệ sĩ đi theo, chiếc xe sang trọng được chuẩn bị ở mọi lúc mọi nơi.
"Thần Dật, tôi nhớ cậu không phải là một nét vẽ, tại sao sau khi ở cùng người phụ nữ đó thì lại biến thành nét vẽ như vậy?" ngồi ở trong xe, khuôn mặt Hắc Viêm Long khinh bỉ nhìn Phong Thần Dật, nhớ tới lúc hai người này trước khi ra cửa thì không ngừng vẽ, hắn đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Phong Thần Dật không nói, hướng đầu lạnh lùng ra ngoài cửa sổ.
"Không biết lúc này Tử Hiên đang làm cái gì vậy, cũng muốn gọi cậu ta ra ngoài cùng nhau ăn cơm?"
"Gọi cậu ta đi, tôi cũng muốn tìm cậu ta có chút chuyện." Phong Thần Dật nói, ánh mắt u lãnh liếc nhìn Dao Dao đang đờ người ra.
Chỉ chốc lát sau, chiếc xe đến một khách sạn năm sao gần chỗ Dao Dao.
"Mọi người thật là chậm đó." Âu Dương Tử Hiên đã sớm thuê một căn phòng chờ bọn họ tới. "Này, bạn gái cũ của Thần Dật cũng ở đó."
"Chào anh." Dao Dao nở một nụ cười, yên lặng tìm một chỗ để ngồi xuống.
"Tôi nói, Viêm Long, hôm nay cậu rảnh rỗi quá mà đang trong thời gian làm việc lại chạy ra ngoài?"
"Mỗi ngày tôi đều rất rảnh, việc của công ty nhiều như vậy, làm thế nào cũng không xuể, đi ra ngoài hít thở không khí một chút không được sao."
"Người của công ty cậu có biết họ có một ông chủ vô trách nhiệm không?"
"Nhìn lại lời cậu nói đi. Thử đặt cậu vào vị trí của tôi mà xem, cậu cũng sẽ như vậy thôi."
"Thôi đi, bố tôi vẫn luôn nói với tôi công ty rất bận, đều bảo tôi từ chối đi, cậu vẫn còn muốn đổi vị trí sao?" Âu Dương Tử Hiên nói xong những lời này, thở dài một cái: "Nếu xã đoàn của mẹ tôi cần tôi giúp thì tốt rồi. Ai..."
Hắc Viêm Long trò chuyện với Âu Dương Tử Hiên đến kinh khủng, rất hăng say. Hoàn toàn không chú ý tới mây đen bao quanh người Phong Thần Dật và Dao Dao.
"Ăn một chút cái này đi." Phong Thần Dật gắp đồ ăn trong mâm cho cô.
Cô cười miễn cưỡng, chịu khó ăn một miếng nhỏ, lúc vừa mới nuốt xuống, dạ dày truyền tới một âm thanh khó chịu: "Em, em đi WC."
"Anh đưa em đi."
"Không cần đâu." Dứt lời, Dao Dao đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
"Chuyện gì vậy? Thần Dật, cậu và bạn gái cũ của cậu quay lại với nhau rồi sao? Tự nhiên đối tốt với cô ấy như vậy?" Âu Dương Tử Hiên mặc dù biết tình cảm của Phong Thần Dật dành cho Dao Dao nhưng chưa từng nhìn thấy hắn đối xử tốt với Dao Dao như vậy.
"Cậu nói sao, Tử Hiên, vừa rồi hắn ở trong nhà người phụ nữ đó, càng buồn nôn. Tôi thực sự chịu không nổi, mới đề nghị ra ngoài ăn cơm."
"Ồ? Thần Dật, cô ấy gọi cậu vào nhà rồi, xem ra có hy vọng rồi." Âu Dương Tử Hiên cười xấu xa.
Phong Thần Dật đứng một bên với gương mặt lạnh lùng: "Tử Hiên, anh có thể lợi dụng mối quan hệ với mẹ anh, điều tra gần đây nhóm sát thủ có động tĩnh gì không?"
"Cái này, dễ làm, quá đơn giản rồi. Nhưng mà..." Âu Dương Tử Hiên vừa mới nhớ ra: "Cậu điều tra nhóm sát thủ để làm gì?"
Phong Thần Dật chậm rãi đặt đũa xuống, ánh mắt u lãnh liếc nhìn Hắc Viêm Long đang ăn: "Ngày hôm nay, mẹ của Dao Dao... bị giết!"
“Đùng đùng”.
Hắc Viêm Long nghe xong những lời này, cái bát trong tay chợt rơi xuống bàn, vẻ mặt của hắn tràn đầy vẻ khó tin, hắn thực sự không ngờ, mẹ người phụ nữ đó...
Đứng dậy, Hắc Viêm Long rời đi không quay đầu lại.
"Ồ..." Âu Dương Tử Hiên đầu ốc trống rỗng nhìn Hắn Long Viêm rời đi, tò mò siết chặt lông mi của mình: "Viêm Long lại sao vậy?"
"Vừa nãy ở nhà của Dao Dao, Viêm Long vô tình nói những lời nói làm tổn thương tới Dao Dao."
"Thì ra là như vậy. Thần Dật, cậu cũng biết tính cách của Viêm Long là như vậy. Bây giờ cậu ta đã hiểu tất cả, chắc hẳn rất áy náy? Cậu cũng đừng trách cậu ta."
"Tôi biết Viêm Long là người có tính cách như vậy, nên mới nhường nhịn cậu ta!" Đổi lại nếu là người khác nói ra những lời làm Dao Dao tổn thương, Phong Thần Dật đã sớm nổi nóng rồi.
"Ừ, thảo nào ngày hôm nay cậu đối tốt với bạn gái cũ như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ của bạn gái cũ tại sao lại bị..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.