Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 276: Tin nhắn kì lạ
Tề Thành Côn
09/09/2018
Mấy ngày nay bọn họ gặp nhau rất ít, lúc Ngự Ngạo Thiên về đến nhà thì
cô cũng đã ngủ nhưng tới sáng khi cô tỉnh dậy thì vẫn ngửi được mùi rượu nồng nặc từ quần áo hắn cởi ra tối hôm qua có thể biết được hắn uống ở
quán bar rất nhiều.
“Ha.” Ngự Ngạo Thiên cười nhạt rồi khởi động xe...
Song gần đây bầu không khí giữa hai người đang dần dần thay đổi.
Hắn bắt đầu quan tâm chuyện học hành, sinh hoạt cá nhân của cô, cô cũng bắt đầu quan tâm sức khỏe, sinh hoạt cá nhân của hắn. Tuy Ngự Ngạo Thiên chỉ cười với cô một cái nhưng đối với một người đàn ông cường đại mà nói thật sự rất đáng quý, ít nhất hắn cũng không chán ghét việc cô can thiệp vào cuộc sống của hắn.
Nhưng mà hình như hai người cũng không nhận ra sự thay đổi cách thức sống chung của bọn họ hoặc là bọn họ đã chìm đắm vào trong đó nên không biết không đúng ở chỗ nào...
“Long Kỳ, ở trường học Dao Dao đã xảy ra chuyện gì?” Ngự Ngạo Thiên vừa rời khu nhà ở liền gọi điện cho Long Kỳ.
Ngày đầu tiên Dao Dao không đến trường hắn còn nghi ngờ nhưng nhiều ngày qua đi hắn khẳng định nhất định Dao Dao đã gặp chuyện ở trường nên mới không đi học.
“Ngạo Thiên chuyện là như thế này, vài ngày trước có người dán một thông báo lớn tung tin đồn nhảm về ngực phẳng. Sau đó ngực phẳng không tới trường nữa.”
“Biết ai làm không?”
“Không biết.”
Ngự Ngạo Thiên trầm tư một lát: “Được rồi, cúp máy trước.” Sau khi chấm dứt cuộc gọi với Long Kỳ hắn liền gọi cho Hàn Ly Thương: “Ly Thương đêm nay cậu tới bữa tiệc một mình đi.”
“Ngạo Thiên cậu cũng biết bữa tiệc lần này quan trọng thế nào. Đại biểu Á Thái Âu đích thân tới, nếu cậu không có mặt thì rất không lễ phép.”
Ngự Ngạo Thiên cũng biết bữa tiệc lần này quan trọng nhưng... Có một số việc còn quan trọng hơn chuyện làm ăn: “Cậu tùy tiện giúp tôi viện cớ đi, nói tôi bị bệnh hay cái gì cũng được. Làm phiền cậu.”
“Ngạo...”
Không chờ Hàn Ly Thương nói hết câu Ngự Ngạo Thiên đã kết thúc cuộc gọi, quay đầu xe thay đổi hướng chạy...
Ở nhà.
“La la la...” Dao Dao chìm đắm trong căn phòng nhỏ ấm áp khi chiều tà, có thể thấy cô vô cùng thích nơi này, vừa về nhà liền khẽ ngâm nga đi lên phòng.
“Linh linh linh...”
Nhìn tên hiển thị trên điện thoại cô thong thả nằm trên sô pha bắt máy: “Lâu rồi mới gọi cho tớ.”
“Bạn thân mến, mấy ngày nay cậu làm gì vậy? Cũng không đến trường học.” Trong điện thoại truyền đến tiếng của Cung Tiểu Mạn.
Cô cố gắng cười cười: “Cậu cũng biết tại sao tớ không đến trường mà, lời đồn cần có thời gian để lắng xuống.”
“Ồ, vậy mấy hôm nay cậu thế nào?”
“Rất tốt!”
“Rất tốt? Ha, nghe giọng điệu cậu nhận điện thoại đã thấy cậu có chút khác lạ rồi. Nói tớ nghe xem có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“À...” Cô thật sự nghiêm túc tự hỏi nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thấy có chuyện gì vui.
“Thì chính là có chút bận rộn, cũng không có chuyện gì đặc biệt vui vẻ.”
“Bớt gạt người đi. Tớ và cậu quen biết nhau lâu như vậy, cậu vui vẻ hay không vui, giọng điệu nhận điện thoại cũng sẽ khác nhau. Vậy cậu nói cho tớ biết khoảng thời gian này cậu đã ở cùng với ai?”
“Còn có thể là ai chứ.” Lúc Dao Dao nói tới đây khóe miệng không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
“Ngự Ngạo Thiên?”
“Tất nhiên rồi.”
“Ách... Bình thường lúc cậu nhắc đến hắn đều là giọng điệu bất đắc dĩ hoặc là buồn bực nhưng tại sao hôm nay tớ lại cảm thấy bộ dạng cậu rất cao hứng vậy? Chẳng lẽ? Mấy ngày nay tình cảm của cậu đối với Ngự Ngạo Thiên có sự thay đổi?”
“Làm sao có thể!” Dao Dao chau mày, nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận: “Thì thì vẫn giống trước đây mà.”
“Hừ. Không đúng, không đúng.”
“Có gì không đúng chứ?” Nghe thấy giọng điệu Cung Tiểu Mạn đang cố tỏ ra thần bí Dao Dao rõ ràng đã sốt ruột.
“Lúc mới nhận điện thoại khi nhắc tới Ngự Ngạo Thiên giọng điệu của cậu rất ngượng ngùng. Khi tớ hỏi có phải tình cảm của cậu đối với Ngự Ngạo Thiên thay đổi phải không thì cậu vô cùng kích động, rõ ràng là có tật giật mình.”
“Tớ không có!”
“Không có?” Cung Tiểu Mạn đổi giọng: “Hiện tại cậu có dám đi soi gương nhìn xem mặt cậu có phải đỏ hay không? Trên mặt còn lộ ra ý cười ngượng ngùng hay không?”
Nghe vậy Dao Dao nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, khi nhìn vào gương thì bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng và khóe miệng đang nhếch lên, cô khẩn trương nuốt nước bọt, Cung Tiểu Mạn nói đúng rồi sao? Không phải là...
“Thình thịch” trái tim cô đập nhanh hơn, cô nghĩ lại mấy ngày nay ở cùng Ngự Ngạo Thiên cô hình như càng ngày càng hợp với hắn, càng ngày càng thích ứng với việc sống chung với Ngự Ngạo Thiên.
Không, không, không, chuyện này là vì thời gian này tính tình Ngự Ngạo Thiên không bất ngờ thay đổi mà thôi cho nên cô mới thích ứng với việc ở cùng với hắn. Đúng, chính là như vậy.
“Dao Dao, ha ha, không phải cậu thật sự đi soi gương đó chứ?”
“Không có! Cậu nghĩ tớ ngốc sao.”
“Bạn thân mến, sẽ có lúc khi một nam một nữ ở chung một chỗ lâu ngày thì sẽ nảy sinh tình cảm hơn nữa Ngự Ngạo Thiên thật sự có sức hấp dẫn nhưng tớ phải nhắc nhở cậu hắn thật sự, thật sự không hợp với cậu, cậu không thể có tình cảm với hắn được.” Lúc Cung Tiểu Mạn nói nửa câu sau giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Đúng vậy, Dao Dao biết rất rõ Ngự Ngạo Thiên không hợp với cô cho nên...
“Tớ sẽ không thích hắn đâu.” Sẽ không, sẽ không thích Ngự Ngạo Thiên, hắn là người đàn ông rất nguy hiểm, một khi thích hắn thì chỉ có đau khổ mà thôi. Cô sẽ không để mình đã thấy phía trước là hố sâu mà vẫn đi vào đâu.
“Vậy thì tốt rồi.”
“Ha ha.” Cô miễn cưỡng cười trừ, nâng mắt nhìn trong gương phát hiện giờ phút này nụ cười của bản thân vô cùng gượng ép. Nếu là trước đây sau khi nghe Tiểu Mạn nói những lời này cô sẽ hoàn toàn tán thành nhưng không biết tại sao hiện tại nghe những lời này của Tiểu Mạn cô có chút... Khó chịu.
“Đinh...” Điện thoại bỗng vang lên.
“Tiểu Mạn, tớ mới có tin nhắn, cúp máy trước.”
“A...”
Sau khi kết thúc cuộc gọi cô đưa mắt xem tin nhắn...
“Lạc Dao Dao, có người bảo sẽ cho cô điều “ngạc nhiên” ở khách sạn Phong Diệp phòng 908, nếu muốn biết đó là gì thì hãy tới đây, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng.”
Là ai gửi tin nhắn? Là trò đùa quái đản sao? Cũng quá nhàm chán rồi.
Có thể là một cái bẫy hay không? Nhưng cái bẫy này cũng quá lộ liễu rồi.
A... Là “ngạc nhiên” gì chứ?
Có nên tới đó hay không đây?
Dao Dao nhìn tin nhắn trên di động cảm thấy vô cùng khó khăn...
Phòng 908 khách sạn Phong Diệp có người truyền tin...
Trong phòng tổng thống u tối, vô cùng hoa lệ, ánh đèn tản ra ánh sáng yếu ớt khiến cả phòng đều mờ mịt.
Ngự Ngạo Thiên ngồi trên sô pha trong phòng ngắm nghía máy ảnh trong tay.
Chỉ một lát sau cửa lớn mở ra, Thương Vân Nhân đẩy cửa bước vào: “Ngạo Thiên anh chọn chỗ hẹn hò thật đặc biệt đó.”
“Ha.” Ngự Ngạo Thiên cười nhạt rồi khởi động xe...
Song gần đây bầu không khí giữa hai người đang dần dần thay đổi.
Hắn bắt đầu quan tâm chuyện học hành, sinh hoạt cá nhân của cô, cô cũng bắt đầu quan tâm sức khỏe, sinh hoạt cá nhân của hắn. Tuy Ngự Ngạo Thiên chỉ cười với cô một cái nhưng đối với một người đàn ông cường đại mà nói thật sự rất đáng quý, ít nhất hắn cũng không chán ghét việc cô can thiệp vào cuộc sống của hắn.
Nhưng mà hình như hai người cũng không nhận ra sự thay đổi cách thức sống chung của bọn họ hoặc là bọn họ đã chìm đắm vào trong đó nên không biết không đúng ở chỗ nào...
“Long Kỳ, ở trường học Dao Dao đã xảy ra chuyện gì?” Ngự Ngạo Thiên vừa rời khu nhà ở liền gọi điện cho Long Kỳ.
Ngày đầu tiên Dao Dao không đến trường hắn còn nghi ngờ nhưng nhiều ngày qua đi hắn khẳng định nhất định Dao Dao đã gặp chuyện ở trường nên mới không đi học.
“Ngạo Thiên chuyện là như thế này, vài ngày trước có người dán một thông báo lớn tung tin đồn nhảm về ngực phẳng. Sau đó ngực phẳng không tới trường nữa.”
“Biết ai làm không?”
“Không biết.”
Ngự Ngạo Thiên trầm tư một lát: “Được rồi, cúp máy trước.” Sau khi chấm dứt cuộc gọi với Long Kỳ hắn liền gọi cho Hàn Ly Thương: “Ly Thương đêm nay cậu tới bữa tiệc một mình đi.”
“Ngạo Thiên cậu cũng biết bữa tiệc lần này quan trọng thế nào. Đại biểu Á Thái Âu đích thân tới, nếu cậu không có mặt thì rất không lễ phép.”
Ngự Ngạo Thiên cũng biết bữa tiệc lần này quan trọng nhưng... Có một số việc còn quan trọng hơn chuyện làm ăn: “Cậu tùy tiện giúp tôi viện cớ đi, nói tôi bị bệnh hay cái gì cũng được. Làm phiền cậu.”
“Ngạo...”
Không chờ Hàn Ly Thương nói hết câu Ngự Ngạo Thiên đã kết thúc cuộc gọi, quay đầu xe thay đổi hướng chạy...
Ở nhà.
“La la la...” Dao Dao chìm đắm trong căn phòng nhỏ ấm áp khi chiều tà, có thể thấy cô vô cùng thích nơi này, vừa về nhà liền khẽ ngâm nga đi lên phòng.
“Linh linh linh...”
Nhìn tên hiển thị trên điện thoại cô thong thả nằm trên sô pha bắt máy: “Lâu rồi mới gọi cho tớ.”
“Bạn thân mến, mấy ngày nay cậu làm gì vậy? Cũng không đến trường học.” Trong điện thoại truyền đến tiếng của Cung Tiểu Mạn.
Cô cố gắng cười cười: “Cậu cũng biết tại sao tớ không đến trường mà, lời đồn cần có thời gian để lắng xuống.”
“Ồ, vậy mấy hôm nay cậu thế nào?”
“Rất tốt!”
“Rất tốt? Ha, nghe giọng điệu cậu nhận điện thoại đã thấy cậu có chút khác lạ rồi. Nói tớ nghe xem có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“À...” Cô thật sự nghiêm túc tự hỏi nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thấy có chuyện gì vui.
“Thì chính là có chút bận rộn, cũng không có chuyện gì đặc biệt vui vẻ.”
“Bớt gạt người đi. Tớ và cậu quen biết nhau lâu như vậy, cậu vui vẻ hay không vui, giọng điệu nhận điện thoại cũng sẽ khác nhau. Vậy cậu nói cho tớ biết khoảng thời gian này cậu đã ở cùng với ai?”
“Còn có thể là ai chứ.” Lúc Dao Dao nói tới đây khóe miệng không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
“Ngự Ngạo Thiên?”
“Tất nhiên rồi.”
“Ách... Bình thường lúc cậu nhắc đến hắn đều là giọng điệu bất đắc dĩ hoặc là buồn bực nhưng tại sao hôm nay tớ lại cảm thấy bộ dạng cậu rất cao hứng vậy? Chẳng lẽ? Mấy ngày nay tình cảm của cậu đối với Ngự Ngạo Thiên có sự thay đổi?”
“Làm sao có thể!” Dao Dao chau mày, nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận: “Thì thì vẫn giống trước đây mà.”
“Hừ. Không đúng, không đúng.”
“Có gì không đúng chứ?” Nghe thấy giọng điệu Cung Tiểu Mạn đang cố tỏ ra thần bí Dao Dao rõ ràng đã sốt ruột.
“Lúc mới nhận điện thoại khi nhắc tới Ngự Ngạo Thiên giọng điệu của cậu rất ngượng ngùng. Khi tớ hỏi có phải tình cảm của cậu đối với Ngự Ngạo Thiên thay đổi phải không thì cậu vô cùng kích động, rõ ràng là có tật giật mình.”
“Tớ không có!”
“Không có?” Cung Tiểu Mạn đổi giọng: “Hiện tại cậu có dám đi soi gương nhìn xem mặt cậu có phải đỏ hay không? Trên mặt còn lộ ra ý cười ngượng ngùng hay không?”
Nghe vậy Dao Dao nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, khi nhìn vào gương thì bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng và khóe miệng đang nhếch lên, cô khẩn trương nuốt nước bọt, Cung Tiểu Mạn nói đúng rồi sao? Không phải là...
“Thình thịch” trái tim cô đập nhanh hơn, cô nghĩ lại mấy ngày nay ở cùng Ngự Ngạo Thiên cô hình như càng ngày càng hợp với hắn, càng ngày càng thích ứng với việc sống chung với Ngự Ngạo Thiên.
Không, không, không, chuyện này là vì thời gian này tính tình Ngự Ngạo Thiên không bất ngờ thay đổi mà thôi cho nên cô mới thích ứng với việc ở cùng với hắn. Đúng, chính là như vậy.
“Dao Dao, ha ha, không phải cậu thật sự đi soi gương đó chứ?”
“Không có! Cậu nghĩ tớ ngốc sao.”
“Bạn thân mến, sẽ có lúc khi một nam một nữ ở chung một chỗ lâu ngày thì sẽ nảy sinh tình cảm hơn nữa Ngự Ngạo Thiên thật sự có sức hấp dẫn nhưng tớ phải nhắc nhở cậu hắn thật sự, thật sự không hợp với cậu, cậu không thể có tình cảm với hắn được.” Lúc Cung Tiểu Mạn nói nửa câu sau giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Đúng vậy, Dao Dao biết rất rõ Ngự Ngạo Thiên không hợp với cô cho nên...
“Tớ sẽ không thích hắn đâu.” Sẽ không, sẽ không thích Ngự Ngạo Thiên, hắn là người đàn ông rất nguy hiểm, một khi thích hắn thì chỉ có đau khổ mà thôi. Cô sẽ không để mình đã thấy phía trước là hố sâu mà vẫn đi vào đâu.
“Vậy thì tốt rồi.”
“Ha ha.” Cô miễn cưỡng cười trừ, nâng mắt nhìn trong gương phát hiện giờ phút này nụ cười của bản thân vô cùng gượng ép. Nếu là trước đây sau khi nghe Tiểu Mạn nói những lời này cô sẽ hoàn toàn tán thành nhưng không biết tại sao hiện tại nghe những lời này của Tiểu Mạn cô có chút... Khó chịu.
“Đinh...” Điện thoại bỗng vang lên.
“Tiểu Mạn, tớ mới có tin nhắn, cúp máy trước.”
“A...”
Sau khi kết thúc cuộc gọi cô đưa mắt xem tin nhắn...
“Lạc Dao Dao, có người bảo sẽ cho cô điều “ngạc nhiên” ở khách sạn Phong Diệp phòng 908, nếu muốn biết đó là gì thì hãy tới đây, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng.”
Là ai gửi tin nhắn? Là trò đùa quái đản sao? Cũng quá nhàm chán rồi.
Có thể là một cái bẫy hay không? Nhưng cái bẫy này cũng quá lộ liễu rồi.
A... Là “ngạc nhiên” gì chứ?
Có nên tới đó hay không đây?
Dao Dao nhìn tin nhắn trên di động cảm thấy vô cùng khó khăn...
Phòng 908 khách sạn Phong Diệp có người truyền tin...
Trong phòng tổng thống u tối, vô cùng hoa lệ, ánh đèn tản ra ánh sáng yếu ớt khiến cả phòng đều mờ mịt.
Ngự Ngạo Thiên ngồi trên sô pha trong phòng ngắm nghía máy ảnh trong tay.
Chỉ một lát sau cửa lớn mở ra, Thương Vân Nhân đẩy cửa bước vào: “Ngạo Thiên anh chọn chỗ hẹn hò thật đặc biệt đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.