Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 447: Trở về (1)
Tề Thành Côn
27/10/2018
“Lạc tiểu thư, mời cô theo tôi xuống thuyền.”
“Vâng, được rồi. Làm phiền anh rồi.” Một viên sĩ quan đưa Dao Dao xuống thuyền.
Việc này chủ yếu là để cho Ngự Ngạo Thiên có chỗ chờ đợi những nhân vật quan trọng. Để tránh phiền toái, bọn họ đành chia ra mà rời khỏi thuyền.
Lặng lẽ rời khỏi bến cảng, Dao Dao đứng bơ vơ ở cửa đại sảnh.
Mặc dù không thích Á Tư Lan Quốc, nhưng nếu cho cô lựa chọn, cô thà rằng trở lại đất nước này, hoặc quay lại hòn đảo hoang lúc trước.
Đương nhiên, tốt nhất là... cô chưa từng bước lên chiếc trực thăng đó.
Nếu vậy...
Thần Dật sẽ không rời khỏi thế giới này.
Nếu vậy, cô sẽ không phải biết sự thật về cái chết của Thần Dật.
Từ sau khi biết tin về sự ra đi của Thần Dật, trái tim Dao Dao như bị khoét một lỗ sâu. Có những lúc, cô thậm chí nghĩ rằng, có thể không cần báo thù nữa, chỉ cần Phong Thần Dật còn sống, cô sẽ cùng hắn bình bình đạm đạm sống bên nhau suốt đời.
Hoặc dùng tính mạng của cô đổi lấy sinh mạng của Phong Thần Dật cũng được. Tóm lại dù thế nào cũng được, chỉ cần Phong Thần Dật còn sống! Chỉ cần hắn còn sống mà thôi!
Con đường tương lai phía trước, trong phút chốc, trở nên hư ảo mơ hồ, có cảm giác không biết phải đi tiếp như thế nào.
Rõ ràng trời rộng, đất rộng, lẽ nào lại không có nơi nào cho cô trú thân, nhưng phải biết rằng, người... Nếu như không có gia đình này, thì tâm hồn cô cũng không còn chỗ nương thân nữa rồi.
Giờ đây, cuối cùng cô cũng đã hiểu được nỗi lòng của Băng Dạ, người đàn ông đó ngoài mặt luôn lạnh nhạt với cô, dường như không hề có chút lương tâm nào. Phải chăng vì ta không có cái gọi là “người nhà” nên mới trở thành như vậy?
Mối quan hệ giữa Băng Dạ và “cô ấy” dường như rất tinh tế, giống như giữa cô và Thần Dật vậy, từ chỗ rất yêu, vô cùng yêu thương người đó, rồi dần dần, tình yêu đó được thay thế thành người đáng tin cậy nhất, thành người thân có thể nương tựa vào.
“Này! Tôi còn chưa được nhìn mặt anh lần cuối mà, ít nhất cũng phải để cho tôi được nói chuyện với anh lần cuối chứ!” Thở dài nặng nề, Dao Dao đang sắp sửa bước về phía trước thì…
“Dao Dao!”
Ở một nơi khác…
“Chủ tịch Ngự ra rồi.” Ở chỗ đám phóng viên, lần theo tiếng thét, những ánh đèn flash không bỏ lỡ thời cơ liên tục nhấp nháy.
Chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên chậm rãi bước ra khỏi cabin, mỉm cười đưa tay chào bọn họ, có cảm giác rất giống nhà lãnh đạo quốc gia.
“Chủ tịch Ngự, chủ tịch Ngự, xin hỏi, trong khoảng thời gian nửa tháng ngài biến mất, đã xảy ra việc gì, có thể chia sẻ với chúng tôi một chút được không?”
“Chủ tịch Ngự, việc ngài gặp nạn lần này, chúng tôi ước tính ra có đến hơn 12 quốc gia tham gia tìm kiếm và ứng cứu, ngài có thể chia sẻ với chúng tôi nhiều hơn không?”
“Ngự tổng, việc ngài mất tích lần này đã làm Bác Sâm giảm 3% trong tháng này, ngài có cho rằng sự trở lại của mình sẽ đưa giá cổ phiếu Bác Sâm tăng mạnh trở lại không?” Câu hỏi của cánh phóng viên ồ ạt kéo đến.
Ngự Ngạo Thiên hướng về phía ánh đèn, mỉm cười thanh lịch: “Rất xin lỗi các bạn phóng viên, tôi vừa mới về nước, thân thể có chút mệt mỏi. Đối với những câu hỏi của mọi người, tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo giải đáp từng câu một sau.”
Theo lời hắn, nhóm binh lính đi cùng nhanh chóng trở thành một đội vệ sĩ, thay Ngự Ngạo Thiên ngăn chặn sự “bao vây áp đảo” của cánh nhà báo.
“Chủ tịch Ngự, hay tôi đưa ngài về nhà nhé?”
Đội trưởng quân đoàn đến đón Ngự Ngạo Thiên về nước nhiệt tình nói.
Hắn mỉm cười xua tay: “Tôi về bằng xe của Hàn tổng là được rồi, phiền chỉ huy báo với Thủ tướng rằng ngày mai tôi sẽ đến Quốc Vụ viện báo cáo.”
“Chà, đừng vội, ngài hẳn là rất mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi.” Đội trưởng Phương bắt tay Ngự Ngạo Thiên rồi đem người rời đi.
Theo sau, Hàn Ly Thương vội vàng gọi xe tới, họ nhanh chóng ngồi vào xe.
Để tránh khỏi sự theo dõi của đám phóng viên, cửa sổ trên xe đều được đóng kín, Hàn Ly Thương đưa mắt dò xét người đàn ông nãy giờ vẫn theo sát Ngự Ngạo Thiên.
Ngay từ đầu hắn đã rất tò mò, từ lúc ở Á Tư Lan Quốc, người đàn ông này vẫn luôn đi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, cứ thế theo Ngự Ngạo Thiên đến tận đây. “Ngạo Thiên, vị này là ai?”
“Ồ, quên chưa giới thiệu.” Ngự Ngạo Thiên cười quỷ quyệt, chỉ vào Băng Dạ mặc Tây trang ngồi bên cạnh: “Anh ấy là Băng Dạ, sĩ quan cao cấp Á Tư Lan Quốc.”
“À?” Cái tên “Băng Dạ” đối với Hàn Ly Thương mà nói đã không còn gì xa lạ. Hắn từ trước đến nay đều yêu thích việc quân sự, nên sớm đã nghe nói đến sĩ quan tài ba Băng Dạ của Á Tư Lan Quốc rồi. Hơn nữa, Băng Dạ cũng nằm trong top 10 chỉ huy quân sự hàng đầu thế giới, người trong quân đội không ai là không biết đến.
Nhưng tại sao…
Một người ít khi xuất hiện như vị sĩ quan tài ba của Á Tư Lan Quốc này lại đi cùng Ngự Ngạo Thiên?
Hàn Ly Thương mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không hỏi trực tiếp, chỉ lịch sự gật đầu chào Băng Dạ.
Ở một nơi khác…
“Dao Dao!”
Thuận theo giọng nói quen thuộc này, Dao Dao chậm rãi quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy… “Hắc tổng, sao anh lại tới đây?”
“Nhận được tin cô bình an trở về liền qua đây đón cô, thật xin lỗi, vì muốn thoát khỏi đám phóng viên trên đường nên tôi đến hơi muộn.” Hắc Viêm Long mỉm cười bước đến trước mặt cô.
“Ơ, không… không sao.” Nụ cười trên mặt Dao Dao đầy gượng gạo.
Hắc Viêm Long nhanh chóng nhận thấy có điều không đúng: “Sao? Lần này gặp nạn, có phải cô đã trở nên ngốc nghếch rồi không? Không phải những người gặp đại nạn không chết còn có thể bình an trở về đều sẽ càng quý trọng cuộc sống hay sao? Sao nhìn cô lại thất thần thế kia?”
“Đúng vậy, người ta đại nạn không chết tất có phúc cuối đời, nhưng tôi thì… Ôi. Chuyện của Thần Dật… các anh xử lý đến đâu rồi?”
“Cô… cô biết rồi sao?”
“Ừm… biết rồi…chỉ tiếc là…tôi và anh ấy…vẫn chưa được… gặp nhau lần cuối.” Dao Dao nói, đôi mắt cô đỏ lên, giọng nói mang theo nỗi nghẹn ngào.
“Ơ…?” Hắc Viêm Long thấy có điều gì đó sai sai, rất sai; nhưng thấy vẻ buồn rầu của cô, liền an ủi: “Không sao, lập tức sẽ được gặp lại nhau.”
“Hả…?” Dao Dao há miệng kinh ngạc: “Lâu vậy rồi mà các anh vẫn chưa đưa Thần Dật đi chôn cất sao?!”
“Chôn cất? Này cô, cô bị điên rồi sao? Thần Dật chỉ bị thương thôi, chôn cái gì mà chôn?”
Dao Dao trợn tròn mắt, một giây, hai giây, ba giây trôi qua, cô nhanh chóng lau đi những giọt lệ còn đọng trên khóe mắt: “Thần… Thần Dật chưa… chưa chết sao?”
“Là tên khốn nào nói với cô cậu ấy đã chết?!”
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ngự Ngạo Thiên đúng là một tên khốn kiếp!
Bây giờ mới nhớ lại mấy chi tiết lúc nói chuyện, nếu như Thần Dật và anh Long Diệp cùng bị thương, tại sao Ngự Ngạo Thiên lại không đau lòng? Lại còn ra sức nói đùa với mình?!
Chết tiệt, lúc đó cô chỉ lo đau lòng, căn bản không để ý đến sơ hở này. Lại bị tên khốn kiếp Ngự Ngạo Thiên này đùa giỡn rồi!
“Hắc tổng, Hắc tổng, phiền anh nhanh lên một chút! Mau đưa tôi về gặp Thần Dật!”
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Dao Dao, Hắc Viêm Long hé miệng cười: “Không cần đưa về nữa… Cậu ấy biết cô bình an trở về, cả người trở lại mãn huyết hồi sinh, trực tiếp chạy đến đây đón cô rồi. Chỉ tiếc là cậu ấy chạy không nhanh bằng tôi, cậu ấy bảo tôi chạy qua trước.”
Dứt lời, anh quay người sang phải, tránh qua cho Dao Dao nhìn thấy người đằng sau đang bị che lấp…
Trong phút chốc…
Hình ảnh của Phong Thần Dật xâm nhập vào đôi mắt của Dao Dao.
Trên khuôn mặt lạnh lùng phảng phất nụ cười, tựa hồ như một tia nắng lúc trời đông, làm ấm áp cả trái tim cô…
“Vâng, được rồi. Làm phiền anh rồi.” Một viên sĩ quan đưa Dao Dao xuống thuyền.
Việc này chủ yếu là để cho Ngự Ngạo Thiên có chỗ chờ đợi những nhân vật quan trọng. Để tránh phiền toái, bọn họ đành chia ra mà rời khỏi thuyền.
Lặng lẽ rời khỏi bến cảng, Dao Dao đứng bơ vơ ở cửa đại sảnh.
Mặc dù không thích Á Tư Lan Quốc, nhưng nếu cho cô lựa chọn, cô thà rằng trở lại đất nước này, hoặc quay lại hòn đảo hoang lúc trước.
Đương nhiên, tốt nhất là... cô chưa từng bước lên chiếc trực thăng đó.
Nếu vậy...
Thần Dật sẽ không rời khỏi thế giới này.
Nếu vậy, cô sẽ không phải biết sự thật về cái chết của Thần Dật.
Từ sau khi biết tin về sự ra đi của Thần Dật, trái tim Dao Dao như bị khoét một lỗ sâu. Có những lúc, cô thậm chí nghĩ rằng, có thể không cần báo thù nữa, chỉ cần Phong Thần Dật còn sống, cô sẽ cùng hắn bình bình đạm đạm sống bên nhau suốt đời.
Hoặc dùng tính mạng của cô đổi lấy sinh mạng của Phong Thần Dật cũng được. Tóm lại dù thế nào cũng được, chỉ cần Phong Thần Dật còn sống! Chỉ cần hắn còn sống mà thôi!
Con đường tương lai phía trước, trong phút chốc, trở nên hư ảo mơ hồ, có cảm giác không biết phải đi tiếp như thế nào.
Rõ ràng trời rộng, đất rộng, lẽ nào lại không có nơi nào cho cô trú thân, nhưng phải biết rằng, người... Nếu như không có gia đình này, thì tâm hồn cô cũng không còn chỗ nương thân nữa rồi.
Giờ đây, cuối cùng cô cũng đã hiểu được nỗi lòng của Băng Dạ, người đàn ông đó ngoài mặt luôn lạnh nhạt với cô, dường như không hề có chút lương tâm nào. Phải chăng vì ta không có cái gọi là “người nhà” nên mới trở thành như vậy?
Mối quan hệ giữa Băng Dạ và “cô ấy” dường như rất tinh tế, giống như giữa cô và Thần Dật vậy, từ chỗ rất yêu, vô cùng yêu thương người đó, rồi dần dần, tình yêu đó được thay thế thành người đáng tin cậy nhất, thành người thân có thể nương tựa vào.
“Này! Tôi còn chưa được nhìn mặt anh lần cuối mà, ít nhất cũng phải để cho tôi được nói chuyện với anh lần cuối chứ!” Thở dài nặng nề, Dao Dao đang sắp sửa bước về phía trước thì…
“Dao Dao!”
Ở một nơi khác…
“Chủ tịch Ngự ra rồi.” Ở chỗ đám phóng viên, lần theo tiếng thét, những ánh đèn flash không bỏ lỡ thời cơ liên tục nhấp nháy.
Chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên chậm rãi bước ra khỏi cabin, mỉm cười đưa tay chào bọn họ, có cảm giác rất giống nhà lãnh đạo quốc gia.
“Chủ tịch Ngự, chủ tịch Ngự, xin hỏi, trong khoảng thời gian nửa tháng ngài biến mất, đã xảy ra việc gì, có thể chia sẻ với chúng tôi một chút được không?”
“Chủ tịch Ngự, việc ngài gặp nạn lần này, chúng tôi ước tính ra có đến hơn 12 quốc gia tham gia tìm kiếm và ứng cứu, ngài có thể chia sẻ với chúng tôi nhiều hơn không?”
“Ngự tổng, việc ngài mất tích lần này đã làm Bác Sâm giảm 3% trong tháng này, ngài có cho rằng sự trở lại của mình sẽ đưa giá cổ phiếu Bác Sâm tăng mạnh trở lại không?” Câu hỏi của cánh phóng viên ồ ạt kéo đến.
Ngự Ngạo Thiên hướng về phía ánh đèn, mỉm cười thanh lịch: “Rất xin lỗi các bạn phóng viên, tôi vừa mới về nước, thân thể có chút mệt mỏi. Đối với những câu hỏi của mọi người, tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo giải đáp từng câu một sau.”
Theo lời hắn, nhóm binh lính đi cùng nhanh chóng trở thành một đội vệ sĩ, thay Ngự Ngạo Thiên ngăn chặn sự “bao vây áp đảo” của cánh nhà báo.
“Chủ tịch Ngự, hay tôi đưa ngài về nhà nhé?”
Đội trưởng quân đoàn đến đón Ngự Ngạo Thiên về nước nhiệt tình nói.
Hắn mỉm cười xua tay: “Tôi về bằng xe của Hàn tổng là được rồi, phiền chỉ huy báo với Thủ tướng rằng ngày mai tôi sẽ đến Quốc Vụ viện báo cáo.”
“Chà, đừng vội, ngài hẳn là rất mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi.” Đội trưởng Phương bắt tay Ngự Ngạo Thiên rồi đem người rời đi.
Theo sau, Hàn Ly Thương vội vàng gọi xe tới, họ nhanh chóng ngồi vào xe.
Để tránh khỏi sự theo dõi của đám phóng viên, cửa sổ trên xe đều được đóng kín, Hàn Ly Thương đưa mắt dò xét người đàn ông nãy giờ vẫn theo sát Ngự Ngạo Thiên.
Ngay từ đầu hắn đã rất tò mò, từ lúc ở Á Tư Lan Quốc, người đàn ông này vẫn luôn đi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, cứ thế theo Ngự Ngạo Thiên đến tận đây. “Ngạo Thiên, vị này là ai?”
“Ồ, quên chưa giới thiệu.” Ngự Ngạo Thiên cười quỷ quyệt, chỉ vào Băng Dạ mặc Tây trang ngồi bên cạnh: “Anh ấy là Băng Dạ, sĩ quan cao cấp Á Tư Lan Quốc.”
“À?” Cái tên “Băng Dạ” đối với Hàn Ly Thương mà nói đã không còn gì xa lạ. Hắn từ trước đến nay đều yêu thích việc quân sự, nên sớm đã nghe nói đến sĩ quan tài ba Băng Dạ của Á Tư Lan Quốc rồi. Hơn nữa, Băng Dạ cũng nằm trong top 10 chỉ huy quân sự hàng đầu thế giới, người trong quân đội không ai là không biết đến.
Nhưng tại sao…
Một người ít khi xuất hiện như vị sĩ quan tài ba của Á Tư Lan Quốc này lại đi cùng Ngự Ngạo Thiên?
Hàn Ly Thương mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không hỏi trực tiếp, chỉ lịch sự gật đầu chào Băng Dạ.
Ở một nơi khác…
“Dao Dao!”
Thuận theo giọng nói quen thuộc này, Dao Dao chậm rãi quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy… “Hắc tổng, sao anh lại tới đây?”
“Nhận được tin cô bình an trở về liền qua đây đón cô, thật xin lỗi, vì muốn thoát khỏi đám phóng viên trên đường nên tôi đến hơi muộn.” Hắc Viêm Long mỉm cười bước đến trước mặt cô.
“Ơ, không… không sao.” Nụ cười trên mặt Dao Dao đầy gượng gạo.
Hắc Viêm Long nhanh chóng nhận thấy có điều không đúng: “Sao? Lần này gặp nạn, có phải cô đã trở nên ngốc nghếch rồi không? Không phải những người gặp đại nạn không chết còn có thể bình an trở về đều sẽ càng quý trọng cuộc sống hay sao? Sao nhìn cô lại thất thần thế kia?”
“Đúng vậy, người ta đại nạn không chết tất có phúc cuối đời, nhưng tôi thì… Ôi. Chuyện của Thần Dật… các anh xử lý đến đâu rồi?”
“Cô… cô biết rồi sao?”
“Ừm… biết rồi…chỉ tiếc là…tôi và anh ấy…vẫn chưa được… gặp nhau lần cuối.” Dao Dao nói, đôi mắt cô đỏ lên, giọng nói mang theo nỗi nghẹn ngào.
“Ơ…?” Hắc Viêm Long thấy có điều gì đó sai sai, rất sai; nhưng thấy vẻ buồn rầu của cô, liền an ủi: “Không sao, lập tức sẽ được gặp lại nhau.”
“Hả…?” Dao Dao há miệng kinh ngạc: “Lâu vậy rồi mà các anh vẫn chưa đưa Thần Dật đi chôn cất sao?!”
“Chôn cất? Này cô, cô bị điên rồi sao? Thần Dật chỉ bị thương thôi, chôn cái gì mà chôn?”
Dao Dao trợn tròn mắt, một giây, hai giây, ba giây trôi qua, cô nhanh chóng lau đi những giọt lệ còn đọng trên khóe mắt: “Thần… Thần Dật chưa… chưa chết sao?”
“Là tên khốn nào nói với cô cậu ấy đã chết?!”
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ngự Ngạo Thiên đúng là một tên khốn kiếp!
Bây giờ mới nhớ lại mấy chi tiết lúc nói chuyện, nếu như Thần Dật và anh Long Diệp cùng bị thương, tại sao Ngự Ngạo Thiên lại không đau lòng? Lại còn ra sức nói đùa với mình?!
Chết tiệt, lúc đó cô chỉ lo đau lòng, căn bản không để ý đến sơ hở này. Lại bị tên khốn kiếp Ngự Ngạo Thiên này đùa giỡn rồi!
“Hắc tổng, Hắc tổng, phiền anh nhanh lên một chút! Mau đưa tôi về gặp Thần Dật!”
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Dao Dao, Hắc Viêm Long hé miệng cười: “Không cần đưa về nữa… Cậu ấy biết cô bình an trở về, cả người trở lại mãn huyết hồi sinh, trực tiếp chạy đến đây đón cô rồi. Chỉ tiếc là cậu ấy chạy không nhanh bằng tôi, cậu ấy bảo tôi chạy qua trước.”
Dứt lời, anh quay người sang phải, tránh qua cho Dao Dao nhìn thấy người đằng sau đang bị che lấp…
Trong phút chốc…
Hình ảnh của Phong Thần Dật xâm nhập vào đôi mắt của Dao Dao.
Trên khuôn mặt lạnh lùng phảng phất nụ cười, tựa hồ như một tia nắng lúc trời đông, làm ấm áp cả trái tim cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.