Chương 11
Hàm Hàng
17/05/2023
Edit: Yne | Beta: À nhớ ra rồi
Ta mím chặt môi, hai tay siết lấy dây cương, gần như muốn hòa nó vào máu thịt của mình.
Thật sự chỉ muốn ngựa chạy nhanh thêm một chút, thêm chút nữa.
Vừa về tới nơi, ta lập tức nhảy xuống ngựa, lao vào bên trong.
Trái tim trong lồng ngực không ngừng gào thét.
Chuyện mà ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Chi Chi bị trói chặt trên cọc gỗ, phía dưới chất đầy củi khô.
Hai mắt ta trợn tròn.
Một tên nam nhân mặc đạo bào như đạo sĩ đang nói chuyện với phụ mẫu ta.
Chi Chi nhìn ta bằng đôi mắt ngấn nước.
Vẻ mặt ta thoáng chốc đã lạnh lẽo như băng: “Chuyện này là sao đây?”
Mẫu thân nghiêm túc chạy tới, nắm lấy bàn tay bị thương của ta: “Sao con lại về vậy?”
Bà cúi đầu, trong mắt ánh lên vẻ không đành lòng: “Gia Ý, con biết mà. Trên dưới triều đình này, điều kỵ nhất là cổ thuật, ta không ngờ rằng đứa nhỏ được nuôi nấng ở Miêu Cương này cũng dính phải mấy thứ không sạch sẽ đó.”
Ta nhíu chặt lông mày.
Mẫu thân vẫn tiếp tục thở dài: “Đây là đạo sĩ trừ tà được phụ thân con tìm tới, phải dùng hỏa thuật, nước bùa để xua đuổi tà ma trên người Chi Ý.”
Ta lạnh lùng nhìn về phía tên đạo sĩ đang làm ra vẻ tiên phong đạo cốt kia.
“Ai nói Chi Chi dính tà thuật? Có bằng chứng không?”
“Thôi nhị tiểu tư được nuôi dưỡng ở Miêu Cương, trong phòng còn có vô số trùng độc, chẳng lẽ mấy thứ này còn chưa đủ để chứng minh nàng có quan hệ với độc thuật hay sao?” Tên đạo sĩ kia chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh để giải thích với mẫu thân: “Mẫu thân, đó không phải cổ trùng, là thuốc.”
“Thuốc?” Mẫu thân cứng họng.
“Mẫu thân, trong dân gian từ xưa đã có phương pháp dùng bò cạp, sâu bọ làm thuốc, hôm nay ta tìm được một y sư trong dân gian, ngay khi biết ta mắc bệnh trầm kha đã cho ta dùng vài phương thuốc, lấy độc trị độc. Có điều, nữ nhi rất sợ đám sâu bọ đó, còn Chi Ý đã quen sống nơi hương dã, thế nên ta mới tạm để nhờ trong phòng muội ấy.”
Mẫu thân nghe vậy thì vẻ mặt trở nên khác thường.
Phụ thân nhìn ta một lượt từ đầu tới chân: “Dạo này sắc mặt của Gia Ý đúng là đã tốt hơn rất nhiều.”
Tên đạo sĩ kia thấy phụ mẫu ta bắt đầu dao động, sợ rằng bọn họ sẽ thay đổi ý định: “Thôi đại tiểu thư đừng nên bao che cho tỷ muội, lão đạo chưa từng nghe tới việc dùng độc trùng làm thuốc bao giờ.”
Ta cực kỳ tức giận, ánh mắt nhìn về phía hắn ta giống như đang nhìn một thi thể.
Phụ thân suy nghĩ một hồi, ra lệnh cho người hầu cản ta lại.
Sau đó vẫn để tên đạo sĩ đó làm phép.
Ta nhìn về phía Thôi Chi Ý, bình thường muội ấy rất thích khóc, nhưng giờ lại mím chặt môi, đôi mắt ngập nước nhìn về phía ta.
Hai tay muội ấy bị dây thừng trói chặt, chỉ đành giãy giụa một chút, cố nói với ta: Đừng lo.
Nước mắt ta chảy dài trên khuôn mặt.
Sao lúc này muội ấy lại ngoan ngoãn vậy chứ.
Bình thường ta đã nói rất nhiều lần, nhất định phải giấu kĩ mấy thứ này.
Muội ấy lại không chịu nghe.
Hiện giờ chỉ có thể nhìn Chi Chi bị người ta trói chặt, bản thân ta lại bất lực.
Trái tim như rơi xuống núi đao biển lửa, cơn đau đớn ập đến khiến ta không tài nào thở nổi.
Tên đạo sĩ kia đã vẽ bùa, đốt thành tro, quấy vào trong chén nước rồi ép Thôi Chi Ý uống hết.
Vẻ mặt muội ấy cực kỳ khó chịu.
Mọi người trong sân đều chăm chú quan sát sự thay đổi của muội ấy.
Như thể chén nước bùa đó là thuốc tiên, uống vào là có thể thay hình đổi dạng vậy.
Sau một nén nhang, Chi Chi vẫn trừng mắt với mọi người trong sân.
Tên đạo sĩ kia không nhịn được nữa, khẽ ho một tiếng.
Ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn ta lại giả vờ giả vịt móc một mồi lửa từ trong túi ra, nói rằng đây là Tam Muội Chân Hỏa dùng để tiêu diệt tà ám.
Thật là độc ác!
Cho dù trên người muội ấy có tà ám hay không, chỉ cần đốm lửa này rơi xuống là sẽ bị thiêu thành tro tàn, chết không đối chứng.
Ta liều mạng giãy giụa, mẫu thân nhìn ta đầy thương tiếc.
Phụ thân lại nghiêm mặt ra lệnh cho hộ vệ giữ chặt ta.
Nếu như trong tướng phủ nổi lên tin đồn sử dụng độc thuật, để lọt vào tai hoàng đế, vậy thì tai họa diệt tộc cũng chẳng còn xa nữa.
Ông đã leo được tới chức vị này, cho dù có là con ruột của mình thì cũng phải nghiêm túc phân rõ lợi hại, lựa chọn bảo vệ gia tộc.
Ta mắng chửi tên đạo sĩ đang nắm mồi lửa trong tay: “Yêu đạo! Nếu ngươi dám làm muội muội ta bị thương! Ta sẽ khiến ngươi chết cũng không được tử tế!”
Tên đạo sĩ kia run tay, liếc nhìn ta một cái.
Hai tay ta đã chảy đầy máu vì mài trên đất.
Hộ vệ hai bên đè vai ta xuống, không cho đứng dậy.
Ta run rẩy dùng thủ ngữ nói với Chi Chi: Đừng sợ.
Chi Chi mỉm cười nhìn ta: Không sợ.
Nhánh cây vừa tiếp xúc với mồi lửa lập tức cháy lên, chỉ một lúc sau đã thành ngọn lửa nóng rát.
Ta nhìn tên đạo sĩ kia đầy hận thù.
Hắn ta lại ra vẻ chính trực, chắp tay trước mặt phụ thân ta: “Đây là Tam Muội Chân Hỏa, hiện giờ tà ám đã được giải trừ, xin thừa tướng cứ yên tâm.”
Một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, cắt đứt dây thừng đang trói chặt Chi Chi.
Tạ Từ xuất hiện từ trên cao, kéo Thôi Chi Ý ra khỏi biển lửa.
Sắc mặt hắn đầy giận dữ nhìn về phía tên đạo sĩ: “Nếu tà ám đã trừ, vậy thì cũng nên thả Thôi nhị tiểu thư ra rồi. Tà ám không có cơ thể của người phàm, như vậy khi nó nhìn thấy chân hỏa cũng đã rời khỏi cơ thể nhị tiểu thư đây. Ngươi nói đúng không?”
Tạ Từ đá vào đầu gối hắn ta, khiến hắn đau đớn mà quỳ rạp xuống đất.
“Tướng gia, nếu lửa không lớn thì sợ rằng không trừ bỏ được tà ám.”
“Nói hươu nói vượn!” Một lão giả đồng thời xuất hiện với Tạ Từ, bước nhanh vào trong sân.
Tạ Từ thả Thôi Chi Ý xuống, nhìn về phía ta đang bị hộ vệ giữ chặt.
Hắn không buồn để tâm tới mặt mũi của phụ thân ta, giơ chân đá bay tên hộ vệ kia, ôm ta vào lòng.
Hắn nhíu mày nhìn vết thương trên người ta, đau lòng hỏi: “Có đau lắm không?”
Ta lắc đầu, đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía cánh tay bị lửa thiêu cháy của hắn.
Hắn nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
Phụ thân ta thấy chuyện trong nhà bị người ngoài xen vào thì sắc mặt chuyển sang xanh mét.
Nhưng Tạ Từ từ nhỏ đã nổi tiếng là không bao giờ chịu theo quy củ, lời nói cũng ngông cuồng vô lễ: “Thôi tướng, Gia Ý là phu nhân tương lai của ta, về sau Thôi Tạ là người một nhà, ta đây cũng không nói hai lời. Ta biết Thôi tướng lo chuyện cổ thuật truyền đến tai hoàng thượng sẽ thành ra tai họa diệt tộc, thế nên mới phải đưa ra quyết định như vậy, nhưng đến hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi chuyện Thôi nhị tiểu thư có thật sự sử dụng cổ thuật hay không vẫn còn chưa chắc chắn, ngài nói có đúng không?”
“Thôi tướng, đây là Trọng Cảnh tiên sinh, cũng là người đã viết phương thuốc đó cho Thôi đại tiểu thư.”
Tạ Từ mời vị lão giả một thân y phục thư sinh màu đen đang đứng cách đó không xa bước vào.
Phụ mẫu ta vừa nghe tới tên Trọng Cảnh tiên sinh thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Nghe đồn rằng Trọng Cảnh tiên sinh có y thuật tuyệt luân, thây khô gặp mùa xuân. Hoàng đế từng mời ông vào Thái Y viện tới ba lần, có điều ông đều từ chối, nghe đồn là về sau ông sống giữa phố xá thường dân.
Trọng Cảnh tiên sinh tuy tuổi đã lớn, nhưng tinh thần lại rất minh mẫn.
“Đúng là ta muốn Thôi đại tiểu thư lấy độc trùng làm thuốc. Việc Thôi đại tiểu thư bệnh tật quấn thân như vậy là do trúng độc. Phương thuốc này của ta là dùng độc trị độc, lão phu luôn sống theo tiêu chỉ hành y tế thế, lại không ngờ rằng phương thuốc này suýt chút nữa đã hại chết nhị tiểu thư.”
Ông liếc nhìn tên đại sĩ đang run rẩy, hơi khom người: “Lão phu đã quy ẩn nhiều năm, đi khắp núi non sông nước, cũng từng gặp qua vô số đạo sĩ trừ tà giúp người, có điều ta chưa bao giờ nghe rằng có đạo sĩ nào dùng cách giết người để trừ tà cả. Giang hồ hỗn loạn, có đủ hạng người lừa bịp tống tiền, mong thừa tướng hãy suy nghĩ cặn kẽ.”
Một bên là người hoàng thượng đích thân phong làm “Y thánh”, một bên là đạo sĩ giang hồ.
Trong lòng phụ thân đã có quyết định.
Mọi chuyện ông làm cũng chỉ để phòng ngừa, nếu chuyện này truyền tới tai hoàng đế thì Thôi gia vẫn còn một con đường sống.
Trọng Cảnh tiên sinh đã mở lời, đây hẳn là lý do tốt nhất cho Thôi gia.
Phụ thân nhìn về Thôi Chi Ý đầy vẻ tội lỗi: “Chi Chi, con có muốn về phòng nghỉ ngơi chút không?”
Thôi Chi Ý cúi đầu, im lặng dựa sát vào lưng ta.
Ta ôm lấy Chi Chi, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, may mà cột gỗ cách đống lửa một khoảng khá xa, ngọn lửa đó chưa làm Chi Chi bị thương.
Có điều muội ấy lại nhăn mày thật chặt, vẻ mặt hết sức khó chịu.
“Chi Chi sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Ta đang định nhờ Trọng Cảnh tiên sinh khám cho muội ấy.
Chi Chi che bụng, giơ tay nói: Hình như bị tiêu chảy.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, ta vẫn nhờ Trọng Cảnh tiên sinh bắt mạch cho muội ấy.
Kết quả không sao, có lẽ vì uống chén nước bùa kia nên mới bị tiêu chảy như thế.
Ta yên tâm, gọi tỳ nữ dẫn Chi Chi về phòng trước.
Sau đó xoay người, ta tức giận nhìn tên đạo sĩ đang run rẩy.
“Tiểu Quỳnh, mang gậy sắt của ta tới đây.”
Ta nắm lấy gậy sắt, lúc này tên đạo sĩ kia mới thấy sợ hãi.
“Thôi đại tiểu thư! Thôi đại tiểu thư, ta biết sai rồi! Ta vốn là người giang hồ, chỉ vì túng thiếu nên mới bị tiền tài làm mờ mắt. Mong Thôi đại tiểu thư rộng lượng tha cho ta!”
“Rộng lượng?” Hai mắt ta cháy lên ngọn lửa căm giận, vung gậy đập xuống đùi hắn ta một phát: “Rộng lượng?! Lúc ngươi cầm mồi lửa, muốn thiêu chết muội muội ta, sao ngươi không rộng lượng đi?!”
“Thả ngươi về giang hồ có khác nào thả hổ về rừng. Hôm nay, ta nhất định sẽ khiến ngươi không thể bước ra khỏi cửa.” Ta nâng cao gậy sắt, đập mạnh.
Đạo bào của tên đạo sĩ đó đã xuất hiện vết máu.
“Keng!” một tiếng, gậy sắt tuột khỏi tay ta, rơi xuống mặt đất.
Tên đạo sĩ kia đã tắt thở, khuôn mặt ta đỏ bừng, bước chân loạng choạng.
Tạ Từ ôm lấy ta: “Gia Gia, nàng không sao chứ?”
Ta lắc đầu.
Ta mệt mỏi hành lễ với phụ mẫu: “Nữ nhi hiện rất mệt, xin phép lui xuống nghỉ ngơi trước.”
Ta mím chặt môi, hai tay siết lấy dây cương, gần như muốn hòa nó vào máu thịt của mình.
Thật sự chỉ muốn ngựa chạy nhanh thêm một chút, thêm chút nữa.
Vừa về tới nơi, ta lập tức nhảy xuống ngựa, lao vào bên trong.
Trái tim trong lồng ngực không ngừng gào thét.
Chuyện mà ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Chi Chi bị trói chặt trên cọc gỗ, phía dưới chất đầy củi khô.
Hai mắt ta trợn tròn.
Một tên nam nhân mặc đạo bào như đạo sĩ đang nói chuyện với phụ mẫu ta.
Chi Chi nhìn ta bằng đôi mắt ngấn nước.
Vẻ mặt ta thoáng chốc đã lạnh lẽo như băng: “Chuyện này là sao đây?”
Mẫu thân nghiêm túc chạy tới, nắm lấy bàn tay bị thương của ta: “Sao con lại về vậy?”
Bà cúi đầu, trong mắt ánh lên vẻ không đành lòng: “Gia Ý, con biết mà. Trên dưới triều đình này, điều kỵ nhất là cổ thuật, ta không ngờ rằng đứa nhỏ được nuôi nấng ở Miêu Cương này cũng dính phải mấy thứ không sạch sẽ đó.”
Ta nhíu chặt lông mày.
Mẫu thân vẫn tiếp tục thở dài: “Đây là đạo sĩ trừ tà được phụ thân con tìm tới, phải dùng hỏa thuật, nước bùa để xua đuổi tà ma trên người Chi Ý.”
Ta lạnh lùng nhìn về phía tên đạo sĩ đang làm ra vẻ tiên phong đạo cốt kia.
“Ai nói Chi Chi dính tà thuật? Có bằng chứng không?”
“Thôi nhị tiểu tư được nuôi dưỡng ở Miêu Cương, trong phòng còn có vô số trùng độc, chẳng lẽ mấy thứ này còn chưa đủ để chứng minh nàng có quan hệ với độc thuật hay sao?” Tên đạo sĩ kia chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh để giải thích với mẫu thân: “Mẫu thân, đó không phải cổ trùng, là thuốc.”
“Thuốc?” Mẫu thân cứng họng.
“Mẫu thân, trong dân gian từ xưa đã có phương pháp dùng bò cạp, sâu bọ làm thuốc, hôm nay ta tìm được một y sư trong dân gian, ngay khi biết ta mắc bệnh trầm kha đã cho ta dùng vài phương thuốc, lấy độc trị độc. Có điều, nữ nhi rất sợ đám sâu bọ đó, còn Chi Ý đã quen sống nơi hương dã, thế nên ta mới tạm để nhờ trong phòng muội ấy.”
Mẫu thân nghe vậy thì vẻ mặt trở nên khác thường.
Phụ thân nhìn ta một lượt từ đầu tới chân: “Dạo này sắc mặt của Gia Ý đúng là đã tốt hơn rất nhiều.”
Tên đạo sĩ kia thấy phụ mẫu ta bắt đầu dao động, sợ rằng bọn họ sẽ thay đổi ý định: “Thôi đại tiểu thư đừng nên bao che cho tỷ muội, lão đạo chưa từng nghe tới việc dùng độc trùng làm thuốc bao giờ.”
Ta cực kỳ tức giận, ánh mắt nhìn về phía hắn ta giống như đang nhìn một thi thể.
Phụ thân suy nghĩ một hồi, ra lệnh cho người hầu cản ta lại.
Sau đó vẫn để tên đạo sĩ đó làm phép.
Ta nhìn về phía Thôi Chi Ý, bình thường muội ấy rất thích khóc, nhưng giờ lại mím chặt môi, đôi mắt ngập nước nhìn về phía ta.
Hai tay muội ấy bị dây thừng trói chặt, chỉ đành giãy giụa một chút, cố nói với ta: Đừng lo.
Nước mắt ta chảy dài trên khuôn mặt.
Sao lúc này muội ấy lại ngoan ngoãn vậy chứ.
Bình thường ta đã nói rất nhiều lần, nhất định phải giấu kĩ mấy thứ này.
Muội ấy lại không chịu nghe.
Hiện giờ chỉ có thể nhìn Chi Chi bị người ta trói chặt, bản thân ta lại bất lực.
Trái tim như rơi xuống núi đao biển lửa, cơn đau đớn ập đến khiến ta không tài nào thở nổi.
Tên đạo sĩ kia đã vẽ bùa, đốt thành tro, quấy vào trong chén nước rồi ép Thôi Chi Ý uống hết.
Vẻ mặt muội ấy cực kỳ khó chịu.
Mọi người trong sân đều chăm chú quan sát sự thay đổi của muội ấy.
Như thể chén nước bùa đó là thuốc tiên, uống vào là có thể thay hình đổi dạng vậy.
Sau một nén nhang, Chi Chi vẫn trừng mắt với mọi người trong sân.
Tên đạo sĩ kia không nhịn được nữa, khẽ ho một tiếng.
Ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn ta lại giả vờ giả vịt móc một mồi lửa từ trong túi ra, nói rằng đây là Tam Muội Chân Hỏa dùng để tiêu diệt tà ám.
Thật là độc ác!
Cho dù trên người muội ấy có tà ám hay không, chỉ cần đốm lửa này rơi xuống là sẽ bị thiêu thành tro tàn, chết không đối chứng.
Ta liều mạng giãy giụa, mẫu thân nhìn ta đầy thương tiếc.
Phụ thân lại nghiêm mặt ra lệnh cho hộ vệ giữ chặt ta.
Nếu như trong tướng phủ nổi lên tin đồn sử dụng độc thuật, để lọt vào tai hoàng đế, vậy thì tai họa diệt tộc cũng chẳng còn xa nữa.
Ông đã leo được tới chức vị này, cho dù có là con ruột của mình thì cũng phải nghiêm túc phân rõ lợi hại, lựa chọn bảo vệ gia tộc.
Ta mắng chửi tên đạo sĩ đang nắm mồi lửa trong tay: “Yêu đạo! Nếu ngươi dám làm muội muội ta bị thương! Ta sẽ khiến ngươi chết cũng không được tử tế!”
Tên đạo sĩ kia run tay, liếc nhìn ta một cái.
Hai tay ta đã chảy đầy máu vì mài trên đất.
Hộ vệ hai bên đè vai ta xuống, không cho đứng dậy.
Ta run rẩy dùng thủ ngữ nói với Chi Chi: Đừng sợ.
Chi Chi mỉm cười nhìn ta: Không sợ.
Nhánh cây vừa tiếp xúc với mồi lửa lập tức cháy lên, chỉ một lúc sau đã thành ngọn lửa nóng rát.
Ta nhìn tên đạo sĩ kia đầy hận thù.
Hắn ta lại ra vẻ chính trực, chắp tay trước mặt phụ thân ta: “Đây là Tam Muội Chân Hỏa, hiện giờ tà ám đã được giải trừ, xin thừa tướng cứ yên tâm.”
Một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, cắt đứt dây thừng đang trói chặt Chi Chi.
Tạ Từ xuất hiện từ trên cao, kéo Thôi Chi Ý ra khỏi biển lửa.
Sắc mặt hắn đầy giận dữ nhìn về phía tên đạo sĩ: “Nếu tà ám đã trừ, vậy thì cũng nên thả Thôi nhị tiểu thư ra rồi. Tà ám không có cơ thể của người phàm, như vậy khi nó nhìn thấy chân hỏa cũng đã rời khỏi cơ thể nhị tiểu thư đây. Ngươi nói đúng không?”
Tạ Từ đá vào đầu gối hắn ta, khiến hắn đau đớn mà quỳ rạp xuống đất.
“Tướng gia, nếu lửa không lớn thì sợ rằng không trừ bỏ được tà ám.”
“Nói hươu nói vượn!” Một lão giả đồng thời xuất hiện với Tạ Từ, bước nhanh vào trong sân.
Tạ Từ thả Thôi Chi Ý xuống, nhìn về phía ta đang bị hộ vệ giữ chặt.
Hắn không buồn để tâm tới mặt mũi của phụ thân ta, giơ chân đá bay tên hộ vệ kia, ôm ta vào lòng.
Hắn nhíu mày nhìn vết thương trên người ta, đau lòng hỏi: “Có đau lắm không?”
Ta lắc đầu, đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía cánh tay bị lửa thiêu cháy của hắn.
Hắn nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
Phụ thân ta thấy chuyện trong nhà bị người ngoài xen vào thì sắc mặt chuyển sang xanh mét.
Nhưng Tạ Từ từ nhỏ đã nổi tiếng là không bao giờ chịu theo quy củ, lời nói cũng ngông cuồng vô lễ: “Thôi tướng, Gia Ý là phu nhân tương lai của ta, về sau Thôi Tạ là người một nhà, ta đây cũng không nói hai lời. Ta biết Thôi tướng lo chuyện cổ thuật truyền đến tai hoàng thượng sẽ thành ra tai họa diệt tộc, thế nên mới phải đưa ra quyết định như vậy, nhưng đến hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi chuyện Thôi nhị tiểu thư có thật sự sử dụng cổ thuật hay không vẫn còn chưa chắc chắn, ngài nói có đúng không?”
“Thôi tướng, đây là Trọng Cảnh tiên sinh, cũng là người đã viết phương thuốc đó cho Thôi đại tiểu thư.”
Tạ Từ mời vị lão giả một thân y phục thư sinh màu đen đang đứng cách đó không xa bước vào.
Phụ mẫu ta vừa nghe tới tên Trọng Cảnh tiên sinh thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Nghe đồn rằng Trọng Cảnh tiên sinh có y thuật tuyệt luân, thây khô gặp mùa xuân. Hoàng đế từng mời ông vào Thái Y viện tới ba lần, có điều ông đều từ chối, nghe đồn là về sau ông sống giữa phố xá thường dân.
Trọng Cảnh tiên sinh tuy tuổi đã lớn, nhưng tinh thần lại rất minh mẫn.
“Đúng là ta muốn Thôi đại tiểu thư lấy độc trùng làm thuốc. Việc Thôi đại tiểu thư bệnh tật quấn thân như vậy là do trúng độc. Phương thuốc này của ta là dùng độc trị độc, lão phu luôn sống theo tiêu chỉ hành y tế thế, lại không ngờ rằng phương thuốc này suýt chút nữa đã hại chết nhị tiểu thư.”
Ông liếc nhìn tên đại sĩ đang run rẩy, hơi khom người: “Lão phu đã quy ẩn nhiều năm, đi khắp núi non sông nước, cũng từng gặp qua vô số đạo sĩ trừ tà giúp người, có điều ta chưa bao giờ nghe rằng có đạo sĩ nào dùng cách giết người để trừ tà cả. Giang hồ hỗn loạn, có đủ hạng người lừa bịp tống tiền, mong thừa tướng hãy suy nghĩ cặn kẽ.”
Một bên là người hoàng thượng đích thân phong làm “Y thánh”, một bên là đạo sĩ giang hồ.
Trong lòng phụ thân đã có quyết định.
Mọi chuyện ông làm cũng chỉ để phòng ngừa, nếu chuyện này truyền tới tai hoàng đế thì Thôi gia vẫn còn một con đường sống.
Trọng Cảnh tiên sinh đã mở lời, đây hẳn là lý do tốt nhất cho Thôi gia.
Phụ thân nhìn về Thôi Chi Ý đầy vẻ tội lỗi: “Chi Chi, con có muốn về phòng nghỉ ngơi chút không?”
Thôi Chi Ý cúi đầu, im lặng dựa sát vào lưng ta.
Ta ôm lấy Chi Chi, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, may mà cột gỗ cách đống lửa một khoảng khá xa, ngọn lửa đó chưa làm Chi Chi bị thương.
Có điều muội ấy lại nhăn mày thật chặt, vẻ mặt hết sức khó chịu.
“Chi Chi sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Ta đang định nhờ Trọng Cảnh tiên sinh khám cho muội ấy.
Chi Chi che bụng, giơ tay nói: Hình như bị tiêu chảy.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, ta vẫn nhờ Trọng Cảnh tiên sinh bắt mạch cho muội ấy.
Kết quả không sao, có lẽ vì uống chén nước bùa kia nên mới bị tiêu chảy như thế.
Ta yên tâm, gọi tỳ nữ dẫn Chi Chi về phòng trước.
Sau đó xoay người, ta tức giận nhìn tên đạo sĩ đang run rẩy.
“Tiểu Quỳnh, mang gậy sắt của ta tới đây.”
Ta nắm lấy gậy sắt, lúc này tên đạo sĩ kia mới thấy sợ hãi.
“Thôi đại tiểu thư! Thôi đại tiểu thư, ta biết sai rồi! Ta vốn là người giang hồ, chỉ vì túng thiếu nên mới bị tiền tài làm mờ mắt. Mong Thôi đại tiểu thư rộng lượng tha cho ta!”
“Rộng lượng?” Hai mắt ta cháy lên ngọn lửa căm giận, vung gậy đập xuống đùi hắn ta một phát: “Rộng lượng?! Lúc ngươi cầm mồi lửa, muốn thiêu chết muội muội ta, sao ngươi không rộng lượng đi?!”
“Thả ngươi về giang hồ có khác nào thả hổ về rừng. Hôm nay, ta nhất định sẽ khiến ngươi không thể bước ra khỏi cửa.” Ta nâng cao gậy sắt, đập mạnh.
Đạo bào của tên đạo sĩ đó đã xuất hiện vết máu.
“Keng!” một tiếng, gậy sắt tuột khỏi tay ta, rơi xuống mặt đất.
Tên đạo sĩ kia đã tắt thở, khuôn mặt ta đỏ bừng, bước chân loạng choạng.
Tạ Từ ôm lấy ta: “Gia Gia, nàng không sao chứ?”
Ta lắc đầu.
Ta mệt mỏi hành lễ với phụ mẫu: “Nữ nhi hiện rất mệt, xin phép lui xuống nghỉ ngơi trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.