Chương 20: Nhịp tim
Wq6
11/05/2022
Ngày đầu tiên ở cùng người yêu là cảm giác như thế nào?
Ngoại trừ hôn môi còn muốn ôm ấp, nếu thực sự không được thì nắm lấy tay nhỏ, linh hồn như muốn bay lên vì nhục dục.
Hai người không biết mệt mỏi mà trao đổi nước bọt, giao hoà hơi thở suốt một giờ đồng hồ.
“Ngày mai video đi.” Thẩm Quân nói, hắn cài cúc áo sơ mi đến nút cao nhất, lại buông vạt áo len đã bị kéo lên tới ngực của Hình Kính Dương xuống. “Cậu vẫn là đừng tới.”
“Lại làm sao?”
Thẩm Quân thu dọn cặp sách đưa cho Hình Kính Dương, “Đêm nay mới làm xong 7 câu, không đúng, 6 câu rưỡi. Nếu cứ trì hoãn mấy lần như thế này, hai ta đừng mong thi giữa kỳ nữa.” Hắn đi xuống giường, cầm lấy dược cao trên bàn nhét vào túi cậu, “Mấy ngày nay ăn thức ăn lỏng, tắm xong đừng quên bôi thuốc.”
“Qua mấy ngày nó tự khỏi, không cần phiền phức như vậy.”
Thẩm Quân trừng mắt liếc Hình Kính Dương một cái, “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu? Tốt nhất nghe lời của tôi.”
Hình Kính Dương biết ngay Thẩm Quân sẽ không quên gốc rễ sự tình, có tật giật mình nói: “Tôi dưỡng còn không được hay sao?” Cậu khoác cặp sách lên vai, trước khi đi còn tiện tay nhún một quả táo trong phòng Thẩm Quân, gặm một miếng, nói: “Dưỡng thật tốt, cho cậu tổ chức sinh nhật.”
Thẩm Quân đẩy hắn ra ngoài, lao xuống lầu hô lớn: “Chú Lý, đưa cậu ấy về nhà, nhanh một chút!”
Rất nhiều chuyện vẫn như cũ chưa có lời giải đáp, Thẩm Quân đều ghi tạc trong lòng. Dù sao chuẩn bị tới kì thi giữa kì, hắn cũng không muốn phân tâm quá nhiều, chờ thời cơ chín muồi, nên biết rồi cũng phải biết, Hình Kính Dương một chuyện cũng đừng nghĩ trốn được.
Đại hội thể dục thể thao tới cũng nhanh, buổi chiều thứ sáu Vương Vũ Ninh từ phòng bộ môn thể dục mang về danh sách tham gia trận chung kết, cô Mã nói lời giữ lời, Thẩm Quân cũng có tên trong đó.
Hắn dọc theo trình tự thành tích hướng xuống tìm, không nhìn thấy tên Hình Kính Dương, chưa từ bỏ ý định lại xem lại từ đầu một lần, vẫn không có.
“Đừng tìm nữa, người trong đội tuyển thể thao của trường đều được đặc cách tham gia.”
Thẩm Quân khép sổ lại đưa cho Vương Vũ Ninh.
Hôm qua sau giờ ăn cơm trưa Hình Kính Dương lại tới, Vương Vũ Ninh tưởng cậu tới tìm mình, lo lắng bồn chồn thật lâu. Lúc ấy Thẩm Quân cũng ở trong lớp, nhưng Hình Kính Dương đứng ở cửa ra vào một lúc liền đi, không giống như là đến gây chuyện, càng không giống quen biết Thẩm Quân.
Nhìn phản ứng vừa rồi của hắn, ngay cả Hình Kính Dương có phải trong đội tuyển hay không cũng không biết, quả nhiên ngày hôm đó Thẩm Quân chỉ có ý doạ mình, Vương Vũ Ninh thả trái tim lại vị trí cũ, cầm sổ đi.
Trước tiên mặc kệ Vương Vũ Ninh tự cho là thông minh thích nghĩ thế nào thì nghĩ, Hình Kính Dương là thành viên đội tuyển thể thao, Thẩm Quân ngược lại rất bất ngờ.
Đối với Hình Kính Dương, Thẩm Quân đã cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu như có thể, hắn hi vọng bọn họ có thể ở cùng một thành phố, hiện tại, cho tới sau này.
Có lẽ đây là một bước đột phá…
Buổi tối, Thẩm Quân cùng Hình Kính Dương gọi video làm xong một bài điền từ đơn tiếng Anh. Chuẩn bị cúp máy, Hình Kính Dương đứng dậy, hướng ống kính hôn một cái, nói ngủ ngon.
Thẩm Quân thế nhưng không cúp, vẫn như cũ ngồi một bên, Hình Kính Dương tâm động, cười hỏi: “Không nỡ?”
Thẩm Quân da mặt mỏng, nói không nên lời, chỉ yên lặng nhìn Hình Kính Dương. Trong mắt có tia sáng phản chiếu, tựa như ánh trăng mùa thu, yên tĩnh mà không chói loá.
Trái tim Hình Kính Dương như muốn tan chảy, quyết định không nhìn Thẩm Quân nữa, cậu leo lên giường, gằn giọng: “Tôi không thể quấy nhiễu cậu được. Nếu cậu vì tôi mà thành tích đi xuống, tôi so với cậu còn khó chịu hơn.” Hình Kính Dương túm lấy đuôi con khủng long nhỏ, thở dài.
Thẩm Quân không ngờ Hình Kính Dương cũng có lúc nghiêm túc như vậy, ngày đó là hắn yêu cầu gọi video, nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ ngay cả gặp mặt cũng không gặp được. Tính cả hôm nay là đã ba ngày, ba ngày Thẩm Quân không nhìn thấy Hình Kính Dương, hơn nữa mỗi tối cậu đều hôn chúc ngủ ngon, hắn phân nửa đều sẽ nổi lên phản ứng.
“Tôi nghĩ tôi nhịn không được.”
“Hửm?” Hình Kính Dương trở mình nằm lì trên giường, vừa vặn đem cái mông hướng lên, “Tôi không nghe rõ.”
Thẩm Quân kéo ống kính lại gần, dán mắt vào vòng eo thon gọn lộ ra bên kia đầu dây. Ánh sáng trong phòng Hình Kính Dương là màu vàng nhạt, nhuộm làn da mềm mại ấy thành một màu mật ong, tràn đầy hơi thở ấm áp.
Thẩm Quân từ nãy giờ không nói gì, Hình Kính Dương lầu bầu một hồi nhịn không được quay đầu, Thẩm Quân nhìn thấy khuôn mặt cậu xuất hiện ngay trước mặt, động tác trên tay dừng lại, bắn.
Hình Kính Dương nhìn ra có điều không đúng, “Cậu làm gì đó?”
“Cậu qua đây.” Thẩm Quân gọi.
Hình Kính Dương đưa đầu tiến đến gần ống kính, hô hấp Thẩm Quân còn chưa bình phục, hắn lồng ngực phập phồng, khẽ nhếch môi dán lên nơi khoé miệng Hình Kính Dương, thành kính, nhu tình.
Thẩm Quân tắt video rồi, Hình Kính Dương vẫn còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Từng chút, từng chút chấn động toàn thân, lan đến cả từng gân mạch.
Ngoại trừ hôn môi còn muốn ôm ấp, nếu thực sự không được thì nắm lấy tay nhỏ, linh hồn như muốn bay lên vì nhục dục.
Hai người không biết mệt mỏi mà trao đổi nước bọt, giao hoà hơi thở suốt một giờ đồng hồ.
“Ngày mai video đi.” Thẩm Quân nói, hắn cài cúc áo sơ mi đến nút cao nhất, lại buông vạt áo len đã bị kéo lên tới ngực của Hình Kính Dương xuống. “Cậu vẫn là đừng tới.”
“Lại làm sao?”
Thẩm Quân thu dọn cặp sách đưa cho Hình Kính Dương, “Đêm nay mới làm xong 7 câu, không đúng, 6 câu rưỡi. Nếu cứ trì hoãn mấy lần như thế này, hai ta đừng mong thi giữa kỳ nữa.” Hắn đi xuống giường, cầm lấy dược cao trên bàn nhét vào túi cậu, “Mấy ngày nay ăn thức ăn lỏng, tắm xong đừng quên bôi thuốc.”
“Qua mấy ngày nó tự khỏi, không cần phiền phức như vậy.”
Thẩm Quân trừng mắt liếc Hình Kính Dương một cái, “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu? Tốt nhất nghe lời của tôi.”
Hình Kính Dương biết ngay Thẩm Quân sẽ không quên gốc rễ sự tình, có tật giật mình nói: “Tôi dưỡng còn không được hay sao?” Cậu khoác cặp sách lên vai, trước khi đi còn tiện tay nhún một quả táo trong phòng Thẩm Quân, gặm một miếng, nói: “Dưỡng thật tốt, cho cậu tổ chức sinh nhật.”
Thẩm Quân đẩy hắn ra ngoài, lao xuống lầu hô lớn: “Chú Lý, đưa cậu ấy về nhà, nhanh một chút!”
Rất nhiều chuyện vẫn như cũ chưa có lời giải đáp, Thẩm Quân đều ghi tạc trong lòng. Dù sao chuẩn bị tới kì thi giữa kì, hắn cũng không muốn phân tâm quá nhiều, chờ thời cơ chín muồi, nên biết rồi cũng phải biết, Hình Kính Dương một chuyện cũng đừng nghĩ trốn được.
Đại hội thể dục thể thao tới cũng nhanh, buổi chiều thứ sáu Vương Vũ Ninh từ phòng bộ môn thể dục mang về danh sách tham gia trận chung kết, cô Mã nói lời giữ lời, Thẩm Quân cũng có tên trong đó.
Hắn dọc theo trình tự thành tích hướng xuống tìm, không nhìn thấy tên Hình Kính Dương, chưa từ bỏ ý định lại xem lại từ đầu một lần, vẫn không có.
“Đừng tìm nữa, người trong đội tuyển thể thao của trường đều được đặc cách tham gia.”
Thẩm Quân khép sổ lại đưa cho Vương Vũ Ninh.
Hôm qua sau giờ ăn cơm trưa Hình Kính Dương lại tới, Vương Vũ Ninh tưởng cậu tới tìm mình, lo lắng bồn chồn thật lâu. Lúc ấy Thẩm Quân cũng ở trong lớp, nhưng Hình Kính Dương đứng ở cửa ra vào một lúc liền đi, không giống như là đến gây chuyện, càng không giống quen biết Thẩm Quân.
Nhìn phản ứng vừa rồi của hắn, ngay cả Hình Kính Dương có phải trong đội tuyển hay không cũng không biết, quả nhiên ngày hôm đó Thẩm Quân chỉ có ý doạ mình, Vương Vũ Ninh thả trái tim lại vị trí cũ, cầm sổ đi.
Trước tiên mặc kệ Vương Vũ Ninh tự cho là thông minh thích nghĩ thế nào thì nghĩ, Hình Kính Dương là thành viên đội tuyển thể thao, Thẩm Quân ngược lại rất bất ngờ.
Đối với Hình Kính Dương, Thẩm Quân đã cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu như có thể, hắn hi vọng bọn họ có thể ở cùng một thành phố, hiện tại, cho tới sau này.
Có lẽ đây là một bước đột phá…
Buổi tối, Thẩm Quân cùng Hình Kính Dương gọi video làm xong một bài điền từ đơn tiếng Anh. Chuẩn bị cúp máy, Hình Kính Dương đứng dậy, hướng ống kính hôn một cái, nói ngủ ngon.
Thẩm Quân thế nhưng không cúp, vẫn như cũ ngồi một bên, Hình Kính Dương tâm động, cười hỏi: “Không nỡ?”
Thẩm Quân da mặt mỏng, nói không nên lời, chỉ yên lặng nhìn Hình Kính Dương. Trong mắt có tia sáng phản chiếu, tựa như ánh trăng mùa thu, yên tĩnh mà không chói loá.
Trái tim Hình Kính Dương như muốn tan chảy, quyết định không nhìn Thẩm Quân nữa, cậu leo lên giường, gằn giọng: “Tôi không thể quấy nhiễu cậu được. Nếu cậu vì tôi mà thành tích đi xuống, tôi so với cậu còn khó chịu hơn.” Hình Kính Dương túm lấy đuôi con khủng long nhỏ, thở dài.
Thẩm Quân không ngờ Hình Kính Dương cũng có lúc nghiêm túc như vậy, ngày đó là hắn yêu cầu gọi video, nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ ngay cả gặp mặt cũng không gặp được. Tính cả hôm nay là đã ba ngày, ba ngày Thẩm Quân không nhìn thấy Hình Kính Dương, hơn nữa mỗi tối cậu đều hôn chúc ngủ ngon, hắn phân nửa đều sẽ nổi lên phản ứng.
“Tôi nghĩ tôi nhịn không được.”
“Hửm?” Hình Kính Dương trở mình nằm lì trên giường, vừa vặn đem cái mông hướng lên, “Tôi không nghe rõ.”
Thẩm Quân kéo ống kính lại gần, dán mắt vào vòng eo thon gọn lộ ra bên kia đầu dây. Ánh sáng trong phòng Hình Kính Dương là màu vàng nhạt, nhuộm làn da mềm mại ấy thành một màu mật ong, tràn đầy hơi thở ấm áp.
Thẩm Quân từ nãy giờ không nói gì, Hình Kính Dương lầu bầu một hồi nhịn không được quay đầu, Thẩm Quân nhìn thấy khuôn mặt cậu xuất hiện ngay trước mặt, động tác trên tay dừng lại, bắn.
Hình Kính Dương nhìn ra có điều không đúng, “Cậu làm gì đó?”
“Cậu qua đây.” Thẩm Quân gọi.
Hình Kính Dương đưa đầu tiến đến gần ống kính, hô hấp Thẩm Quân còn chưa bình phục, hắn lồng ngực phập phồng, khẽ nhếch môi dán lên nơi khoé miệng Hình Kính Dương, thành kính, nhu tình.
Thẩm Quân tắt video rồi, Hình Kính Dương vẫn còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Từng chút, từng chút chấn động toàn thân, lan đến cả từng gân mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.