Chương 46: Tự trách
Wq6
11/05/2022
5 giờ sáng, di động đặt bên gối Thẩm Quân rung lên. Hắn mở tin nhắn ra, là cha hắn gửi đến:
“Tự xuống dưới đi, đừng để cha đưa người lên, khiến người ta chê cười.”
Hình Kính Dương cũng đọc được tin nhắn, cậu đứng dậy, vén rèm lên, trông thấy hai chiếc ô tô đang đậu ở dưới lầu, “Hay là chúng ta chạy trốn đi, dù sao tôi cũng xem như là có sức…” Hình Kính Dương giữ lấy áo khoác Thẩm Quân, không cho hắn mặc, “Chỉ là có thể sẽ không có quần áo đắt tiền như vậy cho cậu mặc, nhưng nuôi sống cậu thì không thành vấn đề.”
Thẩm Quân đi theo sau Hình Kính Dương, hỏi: “Cậu có thể làm cái gì?”
“… ” Hình Kính Dương gãi gãi đầu, “Bốc gạch?”
Thẩm Quân vươn tay xoa đầu cậu, “Bị cậu đùa như vậy, cũng thoải mái hơn nhiều.”
“Tôi không đùa, nói thật.”
“Được rồi.”
Hình Kính Dương cúi đầu, thanh âm nhàn nhạt, “… Thực sự là thật.”
Thẩm Quân dĩ nhiên không nghe được, hắn mở hộc bàn, lấy ra một cái kéo, “Cái này cho tôi.”
“Tôi biết nếu bây giờ đi cầu xin cha cậu thì chỉ như thêm dầu vào lửa, nhưng cậu nói cho tôi đi, tôi có thể làm gì cho chúng ta? Ngoại trừ chuyện cho cậu chịch… Tôi còn có thể vì cậu làm cái gì? Vì chúng ta làm cái gì? Thẩm Quân… Tôi…”
Người bị cậu ôm lấy, bên tai truyền đến thanh âm nghẹn ngào của Hình Kính Dương, Thẩm Quân cũng đỏ mắt, “Giao cho tôi, được không? Yên tâm, cha tôi sẽ không động đến cậu, ông ấy là kiểu người vô cùng nguyên tắc, cha sẽ chỉ trách tôi, không trách cậu.”
“Tôi không…”
“Biết là cậu không lo lắng chuyện này… ” Thẩm Quân giấu kéo vào sâu trong tay áo, “Nếu không vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không dùng đến nó.”
Một mình đi xuống lầu, bước lên xe. Cha hắn ngồi ở ghế lái, Thẩm Quân ngồi vào ghế phụ bên cạnh, gật đầu với ông, “Ba.”
“Ừm.”
“Ngày hôm qua con không nên đẩy ba.”
Thẩm Trường Thanh lái xe rời khỏi tiểu khu, vẻ mặt nghiêm nghị. “Những chuyện đã qua thì cứ để cho qua đi. Coi như ba cho con thời gian để suy nghĩ. Có thể quay lại là tốt rồi.”
“Nhưng mà ba……” Thẩm Quân quay đầu lại, nhìn thoáng qua điểm đến đang ghim trên màn hình, không nghĩ tới cái “vạn bất đắc dĩ” này lại tới nhanh như vậy. Hắn cắn răng, rút cây kéo dí vào cổ, “Ngài đi ngược đường rồi.”
Mũi kéo sắc nhọn bị nhấn chìm vào da thịt. Ba Thẩm vội vàng ngăn lại, “Con làm cái gì vậy?! Bỏ xuống!”
“Xin ngài về nhà.” Thẩm Quân lại tăng thêm một chút lực, “Con sẽ không tới sân bay, con không đi.” Máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra, không nhiều nhưng cũng đủ ghê người.
Thẩm Trường Thanh vừa buồn vừa giận, “Con uy hiếp ta?!”
Mẹ Thẩm vốn đứng sẵn dưới lầu chờ bọn họ, vừa thấy đầu xe đã chạy tới, thấy tình hình bên trong cũng bị doạ sợ, giơ tay đập bùm bụp lên cửa sổ xe, “Con trai, con trai mau buông… Con đừng dọa mẹ… Trường Thanh tôi xin ông! Cầu xin ông tha cho nó đi… Xin hãy buông tha nó đi!”
Tiếng khóc như ngất đi của mẹ khiến tay Thẩm Quân run lên, hắn biết chính mình bất hiếu, nhưng thật sự cũng không còn cách nào, nếu hiện tại không tranh thủ, hắn đừng mơ mà nghĩ đến chuyện trở về Thẩm Dương.
Thẩm Quân hạ giọng: “Từ bé đến lớn con chưa từng cầu xin ngài chuyện gì, chỉ một lần này, một lần này thôi.”
Thẩm Trường Thanh hận rèn sắt không thành thép, giơ ngón tay chỉ hắn, “Giỏi, giỏi lắm! Mày lớn cánh cũng cứng rồi! Đến mẹ cũng chống lưng cho mày… Ba quản không được mày! Ba… ” Ông muốn mở miệng, lại đột nhiên giống như bị rút cạn hết sức lực, cánh tay buông thõng, ngã ngửa ra ghế xe.
“Ba……” “Ba ———”
Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Thẩm Quân bị nhốt ở ngoài cửa, hắn nắm tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch trong tay, không nhúc nhích. Trong đầu hắn như có một cái máy tua chậm, yên lặng lặp đi lặp lại lời nói của bác sĩ lúc vừa rồi: Bởi vì bị kích thích mạnh nên tim đột ngột ngừng cung cấp máu lên não, xác suất sống sót nhiều nhất là 30%… 30%?
Hắn không hiểu, làm sao người ta lại có thể dùng xác suất để miêu tả sự sống và cái chết chứ? Sống tức là sống mà…
“Tiểu Quân, qua đây với mẹ.” Mẹ Thẩm còn chưa kịp lau khô nước mắt trên mặt, hướng về phía hắn dang rộng cánh tay, nụ cười cho dù chỉ còn lại chua xót nhưng tuyệt nhiên không hề mang theo chút oán giận nào. Mặc dù cha hắn sinh tử chưa rõ, mẹ hắn cũng chưa từng giận hắn.
Hai đầu gối như bị ngàn cân đè lên, phịch một tiếng, Thẩm Quân quỳ xuống trước mặt mẹ hắn, cổ cúi thật thấp, đầu cũng sắp vùi vào trong nền nhà, “Ba… “
“Ba sẽ kiên trì.” Mẹ Thẩm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, thanh âm kiên định: “Ông ấy còn có con và mẹ, ông ấy sẽ không nhẫn tâm như vậy.” Mẹ Thẩm ôm lấy hắn, nhỏ giọng lặp lại, “Sẽ không.”
“Con rất giống ba con… Đối với mọi người lúc nào cũng trưng ra cái dáng vẻ vừa lễ phép vừa xa cách, thoạt nhìn trông rất… lạnh lùng, khiến người ta cảm giác cái người này không thể nào hòa hợp nổi. Mà thực ra thì…” Mẹ Thẩm cười nhẹ một tiếng, “Hai người giống như băng vậy, ủ một chút là tan chảy ngay, vừa cương mà cũng vừa nhu.” Nghiêm Á Như nhẹ nhàng vuốt ve bóng lưng Thẩm Quân, “Con còn nhớ không? Lúc còn nhỏ, ba đem con mèo mà con nhặt về đi tặng cho người ta…”
“Là Đông Miên.” Thẩm Quân nghe mẹ hắn nói chuyện, cũng ngừng khóc.
“Đúng vậy, bởi vì nó ham ngủ, thích bám con, đã ngủ là ngủ trên bụng con suốt cả ngày, cho nên con liền đặt cho nó cái tên ấy… Sau đó bởi vì ba mang Đông Miên tặng cho người khác, con không chịu nói chuyện với ông ấy nguyên một tuần, còn trộm khóc nhè… Bài tập cũng không chịu làm…”
“Ai bảo ba mang nó đi tặng chứ.”
Nghiêm Á Như đỡ bờ vai của hắn, hỏi: “Con có biết vì sao không?”
“Ba nói…” Thẩm Quân nhớ lại, “Ba ghét mèo.”
“Ông ấy hẳn sẽ nói với con như vậy. Tiểu Quân… Chẳng lẽ con vẫn luôn không nhận ra sao? Con dị ứng với lông thú… Ba của con, từ trước đến nay đều là vì muốn tốt cho con.”
Ầm một tiếng.
Cửa mở.
Thẩm Quân lập tức đỡ mẹ hắn đứng dậy. Bà bắt lấy cánh tay bác sĩ, “Sao rồi? Bác sĩ Trương? Chồng tôi… “
“May mắn là cấp cứu kịp thời.” Trương Mẫn Đào lau cái trán đẫm mồ hôi: “Thẩm tiên sinh đã qua khỏi cơn nguy kịch.”
“… Cảm ơn! Cảm ơn bác sĩ!!!”
“Ngài đừng khóc, là Thẩm tiên sinh phúc lớn mạng lớn.” Bác sĩ Trương gỡ khẩu trang xuống, “Tiên sinh vẫn còn đang hôn mê, cần tiếp tục giữ lại quan sát, nếu tiên sinh tỉnh, mong người nhà hãy khống chế tốt cảm xúc, đừng ảnh hưởng tới người bệnh.”
“Vâng! Vâng ——” Mẹ Thẩm lau khô nước mắt, liên tục gật đầu.
Bác sĩ Trương đi rồi, Thẩm Trường Thanh bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Mẹ con hắn đồng thời hướng ánh mắt xuyên qua cửa kính pha lê, nhìn vào trong phòng.
Thẩm Quân vốn nghĩ rằng hắn cùng cha hắn sẽ phải giằng co đánh một trận thậi dài. Lại không ngờ cha hắn cứ như vậy mà ngã xuống. Khuôn mặt tái nhợt, cả người cắm đầy dây nhợ… chỉ để lại một mình hắn ở đây cùng tự trách.
Người ta nói, trên đời này có hai thứ không thể tính kế được, đó là người nhà và tình cảm.
Thế nhưng Thẩm Quân càng quá đáng hơn, thứ mà hắn tính kế chính là, tình cảm của người nhà.
Lấy cái chết ra uy hiếp ư?
Hắn suýt chút nữa đã trở thành tên đao phủ giết chết chính cha ruột mình.
Như vậy có thực sự tốt cho cậu ấy không?
Dù thế nào đi nữa thì… cũng đã chẳng quan trọng nữa rồi.
Thẩm Quân rút điện thoại ra, đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy,
“Hình Kính Dương, chúng ta gặp nhau đi.”
“Tự xuống dưới đi, đừng để cha đưa người lên, khiến người ta chê cười.”
Hình Kính Dương cũng đọc được tin nhắn, cậu đứng dậy, vén rèm lên, trông thấy hai chiếc ô tô đang đậu ở dưới lầu, “Hay là chúng ta chạy trốn đi, dù sao tôi cũng xem như là có sức…” Hình Kính Dương giữ lấy áo khoác Thẩm Quân, không cho hắn mặc, “Chỉ là có thể sẽ không có quần áo đắt tiền như vậy cho cậu mặc, nhưng nuôi sống cậu thì không thành vấn đề.”
Thẩm Quân đi theo sau Hình Kính Dương, hỏi: “Cậu có thể làm cái gì?”
“… ” Hình Kính Dương gãi gãi đầu, “Bốc gạch?”
Thẩm Quân vươn tay xoa đầu cậu, “Bị cậu đùa như vậy, cũng thoải mái hơn nhiều.”
“Tôi không đùa, nói thật.”
“Được rồi.”
Hình Kính Dương cúi đầu, thanh âm nhàn nhạt, “… Thực sự là thật.”
Thẩm Quân dĩ nhiên không nghe được, hắn mở hộc bàn, lấy ra một cái kéo, “Cái này cho tôi.”
“Tôi biết nếu bây giờ đi cầu xin cha cậu thì chỉ như thêm dầu vào lửa, nhưng cậu nói cho tôi đi, tôi có thể làm gì cho chúng ta? Ngoại trừ chuyện cho cậu chịch… Tôi còn có thể vì cậu làm cái gì? Vì chúng ta làm cái gì? Thẩm Quân… Tôi…”
Người bị cậu ôm lấy, bên tai truyền đến thanh âm nghẹn ngào của Hình Kính Dương, Thẩm Quân cũng đỏ mắt, “Giao cho tôi, được không? Yên tâm, cha tôi sẽ không động đến cậu, ông ấy là kiểu người vô cùng nguyên tắc, cha sẽ chỉ trách tôi, không trách cậu.”
“Tôi không…”
“Biết là cậu không lo lắng chuyện này… ” Thẩm Quân giấu kéo vào sâu trong tay áo, “Nếu không vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không dùng đến nó.”
Một mình đi xuống lầu, bước lên xe. Cha hắn ngồi ở ghế lái, Thẩm Quân ngồi vào ghế phụ bên cạnh, gật đầu với ông, “Ba.”
“Ừm.”
“Ngày hôm qua con không nên đẩy ba.”
Thẩm Trường Thanh lái xe rời khỏi tiểu khu, vẻ mặt nghiêm nghị. “Những chuyện đã qua thì cứ để cho qua đi. Coi như ba cho con thời gian để suy nghĩ. Có thể quay lại là tốt rồi.”
“Nhưng mà ba……” Thẩm Quân quay đầu lại, nhìn thoáng qua điểm đến đang ghim trên màn hình, không nghĩ tới cái “vạn bất đắc dĩ” này lại tới nhanh như vậy. Hắn cắn răng, rút cây kéo dí vào cổ, “Ngài đi ngược đường rồi.”
Mũi kéo sắc nhọn bị nhấn chìm vào da thịt. Ba Thẩm vội vàng ngăn lại, “Con làm cái gì vậy?! Bỏ xuống!”
“Xin ngài về nhà.” Thẩm Quân lại tăng thêm một chút lực, “Con sẽ không tới sân bay, con không đi.” Máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra, không nhiều nhưng cũng đủ ghê người.
Thẩm Trường Thanh vừa buồn vừa giận, “Con uy hiếp ta?!”
Mẹ Thẩm vốn đứng sẵn dưới lầu chờ bọn họ, vừa thấy đầu xe đã chạy tới, thấy tình hình bên trong cũng bị doạ sợ, giơ tay đập bùm bụp lên cửa sổ xe, “Con trai, con trai mau buông… Con đừng dọa mẹ… Trường Thanh tôi xin ông! Cầu xin ông tha cho nó đi… Xin hãy buông tha nó đi!”
Tiếng khóc như ngất đi của mẹ khiến tay Thẩm Quân run lên, hắn biết chính mình bất hiếu, nhưng thật sự cũng không còn cách nào, nếu hiện tại không tranh thủ, hắn đừng mơ mà nghĩ đến chuyện trở về Thẩm Dương.
Thẩm Quân hạ giọng: “Từ bé đến lớn con chưa từng cầu xin ngài chuyện gì, chỉ một lần này, một lần này thôi.”
Thẩm Trường Thanh hận rèn sắt không thành thép, giơ ngón tay chỉ hắn, “Giỏi, giỏi lắm! Mày lớn cánh cũng cứng rồi! Đến mẹ cũng chống lưng cho mày… Ba quản không được mày! Ba… ” Ông muốn mở miệng, lại đột nhiên giống như bị rút cạn hết sức lực, cánh tay buông thõng, ngã ngửa ra ghế xe.
“Ba……” “Ba ———”
Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Thẩm Quân bị nhốt ở ngoài cửa, hắn nắm tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch trong tay, không nhúc nhích. Trong đầu hắn như có một cái máy tua chậm, yên lặng lặp đi lặp lại lời nói của bác sĩ lúc vừa rồi: Bởi vì bị kích thích mạnh nên tim đột ngột ngừng cung cấp máu lên não, xác suất sống sót nhiều nhất là 30%… 30%?
Hắn không hiểu, làm sao người ta lại có thể dùng xác suất để miêu tả sự sống và cái chết chứ? Sống tức là sống mà…
“Tiểu Quân, qua đây với mẹ.” Mẹ Thẩm còn chưa kịp lau khô nước mắt trên mặt, hướng về phía hắn dang rộng cánh tay, nụ cười cho dù chỉ còn lại chua xót nhưng tuyệt nhiên không hề mang theo chút oán giận nào. Mặc dù cha hắn sinh tử chưa rõ, mẹ hắn cũng chưa từng giận hắn.
Hai đầu gối như bị ngàn cân đè lên, phịch một tiếng, Thẩm Quân quỳ xuống trước mặt mẹ hắn, cổ cúi thật thấp, đầu cũng sắp vùi vào trong nền nhà, “Ba… “
“Ba sẽ kiên trì.” Mẹ Thẩm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, thanh âm kiên định: “Ông ấy còn có con và mẹ, ông ấy sẽ không nhẫn tâm như vậy.” Mẹ Thẩm ôm lấy hắn, nhỏ giọng lặp lại, “Sẽ không.”
“Con rất giống ba con… Đối với mọi người lúc nào cũng trưng ra cái dáng vẻ vừa lễ phép vừa xa cách, thoạt nhìn trông rất… lạnh lùng, khiến người ta cảm giác cái người này không thể nào hòa hợp nổi. Mà thực ra thì…” Mẹ Thẩm cười nhẹ một tiếng, “Hai người giống như băng vậy, ủ một chút là tan chảy ngay, vừa cương mà cũng vừa nhu.” Nghiêm Á Như nhẹ nhàng vuốt ve bóng lưng Thẩm Quân, “Con còn nhớ không? Lúc còn nhỏ, ba đem con mèo mà con nhặt về đi tặng cho người ta…”
“Là Đông Miên.” Thẩm Quân nghe mẹ hắn nói chuyện, cũng ngừng khóc.
“Đúng vậy, bởi vì nó ham ngủ, thích bám con, đã ngủ là ngủ trên bụng con suốt cả ngày, cho nên con liền đặt cho nó cái tên ấy… Sau đó bởi vì ba mang Đông Miên tặng cho người khác, con không chịu nói chuyện với ông ấy nguyên một tuần, còn trộm khóc nhè… Bài tập cũng không chịu làm…”
“Ai bảo ba mang nó đi tặng chứ.”
Nghiêm Á Như đỡ bờ vai của hắn, hỏi: “Con có biết vì sao không?”
“Ba nói…” Thẩm Quân nhớ lại, “Ba ghét mèo.”
“Ông ấy hẳn sẽ nói với con như vậy. Tiểu Quân… Chẳng lẽ con vẫn luôn không nhận ra sao? Con dị ứng với lông thú… Ba của con, từ trước đến nay đều là vì muốn tốt cho con.”
Ầm một tiếng.
Cửa mở.
Thẩm Quân lập tức đỡ mẹ hắn đứng dậy. Bà bắt lấy cánh tay bác sĩ, “Sao rồi? Bác sĩ Trương? Chồng tôi… “
“May mắn là cấp cứu kịp thời.” Trương Mẫn Đào lau cái trán đẫm mồ hôi: “Thẩm tiên sinh đã qua khỏi cơn nguy kịch.”
“… Cảm ơn! Cảm ơn bác sĩ!!!”
“Ngài đừng khóc, là Thẩm tiên sinh phúc lớn mạng lớn.” Bác sĩ Trương gỡ khẩu trang xuống, “Tiên sinh vẫn còn đang hôn mê, cần tiếp tục giữ lại quan sát, nếu tiên sinh tỉnh, mong người nhà hãy khống chế tốt cảm xúc, đừng ảnh hưởng tới người bệnh.”
“Vâng! Vâng ——” Mẹ Thẩm lau khô nước mắt, liên tục gật đầu.
Bác sĩ Trương đi rồi, Thẩm Trường Thanh bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Mẹ con hắn đồng thời hướng ánh mắt xuyên qua cửa kính pha lê, nhìn vào trong phòng.
Thẩm Quân vốn nghĩ rằng hắn cùng cha hắn sẽ phải giằng co đánh một trận thậi dài. Lại không ngờ cha hắn cứ như vậy mà ngã xuống. Khuôn mặt tái nhợt, cả người cắm đầy dây nhợ… chỉ để lại một mình hắn ở đây cùng tự trách.
Người ta nói, trên đời này có hai thứ không thể tính kế được, đó là người nhà và tình cảm.
Thế nhưng Thẩm Quân càng quá đáng hơn, thứ mà hắn tính kế chính là, tình cảm của người nhà.
Lấy cái chết ra uy hiếp ư?
Hắn suýt chút nữa đã trở thành tên đao phủ giết chết chính cha ruột mình.
Như vậy có thực sự tốt cho cậu ấy không?
Dù thế nào đi nữa thì… cũng đã chẳng quan trọng nữa rồi.
Thẩm Quân rút điện thoại ra, đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy,
“Hình Kính Dương, chúng ta gặp nhau đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.