Chương 93: Kế sách
Tiết Mặc Thành Hải
24/05/2022
Lý An Đăng nhìn xuống hố nói. "Có hai lựa chọn, hoặc là đứng ở đây, gọi bọn chúng lên, nhưng mà chúng sẽ dễ đi vào đường cùng. Thứ hai là nhảy xuống đánh thức chúng, cũng là tự nhảy vào đường cùng."
"Bần tăng không rõ lắm! Nghe qua không có sự lựa chọn nào hay ho lắm! Hay là lại oẳn tù tì?" Bất U đáp.
Lý An Đăng không hiểu tại sao Bất U lại có đam mê với bộ môn mang tính chất biểu quyết. Hắn hết sức trầm ngâm nói. "Tôi có kế sách này! Tôi ở trên đây phục kích bọn chúng, trưởng lão xông vào cấm địa, ừm, không tệ!"
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Bất U giật mình, nhưng cũng đồng ý. "Đại sư tranh thủ giúp bần tăng!"
Lý An Đăng gật đầu, lấy ra bốn cây gậy sắt kéo dài, đóng xuống bốn vị trí cân xứng. Lại đem một miếng nhôm hình vuông, xếp ra mấy lớp thành mặt bàn đặt phía trên. Trải một tấm vải vàng, hoàn tất pháp đàn.
Đáng lý thứ này để dành đi cắm trại mới đúng.
Bất U nhàn nhã lê lết kim thiền trượng đi đến mép hố. "Cái bọn nghiệt súc này nằm im thật làm cho ta bị tâm lý! Cũng may là mình tương đối đẹp trai!"
Dứt lời anh phóng thẳng xuống dưới, tiếng áo lọng vào nhau.
"Bịch" một tiếng, biết là đã chạm đất, Lý An Đăng ngó theo thầm tán dương. Trên đời này còn có người liều mạng nhảy vào ổ cương thi.
Mọi thứ ở trên pháp đàn đều có độ linh ứng mạnh mẽ. Một cái lư hương đồng, cắm vào trong bộ cờ ngũ hành. Hai cây nến đỏ, một cây đèn dầu, đều thắp sáng. Một chén mực chu sa, Lý An Đăng còn cắt ngón tay nhỏ mấy giọt máu vào. Trọng yếu vẫn có một chén đựng gạo nếp, đặt phía trước, đốt nén hương cắm lên.
Sau cùng là kính bát quái úp xuống pháp đàn, đồng thời một tay rút ra Kim Tiền Kiếm.
Nó là một cây kiếm nhỏ, chiều dài chỉ bằng hai gang tay, trong khi đó phần tay cầm chiếm gần phân nửa. Toàn bộ đều dùng những đồng tiền vàng xếp theo chiều rộng, bên trong mỗi đồng tiến có lỗ thủng ô vuông, những sợi chỉ đỏ sẽ luồng qua mấy chỗ này, kết dính đồng tiền với nhau.
Pháp khí này là món đồ đối phó cương thi rất tốt, quan trọng đồng tiền vàng mang cát khí, người sử dụng nó vô cùng may mắn.
Ngược lại người bên dưới không hề may mắn...
Bất U đang đối diện một con mèo rừng, mập mạp phải mười mấy kí lô gam chứ không ít. Anh còn không biết rõ nó ăn phải thuốc súng gì, mèo rừng kêu gào rất đáng sợ, nhe hàm răng, phóng đến.
Trên người nó rất nhiều vằn đen, đôi mắt to khủng bố, hai chi trước nhe ra mười móng vuốt dài như nhón tay của người.
Bất U xoay kim thiền trượng, đập vào đầu mèo rừng. Nó kêu lên thảm thiết, chưa chạm vào người, gục xuống dưới chân Bất U. Anh chuẩn bị xoè ra nụ cười nhạt.
Từ phía sau, một con bò tót vạm vỡ cắm đầu về phía Bất U, dùng cặp sừng hung mãnh húc lên. Bất U không có phòng bị, chỉ nghe sau lưng đau điếng, trực tiếp văng ngửa mặt lên trời.
Tự tại trên không trung, Bất U hoa tay múa chân, sau đó nặng nề rơi xuống. Anh chống kim thiền trượng bò dậy, đằng kia bò tót lại chạy đến. Anh liền búng người nhảy qua một bên, bò tót đâm trượt.
Lộn một vòng trên đất, Bất U nhanh chóng đứng lên, lúc này nhận ra phía trước là rất nhiều cặp mắt đang nhìn mình. Giống như tất cả động vật nơi hoang dã tụ hội về đây.
Những con yêu thi hay tất cả cương thi đều ngu ngốc lắm, nhưng chúng có chung đặc điểm là đoàn kết, chủ yếu không tự tấn công nhau mà nhắm đến con người.
Bất U liên tiếp co dãn cơ mặt, quay lưng lại, trên vai vác kim thiền trượng, nhúng mạnh nhảy lên đưa bàn tay chụp vào mép hố.
"Ngũ linh liệt vị, hoán trấn ngũ phương. Thủy hoàng hộ hồn, đan lão vệ hình. Hạo linh thị phách, hắc đế nhiếp sanh. Trung ương hoàng đế, thống ngự vạn chân. Nguyên hoàng cáo hạ, u dạ khai quang. Tội tiêu bắc phủ, danh liệt nam xương. Kim lục định tịch, ngọc tự trừ ương. Châu lăng luyện chất, phi thần thái thương. Tam quan cửu phủ, vô cực thần hương. Phổ thụ khai độ, thượng sanh thiên đường."
Phía trên Lý An Đăng vừa khai triển một đoạn dài chú ngữ, đốt Hộ Đàn Phù, khiến cho pháp đàn nhận được thần lực càng thêm mạnh mẽ.
Hắn bắt đầu dùng bút phiêu mực, không có vẽ lên giấy, hắn lật tấm kính bát quái, chính xác vẽ trên mặt kính.
Mà Bất U đã đưa một phần tư cơ thể trèo lên. Lý An Đăng nhìn cũng thấy, phía sau Bất U còn có mấy con vật đang đeo bám cứng ngắc. Hình như là không muốn buông tha cho anh ta, gương mặt anh ta cũng tỏ ra thống khổ.
"Dã man quá!" Lý An Đăng nhăn mặt nói.
Hai cánh tay Bất U dần trượt xuống không mấy khả quan, gương mặt anh ta theo đó tuột xuống. "Đại sư, anh... Khốn nạn!"
Lý An Đăng đã vẽ xong Sát Thi Phù lên kính bát quái. Sau đó hắn lấy trong ba lô cây gậy đã trộm của Lê Yến Xuân.
Nhớ lại lúc đó, hắn ôm Lê Yến Xuân, nếu quay chậm lại sẽ thấy bàn tay hắn thò vào giỏ cô ta.
Hắn kéo gậy dài ra, đây là một cây gậy tự sướng, hắn đem kính bát quái cố định ở đầu gậy. Sau đó giơ lên cao, sao cho tấm kính chiếu xuống đây. Hắn nhìn được gương mặt nhìn trên đó, thầm nghĩ thứ này quả nhiên tiện lợi.
Thông thường, thuật sĩ có thể nhờ một đồng đạo đứng ở vị trí cao hơn dùng kính bát quái chiếu xuống, hoặc lợi dụng những cành cây trên cao. Lý An Đăng không có đồng đạo, hắn phải tự nhờ chính mình.
Hắn rời khỏi pháp đàn, đem theo gậy tự sướng và Kim Tiền Kiếm. Di chuyển lại gần hố, hắn cảnh giác lặng lẽ nhìn xuống. "Trưởng lão! Trưởng lão!"
Một con thỏ lông xám từ bên dưới phóng lên, hai cây răng cửa của nó dài hơn cả cái đầu nó. Lý An Đăng giật mình lui lại, đem kính bát quái chiếu xuống, tức khắc Kim Tiền Kiếm tản mát một màu đỏ sáng.
Hắn chém vào thỏ xám, đánh nó rách bụng kêu lên thảm thiết, văng trở lại xuống dưới.
Tranh thủ, hắn rải một lớp gạo nếp dưới chân, sau đó nặn một giọt máu xuống hố, dẫn yêu thi lên đây.
Một vật thể bay đến, Lý An Đăng liền lui lại, nhưng vật thể không đạp lên gạo nếp. Lý An Đăng nhận ra nó bay trên cao, là một con đại bàng.
Đại bàng là vua trên không trung, tốc độ nhanh, nó bay một mạch đến. Tuy nhiên nó đâm đầu trên trần nhà bằng đá một cái, đôi cánh bị chao đảo xuống.
Lý An Đăng chỉ còn cách chém cho nó rụng lông, nó cũng như thỏ xám bị chém lòi ruột, dịch đen tanh hôi chảy xuống.
Phía bên dưới, Bất U tỏ ra tích cực xoay chuyển tình thế, bao vây xung quanh anh toàn là nghiệt súc. Anh dùng kim thiền trượng vừa đánh vừa phải chống đỡ, đa số là chống đỡ.
Sau một lát đánh nhau, Bất U vác kim thiền trượng chạy đi, phía sau một đoàn nghiệt súc đuổi theo.
Phía trên, Lý An Đăng nhảy ra đằng sau pháp đàn, có hơn mười con yêu thi đã đạp qua gạo nếp. Hắn đem dùng bút lông chấm mực lên đồng tiền đầu của Kim Tiền Kiếm, sau đó chỉ kiếm về trước.
Đồng tiền rời khỏi thân kiếm, bắn nhanh về phía trước. Vừa lúc chạm vào bầy thú, đồng tiền nổ ra thành trăm mảnh, những con trúng đạn ré lên.
Tiếp tục chấm thêm miếng mực vào đồng tiền kế tiếp, Lý An Đăng như cũ bắn ra đồng tiền đó. "Bụp!" Một đám lông cùng dịch đen văng ra như mưa.
Thêm một bầy yêu thi từ bên dưới xông lên, luống cuống gạo nếp đen xì bên dưới như một lớp nhựa đường. Lý An Đăng lại ném ra một cái, đồng tiền như ánh chớp vụt qua, "Bụp!" Toàn bộ tan nát.
"Bần tăng không rõ lắm! Nghe qua không có sự lựa chọn nào hay ho lắm! Hay là lại oẳn tù tì?" Bất U đáp.
Lý An Đăng không hiểu tại sao Bất U lại có đam mê với bộ môn mang tính chất biểu quyết. Hắn hết sức trầm ngâm nói. "Tôi có kế sách này! Tôi ở trên đây phục kích bọn chúng, trưởng lão xông vào cấm địa, ừm, không tệ!"
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Bất U giật mình, nhưng cũng đồng ý. "Đại sư tranh thủ giúp bần tăng!"
Lý An Đăng gật đầu, lấy ra bốn cây gậy sắt kéo dài, đóng xuống bốn vị trí cân xứng. Lại đem một miếng nhôm hình vuông, xếp ra mấy lớp thành mặt bàn đặt phía trên. Trải một tấm vải vàng, hoàn tất pháp đàn.
Đáng lý thứ này để dành đi cắm trại mới đúng.
Bất U nhàn nhã lê lết kim thiền trượng đi đến mép hố. "Cái bọn nghiệt súc này nằm im thật làm cho ta bị tâm lý! Cũng may là mình tương đối đẹp trai!"
Dứt lời anh phóng thẳng xuống dưới, tiếng áo lọng vào nhau.
"Bịch" một tiếng, biết là đã chạm đất, Lý An Đăng ngó theo thầm tán dương. Trên đời này còn có người liều mạng nhảy vào ổ cương thi.
Mọi thứ ở trên pháp đàn đều có độ linh ứng mạnh mẽ. Một cái lư hương đồng, cắm vào trong bộ cờ ngũ hành. Hai cây nến đỏ, một cây đèn dầu, đều thắp sáng. Một chén mực chu sa, Lý An Đăng còn cắt ngón tay nhỏ mấy giọt máu vào. Trọng yếu vẫn có một chén đựng gạo nếp, đặt phía trước, đốt nén hương cắm lên.
Sau cùng là kính bát quái úp xuống pháp đàn, đồng thời một tay rút ra Kim Tiền Kiếm.
Nó là một cây kiếm nhỏ, chiều dài chỉ bằng hai gang tay, trong khi đó phần tay cầm chiếm gần phân nửa. Toàn bộ đều dùng những đồng tiền vàng xếp theo chiều rộng, bên trong mỗi đồng tiến có lỗ thủng ô vuông, những sợi chỉ đỏ sẽ luồng qua mấy chỗ này, kết dính đồng tiền với nhau.
Pháp khí này là món đồ đối phó cương thi rất tốt, quan trọng đồng tiền vàng mang cát khí, người sử dụng nó vô cùng may mắn.
Ngược lại người bên dưới không hề may mắn...
Bất U đang đối diện một con mèo rừng, mập mạp phải mười mấy kí lô gam chứ không ít. Anh còn không biết rõ nó ăn phải thuốc súng gì, mèo rừng kêu gào rất đáng sợ, nhe hàm răng, phóng đến.
Trên người nó rất nhiều vằn đen, đôi mắt to khủng bố, hai chi trước nhe ra mười móng vuốt dài như nhón tay của người.
Bất U xoay kim thiền trượng, đập vào đầu mèo rừng. Nó kêu lên thảm thiết, chưa chạm vào người, gục xuống dưới chân Bất U. Anh chuẩn bị xoè ra nụ cười nhạt.
Từ phía sau, một con bò tót vạm vỡ cắm đầu về phía Bất U, dùng cặp sừng hung mãnh húc lên. Bất U không có phòng bị, chỉ nghe sau lưng đau điếng, trực tiếp văng ngửa mặt lên trời.
Tự tại trên không trung, Bất U hoa tay múa chân, sau đó nặng nề rơi xuống. Anh chống kim thiền trượng bò dậy, đằng kia bò tót lại chạy đến. Anh liền búng người nhảy qua một bên, bò tót đâm trượt.
Lộn một vòng trên đất, Bất U nhanh chóng đứng lên, lúc này nhận ra phía trước là rất nhiều cặp mắt đang nhìn mình. Giống như tất cả động vật nơi hoang dã tụ hội về đây.
Những con yêu thi hay tất cả cương thi đều ngu ngốc lắm, nhưng chúng có chung đặc điểm là đoàn kết, chủ yếu không tự tấn công nhau mà nhắm đến con người.
Bất U liên tiếp co dãn cơ mặt, quay lưng lại, trên vai vác kim thiền trượng, nhúng mạnh nhảy lên đưa bàn tay chụp vào mép hố.
"Ngũ linh liệt vị, hoán trấn ngũ phương. Thủy hoàng hộ hồn, đan lão vệ hình. Hạo linh thị phách, hắc đế nhiếp sanh. Trung ương hoàng đế, thống ngự vạn chân. Nguyên hoàng cáo hạ, u dạ khai quang. Tội tiêu bắc phủ, danh liệt nam xương. Kim lục định tịch, ngọc tự trừ ương. Châu lăng luyện chất, phi thần thái thương. Tam quan cửu phủ, vô cực thần hương. Phổ thụ khai độ, thượng sanh thiên đường."
Phía trên Lý An Đăng vừa khai triển một đoạn dài chú ngữ, đốt Hộ Đàn Phù, khiến cho pháp đàn nhận được thần lực càng thêm mạnh mẽ.
Hắn bắt đầu dùng bút phiêu mực, không có vẽ lên giấy, hắn lật tấm kính bát quái, chính xác vẽ trên mặt kính.
Mà Bất U đã đưa một phần tư cơ thể trèo lên. Lý An Đăng nhìn cũng thấy, phía sau Bất U còn có mấy con vật đang đeo bám cứng ngắc. Hình như là không muốn buông tha cho anh ta, gương mặt anh ta cũng tỏ ra thống khổ.
"Dã man quá!" Lý An Đăng nhăn mặt nói.
Hai cánh tay Bất U dần trượt xuống không mấy khả quan, gương mặt anh ta theo đó tuột xuống. "Đại sư, anh... Khốn nạn!"
Lý An Đăng đã vẽ xong Sát Thi Phù lên kính bát quái. Sau đó hắn lấy trong ba lô cây gậy đã trộm của Lê Yến Xuân.
Nhớ lại lúc đó, hắn ôm Lê Yến Xuân, nếu quay chậm lại sẽ thấy bàn tay hắn thò vào giỏ cô ta.
Hắn kéo gậy dài ra, đây là một cây gậy tự sướng, hắn đem kính bát quái cố định ở đầu gậy. Sau đó giơ lên cao, sao cho tấm kính chiếu xuống đây. Hắn nhìn được gương mặt nhìn trên đó, thầm nghĩ thứ này quả nhiên tiện lợi.
Thông thường, thuật sĩ có thể nhờ một đồng đạo đứng ở vị trí cao hơn dùng kính bát quái chiếu xuống, hoặc lợi dụng những cành cây trên cao. Lý An Đăng không có đồng đạo, hắn phải tự nhờ chính mình.
Hắn rời khỏi pháp đàn, đem theo gậy tự sướng và Kim Tiền Kiếm. Di chuyển lại gần hố, hắn cảnh giác lặng lẽ nhìn xuống. "Trưởng lão! Trưởng lão!"
Một con thỏ lông xám từ bên dưới phóng lên, hai cây răng cửa của nó dài hơn cả cái đầu nó. Lý An Đăng giật mình lui lại, đem kính bát quái chiếu xuống, tức khắc Kim Tiền Kiếm tản mát một màu đỏ sáng.
Hắn chém vào thỏ xám, đánh nó rách bụng kêu lên thảm thiết, văng trở lại xuống dưới.
Tranh thủ, hắn rải một lớp gạo nếp dưới chân, sau đó nặn một giọt máu xuống hố, dẫn yêu thi lên đây.
Một vật thể bay đến, Lý An Đăng liền lui lại, nhưng vật thể không đạp lên gạo nếp. Lý An Đăng nhận ra nó bay trên cao, là một con đại bàng.
Đại bàng là vua trên không trung, tốc độ nhanh, nó bay một mạch đến. Tuy nhiên nó đâm đầu trên trần nhà bằng đá một cái, đôi cánh bị chao đảo xuống.
Lý An Đăng chỉ còn cách chém cho nó rụng lông, nó cũng như thỏ xám bị chém lòi ruột, dịch đen tanh hôi chảy xuống.
Phía bên dưới, Bất U tỏ ra tích cực xoay chuyển tình thế, bao vây xung quanh anh toàn là nghiệt súc. Anh dùng kim thiền trượng vừa đánh vừa phải chống đỡ, đa số là chống đỡ.
Sau một lát đánh nhau, Bất U vác kim thiền trượng chạy đi, phía sau một đoàn nghiệt súc đuổi theo.
Phía trên, Lý An Đăng nhảy ra đằng sau pháp đàn, có hơn mười con yêu thi đã đạp qua gạo nếp. Hắn đem dùng bút lông chấm mực lên đồng tiền đầu của Kim Tiền Kiếm, sau đó chỉ kiếm về trước.
Đồng tiền rời khỏi thân kiếm, bắn nhanh về phía trước. Vừa lúc chạm vào bầy thú, đồng tiền nổ ra thành trăm mảnh, những con trúng đạn ré lên.
Tiếp tục chấm thêm miếng mực vào đồng tiền kế tiếp, Lý An Đăng như cũ bắn ra đồng tiền đó. "Bụp!" Một đám lông cùng dịch đen văng ra như mưa.
Thêm một bầy yêu thi từ bên dưới xông lên, luống cuống gạo nếp đen xì bên dưới như một lớp nhựa đường. Lý An Đăng lại ném ra một cái, đồng tiền như ánh chớp vụt qua, "Bụp!" Toàn bộ tan nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.