Chương 73: Nấu đậu
Tiết Mặc Thành Hải
24/05/2022
Đứng dậy, Lý An Đăng nói một câu mà thầy pháp trong phim nào cũng hay nói. "Nhà ông có thù oán với ai không?"
Lão Đinh nói cũng như phim. "Nhà tôi làm ăn lương thiện, làm gì đắc tội với ai?"
Kinh nghiệm xem phim, Lý An Đăng đoán không sai lắm. Hắn xoa cằm nghĩ, đúng ha, nếu dễ dàng như vậy làm gì đến phiên hắn ăn đây.
Lão Đinh nhìn hắn nghiêm túc, lo cho Cẩu hơn, nói. "Quỷ đói, vậy... Là quỷ làm sao?"
Lý An Đăng lắc đầu, nhìn lão Đinh. "Bao giờ ông chạy xe? Có thể ngưng việc hai ngày không?"
Công việc chính của lão là lái xe bò, đồng ra đồng vô, hắn sợ lão phải mất tiền.
"Sao lại không? Tôi có mỗi thằng cháu, muốn tôi bỏ việc cũng được! Dù sao chúng tôi sống cũng ở đất này, chết làm ma đất này, có rau ăn rau..."
Lý An Đăng đưa tay ngăn lại, không cần lão Đinh trình bày hết cho hắn. Hắn đã hiểu rồi. "Chỉ cần hai ngày, quan trọng, ngày mai không cho Cẩu bước ra khỏi nhà, chuyện còn lại tôi tự có sắp xếp!"
Lão Đinh cúi đầu cảm ơn, nhanh đưa Cẩu quay trở lại nhà gỗ. Lý An Đăng nhìn theo, trong lòng suy nghĩ, vừa quay người đã gặp bốn người kia đứng trong nhà nhìn hắn.
Vào nhà, hắn giải thoát sự hiếu kỳ cho họ, kể lại câu chuyện của lão Đinh. Cuối cùng vẫn là nhắc đến quỷ đói U Minh, khiến cho cả đám hít hà.
Một con quỷ khiến cho cả thôn điêu đứng sao, không đúng, chính xác là cả vùng. Bất U chấp tay nhẹ nhàng tuyên phật hiệu, nói. "Bần tăng chưa nghe qua, có giống quỷ đói thông thường không?"
Nhưng bác Năm biết loài quỷ này, nhìn Bất U nói đạo. "Tên gọi là như vậy, thực chất không phải là quỷ, cũng không phải là yêu!"
"Lạ như thế này?" Bất U sờ lên đầu trọc nói.
Lý An Đăng đồng tình với bác Năm. "Những chấp niệm, khổ đau của con người, nhiều nhất là tham sân si, hình thành nên quỷ đói U Minh. Có tên gọi như vậy vì chúng bên dưới U Minh Giới, không phải trên nhân gian. Chúng không từ linh hồn của con người hoá thành quỷ nên không phải là quỷ.
Nhưng, chỉ có pháp sư mới có thể dùng 'Sát Phù', lựa chọn một ngày oi bức gọi là 'Sát Nhật', đem quỷ đói U Minh lên nhân gian.
Người bị pháp sư nhắm đến, quỷ đói U Minh sẽ ăn sinh khí người đó, để lại vết bầm đen. Cách khoảng ba ngày, quỷ đói U Minh sẽ đi ăn một lần, khiến cho vết bầm đen lan dần từ chân đến đầu, nếu đến đầu nạn nhân sẽ chết."
Lão Đinh nói Cẩu bị hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba. Lý An Đăng nhìn thời tiết không thích hợp, có lẽ đến ngày mai quỷ đói U Minh lại đến.
Mà đến giờ nó đi ăn thì khó mà trốn thoát, nó đã xác định được sinh khí muốn ăn. Cho dù có thanh lý môn hộ, lão Đinh không cách nào đưa Cẩu chạy khỏi.
Bất U tỏ ra trừ gian diệt bạo nói. "Vậy bao giờ chúng ta sẽ đấu với nó?"
Bác Năm ngẩn ra. "Không thể, loại này thì pháp khí không có tác dụng!"
Lý An Đăng tiếp lời. "Không sai! Quỷ đói U Minh ăn sinh khí, ăn cả năng lượng, những loại pháp thuật tấn công nó đều vô ích, nó chỉ cần ăn. Mà nếu như đánh nhau lâu dài, nó ăn nhiều năng lượng càng mạnh hơn!"
Đây là lần đầu hắn chạm phải quỷ đói U Minh. Không phải quỷ, nhưng sức mạnh giống như Ác quỷ. Trắng trợn mà nói hắn không có khả năng độ hoá, mà độ hoá không thành công thì bị nó cho vào miệng một thể.
Cho nên hắn sẽ không dại dột đi đánh nhau với nó. Ai cũng có yếu điểm, yếu điểm của quỷ đói U Minh là chữ Đói. Một khi nó đói bụng quá, ăn không được đối tượng sẽ quay lại cắn trả người đã triệu hồi nó lên nhân gian.
Lý An Đăng không ý kiến, pháp sư triệu hồi quỷ đói U Minh là người ác, hắn sẽ không chút nào quan tâm đến da mặt kẻ này.
Chẳng qua sau khi xử lý xong, để lại mười một cô hồn dã quỷ trong vùng, hắn lại phải đau đầu. Trường hợp bị quỷ hại chết, âm linh sẽ trở thành cô hồn hoặc làm "thị giả" cho hung thủ. Mà quỷ đói U Minh đơn thuần ăn no, không muốn có thị giả.
Chuyện này tính sau.
Đầu tiên là cần một cái cây, 100% thiên nhiên. Hắn nhờ bác Năm chút chuyện.
Bác Năm qua nhà lão Đinh, gọi lão đi chặt cây, sau đó tìm nghệ nhân đẽo thành hai tấm lệnh bài gỗ. Lão Đinh xách rìu định làm thì nhớ lại, nói moá nó trong thôn không có nghệ nhân. Bác Năm ngẩn ra, nói moá nó tìm thợ mộc đi.
Lý An Đăng tự mình đi ra chợ, hắn nghĩ gần, hỏi thăm thôn dân thì đã cuốc bộ 3km, lúc về trong tay là bịch đậu đen, tổng đi được 6km. Hắn mới tự nói chính mình ngu, không dùng xe bò của lão Đinh.
Trong nhà, hắn đốt bảy cây nhang, cắm xuống lư hương. Trọng yếu chính là pháp đàn quay về hướng bắc.
Lại qua nhà lão Đinh mượn cái nồi đất, vác cả bếp lò. Về chỗ cũ, đổ nước vào trong cùng đậu đen đã mua, đặt lên bếp lò, đương nhiên chuẩn bị nấu đậu.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai chờ mong, còn tưởng rằng đang nấu chè.
Thật ra Lý An Đăng làm « Ẩn Gia Pháp», giúp nhóc Cẩu qua tai kiếp này.
Hắn cầm Triệu Đẩu Phù. "Thiên tắc linh, địa tắc linh, tả thủ chỉ bắc đẩu, hữu thủ chỉ thất tinh, thiên thượng nhị thập bát tú, thị ngô sở quản đầu đới bắc đẩu thất tinh, cước đạp cửu khúc hoàng hà, ngô phụng thượng giới huyết tử, ngô thị hạ giới ty nạn nhân, ngô phù thôn đậu, nhân bất kiến ngô đẳng, thu đậu tiện thị nhân cấp cấp như luật lệnh."
Bùa cháy lên, hắn ném xuống bếp lò nhóm lửa. Việc còn lại là chờ nước nóng, nấu đậu cho chín.
Lúc mở nắp, mùi đậu bốc lên. Hắn gọi hai cô gái phía sau. Bất quá vừa quay lại, trên tay Lê Yến Xuân và Tiểu Mai là chén. Haiz, hắn đâu cần chén.
Hắn thảo luận điểm nóng, giao nhiệm vụ vớt đậu ra ngoài phơi cho khô, hai cô gái tuyệt vọng.
Hoàn tất, Lê Yến Xuân hỏi hắn làm gì. Hắn nói cô đếm ra 49 hạt đậu, chia thành bốn phần. Lê Yến Xuân nghĩ một hồi lâu, không cách nào làm được.
Lý An Đăng nói. "Cô học lớp mấy rồi?"
"Tôi học đại học!" Lê Yến Xuân tức giận đáp. Dù sao thì con số 49 không thể chia, dùng máy tính sẽ ra số thập phân, cái này là đậu đen thì tách ra thế nào.
"49 chia bốn rất đơn giản, tôi chỉ nói một lần thôi!"
Lý An Đăng nói làm Lê Yến Xuân hồi hộp hết sức, chẳng lẽ có phép tính đơn giản mà cô không biết sao. Cô lên đại học, mà hắn suốt ngày xiếc khỉ còn giỏi toán hơn sao.
"Chia ba phần 12 hạt đậu, còn lại dư 13 hạt đậu."
Lê Yến Xuân đen mặt. "Chia không đều!"
Lý An Đăng cười. "Tôi có nói chia đều hồi nào?"
Kết quả hắn bị gõ lên đầu một cái.
Lý An Đăng xoa đầu nhìn theo, Lê Yến Xuân quả là xinh đẹp, lấn sương ngạo tuyết, bất quá có hơi tàn bạo.
Một hồi, hắn nhận lấy bốn phần đậu đen, dùng bốn tấm Lục Giáp Phù gói lại. Những thứ này đưa cho lão Đinh, cho lão chôn xuống đất, vị trí bốn góc xung quanh nhà.
Đến chiều, lệnh bài gỗ khẩn trương hoàn thành. Lão Đinh mang về, Lý An Đăng dùng chu sa vẽ bùa trên lệnh bài. Sau đó hắn kêu lão Đinh an tâm về nhà, đêm nay ngủ sẽ không có xảy ra chuyện gì.
Lão Đinh thở phào, nói. "Cảm ơn cậu, à, cảm ơn thầy! Không có thầy gia đình chúng tôi không biết làm thế nào!"
"Ha ha, hôm nay không có gì, ngày mai mới có!"
"Ặc..."
Có gì phải ngạc nhiên, những thứ hôm nay hắn chỉ chuẩn bị thôi. Phương pháp nấu đậu tốn thời gian cả buổi, nếu đợi quỷ đói U Minh đến mới làm có lẽ ăn chè thật.
(Tết cận kề, không khí thật dễ chịu mọi người nhỉ?)
Lão Đinh nói cũng như phim. "Nhà tôi làm ăn lương thiện, làm gì đắc tội với ai?"
Kinh nghiệm xem phim, Lý An Đăng đoán không sai lắm. Hắn xoa cằm nghĩ, đúng ha, nếu dễ dàng như vậy làm gì đến phiên hắn ăn đây.
Lão Đinh nhìn hắn nghiêm túc, lo cho Cẩu hơn, nói. "Quỷ đói, vậy... Là quỷ làm sao?"
Lý An Đăng lắc đầu, nhìn lão Đinh. "Bao giờ ông chạy xe? Có thể ngưng việc hai ngày không?"
Công việc chính của lão là lái xe bò, đồng ra đồng vô, hắn sợ lão phải mất tiền.
"Sao lại không? Tôi có mỗi thằng cháu, muốn tôi bỏ việc cũng được! Dù sao chúng tôi sống cũng ở đất này, chết làm ma đất này, có rau ăn rau..."
Lý An Đăng đưa tay ngăn lại, không cần lão Đinh trình bày hết cho hắn. Hắn đã hiểu rồi. "Chỉ cần hai ngày, quan trọng, ngày mai không cho Cẩu bước ra khỏi nhà, chuyện còn lại tôi tự có sắp xếp!"
Lão Đinh cúi đầu cảm ơn, nhanh đưa Cẩu quay trở lại nhà gỗ. Lý An Đăng nhìn theo, trong lòng suy nghĩ, vừa quay người đã gặp bốn người kia đứng trong nhà nhìn hắn.
Vào nhà, hắn giải thoát sự hiếu kỳ cho họ, kể lại câu chuyện của lão Đinh. Cuối cùng vẫn là nhắc đến quỷ đói U Minh, khiến cho cả đám hít hà.
Một con quỷ khiến cho cả thôn điêu đứng sao, không đúng, chính xác là cả vùng. Bất U chấp tay nhẹ nhàng tuyên phật hiệu, nói. "Bần tăng chưa nghe qua, có giống quỷ đói thông thường không?"
Nhưng bác Năm biết loài quỷ này, nhìn Bất U nói đạo. "Tên gọi là như vậy, thực chất không phải là quỷ, cũng không phải là yêu!"
"Lạ như thế này?" Bất U sờ lên đầu trọc nói.
Lý An Đăng đồng tình với bác Năm. "Những chấp niệm, khổ đau của con người, nhiều nhất là tham sân si, hình thành nên quỷ đói U Minh. Có tên gọi như vậy vì chúng bên dưới U Minh Giới, không phải trên nhân gian. Chúng không từ linh hồn của con người hoá thành quỷ nên không phải là quỷ.
Nhưng, chỉ có pháp sư mới có thể dùng 'Sát Phù', lựa chọn một ngày oi bức gọi là 'Sát Nhật', đem quỷ đói U Minh lên nhân gian.
Người bị pháp sư nhắm đến, quỷ đói U Minh sẽ ăn sinh khí người đó, để lại vết bầm đen. Cách khoảng ba ngày, quỷ đói U Minh sẽ đi ăn một lần, khiến cho vết bầm đen lan dần từ chân đến đầu, nếu đến đầu nạn nhân sẽ chết."
Lão Đinh nói Cẩu bị hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba. Lý An Đăng nhìn thời tiết không thích hợp, có lẽ đến ngày mai quỷ đói U Minh lại đến.
Mà đến giờ nó đi ăn thì khó mà trốn thoát, nó đã xác định được sinh khí muốn ăn. Cho dù có thanh lý môn hộ, lão Đinh không cách nào đưa Cẩu chạy khỏi.
Bất U tỏ ra trừ gian diệt bạo nói. "Vậy bao giờ chúng ta sẽ đấu với nó?"
Bác Năm ngẩn ra. "Không thể, loại này thì pháp khí không có tác dụng!"
Lý An Đăng tiếp lời. "Không sai! Quỷ đói U Minh ăn sinh khí, ăn cả năng lượng, những loại pháp thuật tấn công nó đều vô ích, nó chỉ cần ăn. Mà nếu như đánh nhau lâu dài, nó ăn nhiều năng lượng càng mạnh hơn!"
Đây là lần đầu hắn chạm phải quỷ đói U Minh. Không phải quỷ, nhưng sức mạnh giống như Ác quỷ. Trắng trợn mà nói hắn không có khả năng độ hoá, mà độ hoá không thành công thì bị nó cho vào miệng một thể.
Cho nên hắn sẽ không dại dột đi đánh nhau với nó. Ai cũng có yếu điểm, yếu điểm của quỷ đói U Minh là chữ Đói. Một khi nó đói bụng quá, ăn không được đối tượng sẽ quay lại cắn trả người đã triệu hồi nó lên nhân gian.
Lý An Đăng không ý kiến, pháp sư triệu hồi quỷ đói U Minh là người ác, hắn sẽ không chút nào quan tâm đến da mặt kẻ này.
Chẳng qua sau khi xử lý xong, để lại mười một cô hồn dã quỷ trong vùng, hắn lại phải đau đầu. Trường hợp bị quỷ hại chết, âm linh sẽ trở thành cô hồn hoặc làm "thị giả" cho hung thủ. Mà quỷ đói U Minh đơn thuần ăn no, không muốn có thị giả.
Chuyện này tính sau.
Đầu tiên là cần một cái cây, 100% thiên nhiên. Hắn nhờ bác Năm chút chuyện.
Bác Năm qua nhà lão Đinh, gọi lão đi chặt cây, sau đó tìm nghệ nhân đẽo thành hai tấm lệnh bài gỗ. Lão Đinh xách rìu định làm thì nhớ lại, nói moá nó trong thôn không có nghệ nhân. Bác Năm ngẩn ra, nói moá nó tìm thợ mộc đi.
Lý An Đăng tự mình đi ra chợ, hắn nghĩ gần, hỏi thăm thôn dân thì đã cuốc bộ 3km, lúc về trong tay là bịch đậu đen, tổng đi được 6km. Hắn mới tự nói chính mình ngu, không dùng xe bò của lão Đinh.
Trong nhà, hắn đốt bảy cây nhang, cắm xuống lư hương. Trọng yếu chính là pháp đàn quay về hướng bắc.
Lại qua nhà lão Đinh mượn cái nồi đất, vác cả bếp lò. Về chỗ cũ, đổ nước vào trong cùng đậu đen đã mua, đặt lên bếp lò, đương nhiên chuẩn bị nấu đậu.
Lê Yến Xuân và Tiểu Mai chờ mong, còn tưởng rằng đang nấu chè.
Thật ra Lý An Đăng làm « Ẩn Gia Pháp», giúp nhóc Cẩu qua tai kiếp này.
Hắn cầm Triệu Đẩu Phù. "Thiên tắc linh, địa tắc linh, tả thủ chỉ bắc đẩu, hữu thủ chỉ thất tinh, thiên thượng nhị thập bát tú, thị ngô sở quản đầu đới bắc đẩu thất tinh, cước đạp cửu khúc hoàng hà, ngô phụng thượng giới huyết tử, ngô thị hạ giới ty nạn nhân, ngô phù thôn đậu, nhân bất kiến ngô đẳng, thu đậu tiện thị nhân cấp cấp như luật lệnh."
Bùa cháy lên, hắn ném xuống bếp lò nhóm lửa. Việc còn lại là chờ nước nóng, nấu đậu cho chín.
Lúc mở nắp, mùi đậu bốc lên. Hắn gọi hai cô gái phía sau. Bất quá vừa quay lại, trên tay Lê Yến Xuân và Tiểu Mai là chén. Haiz, hắn đâu cần chén.
Hắn thảo luận điểm nóng, giao nhiệm vụ vớt đậu ra ngoài phơi cho khô, hai cô gái tuyệt vọng.
Hoàn tất, Lê Yến Xuân hỏi hắn làm gì. Hắn nói cô đếm ra 49 hạt đậu, chia thành bốn phần. Lê Yến Xuân nghĩ một hồi lâu, không cách nào làm được.
Lý An Đăng nói. "Cô học lớp mấy rồi?"
"Tôi học đại học!" Lê Yến Xuân tức giận đáp. Dù sao thì con số 49 không thể chia, dùng máy tính sẽ ra số thập phân, cái này là đậu đen thì tách ra thế nào.
"49 chia bốn rất đơn giản, tôi chỉ nói một lần thôi!"
Lý An Đăng nói làm Lê Yến Xuân hồi hộp hết sức, chẳng lẽ có phép tính đơn giản mà cô không biết sao. Cô lên đại học, mà hắn suốt ngày xiếc khỉ còn giỏi toán hơn sao.
"Chia ba phần 12 hạt đậu, còn lại dư 13 hạt đậu."
Lê Yến Xuân đen mặt. "Chia không đều!"
Lý An Đăng cười. "Tôi có nói chia đều hồi nào?"
Kết quả hắn bị gõ lên đầu một cái.
Lý An Đăng xoa đầu nhìn theo, Lê Yến Xuân quả là xinh đẹp, lấn sương ngạo tuyết, bất quá có hơi tàn bạo.
Một hồi, hắn nhận lấy bốn phần đậu đen, dùng bốn tấm Lục Giáp Phù gói lại. Những thứ này đưa cho lão Đinh, cho lão chôn xuống đất, vị trí bốn góc xung quanh nhà.
Đến chiều, lệnh bài gỗ khẩn trương hoàn thành. Lão Đinh mang về, Lý An Đăng dùng chu sa vẽ bùa trên lệnh bài. Sau đó hắn kêu lão Đinh an tâm về nhà, đêm nay ngủ sẽ không có xảy ra chuyện gì.
Lão Đinh thở phào, nói. "Cảm ơn cậu, à, cảm ơn thầy! Không có thầy gia đình chúng tôi không biết làm thế nào!"
"Ha ha, hôm nay không có gì, ngày mai mới có!"
"Ặc..."
Có gì phải ngạc nhiên, những thứ hôm nay hắn chỉ chuẩn bị thôi. Phương pháp nấu đậu tốn thời gian cả buổi, nếu đợi quỷ đói U Minh đến mới làm có lẽ ăn chè thật.
(Tết cận kề, không khí thật dễ chịu mọi người nhỉ?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.