Chương 33: Tướng công
Tiết Mặc Thành Hải
24/05/2022
Lý An Đăng về phòng, đóng kín tất cả cửa, đèn cũng tắt đi. Hắn bắt đầu hành động trong cái không gian âm trầm. Hắn kéo một cái bàn, phía trên bàn đặt một tấm kính, không cần quá to. Nếu có kính đồng là tốt nhất, thời nay khó tìm nên dùng loại thủy ngân vẫn được.
Kính là vật thể phản chiếu không gian ba chiều, đối với đạo thuật, kính là cánh cửa kết nối âm dương, có thể đưa quỷ từ bên ngoài vào, quỷ lại cũng từ dưới cõi âm mà lên.
Tấm kính được dựng đứng trên mặt bàn, đốt năm cây nến đỏ xếp thành hình chữ Thập, bốn cây đặt bốn góc bàn, cây thứ năm đặt vào trung gian.
Lấy máu linh điểu đã chuẩn bị, dưới chân mỗi cây nến nhỏ ba giọt máu, trên mặt kính là năm giọt máu.
Đốt lên một tấm bùa gọi là Khai Lộ Phù, ngón tay chấm máu linh điểu thoa lên hai mắt.
Quỷ đâu chưa thấy xuất hiện, trước mắt Lý An Đăng có hai quầng mắt đỏ ửng, ánh nến phản chiếu vào. Trông hắn cũng không thua kém bao nhiêu quỷ.
Đứng đối diện gương, hắn nhìn vào, suýt nữa doạ chính mình. "Ta đáng sợ như vậy sao?"
Trong điều kiện tối tăm, tấm kính cũng không phản chiếu rõ ràng, nếu là người bình thường sớm sinh ảo giác. Lý An Đăng bình tâm tĩnh trí nhìn, tấm kính như nhoè đi, để lại một gương mặt trên kính.
Lý An Đăng cau mày, gương mặt đó dĩ nhiên không phải là hắn. Gương mặt có làn da đen sạm, đầy lỗ thủng như một cái tổ ong úp lên.
Lúc này có một bàn tay đẩy gương mặt đó qua một bên. "Tránh ra nào!"
Một người mặc quan phục đen, đội mũ ô sa, ngược lại gương mặt khôi ngô thanh tú.
"Văn Phán Quan, thất lễ, vừa rồi là..."
Văn Phán Quan trong gương cười. "Đó là tạp dịch chỗ của ta!"
Lý An Đăng thở phào. "Ta còn tưởng đây là tác hại của phẫu thuật thẩm mỹ quá đà!"1
Văn Phán Quan không nao núng, bàn tay sờ mặt nói. "Ta chưa đủ soái hay sao?"
"Ta đùa, đại nhân là số 1!" Lý An Đăng nói. "Ta có chuyện muốn nhờ đại nhân đây!"
Sau đó hắn đưa ra thông tin Tô Khả Ái.
Văn Phán Quan bắt đầu lật sách. "Tô Khả Ái, hai mươi lăm tuổi. Cô ta làm quỷ thủ mộ, đã bị loại rồi! Nhưng không sao, đại sư có thể đưa cô ta xuống Địa Phủ bảo lãnh!"
"Chuyện này ta biết! Đa tạ đại nhân, ta không làm phiền nữa, ta sẽ đốt tiền giấy!"
Đợi cho Văn Phán Quan hoàn toàn biến mất, Lý An Đăng bật đèn, vào trong rửa mặt.
Ra ngoài, hắn thu dọn đồ đạc, sau đó mới thả ra Tô Khả Ái, sơ lược cho cô ta nghe một chút.
"Tuy bây giờ tôi chưa có khả năng, nhưng nhất định sẽ đưa cô xuống Địa Phủ!" Lý An Đăng cũng rất khó nói, miễn cưỡng nói được bao nhiêu đó.
"Đại sư đừng bận tâm, tôi là quỷ, đợi thêm một trăm năm cũng không vấn đề!"
Lý An Đăng gật đầu. "Vậy tôi an tâm rồi, tôi sẽ không sống đến một trăm năm đâu, rất nhanh cô được đi!"
Miệng hắn nói ra như vậy, thực chất hắn không cần phải chết. Nếu hắn chết, còn có thể giúp đỡ cho ai. Hắn chỉ đang đợi đến khi đủ trình độ, tự mình làm phán quan, chính hắn sẽ đưa cô đi đầu thai.
Đang lúc này bụng hắn lại cuồn cuộn kêu, hắn đi ngoài nhà đến một quán bánh bao.
Trong quán ăn hôm nay quá vắng, Lý An Đăng gọi hai cái bánh bao, mà một cái để riêng đĩa bên đối diện. Hắn mới cho Tô Khả Ái ngồi ghế ngay đó, đốt một cây nhang cắm lên bàn.
Tô Khả Ái mở to mắt. "Đại sư không sợ người khác nhìn thấy sao?"
"Có chứ, mà quán không có ai!" Lý An Đăng ngắt một miếng bánh ném vào mồm. "Bất quá chủ quán nhìn sẽ hiểu, nghĩ là thói quen cúng cho thân nhân thôi!"
Tô Khả Ái nhìn xuống đĩa. "Đã lâu rồi tôi không thấy thứ này, tôi nhớ, trước đây ba tôi cũng hay mua bánh bao!"
Nhắc đến ba cô ta, Lý An Đăng lại nhớ đến sư phụ, ngẫu hứng nói. "Tôi có một người sư phụ cũng rất thích ăn!"
"Thật sao?"
"Cô có thích không?"
Tô Khả Ái nhắm mắt lại. "Thật thơm!"
Cúng cho quỷ hồn, nếu đánh ngay tâm trạng càng tốt. Thực chất quỷ trên dương gian không ăn, nhưng nếu ngay thứ họ thích, họ sẽ sinh ra hảo cảm. Điểm này còn tốt hơn so với cúng thật nhiều đồ ăn nhưng lại không có thành ý.
Cũng như Thổ Địa Công. Ở Việt Nam, có tích Thổ Địa Công bị ngộ độc chết, sau này theo tập tục, người ta hay ăn một phần thức ăn trước bàn thờ, phần còn lại đem cúng cũng không vấn đề. Người ta cũng chú trọng những thứ lúc Thổ Địa Công còn sống như chuối, heo quay.
Thật ra thì, mỗi địa phương đều có Thổ Địa Công khác nhau. Thổ Địa Công cũng như một quỷ hồn lâu năm, có nhiều âm đức, được phong làm quan, quản lý địa binh tiểu quỷ.
Dù không phải ngay sở thích lúc còn sống, Thổ Địa Công thấy chúng ta rất có ý tứ, sinh hảo cảm. Điểm này không phải tự nhiên xuất phát.
Cũng như Tô Khả Ái, trông cô ta rất vui.
Về đến phòng, Lý An Đăng nằm xuống ngủ ngay, đánh một giấc đến xế chiều.
Nhưng đến khi hắn dậy, Trần Đại Long còn chưa chịu dậy.
Định ra ngoài dạo một lát, điện thoại vừa reo. Lý An Đăng nhìn vào thì thấy dãy số lạ. Mà số nào đối với hắn cũng lạ, hắn làm gì biết lưu danh bạ, nhưng hắn có cảm giác đây là số chưa từng gọi hắn.
Không nghĩ đến là Lê Yến Xuân. "Tên lừa gạt, định trốn trong nhà luôn sao?"
"Thì ra là cô, sao lại có số tôi?"
"Tên ngốc, mẹ tôi có số của anh, tôi có thì bất ngờ lắm hả?"
Lý An Đăng không biết giải thích câu nói này, cười khổ. "Được rồi, có chuyện gì?"
"Hưm! Có mỹ nữ bên dưới đến tìm anh này!"
"Mỹ nữ?" Lý An Đăng suy nghĩ một chút. "Không có, nhầm rồi!"
"Tôi không biết, anh cứ xuống, đừng để người ta làm phiền tôi!" Nói xong Lê Yến Xuân cúp máy.
Vừa lúc Trần Đại Long vừa rửa mặt xong, cũng định đi ra ngoài.
"A, đi cùng tôi, xuống gặp mỹ nữ!"
Trần Đại Long nghe nói thì vuốt vuốt mái tóc. "Thật sao? Bạn anh hả?"
"Xuống thì biết!"
Cả hai cùng Cục Than xuống bên dưới, đi thẳng ra ngoài. Lê Yến Xuân thì không thấy đâu, lúc này đằng trước có hai cô gái.
"Quả thật là mỹ nữ!" Trần Đại Long nói, cậu không ngờ Lý An Đăng lại quen được mỹ nữ. Cậu liền vuốt tóc thêm lần nữa.
"Phấn khích như vậy sao?" Lý An Đăng cười.
Bốn người gặp nhau. Hai cô gái chính là Tuyết Liên cùng Tuyết Tình, trên tay Tuyết Tình còn có Tiểu Ngọc.
Cục Than nhìn Tiểu Ngọc không kiềm chế được liền sủa.
"Ngao!" Tiểu Ngọc ỷ có Tuyết Tình nên nhiệt tình đáp trả, có giỏi nhảy lên đây.
Lý An Đăng công nhận với Trần Đại Long, hai cô em này đúng là mỹ nữ. Nhưng... Hắn làm gì quen biết, rõ ràng nhầm địa chỉ.
"Là..."
Tuyết Tình chưa kịp đi nửa bước, Tuyết Liên kéo lại, thay mặt bước lên nói.
"@#₫_&-+%*"
Trần Đại Long có chút rối loạn não bộ. "Ngôn ngữ miền cao?"
Lý An Đăng nói. "Ra là người Miêu tộc!"
Tuyết Tình mới đi lên. "Chị, không cần thử, tướng công đương nhiên biết Miêu ngữ!"
"Trời trời, biết nói tiếng ta còn giả bộ? Mỹ nữ này lạ thật!" Trần Đại Long đang lẩm bẩm, đột nhiên có chút hoảng hốt. "Tướng công?"
Cậu giật giật áo Lý An Đăng. "Anh làm tướng công từ khi nào?"
Lý An Đăng cũng hơi khó hiểu, hắn làm tướng công từ khi nào. "Hai cô, không biết có nhầm lẫn gì ở đây?"
"Chúng ta đi về, hắn không thừa nhận!" Tuyết Liên hoả khí bốc lên định đi về.
"Khoan đã, để em!" Tuyết Tình đưa một tấm phong thư cho Lý An Đăng. "Tướng công xem đi!"
Trần Đại Long nghe hai chữ này suýt nữa cười lộn ruột, không ngừng nhìn Lý An Đăng trêu chọc.
Lý An Đăng càng khó chịu, nhận tấm phong thư. Hắn bắt đầu xem, đến một đoạn nào đó, hai con mắt hắn như sắp rơi xuống bên dưới.
Sau đó hắn nhìn qua Trần Đại Long, nở một nụ cười quỷ dị.
Kính là vật thể phản chiếu không gian ba chiều, đối với đạo thuật, kính là cánh cửa kết nối âm dương, có thể đưa quỷ từ bên ngoài vào, quỷ lại cũng từ dưới cõi âm mà lên.
Tấm kính được dựng đứng trên mặt bàn, đốt năm cây nến đỏ xếp thành hình chữ Thập, bốn cây đặt bốn góc bàn, cây thứ năm đặt vào trung gian.
Lấy máu linh điểu đã chuẩn bị, dưới chân mỗi cây nến nhỏ ba giọt máu, trên mặt kính là năm giọt máu.
Đốt lên một tấm bùa gọi là Khai Lộ Phù, ngón tay chấm máu linh điểu thoa lên hai mắt.
Quỷ đâu chưa thấy xuất hiện, trước mắt Lý An Đăng có hai quầng mắt đỏ ửng, ánh nến phản chiếu vào. Trông hắn cũng không thua kém bao nhiêu quỷ.
Đứng đối diện gương, hắn nhìn vào, suýt nữa doạ chính mình. "Ta đáng sợ như vậy sao?"
Trong điều kiện tối tăm, tấm kính cũng không phản chiếu rõ ràng, nếu là người bình thường sớm sinh ảo giác. Lý An Đăng bình tâm tĩnh trí nhìn, tấm kính như nhoè đi, để lại một gương mặt trên kính.
Lý An Đăng cau mày, gương mặt đó dĩ nhiên không phải là hắn. Gương mặt có làn da đen sạm, đầy lỗ thủng như một cái tổ ong úp lên.
Lúc này có một bàn tay đẩy gương mặt đó qua một bên. "Tránh ra nào!"
Một người mặc quan phục đen, đội mũ ô sa, ngược lại gương mặt khôi ngô thanh tú.
"Văn Phán Quan, thất lễ, vừa rồi là..."
Văn Phán Quan trong gương cười. "Đó là tạp dịch chỗ của ta!"
Lý An Đăng thở phào. "Ta còn tưởng đây là tác hại của phẫu thuật thẩm mỹ quá đà!"1
Văn Phán Quan không nao núng, bàn tay sờ mặt nói. "Ta chưa đủ soái hay sao?"
"Ta đùa, đại nhân là số 1!" Lý An Đăng nói. "Ta có chuyện muốn nhờ đại nhân đây!"
Sau đó hắn đưa ra thông tin Tô Khả Ái.
Văn Phán Quan bắt đầu lật sách. "Tô Khả Ái, hai mươi lăm tuổi. Cô ta làm quỷ thủ mộ, đã bị loại rồi! Nhưng không sao, đại sư có thể đưa cô ta xuống Địa Phủ bảo lãnh!"
"Chuyện này ta biết! Đa tạ đại nhân, ta không làm phiền nữa, ta sẽ đốt tiền giấy!"
Đợi cho Văn Phán Quan hoàn toàn biến mất, Lý An Đăng bật đèn, vào trong rửa mặt.
Ra ngoài, hắn thu dọn đồ đạc, sau đó mới thả ra Tô Khả Ái, sơ lược cho cô ta nghe một chút.
"Tuy bây giờ tôi chưa có khả năng, nhưng nhất định sẽ đưa cô xuống Địa Phủ!" Lý An Đăng cũng rất khó nói, miễn cưỡng nói được bao nhiêu đó.
"Đại sư đừng bận tâm, tôi là quỷ, đợi thêm một trăm năm cũng không vấn đề!"
Lý An Đăng gật đầu. "Vậy tôi an tâm rồi, tôi sẽ không sống đến một trăm năm đâu, rất nhanh cô được đi!"
Miệng hắn nói ra như vậy, thực chất hắn không cần phải chết. Nếu hắn chết, còn có thể giúp đỡ cho ai. Hắn chỉ đang đợi đến khi đủ trình độ, tự mình làm phán quan, chính hắn sẽ đưa cô đi đầu thai.
Đang lúc này bụng hắn lại cuồn cuộn kêu, hắn đi ngoài nhà đến một quán bánh bao.
Trong quán ăn hôm nay quá vắng, Lý An Đăng gọi hai cái bánh bao, mà một cái để riêng đĩa bên đối diện. Hắn mới cho Tô Khả Ái ngồi ghế ngay đó, đốt một cây nhang cắm lên bàn.
Tô Khả Ái mở to mắt. "Đại sư không sợ người khác nhìn thấy sao?"
"Có chứ, mà quán không có ai!" Lý An Đăng ngắt một miếng bánh ném vào mồm. "Bất quá chủ quán nhìn sẽ hiểu, nghĩ là thói quen cúng cho thân nhân thôi!"
Tô Khả Ái nhìn xuống đĩa. "Đã lâu rồi tôi không thấy thứ này, tôi nhớ, trước đây ba tôi cũng hay mua bánh bao!"
Nhắc đến ba cô ta, Lý An Đăng lại nhớ đến sư phụ, ngẫu hứng nói. "Tôi có một người sư phụ cũng rất thích ăn!"
"Thật sao?"
"Cô có thích không?"
Tô Khả Ái nhắm mắt lại. "Thật thơm!"
Cúng cho quỷ hồn, nếu đánh ngay tâm trạng càng tốt. Thực chất quỷ trên dương gian không ăn, nhưng nếu ngay thứ họ thích, họ sẽ sinh ra hảo cảm. Điểm này còn tốt hơn so với cúng thật nhiều đồ ăn nhưng lại không có thành ý.
Cũng như Thổ Địa Công. Ở Việt Nam, có tích Thổ Địa Công bị ngộ độc chết, sau này theo tập tục, người ta hay ăn một phần thức ăn trước bàn thờ, phần còn lại đem cúng cũng không vấn đề. Người ta cũng chú trọng những thứ lúc Thổ Địa Công còn sống như chuối, heo quay.
Thật ra thì, mỗi địa phương đều có Thổ Địa Công khác nhau. Thổ Địa Công cũng như một quỷ hồn lâu năm, có nhiều âm đức, được phong làm quan, quản lý địa binh tiểu quỷ.
Dù không phải ngay sở thích lúc còn sống, Thổ Địa Công thấy chúng ta rất có ý tứ, sinh hảo cảm. Điểm này không phải tự nhiên xuất phát.
Cũng như Tô Khả Ái, trông cô ta rất vui.
Về đến phòng, Lý An Đăng nằm xuống ngủ ngay, đánh một giấc đến xế chiều.
Nhưng đến khi hắn dậy, Trần Đại Long còn chưa chịu dậy.
Định ra ngoài dạo một lát, điện thoại vừa reo. Lý An Đăng nhìn vào thì thấy dãy số lạ. Mà số nào đối với hắn cũng lạ, hắn làm gì biết lưu danh bạ, nhưng hắn có cảm giác đây là số chưa từng gọi hắn.
Không nghĩ đến là Lê Yến Xuân. "Tên lừa gạt, định trốn trong nhà luôn sao?"
"Thì ra là cô, sao lại có số tôi?"
"Tên ngốc, mẹ tôi có số của anh, tôi có thì bất ngờ lắm hả?"
Lý An Đăng không biết giải thích câu nói này, cười khổ. "Được rồi, có chuyện gì?"
"Hưm! Có mỹ nữ bên dưới đến tìm anh này!"
"Mỹ nữ?" Lý An Đăng suy nghĩ một chút. "Không có, nhầm rồi!"
"Tôi không biết, anh cứ xuống, đừng để người ta làm phiền tôi!" Nói xong Lê Yến Xuân cúp máy.
Vừa lúc Trần Đại Long vừa rửa mặt xong, cũng định đi ra ngoài.
"A, đi cùng tôi, xuống gặp mỹ nữ!"
Trần Đại Long nghe nói thì vuốt vuốt mái tóc. "Thật sao? Bạn anh hả?"
"Xuống thì biết!"
Cả hai cùng Cục Than xuống bên dưới, đi thẳng ra ngoài. Lê Yến Xuân thì không thấy đâu, lúc này đằng trước có hai cô gái.
"Quả thật là mỹ nữ!" Trần Đại Long nói, cậu không ngờ Lý An Đăng lại quen được mỹ nữ. Cậu liền vuốt tóc thêm lần nữa.
"Phấn khích như vậy sao?" Lý An Đăng cười.
Bốn người gặp nhau. Hai cô gái chính là Tuyết Liên cùng Tuyết Tình, trên tay Tuyết Tình còn có Tiểu Ngọc.
Cục Than nhìn Tiểu Ngọc không kiềm chế được liền sủa.
"Ngao!" Tiểu Ngọc ỷ có Tuyết Tình nên nhiệt tình đáp trả, có giỏi nhảy lên đây.
Lý An Đăng công nhận với Trần Đại Long, hai cô em này đúng là mỹ nữ. Nhưng... Hắn làm gì quen biết, rõ ràng nhầm địa chỉ.
"Là..."
Tuyết Tình chưa kịp đi nửa bước, Tuyết Liên kéo lại, thay mặt bước lên nói.
"@#₫_&-+%*"
Trần Đại Long có chút rối loạn não bộ. "Ngôn ngữ miền cao?"
Lý An Đăng nói. "Ra là người Miêu tộc!"
Tuyết Tình mới đi lên. "Chị, không cần thử, tướng công đương nhiên biết Miêu ngữ!"
"Trời trời, biết nói tiếng ta còn giả bộ? Mỹ nữ này lạ thật!" Trần Đại Long đang lẩm bẩm, đột nhiên có chút hoảng hốt. "Tướng công?"
Cậu giật giật áo Lý An Đăng. "Anh làm tướng công từ khi nào?"
Lý An Đăng cũng hơi khó hiểu, hắn làm tướng công từ khi nào. "Hai cô, không biết có nhầm lẫn gì ở đây?"
"Chúng ta đi về, hắn không thừa nhận!" Tuyết Liên hoả khí bốc lên định đi về.
"Khoan đã, để em!" Tuyết Tình đưa một tấm phong thư cho Lý An Đăng. "Tướng công xem đi!"
Trần Đại Long nghe hai chữ này suýt nữa cười lộn ruột, không ngừng nhìn Lý An Đăng trêu chọc.
Lý An Đăng càng khó chịu, nhận tấm phong thư. Hắn bắt đầu xem, đến một đoạn nào đó, hai con mắt hắn như sắp rơi xuống bên dưới.
Sau đó hắn nhìn qua Trần Đại Long, nở một nụ cười quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.