Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
Chương 170: Warlock cũng là con người
Hỏa Chi Cao Hứng
24/07/2018
Claire đặt chiếc bánh xuống, sau khi tán gẫu được vài câu thì cô liền
rời đi. Xét cho cùng, người ta cũng chỉ muốn thể hiện phép lịch sự, đến
chào hỏi với hàng xóm mới một chút nên cũng sẽ không nói gì quá dài
dòng.
Tuy nhiên trong lúc trò chuyện, Evanson đã phát hiện ra rằng cô gái khiến tim anh đập nhanh ban nãy có mở một cửa hàng bên cạnh cửa hàng anh, hơn nữa cửa hàng đó cũng bán những đồ dùng thần bí.
Theo lí mà nói, bán cùng một mặt hàng thì đều là đối thủ, huống hồ đây còn là một người kinh doanh món đồ tương tự mở tiệm ngay sát vách. Nhưng Evanson căn bản không hề suy xét gì về việc liệu cô ả này có cướp mất công việc kinh doanh này không?
Thay vào đó, anh ta lại nghĩ rằng cô gái này không sợ buôn bán ế ẩm à?
Cô không nhìn thấy cả cái con phố này thì cửa hàng của tôi là ế ẩm nhất à. Bây giờ cô lại dám bán cùng một mặt hàng với tôi, chắc nhà cô có nhiều tiền quá muốn đem một ít ra đốt hả?
“Nhất định không được có bộ dạng của kẻ háo sắc, sàm sỡ con nhà người ta, như vậy sẽ dọa người ta chạy mất đó. Chả biết vừa nãy ai đã nói câu tương tự như vậy nhỉ?”
Sarah chế giễu Evanson: “Kết quả là nhìn thấy gái đẹp thì chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngực của người ta?”
“Đâu có.” Evanson dùng ngón trỏ quệt một cái lên chiếc bánh kem rồi đưa lên miếng nếm thử:
“Mùi vị cũng được đấy, lúc nãy tôi chỉ là quan sát cẩn thận chiếc bánh kem này thôi, nếu có thời gian tôi cũng muốn làm một cái.”
Sarah: “Để làm quà đáp lễ à?”
Evanson: “Đúng vậy.”
“Xinh thì xinh thật đấy, chỉ tiếc là ngực quá bé, chắc cũng chỉ cỡ B thôi nhỉ?”
Sarah híp híp mắt, hỏi Evanson.
“Vô lý.” Evanson lỡ mồm cãi lại: “Của người ta rõ ràng là cỡ 36E.”
“Oái...”
Evanson vừa nói xong liền hối hận luôn, câu vừa rồi có khác gì tự vả mình một phát đâu.
“36E á? Ha ha.”
Quả nhiên, Sarah mang theo bộ dạng đắc ý khi vạch mặt được Evanson, cô nói:
“Không phải ngài bảo rằng là chỉ chăm chú nhìn chiếc bánh kem thôi sao? Thế nào mà lại biết rõ vòng ngực của người ta thế?”
“Thì... thì là...” Trong nháy mắt, mặt Evanson cứng ngắc luôn, hoảng hốt lấp liếm:
“Tôi cũng chỉ chẳng may liếc nhìn có một cái mà thôi, hơn nữa cái liếc đấy tôi cũng nhìn bằng ánh mắt thuần túy chỉ là thưởng thức thôi.”
Cuối cùng anh chỉ vào Sarah và nói:
“Hiểu rồi chứ? Tôi là thưởng thức, đừng có đánh đồng với cái ánh mắt háo sắc của cô.”
Mới liếc mắt có một cái mà đã biết rõ số đo vòng ngực của người ta rồi? Ngài từ bao giờ lại có kĩ năng lợi hại vậy? Sarah đâu tin lời nói dối này, cô nhìn nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Evanson rồi hỏi:
“Sao nào? Ngài động lòng rồi hả? Nếu không thì sao ngài lại lúng túng thế kia.”
“Rung động?" Sao có chuyện đó được.” Evanson phủ nhận theo phản xạ.
“Tôi là một Succubus đấy.” Sarah nói:
“Ngài không cảm thấy muốn giấu tôi về chuyện tình cảm là một chuyện rất khó sao?”
Trong thế giới của các loài Demon thì Succubus là loài có giác quan nhạy cảm nhất về vấn đề tình yêu, trong số những phép thuật của Warlock lúc mới bắt đầu thì việc môi giới triệu hồi Succubus không thể thiếu một vật phẩm tràn đầy tình ái được.
“Haizz, được rồi, tôi thừa nhận.”
Evanson thấy mình không thể giấu được nữa, chỉ còn nước bất đắc dĩ nói:
“Tôi đúng là có chút rung động thật, nhưng thế thì đã làm sao?”
Mặc dù Evanson là một Warlock nhưng Warlock cũng là con người mà, đúng là phải khống chế dục vọng thật nhưng cũng không đến nỗi khép kín xung quanh, đi làm hòa thượng chứ. Anh là một người thanh niên chuẩn men mới 21 tuổi, mong muốn được yêu đương thì có gì quá đáng sao? Huống hồ...
“Ngay cả Sarah cô cũng có mục tiêu rồi, dựa vào cái gì mà tôi còn phải chịu kiếp độc thân chứ?”
Evanson oán than: “Mấy năm nay, cả ngày cứ phải nhìn những đôi trai gái âu yếm nắm tay nhau trên đường phố, ân ân ái ái, cô có biết tôi phải ăn bao nhiêu “thức ăn cho chó” (1) rồi không?”
Evanson vừa nói xong, Sarah còn chưa kịp phát biểu câu gì thì Habbs đang nằm nhoài phơi nắng ngoài cửa đột nhiên ngẩng cái đầu lâu của nó lên nhìn Evanson một lúc lâu rồi hú lên một cái, sau đó thì lao thẳng ra bên ngoài.
“Hử, Habbs nó có vấn đề à?” Evanson hỏi.
“Đi xem Hachimi bảo bối của nó.” Sarah nói:
“Ai bảo ngài đang yên đang lành lại nhắc đến thức ăn cho chó làm gì. Lần trước đống thức ăn ngon lành của nó bị cướp đi nên mới khiến nó sinh ra sợ hãi, cảnh giác. Nó lại tưởng là ngài định đem hết số thức ăn mà nó đã giấu đi cơ.”
“Thức ăn cho chó mà tôi nhắc đến không phải với ý đó đâu!” Evanson sau khi đã hiểu ra thì muốn phát điên luôn, giật giật tóc của mình rồi than.
Ba hôm sau.
“Tại sao lại như vậy chứ? Không thể như thế được.”
Evanson lẩm bẩm phủ nhận. Bởi vì mấy hôm nay việc buôn bán bên tiệm nhà Claire lại thực sự khá tốt.
Bạn thấy đấy, đều là cùng bán các đồ dùng thần bí cả, vị trí cửa hàng lại còn sát cạnh nhau, dựa vào đâu mà cửa hàng của người ta thì làm ăn phát đạt còn tiệm của mình thì từ khi khai trương đến nay thỉnh thoảng mới có một, hai khách? Vừa mới so sánh hai bên với nhau mà đã khiến Evanson suýt nữa thì khóc ngất trong nhà vệ sinh.
“Không được, mình phải sang xem thử.” Evanson quyết định sẽ đi thăm dò nguyên nhân.
“Xùy, muốn đi thăm người ta thì thì cứ đi thôi, lại còn giả vờ giả vịt làm gì?”
Làm như là ngài rất quan tâm đến tình hình buôn bán của bên đó lắm vậy. Sarah nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng muốn đi khỏi của Evanson, bĩu môi nói.
“À, Evanson đó hả, anh đến đây có việc gì sao?” Lúc này đã là đêm muộn rồi, khách hàng trong tiệm đều đã về hết, còn Claire đang ngồi... đếm tiền ở sau quầy.
Evanson nhìn vào số tiền đó, trời ạ, còn nhiều hơn doanh thu bán hàng của mình trong hai tuần, đau lòng quá người đẹp à.
“À, thực ra cũng không có chuyện gì. Tôi chỉ muốn hỏi một chút...” Evanson đột nhiên thấy hơi ngại vì dù sao vấn đề mà anh muốn hỏi nó khá là nhạy cảm.
“À, ừm, cô có thể nói cho tôi biết vì sao cửa hàng của cô lại tốt hơn bên tôi được không?”
Claire cất số tiền vừa đếm vào ngăn kéo rồi nói: “Trước tiên anh hãy nhìn cho kĩ những thứ mà tôi bán là gì?”
“Bán những gì sao? Ừm? mấy thứ này đều là...”
Bởi vì không hiểu nên Evanson đi quan sát xung quanh. Kết quả là bị những đồ đạc xung quanh làm cho kinh ngạc.
Đồ dùng thần bí mà, không gì khác hơn là các vị thần, phép thuật và những thứ tương tự. Nhưng những điều này trong cửa hàng của Claire lại không hề có.
Trên kệ có một con dao được trang trí đẹp mắt. Chiếc liềm có khả năng tiêu diệt ma quỷ.
Một sợi dây màu đen có treo lơ lửng một hòn đá xanh. Vòng cổ nghìn tay, một báu vật quý giúp trấn áp sức mạnh của yêu ma.
Một kính mắt màu đen rất phổ biến hoặc thậm chí đã lỗi thời. Đó là cặp kính của những học sinh đã chết có thể nhìn thấu tất cả sự thật.
Một loại quả đầy gai nhọn hoắt. Quả của Demon có thể tăng thêm thể lực cho những kẻ xâm chiếm. Nhưng rốt cuộc lại chỉ là một quả sầu riêng.
“Mấy thứ này... đều là những đồ dùng bí ẩn sao?” Evanson khó nhọc nặn ra câu hỏi. Mẹ ơi, ai không biết lại tưởng rằng chỗ của cô đang làm triển lãm về hoạt hình chứ.
“Thưa ngài Richter, tôi nghĩ rằng ngay từ đầu anh đã hiểu sai một việc.” Sắc mặt của Claire bỗng trở nên nghiêm túc.
“Cái gì cơ?” Evanson không dám hỏi thẳng.
“Người mà được gọi là một thương nhân rốt cuộc là gì? Tác dụng của những thứ được gọi là đồ dùng thần bí là như thế nào?” Claire khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén, cả người toát ra khí thế lấn át.
Evanson lùi lại một cách vô thức và anh thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dài như có như không của Đức thánh.
“Doanh nhân chỉ đơn thuần là những người bán hàng hóa và hàng hóa bí ẩn chỉ là những mặt hàng cung cấp cho mọi người sự thoải mái về mặt tâm lý.”
“Không phải như vậy.” Khí thế của Claire lại lớn hơn thêm một bậc, cái tiếng thở dài của thần thánh cũng nghe rõ hơn:
“Thương nhân không chỉ đơn giản là một người bán hàng hóa mà còn phải mang đến những sản phẩm khiến khách hàng hài lòng. Còn những đồ dùng thần bí sớm đã không còn mang lại cho người ta cảm giác xoa dịu tâm lý rồi.”
“Với sự phổ biến của khoa học, từ lâu người ta đã không còn tin những câu chuyện về các vị thần và bóng ma từ lâu rồi. Hiện tại, tác dụng duy nhất mà những thứ bí ẩn mang lại cho họ chính là, phải chất!”
“Chất?” Evanson mở to mắt, không dám nói gì thêm.
“Không sai, chính là phải chất, phải ngầu.” Claire mở rộng tay, nói như đang giảng bài cho Evanson:
“Có thể bộc lộ được cá tính, thể hiện được gu của khác hàng hơn nữa còn có biểu đạt được rằng họ đồng ý tin tưởng vào sản phẩm, đây chính là nguyên nhân mà mọi người yêu thích cửa hàng của chúng tôi.”
“Vậy sao? Tôi lại hoàn toàn chưa từng nghĩ đến điều này.” Evanson cúi đầu, nói như kiểu nhận là mình đã thua vậy.
“Vậy anh còn vấn đề gì nữa không? Thưa ngài Richter?” Claire hỏi anh.
“À...” Evanson ngẩng đầu lên: “Tôi muốn hỏi một chút là những âm thanh kèm theo khi cô nói vừa mới bắt đầu ban nãy là thế nào vậy?”
Đây cũng đâu phải là đang quay phim đâu, các nhân vật đối thoại lại còn có cả nhạc đi kèm.
“Cái này, ha ha.” Claire mỉm cười và lấy điện thoại của mình ra và tiếng thở dài thánh thiện liền dừng lại.
“Cô là fan của manga Nhật Bản phải không?” Evanson hỏi.
“Đúng vậy, tôi rất thích đọc tiểu thuyết truyện tranh”. Claire bối rối nói.
“Tôi vừa vào chế độ miệng. Ha ha... ha ha.”
Miệng của Evenson co rút lại, nói thầm trong lòng, chị gái à, như chị người ta không gọi là fan manga nữa rồi mà phải gọi là trúng độc manga mới đúng. Cũng may người ban nãy là tôi chứ là người khác, nhìn thấy cô vừa bày Boss vừa phối âm như vậy, người ta không coi cô bị thần kinh mới là lạ đấy."
“Vừa nãy cảm ơn rất nhiều vì sự phối hợp của anh.” Claire nở một nụ cười rạng rỡ rồi nói với anh: “Trước đây không có ai cùng chơi với tôi như vậy cả.”
“Có gì đâu, đây đều là những việc nên làm cả. Chúng ta là bạn bè mà.”
Evanson mỉm cười đáp lại, đồng thời trong lời nói cũng đã biến mối quan hệ của họ từ hàng xóm sang bạn bè rồi.
“Bạn bè?” Claire nghiêng nghiêng đầu, trả lời: “Được thôi, xem xét biểu hiện vừa nãy của anh, đồng ý thành bạn bè với anh.”
“Cứ thế nhé, nếu như không có gì nữa thì tôi về đây.” Đúng là tốt quá lại hóa dở, mối quan hệ của hai người lúc này đã tiến thêm một bước rồi, để Claire cảm thấy không quá phản cảm, Evanson vẫn quyết định tìm cách xin phép ra về.
“Vâng.” Claire mỉm cười đáp.
Sau khi Evanson rời đi, Claire lấy ra một chiếc điện thoại di động và gọi vào một số.
“Thưa thầy, em là Claire, xin lỗi vì gọi cho thầy hơi muộn, khiến thầy phải lo lắng rồi ạ.”
“Không có chuyện gì ạ. Chỉ là vừa mới kết bạn được với một người rất thú vị.”
“Là một người đàn ông, có vấn đề gì sao ạ?”
Lúc này, giọng nói trong điện thoại đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Claire, thầy hi vọng em hiểu rõ là thời gian em ở bên ngoài trải nghiệm và rèn luyện là có hạn, em nên tranh thủ quay lại thánh điện sớm nhất có thể đi. Nếu như hai người chỉ là bạn bè bình thường thì thầy không phản đối, nhưng nếu... thầy hi vọng em có thể tỉnh táo, bởi vì điều đó sẽ không có kết quả gì đâu, chỉ làm mình thêm đau lòng hơn thôi.”
“Em hiểu rồi thưa thầy, hiện tại em và anh ta chỉ là bạn bè.”
***
(1): Ý ám chỉ là phải ăn “gato” quá nhiều hay phải chứng kiến mấy cảnh yêu đương của các cặp tình nhân. Vì ở Trung Quốc, dân FA được gọi là cẩu đơn thân, còn các cặp tình nhân hay thể hiện tình yêu với nhau thì được gọi là “thức ăn cho chó”.
Tuy nhiên trong lúc trò chuyện, Evanson đã phát hiện ra rằng cô gái khiến tim anh đập nhanh ban nãy có mở một cửa hàng bên cạnh cửa hàng anh, hơn nữa cửa hàng đó cũng bán những đồ dùng thần bí.
Theo lí mà nói, bán cùng một mặt hàng thì đều là đối thủ, huống hồ đây còn là một người kinh doanh món đồ tương tự mở tiệm ngay sát vách. Nhưng Evanson căn bản không hề suy xét gì về việc liệu cô ả này có cướp mất công việc kinh doanh này không?
Thay vào đó, anh ta lại nghĩ rằng cô gái này không sợ buôn bán ế ẩm à?
Cô không nhìn thấy cả cái con phố này thì cửa hàng của tôi là ế ẩm nhất à. Bây giờ cô lại dám bán cùng một mặt hàng với tôi, chắc nhà cô có nhiều tiền quá muốn đem một ít ra đốt hả?
“Nhất định không được có bộ dạng của kẻ háo sắc, sàm sỡ con nhà người ta, như vậy sẽ dọa người ta chạy mất đó. Chả biết vừa nãy ai đã nói câu tương tự như vậy nhỉ?”
Sarah chế giễu Evanson: “Kết quả là nhìn thấy gái đẹp thì chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngực của người ta?”
“Đâu có.” Evanson dùng ngón trỏ quệt một cái lên chiếc bánh kem rồi đưa lên miếng nếm thử:
“Mùi vị cũng được đấy, lúc nãy tôi chỉ là quan sát cẩn thận chiếc bánh kem này thôi, nếu có thời gian tôi cũng muốn làm một cái.”
Sarah: “Để làm quà đáp lễ à?”
Evanson: “Đúng vậy.”
“Xinh thì xinh thật đấy, chỉ tiếc là ngực quá bé, chắc cũng chỉ cỡ B thôi nhỉ?”
Sarah híp híp mắt, hỏi Evanson.
“Vô lý.” Evanson lỡ mồm cãi lại: “Của người ta rõ ràng là cỡ 36E.”
“Oái...”
Evanson vừa nói xong liền hối hận luôn, câu vừa rồi có khác gì tự vả mình một phát đâu.
“36E á? Ha ha.”
Quả nhiên, Sarah mang theo bộ dạng đắc ý khi vạch mặt được Evanson, cô nói:
“Không phải ngài bảo rằng là chỉ chăm chú nhìn chiếc bánh kem thôi sao? Thế nào mà lại biết rõ vòng ngực của người ta thế?”
“Thì... thì là...” Trong nháy mắt, mặt Evanson cứng ngắc luôn, hoảng hốt lấp liếm:
“Tôi cũng chỉ chẳng may liếc nhìn có một cái mà thôi, hơn nữa cái liếc đấy tôi cũng nhìn bằng ánh mắt thuần túy chỉ là thưởng thức thôi.”
Cuối cùng anh chỉ vào Sarah và nói:
“Hiểu rồi chứ? Tôi là thưởng thức, đừng có đánh đồng với cái ánh mắt háo sắc của cô.”
Mới liếc mắt có một cái mà đã biết rõ số đo vòng ngực của người ta rồi? Ngài từ bao giờ lại có kĩ năng lợi hại vậy? Sarah đâu tin lời nói dối này, cô nhìn nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Evanson rồi hỏi:
“Sao nào? Ngài động lòng rồi hả? Nếu không thì sao ngài lại lúng túng thế kia.”
“Rung động?" Sao có chuyện đó được.” Evanson phủ nhận theo phản xạ.
“Tôi là một Succubus đấy.” Sarah nói:
“Ngài không cảm thấy muốn giấu tôi về chuyện tình cảm là một chuyện rất khó sao?”
Trong thế giới của các loài Demon thì Succubus là loài có giác quan nhạy cảm nhất về vấn đề tình yêu, trong số những phép thuật của Warlock lúc mới bắt đầu thì việc môi giới triệu hồi Succubus không thể thiếu một vật phẩm tràn đầy tình ái được.
“Haizz, được rồi, tôi thừa nhận.”
Evanson thấy mình không thể giấu được nữa, chỉ còn nước bất đắc dĩ nói:
“Tôi đúng là có chút rung động thật, nhưng thế thì đã làm sao?”
Mặc dù Evanson là một Warlock nhưng Warlock cũng là con người mà, đúng là phải khống chế dục vọng thật nhưng cũng không đến nỗi khép kín xung quanh, đi làm hòa thượng chứ. Anh là một người thanh niên chuẩn men mới 21 tuổi, mong muốn được yêu đương thì có gì quá đáng sao? Huống hồ...
“Ngay cả Sarah cô cũng có mục tiêu rồi, dựa vào cái gì mà tôi còn phải chịu kiếp độc thân chứ?”
Evanson oán than: “Mấy năm nay, cả ngày cứ phải nhìn những đôi trai gái âu yếm nắm tay nhau trên đường phố, ân ân ái ái, cô có biết tôi phải ăn bao nhiêu “thức ăn cho chó” (1) rồi không?”
Evanson vừa nói xong, Sarah còn chưa kịp phát biểu câu gì thì Habbs đang nằm nhoài phơi nắng ngoài cửa đột nhiên ngẩng cái đầu lâu của nó lên nhìn Evanson một lúc lâu rồi hú lên một cái, sau đó thì lao thẳng ra bên ngoài.
“Hử, Habbs nó có vấn đề à?” Evanson hỏi.
“Đi xem Hachimi bảo bối của nó.” Sarah nói:
“Ai bảo ngài đang yên đang lành lại nhắc đến thức ăn cho chó làm gì. Lần trước đống thức ăn ngon lành của nó bị cướp đi nên mới khiến nó sinh ra sợ hãi, cảnh giác. Nó lại tưởng là ngài định đem hết số thức ăn mà nó đã giấu đi cơ.”
“Thức ăn cho chó mà tôi nhắc đến không phải với ý đó đâu!” Evanson sau khi đã hiểu ra thì muốn phát điên luôn, giật giật tóc của mình rồi than.
Ba hôm sau.
“Tại sao lại như vậy chứ? Không thể như thế được.”
Evanson lẩm bẩm phủ nhận. Bởi vì mấy hôm nay việc buôn bán bên tiệm nhà Claire lại thực sự khá tốt.
Bạn thấy đấy, đều là cùng bán các đồ dùng thần bí cả, vị trí cửa hàng lại còn sát cạnh nhau, dựa vào đâu mà cửa hàng của người ta thì làm ăn phát đạt còn tiệm của mình thì từ khi khai trương đến nay thỉnh thoảng mới có một, hai khách? Vừa mới so sánh hai bên với nhau mà đã khiến Evanson suýt nữa thì khóc ngất trong nhà vệ sinh.
“Không được, mình phải sang xem thử.” Evanson quyết định sẽ đi thăm dò nguyên nhân.
“Xùy, muốn đi thăm người ta thì thì cứ đi thôi, lại còn giả vờ giả vịt làm gì?”
Làm như là ngài rất quan tâm đến tình hình buôn bán của bên đó lắm vậy. Sarah nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng muốn đi khỏi của Evanson, bĩu môi nói.
“À, Evanson đó hả, anh đến đây có việc gì sao?” Lúc này đã là đêm muộn rồi, khách hàng trong tiệm đều đã về hết, còn Claire đang ngồi... đếm tiền ở sau quầy.
Evanson nhìn vào số tiền đó, trời ạ, còn nhiều hơn doanh thu bán hàng của mình trong hai tuần, đau lòng quá người đẹp à.
“À, thực ra cũng không có chuyện gì. Tôi chỉ muốn hỏi một chút...” Evanson đột nhiên thấy hơi ngại vì dù sao vấn đề mà anh muốn hỏi nó khá là nhạy cảm.
“À, ừm, cô có thể nói cho tôi biết vì sao cửa hàng của cô lại tốt hơn bên tôi được không?”
Claire cất số tiền vừa đếm vào ngăn kéo rồi nói: “Trước tiên anh hãy nhìn cho kĩ những thứ mà tôi bán là gì?”
“Bán những gì sao? Ừm? mấy thứ này đều là...”
Bởi vì không hiểu nên Evanson đi quan sát xung quanh. Kết quả là bị những đồ đạc xung quanh làm cho kinh ngạc.
Đồ dùng thần bí mà, không gì khác hơn là các vị thần, phép thuật và những thứ tương tự. Nhưng những điều này trong cửa hàng của Claire lại không hề có.
Trên kệ có một con dao được trang trí đẹp mắt. Chiếc liềm có khả năng tiêu diệt ma quỷ.
Một sợi dây màu đen có treo lơ lửng một hòn đá xanh. Vòng cổ nghìn tay, một báu vật quý giúp trấn áp sức mạnh của yêu ma.
Một kính mắt màu đen rất phổ biến hoặc thậm chí đã lỗi thời. Đó là cặp kính của những học sinh đã chết có thể nhìn thấu tất cả sự thật.
Một loại quả đầy gai nhọn hoắt. Quả của Demon có thể tăng thêm thể lực cho những kẻ xâm chiếm. Nhưng rốt cuộc lại chỉ là một quả sầu riêng.
“Mấy thứ này... đều là những đồ dùng bí ẩn sao?” Evanson khó nhọc nặn ra câu hỏi. Mẹ ơi, ai không biết lại tưởng rằng chỗ của cô đang làm triển lãm về hoạt hình chứ.
“Thưa ngài Richter, tôi nghĩ rằng ngay từ đầu anh đã hiểu sai một việc.” Sắc mặt của Claire bỗng trở nên nghiêm túc.
“Cái gì cơ?” Evanson không dám hỏi thẳng.
“Người mà được gọi là một thương nhân rốt cuộc là gì? Tác dụng của những thứ được gọi là đồ dùng thần bí là như thế nào?” Claire khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén, cả người toát ra khí thế lấn át.
Evanson lùi lại một cách vô thức và anh thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dài như có như không của Đức thánh.
“Doanh nhân chỉ đơn thuần là những người bán hàng hóa và hàng hóa bí ẩn chỉ là những mặt hàng cung cấp cho mọi người sự thoải mái về mặt tâm lý.”
“Không phải như vậy.” Khí thế của Claire lại lớn hơn thêm một bậc, cái tiếng thở dài của thần thánh cũng nghe rõ hơn:
“Thương nhân không chỉ đơn giản là một người bán hàng hóa mà còn phải mang đến những sản phẩm khiến khách hàng hài lòng. Còn những đồ dùng thần bí sớm đã không còn mang lại cho người ta cảm giác xoa dịu tâm lý rồi.”
“Với sự phổ biến của khoa học, từ lâu người ta đã không còn tin những câu chuyện về các vị thần và bóng ma từ lâu rồi. Hiện tại, tác dụng duy nhất mà những thứ bí ẩn mang lại cho họ chính là, phải chất!”
“Chất?” Evanson mở to mắt, không dám nói gì thêm.
“Không sai, chính là phải chất, phải ngầu.” Claire mở rộng tay, nói như đang giảng bài cho Evanson:
“Có thể bộc lộ được cá tính, thể hiện được gu của khác hàng hơn nữa còn có biểu đạt được rằng họ đồng ý tin tưởng vào sản phẩm, đây chính là nguyên nhân mà mọi người yêu thích cửa hàng của chúng tôi.”
“Vậy sao? Tôi lại hoàn toàn chưa từng nghĩ đến điều này.” Evanson cúi đầu, nói như kiểu nhận là mình đã thua vậy.
“Vậy anh còn vấn đề gì nữa không? Thưa ngài Richter?” Claire hỏi anh.
“À...” Evanson ngẩng đầu lên: “Tôi muốn hỏi một chút là những âm thanh kèm theo khi cô nói vừa mới bắt đầu ban nãy là thế nào vậy?”
Đây cũng đâu phải là đang quay phim đâu, các nhân vật đối thoại lại còn có cả nhạc đi kèm.
“Cái này, ha ha.” Claire mỉm cười và lấy điện thoại của mình ra và tiếng thở dài thánh thiện liền dừng lại.
“Cô là fan của manga Nhật Bản phải không?” Evanson hỏi.
“Đúng vậy, tôi rất thích đọc tiểu thuyết truyện tranh”. Claire bối rối nói.
“Tôi vừa vào chế độ miệng. Ha ha... ha ha.”
Miệng của Evenson co rút lại, nói thầm trong lòng, chị gái à, như chị người ta không gọi là fan manga nữa rồi mà phải gọi là trúng độc manga mới đúng. Cũng may người ban nãy là tôi chứ là người khác, nhìn thấy cô vừa bày Boss vừa phối âm như vậy, người ta không coi cô bị thần kinh mới là lạ đấy."
“Vừa nãy cảm ơn rất nhiều vì sự phối hợp của anh.” Claire nở một nụ cười rạng rỡ rồi nói với anh: “Trước đây không có ai cùng chơi với tôi như vậy cả.”
“Có gì đâu, đây đều là những việc nên làm cả. Chúng ta là bạn bè mà.”
Evanson mỉm cười đáp lại, đồng thời trong lời nói cũng đã biến mối quan hệ của họ từ hàng xóm sang bạn bè rồi.
“Bạn bè?” Claire nghiêng nghiêng đầu, trả lời: “Được thôi, xem xét biểu hiện vừa nãy của anh, đồng ý thành bạn bè với anh.”
“Cứ thế nhé, nếu như không có gì nữa thì tôi về đây.” Đúng là tốt quá lại hóa dở, mối quan hệ của hai người lúc này đã tiến thêm một bước rồi, để Claire cảm thấy không quá phản cảm, Evanson vẫn quyết định tìm cách xin phép ra về.
“Vâng.” Claire mỉm cười đáp.
Sau khi Evanson rời đi, Claire lấy ra một chiếc điện thoại di động và gọi vào một số.
“Thưa thầy, em là Claire, xin lỗi vì gọi cho thầy hơi muộn, khiến thầy phải lo lắng rồi ạ.”
“Không có chuyện gì ạ. Chỉ là vừa mới kết bạn được với một người rất thú vị.”
“Là một người đàn ông, có vấn đề gì sao ạ?”
Lúc này, giọng nói trong điện thoại đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Claire, thầy hi vọng em hiểu rõ là thời gian em ở bên ngoài trải nghiệm và rèn luyện là có hạn, em nên tranh thủ quay lại thánh điện sớm nhất có thể đi. Nếu như hai người chỉ là bạn bè bình thường thì thầy không phản đối, nhưng nếu... thầy hi vọng em có thể tỉnh táo, bởi vì điều đó sẽ không có kết quả gì đâu, chỉ làm mình thêm đau lòng hơn thôi.”
“Em hiểu rồi thưa thầy, hiện tại em và anh ta chỉ là bạn bè.”
***
(1): Ý ám chỉ là phải ăn “gato” quá nhiều hay phải chứng kiến mấy cảnh yêu đương của các cặp tình nhân. Vì ở Trung Quốc, dân FA được gọi là cẩu đơn thân, còn các cặp tình nhân hay thể hiện tình yêu với nhau thì được gọi là “thức ăn cho chó”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.