Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi, Chỉ Muốn Nàng!
Chương 13: RA OAI PHỦ ĐẦU
Lam Tiểu Úc
23/05/2013
Chân Linh cười lạnh. Nhanh như vậy đã ra oai phủ đầu với nàng rồi sao?
Bích Ba đẩy xe lăn của nàng nhìn về phía thanh âm kia.
Chỉ thấy người tới mặc y phục xanh lam, may cắt tinh tế, phía trên thêu viền vàng các loại hoa, mái tóc đen búi lên rất cầu kỳ, sau lưng để lại một mảng lớn mái tóc dài rối tung trên vai, lông mày thanh tú, khuôn mặt trắng nõn nà, cũng không phải rất xinh đẹp nhưng có một cỗ thanh nhã gọn gàng, mắt phượng câu người, lúc này tà tà nhếch lên khiêu khích, bên trong có kiêu ngạo cùng châm biếm không ai bì nổi.
Người này chính là Cố Thủy Nhu.
Khi nàng nhìn đến Chân Linh trên mặt vết thương đã được băng bó, vẻ mặt rất nhanh hiện lên đắc ý. Tiện nhân, gương mặt hồ ly tinh câu dẫn nam nhân bị hủy, xem ngươi lấy cái gì mà tranh Vương gia với ta? Hừ, theo ta đấu thật không biết tự lượng sức mình.
Cố Thủy Nhu nhìn Chân Linh âm độc nghĩ.
Chân Linh đem vẻ mặt Cố Thủy Nhu thu hết vào đáy mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh càng sâu. Nàng còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại gì nào ngờ chỉ là một nữ nhân biết một chút thủ đoạn mà thôi.
Nữ nhân như vậy nàng còn không nhìn vào mắt, đời nàng ghét nhất bị nữ nhân như vậy tốn nhiều tâm tư đi tính kế nữ nhân khác. Không cần tốn nhiều tâm tư để bắt được tâm nam nhân, chỉ cần nam nhân thật sự yêu ngươi tận xương tủy tự nhiên sẽ không liếc mắt nhìn nữ nhân khác một cái.
Có lẽ nữ nhân cổ đại mặc kệ thân phận hay địa vị cao, tư tưởng cũng giống Cố Thủy Nhu vậy, nghĩ cách loại bỏ nữ nhân bên người nam nhân, nam nhân sẽ chỉ sủng ái một mình nàng, nhưng lại không biết, ngươi tính kế hại một nữ nhân sẽ có nữ nhân khác tính kế hại ngươi, Chân Linh nghĩ cảm thấy bi ai thay cho nữ nhân cổ đại.
Có điều nàng muốn rời đi phải nhờ Cố Thủy Nhu này giúp. Tuy nói chân bị thương của nàng nửa tháng cả hai có thể khỏi, đến lúc đó dựa vào thân thủ của mình rời khỏi Vương phủ cũng không khó nhưng kiểu đó chỉ sợ sẽ khiến Nam Cung Cẩm phẫn hận, chỉ sợ tới lúc đó hắn sử dụng quyền lực của Vương gia mà bắt nàng về thì sao?
Nếu Nam Cung Cẩm nghĩ nàng đang lạt mềm buộc chặt như vậy, nàng liền diễn cho hắn xem, cho đến khi hắn xem đủ rồi hắn nhất định sẽ hưu (ly hôn) nàng.
Như vậy mới tính là hoàn toàn tự do, từ nay về sau người của nàng cùng bất luận kẻ nào không quan hệ.
Chân Linh ánh mắt trầm tĩnh ẩn hàm ý cười nói. "Ai là tỷ tỷ của ngươi, đừng có nhận loạn thân thích, Chân Linh ta cũng không muốn cùng loài bò sát làm bạn."
Mắng chửi người nhưng không tục, quả nhiên lời mắng này đủ độc nói rõ Cố Thủy Nhu là súc sinh.
Bích Ba đứng một bên nghe đến đây thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười to, ánh mắt tràn ngập sùng bái mà nhìn Chân Linh. Cố Thủy Nhu này nàng sớm nhìn không vừa mắt mà tiểu thư trước kia luôn bị nàng ta mắng, có điều nàng ta hiện tại bị tiểu thư hung hăng mà mắng chửi thật sự quá sung sướng.
Cố Thủy Nhu cũng không phải kẻ ngốc, nghe Chân Linh nói xong những lời này sắc mặt tức giận đến đỏ mặt. Nàng tiến lên hai bước muốn tát lên mặt Chân Linh hai cái.
Nhưng tay nàng còn chưa chạm tới mặt Chân Linh đã bị Chân Linh mạnh mẽ nắm lấy.
Nàng chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn như trật khớp không khỏi kêu đau liên tục.
Chân Linh sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén khiếp người bắn ra nhìn phía Cố Thủy Nhu. "Muốn đánh ta ngươi còn chưa đủ tư cách. Nhớ cho kỹ, lần sau không cần tự cho là mình đúng bằng không chết như thế nào ngươi cũng không biết." Nói xong Chân Linh vung tay, Cố Thủy Nhu bị nàng đánh ngã vài bước, nặng nề té xuống đất, quần áo dính đầy bụi đất bộ dạng thập phần chật vật.
Bích Ba đẩy xe lăn của nàng nhìn về phía thanh âm kia.
Chỉ thấy người tới mặc y phục xanh lam, may cắt tinh tế, phía trên thêu viền vàng các loại hoa, mái tóc đen búi lên rất cầu kỳ, sau lưng để lại một mảng lớn mái tóc dài rối tung trên vai, lông mày thanh tú, khuôn mặt trắng nõn nà, cũng không phải rất xinh đẹp nhưng có một cỗ thanh nhã gọn gàng, mắt phượng câu người, lúc này tà tà nhếch lên khiêu khích, bên trong có kiêu ngạo cùng châm biếm không ai bì nổi.
Người này chính là Cố Thủy Nhu.
Khi nàng nhìn đến Chân Linh trên mặt vết thương đã được băng bó, vẻ mặt rất nhanh hiện lên đắc ý. Tiện nhân, gương mặt hồ ly tinh câu dẫn nam nhân bị hủy, xem ngươi lấy cái gì mà tranh Vương gia với ta? Hừ, theo ta đấu thật không biết tự lượng sức mình.
Cố Thủy Nhu nhìn Chân Linh âm độc nghĩ.
Chân Linh đem vẻ mặt Cố Thủy Nhu thu hết vào đáy mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh càng sâu. Nàng còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại gì nào ngờ chỉ là một nữ nhân biết một chút thủ đoạn mà thôi.
Nữ nhân như vậy nàng còn không nhìn vào mắt, đời nàng ghét nhất bị nữ nhân như vậy tốn nhiều tâm tư đi tính kế nữ nhân khác. Không cần tốn nhiều tâm tư để bắt được tâm nam nhân, chỉ cần nam nhân thật sự yêu ngươi tận xương tủy tự nhiên sẽ không liếc mắt nhìn nữ nhân khác một cái.
Có lẽ nữ nhân cổ đại mặc kệ thân phận hay địa vị cao, tư tưởng cũng giống Cố Thủy Nhu vậy, nghĩ cách loại bỏ nữ nhân bên người nam nhân, nam nhân sẽ chỉ sủng ái một mình nàng, nhưng lại không biết, ngươi tính kế hại một nữ nhân sẽ có nữ nhân khác tính kế hại ngươi, Chân Linh nghĩ cảm thấy bi ai thay cho nữ nhân cổ đại.
Có điều nàng muốn rời đi phải nhờ Cố Thủy Nhu này giúp. Tuy nói chân bị thương của nàng nửa tháng cả hai có thể khỏi, đến lúc đó dựa vào thân thủ của mình rời khỏi Vương phủ cũng không khó nhưng kiểu đó chỉ sợ sẽ khiến Nam Cung Cẩm phẫn hận, chỉ sợ tới lúc đó hắn sử dụng quyền lực của Vương gia mà bắt nàng về thì sao?
Nếu Nam Cung Cẩm nghĩ nàng đang lạt mềm buộc chặt như vậy, nàng liền diễn cho hắn xem, cho đến khi hắn xem đủ rồi hắn nhất định sẽ hưu (ly hôn) nàng.
Như vậy mới tính là hoàn toàn tự do, từ nay về sau người của nàng cùng bất luận kẻ nào không quan hệ.
Chân Linh ánh mắt trầm tĩnh ẩn hàm ý cười nói. "Ai là tỷ tỷ của ngươi, đừng có nhận loạn thân thích, Chân Linh ta cũng không muốn cùng loài bò sát làm bạn."
Mắng chửi người nhưng không tục, quả nhiên lời mắng này đủ độc nói rõ Cố Thủy Nhu là súc sinh.
Bích Ba đứng một bên nghe đến đây thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười to, ánh mắt tràn ngập sùng bái mà nhìn Chân Linh. Cố Thủy Nhu này nàng sớm nhìn không vừa mắt mà tiểu thư trước kia luôn bị nàng ta mắng, có điều nàng ta hiện tại bị tiểu thư hung hăng mà mắng chửi thật sự quá sung sướng.
Cố Thủy Nhu cũng không phải kẻ ngốc, nghe Chân Linh nói xong những lời này sắc mặt tức giận đến đỏ mặt. Nàng tiến lên hai bước muốn tát lên mặt Chân Linh hai cái.
Nhưng tay nàng còn chưa chạm tới mặt Chân Linh đã bị Chân Linh mạnh mẽ nắm lấy.
Nàng chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn như trật khớp không khỏi kêu đau liên tục.
Chân Linh sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén khiếp người bắn ra nhìn phía Cố Thủy Nhu. "Muốn đánh ta ngươi còn chưa đủ tư cách. Nhớ cho kỹ, lần sau không cần tự cho là mình đúng bằng không chết như thế nào ngươi cũng không biết." Nói xong Chân Linh vung tay, Cố Thủy Nhu bị nàng đánh ngã vài bước, nặng nề té xuống đất, quần áo dính đầy bụi đất bộ dạng thập phần chật vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.