Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi, Chỉ Muốn Nàng!
Chương 71: SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT
Lam Tiểu Úc
23/05/2013
"Chân Hậu Đôn, không cần có ý muốn giết ta, Chân Linh ta hôm nay tàn nhẫn nói ở chỗ này, nếu ngươi lại một lần nữa có ý đồ muốn giết ta, đừng trách ta không nể nang tình phụ tử. Chân Hậu Đôn, đừng tưởng rằng ta đang nói suông, ta nói được làm được, tất cả vừa rồi, bất quá chỉ là một chút giáo huấn dành cho ngươi". Giọng nói lạnh băng, chấn động bốn phía.
Tất cả mọi người, đều bị sát khí của nàng làm cho sợ hãi, một nữ tử như thế nào lại có sát khí đáng sợ như vậy?
Cặp mắt kia, làm cho người ta sợ hãi giống như sứ giả đoạt hồn bước ra từ Địa Ngục, ánh mắt xơ xác tiêu điều vô tận. Ngay cả Đại tướng quân Chân hậu Đôn nửa đời chinh chiến trên sa trường cũng bị sát khí đằng đằng làm chấn kinh. Chân Linh lúc này, như sát thần đến từ Địa Ngục, thật là đáng sợ, không ai dám hoài nghi lời của nàng.
Nhưng mà, Chân Hậu Đôn trong lòng oán hận cũng không để ý gì nhiều, hắn không tin, con rối hắn tùy ý khống chế sẽ trở nên lợi hại, hắn lấy tay lau vết máu trên mặt, lần thứ hai tung một chưởng hướng Chân Linh đánh tới.
Một chưởng này, hắn dùng toàn bộ nội lực, người bình thường tuyệt đối không tiếp được, cho dù là Chân Linh có thân thủ quỷ dị thần kỳ, cũng không thể hoàn toàn tránh được một chưởng này của hắn, đối với Chân Linh, hắn là hạ sát ý, hôm nay dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải tiêu diệt nàng.
Chân Linh cũng cảm giác thấy một trận gió đang gào thét, lực lượng kia mạnh mẽ thật đáng sợ, nhưng phải rút lui, cũng không phải không có cách nào.
Nam Cung Cẩm thấy tình hình như thế, liều lĩnh chạy vọt tới, hắn cũng vận dụng toàn lực tung một chưởng, hướng về phía Chân hậu Đôn.
Đáy lòng hắn, hắn sợ hãi vô tận, chưa bao giờ có sợ hãi, nếu nàng có gì bất trắc, hắn sẽ bằm Chân Hậu Đôn nát ra thành vạn mảnh.
Chân Hậu Đôn đối với một chưởng của Nam Cung Cẩm, mười phần cẩn thận đáp trả, chỉ thấy hắn mượn khinh công, cực nhanh nhảy ra, một chưởng phía sau hắn xuyên qua, đem một loạt cây cối cao lớn phía sau đánh đổ.
Khi Chân Hậu Đôn hạ xuống mặt đất, không khỏi vã mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn thiếu chút nữa không thoát khỏi một chưởng kia, nếu không phải Nam Cung Cẩm vì lo cho Chân Linh nên không thể toàn tâm đối phó, bằng không thì một chưởng vừa rồi, thật sự sẽ lấy mạng của hắn.
Chân Tử Mặc cũng nhảy lại đây, áo trắng phiêu dật, tùy ý bay lên, thân ảnh hắn hướng phía Chân Linh cực nhanh mà nhảy tới, muốn mượn khinh công đem Chân Linh tránh khỏi một chưởng tấn công, nhưng hắn vẫn chậm một bước.
Mắt nhìn thấy một chưởng không thể ngăn cản kia có xu thế đánh tới Chân Linh, trận gió gào théo, cát bụi bốc lên, mọi người nhìn không thấy được tình hình của Chân Linh, chỉ thấy nơi nàng đang đứng, đều bị trận gió và bão cát cuốn đi, rậm rạp, tất cả mọi người nghĩ Chân Linh bị một chưởng kia đánh trúng.
"Linh nhi...". Nam Cung Cẩm đau lòng hô to, trong nháy mắt, tâm hắn như nắm tro tàn, đau triệt nội tâm.
Bích Ba khóc rống hô to, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ ra vẻ cực kỳ bi thương.
"Tiểu Linh....". thần sắc Chân Tử Mặc không còn trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm nữa, lúc này trên mặt hắn lộ vẻ kinh hãi, tuấn nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng bị nỗi sợ hãi cùng đau đớn nồng đậm che kín. Hắn vẫn không thể bảo vệ tốt nàng.
Phong Vô Ngân đứng giữa không trung, trong mắt tràn ngập sát khí. Hôm nay hắn đến, chính là muốn báo thù, gia tộc Nam Cung thiếu nợ hắn, hắn phải đòi về gấp bội, mà một màn Chân Linh bị công kích, càng thêm kích thích nội tâm hắn đang thống hận, hắn thật vất vả thích nàng, đối với nàng có hứng thú, lại bị những người này làm hỏng mất, hắn nhất định muốn toàn bộ bọn họ đều chôn cùng nàng.
Nam Cung Thần đứng ở một góc trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng sắt bén, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Đột nhiên...
Cùng với trận gió mạnh có một thân ảnh màu đen vọt ra, tất cả mọi người đều bị một màn này làm chấn động, một thân ảnh màu đen, điên cuồng kích động tận mây xanh, mang theo hơi thở sát phạt, triệt để lấp đầy trời đất.
Mái tóc dài của nàng như khiêu vũ trong khoảng không, khuôn mặt tuyệt mỹ đầy sát khí, lạnh lẽo nghiêm túc khiếp người, trên vai nàng chảy ra một vết máu, máu đỏ thẫm chảy xuống làn da tuyết trắng, tự có một cỗ mị hoặc câu hồn đoạt phách.
Nàng trở mình xinh đẹp nhảy lên một cái, thân thể thập phần uyển chuyển nhảy xuống mặt đất, nhẹ nhàng nhảy, nàng đứng trước mặt Chân Hậu Đôn, trong tay là ba cây kim may đặt nơi cổ họng Chân Hậu Đôn, chỉ cần dùng một chút lực nhỏ, liền chọc thủng qua, đưa hắn vào chỗ chết.
Yên tĩnh, giữa sân một mảnh tĩnh lặng chết chóc.
Mọi ánh mắt đều hạ xuống thân ảnh của Chân Linh, một thân ảnh tuyệt mỹ điên cuồng kích động. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đầy kinh sợ, tâm chấn động, rốt cuộc không thể dời mắt, cũng không thể tự suy xét gì nữa.
Chân Linh cong môi cười lạnh, giọng nói của nàng thanh thúy khiếp người, lạnh lùng vang lên. "Chân Hậu Đôn, ta nói rồi, không cần có ý đồ muốn giết ta, xem ra, ngươi hoàn toàn xem lời của ta như không khí, hiện tại, Chân Linh ta sẽ cho ngươi nhận thức một chút, ta thật sự có cái năng lực kia".
Nói xong, nàng giơ lên ngân châm trong tay, hung hăng mà vọt tới bên Chân Hậu Đôn.
Chân Hậu Đôn quá sợ hãi, khoảng cách gần như thế, hắn cho dù là thần công cái thế, cũng không có khả năng thoát khỏi, huống chi công lực của hắn còn chưa tới mức đó.
Hắn thân là bách chiến bách thắng, lúc này cái chết uy hiếp gần kề trước mắt, con ngươi hắn không khỏi vô hình phóng đại, sắc mặt tràn đầy kinh hãi.
Chân Linh đem kinh hãi của hắn tiến vào trong mắt, lòng nàng cười lạnh, sau đó nhắm mắt lại, không nhìn tới hắn.
Ba cây kim may chợt hiện lên ánh sáng lóa mắt, lấy thế không thể tránh được bắn về phía cổ Chân Hậu Đôn. Ngay khi tất cả mọi người nghĩ cổ Chân Hậu Đôn đã bị đâm thủng, thì thấy ba cây kim may cách cổ Chân Hậu Đôn một khoảng cách khá nhỏ, ba vết máu đỏ tươi xuất hiện trên cổ hắn, cuối cùng kim may không một tiếng động cắm sâu vào thân cây đại thụ phía sau.
Chân Hậu Đôn chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, cũng không cảm thấy đau, hắn không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
Chân Linh mở mắt, đôi mắt trong suốt như ngọc điên cuồng kích động, so với ánh sáng trong đêm càng chói mắt hơn, giống như mọi tinh hoa trong thiên hạ đều quy tụ vào đôi mắt này, như ánh sáng nhật nguyệt đều thu vào tầm mắt, chỉ cần liếc mắt một cái, ánh mắt mọi người đều lung lay.
"Chân Hậu Đôn, ngươi quả nhiên là súc sinh, có câu "hổ dữ không ăn thịt con", thế mà ngươi, ngay cả nữ nhân do ngươi sinh ra cũng muốn đuổi tận giết tận. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy ngay cả đường sống ngươi cũng không để lại, có thể nghĩ, những ngày trước kia, ngươi so với súc sinh cũng không bằng, hôm nay ta không thể giết ngươi, bởi vì ta là người, không phải súc sinh, ngươi một ngày làm phụ thân của khối thân thể này, ta một ngày sẽ không giết ngươi, nhưng nếu ngươi lại chọc giận ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết".
Tất cả mọi người, đều bị sát khí của nàng làm cho sợ hãi, một nữ tử như thế nào lại có sát khí đáng sợ như vậy?
Cặp mắt kia, làm cho người ta sợ hãi giống như sứ giả đoạt hồn bước ra từ Địa Ngục, ánh mắt xơ xác tiêu điều vô tận. Ngay cả Đại tướng quân Chân hậu Đôn nửa đời chinh chiến trên sa trường cũng bị sát khí đằng đằng làm chấn kinh. Chân Linh lúc này, như sát thần đến từ Địa Ngục, thật là đáng sợ, không ai dám hoài nghi lời của nàng.
Nhưng mà, Chân Hậu Đôn trong lòng oán hận cũng không để ý gì nhiều, hắn không tin, con rối hắn tùy ý khống chế sẽ trở nên lợi hại, hắn lấy tay lau vết máu trên mặt, lần thứ hai tung một chưởng hướng Chân Linh đánh tới.
Một chưởng này, hắn dùng toàn bộ nội lực, người bình thường tuyệt đối không tiếp được, cho dù là Chân Linh có thân thủ quỷ dị thần kỳ, cũng không thể hoàn toàn tránh được một chưởng này của hắn, đối với Chân Linh, hắn là hạ sát ý, hôm nay dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải tiêu diệt nàng.
Chân Linh cũng cảm giác thấy một trận gió đang gào thét, lực lượng kia mạnh mẽ thật đáng sợ, nhưng phải rút lui, cũng không phải không có cách nào.
Nam Cung Cẩm thấy tình hình như thế, liều lĩnh chạy vọt tới, hắn cũng vận dụng toàn lực tung một chưởng, hướng về phía Chân hậu Đôn.
Đáy lòng hắn, hắn sợ hãi vô tận, chưa bao giờ có sợ hãi, nếu nàng có gì bất trắc, hắn sẽ bằm Chân Hậu Đôn nát ra thành vạn mảnh.
Chân Hậu Đôn đối với một chưởng của Nam Cung Cẩm, mười phần cẩn thận đáp trả, chỉ thấy hắn mượn khinh công, cực nhanh nhảy ra, một chưởng phía sau hắn xuyên qua, đem một loạt cây cối cao lớn phía sau đánh đổ.
Khi Chân Hậu Đôn hạ xuống mặt đất, không khỏi vã mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn thiếu chút nữa không thoát khỏi một chưởng kia, nếu không phải Nam Cung Cẩm vì lo cho Chân Linh nên không thể toàn tâm đối phó, bằng không thì một chưởng vừa rồi, thật sự sẽ lấy mạng của hắn.
Chân Tử Mặc cũng nhảy lại đây, áo trắng phiêu dật, tùy ý bay lên, thân ảnh hắn hướng phía Chân Linh cực nhanh mà nhảy tới, muốn mượn khinh công đem Chân Linh tránh khỏi một chưởng tấn công, nhưng hắn vẫn chậm một bước.
Mắt nhìn thấy một chưởng không thể ngăn cản kia có xu thế đánh tới Chân Linh, trận gió gào théo, cát bụi bốc lên, mọi người nhìn không thấy được tình hình của Chân Linh, chỉ thấy nơi nàng đang đứng, đều bị trận gió và bão cát cuốn đi, rậm rạp, tất cả mọi người nghĩ Chân Linh bị một chưởng kia đánh trúng.
"Linh nhi...". Nam Cung Cẩm đau lòng hô to, trong nháy mắt, tâm hắn như nắm tro tàn, đau triệt nội tâm.
Bích Ba khóc rống hô to, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ ra vẻ cực kỳ bi thương.
"Tiểu Linh....". thần sắc Chân Tử Mặc không còn trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm nữa, lúc này trên mặt hắn lộ vẻ kinh hãi, tuấn nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng bị nỗi sợ hãi cùng đau đớn nồng đậm che kín. Hắn vẫn không thể bảo vệ tốt nàng.
Phong Vô Ngân đứng giữa không trung, trong mắt tràn ngập sát khí. Hôm nay hắn đến, chính là muốn báo thù, gia tộc Nam Cung thiếu nợ hắn, hắn phải đòi về gấp bội, mà một màn Chân Linh bị công kích, càng thêm kích thích nội tâm hắn đang thống hận, hắn thật vất vả thích nàng, đối với nàng có hứng thú, lại bị những người này làm hỏng mất, hắn nhất định muốn toàn bộ bọn họ đều chôn cùng nàng.
Nam Cung Thần đứng ở một góc trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng sắt bén, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Đột nhiên...
Cùng với trận gió mạnh có một thân ảnh màu đen vọt ra, tất cả mọi người đều bị một màn này làm chấn động, một thân ảnh màu đen, điên cuồng kích động tận mây xanh, mang theo hơi thở sát phạt, triệt để lấp đầy trời đất.
Mái tóc dài của nàng như khiêu vũ trong khoảng không, khuôn mặt tuyệt mỹ đầy sát khí, lạnh lẽo nghiêm túc khiếp người, trên vai nàng chảy ra một vết máu, máu đỏ thẫm chảy xuống làn da tuyết trắng, tự có một cỗ mị hoặc câu hồn đoạt phách.
Nàng trở mình xinh đẹp nhảy lên một cái, thân thể thập phần uyển chuyển nhảy xuống mặt đất, nhẹ nhàng nhảy, nàng đứng trước mặt Chân Hậu Đôn, trong tay là ba cây kim may đặt nơi cổ họng Chân Hậu Đôn, chỉ cần dùng một chút lực nhỏ, liền chọc thủng qua, đưa hắn vào chỗ chết.
Yên tĩnh, giữa sân một mảnh tĩnh lặng chết chóc.
Mọi ánh mắt đều hạ xuống thân ảnh của Chân Linh, một thân ảnh tuyệt mỹ điên cuồng kích động. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đầy kinh sợ, tâm chấn động, rốt cuộc không thể dời mắt, cũng không thể tự suy xét gì nữa.
Chân Linh cong môi cười lạnh, giọng nói của nàng thanh thúy khiếp người, lạnh lùng vang lên. "Chân Hậu Đôn, ta nói rồi, không cần có ý đồ muốn giết ta, xem ra, ngươi hoàn toàn xem lời của ta như không khí, hiện tại, Chân Linh ta sẽ cho ngươi nhận thức một chút, ta thật sự có cái năng lực kia".
Nói xong, nàng giơ lên ngân châm trong tay, hung hăng mà vọt tới bên Chân Hậu Đôn.
Chân Hậu Đôn quá sợ hãi, khoảng cách gần như thế, hắn cho dù là thần công cái thế, cũng không có khả năng thoát khỏi, huống chi công lực của hắn còn chưa tới mức đó.
Hắn thân là bách chiến bách thắng, lúc này cái chết uy hiếp gần kề trước mắt, con ngươi hắn không khỏi vô hình phóng đại, sắc mặt tràn đầy kinh hãi.
Chân Linh đem kinh hãi của hắn tiến vào trong mắt, lòng nàng cười lạnh, sau đó nhắm mắt lại, không nhìn tới hắn.
Ba cây kim may chợt hiện lên ánh sáng lóa mắt, lấy thế không thể tránh được bắn về phía cổ Chân Hậu Đôn. Ngay khi tất cả mọi người nghĩ cổ Chân Hậu Đôn đã bị đâm thủng, thì thấy ba cây kim may cách cổ Chân Hậu Đôn một khoảng cách khá nhỏ, ba vết máu đỏ tươi xuất hiện trên cổ hắn, cuối cùng kim may không một tiếng động cắm sâu vào thân cây đại thụ phía sau.
Chân Hậu Đôn chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, cũng không cảm thấy đau, hắn không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
Chân Linh mở mắt, đôi mắt trong suốt như ngọc điên cuồng kích động, so với ánh sáng trong đêm càng chói mắt hơn, giống như mọi tinh hoa trong thiên hạ đều quy tụ vào đôi mắt này, như ánh sáng nhật nguyệt đều thu vào tầm mắt, chỉ cần liếc mắt một cái, ánh mắt mọi người đều lung lay.
"Chân Hậu Đôn, ngươi quả nhiên là súc sinh, có câu "hổ dữ không ăn thịt con", thế mà ngươi, ngay cả nữ nhân do ngươi sinh ra cũng muốn đuổi tận giết tận. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy ngay cả đường sống ngươi cũng không để lại, có thể nghĩ, những ngày trước kia, ngươi so với súc sinh cũng không bằng, hôm nay ta không thể giết ngươi, bởi vì ta là người, không phải súc sinh, ngươi một ngày làm phụ thân của khối thân thể này, ta một ngày sẽ không giết ngươi, nhưng nếu ngươi lại chọc giận ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.