Thực Cốt Ngụy Tình: Vợ Cũ Đừng Hòng Chạy
Chương 47:
Mê Điệp Duy Nhất
07/02/2023
“Ai là bề trên? Có liên quan gì với tôi à? Không phải làm tình nhân cũng phải có liên quan đến quan hệ họ hàng bát nháo nhà anh đó chứ? Là bà ta ăn nói thô lỗ, là bà ta hùng hổ dọa người, là bà ta ép tôi thành như thế này, Cố Hàn Đình, anh có một đôi mắt thâm thuý đừng quá mù!” Cô đen mặt, khắp mặt đều là chán ghét và ghê tởm!
“Chu Y Nhược bị thương!”
“Lẽ nào tôi không bị thương? Máu của tôi là nước lã hay sao? Cố Hàn Đình, muốn tôi nói với anh bao nhiêu lần nữa đây, anh không có tư cách yêu cầu tôi nhiều như thế, anh ngoài uy hiếp, còn có thể làm gì khác sao? Rồi sẽ có một ngày, tôi không phải chịu sự uy hiếp của anh nữa, lời của anh bây giờ, tôi sẽ nghe sao?” Nhan Mộc Tâm quyết không thỏa hiệp.
“Nhược Nhược, con nghe thấy chưa, ả đàn bà này chỉ có thái độ như vậy, đến xin lỗi cô ta, cô ta cũng không để ý con đâu!” Cao Ngọc Phương đỡ Chu Y Nhược vào, bất mãn lớn tiếng lên án.
“Nhan tiểu thư, xin lỗi, là mẹ tôi quá lời!”
“Nhược Nhược, mẹ không cho phép con xin lỗi!”
Nhan Mộc Tâm cười lạnh: “Cô ta cho rằng bản thân sai, chủ động đến xin lỗi tôi, cái gì mà cho phép với không cho phép chứ, tôi làm cô ta chảy máu, anh cũng lấy của tôi nửa cái mạng, là huề rồi, mấy người đã ở đây, vậy tôi nói thẳng luôn, tôi sẽ tham gia lễ đính hôn của hai người, nhưng tuyệt đối sẽ không làm rõ bất cứ chuyện gì cả!”
“Nhan Mộc Tâm!”
“Nếu như các ngươi còn có một chút lương tâm, cũng đừng có ức hiếp tôi nữa! Cố Hàn Đình, anh đều rõ ràng hơn ai hết, tôi là vợ đầu của anh! Tôi là người bị hại! Chu tiểu thư, cô nói xem!” Cái danh tiểu tam này, vĩnh viễn không nên và cũng không thể đội lên đầu cô!
Sắc mặt Chu Y Nhược khó xử, từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào.
“Nhan Mộc Tâm!”
“Tôi nhớ Chu phu nhân đã nói, làm loại chuyện như thế này, là di truyền, không biết bà…”
Nhan Mộc Tâm chính là cố ý! Tại sao bản thân không làm gì cả, mà bị người khác nhục mạ khắp nơi, mà người thật sự làm ra chuyện này lại ung dung tự tại, tại sao chứ!
“Lúc đó không phải cô giở trò, tôi sẽ kết hôn với cô sao? Cô…”
“Cố Hàn Đình, anh có phải quên rồi hay không, lúc đó anh có cơ hội để chọn, cuối cùng là anh đồng ý kết hôn với tôi, ai chả biết anh là vua của cả cái thành phố này, nếu anh không đồng ý cưới tôi, ai có thể ép, bây giờ anh đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi, không cảm thấy xấu hổ sao?” Cô dùng sức đốp lại anh!
“Bởi vì Chu Y Nhược!”
“Đúng, anh vì cô ta mà cưới tôi, vậy anh hãy chịu đi, mọi oan ức đau khổ của anh, không phải do tôi, mà là Chu Y Nhược, tôi không làm tiểu tam, câu này cho dù chết tôi cũng sẽ nói như vậy, Chu tiểu thư, tính cách thánh mẫu của cô, làm phiền đừng có dùng lên người tôi, không cần thiết!” Ánh mắt sắc bén của Nhan Mộc Tâm dừng trên người bọn họ, chưa từng thu hồi.
Một đám người đứng ngây ra, không ai nói được câu gì!
“Tôi nói rồi, người bị hại trở nên kiên cường, không phải là sự ác độc của các ngươi luyện thành, mà là kiên cường để cứu vớt bản thân, đừng ép tôi!” Câu cuối cùng là nói cho Cố Hàn Đình nghe.
Chu Y Nhược rơi nước mắt, gật gật đầu: “Nhan tiểu thư, đều là tôi sai, cô muốn thế nào mới tha thứ cho tôi đây?”
“Tôi muốn cô đừng có nhìn chằm chằm tôi nữa, tôi muốn cô vĩnh viễn cách xa tôi, đây chính là sự báo đáp tốt nhất rồi, còn Chu phu nhân, ha, bà sỉ nhục tôi một lần, tôi sẽ đánh bà một lần, đánh đến khi bàn câm miệng mới thôi!” Cô cười lên khiến người khác sợ hãi.
“Mày… mày… tức chết tôi rồi, đúng là không có dạy dỗ!” Cao Ngọc Phượng tức đến bùng nổ.
Nhan Mộc Tầm đi qua, nắm lấy cổ áo của bà ta, sau đó nhìn bọn họ: “Đừng sợ, các người đều ở đây, tôi không làm gì được bà, tôi chỉ muốn nói mẹ bà rất thất bại, dạy bà thành cái dạng này, nếu bà cứ nhất quyết nhắm vào tôi, thì tôi sẽ xen vào phá hoại quan hệ giữa bọn họ, đến khi gà bay trứng vỡ, muốn thử không?”
“Mày…”
Cô đẩy người đàn bà này ra, nhìn tất cả mọi người một lần nữa, nắm chặt tay!
Nhan Mộc Tâm muốn bùng nổ rồi!
“Chu Y Nhược bị thương!”
“Lẽ nào tôi không bị thương? Máu của tôi là nước lã hay sao? Cố Hàn Đình, muốn tôi nói với anh bao nhiêu lần nữa đây, anh không có tư cách yêu cầu tôi nhiều như thế, anh ngoài uy hiếp, còn có thể làm gì khác sao? Rồi sẽ có một ngày, tôi không phải chịu sự uy hiếp của anh nữa, lời của anh bây giờ, tôi sẽ nghe sao?” Nhan Mộc Tâm quyết không thỏa hiệp.
“Nhược Nhược, con nghe thấy chưa, ả đàn bà này chỉ có thái độ như vậy, đến xin lỗi cô ta, cô ta cũng không để ý con đâu!” Cao Ngọc Phương đỡ Chu Y Nhược vào, bất mãn lớn tiếng lên án.
“Nhan tiểu thư, xin lỗi, là mẹ tôi quá lời!”
“Nhược Nhược, mẹ không cho phép con xin lỗi!”
Nhan Mộc Tâm cười lạnh: “Cô ta cho rằng bản thân sai, chủ động đến xin lỗi tôi, cái gì mà cho phép với không cho phép chứ, tôi làm cô ta chảy máu, anh cũng lấy của tôi nửa cái mạng, là huề rồi, mấy người đã ở đây, vậy tôi nói thẳng luôn, tôi sẽ tham gia lễ đính hôn của hai người, nhưng tuyệt đối sẽ không làm rõ bất cứ chuyện gì cả!”
“Nhan Mộc Tâm!”
“Nếu như các ngươi còn có một chút lương tâm, cũng đừng có ức hiếp tôi nữa! Cố Hàn Đình, anh đều rõ ràng hơn ai hết, tôi là vợ đầu của anh! Tôi là người bị hại! Chu tiểu thư, cô nói xem!” Cái danh tiểu tam này, vĩnh viễn không nên và cũng không thể đội lên đầu cô!
Sắc mặt Chu Y Nhược khó xử, từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào.
“Nhan Mộc Tâm!”
“Tôi nhớ Chu phu nhân đã nói, làm loại chuyện như thế này, là di truyền, không biết bà…”
Nhan Mộc Tâm chính là cố ý! Tại sao bản thân không làm gì cả, mà bị người khác nhục mạ khắp nơi, mà người thật sự làm ra chuyện này lại ung dung tự tại, tại sao chứ!
“Lúc đó không phải cô giở trò, tôi sẽ kết hôn với cô sao? Cô…”
“Cố Hàn Đình, anh có phải quên rồi hay không, lúc đó anh có cơ hội để chọn, cuối cùng là anh đồng ý kết hôn với tôi, ai chả biết anh là vua của cả cái thành phố này, nếu anh không đồng ý cưới tôi, ai có thể ép, bây giờ anh đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi, không cảm thấy xấu hổ sao?” Cô dùng sức đốp lại anh!
“Bởi vì Chu Y Nhược!”
“Đúng, anh vì cô ta mà cưới tôi, vậy anh hãy chịu đi, mọi oan ức đau khổ của anh, không phải do tôi, mà là Chu Y Nhược, tôi không làm tiểu tam, câu này cho dù chết tôi cũng sẽ nói như vậy, Chu tiểu thư, tính cách thánh mẫu của cô, làm phiền đừng có dùng lên người tôi, không cần thiết!” Ánh mắt sắc bén của Nhan Mộc Tâm dừng trên người bọn họ, chưa từng thu hồi.
Một đám người đứng ngây ra, không ai nói được câu gì!
“Tôi nói rồi, người bị hại trở nên kiên cường, không phải là sự ác độc của các ngươi luyện thành, mà là kiên cường để cứu vớt bản thân, đừng ép tôi!” Câu cuối cùng là nói cho Cố Hàn Đình nghe.
Chu Y Nhược rơi nước mắt, gật gật đầu: “Nhan tiểu thư, đều là tôi sai, cô muốn thế nào mới tha thứ cho tôi đây?”
“Tôi muốn cô đừng có nhìn chằm chằm tôi nữa, tôi muốn cô vĩnh viễn cách xa tôi, đây chính là sự báo đáp tốt nhất rồi, còn Chu phu nhân, ha, bà sỉ nhục tôi một lần, tôi sẽ đánh bà một lần, đánh đến khi bàn câm miệng mới thôi!” Cô cười lên khiến người khác sợ hãi.
“Mày… mày… tức chết tôi rồi, đúng là không có dạy dỗ!” Cao Ngọc Phượng tức đến bùng nổ.
Nhan Mộc Tầm đi qua, nắm lấy cổ áo của bà ta, sau đó nhìn bọn họ: “Đừng sợ, các người đều ở đây, tôi không làm gì được bà, tôi chỉ muốn nói mẹ bà rất thất bại, dạy bà thành cái dạng này, nếu bà cứ nhất quyết nhắm vào tôi, thì tôi sẽ xen vào phá hoại quan hệ giữa bọn họ, đến khi gà bay trứng vỡ, muốn thử không?”
“Mày…”
Cô đẩy người đàn bà này ra, nhìn tất cả mọi người một lần nữa, nắm chặt tay!
Nhan Mộc Tâm muốn bùng nổ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.