Thực Cốt Ngụy Tình: Vợ Cũ Đừng Hòng Chạy
Chương 61:
Mê Điệp Duy Nhất
07/02/2023
Mấy người đàn ông nhìn Nhan Mộc Tâm, nuốt nước bọt, lúc cô giãy giụa, vai bị lộ ra ngoài.
“Tôi đến, tôi đến!” Bọn đàn ông tiếp tục cởi đồ.
Nhan Mộc Tâm biết Cao Ngọc Phượng đã phát điên rồi, cầu xin cũng không có tác dụng nữa, đám đàn ông này cũng vậy, cô chạy không thoát, chỉ có thể hét lớn: “Cứu mạng! Ai đó cứu tôi với!”
Lúc bàn tay lớn của đám đàn ông động đến cánh tay cô, nội tâm cô có chút buồn nôn, nhắm mắt lại phát điên kêu gào: “Cứu tôi, cứu tôi với!”
“Hét đi, hét rách họng cũng không có tác dụng!” Cao Ngọc Phượng cực kỳ đắc ý.
Lúc đám đàn ông đè cô xuống, cửa bị đạp ra, Lục Tử Khiêm đem một đám người xông vào, bọn họ trong nháy mắt bị khống chế.
“Các người, các người làm cái gì?”
Chu Tố Cầm kéo tóc Cao Ngọc Phượng, dùng sức mà lôi: “Mày cũng là người có con gái, mày sao có thể làm loại chuyện như thế này?”
“Mày buông tao ra, buông ra!” Cao Ngọc Phượng đau đớn hét lên, nhưng kết quả vô dụng.
“Kéo đám người này đi cho tôi, không có lệnh của tôi ai cũng không được nhìn!” Lục Tử khiêm chạy đến cởi trói cho Nhan Mộc Tâm, một tay nắm lấy cổ tay của cô: “Tâm Tâm, là anh, không sao rồi!”
Cô mở bừng mắt, tròng mắt đỏ hồng, đôi môi run rẩy, bộ dáng của cô lúc này là Lục Tử Khiêm có chút ngơ ngác.
“Tâm Tâm, không sao!” Anh ấy đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng vỗ về.
Nhan Mộc Tâm từ từ hồi phục tinh thần, lắc đầu: “Không sao, tôi không sao!”
Cô vậy mà lại nói không sao, rõ ràng… sao lại không sao?
“Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho Cao Ngọc Phượng đâu!” Lửa giận trong lòng Lục Tử Khiêm lại sôi trào.
“Giao cho tôi!”
“Cái gì?”
“Giao cho tôi, đây là cuộc đấu giữa tôi và bà ta, nên kết thúc rồi!” Nhan Mộc Tâm đứng dậy rời đi, đi được hai bước quay người lại: “Lục Tử Khiên, tôi cũng chỉ có thể cảm ơn anh!”
“Anh chỉ cần em bình an! Anh sẽ bảo vệ em chu toàn!” Anh ấy kiên định nói.
“Tôi sẽ cố gắng bảo vệ bản thân mình!” Nói rồi sải bước lớn rời đi.
Lục Tử Khiêm vừa muốn nói đã bị Chu Tố Cầm ngăn lại: “Lúc này cậu nói bao nhiêu lời với con bé cũng vô dụng thôi, cậu cứ âm thầm ở bên cạnh con bé, rồi sẽ có một ngày sẽ cảm động, đương nhiên, phải để con bé triệt để quên đi Cố Hàn Đình!”
Anh ấy gật gật đầu, anh ấy chờ được!
Lúc Nhan Mộc Tâm chiếm thế chủ đạo, Cao Ngọc Phượng vẫn tỏ vẻ khinh thường như cũ: “Mày căn bản không động được đến tao đâu!”
“Bà thật là tự tin!”
“Đó là tất nhiên, Nhược Nhược là Cố phu nhân tương lai!”
Nhan Mộc Tâm nắm cằm bà ta, cười lạnh: “Nhưng có loại mẹ như bà, bà cảm thấy địa vị Cố phu nhân của cô ta có thể giữ vững được bao lâu? Tôi nói rồi, không ai có thể tổn thương tôi!”
“Mày dám động vào tao…”
“Bốp” một cái bạt tai hung hăng rơi xuống mặt bà ta, Cao Ngọc Phượng lập tức đầu váng mắt hoa! Lại mấy cái nữa làm bà ta ngã xuống đất.
Lúc Nhan Mộc Tâm định tiếp tục, Chu Y Nhược xông vào, lập tức quỳ trên mặt đất: “Đừng mà, Nhan tiểu thư, tôi cầu xin cô, đừng đánh bà ấy như thế nữa, bà ấy tuổi tác đã cao rồi chịu không nổi đâu, cô cứ nhắm vào tôi này!”
“Tôi đến, tôi đến!” Bọn đàn ông tiếp tục cởi đồ.
Nhan Mộc Tâm biết Cao Ngọc Phượng đã phát điên rồi, cầu xin cũng không có tác dụng nữa, đám đàn ông này cũng vậy, cô chạy không thoát, chỉ có thể hét lớn: “Cứu mạng! Ai đó cứu tôi với!”
Lúc bàn tay lớn của đám đàn ông động đến cánh tay cô, nội tâm cô có chút buồn nôn, nhắm mắt lại phát điên kêu gào: “Cứu tôi, cứu tôi với!”
“Hét đi, hét rách họng cũng không có tác dụng!” Cao Ngọc Phượng cực kỳ đắc ý.
Lúc đám đàn ông đè cô xuống, cửa bị đạp ra, Lục Tử Khiêm đem một đám người xông vào, bọn họ trong nháy mắt bị khống chế.
“Các người, các người làm cái gì?”
Chu Tố Cầm kéo tóc Cao Ngọc Phượng, dùng sức mà lôi: “Mày cũng là người có con gái, mày sao có thể làm loại chuyện như thế này?”
“Mày buông tao ra, buông ra!” Cao Ngọc Phượng đau đớn hét lên, nhưng kết quả vô dụng.
“Kéo đám người này đi cho tôi, không có lệnh của tôi ai cũng không được nhìn!” Lục Tử khiêm chạy đến cởi trói cho Nhan Mộc Tâm, một tay nắm lấy cổ tay của cô: “Tâm Tâm, là anh, không sao rồi!”
Cô mở bừng mắt, tròng mắt đỏ hồng, đôi môi run rẩy, bộ dáng của cô lúc này là Lục Tử Khiêm có chút ngơ ngác.
“Tâm Tâm, không sao!” Anh ấy đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng vỗ về.
Nhan Mộc Tâm từ từ hồi phục tinh thần, lắc đầu: “Không sao, tôi không sao!”
Cô vậy mà lại nói không sao, rõ ràng… sao lại không sao?
“Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho Cao Ngọc Phượng đâu!” Lửa giận trong lòng Lục Tử Khiêm lại sôi trào.
“Giao cho tôi!”
“Cái gì?”
“Giao cho tôi, đây là cuộc đấu giữa tôi và bà ta, nên kết thúc rồi!” Nhan Mộc Tâm đứng dậy rời đi, đi được hai bước quay người lại: “Lục Tử Khiên, tôi cũng chỉ có thể cảm ơn anh!”
“Anh chỉ cần em bình an! Anh sẽ bảo vệ em chu toàn!” Anh ấy kiên định nói.
“Tôi sẽ cố gắng bảo vệ bản thân mình!” Nói rồi sải bước lớn rời đi.
Lục Tử Khiêm vừa muốn nói đã bị Chu Tố Cầm ngăn lại: “Lúc này cậu nói bao nhiêu lời với con bé cũng vô dụng thôi, cậu cứ âm thầm ở bên cạnh con bé, rồi sẽ có một ngày sẽ cảm động, đương nhiên, phải để con bé triệt để quên đi Cố Hàn Đình!”
Anh ấy gật gật đầu, anh ấy chờ được!
Lúc Nhan Mộc Tâm chiếm thế chủ đạo, Cao Ngọc Phượng vẫn tỏ vẻ khinh thường như cũ: “Mày căn bản không động được đến tao đâu!”
“Bà thật là tự tin!”
“Đó là tất nhiên, Nhược Nhược là Cố phu nhân tương lai!”
Nhan Mộc Tâm nắm cằm bà ta, cười lạnh: “Nhưng có loại mẹ như bà, bà cảm thấy địa vị Cố phu nhân của cô ta có thể giữ vững được bao lâu? Tôi nói rồi, không ai có thể tổn thương tôi!”
“Mày dám động vào tao…”
“Bốp” một cái bạt tai hung hăng rơi xuống mặt bà ta, Cao Ngọc Phượng lập tức đầu váng mắt hoa! Lại mấy cái nữa làm bà ta ngã xuống đất.
Lúc Nhan Mộc Tâm định tiếp tục, Chu Y Nhược xông vào, lập tức quỳ trên mặt đất: “Đừng mà, Nhan tiểu thư, tôi cầu xin cô, đừng đánh bà ấy như thế nữa, bà ấy tuổi tác đã cao rồi chịu không nổi đâu, cô cứ nhắm vào tôi này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.