Thực Cốt Ngụy Tình: Vợ Cũ Đừng Hòng Chạy
Chương 18: Đối Mặt Với Anh
Mê Điệp Duy Nhất
02/02/2023
Nhan Mộc Tâm nghỉ ngơi ở bệnh viện nửa tháng, bác sĩ Dương mỗi ngày đều cùng cô, nhưng sau phẫu thuật cô một câu cũng không nói, không ai có thể nhìn rõ được tâm tình của cô.
Lục Tử Khiêm biết tin thì chạy đến phòng bệnh, nhìn bộ dạng của Nhan Mộc Tâm, trái tim tan nát, cuối cùng vẫn đến muộn rồi.
Nắm lấy tay Nhan Mộc Tâm, đặt lên ngực, cực kỳ đau lòng: “Tâm Tâm, xin lỗi, là anh đến muộn, em yên tâm, sau này anh sẽ bảo vệ em.”
Không nhận được bất kỳ cây trả lời nào của cô.
“Vì một tên Cố Hàn Đình, em biến bản thân thành cái dạng này à? Em còn muốn tiếp tục? Vì anh, mà em trừng phạt bản thân? Em xứng với ba mẹ đã mất sao? Em bày ra bộ dạng tàn phế này cho ai xem? Mạng của anh trai em đang nằm trong tay người khác, em muốn bỏ bê bản thân đến khi nào?” Lục Tử Khiêm hiểu tính của cô, chỉ có thể chọc đến điểm yếu trong lòng cô thì mới có thể vực cô sống lại.
Một lần nữa sống lại!
Nhan Mộc Tâm nghe thấy hai chữ “anh trai”, mắt cuối cùng cũng sáng lên, cô nhìn Lục Tử Khiêm, hỏi: “Anh nói, anh sẽ đưa tôi rời khỏi đây.”
“Đúng, anh sẽ đưa em rời khỏi đây, cả anh trai em.” Lục Tử Khiên trả lời từng câu từng chữ.
Nhan Mộc Tâm nháy mắt mấy cái, ngừng một chút: “Tôi không yêu anh.”
Trong lòng nhói một cái, nhưng mà, anh ta vẫn mỉm cười giải thích: “Anh biết, anh không cần em yêu anh, anh chỉ đơn giản là muốn đưa em rời khỏi đây.”
Trong lòng Nhan Mộc Tâm cũng đã rõ thực lực của bản thân, nếu Cố Hàn Đình không buông tay, cô trốn không thoát, bây giờ chỉ có thể dựa vào người khác, Lục Tử Khiêm là sự lựa chọn tốt nhất!
“Xin lỗi, tôi chỉ có thể lợi dụng anh.” Cô vẫn thẳng thắng nói.
“Không cần nói như thế, em biết, anh…”
Lời còn chưa nói xong, Cố Hàn Đình đã đi vào, nhìn thấy động tác thân mật của bọn họ, thuận thế ngồi xuống đối diện, cười lạnh: “Không làm phiền hai người chứ?”
“Cố thiếu, ở đây không hoan nghênh anh.”
“Anh lấy thân phận gì để nói câu này? Tôi tốt xấu gì cũng là chồng cũ của Nhan Mộc Tâm, anh là cái thá gì?” Anh châm chọc nói.
Càng nhìn Cố Hàn Đình càng thấy đáng ghét, Nhan Mộc Tâm quay mặt đi, không để ý đến anh nữa!
“Nhan Mộc Tâm, chúng ta nói chuyện đi.” Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề.
Yên lặng.
“Đừng có ép tôi!” Cố Hàn Đình vẫn thái độ như cũ.
Lửa giận của Nhan Mộc Tâm lập tức bùng lên, hận thù nhìn anh: “Chúng ta có chuyện gì hay để nói, Nhan gia bị anh huỷ hoại rồi, con cũng không còn nữa, anh cảm thấy giữa chúng ta còn có thể nói chuyện? Cố Hàn Đình anh muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi? Không đúng, bây giờ anh có thân phận gì mà đòi giữ tôi? Anh không thể uy hiếp tôi nữa rồi.”
Người đàn ông này chỗ nào cũng có mặt để uy hiếp cô!
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô.” Thái độ của anh vĩnh viễn như thế, không, chỉ đối với cô như thế.
“Không có gì để nói.” Cô cự tuyệt một lần nữa.
“Tôi có cách khiến anh trai cô không thể trị liệu, tôi…”
“Vô dụng thôi, nếu anh tôi chết, tôi cũng sẽ không sống một mình, dù sao, Nhan gia cũng bị huỷ hoại rồi, còn để ý hai cái mạng này sao? Cố Hàn Đình anh thật sự cho rằng anh có thể uy hiếp tôi ư?” Nhan Mộc Tâm đánh gãy lời của anh, ra sức phản kháng.
Lục Tử Khiêm biết tin thì chạy đến phòng bệnh, nhìn bộ dạng của Nhan Mộc Tâm, trái tim tan nát, cuối cùng vẫn đến muộn rồi.
Nắm lấy tay Nhan Mộc Tâm, đặt lên ngực, cực kỳ đau lòng: “Tâm Tâm, xin lỗi, là anh đến muộn, em yên tâm, sau này anh sẽ bảo vệ em.”
Không nhận được bất kỳ cây trả lời nào của cô.
“Vì một tên Cố Hàn Đình, em biến bản thân thành cái dạng này à? Em còn muốn tiếp tục? Vì anh, mà em trừng phạt bản thân? Em xứng với ba mẹ đã mất sao? Em bày ra bộ dạng tàn phế này cho ai xem? Mạng của anh trai em đang nằm trong tay người khác, em muốn bỏ bê bản thân đến khi nào?” Lục Tử Khiêm hiểu tính của cô, chỉ có thể chọc đến điểm yếu trong lòng cô thì mới có thể vực cô sống lại.
Một lần nữa sống lại!
Nhan Mộc Tâm nghe thấy hai chữ “anh trai”, mắt cuối cùng cũng sáng lên, cô nhìn Lục Tử Khiêm, hỏi: “Anh nói, anh sẽ đưa tôi rời khỏi đây.”
“Đúng, anh sẽ đưa em rời khỏi đây, cả anh trai em.” Lục Tử Khiên trả lời từng câu từng chữ.
Nhan Mộc Tâm nháy mắt mấy cái, ngừng một chút: “Tôi không yêu anh.”
Trong lòng nhói một cái, nhưng mà, anh ta vẫn mỉm cười giải thích: “Anh biết, anh không cần em yêu anh, anh chỉ đơn giản là muốn đưa em rời khỏi đây.”
Trong lòng Nhan Mộc Tâm cũng đã rõ thực lực của bản thân, nếu Cố Hàn Đình không buông tay, cô trốn không thoát, bây giờ chỉ có thể dựa vào người khác, Lục Tử Khiêm là sự lựa chọn tốt nhất!
“Xin lỗi, tôi chỉ có thể lợi dụng anh.” Cô vẫn thẳng thắng nói.
“Không cần nói như thế, em biết, anh…”
Lời còn chưa nói xong, Cố Hàn Đình đã đi vào, nhìn thấy động tác thân mật của bọn họ, thuận thế ngồi xuống đối diện, cười lạnh: “Không làm phiền hai người chứ?”
“Cố thiếu, ở đây không hoan nghênh anh.”
“Anh lấy thân phận gì để nói câu này? Tôi tốt xấu gì cũng là chồng cũ của Nhan Mộc Tâm, anh là cái thá gì?” Anh châm chọc nói.
Càng nhìn Cố Hàn Đình càng thấy đáng ghét, Nhan Mộc Tâm quay mặt đi, không để ý đến anh nữa!
“Nhan Mộc Tâm, chúng ta nói chuyện đi.” Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề.
Yên lặng.
“Đừng có ép tôi!” Cố Hàn Đình vẫn thái độ như cũ.
Lửa giận của Nhan Mộc Tâm lập tức bùng lên, hận thù nhìn anh: “Chúng ta có chuyện gì hay để nói, Nhan gia bị anh huỷ hoại rồi, con cũng không còn nữa, anh cảm thấy giữa chúng ta còn có thể nói chuyện? Cố Hàn Đình anh muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi? Không đúng, bây giờ anh có thân phận gì mà đòi giữ tôi? Anh không thể uy hiếp tôi nữa rồi.”
Người đàn ông này chỗ nào cũng có mặt để uy hiếp cô!
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô.” Thái độ của anh vĩnh viễn như thế, không, chỉ đối với cô như thế.
“Không có gì để nói.” Cô cự tuyệt một lần nữa.
“Tôi có cách khiến anh trai cô không thể trị liệu, tôi…”
“Vô dụng thôi, nếu anh tôi chết, tôi cũng sẽ không sống một mình, dù sao, Nhan gia cũng bị huỷ hoại rồi, còn để ý hai cái mạng này sao? Cố Hàn Đình anh thật sự cho rằng anh có thể uy hiếp tôi ư?” Nhan Mộc Tâm đánh gãy lời của anh, ra sức phản kháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.