Thực Cốt Ngụy Tình: Vợ Cũ Đừng Hòng Chạy
Chương 16: Lấy Con Của Cô Ra
Mê Điệp Duy Nhất
02/02/2023
Nhan Mộc Tâm không có thời gian nghĩ lung tung, chỉ có thể cùng Vương Siêu Quần lên xe.
“Cố thiếu không phải ngày mai đính hôn sao? Tại sao còn quan tâm đến chuyện của tôi? Có phải có hiểu lầm gì không?” Cô phải tìm hiểu để còn chuẩn bị trước.
Vương Siêu Quần không trả lời, yên lặng cả đoạn đường.
Hai mươi phút sau, xe đã đến nơi, Nhan Mộc Tâm nhanh chóng đi vào bên trong, anh trai nằm dưới đất, mà bác sĩ Dương thì bị người khác chế trụ.
Cô chưa kịp tới gần đã bị Cố Hàn Đình kéo vào trong ngực, anh cười lạnh: “Tôi thật sự không biết, tâm tư của cô lại kín đáo như vậy.”
“Anh đã nói sẽ buông tha cho tôi, hôm nay lại lật lọng như thế thì tính là thứ đàn ông gì? Còn nữa, bác sĩ Dương vô tội, anh thả cô ấy ra.” Cô cố áp chế nội tâm đang hoảng loạn, cố làm cho mình bình tĩnh lại.
“Đến bây giờ mà cô còn mạnh miệng? Nhan Mộc Tâm, cô có thai.” Lời nói của anh như ma chú truyền vào tai cô, cảm giác như anh đang cầm một con dao, lúc nào cũng có thể lấy con của cô ra.
Nhan Mộc Tâm cười lạnh: “Không có.”
“Nhan Mộc Tâm.”
“Cố Hàn Đình, anh đối với tôi như vậy, tôi có thể mang thai con của anh sao? Không biết sao anh có thể hiểu lầm như vậy, tôi nói rồi, nếu như anh không tin, chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra!” Cô vẫn kiên định như cũ.
“Tâm lý cô cũng trở nên mạnh hơn rồi, vì vậy, cô có chết cũng không nhận?”
“Không có thai.”
“Tôi đã nói với cô rồi, nếu như cô mang thai, sẽ có kết cục như thế nào? Nhưng tôi quên nói với cô, nếu cô có thai, còn muốn mang con của tôi rời khỏi đây, sẽ có kết cục gì? Nhan Mộc Tâm, tôi hỏi cô lần cuối, cô rốt cuộc có mang thai hay không?” Anh vuốt cằm Nhan Mộc Tâm, đã khống chế đến cực điểm, đồ đàn bà mạnh miệng! Đáng chết!
“Không có.” Cô kiên định nói.
Cố Hàn Đình cười lạnh, nhìn Vương Siêu Quần đi đến bên cạnh anh trai cô, xốc chăn bông ra, giơ dao lên.
“Không được động đến anh ấy!” Cô hét đến tê tâm liệt phế.
Anh chế trụ gáy của cô, kéo cô đến trước mặt anh trai cô, âm trầm khủng bố nói: “Nhan Mộc Tâm, sự kiên nhẫn của tôi không nhiều, nếu cô không nói ra sự thật, tôi để cho anh cô máu chảy thành sông, không ai có thể lừa tôi, tôi không cho phép trong bụng cô có con tôi, người tiếp theo của cô đồng ý nuôi con của người khác? Cô thật giỏi, nhnh như vậy đã tìm được thằng khác rồi.”
“Cố thiếu, không thể đối với Nhan tiểu thư như thế, cô ấy, cô ấy…” Bác sĩ Dương kích động hét lớn, nhưng có một số lời, vẫn không nói ra miệng.
Nói.” Cố Hàn Đình càng thô bạo!
Nhan Mộc Tâm quay đầu lại, đôi môi run rẩy, nhìn anh, nước mắt rơi trên gò má, đột nhiên cười lên: “Không còn.”
Hai chữ không đầu không đuôi, anh nghi ngờ, cái gì mà không còn?
Nhan Mộc Tâm cúi đầu, nhìn dòng máu đó tươi từ giữa hai chân chảy xuống: “Không còn, anh hài lòng chưa?”
Cố Hàn Đình thuận theo ánh mắt của cô nhìn xuống, lúc nhìn thấy máu huyết anh cũng không nói gì! Vẫn như cũ không thể nhìn thấu lòng mình.
“Vì sao anh từ đầu đến cuối cứ khăng khăng không buông tha tôi?” Cô phát điên lên, cô đã đi rồi, vì sao vẫn không buông tha cô? Nhất định phải ép chết cô sao?
“Là do cô tự chuốc lấy.” Mặt anh không để ý.
“Cố thiếu, tôi xin anh, để tôi kiểm tra cho cô ấy, có lẽ còn giữ được đứa bé.” Bác sĩ Dương hét lớn.
Người đàn ông không trả lời, vẫn cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy.
“Cố thiếu không phải ngày mai đính hôn sao? Tại sao còn quan tâm đến chuyện của tôi? Có phải có hiểu lầm gì không?” Cô phải tìm hiểu để còn chuẩn bị trước.
Vương Siêu Quần không trả lời, yên lặng cả đoạn đường.
Hai mươi phút sau, xe đã đến nơi, Nhan Mộc Tâm nhanh chóng đi vào bên trong, anh trai nằm dưới đất, mà bác sĩ Dương thì bị người khác chế trụ.
Cô chưa kịp tới gần đã bị Cố Hàn Đình kéo vào trong ngực, anh cười lạnh: “Tôi thật sự không biết, tâm tư của cô lại kín đáo như vậy.”
“Anh đã nói sẽ buông tha cho tôi, hôm nay lại lật lọng như thế thì tính là thứ đàn ông gì? Còn nữa, bác sĩ Dương vô tội, anh thả cô ấy ra.” Cô cố áp chế nội tâm đang hoảng loạn, cố làm cho mình bình tĩnh lại.
“Đến bây giờ mà cô còn mạnh miệng? Nhan Mộc Tâm, cô có thai.” Lời nói của anh như ma chú truyền vào tai cô, cảm giác như anh đang cầm một con dao, lúc nào cũng có thể lấy con của cô ra.
Nhan Mộc Tâm cười lạnh: “Không có.”
“Nhan Mộc Tâm.”
“Cố Hàn Đình, anh đối với tôi như vậy, tôi có thể mang thai con của anh sao? Không biết sao anh có thể hiểu lầm như vậy, tôi nói rồi, nếu như anh không tin, chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra!” Cô vẫn kiên định như cũ.
“Tâm lý cô cũng trở nên mạnh hơn rồi, vì vậy, cô có chết cũng không nhận?”
“Không có thai.”
“Tôi đã nói với cô rồi, nếu như cô mang thai, sẽ có kết cục như thế nào? Nhưng tôi quên nói với cô, nếu cô có thai, còn muốn mang con của tôi rời khỏi đây, sẽ có kết cục gì? Nhan Mộc Tâm, tôi hỏi cô lần cuối, cô rốt cuộc có mang thai hay không?” Anh vuốt cằm Nhan Mộc Tâm, đã khống chế đến cực điểm, đồ đàn bà mạnh miệng! Đáng chết!
“Không có.” Cô kiên định nói.
Cố Hàn Đình cười lạnh, nhìn Vương Siêu Quần đi đến bên cạnh anh trai cô, xốc chăn bông ra, giơ dao lên.
“Không được động đến anh ấy!” Cô hét đến tê tâm liệt phế.
Anh chế trụ gáy của cô, kéo cô đến trước mặt anh trai cô, âm trầm khủng bố nói: “Nhan Mộc Tâm, sự kiên nhẫn của tôi không nhiều, nếu cô không nói ra sự thật, tôi để cho anh cô máu chảy thành sông, không ai có thể lừa tôi, tôi không cho phép trong bụng cô có con tôi, người tiếp theo của cô đồng ý nuôi con của người khác? Cô thật giỏi, nhnh như vậy đã tìm được thằng khác rồi.”
“Cố thiếu, không thể đối với Nhan tiểu thư như thế, cô ấy, cô ấy…” Bác sĩ Dương kích động hét lớn, nhưng có một số lời, vẫn không nói ra miệng.
Nói.” Cố Hàn Đình càng thô bạo!
Nhan Mộc Tâm quay đầu lại, đôi môi run rẩy, nhìn anh, nước mắt rơi trên gò má, đột nhiên cười lên: “Không còn.”
Hai chữ không đầu không đuôi, anh nghi ngờ, cái gì mà không còn?
Nhan Mộc Tâm cúi đầu, nhìn dòng máu đó tươi từ giữa hai chân chảy xuống: “Không còn, anh hài lòng chưa?”
Cố Hàn Đình thuận theo ánh mắt của cô nhìn xuống, lúc nhìn thấy máu huyết anh cũng không nói gì! Vẫn như cũ không thể nhìn thấu lòng mình.
“Vì sao anh từ đầu đến cuối cứ khăng khăng không buông tha tôi?” Cô phát điên lên, cô đã đi rồi, vì sao vẫn không buông tha cô? Nhất định phải ép chết cô sao?
“Là do cô tự chuốc lấy.” Mặt anh không để ý.
“Cố thiếu, tôi xin anh, để tôi kiểm tra cho cô ấy, có lẽ còn giữ được đứa bé.” Bác sĩ Dương hét lớn.
Người đàn ông không trả lời, vẫn cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.