Thực Cốt Ngụy Tình: Vợ Cũ Đừng Hòng Chạy
Chương 22: Tôi Muốn Mạng Của Anh Ta
Mê Điệp Duy Nhất
02/02/2023
Tuy nói vậy nhưng anh vẫn ngồi đó, như một vị vua nhìn bọn họ.
Lục Tử Khiêm nhìn hành vi của bản thân mình, lập tức cảm thấy áy náy. "Tâm Tâm, anh xin lỗi, là do anh quá kích động rồi.”
Nhan Mộc Tâm nên nói gì đây? Tha thứ? Cô không thể nói được gì!
“Phải làm sao mới có thể thả Nhan Mộc Tâm đi?” Lục Tử Khiêm đi tới chỗ Cố Hàn Đình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, trầm giọng hỏi.
Chắc chắn là do Cố Hàn Đình uy hiếp, dù sao thì Nhan Mộc Tâm đều đã đồng ý là rời đi rồi, đồ đàn ông khốn khiếp!
"Cô ta tự nguyện ở lại bên cạnh tôi, dù sao cô ta cũng là của tôi..." Cố Hàn Đình cố ý, câu đằng sau anh vẫn chưa nói hết, ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm Nhan Mộc Tâm.
Cô nở nụ cười lạnh lẽo: “Tôi là tình nhân của anh ta!"
Những chữ này khiến cho Cố Hàn Đinh và Lục Tử Khiêm bị sốc.
Đây không phải là những gì Cố Hàn Đinh muốn sao? Anh ngạc nhiên cái gì chứ!
Cố Hàn Đình cố tình chọc tức cô, nhắc nhở cô đừng quên thân phận của mình, cũng không có ý định làm xấu mặt cô ở nơi công cộng, kết quả là… bây giờ cô lại tự mình không cần mặt mũi nữa!
"Cái gì?”
“Tôi nói rồi, tôi là tình nhân của Cố Hàn Đình, tôi không thể rời đi được.” Nhan Mộc Tâm nhìn vào mắt của Lục Tử Khiêm, nói từng chữ từng chữ một.
Lực tác động của câu này quá là lớn, khiến Lục Tử Khiêm ngồi ở mép giường chỉ có thể há hốc miệng, không thể nói được gì.
“Lục Tử Khiêm, đừng vì tôi mà lãng phí thêm nhiều thời gian nữa.” Cô vẫn mặt lạnh nghiêm túc nói, không hề có chút đùa cợt nào.
Một cơn tức giận trong lòng anh ấy lại bùng lên, anh ấy điên cuồng gầm lên: "Em điên rồi hả? Em biết em đang làm gì không? Tình nhân? Sau này em không còn muốn kết hôn nữa sao? Anh ta đã đối xử với em như vậy rồi, tự tay giết chết đứa con của hai người, vậy mà em vẫn còn muốn tiếp tục ở bên cạnh anh ta? Em còn là Nhan Mộc Tâm mà anh từng quen biết nữa hay không? Anh ta hại chết ba em, khiến cho anh trai em bây giờ vẫn còn đang ở phòng cấp cứu, em có thể tỉnh lại được hay không?”
Sắc mặt của Nhan Mộc Tâm không chút thay đổi nào, bình tĩnh như nước!
"Nếu em gặp phải chuyện khó khăn gì, anh có thể..."
"Lục Tử Khiêm, tôi không có khó khăn gì, đây là cuộc sống do tôi lựa chọn, khi tôi bước đến bước này, thì tôi đã không còn có thể quay đầu lại được nữa rồi, anh không cần phải đau lòng la hét ở đây nữa, nếu anh có bản lĩnh thì anh hãy quay ngược lại thời gian, dừng lại tất cả mọi thứ của bây giờ, còn không, cũng không còn tác dụng nào đâu, tôi đã chấp nhận số phận này rồi." Nhan Mộc Tâm không muốn tiếp tục chuyện này nữa, đã nói hết mọi thứ, hi vọng Lục Tử Khiêm không cần phải vướng bận nhiều nữa.
Anh ấy đứng lên, cười thật lớn: "Nhan Mộc Tâm, em thật sự đã làm anh thất vọng, con đường nào chứ, em chính là vẫn luôn yêu Cố Hàn Đình, cho nên những đau đớn này em phải chịu cũng là đáng đời.”
Cô cắn chặt môi đỏ chịu đựng những dao động trong lòng, bản thân cô không thất vọng sao? Đúng vậy, đúng là đáng đời cô! Cho nên cô mới chấp nhận chịu đựng, cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi!
Không có câu trả lời của Nhan Mộc Tâm, Lục Tử Khiêm bất lực đi đến trước mặt Cố Hàn Đình: “Anh thắng rồi, chỉ có điều, tôi phải nhắc nhở Cố thiếu một câu, một người phụ nữ tốt như vậy mà anh không biết trân trọng thì rồi sẽ có một ngày anh phải hối hận.”
Lục Tử Khiêm thất vọng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Cô thật sự quá không yên phận.” Cố Hàn Đình chọc kháy.
"Cố thiếu có quyền nói câu này sao? Trục trặc trong hôn nhân? Sau khi ly hôn, anh lại lén lút giao dịch với vợ cũ, anh không cảm thấy xấu hổ khi nói ra câu đó sao?” Nhan Mộc Tâm cười mỉa mai.
Lục Tử Khiêm nhìn hành vi của bản thân mình, lập tức cảm thấy áy náy. "Tâm Tâm, anh xin lỗi, là do anh quá kích động rồi.”
Nhan Mộc Tâm nên nói gì đây? Tha thứ? Cô không thể nói được gì!
“Phải làm sao mới có thể thả Nhan Mộc Tâm đi?” Lục Tử Khiêm đi tới chỗ Cố Hàn Đình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, trầm giọng hỏi.
Chắc chắn là do Cố Hàn Đình uy hiếp, dù sao thì Nhan Mộc Tâm đều đã đồng ý là rời đi rồi, đồ đàn ông khốn khiếp!
"Cô ta tự nguyện ở lại bên cạnh tôi, dù sao cô ta cũng là của tôi..." Cố Hàn Đình cố ý, câu đằng sau anh vẫn chưa nói hết, ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm Nhan Mộc Tâm.
Cô nở nụ cười lạnh lẽo: “Tôi là tình nhân của anh ta!"
Những chữ này khiến cho Cố Hàn Đinh và Lục Tử Khiêm bị sốc.
Đây không phải là những gì Cố Hàn Đinh muốn sao? Anh ngạc nhiên cái gì chứ!
Cố Hàn Đình cố tình chọc tức cô, nhắc nhở cô đừng quên thân phận của mình, cũng không có ý định làm xấu mặt cô ở nơi công cộng, kết quả là… bây giờ cô lại tự mình không cần mặt mũi nữa!
"Cái gì?”
“Tôi nói rồi, tôi là tình nhân của Cố Hàn Đình, tôi không thể rời đi được.” Nhan Mộc Tâm nhìn vào mắt của Lục Tử Khiêm, nói từng chữ từng chữ một.
Lực tác động của câu này quá là lớn, khiến Lục Tử Khiêm ngồi ở mép giường chỉ có thể há hốc miệng, không thể nói được gì.
“Lục Tử Khiêm, đừng vì tôi mà lãng phí thêm nhiều thời gian nữa.” Cô vẫn mặt lạnh nghiêm túc nói, không hề có chút đùa cợt nào.
Một cơn tức giận trong lòng anh ấy lại bùng lên, anh ấy điên cuồng gầm lên: "Em điên rồi hả? Em biết em đang làm gì không? Tình nhân? Sau này em không còn muốn kết hôn nữa sao? Anh ta đã đối xử với em như vậy rồi, tự tay giết chết đứa con của hai người, vậy mà em vẫn còn muốn tiếp tục ở bên cạnh anh ta? Em còn là Nhan Mộc Tâm mà anh từng quen biết nữa hay không? Anh ta hại chết ba em, khiến cho anh trai em bây giờ vẫn còn đang ở phòng cấp cứu, em có thể tỉnh lại được hay không?”
Sắc mặt của Nhan Mộc Tâm không chút thay đổi nào, bình tĩnh như nước!
"Nếu em gặp phải chuyện khó khăn gì, anh có thể..."
"Lục Tử Khiêm, tôi không có khó khăn gì, đây là cuộc sống do tôi lựa chọn, khi tôi bước đến bước này, thì tôi đã không còn có thể quay đầu lại được nữa rồi, anh không cần phải đau lòng la hét ở đây nữa, nếu anh có bản lĩnh thì anh hãy quay ngược lại thời gian, dừng lại tất cả mọi thứ của bây giờ, còn không, cũng không còn tác dụng nào đâu, tôi đã chấp nhận số phận này rồi." Nhan Mộc Tâm không muốn tiếp tục chuyện này nữa, đã nói hết mọi thứ, hi vọng Lục Tử Khiêm không cần phải vướng bận nhiều nữa.
Anh ấy đứng lên, cười thật lớn: "Nhan Mộc Tâm, em thật sự đã làm anh thất vọng, con đường nào chứ, em chính là vẫn luôn yêu Cố Hàn Đình, cho nên những đau đớn này em phải chịu cũng là đáng đời.”
Cô cắn chặt môi đỏ chịu đựng những dao động trong lòng, bản thân cô không thất vọng sao? Đúng vậy, đúng là đáng đời cô! Cho nên cô mới chấp nhận chịu đựng, cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi!
Không có câu trả lời của Nhan Mộc Tâm, Lục Tử Khiêm bất lực đi đến trước mặt Cố Hàn Đình: “Anh thắng rồi, chỉ có điều, tôi phải nhắc nhở Cố thiếu một câu, một người phụ nữ tốt như vậy mà anh không biết trân trọng thì rồi sẽ có một ngày anh phải hối hận.”
Lục Tử Khiêm thất vọng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Cô thật sự quá không yên phận.” Cố Hàn Đình chọc kháy.
"Cố thiếu có quyền nói câu này sao? Trục trặc trong hôn nhân? Sau khi ly hôn, anh lại lén lút giao dịch với vợ cũ, anh không cảm thấy xấu hổ khi nói ra câu đó sao?” Nhan Mộc Tâm cười mỉa mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.