Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 237: Chị em gặp nhau
Diệp Vi Thư
17/11/2017
Editor: Chi Misaki
Nghỉ phép trở về từ ‘An Hành Phường’, Nhạc Tuyết Vi nhận được thông báo của viện điều dưỡng, bảo cô qua lấy tế bào xét nghiệm.
Kỳ thật, trong lòng Nhạc Tuyết Vi cũng có tính toán, việc xét nghiệm tế bào này chẳng qua cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, cô đã từng thử, tế bào của cô là thích hợp nhất. Nhưng cô lại không thể để lộ thân phận của mình nên chỉ có thể theo thủ tục trở lại một lần nữa. Vốn cho rằng chỉ là một buổi xét nghiệm tế bào, thật không ngờ sẽ có cơ hội gặp lại Kiều Vũ Vi.
Từ phòng kiểm tra đi ra đang chuẩn bị rời khỏi đây, cô không nghĩ tới Kiều Vũ Vi sẽ tiến vào.
Kiều Vũ Vi vừa bị bệnh sinh lí vừa bị bệnh tâm lí hành hạ, tính cách đã trở nên vặn vẹo, đây chính là ấn tượng lần đầu tiên sau nhiều năm gặp lại Kiều Vũ Vi của cô.
Kiều Vũ Vi được hộ sĩ phụ giúp đẩy vào, vẻ mặt kiêu ngạo hất hàm sai khiến giống như công chúa. Có điều cô ta quả thật là giống công chúa, mấy năm nay Hàn Thừa Nghị hẳn là coi cô ta như công chúa mà chăm sóc đi? Vừa mới vào cửa kiểm tra, Kiều Vũ Vi đã hỏi hộ sĩ đi bên cạnh: "Hôm nay có bao nhiêu người đến xét nghiệm tế bào?"
Hộ sĩ tiến lên hỏi bác sĩ rồi nói: "Hôm nay chỉ có một vị."
"Nha? Người đâu?"
Kiều Vũ Vi lười biếng giơ tay lên đánh giá tỷ mỉ bộ móng tay mới làm của mình hỏi, tuy cô ta bị bệnh rất tiều tụy, nhưng lại trang điểm tinh xảo, không một chút qua loa.
"À... Kiều tiểu thư, không thể gặp người đến xét nghiệm tế bào, đây là quy củ phải giữ bí mật." Hộ sĩ khó xử nói.
"Giữ bí mật?" Kiều Vũ Vi khinh thường cười lạnh một tiếng: "Bảo vệ cái bí mật gì chứ? Tiền còn được trả đàng hoàng, có gì mà không làm được? Cũng chỉ có nhóm các người mới cho rằng trên đời này Hàn gia Tam thiếu còn có thứ không làm được thôi. Đừng có nói lời vô nghĩa với tôi, nhanh dẫn người đến đây đi!"
Đang ở bên trong cửa kiểm tra còn chưa đi ra, Nhạc Tuyết Vi bỗng cảm thấy luống cuống, nếu cô cứ như vậy đi ra ngoài, cô sẽ không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với Kiều Vũ Vi, nhưng cô tuyệt đối không muốn gặp cô ta.
Có điều tình huống hiện tại, cô có muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Hộ sĩ đã đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô liền xấu hổ cười nói: "Vị tiểu thư này, thật xấu hổ a! Ngài xem, điều này phải làm sao đây? Cô ấy là người của Hàn Tam Thiếu. Như vậy đi, ngài cứ yên tâm, Tam Thiếu nhất định sẽ bồi thường cho ngài."
Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, đầy đâu phải là vấn đề bồi thường hay không bồi thường?"Không được, tôi không thể gặp cô ta, nơi này các vị không có cửa sau sao? Tôi phải lập tức rời đi!"
"Việc này..." Hộ sĩ thật sự là vô cùng khó xử.
Đúng lúc ày cửa kiểm tra lại’ Phịch’ một tiếng bị đá văng ra, cú đá này đúng là của Kiều Vũ Vi, tuy thân thể cô ta suy yếu nhưng động tác lại cực kỳ thô bạo.
"Muốn đi đâu? Tôi muốn gặp cô là phúc của cô, cô lại không biết cảm kích? Hừ!" Kiều Vũ Vi ngồi trên xe lăn, hung hăng không ai bì nổi.
Nhạc Tuyết Vi lo lắng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể cúi thấp đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho vị đại tiểu thư này mau chóng rời đi!
Nhưng mà Kiều Vũ Vi lai không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
"Cúi đầu làm gì? Bộ dáng cô rất khó nhìn sao? Ngẩng đầu lên để cho tôi nhìn!"
Nhạc Tuyết Vi ở trong lòng thầm mắng, Kiều Vũ Vi này càng ngày càng thêm đáng ghét! Thật không muốn nói lời vô nghĩa với cô ta, Nhạc Tuyết Vi lách người muốn đi qua Kiều Vũ Vi ra ngoài. Không nghĩ tới, vừa mới đến bên người Kiều Vũ Vi thì bả vai đã bị cô ta kéo lại.
"Đợi một chút, sao tôi lại cảm thấy cô quen mắt như vậy? Cô ngẩng đầu lên để cho tôi nhìn xem!"
Kiều Vũ Vi thấy có điều bất thường, giọng nói cũng trở nên bén nhọn.
"Buông ra!"
Nhạc Tuyết Vi vì dùng lực đẩy mạnh cho nên liền không tránh khỏi việc đối mặt với Kiều Vũ Vi.
"A!" Kiều Vũ Vi giống như là nhìn thấy quỷ, sau một lúc sững sờ liền ôm đầu hét thất thanh: "A... Cô! Cô! Cô! Cô là... Không, làm sao có thể là cô?? Không phải cô đã chết rồi sao?"
"Hừ!"
Bộ dáng Kiều Vũ Vi giống như là bị hồn phi phách tán, khiến cho Nhạc Tuyết Vi cảm thấy vô cùng châm chọc! Cô ta cũng biết sợ?
"Kiều tiểu thư, tôi nghĩ cô nhận sai người rồi, tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi nhìn thấy trên báo có thông tin nên tới xét nghiệm tế bào, hi vọng có thể giúp cô thôi." Đối với cô ta Nhạc Tuyết Vi còn có một chút lòng thương hại, nhưng đây hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, điều này không có nghĩa là cô đã quên toàn bộ những chuyện mà Kiều Vũ Vi đã làm với cô.
"Không, không, cô là Nhạc Tuyết Vi... Cô không chết, Tuyết Vi?"
Kiều Vũ Vi ngồi trên xe lăn co rúm thành một cục, đôi mắt chứa đầy sự hoảng sợ, người làm chuyện xấu, trong lòng đương nhiên là có quỷ. Giờ khắc này cô ta quả thực là kinh hoàng!
"Kiều tiểu thư, tôi nói lại một lần nữa, cô nhận sai người rồi." Nhạc Tuyết Vi không muốn dây dưa với cô ta nữa nên liền tránh ra muốn đi.
Kiều Vũ Vi lại gắt gao túm chặt lấy cô không buông: "Nhạc Tuyết Vi, cô không chết cũng không cần ôm chặt như thế, nếu cô đã đi vì sao lại còn muốn quay về? Cô có biết không, lần này cô trở về, tôi một chút cơ hội cũng không còn nữa! Hàn Thừa Nghị ngay cả liếc nhìn tôi một cái cũng không nhìn, vì sao cô còn muốn trở về chen ngang một chân chứ?"
"Haha?"
Nhạc Tuyết Vi chấn kinh, đây là cái logic thần thánh gì vậy? Cô ta vậy mà lại có thể mở miệng nói ra những lời như thế?? Cô ta có biết là nếu cô không xuất hiện thì năm nay cô ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ không? Nói chuyện với người như thế còn gì để nói sao? Nhạc Tuyết Vi chỉ cảm thấy tự bản thân mình tới cứu cô ta, trong lòng giờ phút này lại có chút không thoải mái!
"Buông!"
Dứt khoát thoát khỏi Kiều Vũ Vi, một giây thôi Nhạc Tuyết Vi cũng không muốn dừng lại, những người giống như Kiều Vũ Vi thật không đáng để thương hại.
"Ách!"
Đột nhiên Kiều Vũ Vi hét lên một tiếng đau đớn, sau đó liền bất tỉnh.
"A... Kiều tiểu thư!"Bên trong phòng kiểm tra nhất thời trở nên hỗn loạn, các bác sĩ đều vây lại cấp cứu cho Kiều Vũ Vi.
Nhạc Tuyết Vi sợ hãi nhìn toàn bộ mọi thứ, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy bệnh tình của Kiều Vũ Vi, cảm nhận được sự suy yếu của cô ta... Trong lòng cực kỳ phức tạp.
Từ viện điều dưỡng trở về, Nhạc Tuyết Vi vẫn không thể nào quên được khuôn mặt vàng vọt của Kiều Vũ Vi, thân thể khô gầy, ánh mắt bất an...Thôi, chờ có kết quả kiểm tra, cô sẽ đi cấy tế bào giúp cô ta.
Nhận được điện thoại từ viện điều dưỡng, Nghê Tuấn liền cảm thấy có chút nghi ngờ. Tuy Kiều Vũ Vi phát bệnh đã không phải lần một lần hai, nhưng tình huống lần này quả thực có chút đặc biệt, buổi sáng, viện điều dưỡng mới gọi điện tới báo tình trạng của cô ta còn khá ổn định.
Cũng bởi vì Nghê Tuấn đang trong giờ làm việc lại gián tiếp nghe điện thoại nên không thể không dẫn tới sự chú ý của Hàn Thừa Nghị. Đợi cho Nghê Tuấn cúp điện thoại, HànThừa Nghị liền thuận miệng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái này... Thuộc hạ còn chưa có hỏi rõ..." Nghê Tuấn nói chỉ nói một nửa, làm cấp trên, Hàn Thừa Nghị đương nhiên hiểu rõ trong này có điều muốn che dấu.
Vì thế anh khẽ nhíu mi, nói: " Cậu gạt tôi cái gì? Đây cũng không phải là tác phong của cậu. Nói đi! Chưa hỏi rõ thì hỏi cho rõ một chút, bọn họ nói như thế nào?"
Nghê Tuấn cúi đầu, vòng vo nói: "Tam Thiếu, thời gian quá ngắn, thuộc hạ là thật không biết rõ..." Sự việc liên quan đến Tam thiếu phu nhân, anh cũng không dám nói lung tung. Quan hệ của Tam Thiếu phu nhân và Kiều Vũ Vi như thế nào, chính anh cũng đã tận mắt chứng kiến.
Vừa rồi ở trong điện thoại, hộ sĩ sợ phải chịu trách nhiệm, nên đã đổ hết tội lên đầu Nhạc Tuyết Vi, nguyên văn là như vậy: "Hôm nay tiểu thư Viên Tinh Tinh có đến viện điều dưỡng, cô ấy cực kỳ kích động, bộ dáng thật giống như là kẻ thù của Kiều tiểu thư, không nói hai câu liền đẩy người... Chúng tôi cái gì cũng không biết."
Nghê Tuấn vừa nghe thấy liền ngây ngẩn cả người, nhưng hiện tại anh không thể đích thân tới được nên không có hỏi kỹ, định chuẩn bị bớt chút thời gian đi qua, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Không nghĩ tới, lần Hàn Thừa Nghị lại chủ động hỏi tới.
Nghê Tuấn là một thuộc hạ trung thành, cấp trên hỏi, anh chỉ có thể một năm một mười nói cho rõ còn không quên bổ sung: "Tam Thiếu, trong này khẳng định là có hiểu lầm, thuộc hạ sẽ tra hỏi rõ ràng..."
Hàn Thừa Nghị lại giơ tay ngăn cản anh nói tiếp, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra một chút cô đơn. Bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Aizzz... Tiểu Tuyết cho dù có hận cô ta cũng là chuyện bình thường. Tính tình Tiểu Tuyết, cậu cũng không phải không biết..."
Tiểu Tuyết đi tìm Kiều Vũ Vi? Vì cái gì? Quan hệ của bọn họ tệ như vậy, cô khẳng định là sẽ không đến để thăm cô ta! Hơn nữa hộ sĩ còn nói thái độ của cô không tốt. Hàn Thừa Nghị có thể tưởng tượng ra lúc Nhạc Tuyết Vi giở tính tình, quả thực là có chút táo bạo, cô vẫn luôn là người yêu hận rõ ràng.
Nghĩ tới đây, Hàn Thừa Nghị lại không khỏi nhíu mi.
Dựa trên mặt tình cảm mà nói, anh đương nhiên đứng về phía Nhạc Tuyết Vi bên này, nhưng chiếu theo lẽ thường mà nói, anh thiếu Kiều Vũ Vi một mạng, cho dù giữa các cô có điều gì xích mích đi chăng nữa thì Tiểu Tuyết kích thích Kiều Vũ Vi khiến cô ta phát bệnh cũng là điều không đúng.
Tâm tình cực kỳ không tốt, Hàn Thừa Nghị từ công ty đi ra liền trực tiếp đến nhà Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi mở cửa nhìn thấy Hàn Thừa Nghị thì rất ngoài ý muốn, sau mấy giây liền trở lại bình thường.
"Anh... Có chuyện gì?"
Hàn Thừa Nghị không có nói chuyện mà trực tiếp đi vào phòng khách, có chút phiền não cởi cúc áo Tây trang, như cảm thấy không đủ anh còn nới lỏng caravat.
Nhạc Tuyết Vi thấy anh như vậy liền có chút bất an... Đây là bị làm sao? Từ lúc gặp lại anh đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy anh như vậy.
"Tiểu Tuyết."
Hàn Thừa Nghị chần chờ, xoay người nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, môi mỏng hé mở, trong ánh mắt đều là cực lực khắc chế: "Em... Nếu có cái gì bất mãn thì cứ trút hết lên người anh là được! Anh biết về chuyện của Kiều Vũ Vi em vẫn luôn không vui. Nhưng bốn năm nay anh vẫn luôn giữ đúng lời hứa với em, chuyện của cô ta anh đều giao cho Nghê Tuấn xử lý, cô ta cũng đã bệnh thành như thế rồi em không cần kích thích cô ta nữa, được không?"
"..."
Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nói không nên lời, đêm hôm khuya khoắt anh chạy tới nơi này chính vì muốn thay Kiều Vũ Vi hưng sư vấn tội? Rốt cuộc thì cô đã làm gì Kiều Vũ Vi mà khiến cho anh tới tận của đòi nợ thay cô ta?
Sắc mặt cô ngay lập tức như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh lẽo, Nhạc Tuyết Vi buồn cười nhìn Hàn Thừa Nghị: "Tôi đã làm cái gì sao? Tôi kích thích cô ta? Tôi kích thích cô ta cái gì chứ!" Thanh âm chất vấn giống như lưỡi dao sắc nhọn phá tan lớp băng mỏng mà ra. Đáy lòng đều là băng giá, nhiệt huyết yêu đương như ngọn lửa nhỏ mới nhú cứ như vậy bị phá hủy hoàn toàn!
"Tiểu Tuyết!"
Hàn thừa Nghị thấy thái độ này của cô, mi tâm lại càng thêm cau chặt, cực lực khuyên bảo cô: "Em đừng vậy, anh đảm bảo sẽ bồi thường cho em đầy đủ, về sau cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với em, chỉ là cô ta hiện giờ ngay cả người thân cũng không còn, không nơi nương tựa, em không thấy cô ta đáng thương sao?"
Bị anh nói như vậy, Nhạc Tuyết Vi không biết mình còn có gì để nói nữa! Tin tức của anh rất nhanh, buổi chiều cô vừa mới gặp qua Kiều Vũ Vi, anh liền biết, chỉ có điều anh lại tin Kiều Vũ Vi mà không hề hỏi cô sự thật như thế nào!
"Cô ta đáng thương? Năm đó cô ta gọi một cuộc điện thoại lừa tôi đến nhà ăn, lúc cô ta thuê người bắt cóc tôi cũng đáng thương sao?”
Về chuyện này, Hàn Thừa Nghị cũng nhận định năm đó là anh hiểu nhầm Kiều Vũ Vi. Vì vậy anh liền giải thích: "Tiểu Tuyết, việc năm đó không phải cô ta làm, cô ta năm đó cũng bị người ta lợi dụng, chúng ta việc này với việc đó..."
Nhạc Tuyết Vi đã không thể tiếp tục nghe nổi nữa, liền đi đến phía trước kéo cửa ra, chỉ ra ngoài bình tĩnh nói: "Ra ngoài, mời anh ra ngoài. Thừa lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng, anh hãy mau ra ngoài đi!"
"Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị còn chưa giải thích rõ ràng, trong lòng có vạn phần lo lắng.
"Đi ra cho tôi!"
Nhạc Tuyết Vi chịu không nổi, hét lên một câu, đáy mắt giống như có cái gì đó vỡ vụn, lồng ngực phập phồng, cô là đang yêu ai đây? Một chút tin tưởng giành cho cô cũng không có? Một khi đã như vậy thì sao anh phải hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mặt cô, ở nhà cô, bày ra bộ dáng giống như không có cô thì không thể sống được?
"Ra ngoài!"
Hàn Thừa Nghị bị dáng vẻ này của cô làm cho khiếp sợ, anh giật mình tựa hồ như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Bả vai Nhạc Tuyết Vi sụp xuống, trào phúng cười nói: "Tôi đã làm cái gì khiến anh không hài lòng như thế?? Hàn Thừa Nghị, anh đi đi, tôi thự sự không muốn nhìn thấy anh nữa, cầu xin anh... Đi đi!"
Nghỉ phép trở về từ ‘An Hành Phường’, Nhạc Tuyết Vi nhận được thông báo của viện điều dưỡng, bảo cô qua lấy tế bào xét nghiệm.
Kỳ thật, trong lòng Nhạc Tuyết Vi cũng có tính toán, việc xét nghiệm tế bào này chẳng qua cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, cô đã từng thử, tế bào của cô là thích hợp nhất. Nhưng cô lại không thể để lộ thân phận của mình nên chỉ có thể theo thủ tục trở lại một lần nữa. Vốn cho rằng chỉ là một buổi xét nghiệm tế bào, thật không ngờ sẽ có cơ hội gặp lại Kiều Vũ Vi.
Từ phòng kiểm tra đi ra đang chuẩn bị rời khỏi đây, cô không nghĩ tới Kiều Vũ Vi sẽ tiến vào.
Kiều Vũ Vi vừa bị bệnh sinh lí vừa bị bệnh tâm lí hành hạ, tính cách đã trở nên vặn vẹo, đây chính là ấn tượng lần đầu tiên sau nhiều năm gặp lại Kiều Vũ Vi của cô.
Kiều Vũ Vi được hộ sĩ phụ giúp đẩy vào, vẻ mặt kiêu ngạo hất hàm sai khiến giống như công chúa. Có điều cô ta quả thật là giống công chúa, mấy năm nay Hàn Thừa Nghị hẳn là coi cô ta như công chúa mà chăm sóc đi? Vừa mới vào cửa kiểm tra, Kiều Vũ Vi đã hỏi hộ sĩ đi bên cạnh: "Hôm nay có bao nhiêu người đến xét nghiệm tế bào?"
Hộ sĩ tiến lên hỏi bác sĩ rồi nói: "Hôm nay chỉ có một vị."
"Nha? Người đâu?"
Kiều Vũ Vi lười biếng giơ tay lên đánh giá tỷ mỉ bộ móng tay mới làm của mình hỏi, tuy cô ta bị bệnh rất tiều tụy, nhưng lại trang điểm tinh xảo, không một chút qua loa.
"À... Kiều tiểu thư, không thể gặp người đến xét nghiệm tế bào, đây là quy củ phải giữ bí mật." Hộ sĩ khó xử nói.
"Giữ bí mật?" Kiều Vũ Vi khinh thường cười lạnh một tiếng: "Bảo vệ cái bí mật gì chứ? Tiền còn được trả đàng hoàng, có gì mà không làm được? Cũng chỉ có nhóm các người mới cho rằng trên đời này Hàn gia Tam thiếu còn có thứ không làm được thôi. Đừng có nói lời vô nghĩa với tôi, nhanh dẫn người đến đây đi!"
Đang ở bên trong cửa kiểm tra còn chưa đi ra, Nhạc Tuyết Vi bỗng cảm thấy luống cuống, nếu cô cứ như vậy đi ra ngoài, cô sẽ không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với Kiều Vũ Vi, nhưng cô tuyệt đối không muốn gặp cô ta.
Có điều tình huống hiện tại, cô có muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Hộ sĩ đã đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô liền xấu hổ cười nói: "Vị tiểu thư này, thật xấu hổ a! Ngài xem, điều này phải làm sao đây? Cô ấy là người của Hàn Tam Thiếu. Như vậy đi, ngài cứ yên tâm, Tam Thiếu nhất định sẽ bồi thường cho ngài."
Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, đầy đâu phải là vấn đề bồi thường hay không bồi thường?"Không được, tôi không thể gặp cô ta, nơi này các vị không có cửa sau sao? Tôi phải lập tức rời đi!"
"Việc này..." Hộ sĩ thật sự là vô cùng khó xử.
Đúng lúc ày cửa kiểm tra lại’ Phịch’ một tiếng bị đá văng ra, cú đá này đúng là của Kiều Vũ Vi, tuy thân thể cô ta suy yếu nhưng động tác lại cực kỳ thô bạo.
"Muốn đi đâu? Tôi muốn gặp cô là phúc của cô, cô lại không biết cảm kích? Hừ!" Kiều Vũ Vi ngồi trên xe lăn, hung hăng không ai bì nổi.
Nhạc Tuyết Vi lo lắng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể cúi thấp đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho vị đại tiểu thư này mau chóng rời đi!
Nhưng mà Kiều Vũ Vi lai không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
"Cúi đầu làm gì? Bộ dáng cô rất khó nhìn sao? Ngẩng đầu lên để cho tôi nhìn!"
Nhạc Tuyết Vi ở trong lòng thầm mắng, Kiều Vũ Vi này càng ngày càng thêm đáng ghét! Thật không muốn nói lời vô nghĩa với cô ta, Nhạc Tuyết Vi lách người muốn đi qua Kiều Vũ Vi ra ngoài. Không nghĩ tới, vừa mới đến bên người Kiều Vũ Vi thì bả vai đã bị cô ta kéo lại.
"Đợi một chút, sao tôi lại cảm thấy cô quen mắt như vậy? Cô ngẩng đầu lên để cho tôi nhìn xem!"
Kiều Vũ Vi thấy có điều bất thường, giọng nói cũng trở nên bén nhọn.
"Buông ra!"
Nhạc Tuyết Vi vì dùng lực đẩy mạnh cho nên liền không tránh khỏi việc đối mặt với Kiều Vũ Vi.
"A!" Kiều Vũ Vi giống như là nhìn thấy quỷ, sau một lúc sững sờ liền ôm đầu hét thất thanh: "A... Cô! Cô! Cô! Cô là... Không, làm sao có thể là cô?? Không phải cô đã chết rồi sao?"
"Hừ!"
Bộ dáng Kiều Vũ Vi giống như là bị hồn phi phách tán, khiến cho Nhạc Tuyết Vi cảm thấy vô cùng châm chọc! Cô ta cũng biết sợ?
"Kiều tiểu thư, tôi nghĩ cô nhận sai người rồi, tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi nhìn thấy trên báo có thông tin nên tới xét nghiệm tế bào, hi vọng có thể giúp cô thôi." Đối với cô ta Nhạc Tuyết Vi còn có một chút lòng thương hại, nhưng đây hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, điều này không có nghĩa là cô đã quên toàn bộ những chuyện mà Kiều Vũ Vi đã làm với cô.
"Không, không, cô là Nhạc Tuyết Vi... Cô không chết, Tuyết Vi?"
Kiều Vũ Vi ngồi trên xe lăn co rúm thành một cục, đôi mắt chứa đầy sự hoảng sợ, người làm chuyện xấu, trong lòng đương nhiên là có quỷ. Giờ khắc này cô ta quả thực là kinh hoàng!
"Kiều tiểu thư, tôi nói lại một lần nữa, cô nhận sai người rồi." Nhạc Tuyết Vi không muốn dây dưa với cô ta nữa nên liền tránh ra muốn đi.
Kiều Vũ Vi lại gắt gao túm chặt lấy cô không buông: "Nhạc Tuyết Vi, cô không chết cũng không cần ôm chặt như thế, nếu cô đã đi vì sao lại còn muốn quay về? Cô có biết không, lần này cô trở về, tôi một chút cơ hội cũng không còn nữa! Hàn Thừa Nghị ngay cả liếc nhìn tôi một cái cũng không nhìn, vì sao cô còn muốn trở về chen ngang một chân chứ?"
"Haha?"
Nhạc Tuyết Vi chấn kinh, đây là cái logic thần thánh gì vậy? Cô ta vậy mà lại có thể mở miệng nói ra những lời như thế?? Cô ta có biết là nếu cô không xuất hiện thì năm nay cô ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ không? Nói chuyện với người như thế còn gì để nói sao? Nhạc Tuyết Vi chỉ cảm thấy tự bản thân mình tới cứu cô ta, trong lòng giờ phút này lại có chút không thoải mái!
"Buông!"
Dứt khoát thoát khỏi Kiều Vũ Vi, một giây thôi Nhạc Tuyết Vi cũng không muốn dừng lại, những người giống như Kiều Vũ Vi thật không đáng để thương hại.
"Ách!"
Đột nhiên Kiều Vũ Vi hét lên một tiếng đau đớn, sau đó liền bất tỉnh.
"A... Kiều tiểu thư!"Bên trong phòng kiểm tra nhất thời trở nên hỗn loạn, các bác sĩ đều vây lại cấp cứu cho Kiều Vũ Vi.
Nhạc Tuyết Vi sợ hãi nhìn toàn bộ mọi thứ, đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy bệnh tình của Kiều Vũ Vi, cảm nhận được sự suy yếu của cô ta... Trong lòng cực kỳ phức tạp.
Từ viện điều dưỡng trở về, Nhạc Tuyết Vi vẫn không thể nào quên được khuôn mặt vàng vọt của Kiều Vũ Vi, thân thể khô gầy, ánh mắt bất an...Thôi, chờ có kết quả kiểm tra, cô sẽ đi cấy tế bào giúp cô ta.
Nhận được điện thoại từ viện điều dưỡng, Nghê Tuấn liền cảm thấy có chút nghi ngờ. Tuy Kiều Vũ Vi phát bệnh đã không phải lần một lần hai, nhưng tình huống lần này quả thực có chút đặc biệt, buổi sáng, viện điều dưỡng mới gọi điện tới báo tình trạng của cô ta còn khá ổn định.
Cũng bởi vì Nghê Tuấn đang trong giờ làm việc lại gián tiếp nghe điện thoại nên không thể không dẫn tới sự chú ý của Hàn Thừa Nghị. Đợi cho Nghê Tuấn cúp điện thoại, HànThừa Nghị liền thuận miệng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái này... Thuộc hạ còn chưa có hỏi rõ..." Nghê Tuấn nói chỉ nói một nửa, làm cấp trên, Hàn Thừa Nghị đương nhiên hiểu rõ trong này có điều muốn che dấu.
Vì thế anh khẽ nhíu mi, nói: " Cậu gạt tôi cái gì? Đây cũng không phải là tác phong của cậu. Nói đi! Chưa hỏi rõ thì hỏi cho rõ một chút, bọn họ nói như thế nào?"
Nghê Tuấn cúi đầu, vòng vo nói: "Tam Thiếu, thời gian quá ngắn, thuộc hạ là thật không biết rõ..." Sự việc liên quan đến Tam thiếu phu nhân, anh cũng không dám nói lung tung. Quan hệ của Tam Thiếu phu nhân và Kiều Vũ Vi như thế nào, chính anh cũng đã tận mắt chứng kiến.
Vừa rồi ở trong điện thoại, hộ sĩ sợ phải chịu trách nhiệm, nên đã đổ hết tội lên đầu Nhạc Tuyết Vi, nguyên văn là như vậy: "Hôm nay tiểu thư Viên Tinh Tinh có đến viện điều dưỡng, cô ấy cực kỳ kích động, bộ dáng thật giống như là kẻ thù của Kiều tiểu thư, không nói hai câu liền đẩy người... Chúng tôi cái gì cũng không biết."
Nghê Tuấn vừa nghe thấy liền ngây ngẩn cả người, nhưng hiện tại anh không thể đích thân tới được nên không có hỏi kỹ, định chuẩn bị bớt chút thời gian đi qua, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Không nghĩ tới, lần Hàn Thừa Nghị lại chủ động hỏi tới.
Nghê Tuấn là một thuộc hạ trung thành, cấp trên hỏi, anh chỉ có thể một năm một mười nói cho rõ còn không quên bổ sung: "Tam Thiếu, trong này khẳng định là có hiểu lầm, thuộc hạ sẽ tra hỏi rõ ràng..."
Hàn Thừa Nghị lại giơ tay ngăn cản anh nói tiếp, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra một chút cô đơn. Bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Aizzz... Tiểu Tuyết cho dù có hận cô ta cũng là chuyện bình thường. Tính tình Tiểu Tuyết, cậu cũng không phải không biết..."
Tiểu Tuyết đi tìm Kiều Vũ Vi? Vì cái gì? Quan hệ của bọn họ tệ như vậy, cô khẳng định là sẽ không đến để thăm cô ta! Hơn nữa hộ sĩ còn nói thái độ của cô không tốt. Hàn Thừa Nghị có thể tưởng tượng ra lúc Nhạc Tuyết Vi giở tính tình, quả thực là có chút táo bạo, cô vẫn luôn là người yêu hận rõ ràng.
Nghĩ tới đây, Hàn Thừa Nghị lại không khỏi nhíu mi.
Dựa trên mặt tình cảm mà nói, anh đương nhiên đứng về phía Nhạc Tuyết Vi bên này, nhưng chiếu theo lẽ thường mà nói, anh thiếu Kiều Vũ Vi một mạng, cho dù giữa các cô có điều gì xích mích đi chăng nữa thì Tiểu Tuyết kích thích Kiều Vũ Vi khiến cô ta phát bệnh cũng là điều không đúng.
Tâm tình cực kỳ không tốt, Hàn Thừa Nghị từ công ty đi ra liền trực tiếp đến nhà Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi mở cửa nhìn thấy Hàn Thừa Nghị thì rất ngoài ý muốn, sau mấy giây liền trở lại bình thường.
"Anh... Có chuyện gì?"
Hàn Thừa Nghị không có nói chuyện mà trực tiếp đi vào phòng khách, có chút phiền não cởi cúc áo Tây trang, như cảm thấy không đủ anh còn nới lỏng caravat.
Nhạc Tuyết Vi thấy anh như vậy liền có chút bất an... Đây là bị làm sao? Từ lúc gặp lại anh đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy anh như vậy.
"Tiểu Tuyết."
Hàn Thừa Nghị chần chờ, xoay người nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, môi mỏng hé mở, trong ánh mắt đều là cực lực khắc chế: "Em... Nếu có cái gì bất mãn thì cứ trút hết lên người anh là được! Anh biết về chuyện của Kiều Vũ Vi em vẫn luôn không vui. Nhưng bốn năm nay anh vẫn luôn giữ đúng lời hứa với em, chuyện của cô ta anh đều giao cho Nghê Tuấn xử lý, cô ta cũng đã bệnh thành như thế rồi em không cần kích thích cô ta nữa, được không?"
"..."
Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nói không nên lời, đêm hôm khuya khoắt anh chạy tới nơi này chính vì muốn thay Kiều Vũ Vi hưng sư vấn tội? Rốt cuộc thì cô đã làm gì Kiều Vũ Vi mà khiến cho anh tới tận của đòi nợ thay cô ta?
Sắc mặt cô ngay lập tức như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh lẽo, Nhạc Tuyết Vi buồn cười nhìn Hàn Thừa Nghị: "Tôi đã làm cái gì sao? Tôi kích thích cô ta? Tôi kích thích cô ta cái gì chứ!" Thanh âm chất vấn giống như lưỡi dao sắc nhọn phá tan lớp băng mỏng mà ra. Đáy lòng đều là băng giá, nhiệt huyết yêu đương như ngọn lửa nhỏ mới nhú cứ như vậy bị phá hủy hoàn toàn!
"Tiểu Tuyết!"
Hàn thừa Nghị thấy thái độ này của cô, mi tâm lại càng thêm cau chặt, cực lực khuyên bảo cô: "Em đừng vậy, anh đảm bảo sẽ bồi thường cho em đầy đủ, về sau cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với em, chỉ là cô ta hiện giờ ngay cả người thân cũng không còn, không nơi nương tựa, em không thấy cô ta đáng thương sao?"
Bị anh nói như vậy, Nhạc Tuyết Vi không biết mình còn có gì để nói nữa! Tin tức của anh rất nhanh, buổi chiều cô vừa mới gặp qua Kiều Vũ Vi, anh liền biết, chỉ có điều anh lại tin Kiều Vũ Vi mà không hề hỏi cô sự thật như thế nào!
"Cô ta đáng thương? Năm đó cô ta gọi một cuộc điện thoại lừa tôi đến nhà ăn, lúc cô ta thuê người bắt cóc tôi cũng đáng thương sao?”
Về chuyện này, Hàn Thừa Nghị cũng nhận định năm đó là anh hiểu nhầm Kiều Vũ Vi. Vì vậy anh liền giải thích: "Tiểu Tuyết, việc năm đó không phải cô ta làm, cô ta năm đó cũng bị người ta lợi dụng, chúng ta việc này với việc đó..."
Nhạc Tuyết Vi đã không thể tiếp tục nghe nổi nữa, liền đi đến phía trước kéo cửa ra, chỉ ra ngoài bình tĩnh nói: "Ra ngoài, mời anh ra ngoài. Thừa lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng, anh hãy mau ra ngoài đi!"
"Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị còn chưa giải thích rõ ràng, trong lòng có vạn phần lo lắng.
"Đi ra cho tôi!"
Nhạc Tuyết Vi chịu không nổi, hét lên một câu, đáy mắt giống như có cái gì đó vỡ vụn, lồng ngực phập phồng, cô là đang yêu ai đây? Một chút tin tưởng giành cho cô cũng không có? Một khi đã như vậy thì sao anh phải hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mặt cô, ở nhà cô, bày ra bộ dáng giống như không có cô thì không thể sống được?
"Ra ngoài!"
Hàn Thừa Nghị bị dáng vẻ này của cô làm cho khiếp sợ, anh giật mình tựa hồ như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Bả vai Nhạc Tuyết Vi sụp xuống, trào phúng cười nói: "Tôi đã làm cái gì khiến anh không hài lòng như thế?? Hàn Thừa Nghị, anh đi đi, tôi thự sự không muốn nhìn thấy anh nữa, cầu xin anh... Đi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.