Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 213: Thả người xuống biển
Diệp Vi Thư
05/10/2017
Editor: Chi Misaki
Rolls-Royce chạy trên đường quốc lộ vùng duyên hải, ánh mắt Hàn Thừa Nghị hướng ra phía ngoài cửa xe, đột nhiên trong mắt anh xuất hiện một đường cong rơi xuống biển, anh nhanh chóng ngồi thẳng người, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Phương hướng kia không phải là vị trí của ‘Cầu xoay tròn’ sao? "Nghê Tuấn, nhanh lên!"
“Vâng ạ.”
Không hiểu tại sao bản thân anh lại thấy sốt ruột như vậy, trong giọng nói còn mang theo vẻ nghiêm túc.
Nhạc Tuyết Vi biết bơi, hơn nữa kỹ năng bơi còn tương đối tốt.
Mặc dù vậy nhưng bất ngờ từ một độ cao như thế rơi xuống vẫn không khỏi khiến cô giật thót tim.
"Viên tổng, Viên tổng? Ngài như thế nào rồi? Có nghe thấy tôi nói chuyện không?" Cùng tiến lên cầu với cô- Phương Công, sắc mặt của ông lúc này đã đại biến, cả người nằm úp sấp trên mép cầu hướng xuống biển lớn hét.
May là thời tiết oi bức, ở trong biển cũng không đến nỗi chịu nhiều khổ sở. Nhạc Tuyết Vi rất nhanh liền nổi lên mặt nước, ngẩng đầu la lớn: "Tôi không sao! Còn có thể chịu được một lát!"
"Được, được... Viên tổng, ngài kiên trì một lát, tôi lập ức gọi đội cứu hộ tới!"
Trên cầu nhất thời trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều đi tới đi lui trên cầu không khỏi thay Nhạc Tuyết Vi lo lắng, sốt ruột.
Đột nhiên, đám người tránh ra một lối.
"Tổng giám đốc..."
"Tổng giám đốc?"
Hàn Thừa Nghị khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không nói một lời đi tới, đứng ở mép cầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt biển xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ đang đạp nước, không hề bối rối, xem ra là biết bơi, khoảng cách hơi xa, anh không thấy rõ bộ dáng của cô.
" Ai ngã xuống nước?"
Nghê Tuấn đang hỏi Phương Công.
"Là nhà thiết kế Viên tổng của “Vân Đô”, cô ấy là chủ hạng mục thiêt kế này. Vốn là chúng tôi đã thảo luận xong vấn đề, đang chuẩn bị đi xuống, aizzz... Đều do tôi không tốt, nơi này chỗ nào cũng rải rác đầy đá, tôi nên quan tâm đến cô ấy hơn mới phải..."
Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trong nước biển, mi tâm càng thêm cau chặt. Nơi này lại đúng phần cầu giữa biển, cho dù là một cô gái biết bơi cũng không khỏi có phần sợ hãi.
"Nghê Tuấn, đội cứu hộ sao còn chưa tới?"
"Tam Thiếu, đã gọi điện thoại, họ lập tức liền đến."
Hiển nhiên là Hàn Thừa Nghị không hài lòng với đáp án này cho lắm mặc dù anh biết ngoài cách này ra không còn biện pháp nào khác.
Nhưng mà tình huống của Nhạc Tuyết Vi ở trong nước lại không quá tốt. Vốn là cô lơ lửng trên mặt biển, chống đỡ cho đến khi đội cứu hộ đến không thành vấn đề, nhưng lòng bàn chân đột nhiên co rút, đau đớn khiến cô khó có thể chịu được nên đã mất đi thăng bằng!
"A!"
Nhạc Tuyết Vi ôm lấy chân trái, rất nhanh cơ thể cô liền chìm xuống biển, đợi cho đến khi cô phản ứng kịp thì cũng đã uống mấy ngụm nước, muốn vùng vẫy nổi lên cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
Tất cả mọi người nhìn ra tình huống của cô có chút không ổn rồi.
"Ôi, hình như tình huống của Viên tổng có chút không ổn rồi!"
"Phương Công, làm sao bây giờ? Sao đội cứu hộ còn chưa đến?"
...
"Tam Thiếu..." Nghê Tuấn mới vừa mở miệng, đang định nói để anh đi xuống.
Nhưng Hàn Thừa Nghị đã cởi xong cúc áo Tây trang đưa cho Nghê Tuấn. Dưới ánh mắt chấn kinh của mọi người cùng Nghê Tuấn, Hàn Thừa Nghị sắn ống tay áo, từ trên cầu nhảy vào trong biển nước!
"Khụ khụ..."
Nhạc Tuyết Vi cố sức vùng vẫy, không khí trong phổi ngày càng ít, cảm giác lồng ngực càng thêm đè nặng. Đột nhiên cô thấy được bóng người nhảy xuống, hơn nữa còn không ngừng tiến về phía cô.
Bởi vì thiếu dưỡng khí mà tầm mắt của cô càng trở nên mờ nhạt, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy là dáng hình của một người đàn ông còn bộ mặt của anh ta như thế nào cô hoàn toàn không rõ. Nhưng Hàn Thừa Nghị bơi về phía cô thì lại hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng!
Tiểu Tuyết?
Đầu óc Hàn Thừa Nghị trì trệ trong hai giây, sau đó liền chính là mừng như điên! Vừa rồi lúc anh nhảy xuống vốn có chút hối hận, làm sao bản thân anh có thể vì một nhà thiết kế mà làm ra hành vi kích động như vậy?
Nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu Tuyết, anh bống cảm thấy tất cả đều là ý trời! Anh vốn không hiểu vì sao mình lại khẩn trương thì ra không phải là không có nguyên nhân! Có thể khiến cho anh lo lắng cũng chỉ có Tiểu Tuyết!
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết?"
Thân thể Nhạc Tuyết Vi không ngừng chìm xuống, cô chậm lãi nhắm mắt lại, bên tai tựa hồ như nghe thấy giọng nói của Hàn Thừa Nghị, hơn nữa anh còn đang gọi tên cô. Điều này làm sao có thể, Nhạc Tuyết Vi thầm tự giễu, thật là đến lúc này rồi mà trong đầu vẫn còn nghĩ đến người đàn ông đã phụ bạc cô kia...
Cơ thể rơi vào trong nước biển, trên lưng căng thẳng, giây lát cô liền rơi vào một vòng ôm ấm áp. Sau đó là một bờ môi mỏng dán lên môi cô. Trong lúc mơ hồ cô còn ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trong miệng người nọ.
Trái tim Hàn Thừa Nghị lúc này giống như đang điên cuồng mà đập, hiện tại anh đang ôm Nhạc Tuyết Vi, không sai chính là Tiểu Tuyết của anh!
Khó trách anh lại cảm thấy cái tên 'Viên Tinh Tinh' này đặc biệt quen tai, hiện tại mới nhớ tới, năm đó lần đầu tiên gặp Tiểu Tuyết, cô không phải là lừa anh tên cô là: 'Viên Tinh Tinh' sao? Hơn nữa vị Viên Tinh Tinh này cũng học thiết kế, Tiểu Tuyết không phải học khoa thiết kế trường kiến trúc à?
Anh thật sự là ngu xuẩn! Ngay cả điểm này cũng không nghĩ tới!
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết... Tiểu Tuyết, em tỉnh tỉnh!"
Hàn Thừa Nghị từng ngụm lại từng ngụm truyền không khí cho Nhạc Tuyết Vi, ôm cô bơi về phía thuyền cứu nạn cách đó không xa.
"Tam Thiếu!"
Trên thuyền cứu nạn, Nghê Tuấn vươn tay về phía Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị lắc đầu, tự mình đỡ Nhạc Tuyết Vi lên.
Nghê Tuấn nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, cũng hoảng sợ: "Tam thiếu phu nhân?" Đây rôt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tam thiếu phu nhân làm sao có thể ở trong biển? Chẳng lẽ tam thiếu phu nhân chính là nhà thiết kế Viên tổng kia?
Trên thuyền cứu nạn, đội cấp cứu muốn đi qua sơ cứu cho Nhạc Tuyết Vi đều bị Nghê Tuấn ngăn lại: "Không cần các người, tổng giám đốc có thể làm được."
Nói đến sơ cứu thì những người thuộc đội cấp cứu này đương nhiên chuyên nghiệp hơn Hàn Thừa Nghị, nhưng….
Hàn Thừa Nghị đặt Nhạc Tuyết Vi nằm trên mạn thuyền, tiếp tục hô hấp nhân tạo, ép ngực cho cô...Trong giây lát Nhac Tuyết Vi liền phun ra một ngụm nước biển, kịch liệt ho khan, đầu óc cũng dần tình táo lại: "Khụ khụ... Khụ khụ..."
"Tỉnh!" Hàn Thừa Nghị mừng rỡ ôm cô vào trong ngực, bàn tay thay cô lau nước trên trán.
Quần áo của Nhạc Tuyết Vi vì bị ngâm trong nước mà gần như trở nên trong suốt, bao bọc lấy đường cong lung linh như ẩn như hiện của cô, quả nhiên là ********. Đáy mắt Hàn Thừa Nghị nóng lên, lập tức cởi áo trong của mình che giúp cô.
"Có thấy tốt hơn chút nào không?"
Giọng nói của anh vẫn giống như mấy năm trước rất quen thuộc với cô, tựa hồ như bọn họ chưa hề xa cách.
Nhạc Tuyết Vi ôm ngực, hơn nửa ngày sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Cúi đầu nhìn áo trong của người đàn ông vẫn còn ở trên người mình, lúc này mới phát hiện ra mình còn đang bị anh ôm, chậm chạp ngẩng đầu lên, bỗng dưng cô như ngớ người ra... Là cô hoa mắt sao?
Người này hình như là Hàn Thừa Nghị?
"Sao thế? Sao không nói lời nào? Không thoải mái sao?" Hàn Thừa Nghị vươn tay đẩy mấy lọn tóc bị ướt trên mặt cô ra, một nụ hôn lạnh lẽo rơi vào trên trán cô.
Nhạc Tuyết Vi đẩy Hàn Thừa Nghị ra, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, một cỗ cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng cô! Không thể ngăn lại nỗi sợ hãi đang bủa vây trái tim mình, trong nháy mắt cô cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng, ánh mắt dần trở nên tan rã.
Là anh, thật là anh!
"Em làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"
Nhìn biểu tình bối rối lo lắng của anh, Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cô thật không ngờ bọn họ có tránh thế nào cũng vẫn phải chạm mặt, hơn nữa còn lấy phương thức như thế nào mà gặp nhau! Chỉ là anh lo lắng như vậy vì cái gì chứ? Cô thật không thể tưởng tượng nổi giờ phút này anh lấy tâm trạng gì để gặp cô? Có điều cô cũng không suy nghĩ được nhiều...Hơi thở của Hàn Thừa Nghị càng ngày càng đến gần, nỗi sợ hãi của cô cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt!
"Ách!"
Nhạc Tuyết Vi nức nở, bàn tay níu chặt lấy Hàn Thừa Nghị, hai mắt trợn ngược, mí mắt sụp xuống cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị vô cùng sợ hãi, bối rối đem ôm người vào trong ngực, quát: "Nhanh! Nhanh lên!"
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết..."Phía sau vẫn là giọng nói dịu dàng nỉ non của người đàn ông, nhưng giai nhân trong ngực đã sớm choáng váng đến ngất lịm.
Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi lên xe, dọc theo đường đi căn bản là không cho người khác đụng vào, trực tiếp chạy đến bệnh viện tư nhân đế đô Thánh Từ. Các bác sĩ nhận được điện thoại của Nghê Tuấn, lúc bọn họ đến, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhạc Tuyết Vi quá gầy, Hàn Thừa Nghị thật cẩn thận đặt cô lên trên giường, cả người cô cơ hồ là chìm vào trong đống chăn nệm không thấy đâu nữa. Mấy năm nay, cô đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ?
Một cô gái nhỏ thay đổi tên họ thân phận, tha hương tại dị quốc để đạt được những thành tựu như ngày hôm nay, một tay Hàn Thừa Nghị khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, một tay không tự giác được mà nắm chặt, tim cũng co rút đau đớn.
"Tam Thiếu, còn cần làm một chút kiểm tra!"
Hàn Thừa Nghị vội vàng đứng lên, tránh ra để cho bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ một giây cũng không dám trì hoãn thay Nhạc Tuyết Vi làm kiểm tra tổng hợp.
"Tam Thiếu, căn cứ vào kết quả kiểm tra, cơ thể vị tiểu thư này cũng không có gì khác thường, nhịp tim ổn, hô hấp bình thường, chỉ là thân thể có chút hư nhược, thiếu máu."
"Uh`m." Hàn Thừa Nghị nhíu mi, gật đầu.
Nghê Tuấn lặng lẽ phất tay với bác sĩ, ý bảo bọn họ lui ra ngoài.
Trong đáy mắt hoa đào thâm trầm vốn không đoán được kia của Hàn Thừa Nghị bỗng dày đặc ưu thương cùng đau lòng, nhìn người nằm trên giường bệnh, tâm tình giờ phút này của anh dường như đã không ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi. Tiểu Tuyết, xa nhau bốn năm ròng rã, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, Hàn Thừa Nghị cởi giầy, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh Nhạc Tuyết Vi. Hành động bất ngờ này khiến Nhạc Tuyết Vi vốn còn đang mê man bỗng xoay người lại, chui vào trong lòng Hàn Thừa Nghị, hai tay đặt ở trước ngực anh. Tự nhiên như thế, quen thuộc như thế!
Trong lòng Hàn Thừa Nghị chua xót, anh cùng Tiểu Tuyết xa nhau bốn năm, cô đang coi anh là ai?
Nhưng Nhạc Tuyết Vi còn chưa tỉnh ngủ, cơ thể Hàn Thừa Nghị cũng đã cứng ngắc, trong cổ họng phát ra từng tiếng than thở còn mang theo chút… Thoải mái: "Uh`m... Uh`m..."
Hai tay Hàn Thừa Nghị giơ lên cao, dừng ở giữa không trung, rất lâu mới hạ xuống, từ từ ôm cô vào trong ngực: "Tiểu Tuyết, em nằm mơ sao? Trong mộng là anh sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đến bây giờ mới tìm được em! Em không phải sợ, anh tìm được em rồi sẽ chăm sóc cho em thật tốt, được không?"
Nụ hôn ấm áp rơi vào trên môi Nhạc Tuyết Vi, cô nhíu nhíu mày, than nhẹ: "Uh`m."
Hàn Thừa Nghị nhếch môi nở nụ cười: "Anh đây coi như là em đã đồng ý."
Rolls-Royce chạy trên đường quốc lộ vùng duyên hải, ánh mắt Hàn Thừa Nghị hướng ra phía ngoài cửa xe, đột nhiên trong mắt anh xuất hiện một đường cong rơi xuống biển, anh nhanh chóng ngồi thẳng người, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Phương hướng kia không phải là vị trí của ‘Cầu xoay tròn’ sao? "Nghê Tuấn, nhanh lên!"
“Vâng ạ.”
Không hiểu tại sao bản thân anh lại thấy sốt ruột như vậy, trong giọng nói còn mang theo vẻ nghiêm túc.
Nhạc Tuyết Vi biết bơi, hơn nữa kỹ năng bơi còn tương đối tốt.
Mặc dù vậy nhưng bất ngờ từ một độ cao như thế rơi xuống vẫn không khỏi khiến cô giật thót tim.
"Viên tổng, Viên tổng? Ngài như thế nào rồi? Có nghe thấy tôi nói chuyện không?" Cùng tiến lên cầu với cô- Phương Công, sắc mặt của ông lúc này đã đại biến, cả người nằm úp sấp trên mép cầu hướng xuống biển lớn hét.
May là thời tiết oi bức, ở trong biển cũng không đến nỗi chịu nhiều khổ sở. Nhạc Tuyết Vi rất nhanh liền nổi lên mặt nước, ngẩng đầu la lớn: "Tôi không sao! Còn có thể chịu được một lát!"
"Được, được... Viên tổng, ngài kiên trì một lát, tôi lập ức gọi đội cứu hộ tới!"
Trên cầu nhất thời trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều đi tới đi lui trên cầu không khỏi thay Nhạc Tuyết Vi lo lắng, sốt ruột.
Đột nhiên, đám người tránh ra một lối.
"Tổng giám đốc..."
"Tổng giám đốc?"
Hàn Thừa Nghị khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không nói một lời đi tới, đứng ở mép cầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt biển xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ đang đạp nước, không hề bối rối, xem ra là biết bơi, khoảng cách hơi xa, anh không thấy rõ bộ dáng của cô.
" Ai ngã xuống nước?"
Nghê Tuấn đang hỏi Phương Công.
"Là nhà thiết kế Viên tổng của “Vân Đô”, cô ấy là chủ hạng mục thiêt kế này. Vốn là chúng tôi đã thảo luận xong vấn đề, đang chuẩn bị đi xuống, aizzz... Đều do tôi không tốt, nơi này chỗ nào cũng rải rác đầy đá, tôi nên quan tâm đến cô ấy hơn mới phải..."
Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trong nước biển, mi tâm càng thêm cau chặt. Nơi này lại đúng phần cầu giữa biển, cho dù là một cô gái biết bơi cũng không khỏi có phần sợ hãi.
"Nghê Tuấn, đội cứu hộ sao còn chưa tới?"
"Tam Thiếu, đã gọi điện thoại, họ lập tức liền đến."
Hiển nhiên là Hàn Thừa Nghị không hài lòng với đáp án này cho lắm mặc dù anh biết ngoài cách này ra không còn biện pháp nào khác.
Nhưng mà tình huống của Nhạc Tuyết Vi ở trong nước lại không quá tốt. Vốn là cô lơ lửng trên mặt biển, chống đỡ cho đến khi đội cứu hộ đến không thành vấn đề, nhưng lòng bàn chân đột nhiên co rút, đau đớn khiến cô khó có thể chịu được nên đã mất đi thăng bằng!
"A!"
Nhạc Tuyết Vi ôm lấy chân trái, rất nhanh cơ thể cô liền chìm xuống biển, đợi cho đến khi cô phản ứng kịp thì cũng đã uống mấy ngụm nước, muốn vùng vẫy nổi lên cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
Tất cả mọi người nhìn ra tình huống của cô có chút không ổn rồi.
"Ôi, hình như tình huống của Viên tổng có chút không ổn rồi!"
"Phương Công, làm sao bây giờ? Sao đội cứu hộ còn chưa đến?"
...
"Tam Thiếu..." Nghê Tuấn mới vừa mở miệng, đang định nói để anh đi xuống.
Nhưng Hàn Thừa Nghị đã cởi xong cúc áo Tây trang đưa cho Nghê Tuấn. Dưới ánh mắt chấn kinh của mọi người cùng Nghê Tuấn, Hàn Thừa Nghị sắn ống tay áo, từ trên cầu nhảy vào trong biển nước!
"Khụ khụ..."
Nhạc Tuyết Vi cố sức vùng vẫy, không khí trong phổi ngày càng ít, cảm giác lồng ngực càng thêm đè nặng. Đột nhiên cô thấy được bóng người nhảy xuống, hơn nữa còn không ngừng tiến về phía cô.
Bởi vì thiếu dưỡng khí mà tầm mắt của cô càng trở nên mờ nhạt, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy là dáng hình của một người đàn ông còn bộ mặt của anh ta như thế nào cô hoàn toàn không rõ. Nhưng Hàn Thừa Nghị bơi về phía cô thì lại hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng!
Tiểu Tuyết?
Đầu óc Hàn Thừa Nghị trì trệ trong hai giây, sau đó liền chính là mừng như điên! Vừa rồi lúc anh nhảy xuống vốn có chút hối hận, làm sao bản thân anh có thể vì một nhà thiết kế mà làm ra hành vi kích động như vậy?
Nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu Tuyết, anh bống cảm thấy tất cả đều là ý trời! Anh vốn không hiểu vì sao mình lại khẩn trương thì ra không phải là không có nguyên nhân! Có thể khiến cho anh lo lắng cũng chỉ có Tiểu Tuyết!
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết?"
Thân thể Nhạc Tuyết Vi không ngừng chìm xuống, cô chậm lãi nhắm mắt lại, bên tai tựa hồ như nghe thấy giọng nói của Hàn Thừa Nghị, hơn nữa anh còn đang gọi tên cô. Điều này làm sao có thể, Nhạc Tuyết Vi thầm tự giễu, thật là đến lúc này rồi mà trong đầu vẫn còn nghĩ đến người đàn ông đã phụ bạc cô kia...
Cơ thể rơi vào trong nước biển, trên lưng căng thẳng, giây lát cô liền rơi vào một vòng ôm ấm áp. Sau đó là một bờ môi mỏng dán lên môi cô. Trong lúc mơ hồ cô còn ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trong miệng người nọ.
Trái tim Hàn Thừa Nghị lúc này giống như đang điên cuồng mà đập, hiện tại anh đang ôm Nhạc Tuyết Vi, không sai chính là Tiểu Tuyết của anh!
Khó trách anh lại cảm thấy cái tên 'Viên Tinh Tinh' này đặc biệt quen tai, hiện tại mới nhớ tới, năm đó lần đầu tiên gặp Tiểu Tuyết, cô không phải là lừa anh tên cô là: 'Viên Tinh Tinh' sao? Hơn nữa vị Viên Tinh Tinh này cũng học thiết kế, Tiểu Tuyết không phải học khoa thiết kế trường kiến trúc à?
Anh thật sự là ngu xuẩn! Ngay cả điểm này cũng không nghĩ tới!
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết... Tiểu Tuyết, em tỉnh tỉnh!"
Hàn Thừa Nghị từng ngụm lại từng ngụm truyền không khí cho Nhạc Tuyết Vi, ôm cô bơi về phía thuyền cứu nạn cách đó không xa.
"Tam Thiếu!"
Trên thuyền cứu nạn, Nghê Tuấn vươn tay về phía Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị lắc đầu, tự mình đỡ Nhạc Tuyết Vi lên.
Nghê Tuấn nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, cũng hoảng sợ: "Tam thiếu phu nhân?" Đây rôt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tam thiếu phu nhân làm sao có thể ở trong biển? Chẳng lẽ tam thiếu phu nhân chính là nhà thiết kế Viên tổng kia?
Trên thuyền cứu nạn, đội cấp cứu muốn đi qua sơ cứu cho Nhạc Tuyết Vi đều bị Nghê Tuấn ngăn lại: "Không cần các người, tổng giám đốc có thể làm được."
Nói đến sơ cứu thì những người thuộc đội cấp cứu này đương nhiên chuyên nghiệp hơn Hàn Thừa Nghị, nhưng….
Hàn Thừa Nghị đặt Nhạc Tuyết Vi nằm trên mạn thuyền, tiếp tục hô hấp nhân tạo, ép ngực cho cô...Trong giây lát Nhac Tuyết Vi liền phun ra một ngụm nước biển, kịch liệt ho khan, đầu óc cũng dần tình táo lại: "Khụ khụ... Khụ khụ..."
"Tỉnh!" Hàn Thừa Nghị mừng rỡ ôm cô vào trong ngực, bàn tay thay cô lau nước trên trán.
Quần áo của Nhạc Tuyết Vi vì bị ngâm trong nước mà gần như trở nên trong suốt, bao bọc lấy đường cong lung linh như ẩn như hiện của cô, quả nhiên là ********. Đáy mắt Hàn Thừa Nghị nóng lên, lập tức cởi áo trong của mình che giúp cô.
"Có thấy tốt hơn chút nào không?"
Giọng nói của anh vẫn giống như mấy năm trước rất quen thuộc với cô, tựa hồ như bọn họ chưa hề xa cách.
Nhạc Tuyết Vi ôm ngực, hơn nửa ngày sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Cúi đầu nhìn áo trong của người đàn ông vẫn còn ở trên người mình, lúc này mới phát hiện ra mình còn đang bị anh ôm, chậm chạp ngẩng đầu lên, bỗng dưng cô như ngớ người ra... Là cô hoa mắt sao?
Người này hình như là Hàn Thừa Nghị?
"Sao thế? Sao không nói lời nào? Không thoải mái sao?" Hàn Thừa Nghị vươn tay đẩy mấy lọn tóc bị ướt trên mặt cô ra, một nụ hôn lạnh lẽo rơi vào trên trán cô.
Nhạc Tuyết Vi đẩy Hàn Thừa Nghị ra, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, một cỗ cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng cô! Không thể ngăn lại nỗi sợ hãi đang bủa vây trái tim mình, trong nháy mắt cô cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng, ánh mắt dần trở nên tan rã.
Là anh, thật là anh!
"Em làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"
Nhìn biểu tình bối rối lo lắng của anh, Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cô thật không ngờ bọn họ có tránh thế nào cũng vẫn phải chạm mặt, hơn nữa còn lấy phương thức như thế nào mà gặp nhau! Chỉ là anh lo lắng như vậy vì cái gì chứ? Cô thật không thể tưởng tượng nổi giờ phút này anh lấy tâm trạng gì để gặp cô? Có điều cô cũng không suy nghĩ được nhiều...Hơi thở của Hàn Thừa Nghị càng ngày càng đến gần, nỗi sợ hãi của cô cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt!
"Ách!"
Nhạc Tuyết Vi nức nở, bàn tay níu chặt lấy Hàn Thừa Nghị, hai mắt trợn ngược, mí mắt sụp xuống cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Tuyết?"
Hàn Thừa Nghị vô cùng sợ hãi, bối rối đem ôm người vào trong ngực, quát: "Nhanh! Nhanh lên!"
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết..."Phía sau vẫn là giọng nói dịu dàng nỉ non của người đàn ông, nhưng giai nhân trong ngực đã sớm choáng váng đến ngất lịm.
Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi lên xe, dọc theo đường đi căn bản là không cho người khác đụng vào, trực tiếp chạy đến bệnh viện tư nhân đế đô Thánh Từ. Các bác sĩ nhận được điện thoại của Nghê Tuấn, lúc bọn họ đến, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhạc Tuyết Vi quá gầy, Hàn Thừa Nghị thật cẩn thận đặt cô lên trên giường, cả người cô cơ hồ là chìm vào trong đống chăn nệm không thấy đâu nữa. Mấy năm nay, cô đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ?
Một cô gái nhỏ thay đổi tên họ thân phận, tha hương tại dị quốc để đạt được những thành tựu như ngày hôm nay, một tay Hàn Thừa Nghị khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, một tay không tự giác được mà nắm chặt, tim cũng co rút đau đớn.
"Tam Thiếu, còn cần làm một chút kiểm tra!"
Hàn Thừa Nghị vội vàng đứng lên, tránh ra để cho bác sĩ kiểm tra.
Bác sĩ một giây cũng không dám trì hoãn thay Nhạc Tuyết Vi làm kiểm tra tổng hợp.
"Tam Thiếu, căn cứ vào kết quả kiểm tra, cơ thể vị tiểu thư này cũng không có gì khác thường, nhịp tim ổn, hô hấp bình thường, chỉ là thân thể có chút hư nhược, thiếu máu."
"Uh`m." Hàn Thừa Nghị nhíu mi, gật đầu.
Nghê Tuấn lặng lẽ phất tay với bác sĩ, ý bảo bọn họ lui ra ngoài.
Trong đáy mắt hoa đào thâm trầm vốn không đoán được kia của Hàn Thừa Nghị bỗng dày đặc ưu thương cùng đau lòng, nhìn người nằm trên giường bệnh, tâm tình giờ phút này của anh dường như đã không ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi. Tiểu Tuyết, xa nhau bốn năm ròng rã, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, Hàn Thừa Nghị cởi giầy, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh Nhạc Tuyết Vi. Hành động bất ngờ này khiến Nhạc Tuyết Vi vốn còn đang mê man bỗng xoay người lại, chui vào trong lòng Hàn Thừa Nghị, hai tay đặt ở trước ngực anh. Tự nhiên như thế, quen thuộc như thế!
Trong lòng Hàn Thừa Nghị chua xót, anh cùng Tiểu Tuyết xa nhau bốn năm, cô đang coi anh là ai?
Nhưng Nhạc Tuyết Vi còn chưa tỉnh ngủ, cơ thể Hàn Thừa Nghị cũng đã cứng ngắc, trong cổ họng phát ra từng tiếng than thở còn mang theo chút… Thoải mái: "Uh`m... Uh`m..."
Hai tay Hàn Thừa Nghị giơ lên cao, dừng ở giữa không trung, rất lâu mới hạ xuống, từ từ ôm cô vào trong ngực: "Tiểu Tuyết, em nằm mơ sao? Trong mộng là anh sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đến bây giờ mới tìm được em! Em không phải sợ, anh tìm được em rồi sẽ chăm sóc cho em thật tốt, được không?"
Nụ hôn ấm áp rơi vào trên môi Nhạc Tuyết Vi, cô nhíu nhíu mày, than nhẹ: "Uh`m."
Hàn Thừa Nghị nhếch môi nở nụ cười: "Anh đây coi như là em đã đồng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.