Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 114: Tiểu Tuyết nói dối
Diệp Vi Thư
21/08/2017
Editor: Nguyễn
Nhạc Tuyết Vi gật đầu: “Ừm. Nhưng tôi không phải sinh viên chính thức, tôi chỉ đến nghe thôi, học kỳ mới tôi mới bắt đầu nhập học.”
“Thật sao? Tôi đây có thể……”
Hai người tuổi gần bằng nhau, không đến hai câu đã nói đến khí thế ngất trời.
Nhạc Tuyết Vi mới biết được, nam sinh này tên là Biên Khắc, nhà ở nước A, rất có địa vị. Cậu ta lớn lên nho nhã yếu đuối, thân thể không tốt lắm, trên người luôn có mùi thuốc, nhưng Nhạc Tuyết Vi cảm thấy không khó chịu, ngược lại có mùi thơm.
Hơn nữa, đừng tưởng cậu ta yếu ớt, lúc thi luôn đứng đầu, không có môn nào thành tích không phải A+.
Ngoài trừ Thẩm Tĩnh An, Biên Khắc là bạn bè thứ hai của Nhạc Tuyết Vi. Cùng Biên Khắc trò chuyện, Nhạc Tuyết Vi cũng đều tạm thời vứt hết mọi chuyện rối rắm ra sau đầu.
Mà Hàn Thừa Nghị, bởi vì có sai người nhìn Nhạc Tuyết Vi 24/24, cho nên, chuyện cô đi học, lập tức đã bị báo cáo lên cho Hàn Thừa Nghị. Lúc ấy Hàn Thừa Nghị đang hợp tác trao đổi cùng nước A, nghe được thì hơi gật đầu.
Tiểu nha đầu rất thích đọc sách, rõ ràng chỉ cần chăm sóc anh, làm anh vui vẻ, là có vinh hoa phú quý cả đời không cần lo lắng, lại cố chấp muốn tự dựa vào cô. Không thể phủ nhận, điểm này, trong những người phụ nữ mà Hàn Thừa Nghị tiếp xúc qua, cô là người đặc biệt nhất.
Điểm này làm anh rung động, cho dù là Kiều Vũ Vi đã từng cứu anh cũng không thể bằng.
Kết thúc hợp tác trao đổi với nước A, Hàn Thừa Nghị không cùng bọn họ ăn cơm trưa, mà giao chuyện này cho Dương Phó Lý, rồi vội vàng đến trường đón Nhạc Tuyết Vi tan học.
Hàn Thừa Nghị dừng xe ở cổng trường, từ kính chiếu hậu thấy Nhạc Tuyết Vi từ trong trường học đi ra, lập tức gọi điện thoại cho cô.
Nhạc Tuyết Vi đứng cổng trường, lấy điện thoại trong túi ra, thấy tên người gọi, không nghe máy, lại nhét điện thoại vào túi.
Hàn Thừa Nghị sửng sốt, anh thấy hành động Nhạc Tuyết Vi, nhất thời ngẩn ra, tiểu nha đầu đây là có ý gì? Cô không nghe điện thoại của anh? Sao vậy? Buổi sáng rõ ràng vẫn tốt mà.
Hàn Thừa Nghị chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện cho Nhạc Tuyết Vi. Lần này, Nhạc Tuyết Vi lấy ra, do dự thật lâu, mới nghe điện thoại: “Alo?”
Khuôn mặt Hàn Thừa Nghị đã âm trầm rất khó nhìn, anh cố gắng kiềm nén tức giận, tận lực làm mình bình tĩnh, “Tiểu Tuyết, em đang ở đâu?”
“Ở nhà ngủ!” Nhạc Tuyết Vi không chút nghĩ ngợi, không chút do dự trả lời.
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị không kiềm chế được nữa, cô dám nói dối? Rõ ràng ở trường học, lại nói là ở nhà ngủ? Vì sao? Vì sao chứ?
“Vậy... Em ngủ đủ chưa? Giữa trưa anh đến đón em, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa nhé?” Hàn Thừa Nghị đè nén tức giận, đối với con nít, lại còn là con nít anh thích, có thể nhẫn thì đành phải nhẫn.
“Không được, chưa đủ, tôi còn muốn ngủ nữa,không nói nữa, tôi ngủ tiếp đây.”
Nhạc Tuyết Vi nói xong liền tắt máy, mặt Hàn Thừa Nghị hoàn toàn đen lại.
Đúng lúc này, Biên Khắc từ trong trường học đi ra, đi tới bên người Nhạc Tuyết Vi, cười nói: “Ngại quá, để cô đợi lâu, thầy tôi dạy quá giờ, tan muộn....”
“Không sao, tôi cũng không chờ lâu lắm, hơn nữa, để cậu mời khách tôi đã được lợi rồi, nên phải kiên nhẫn chờ.”
Nhạc Tuyết Vi nói xong, hai người đều nở nụ cười, sóng vai cùng nhau đi về phía trước.
Nhạc Tuyết Vi gật đầu: “Ừm. Nhưng tôi không phải sinh viên chính thức, tôi chỉ đến nghe thôi, học kỳ mới tôi mới bắt đầu nhập học.”
“Thật sao? Tôi đây có thể……”
Hai người tuổi gần bằng nhau, không đến hai câu đã nói đến khí thế ngất trời.
Nhạc Tuyết Vi mới biết được, nam sinh này tên là Biên Khắc, nhà ở nước A, rất có địa vị. Cậu ta lớn lên nho nhã yếu đuối, thân thể không tốt lắm, trên người luôn có mùi thuốc, nhưng Nhạc Tuyết Vi cảm thấy không khó chịu, ngược lại có mùi thơm.
Hơn nữa, đừng tưởng cậu ta yếu ớt, lúc thi luôn đứng đầu, không có môn nào thành tích không phải A+.
Ngoài trừ Thẩm Tĩnh An, Biên Khắc là bạn bè thứ hai của Nhạc Tuyết Vi. Cùng Biên Khắc trò chuyện, Nhạc Tuyết Vi cũng đều tạm thời vứt hết mọi chuyện rối rắm ra sau đầu.
Mà Hàn Thừa Nghị, bởi vì có sai người nhìn Nhạc Tuyết Vi 24/24, cho nên, chuyện cô đi học, lập tức đã bị báo cáo lên cho Hàn Thừa Nghị. Lúc ấy Hàn Thừa Nghị đang hợp tác trao đổi cùng nước A, nghe được thì hơi gật đầu.
Tiểu nha đầu rất thích đọc sách, rõ ràng chỉ cần chăm sóc anh, làm anh vui vẻ, là có vinh hoa phú quý cả đời không cần lo lắng, lại cố chấp muốn tự dựa vào cô. Không thể phủ nhận, điểm này, trong những người phụ nữ mà Hàn Thừa Nghị tiếp xúc qua, cô là người đặc biệt nhất.
Điểm này làm anh rung động, cho dù là Kiều Vũ Vi đã từng cứu anh cũng không thể bằng.
Kết thúc hợp tác trao đổi với nước A, Hàn Thừa Nghị không cùng bọn họ ăn cơm trưa, mà giao chuyện này cho Dương Phó Lý, rồi vội vàng đến trường đón Nhạc Tuyết Vi tan học.
Hàn Thừa Nghị dừng xe ở cổng trường, từ kính chiếu hậu thấy Nhạc Tuyết Vi từ trong trường học đi ra, lập tức gọi điện thoại cho cô.
Nhạc Tuyết Vi đứng cổng trường, lấy điện thoại trong túi ra, thấy tên người gọi, không nghe máy, lại nhét điện thoại vào túi.
Hàn Thừa Nghị sửng sốt, anh thấy hành động Nhạc Tuyết Vi, nhất thời ngẩn ra, tiểu nha đầu đây là có ý gì? Cô không nghe điện thoại của anh? Sao vậy? Buổi sáng rõ ràng vẫn tốt mà.
Hàn Thừa Nghị chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện cho Nhạc Tuyết Vi. Lần này, Nhạc Tuyết Vi lấy ra, do dự thật lâu, mới nghe điện thoại: “Alo?”
Khuôn mặt Hàn Thừa Nghị đã âm trầm rất khó nhìn, anh cố gắng kiềm nén tức giận, tận lực làm mình bình tĩnh, “Tiểu Tuyết, em đang ở đâu?”
“Ở nhà ngủ!” Nhạc Tuyết Vi không chút nghĩ ngợi, không chút do dự trả lời.
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị không kiềm chế được nữa, cô dám nói dối? Rõ ràng ở trường học, lại nói là ở nhà ngủ? Vì sao? Vì sao chứ?
“Vậy... Em ngủ đủ chưa? Giữa trưa anh đến đón em, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa nhé?” Hàn Thừa Nghị đè nén tức giận, đối với con nít, lại còn là con nít anh thích, có thể nhẫn thì đành phải nhẫn.
“Không được, chưa đủ, tôi còn muốn ngủ nữa,không nói nữa, tôi ngủ tiếp đây.”
Nhạc Tuyết Vi nói xong liền tắt máy, mặt Hàn Thừa Nghị hoàn toàn đen lại.
Đúng lúc này, Biên Khắc từ trong trường học đi ra, đi tới bên người Nhạc Tuyết Vi, cười nói: “Ngại quá, để cô đợi lâu, thầy tôi dạy quá giờ, tan muộn....”
“Không sao, tôi cũng không chờ lâu lắm, hơn nữa, để cậu mời khách tôi đã được lợi rồi, nên phải kiên nhẫn chờ.”
Nhạc Tuyết Vi nói xong, hai người đều nở nụ cười, sóng vai cùng nhau đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.