Chương 3: Không hơn
Vụ Dữ Đô
30/04/2023
Trans: Ross
Người đàn ông một lần nữa nhắm mắt lại, mấy giây sau, lại mở mắt nhìn về phía tôi.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ.
” Chỉ có một mình cô sống trong căn nhà này? “
Thấy anh chủ động hỏi chuyện, tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp: “Không, dì giúp việc trong nhà xin nghỉ, tháng sau dì ấy sẽ quay lại.”
“Cô thích ở nhà?”
Tôi nghĩ về nó: “Chắc là có!”
Anh ta chăm chú nhìn tôi, chợt mỉm cười khi nghe câu trả lời này, rồi nghiêng người nói: “Vậy thì tháng sau đỡ vất vả”.
Tôi ngẩn ra, không hiểu ý anh ta nói là gì nhưng anh ta cũng không giải thích gì nhiều, tôi chỉ có thể tự mình suy diễn.
” Anh….” Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ “Không phải anh muốn ở nhà tôi đấy chứ?”
Anh ta nhướng mày cũng không phủ nhận.
Tôi nhíu mày, nhấc chăn ra khỏi giường.
Anh ta phản ứng rất nhanh, vươn tay nắm lấy cánh tay tôi kéo lại về giường, giọng điệu lạnh như băng, “Muốn trốn?”
Tôi cố giật mạnh bàn tay đang nắm chắc của anh ta ra những không tài nào gỡ ra được, nói: ” Không trốn, chỉ cần anh không bỏ đói tôi là được!”
Nhưng mà sau lưng tôi lại đang nghĩ cách tìm cơ hội thoát thân.
Người đàn ông buông tay tôi ra.
“Cô chạy đi cũng được, tôi có thể bắt được cô, đánh gãy chân cô tự khắc cô sẽ không chạy được nữa!”
Nói xong anh ta còn nở một nụ cười quỷ dị khiến tôi nổi hết cả da gà.
_
Tôi nghĩ nếu trong tương lai anh ta thực sự không giết tôi, tôi chắc chắn sẽ viết một cuốn tự truyện làm thế nào tôi có thể sống chung với kẻ giết người trong nửa tháng.
Nửa tháng nay tôi vẫn đối mặt với tường nhà, ăn cơm do đích thân sát nhân nấu trong nửa tháng, tuy rằng rất ngon nhưng tôi lại khao khát không khí bên ngoài hơn.
Ngoài ra, phương thức sống chung của chúng tôi hòa hợp đến kỳ lạ.
Ví như khi tôi có thói quen ăn mì gói nhưng không biết nấu, người đàn ông đang ngồi xem TV sẽ tự giác đứng dậy nấu cho tôi ăn.
Mỗi ngày đều có một công thức mới, nếu anh ta không có thân phận đặc biệt, tôi nhất định sẽ thuê anh ta làm đầu bếp riêng cho mình.
Có lẽ chính sở thích ăn mì của tôi khiến anh ta khó hiểu, khi tôi chạy đến lấy một gói mì bò kho của Master Kong lần thứ sáu, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được hỏi tôi: “Cô thích ăn mì đến vậy à?”
Nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của ác ma, tôi đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Không được sao?”
Anh ta vẻ mặt phức tạp: “Một đại tiểu thư được nuông chiều như cô mà cũng thích ăn mì gói?”
Tôi cảm thấy buồn cười trước cái logic kì lạ của anh ta.
Ai quy định kẻ có tiền thì không được ăn mì?
“Tôi cảm thấy ăn mì gói rất ngon, mỗi lần dì giúp việc đi vắng, tôi đều ăn mì gói, cũng quen rồi!”
Anh ta ôn hòa thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu, không nhịn được quay đầu nhìn gói mì ăn liền trong tay tôi, rồi thu hồi ánh mắt, vài giây sau, anh ta nhìn lại.
Tới tới lui lui mấy lần, ánh mắt nhìn tôi như một kẻ thần kinh đang phát bệnh, anh ta chợt thở dài, bước đến với vẻ mặt bất lực, cầm lấy gói mì trên tay tôi.
“Muốn nấu kiểu gì?”
Tôi bất giác mỉm cười.
Hành động này của anh ta tưởng như bất ngờ nhưng cũng thực bất ngờ.
Ngay cả tôi cũng quen dần với việc anh nấu ăn cho tôi mỗi ngày.
Tôi chắp tay sau lưng, nhón chân nhìn người đàn ông đang mở tủ lạnh, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ăn chua ngọt!”
Bên kia dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Được!”
_
Trừ bỏ mấy chuyện nấu nướng, là phụ nữ, tháng nào cũng có những khoảnh khắc xấu hổ, thật tình cờ, khoảnh khắc xấu hổ của tôi lại rơi đúng vào ngày thứ bảy “sống chung”.
Trong nhà cũng không còn băng vệ sinh.
Tôi ngồi xổm trong phòng tắm hồi lâu, tựa hồ anh sợ tôi có ý định đào tẩu, cuối cùng nhịn không nổi vỗ cửa phòng tắm hỏi tôi đang làm gì bên trong.
Tôi đang tự hỏi làm cách nào để bớt xấu hổ thì người bên ngoài cứ sốt ruột gõ cửa.
Tôi thật sự sợ anh ta sẽ xông vào, lập tức nói: “Tôi đến kì rụng dâu!”
“…” Bên kia trầm mặc một lúc lâu.
Suýt nữa tôi còn tưởng anh ta bị câm điếc, cuối cùng anh ta cũng mở mồm nói: “Vậy thì, cô có cần gì không …?”
Anh ta không nói gì thêm, chắc do da mặt mỏng muốn theo ý thích của tôi, đương nhiên tôi cũng hiểu ý anh ta là gì.
” Cần, trong nhà hết rồi! “
“Tôi giúp cô đi mua!”
Tôi phát ra một tiếng “ừm” yếu ớt, thực tế mặt tôi đã sớm đỏ bừng.
Im lặng trong vài giây, ” Cô thích kiểu dáng nào? “
“…” Trái tim tan nát của tôi đang gào thét ở trong lòng, nhưng giọng tôi vẫn bình tĩnh: “Tôi cần một gói dùng cả ngày lẫn đêm, nhãn hiệu ××, độ dài … tùy ý cũng được. Nhưng mà ban đêm tốt hơn hết vẫn nên mua loại dài nhất.”
“Trong tay tôi vẫn còn một cái, anh cũng không cần vội về!”
Một thế kỷ im lặng….
“Được”
Sau khi anh ta trở về vào ngày hôm đó, cả một ngày, tôi xấu hổ đến mức không dám nói chuyện, thậm chí còn không dám nhìn mặt nhau.
Tự dưng tôi cảm thấy may mắn vì mình không bị đau bụng kinh, ngược lại nếu không đã bị hành cho rụng tóc rồi.
_
Suy nghĩ kéo tôi về với thực tại, tôi lấy lại được phản ứng.
Đồng thời.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, tôi biết anh ta đã trở về rồi.
Nửa tháng trở lại đây, anh ta rất hay đi ngoài, nhưng có lẽ vì sợ bị lộ nên anh cũng hạn chế, nhưng mỗi lần trở lại, anh ta luôn mang thêm một số vết thương mới. Dù chỉ là một vết thương nhỏ nhưng trong mắt tôi, nó không khác gì cơ hội từ trên trời rơi xuống.
Có những lúc tôi nghĩ đến việc có nên “Thừa dịp mà hành động” hay không nhưng tôi chưa dùng dao nhiều, vậy làm sao mà “thừa dịp hành động” được. Vì vậy ý tưởng này nhanh chóng bị tôi lãng quên.
Tôi quay đầu lại lấy nước muối sinh lý, bông gòn, gạc, hỏi anh: “Lần này bị thương ở đâu?”.
Tôi thiếu một người nấu ăn và lắng nghe mình, còn anh ta thiếu một người để chăm sóc, vì vậy theo một nghĩa nào đó, đây là một thỏa thuận giữa chúng tôi. Bởi thế–
Tôi không thừa nhận rằng tôi đang quan tâm đến anh ta, cũng không đau lòng cho anh ta, đơn giản chỉ là sự cảm thông không hơn không kém mà thôi.
Anh ta không nói lời nào, bước đến gần tôi và ngồi xuống, cũng không cho tôi biết chỗ anh ta bị thương ở đâu.
Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.
” Lần này vết thương có chút nghiêm trọng! ” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, giống như đang phát sốt.
Tôi ngập ngừng đưa tay ra, chạm vào trán anh ta.
“….”
Đây là muốn thiêu chết tôi.
“Anh bị sốt rồi, để tôi xử lý vết thương trước.” Tôi kháng cự nhìn anh ta nói.
Anh im lặng, đứng dậy ngả người ra sau, cởi áo rồi quay lại.
Ngay khi tôi quay đầu lại, những gì tôi thấy là vết thương trên vai anh, một mảng lớn màu đỏ, đây có lẽ là vết thương tồi tệ nhất mà tôi từng thấy. Tôi cũng nhìn thấy những vết sẹo lớn nhỏ chằng chịt để lại trên lưng anh, hình như cũng qua một khoảng thời gian rồi.
Tôi trừng mắt nhìn, băng bó vết thương cho anh ta.
_
” Lần này anh nhất định phải tới bệnh viện xem một chút, tôi gà mờ chỉ có thể cầm cự trong chốc lát thôi!”
Anh ta mặc áo vào, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Không cần, tôi không chết được.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Tôi không thèm quan tâm anh, chỉ cần anh đừng đưa mấy vết thương ngứa mắt này về cho tôi nhìn là được!”
Anh ta nở nụ cười, một nụ cười hoàn toàn bình thường nhưng dường như sắc mặt không được tốt lắm.
“Vậy thì cô phải cảm ơn ánh mắt của tôi mới đúng? Bởi có nó cô mới sống đến tận giờ này!”
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, một cảm xúc rất phức tạp lan tràn trong lòng.
Nhưng có vẻ tôi giấu rất kỹ cảm xúc này, không một ai biết, thậm chí ngay cả tôi còn không biết.
“Anh chết đi, đừng chết ở nhà tôi là được rồi. Tôi không muốn biến căn nhà mình thành nhà ma!” Tính tình tôi không tốt lắm, còn giám phát giận lên người anh ta.
Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Anh ta không nói gì, chỉ đứng dậy ngả người về sau, một tay đỡ lấy bả vai, kêu lên một tiếng.
Tôi lập tức nhìn sang, nhưng không hề có ý quan tâm đến anh ta.
Anh ta cũng im lặng, lại theo thường lệ đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh chuẩn bị nấu nướng, cứ như một người vô sự vô tình.
Nhìn đến hết cảnh tượng này, không thể nhịn nổi đi qua đóng tủ lạnh lại, không để lại một kẽ hở, sau đó nhìn anh ta.
Không ai lên tiếng trước, nhưng tôi biết anh ta đã ôm lấy vai mình lúc nào không hay.
Đúng là thích cậy mạnh.
Tôi nắm cổ tay anh, một đường bước vào phòng ngủ.
“Nằm xuống” Tôi không cho anh ta cơ hôi hội giải thích.
Những người không biết nhìn qua còn tưởng tôi mới là kẻ sát nhân. Nhưng thực tế lòng tôi đã hoảng thành một túm.
Đôi mắt xanh nhạt của anh nhìn chằm chằm vào tôi, tự hỏi liệu anh ta có thể nhìn thấu những gì tôi đang nghĩ không. Nhưng cuối cùng vì bị thương, sờ trán nóng ran đành mặc tôi ép phải nằm xuống giường.
Tôi đứng ở bên giường hỏi: “Thực sự không muốn tới bệnh viện”
Anh ta lắc đầu.
Tôi gật đầu, suy nghĩ về việc tìm kiếm công thức do dì giúp việc viết dán ở đâu đó trong nhà để nấu một ít cháo cho anh ta, mặc dù tôi biết sau khi ăn cháo do tôi nấu xong bệnh tình của anh ta có thể trở nặng hơn.
Nhưng tôi vẫn quyết định đi.
Phía sau bỗng có một lực mạnh yếu giữ chặt lấy tay tôi, gắt gao nắm chặt, giống như sợ tôi sẽ biến mất.
Anh hỏi tôi: “Đi đâu?”
Tôi dừng lại.
Giọng điệu của anh ta nghe có vẻ, giống như đang ủy khuất?
Người đàn ông một lần nữa nhắm mắt lại, mấy giây sau, lại mở mắt nhìn về phía tôi.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ.
” Chỉ có một mình cô sống trong căn nhà này? “
Thấy anh chủ động hỏi chuyện, tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp: “Không, dì giúp việc trong nhà xin nghỉ, tháng sau dì ấy sẽ quay lại.”
“Cô thích ở nhà?”
Tôi nghĩ về nó: “Chắc là có!”
Anh ta chăm chú nhìn tôi, chợt mỉm cười khi nghe câu trả lời này, rồi nghiêng người nói: “Vậy thì tháng sau đỡ vất vả”.
Tôi ngẩn ra, không hiểu ý anh ta nói là gì nhưng anh ta cũng không giải thích gì nhiều, tôi chỉ có thể tự mình suy diễn.
” Anh….” Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ “Không phải anh muốn ở nhà tôi đấy chứ?”
Anh ta nhướng mày cũng không phủ nhận.
Tôi nhíu mày, nhấc chăn ra khỏi giường.
Anh ta phản ứng rất nhanh, vươn tay nắm lấy cánh tay tôi kéo lại về giường, giọng điệu lạnh như băng, “Muốn trốn?”
Tôi cố giật mạnh bàn tay đang nắm chắc của anh ta ra những không tài nào gỡ ra được, nói: ” Không trốn, chỉ cần anh không bỏ đói tôi là được!”
Nhưng mà sau lưng tôi lại đang nghĩ cách tìm cơ hội thoát thân.
Người đàn ông buông tay tôi ra.
“Cô chạy đi cũng được, tôi có thể bắt được cô, đánh gãy chân cô tự khắc cô sẽ không chạy được nữa!”
Nói xong anh ta còn nở một nụ cười quỷ dị khiến tôi nổi hết cả da gà.
_
Tôi nghĩ nếu trong tương lai anh ta thực sự không giết tôi, tôi chắc chắn sẽ viết một cuốn tự truyện làm thế nào tôi có thể sống chung với kẻ giết người trong nửa tháng.
Nửa tháng nay tôi vẫn đối mặt với tường nhà, ăn cơm do đích thân sát nhân nấu trong nửa tháng, tuy rằng rất ngon nhưng tôi lại khao khát không khí bên ngoài hơn.
Ngoài ra, phương thức sống chung của chúng tôi hòa hợp đến kỳ lạ.
Ví như khi tôi có thói quen ăn mì gói nhưng không biết nấu, người đàn ông đang ngồi xem TV sẽ tự giác đứng dậy nấu cho tôi ăn.
Mỗi ngày đều có một công thức mới, nếu anh ta không có thân phận đặc biệt, tôi nhất định sẽ thuê anh ta làm đầu bếp riêng cho mình.
Có lẽ chính sở thích ăn mì của tôi khiến anh ta khó hiểu, khi tôi chạy đến lấy một gói mì bò kho của Master Kong lần thứ sáu, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được hỏi tôi: “Cô thích ăn mì đến vậy à?”
Nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của ác ma, tôi đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Không được sao?”
Anh ta vẻ mặt phức tạp: “Một đại tiểu thư được nuông chiều như cô mà cũng thích ăn mì gói?”
Tôi cảm thấy buồn cười trước cái logic kì lạ của anh ta.
Ai quy định kẻ có tiền thì không được ăn mì?
“Tôi cảm thấy ăn mì gói rất ngon, mỗi lần dì giúp việc đi vắng, tôi đều ăn mì gói, cũng quen rồi!”
Anh ta ôn hòa thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu, không nhịn được quay đầu nhìn gói mì ăn liền trong tay tôi, rồi thu hồi ánh mắt, vài giây sau, anh ta nhìn lại.
Tới tới lui lui mấy lần, ánh mắt nhìn tôi như một kẻ thần kinh đang phát bệnh, anh ta chợt thở dài, bước đến với vẻ mặt bất lực, cầm lấy gói mì trên tay tôi.
“Muốn nấu kiểu gì?”
Tôi bất giác mỉm cười.
Hành động này của anh ta tưởng như bất ngờ nhưng cũng thực bất ngờ.
Ngay cả tôi cũng quen dần với việc anh nấu ăn cho tôi mỗi ngày.
Tôi chắp tay sau lưng, nhón chân nhìn người đàn ông đang mở tủ lạnh, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ăn chua ngọt!”
Bên kia dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Được!”
_
Trừ bỏ mấy chuyện nấu nướng, là phụ nữ, tháng nào cũng có những khoảnh khắc xấu hổ, thật tình cờ, khoảnh khắc xấu hổ của tôi lại rơi đúng vào ngày thứ bảy “sống chung”.
Trong nhà cũng không còn băng vệ sinh.
Tôi ngồi xổm trong phòng tắm hồi lâu, tựa hồ anh sợ tôi có ý định đào tẩu, cuối cùng nhịn không nổi vỗ cửa phòng tắm hỏi tôi đang làm gì bên trong.
Tôi đang tự hỏi làm cách nào để bớt xấu hổ thì người bên ngoài cứ sốt ruột gõ cửa.
Tôi thật sự sợ anh ta sẽ xông vào, lập tức nói: “Tôi đến kì rụng dâu!”
“…” Bên kia trầm mặc một lúc lâu.
Suýt nữa tôi còn tưởng anh ta bị câm điếc, cuối cùng anh ta cũng mở mồm nói: “Vậy thì, cô có cần gì không …?”
Anh ta không nói gì thêm, chắc do da mặt mỏng muốn theo ý thích của tôi, đương nhiên tôi cũng hiểu ý anh ta là gì.
” Cần, trong nhà hết rồi! “
“Tôi giúp cô đi mua!”
Tôi phát ra một tiếng “ừm” yếu ớt, thực tế mặt tôi đã sớm đỏ bừng.
Im lặng trong vài giây, ” Cô thích kiểu dáng nào? “
“…” Trái tim tan nát của tôi đang gào thét ở trong lòng, nhưng giọng tôi vẫn bình tĩnh: “Tôi cần một gói dùng cả ngày lẫn đêm, nhãn hiệu ××, độ dài … tùy ý cũng được. Nhưng mà ban đêm tốt hơn hết vẫn nên mua loại dài nhất.”
“Trong tay tôi vẫn còn một cái, anh cũng không cần vội về!”
Một thế kỷ im lặng….
“Được”
Sau khi anh ta trở về vào ngày hôm đó, cả một ngày, tôi xấu hổ đến mức không dám nói chuyện, thậm chí còn không dám nhìn mặt nhau.
Tự dưng tôi cảm thấy may mắn vì mình không bị đau bụng kinh, ngược lại nếu không đã bị hành cho rụng tóc rồi.
_
Suy nghĩ kéo tôi về với thực tại, tôi lấy lại được phản ứng.
Đồng thời.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, tôi biết anh ta đã trở về rồi.
Nửa tháng trở lại đây, anh ta rất hay đi ngoài, nhưng có lẽ vì sợ bị lộ nên anh cũng hạn chế, nhưng mỗi lần trở lại, anh ta luôn mang thêm một số vết thương mới. Dù chỉ là một vết thương nhỏ nhưng trong mắt tôi, nó không khác gì cơ hội từ trên trời rơi xuống.
Có những lúc tôi nghĩ đến việc có nên “Thừa dịp mà hành động” hay không nhưng tôi chưa dùng dao nhiều, vậy làm sao mà “thừa dịp hành động” được. Vì vậy ý tưởng này nhanh chóng bị tôi lãng quên.
Tôi quay đầu lại lấy nước muối sinh lý, bông gòn, gạc, hỏi anh: “Lần này bị thương ở đâu?”.
Tôi thiếu một người nấu ăn và lắng nghe mình, còn anh ta thiếu một người để chăm sóc, vì vậy theo một nghĩa nào đó, đây là một thỏa thuận giữa chúng tôi. Bởi thế–
Tôi không thừa nhận rằng tôi đang quan tâm đến anh ta, cũng không đau lòng cho anh ta, đơn giản chỉ là sự cảm thông không hơn không kém mà thôi.
Anh ta không nói lời nào, bước đến gần tôi và ngồi xuống, cũng không cho tôi biết chỗ anh ta bị thương ở đâu.
Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.
” Lần này vết thương có chút nghiêm trọng! ” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, giống như đang phát sốt.
Tôi ngập ngừng đưa tay ra, chạm vào trán anh ta.
“….”
Đây là muốn thiêu chết tôi.
“Anh bị sốt rồi, để tôi xử lý vết thương trước.” Tôi kháng cự nhìn anh ta nói.
Anh im lặng, đứng dậy ngả người ra sau, cởi áo rồi quay lại.
Ngay khi tôi quay đầu lại, những gì tôi thấy là vết thương trên vai anh, một mảng lớn màu đỏ, đây có lẽ là vết thương tồi tệ nhất mà tôi từng thấy. Tôi cũng nhìn thấy những vết sẹo lớn nhỏ chằng chịt để lại trên lưng anh, hình như cũng qua một khoảng thời gian rồi.
Tôi trừng mắt nhìn, băng bó vết thương cho anh ta.
_
” Lần này anh nhất định phải tới bệnh viện xem một chút, tôi gà mờ chỉ có thể cầm cự trong chốc lát thôi!”
Anh ta mặc áo vào, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Không cần, tôi không chết được.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Tôi không thèm quan tâm anh, chỉ cần anh đừng đưa mấy vết thương ngứa mắt này về cho tôi nhìn là được!”
Anh ta nở nụ cười, một nụ cười hoàn toàn bình thường nhưng dường như sắc mặt không được tốt lắm.
“Vậy thì cô phải cảm ơn ánh mắt của tôi mới đúng? Bởi có nó cô mới sống đến tận giờ này!”
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta, một cảm xúc rất phức tạp lan tràn trong lòng.
Nhưng có vẻ tôi giấu rất kỹ cảm xúc này, không một ai biết, thậm chí ngay cả tôi còn không biết.
“Anh chết đi, đừng chết ở nhà tôi là được rồi. Tôi không muốn biến căn nhà mình thành nhà ma!” Tính tình tôi không tốt lắm, còn giám phát giận lên người anh ta.
Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Anh ta không nói gì, chỉ đứng dậy ngả người về sau, một tay đỡ lấy bả vai, kêu lên một tiếng.
Tôi lập tức nhìn sang, nhưng không hề có ý quan tâm đến anh ta.
Anh ta cũng im lặng, lại theo thường lệ đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh chuẩn bị nấu nướng, cứ như một người vô sự vô tình.
Nhìn đến hết cảnh tượng này, không thể nhịn nổi đi qua đóng tủ lạnh lại, không để lại một kẽ hở, sau đó nhìn anh ta.
Không ai lên tiếng trước, nhưng tôi biết anh ta đã ôm lấy vai mình lúc nào không hay.
Đúng là thích cậy mạnh.
Tôi nắm cổ tay anh, một đường bước vào phòng ngủ.
“Nằm xuống” Tôi không cho anh ta cơ hôi hội giải thích.
Những người không biết nhìn qua còn tưởng tôi mới là kẻ sát nhân. Nhưng thực tế lòng tôi đã hoảng thành một túm.
Đôi mắt xanh nhạt của anh nhìn chằm chằm vào tôi, tự hỏi liệu anh ta có thể nhìn thấu những gì tôi đang nghĩ không. Nhưng cuối cùng vì bị thương, sờ trán nóng ran đành mặc tôi ép phải nằm xuống giường.
Tôi đứng ở bên giường hỏi: “Thực sự không muốn tới bệnh viện”
Anh ta lắc đầu.
Tôi gật đầu, suy nghĩ về việc tìm kiếm công thức do dì giúp việc viết dán ở đâu đó trong nhà để nấu một ít cháo cho anh ta, mặc dù tôi biết sau khi ăn cháo do tôi nấu xong bệnh tình của anh ta có thể trở nặng hơn.
Nhưng tôi vẫn quyết định đi.
Phía sau bỗng có một lực mạnh yếu giữ chặt lấy tay tôi, gắt gao nắm chặt, giống như sợ tôi sẽ biến mất.
Anh hỏi tôi: “Đi đâu?”
Tôi dừng lại.
Giọng điệu của anh ta nghe có vẻ, giống như đang ủy khuất?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.