Chương 15
Phiêu Lượng Đích Dã Hành
21/05/2022
Đến hôm sau, rốt cuộc Trầm Du Nhất vẫn gọi điện thoại cho tài xế của Ôn Hành.
Lúc cậu ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn đúng lúc Ôn Hành cũng đi ra khỏi phòng ngủ dành cho khách. Trầm Du Nhất không muốn đụng mặt hắn ở lối đi nhỏ hẹp, vậy nên cậu đứng im ở cửa, không nhúc nhích.
"Em gọi điện cho Quan Hâm Bằng rồi." Trầm Du Nhất nói, "Anh ta sẽ tới ngay."
Không ngờ mới sáng sớm ngày ra đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Ôn Hành đi tới trước mặt Trầm Du Nhất, cúi đầu nhìn cậu, hỏi câu xem mình có thể không đi có được không.
"Quan Hâm Bằng bảo hôm nay anh có lịch hẹn rồi, em cũng còn phải đi làm nữa." Trầm Du Nhất lùi về phía sau một bước, không nhìn hắn. "Đi thôi."
"Cái đó vào buổi tối mà." Ôn Hành bảo, "Em đi cùng anh cũng được."
Ngừng một lúc, Trầm Du Nhất mới bảo, không cần.
Lúc tài xế tới, Trầm Du Nhất đang làm bữa sáng. Bên cạnh chảo chỉ bày một cái đĩa, không có phần cho Ôn Hành. Ôn Hành mặc bộ tây trang mà hắn mặc khi tới đây vào, đi tới cửa phòng bếp, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ đứng đó, giống như là không có cách nào để nói ra một lời tạm biệt thích hợp.
"Phải rồi, anh đặt chìa khóa ở tủ giày huyền quan đi." Trầm Du Nhất nhấc chảo lên, đổ trứng bác đã chín ra đĩa, lại rắc thêm một ít hạt tiêu lên đó.
Ôn Hành không muốn bỏ chìa lại. Hắn đã bảo với Lữ Bình An rằng mình muốn nói chuyện với Trầm Du Nhất về cảm xúc của bản thân, không muốn cuộc trò chuyện kết thúc nhanh chóng như thế.
Ôn Hành chưa lên tiếng, Trầm Du Nhất đã nói, anh mau xuống đi, Quan Hâm Bằng đang chờ rồi.
Ôn Hành đi về phía huyền quan, Trầm Du Nhất bê theo đĩa đồ ăn đi ra từ phòng bếp, nhìn hắn thay giày, chợt nói, "Lời em nói hôm qua..."
Ôn Hành quay đầu nhìn cậu.
Trầm Du Nhất thoáng do dự. Tuy rằng cảm thấy bản thân hơi có vẻ tự mình đa tình, nhưng dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu mất mặt trước Ôn Hành, cho nên vẫn quyết định nói.
"Anh nhớ lời em nói, sau này chúng ta... đừng liên lạc nữa."
Ôn Hành quay đầu nhìn đi chỗ khác, hắn kéo tay nắm cửa.
"Không." Hắn nói, "Không nhớ được."
Trầm Du Nhất cũng hơi khó xử, ánh mắt chợt dừng trên nóc tủ giày, không thấy chùm chìa khóa được đặt lại trên đó.
Cậu cũng chỉ đành lên tiếng, "Anh quên để chìa khóa lại——."
Ôn Hành xoay người lại nhìn Trầm Du Nhất, nhíu mày vẻ rất không vui.
Trong lòng cậu vẫn không nhịn được mà thấy sợ, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ là rút chìa khóa trong túi ra, đặt trên nóc tủ giày.
"Được rồi chứ?" Ôn Hành nói, "Anh đi đây."
Trầm Du Nhất chẳng biết làm sao nữa, bê đĩa thức ăn, nhỏ giọng chào tạm biệt.
Ăn xong, cậu mới đi ra huyền quan để lấy chìa khóa đem cất đi.
Có điều chìa khóa để ở tủ giày chẳng phải chìa khóa mở cửa căn hộ của Lữ Bình An, mà là một chiếc chìa màu bạc lớn hơn một chút.
Cậu cũng không lạ lẫm gì với nó, nhưng nó lại là chìa khóa căn nhà mà cậu đã ở rất nhiều năm, là chiếc mà Ôn Hành vẫn thường dùng.
Vừa ra cửa, Ôn Hành dã gọi cho Ôn Tiêu Tiêu.
"Cách của em chẳng có hiểu quả gì hết." Mặt hắn sa sầm. "Đang ở đâu?"
Ôn Tiêu Tiêu vẫn còn đang nằm trên giường Kiều Mạch, giờ phút này cả hai cô gái bị làm cho giật mình đồng loạt ngồi thẳng dậy, chỉ sợ Ôn Hành giận cá chém thớt, lao tới đấy cho mỗi đứa một trận.
Nhưng hóa ra Ôn Hành chỉ bảo, anh muốn lấy lại chiếc nhẫn kia.
- --
Trầm Du Nhất ngồi ở công ty mà thất thần.
Từ sáng đến giờ, Ôn Hành đã gửi cho cậu cả thảy mười sáu tin nhắn, trong đó có ba tập tin.pdf được đánh số 1, 2 và 3, cùng mấy lời Trầm Du Nhất đọc mãi không hiểu..
Ôn Hành: Mở ra.
Ôn Hành: 【 tập tin đính kèm 】
Ôn Hành: Mở chưa vậy?
Ôn Hành: Thật ra thì anh không tin, nhưng mà em lại thấy đẹp
Ôn Hành: 【tập tin đính kèm 】
Ôn Hành: Về sau có thể tiếp tục sửa
Ôn Hành: 【 tập tin đính kèm 】
Ôn Hành: Thấy sao
"Ôn Hành" đã thu hồi một tin nhắn
"Ôn Hành" đã thu hồi một tin nhắn
"Ôn Hành" đã thu hồi một tin nhắn
Ôn Hành: Lữ Bình An bảo em sắp chuyển đi, chuyển đi đâu thế?
Ôn Hành: Em về ở đi, anh chuyển ra ngoài.
Ôn Hành: 【 ảnh quần đùi dưa hấu】
Ôn Hành: Trả lại cho em thế nào?
Ôn Hành: 11
Trầm Du Nhất chưa mở bất cứ tập tin đính kèm nào ra cả, vừa lúc định tắt màn hình điện thoại làm việc tiếp, Ôn Hành lại gửi tới tin nhắn thứ mười bảy.
Ôn Hành: Nhắn lại
Sau đó Trầm Du Nhất lại nhìn thông báo trên màn hình chuyển thành, "Ôn Hành" đã thu hồi một tin nhắn
Ôn Hành: Xin hãy nhắn tin phản hồi lại cho anh.
Trầm Du Nhất khóa luôn màn hình điện thoại.
Lúc cậu ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn đúng lúc Ôn Hành cũng đi ra khỏi phòng ngủ dành cho khách. Trầm Du Nhất không muốn đụng mặt hắn ở lối đi nhỏ hẹp, vậy nên cậu đứng im ở cửa, không nhúc nhích.
"Em gọi điện cho Quan Hâm Bằng rồi." Trầm Du Nhất nói, "Anh ta sẽ tới ngay."
Không ngờ mới sáng sớm ngày ra đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Ôn Hành đi tới trước mặt Trầm Du Nhất, cúi đầu nhìn cậu, hỏi câu xem mình có thể không đi có được không.
"Quan Hâm Bằng bảo hôm nay anh có lịch hẹn rồi, em cũng còn phải đi làm nữa." Trầm Du Nhất lùi về phía sau một bước, không nhìn hắn. "Đi thôi."
"Cái đó vào buổi tối mà." Ôn Hành bảo, "Em đi cùng anh cũng được."
Ngừng một lúc, Trầm Du Nhất mới bảo, không cần.
Lúc tài xế tới, Trầm Du Nhất đang làm bữa sáng. Bên cạnh chảo chỉ bày một cái đĩa, không có phần cho Ôn Hành. Ôn Hành mặc bộ tây trang mà hắn mặc khi tới đây vào, đi tới cửa phòng bếp, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ đứng đó, giống như là không có cách nào để nói ra một lời tạm biệt thích hợp.
"Phải rồi, anh đặt chìa khóa ở tủ giày huyền quan đi." Trầm Du Nhất nhấc chảo lên, đổ trứng bác đã chín ra đĩa, lại rắc thêm một ít hạt tiêu lên đó.
Ôn Hành không muốn bỏ chìa lại. Hắn đã bảo với Lữ Bình An rằng mình muốn nói chuyện với Trầm Du Nhất về cảm xúc của bản thân, không muốn cuộc trò chuyện kết thúc nhanh chóng như thế.
Ôn Hành chưa lên tiếng, Trầm Du Nhất đã nói, anh mau xuống đi, Quan Hâm Bằng đang chờ rồi.
Ôn Hành đi về phía huyền quan, Trầm Du Nhất bê theo đĩa đồ ăn đi ra từ phòng bếp, nhìn hắn thay giày, chợt nói, "Lời em nói hôm qua..."
Ôn Hành quay đầu nhìn cậu.
Trầm Du Nhất thoáng do dự. Tuy rằng cảm thấy bản thân hơi có vẻ tự mình đa tình, nhưng dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu mất mặt trước Ôn Hành, cho nên vẫn quyết định nói.
"Anh nhớ lời em nói, sau này chúng ta... đừng liên lạc nữa."
Ôn Hành quay đầu nhìn đi chỗ khác, hắn kéo tay nắm cửa.
"Không." Hắn nói, "Không nhớ được."
Trầm Du Nhất cũng hơi khó xử, ánh mắt chợt dừng trên nóc tủ giày, không thấy chùm chìa khóa được đặt lại trên đó.
Cậu cũng chỉ đành lên tiếng, "Anh quên để chìa khóa lại——."
Ôn Hành xoay người lại nhìn Trầm Du Nhất, nhíu mày vẻ rất không vui.
Trong lòng cậu vẫn không nhịn được mà thấy sợ, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ là rút chìa khóa trong túi ra, đặt trên nóc tủ giày.
"Được rồi chứ?" Ôn Hành nói, "Anh đi đây."
Trầm Du Nhất chẳng biết làm sao nữa, bê đĩa thức ăn, nhỏ giọng chào tạm biệt.
Ăn xong, cậu mới đi ra huyền quan để lấy chìa khóa đem cất đi.
Có điều chìa khóa để ở tủ giày chẳng phải chìa khóa mở cửa căn hộ của Lữ Bình An, mà là một chiếc chìa màu bạc lớn hơn một chút.
Cậu cũng không lạ lẫm gì với nó, nhưng nó lại là chìa khóa căn nhà mà cậu đã ở rất nhiều năm, là chiếc mà Ôn Hành vẫn thường dùng.
Vừa ra cửa, Ôn Hành dã gọi cho Ôn Tiêu Tiêu.
"Cách của em chẳng có hiểu quả gì hết." Mặt hắn sa sầm. "Đang ở đâu?"
Ôn Tiêu Tiêu vẫn còn đang nằm trên giường Kiều Mạch, giờ phút này cả hai cô gái bị làm cho giật mình đồng loạt ngồi thẳng dậy, chỉ sợ Ôn Hành giận cá chém thớt, lao tới đấy cho mỗi đứa một trận.
Nhưng hóa ra Ôn Hành chỉ bảo, anh muốn lấy lại chiếc nhẫn kia.
- --
Trầm Du Nhất ngồi ở công ty mà thất thần.
Từ sáng đến giờ, Ôn Hành đã gửi cho cậu cả thảy mười sáu tin nhắn, trong đó có ba tập tin.pdf được đánh số 1, 2 và 3, cùng mấy lời Trầm Du Nhất đọc mãi không hiểu..
Ôn Hành: Mở ra.
Ôn Hành: 【 tập tin đính kèm 】
Ôn Hành: Mở chưa vậy?
Ôn Hành: Thật ra thì anh không tin, nhưng mà em lại thấy đẹp
Ôn Hành: 【tập tin đính kèm 】
Ôn Hành: Về sau có thể tiếp tục sửa
Ôn Hành: 【 tập tin đính kèm 】
Ôn Hành: Thấy sao
"Ôn Hành" đã thu hồi một tin nhắn
"Ôn Hành" đã thu hồi một tin nhắn
"Ôn Hành" đã thu hồi một tin nhắn
Ôn Hành: Lữ Bình An bảo em sắp chuyển đi, chuyển đi đâu thế?
Ôn Hành: Em về ở đi, anh chuyển ra ngoài.
Ôn Hành: 【 ảnh quần đùi dưa hấu】
Ôn Hành: Trả lại cho em thế nào?
Ôn Hành: 11
Trầm Du Nhất chưa mở bất cứ tập tin đính kèm nào ra cả, vừa lúc định tắt màn hình điện thoại làm việc tiếp, Ôn Hành lại gửi tới tin nhắn thứ mười bảy.
Ôn Hành: Nhắn lại
Sau đó Trầm Du Nhất lại nhìn thông báo trên màn hình chuyển thành, "Ôn Hành" đã thu hồi một tin nhắn
Ôn Hành: Xin hãy nhắn tin phản hồi lại cho anh.
Trầm Du Nhất khóa luôn màn hình điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.