Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 217: A từ, hẹn gặp lại! (33)

Mặc Linh

27/09/2022

Thời Sênh vừa dứt lời, mấy người sử dụng linh lực đầu tiên đã bắt đầu sùi bọt mép, ngã dưới đất co quắp, hơn mười giây sau liền ngừng hơi thở.

Thay đổi nhanh chóng đó khiến mọi người có mặt đều biến sắc.

“Thẩm Dao Quang, người của chúng ta còn chưa vào hết, cho dù ngươi có hạ độc thì khi họ phát hiện sớm muộn gì cũng sẽ cứu chúng ta ra, ngươi làm như vậy là đối đầu lại cả đại lục này.”

“Ngươi nói cứ như thể ta sắp làm gì ngươi vậy.” Thời Sênh bĩu môi, “Ta mời các ngươi đến đây để ngắm Thất Sắc Liên Hoa bị hủy diệt, nhân tiện làm chứng giúp ta, đừng có cả ngày chuyện gì cũng đổ lên đầu ta.”

Thời Sênh vứt Thất Sắc Liên Hoa khô héo đã hoàn toàn mất đi vẻ rực rỡ xuống dưới đất, hả hê nói: “Thất Sắc Liên Hoa các ngươi muốn đây, cứ nhìn đi, nói không chừng có khi kiếp sau có thể có được nó.”

Đám người phía dưới bị chọc tức đến thổ huyết.

Thẩm Dao Quang này thật quá điên cuồng.

Mời bao nhiêu người đến đây, kết quả chỉ là để bọn họ giương mắt nhìn Thất Sắc Liên Hoa trở thành phế phẩm.

Trái tim đang rỉ máu.

Vô số người đều đang âm thầm lôi Thẩm Dao Quang vào danh sách đen, nữ nhân này đã chơi bọn họ một vố, nay lại dám đùa giỡn thêm một lần nữa.

Đáng hận.

Quân Hàn Lâm đứng dưới, sắc mặt dưới mặt nạ cũng đen sì lại, nữ nhân này đúng là khiến hắn không thể ngờ được.

Thất Sắc Liên Hoa nói hủy là hủy luôn sao.

Nguyên nhân chỉ vì người trong đại lục nhung nhớ gọi tên cô?

Lần trước hắn cho rằng mình đã lật đổ được ô dù chống đỡ cho cô, nhưng kết quả là đến cuối cùng, hắn ta chẳng qua chỉ tự mình làm việc giúp cô.

Hắn rất nghi ngờ, ban đầu khi cô khiêu khích hắn có phải là đã chắc chắn muốn ra tay với Thẩm gia rồi không?

Thời Sênh giống như đã phát giác ra ánh mắt của hắn, liếc mắt quét qua hắn, ánh mắt đó vẫn bình tĩnh như cũ.

Không biết thế nào, Quân Hàn Lâm đột nhiên cảm thấy cô đã nhận ra hắn.

Thời Sênh chỉ nhìn mấy giây đã thu lại ánh mắt, “Khi xuất thành sẽ có người đưa thuốc giải cho các ngươi, nếu các ngươi là người có cốt khí thì đừng nhận, không có cốt khí thì nhận lấy.”

Dừng lại một lát, cô lại nói tiếp, “Độc này ngoài việc khiến các ngươi toàn thân mềm nhũn, không thể sử dụng linh lực ra thì cũng không có tác dụng phụ gì nữa, ta tin các ngươi sẽ không cúi đầu trước các thế lực hung ác đúng không nào, ta coi trọng các ngươi.”

Phốc.

Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn.

Đánh không được, mắng chửi cũng không có tác dụng, đám đông uất ức không thôi.

Khi rời thành, còn băn khoăn không biết có nên nhận thuốc giải không.



Tần Lang Nguyệt không ngờ kết quả lại như vậy, rõ ràng cô ta có cơ hội để hồi phục, nhưng hy vọng nhỏ nhoi ấy lại bị Thẩm Dao Quang một tay bóp nát.



Cô ta hận.

Ánh mắt cô ta bỗng nhiên liếc về một nam nhân đeo mặt nạ đi ngang qua, phần eo của hắn còn đeo một tấm ngọc bội.

Miếng ngọc bội đó rất quen mắt.

“Quân Hàn Lâm.” Tần Lang Nguyệt bỗng tiến lên trước, nắm lấy tay nam nhân đó, “Quân Hàn Lâm, tại sao ngươi lại ở đây.”

Miếng ngọc bội đó cô ta đã từng thấy trên người hắn, chỉ không ngờ lúc đó hắn không đeo ngọc bội, cô ta cũng vô tình nhìn thấy, khi nãy nhìn tới suýt nữa thì không nghĩ ra.

Tại sao một tên ngốc như Quân Hàn Lâm lại xuất hiện ở đây?

Không đúng… khí thế trên người hắn hoàn toàn không đúng.

“Buông ra.” Quân Hàn Lâm cau mày quát lớn một tiếng, nếu không phải trên người hắn hiện không có khí lực thì hắn đã đẩy người phụ nữ này ra rồi.

Tuy hắn không nhìn thấy gương mặt dưới tấm mạng che mặt kia, nhưng thanh âm ấy hắn không thể nhận lầm được, Tần Lang Nguyệt, vị hôn thê của hắn.

Lần trước khi trở về từ rừng rậm Lạc Nhật, cô ta vẫn luôn nhốt mình trong phòng, hơn nữa thái độ đối với hắn cũng vô cùng ác liệt, thậm chí có mấy lần còn ra tay với hắn.

Lúc này, sao Quân Hàn Lâm có thể để cô ta đẹp mặt được.

“Nha đầu, ngươi nhận nhầm người rồi, Thất hoàng tử sao có thể xuất hiện ở đây được.” Chung Thập Nhất nhanh chóng kéo lấy Tần Lang Nguyệt.

“Con không nhận lầm, hắn chính là Quân Hàn Lâm.” Tần Lang Nguyệt lắc đầu, lớn tiếng chất vấn, “Quân Hàn Lâm ngươi không phải tên ngốc, ngươi gạt ta.”

“Tên ngốc? Ha… Khiến cô thất vọng rồi, ta không phải kẻ ngốc.” Thanh âm Quân Hàn Lâm mang theo mấy phần châm chọc.

Lần này trở về, hắn sắp ra tay rồi, cũng không cần phải che che đậy đậy nữa.

“Tại sao lại gạt ta?” Tần Lang Nguyệt dùng hết sức mạnh toàn thân nắm chặt lấy Quân Hàn Lâm, cô ta cũng không muốn biết tại sao, đáy lòng chỉ có một loại trực giác, hình như cô ta phải nắm chặt lấy hắn.

Ánh mắt sắc bén của Quân Hàn Lâm dừng lại trên người Tần Lang Nguyệt, “Tại sao ư? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ, ta làm cái gì còn phải giải thích với ngươi sao?”

“Ta…” Đáy mắt Tần Lang Nguyệt thoáng qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại được, giống như nắm được nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, “Ta là vị hôn thê của ngươi.”

“Vậy thì từ bây giờ ngươi không còn là vị hôn thê của ta nữa rồi.” Quân Hàn Lâm hất tay Tần Lang Nguyệt ra khỏi tay mình, trong lòng cười lạnh, “Tần Lang Nguyệt, ngươi khiến ta thấy buồn nôn.”

Tần Lang Nguyệt, ngươi khiến ta thấy buồn nôn.

Ngươi khiến ta thấy buồn nôn.

Buồn nôn.

Câu nói này không ngừng vang lên trong đầu cô ta.

Tại sao hắn lại gạt cô ta?

Rõ ràng hắn không phải là tên ngốc, tại sao lại gạt cô ta, tại sao?

Sự tuyệt vọng và oán hận trong mắt cô ta dần dần bị sự thù địch thay thế.



Khi Chung Thập Nhất phát hiện Tần Lang Nguyệt có gì đó không ổn thì đã không kịp ngăn cản nữa, Tần Lang Nguyệt đã nhập ma rồi.

Chung Thập Nhất là người đầu tiên gặp họa.

Người nhập ma sẽ mất toàn bộ tâm trí, đại khai sát giới, hơn nữa còn cố chấp tâm ma của mình.

Tâm ma của Tần Lang Nguyệt là Thời Sênh.

Tin tức có người đại khai sát giới ở thành Tứ Phương nhanh chóng truyền đến tai Thời Sênh.

Thành chủ Thời Sênh tất nhiên phải đi xem sao.

Lúc này, đại đa số người còn chưa rời thành, dù sao họ cũng không có bao nhiêu sức lực, có thể đi đến đó đã là tốt lắm rồi.

Tần Lang Nguyệt bỗng nhiên đại khai sát giớ là điều họ không ngờ đến, rất nhiều người đều gặp họa như vậy, chết rất tức tưởi.

Tại sao Tần Lang Nguyệt lại đại khai sát giới?

Ha hâ, người nhập ma ngươi có thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích được không?

Người nhập ma trong tiểu thuyết cho dù còn lại một hơi thở cũng có thể cuồng hóa cho ngươi xem.

Khi Thời Sênh đến, người của thành Tứ Phương đã vây Tần Lang Nguyệt lại, đang khua chân múa tay tấn công.

Cô vừa xuất hiện, Tần Lang Nguyệt như mãnh thú ngửi thấy mùi thức ăn, đôi mắt đen sì nhìn chăm chú vào cô, chỉ loáng một cái, cô ta đã đến bên Thời Sênh.

Những chỗ đi qua, máu thịt bay ngang trời.

Gió làm mạng che mặt của cô ta bay phất phới, để lộ ra làn da như vỏ cây khô, người bốn xung quanh hét lên kinh hãi.

Nữ nhân này trông có vẻ giống như một nữ tử nhỏ nhắn, tại sao khuôn mặt dưới bức mạng che kia lại khủng khϊếp đến vậy?

“Thẩm Dao Quang… Chết đi.” Thanh âm Tần Lang Nguyệt rất cứng nhắc nhưng vẫn có thể nghe ra được hận ý từ trong lời nói của cô ta.

Thời Sênh rút thiết kiếm ra, vốn định giả bộ ngăn cản Tần Lang Nguyệt, kết quả sức mạnh của đao đó vượt quá sức tưởng tượng của cô, thân hình loạng choạng chao đảo.

Mẹ kiếp.

Nhập ma quả thực lợi hại, điểm chiến đấu bỗng tăng vọt.

Tần Lang Nguyệt ra chiêu đầu tiên thuận lợi, liền ra ngay chiêu thứ hai.

Thời Sênh lấy lại tinh thần chiến đấu với Tần Lang Nguyệt, người bên cạnh chốc chốc lại tấn công Tần Lang Nguyệt, khiến cô ta không thể tập trung tinh lực, ngược lại đã tạo cho Thời Sênh không ít cơ hội.

Tần Lang Nguyệt bị đánh đến gấp rút, bỗng nhiên cô ta không phòng ngự nữa, trực tiếp chạy thẳng về hướng Thời Sênh, làn sương mù đen kịt dưới đáy mắt điên cuồng trào dâng.

“Thẩm Dao Quang!”

Thanh âm của Bộ Kinh Vân bỗng nhiên vang lên phía sau khiến màng nhĩ Thời Sênh rung chuyển, sau đó một bóng đỏ chắn trước mặt cô, mạnh mẽ đẩy cô về phía sau.

“Phịch!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook