Chương 1996: Chúa Tể Của Tinh Tế (42)
Mặc Linh
27/09/2022
Cesar được cơ giáp màu lam đậm đưa tới bên kia vực sâu, người của Thượng Quan Phổ chỉ có thể nhìn từ xa.
“Điện hạ, là siêu năng cơ giáp U Linh.” Người của Thượng Quan Phổ lập tức tiến lên, nói: “Người của Thời gia tới thật rồi, cô ta…” Liệu có phải đang ở quanh đây không?
Có lời đồn rằng Thời gia có tận hai đài siêu năng cơ giáp, vì Thời gia ở Lam Tinh nên không ai biết rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng Thượng Quan Phổ là thành viên Hoàng thất nên biết rất rõ, đúng là Thời gia có hai đài siêu năng cơ giáp, Hồng Nhận do Thời gia truyền lại từ đời trước, hình như bây giờ đang ở trong tay Đại tiểu thư Thời Vũ của dòng chính.
Đưa siêu năng cơ giáp cho một người mà mình không hề tin tưởng, cũng chỉ có Thời Sênh mới làm được việc này.
Còn có siêu năng cơ giáp tên U Linh, trước kia thuộc sở hữu của tinh hệ Xích Nguyệt, sau đó mất tích, không biết tại sao lại rơi vào tay Thời Sênh.
Giống như tên của nó, điểm đặc sắc nhất của chiếc cơ giáp này đó là nó luôn xuất hiện lặng yên không một tiếng động, có thể khiến kẻ địch hy sinh trước khi phát hiện ra nó.
Chiếc cơ giáp này từng đã tham gia chiến tranh. Lúc đó, U Linh gần như là thần thoại trên chiến trường, nhưng mọi người chỉ biết nó thuộc sở hữu của quân đội chứ không biết ai có được nó. Sau mỗi lần tham gia chiến đấu, U Linh sẽ tự động rời đi.
Sau đó, Thời gia rời khỏi Đế Đô Tinh, không hề tham dự bất kỳ cuộc chiến nào nữa, thế nên U Linh cũng chưa từng xuất hiện lại.
Chiếc cơ giáp này được Thập Phương của Trảm Long Vệ khống chế, anh ta có mặt ở đây thì chắc chắn Thời Sênh cũng đang ở đây.
Thượng Quan Phổ không ngờ Cesar không nói lung tung, quả thực cô ta đã tới đây rồi.
“Điện hạ, hình như Tinh Võng khôi phục rồi…” Một người giơ thiết bị cá nhân lên, thiết bị cá nhân này vừa rồi mới nhắc nhở hắn có đăng nhập không.
Kẻ đó vừa nói, mọi người đều cúi đầu xem xét thiết bị cá nhân của mình. Ngay cả Thượng Quan Phổ cũng không ngoại lệ.
[Có trao quyền đăng nhập không?] Mấy chữ lớn xuất hiện trên màn hình.
Có người gấp gáp nhấp vào trao quyền, hình ảnh lập tức thay đổi, nhưng giao diện xuất hiện không phải là giao diện bọn họ biết mà là một hình ảnh.
Vô số người máy đứng yên trên một vùng đổ nát, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía màn hình, ánh mắt vô hồn như có thể nhìn xuyên thấu qua màn hình.
“Có chuyện gì thế này?”
Người xung quanh lập tức ồn ào, nhưng giao diện của bọn họ đều dừng ở hình ảnh này, trong hình ảnh còn có ánh sáng lóe lên, chứng tỏ hình ảnh này không phải là hình tĩnh.
Thượng Quan Phổ nhìn về phía bên kia vực sâu. Không biết tàu Vô Cực xuất hiện ở bên đó từ lúc nào, hiện tại đang lẳng lặng đứng yên trong không trung.
Thời Sênh kiêu ngạo đứng trên một thanh kiếm, từ trên tàu Vô Cực bay thẳng xuống vực sâu, gió thổi làm áo choàng của cô bay phấp phới càng làm tăng sự ung dung và đẹp đẽ của cô.
Lên sân khấu làm màu đạt điểm tuyệt đối!
Thời Sênh điều khiển thiết kiếm bay tới trước mặt Thượng Quan Phổ, híp mắt cười, “Tam điện hạ, tặng anh chút quà gặp mặt.”
Quà gặp mặt?
Ánh mắt Thượng Quan Phổ liếc nhìn về phía hình ảnh thực tế ảo hiện ra trong không khí, vẫn là hình ảnh tập thể người máy ngẩng đầu nhìn lên màn hình, lúc này, toàn bộ thành phố… không, phải nói là toàn bộ hành tinh chợt tan thành những mảnh nhỏ, hình ảnh chợt lóe lên, màn ảnh kéo ra xa, một hành tinh lặng lẽ nổ tung.
Chỉ cần liếc mắt nhìn qua hoàn cảnh của hành tinh đó là hắn đã nhận ra rồi, đó là địa bàn của hắn.
“Tam điện hạ thích quà gặp mặt này chứ, không thích thì tôi vẫn còn nữa á.”
Thượng Quan Phổ: “…” Ai con mẹ nó thích quà tiếp theo của cô hả.
Lúc này, nếu hắn còn hỏi tại sao cô ở chỗ này thì đúng là quá ngu rồi.
“Sao cô có thể khởi động lại được Tinh Võng?” Không có số hiệu hoàn chỉnh, sao cô ta có thể khởi động lại được chứ?
Sênh vênh váo lắc mái tóc dài, cong môi cười, “Ai bảo tôi là thiên tài cơ chứ.”
Vì màn làm màu này, ông đây đã phải sắp xếp suốt mấy tháng đấy.
Thượng Quan Phổ cứng họng, nếu từ thiên tài này thực sự có tác dụng thì hắn cũng chẳng cần hao tổn tâm tư đi tìm số hiệu quái gì đó, cứ bảo đám người tự xưng là thiên tài đi khởi động lại Tinh Võng là được rồi.
Lúc này, Thượng Quan Phổ vừa tức vừa hận, ánh mắt nhìn Thời Sênh như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hắn mưu đồ lâu như thế, chẳng lẽ lại bị hủy trong lúc này sao?
Tùy tiện đổi thành bất kỳ người nào thì cũng tức giận muốn chửi trời thôi.
Bạn ở phía trước đắc ý vênh váo, cô ta lại lén lút chạy ra sau lưng sửa lại máy móc, sau đó mang theo thứ đó về khoe mẽ một hồi.
Thao tác này tuyệt đối chưa có ai gặp bao giờ.
Tầm mắt Thượng Quan Phổ yên lặng đảo qua xung quanh, ngoại trừ tàu Vô Cực ra, hắn cũng không nhìn thấy đội ngũ nào khác, trên bầu trời đại đa số vẫn là người của hắn.
Thời Sênh chống thiết kiếm xoay tròn theo thói quen, liếc về phía Thượng Quan Phổ, “Tam điện hạ tuyển cách chết đi.”
“Nhìn Thời gia chủ tự tin như thế, cô có thể chắc là có thể khiến tôi giơ tay chịu trói sao?”
“Đương nhiên, dù sao…” Đầu ngón tay của Thời Sênh khẽ động, những thiết bị cá nhân trên tay đám người của Thượng Quan Phổ lập tức nhảy ra những hình ảnh khác nhau, “Nhìn đi, coi như nhìn một lần cuối cùng.”
Những hình ảnh đó toàn là về quân đội của hắn, cũng có cả địa bàn của hắn nữa.
Mà lúc này, quân đội đang chém gϊếŧ lẫn nhau, đám người máy trên địa bàn của hắn thì đều tự mình nổ tung không thể khống chế, tràng cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Kế hoạch tỉ mỉ của hắn hiện tại đang sụp đổ ầm ầm ngay trước mắt hắn.
Cô ta không cần dùng tới một binh một tốt nào mà có thể khiến cho mọi tích lũy mà hắn mất rất nhiều thời gian mới có được hóa thành bột phấn.
“Gϊếŧ cô ta, gϊếŧ cô ta cho ta!” Thượng Quan Phổ hét lớn lên một cách mất kiểm soát.
“Bình tĩnh đi nào!” Thời Sênh cầm kiếm lùi về sau, “Tôi còn chưa cho anh xem hết mà anh đã muốn gϊếŧ tôi rồi, chút nữa xem xong liệu có phải anh sẽ muốn băm vằm tôi ra không chứ?”
Thượng Quan Phổ, “…” Còn gì nữa?
Mọi người: “…” Lời diễn này nghe quá mức chân thật.
Biết sẽ bị băm vằm mà còn lấy ra cho xem nữa!!!
Có cần phải kiêu ngạo như vậy không chứ!
“Tôi vẫn luôn rất kỳ quái không biết anh lấy phần số hiệu kia ở đâu ra, sau đó tôi nhớ ra anh từng có một vị hoàng tử phi. Đáng tiếc số của vị hoàng tử phi này không tốt, đã chết từ lúc còn trẻ, sau đó anh không cưới thêm ai nữa…”
Thời Sênh nói không nhanh, nhưng theo lời cô nói, sắc mặt Thượng Quan Phổ càng lúc càng xấu đi.
Thời Sênh phất tay, hình ảnh thực tế ảo trong không khí thay đổi, một người phụ nữ ôm một đứa trẻ nhìn về phía màn hình.
“Vị hoàng tử phi này họ Bạch đúng không? Thật trùng hợp, một trong ba vị cầm số hiệu trước kia cũng mang họ Bạch, càng trùng hợp hơn là, bọn họ cùng quê với nhau.”
“Cô cho rằng bắt được bọn họ là có thể làm tôi phải giơ tay chịu trói sao?”
Thời Sênh cười nhạt, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ xuất phát từ lòng nhân đạo, để anh nhìn họ lần cuối mà thôi.”
Thượng Quan Phổ: “??”
Thật sự muốn băm vằm cô ta.
Cô ta đang đùa với hắn đấy à?
“Điện hạ, là siêu năng cơ giáp U Linh.” Người của Thượng Quan Phổ lập tức tiến lên, nói: “Người của Thời gia tới thật rồi, cô ta…” Liệu có phải đang ở quanh đây không?
Có lời đồn rằng Thời gia có tận hai đài siêu năng cơ giáp, vì Thời gia ở Lam Tinh nên không ai biết rốt cuộc là thật hay giả.
Nhưng Thượng Quan Phổ là thành viên Hoàng thất nên biết rất rõ, đúng là Thời gia có hai đài siêu năng cơ giáp, Hồng Nhận do Thời gia truyền lại từ đời trước, hình như bây giờ đang ở trong tay Đại tiểu thư Thời Vũ của dòng chính.
Đưa siêu năng cơ giáp cho một người mà mình không hề tin tưởng, cũng chỉ có Thời Sênh mới làm được việc này.
Còn có siêu năng cơ giáp tên U Linh, trước kia thuộc sở hữu của tinh hệ Xích Nguyệt, sau đó mất tích, không biết tại sao lại rơi vào tay Thời Sênh.
Giống như tên của nó, điểm đặc sắc nhất của chiếc cơ giáp này đó là nó luôn xuất hiện lặng yên không một tiếng động, có thể khiến kẻ địch hy sinh trước khi phát hiện ra nó.
Chiếc cơ giáp này từng đã tham gia chiến tranh. Lúc đó, U Linh gần như là thần thoại trên chiến trường, nhưng mọi người chỉ biết nó thuộc sở hữu của quân đội chứ không biết ai có được nó. Sau mỗi lần tham gia chiến đấu, U Linh sẽ tự động rời đi.
Sau đó, Thời gia rời khỏi Đế Đô Tinh, không hề tham dự bất kỳ cuộc chiến nào nữa, thế nên U Linh cũng chưa từng xuất hiện lại.
Chiếc cơ giáp này được Thập Phương của Trảm Long Vệ khống chế, anh ta có mặt ở đây thì chắc chắn Thời Sênh cũng đang ở đây.
Thượng Quan Phổ không ngờ Cesar không nói lung tung, quả thực cô ta đã tới đây rồi.
“Điện hạ, hình như Tinh Võng khôi phục rồi…” Một người giơ thiết bị cá nhân lên, thiết bị cá nhân này vừa rồi mới nhắc nhở hắn có đăng nhập không.
Kẻ đó vừa nói, mọi người đều cúi đầu xem xét thiết bị cá nhân của mình. Ngay cả Thượng Quan Phổ cũng không ngoại lệ.
[Có trao quyền đăng nhập không?] Mấy chữ lớn xuất hiện trên màn hình.
Có người gấp gáp nhấp vào trao quyền, hình ảnh lập tức thay đổi, nhưng giao diện xuất hiện không phải là giao diện bọn họ biết mà là một hình ảnh.
Vô số người máy đứng yên trên một vùng đổ nát, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía màn hình, ánh mắt vô hồn như có thể nhìn xuyên thấu qua màn hình.
“Có chuyện gì thế này?”
Người xung quanh lập tức ồn ào, nhưng giao diện của bọn họ đều dừng ở hình ảnh này, trong hình ảnh còn có ánh sáng lóe lên, chứng tỏ hình ảnh này không phải là hình tĩnh.
Thượng Quan Phổ nhìn về phía bên kia vực sâu. Không biết tàu Vô Cực xuất hiện ở bên đó từ lúc nào, hiện tại đang lẳng lặng đứng yên trong không trung.
Thời Sênh kiêu ngạo đứng trên một thanh kiếm, từ trên tàu Vô Cực bay thẳng xuống vực sâu, gió thổi làm áo choàng của cô bay phấp phới càng làm tăng sự ung dung và đẹp đẽ của cô.
Lên sân khấu làm màu đạt điểm tuyệt đối!
Thời Sênh điều khiển thiết kiếm bay tới trước mặt Thượng Quan Phổ, híp mắt cười, “Tam điện hạ, tặng anh chút quà gặp mặt.”
Quà gặp mặt?
Ánh mắt Thượng Quan Phổ liếc nhìn về phía hình ảnh thực tế ảo hiện ra trong không khí, vẫn là hình ảnh tập thể người máy ngẩng đầu nhìn lên màn hình, lúc này, toàn bộ thành phố… không, phải nói là toàn bộ hành tinh chợt tan thành những mảnh nhỏ, hình ảnh chợt lóe lên, màn ảnh kéo ra xa, một hành tinh lặng lẽ nổ tung.
Chỉ cần liếc mắt nhìn qua hoàn cảnh của hành tinh đó là hắn đã nhận ra rồi, đó là địa bàn của hắn.
“Tam điện hạ thích quà gặp mặt này chứ, không thích thì tôi vẫn còn nữa á.”
Thượng Quan Phổ: “…” Ai con mẹ nó thích quà tiếp theo của cô hả.
Lúc này, nếu hắn còn hỏi tại sao cô ở chỗ này thì đúng là quá ngu rồi.
“Sao cô có thể khởi động lại được Tinh Võng?” Không có số hiệu hoàn chỉnh, sao cô ta có thể khởi động lại được chứ?
Sênh vênh váo lắc mái tóc dài, cong môi cười, “Ai bảo tôi là thiên tài cơ chứ.”
Vì màn làm màu này, ông đây đã phải sắp xếp suốt mấy tháng đấy.
Thượng Quan Phổ cứng họng, nếu từ thiên tài này thực sự có tác dụng thì hắn cũng chẳng cần hao tổn tâm tư đi tìm số hiệu quái gì đó, cứ bảo đám người tự xưng là thiên tài đi khởi động lại Tinh Võng là được rồi.
Lúc này, Thượng Quan Phổ vừa tức vừa hận, ánh mắt nhìn Thời Sênh như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hắn mưu đồ lâu như thế, chẳng lẽ lại bị hủy trong lúc này sao?
Tùy tiện đổi thành bất kỳ người nào thì cũng tức giận muốn chửi trời thôi.
Bạn ở phía trước đắc ý vênh váo, cô ta lại lén lút chạy ra sau lưng sửa lại máy móc, sau đó mang theo thứ đó về khoe mẽ một hồi.
Thao tác này tuyệt đối chưa có ai gặp bao giờ.
Tầm mắt Thượng Quan Phổ yên lặng đảo qua xung quanh, ngoại trừ tàu Vô Cực ra, hắn cũng không nhìn thấy đội ngũ nào khác, trên bầu trời đại đa số vẫn là người của hắn.
Thời Sênh chống thiết kiếm xoay tròn theo thói quen, liếc về phía Thượng Quan Phổ, “Tam điện hạ tuyển cách chết đi.”
“Nhìn Thời gia chủ tự tin như thế, cô có thể chắc là có thể khiến tôi giơ tay chịu trói sao?”
“Đương nhiên, dù sao…” Đầu ngón tay của Thời Sênh khẽ động, những thiết bị cá nhân trên tay đám người của Thượng Quan Phổ lập tức nhảy ra những hình ảnh khác nhau, “Nhìn đi, coi như nhìn một lần cuối cùng.”
Những hình ảnh đó toàn là về quân đội của hắn, cũng có cả địa bàn của hắn nữa.
Mà lúc này, quân đội đang chém gϊếŧ lẫn nhau, đám người máy trên địa bàn của hắn thì đều tự mình nổ tung không thể khống chế, tràng cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Kế hoạch tỉ mỉ của hắn hiện tại đang sụp đổ ầm ầm ngay trước mắt hắn.
Cô ta không cần dùng tới một binh một tốt nào mà có thể khiến cho mọi tích lũy mà hắn mất rất nhiều thời gian mới có được hóa thành bột phấn.
“Gϊếŧ cô ta, gϊếŧ cô ta cho ta!” Thượng Quan Phổ hét lớn lên một cách mất kiểm soát.
“Bình tĩnh đi nào!” Thời Sênh cầm kiếm lùi về sau, “Tôi còn chưa cho anh xem hết mà anh đã muốn gϊếŧ tôi rồi, chút nữa xem xong liệu có phải anh sẽ muốn băm vằm tôi ra không chứ?”
Thượng Quan Phổ, “…” Còn gì nữa?
Mọi người: “…” Lời diễn này nghe quá mức chân thật.
Biết sẽ bị băm vằm mà còn lấy ra cho xem nữa!!!
Có cần phải kiêu ngạo như vậy không chứ!
“Tôi vẫn luôn rất kỳ quái không biết anh lấy phần số hiệu kia ở đâu ra, sau đó tôi nhớ ra anh từng có một vị hoàng tử phi. Đáng tiếc số của vị hoàng tử phi này không tốt, đã chết từ lúc còn trẻ, sau đó anh không cưới thêm ai nữa…”
Thời Sênh nói không nhanh, nhưng theo lời cô nói, sắc mặt Thượng Quan Phổ càng lúc càng xấu đi.
Thời Sênh phất tay, hình ảnh thực tế ảo trong không khí thay đổi, một người phụ nữ ôm một đứa trẻ nhìn về phía màn hình.
“Vị hoàng tử phi này họ Bạch đúng không? Thật trùng hợp, một trong ba vị cầm số hiệu trước kia cũng mang họ Bạch, càng trùng hợp hơn là, bọn họ cùng quê với nhau.”
“Cô cho rằng bắt được bọn họ là có thể làm tôi phải giơ tay chịu trói sao?”
Thời Sênh cười nhạt, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ xuất phát từ lòng nhân đạo, để anh nhìn họ lần cuối mà thôi.”
Thượng Quan Phổ: “??”
Thật sự muốn băm vằm cô ta.
Cô ta đang đùa với hắn đấy à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.