Chương 858: Cô nàng xui xẻo (26)
Mặc Linh
27/09/2022
MV không cần quá nhiều kỹ năng diễn xuất, nhưng cũng cần phải diễn.
Thực sự Thời Sênh không muốn quay nhưng Hạ Linh cứ bám lấy cô, Thời Sênh không còn cách nào đành phải đồng ý.
Vu Thanh nghe chuyện Thời Sênh sẽ quay MV cũng không quá phản đối, chỉ nhắc Hạ Linh phải chú ý đúng mực đừng để Bé ngoan nhà ông bị anti.
MV cổ phong kể về câu chuyện của một cô công chúa bị mất nước, trong suốt quá trình quay MV Thời Sênh phải thay hơn 10 bộ trang phục.
Bây giờ thời tiết nóng bức, mặc mấy lớp quần áo rườm rà còn phải thay liên tục, Thời Sênh chỉ muốn gϊếŧ người.
“Cô Bộ, cô chớ lộn xộn, lớp trang điểm bay hết rồi.” Chuyên gia trang điểm nhắc nhở Thời Sênh.
“Nóng!” Thời Sênh cầm quạt cầm tay, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô cảm giác trên người giống như quấn bông, cả người đều là mồ hôi.
Thợ trang điểm cũng hết cách, bất đắc dĩ nói: “Cô Bộ cô cố chịu, đây là bộ cuối cùng rồi.”
“Sao lại phiền phức như vậy chứ!” Thời Sênh cào bàn, Hạ Linh tên đần này. Mẹ kiếp lại troll cô.
Thay bộ trang phục này, muốn chết à!
Chuyên gia trang điểm bụm miệng cười, làm nghề này đâu có dễ dàng như vậy.
Nhà tạo mẫu ở bên cạnh vừa chọn phụ kiện tóc vừa hỏi Thời Sênh: “Cô Bộ, cô biết xem bói thật sao?”
“Không biết, ai lại dám đồn đại lung tung về tôi thế?” Cô đã nói rất nhiều lần rồi, cô không biết xem bói, vì sao những người này lại không tin.
“Bây giờ mọi người đều nói như vậy.” Nhà tạo mẫu đi đến cài phụ kiện tóc cho cô, hai mắt phát sáng, “Nếu như cô biết xem bói thật, cô có thể xem cho tôi không?”
“Tôi không biết xem bói.” Thời Sênh hất hàm, cảm giác trên đầu càng ngày càng nặng, nội tâm suy sụp: “Cô có thể đeo cho tôi ít thôi được không? Đây cũng không phải là thật, đạo cụ ai làm mà nặng như vậy.”
Có đầu óc không vậy?
Thợ trang điểm đứng bên cạnh cười, giải thích rằng: “Đây là đồ thật, được tài trợ đặc biệt.”
“Tài trợ đặc biệt?” Thời Sênh soi gương, “Ai tài trợ vậy? Thứ đồ chơi này cũng không đáng bao nhiêu tiền đi?”
Ai rảnh rỗi đi tài trợ MV của Hạ Linh.
Không biết tiêu tiền vào đâu nữa à?
Sao lại cảm thấy có chút bất thường.
“Không biết, đạo diễn đem tới nói là có người tài trợ.
Nhân viên ở trường quay đều không biết ai tài trợ.
…
Cảnh quay cuối cùng.
Công chúa mất nước chịu khổ chịu nhục vì muốn báo thù cho quốc gia của mình nhưng khi vị vua trẻ cam tâm tình nguyện chết trước mặt cô, cô công chúa mất nước mới hiểu ra mình đã sớm yêu vị vua trẻ.
Cảnh cuối cùng là cô tự sát vì tình.
Nói thì đơn giản nhưng làm thì rất khó, khiến Thời Sênh phải thể hiện đủ các cung bậc cảm xúc sinh ly tử biệt, cô không làm được.
Đạo diễn cũng hết hết cách quay một đoạn miễn cưỡng có thể đạt, đến lúc thêm hiệu ứng sẽ trở nên đẹp đẽ lung linh.
Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Thời Sênh lập tức nhảy cẫng lên, cởi thắt lưng bắt đầu cởi trang phục. Mẹ kiếp! Nóng quá!
“Quay về rồi cởi.” Hạ Linh đi đến, sắc mặt hơi sa sầm. Ở đây có nhiều người như vậy, cô lại dám cởi.
“Em mặc rất nhiều lớp.” Nếu còn không cởi ra cô cảm thấy mình sẽ say nắng mất.
“Không được.” Thái độ của Hạ Linh rất kiên quyết, anh kéo cô đi đến phòng hóa trang.
Chỉ mình anh có thể thấy cơ thể cô.
Tính chiếm hữu của Phượng Từ cũng không kém cô, Thời Sênh rất hiểu cảm giác này, vì vậy chỉ có thể im lặng đi theo anh.
Hai người vừa bước đến bên ngoài cửa hóa trang, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ mạnh, một luồng hơi nóng từ phía trước ập tới.
Hạ Linh theo bản năng ôm chặt Thời Sênh vào lòng ngã nhào xuống đất.
Sau tiếng nổ lớn, cả không gian dường như yên tĩnh lại.
Người Hạ Linh hơi run, một lúc lâu sau mới sờ cổ Thời Sênh, giọng hơi run hỏi: “Em có bị thương không?”
“Không, em không sao.” Thời Sênh vuốt ve mặt Hạ Linh: “ Em vẫn ổn.”
Nghe thấy giọng nói của Thời Sênh, tim của Hạ Linh với dần dần khôi phục nhịp đập.
Suýt nữa thôi, nếu như anh đi nhanh một chút.
Chân tay Hạ Linh run rẩy đỡ Thời Sênh dậy, sau đó hung hăng ôm cô vào lòng. Tiếng nói của người ở xung quanh từ từ vang lên, từ xa đến gần.
Thời Sênh vỗ nhè nhẹ lưng Hạ Linh, ánh mắt rơi trên chỗ bị nổ.
Đó là phòng hóa trang lúc trước.
Một vụ nổ lớn như vậy rõ ràng là có người gây ra, người trong đoàn đã ngay lập tức báo cảnh sát.
Phía cảnh sát xác định không có người tử vong, chỉ có thợ trang điểm đang ở trong phòng hóa trang lúc đó bị thương, còn về nguyên nhân vụ nổ tạm thời chưa rõ.
Truyền thông đã nhận được tin tức rất nhanh, nhân vật chính là Hạ Linh đương nhiên lại bị bôi xấu.
Vốn dĩ vụ án này không thuộc sự quản lý của Cục cảnh sát phía Đội trưởng Hồng, nhưng có tên của Thời Sênh nên hắn lập tức dẫn người đến.
Đội trưởng Hồng là cốt cán của cục cảnh sát thành phố, hiệu quả làm việc cao hơn rất nhiều so với những phân cục khác, nhưng nguyên nhân vụ nổ vẫn chưa tra ra, giống như không hiểu sao lại nổ.
Uy lực lớn như vậy mà bọn họ lại không tìm được chút thuốc nổ nào tại hiện trường.
Thời Sênh nghe ý kiến của Đội trưởng Hồng xong, trong lòng đã có đáp án.
Ngoại trừ tên thiểu năng Mộ Bạch, cô thực sự không nghĩ ra ai lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Thời Sênh đã đi hỏi đạo diễn. Những đồ mà cô đeo lúc trước là do ai tài trợ. Đạo diễn nói là do một doanh nhân nổi tiếng, vì là tài trợ miễn phí nên ông ta đồng ý.
Tuy nhiên khi cô đi điều tra tên doanh nhân đó, người ta căn bản chưa từng tài trợ.
Người đạo diễn gặp khi đó, Thời Sênh tra thế nào cũng không ra.
Nếu không phải cô cảm thấy những thứ này lai lịch bất minh, quen đổi thành đồ của mình thì không biết chừng thứ bị nổ tung chính là đầu cô.
Tên thiểu năng Mộ Bạch này được lắm!
“Cô Bộ, mời cô trả lời câu hỏi của tôi.” Đội trưởng Hồng gõ gõ bàn, con bé chết tiệt này từ lúc nãy đã bắt đầu thất thần, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thời Sênh vô tội nhìn về phía Đội trưởng Hồng: “Cái gì?”
Đội trưởng Hồng đen mặt, đè nén tức giận lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Xin hỏi, gần đây cô Bộ có đắc tội với người nào không?”
“Đắc tội người nào à?” Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu.
Đội trưởng Hồng gật đầu, cầm bút chuẩn bị ghi chép.
“Tôi đắc tội với rất nhiều người, có nói với anh ba ngày ba đêm cũng không hết.”
Đội trưởng Hồng: “…”
Người đâu!
Lôi con bé chết tiệt này ra ngoài đánh chết cho bổn đội trưởng.
Cái gì mà đắc tội với rất nhiều người chứ?
Đội trưởng Hồng hít thở sâu, tự nói với chính mình phải bình tĩnh: “Có ai tương đối đặc biệt không?”
“Người đặc biệt thì tôi không quen.” Cô căn bản không biết tên thiểu năng Mộ Bạch lần này là ai, cũng không biết có thân phận gì.
“Miêu tả ngoại hình một chút đi.”
“Chưa từng gặp.”
“Giọng nói?”
“Chưa từng nghe thấy.”
Bút trong tay Đội trưởng Hồng suýt nữa thì bị bẻ gãy. Hắn hung dữ trừng mắt nhìn Thời Sênh: “Cô Bộ, tôi mong cô nói thật, đây là vì lo nghĩ cho an toàn của cô.”
“Tôi nói đều là sự thật, anh không tin thì tôi cũng chịu.” Bản cô nương vốn dĩ chưa từng gặp tên thiểu năng Mộ Bạch đó thì làm sao mà nói chứ?
Đội trưởng Hồng tức phát điên. Mẹ kiếp! Cô nói thế bảo hắn làm sao tin được?
“Đội trưởng Hồng, tôi thấy gần đây anh…”
Đội trưởng Hồng lạnh lùng đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Hắn đã biết tiếp theo cô định nói gì rồi.
Vừa nãy khi bước vào, những người gặp cô đều bị cô tặng cho một câu: “Tôi thấy ấn đường của anh chuyển sang màu đen, dạo này có họa sát thân.”
“Ối ối.”
Đội trưởng Hồng vừa mở cửa liền nhìn thấy một viên cảnh sát trong cục đụng phải khung cửa, đau nhe răng trợn mắt.
Hắn nhìn khắp cả cục cảnh sát đều xảy ra vấn đề.
Mẹ kiếp! Thật hối hận đem sao chổi này về Cục. Bây giờ hắn đem trả sao chổi này có kịp không?
Thực sự Thời Sênh không muốn quay nhưng Hạ Linh cứ bám lấy cô, Thời Sênh không còn cách nào đành phải đồng ý.
Vu Thanh nghe chuyện Thời Sênh sẽ quay MV cũng không quá phản đối, chỉ nhắc Hạ Linh phải chú ý đúng mực đừng để Bé ngoan nhà ông bị anti.
MV cổ phong kể về câu chuyện của một cô công chúa bị mất nước, trong suốt quá trình quay MV Thời Sênh phải thay hơn 10 bộ trang phục.
Bây giờ thời tiết nóng bức, mặc mấy lớp quần áo rườm rà còn phải thay liên tục, Thời Sênh chỉ muốn gϊếŧ người.
“Cô Bộ, cô chớ lộn xộn, lớp trang điểm bay hết rồi.” Chuyên gia trang điểm nhắc nhở Thời Sênh.
“Nóng!” Thời Sênh cầm quạt cầm tay, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô cảm giác trên người giống như quấn bông, cả người đều là mồ hôi.
Thợ trang điểm cũng hết cách, bất đắc dĩ nói: “Cô Bộ cô cố chịu, đây là bộ cuối cùng rồi.”
“Sao lại phiền phức như vậy chứ!” Thời Sênh cào bàn, Hạ Linh tên đần này. Mẹ kiếp lại troll cô.
Thay bộ trang phục này, muốn chết à!
Chuyên gia trang điểm bụm miệng cười, làm nghề này đâu có dễ dàng như vậy.
Nhà tạo mẫu ở bên cạnh vừa chọn phụ kiện tóc vừa hỏi Thời Sênh: “Cô Bộ, cô biết xem bói thật sao?”
“Không biết, ai lại dám đồn đại lung tung về tôi thế?” Cô đã nói rất nhiều lần rồi, cô không biết xem bói, vì sao những người này lại không tin.
“Bây giờ mọi người đều nói như vậy.” Nhà tạo mẫu đi đến cài phụ kiện tóc cho cô, hai mắt phát sáng, “Nếu như cô biết xem bói thật, cô có thể xem cho tôi không?”
“Tôi không biết xem bói.” Thời Sênh hất hàm, cảm giác trên đầu càng ngày càng nặng, nội tâm suy sụp: “Cô có thể đeo cho tôi ít thôi được không? Đây cũng không phải là thật, đạo cụ ai làm mà nặng như vậy.”
Có đầu óc không vậy?
Thợ trang điểm đứng bên cạnh cười, giải thích rằng: “Đây là đồ thật, được tài trợ đặc biệt.”
“Tài trợ đặc biệt?” Thời Sênh soi gương, “Ai tài trợ vậy? Thứ đồ chơi này cũng không đáng bao nhiêu tiền đi?”
Ai rảnh rỗi đi tài trợ MV của Hạ Linh.
Không biết tiêu tiền vào đâu nữa à?
Sao lại cảm thấy có chút bất thường.
“Không biết, đạo diễn đem tới nói là có người tài trợ.
Nhân viên ở trường quay đều không biết ai tài trợ.
…
Cảnh quay cuối cùng.
Công chúa mất nước chịu khổ chịu nhục vì muốn báo thù cho quốc gia của mình nhưng khi vị vua trẻ cam tâm tình nguyện chết trước mặt cô, cô công chúa mất nước mới hiểu ra mình đã sớm yêu vị vua trẻ.
Cảnh cuối cùng là cô tự sát vì tình.
Nói thì đơn giản nhưng làm thì rất khó, khiến Thời Sênh phải thể hiện đủ các cung bậc cảm xúc sinh ly tử biệt, cô không làm được.
Đạo diễn cũng hết hết cách quay một đoạn miễn cưỡng có thể đạt, đến lúc thêm hiệu ứng sẽ trở nên đẹp đẽ lung linh.
Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, Thời Sênh lập tức nhảy cẫng lên, cởi thắt lưng bắt đầu cởi trang phục. Mẹ kiếp! Nóng quá!
“Quay về rồi cởi.” Hạ Linh đi đến, sắc mặt hơi sa sầm. Ở đây có nhiều người như vậy, cô lại dám cởi.
“Em mặc rất nhiều lớp.” Nếu còn không cởi ra cô cảm thấy mình sẽ say nắng mất.
“Không được.” Thái độ của Hạ Linh rất kiên quyết, anh kéo cô đi đến phòng hóa trang.
Chỉ mình anh có thể thấy cơ thể cô.
Tính chiếm hữu của Phượng Từ cũng không kém cô, Thời Sênh rất hiểu cảm giác này, vì vậy chỉ có thể im lặng đi theo anh.
Hai người vừa bước đến bên ngoài cửa hóa trang, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ mạnh, một luồng hơi nóng từ phía trước ập tới.
Hạ Linh theo bản năng ôm chặt Thời Sênh vào lòng ngã nhào xuống đất.
Sau tiếng nổ lớn, cả không gian dường như yên tĩnh lại.
Người Hạ Linh hơi run, một lúc lâu sau mới sờ cổ Thời Sênh, giọng hơi run hỏi: “Em có bị thương không?”
“Không, em không sao.” Thời Sênh vuốt ve mặt Hạ Linh: “ Em vẫn ổn.”
Nghe thấy giọng nói của Thời Sênh, tim của Hạ Linh với dần dần khôi phục nhịp đập.
Suýt nữa thôi, nếu như anh đi nhanh một chút.
Chân tay Hạ Linh run rẩy đỡ Thời Sênh dậy, sau đó hung hăng ôm cô vào lòng. Tiếng nói của người ở xung quanh từ từ vang lên, từ xa đến gần.
Thời Sênh vỗ nhè nhẹ lưng Hạ Linh, ánh mắt rơi trên chỗ bị nổ.
Đó là phòng hóa trang lúc trước.
Một vụ nổ lớn như vậy rõ ràng là có người gây ra, người trong đoàn đã ngay lập tức báo cảnh sát.
Phía cảnh sát xác định không có người tử vong, chỉ có thợ trang điểm đang ở trong phòng hóa trang lúc đó bị thương, còn về nguyên nhân vụ nổ tạm thời chưa rõ.
Truyền thông đã nhận được tin tức rất nhanh, nhân vật chính là Hạ Linh đương nhiên lại bị bôi xấu.
Vốn dĩ vụ án này không thuộc sự quản lý của Cục cảnh sát phía Đội trưởng Hồng, nhưng có tên của Thời Sênh nên hắn lập tức dẫn người đến.
Đội trưởng Hồng là cốt cán của cục cảnh sát thành phố, hiệu quả làm việc cao hơn rất nhiều so với những phân cục khác, nhưng nguyên nhân vụ nổ vẫn chưa tra ra, giống như không hiểu sao lại nổ.
Uy lực lớn như vậy mà bọn họ lại không tìm được chút thuốc nổ nào tại hiện trường.
Thời Sênh nghe ý kiến của Đội trưởng Hồng xong, trong lòng đã có đáp án.
Ngoại trừ tên thiểu năng Mộ Bạch, cô thực sự không nghĩ ra ai lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Thời Sênh đã đi hỏi đạo diễn. Những đồ mà cô đeo lúc trước là do ai tài trợ. Đạo diễn nói là do một doanh nhân nổi tiếng, vì là tài trợ miễn phí nên ông ta đồng ý.
Tuy nhiên khi cô đi điều tra tên doanh nhân đó, người ta căn bản chưa từng tài trợ.
Người đạo diễn gặp khi đó, Thời Sênh tra thế nào cũng không ra.
Nếu không phải cô cảm thấy những thứ này lai lịch bất minh, quen đổi thành đồ của mình thì không biết chừng thứ bị nổ tung chính là đầu cô.
Tên thiểu năng Mộ Bạch này được lắm!
“Cô Bộ, mời cô trả lời câu hỏi của tôi.” Đội trưởng Hồng gõ gõ bàn, con bé chết tiệt này từ lúc nãy đã bắt đầu thất thần, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thời Sênh vô tội nhìn về phía Đội trưởng Hồng: “Cái gì?”
Đội trưởng Hồng đen mặt, đè nén tức giận lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Xin hỏi, gần đây cô Bộ có đắc tội với người nào không?”
“Đắc tội người nào à?” Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu.
Đội trưởng Hồng gật đầu, cầm bút chuẩn bị ghi chép.
“Tôi đắc tội với rất nhiều người, có nói với anh ba ngày ba đêm cũng không hết.”
Đội trưởng Hồng: “…”
Người đâu!
Lôi con bé chết tiệt này ra ngoài đánh chết cho bổn đội trưởng.
Cái gì mà đắc tội với rất nhiều người chứ?
Đội trưởng Hồng hít thở sâu, tự nói với chính mình phải bình tĩnh: “Có ai tương đối đặc biệt không?”
“Người đặc biệt thì tôi không quen.” Cô căn bản không biết tên thiểu năng Mộ Bạch lần này là ai, cũng không biết có thân phận gì.
“Miêu tả ngoại hình một chút đi.”
“Chưa từng gặp.”
“Giọng nói?”
“Chưa từng nghe thấy.”
Bút trong tay Đội trưởng Hồng suýt nữa thì bị bẻ gãy. Hắn hung dữ trừng mắt nhìn Thời Sênh: “Cô Bộ, tôi mong cô nói thật, đây là vì lo nghĩ cho an toàn của cô.”
“Tôi nói đều là sự thật, anh không tin thì tôi cũng chịu.” Bản cô nương vốn dĩ chưa từng gặp tên thiểu năng Mộ Bạch đó thì làm sao mà nói chứ?
Đội trưởng Hồng tức phát điên. Mẹ kiếp! Cô nói thế bảo hắn làm sao tin được?
“Đội trưởng Hồng, tôi thấy gần đây anh…”
Đội trưởng Hồng lạnh lùng đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Hắn đã biết tiếp theo cô định nói gì rồi.
Vừa nãy khi bước vào, những người gặp cô đều bị cô tặng cho một câu: “Tôi thấy ấn đường của anh chuyển sang màu đen, dạo này có họa sát thân.”
“Ối ối.”
Đội trưởng Hồng vừa mở cửa liền nhìn thấy một viên cảnh sát trong cục đụng phải khung cửa, đau nhe răng trợn mắt.
Hắn nhìn khắp cả cục cảnh sát đều xảy ra vấn đề.
Mẹ kiếp! Thật hối hận đem sao chổi này về Cục. Bây giờ hắn đem trả sao chổi này có kịp không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.