Chương 1718: Cơn Giận Của Thần Biển (12)
Mặc Linh
27/09/2022
Mona cãi nhau với một đám người, cuối cùng có người nhìn thấy có mây đen ở đằng xa thì quyết định nghe theo Mona – tìm một chỗ đặt chân trước.
Thuyền nhỏ này mà gặp gió lốc thì chết là cái chắc.
Nhưng người cá thì phải làm sao đây?
Mọi người nhìn về phía Thời Sênh.
“Nhìn ta làm gì?” Thời Sênh trợn mắt, “Không mau trốn đi, nhìn ta thì có thể tìm được đảo chắc? Hay là ta có thể biến được ra đảo cho các ngươi?”
“… Cô là người cá, biển rộng là địa bàn của cô, chắc cô phải biết ở đâu có đảo chứ?” Có người thử hỏi. Người cá sống ở trong biển, cô ta hẳn là quen thuộc biển cả hơn bọn họ rồi.
Thời Sênh mỉm cười: “Ta biết thì sao chứ hả?”
Thực ra nguyên chủ rất quen thuộc hải vực này bởi nơi tộc người cá sống ở ngay gần đây, cũng biết ở đâu có đảo, nhưng tại sao cô phải nói cho bọn họ nhỉ?
Bên đó có loại người luôn dùng “plug in” nam nữ chính rồi thì cần thì tôn đại Phật như cô che chở nữa chứ? Không cần!
[…] Không biết xấu hổ à, còn đại Phật cơ đấy! Mặt mũi đâu?
“Không cần.”
[…] Lúc trước cô nói cần, thay đổi xoành xoạch như thế hay ho lắm hả?
“Có bao giờ mi thấy ta thật sự cần mặt mũi không?” Mặt mũi cũng không thể biến thành cơm, lúc quan trọng cũng nên không biết xấu hổ một tí. Dù sao chẳng phải có câu nói là người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch à?
[…] Tôi… có câu hơi bậy bạ không biết có thể nói hay không nữa!
“Cô… có thể nói cho chúng tôi biết không?” Bên kia tiếp tục thử thăm dò.
Thời Sênh cười nhạo: “Tại sao ta phải nói cho các ngươi nhỉ? Các ngươi có phải cá đâu?”
[…] Nói như kiểu nếu họ là cá thì cô sẽ nói cho họ không bằng ấy.
Thời Sênh: “…” Cá khô thì có khi ta sẽ suy xét một chút, nhưng mà trên thuyền của họ còn có hai con cá chép muốn vượt long môn hóa rồng, đương nhiên ta không thể nói rồi.
Vai chính ở đây, cô cần gì phải đi làm người tốt chứ, cứ để bọn họ đảm đương đi thôi. Ông đây đi trước một bước.
Thời Sênh nằm lại trên thuyền, dùng thiết kiếm vỗ mạn thuyền, hai con cá mập lập tức phóng về phía trước làm cho mấy người trên thuyền sợ tới mức không ngừng xôn xao.
Giây tiếp theo, chiếc thuyền liền vọt đi với tốc độ chóng mặt, để lại một vùng sóng tung bọt trắng xóa phía sau đang dần lan ra.
“…” Ông mặt trời của con ơi, đây là thao tác quỷ gì thế?
Người cá và cá mập là bạn tốt của nhau à?
Càng đi sâu vào trong hải vực thì Thời Sênh càng cảm thấy khí tức thô bạo kia mạnh mẽ hơn, thậm chí trong không khí cũng có. Sinh vật trong biển càng thêm hung tàn, nếu không phải bị thiết kiếm đè đầu chắc hai con cá mập kia cũng đã quay ngược lại cắn chết bọn họ rồi.
“Daisy, phía trước có một hòn đảo nhỏ.” Cynthia đứng ở trên thuyền nhìn ra xa, “Trời ạ, Daisy, cô nhìn kìa, đó không phải đảo, là lục địa, một lục địa rất lớn.”
Cynthia nhảy nhót trên thuyền, Thời Sênh bị tiếng la hét của cô ta làm cho choáng váng: “Thuyền lật bây giờ!”
Cynthia vô cùng hưng phấn, vọt tới trước mặt Thời Sênh như tên bắn: “Daisy, cô mau nhìn đi, là lục địa đó, chúng ta đã phát hiện ra lục địa rồi, có khi còn là lục địa chưa ai phát hiện ra.”
Thời Sênh chồng người ngồi dậy, lắc lắc đôi chân dài miên man, “Có gì đáng kích động đâu hả? Cô phát hiện thì có thể lấy tên của cô đặt cho nó chắc?”
“Đương nhiên có thể rồi!” Mặt Cynthia đầy sự vui vẻ, “Rất nhiều hòn đảo và lục địa đều được đặt theo tên của người phát hiện ra nó đấy.”
Thời Sênh bĩu môi, có người nào được lấy tên mà không có một sơ yếu lý lịch đầy thành tựu không, nhìn lại xem cô có cái gì? Sắc đẹp? Tài năng? Đừng có nằm mơ giấc mộng xuân nữa.
“Daisy, đây là cô phát hiện ra, chắc chắn phải dùng tên của cô để gọi, lục địa lớn như thế, trời ạ…”
Bên tai Thời Sênh không ngừng vang lên tiếng nói đầy hưng phấn của Cynthia, thực sự muốn ném cô ta xuống biển nuôi cá mập.
Thời Sênh ngứa tay nên đành phải cầm lấy kính viễn vọng nhìn về phía lục địa.
Quả thực là một lục địa rất lớn, hiện tại bọn họ còn cách nó rất xa, nếu là đảo nhỏ thì chắc chắn sẽ không có đường ven biển dài như thế.
“Xem ra hy vọng được dùng tên mình đặt cho lục địa mới ấy không thành hiện thực được rồi.” Thời Sênh hừ giọng.
Vẻ kích động trên mặt Cynthia trở thành cứng đờ, nhanh chóng túm lấy kính viễn vọng nhìn về phía bên đó. Bên đó có một con thuyền đang neo đậu ở vùng nước sâu. Cynthia không khỏi thất vọng buông kính viễn vọng ra: “Không ngờ lại có người…”
“Daisy, chúng ta có lên bờ không?”
Thời Sênh thả tay xuống nước, nước như thể ngấm vào từng mạch máu của cô, kích phát sự thô bạo trong người.
Dưới đáy nước như có bóng đen đột nhiên lao về phía mặt nước. Thời Sênh lập tức rút tay lên, bóng đen quẫy đuôi nhảy lên khỏi mặt nước theo tay cô như muốn cắn tay cô.
“Ở trên vùng đất bằng kia.” Thời Sênh vừa trả lời vừa dùng thiết kiếm chém qua, thứ kia lập tức rơi vào trong nước làm bọt nước bắn khắp nơi, bóng đen chìm dần xuống.
“Đó là gì?” Cynthia ghé sát mạn thuyền, cô ta còn chưa nhìn rõ nó là gì thì đã bị Thời Sênh chém bay vào nước.
“Cá ăn thịt người.”
“… Daisy, nhìn nó không giống cá ăn thịt người.” Cynthia nuốt nước bọt, tuy rằng cô ta không nhìn rõ đó là gì nhưng có thể nhìn rõ đầu nó, làm gì có cá ăn thịt người nào mà lớn hơn cả quả bí đỏ như thế.
“Biến dị chăng.” Thời Sênh thuận miệng bịa đặt, “Cô đã từng thấy quái vật to bằng cả hòn đảo như rùa khổng lồ, còn có bạch tuộc khổng lồ, thứ biến dị bé tí thế này có gì mà phải kinh ngạc.”
“Hình như cũng đúng…” Cynthia gãi mái tóc vàng hoe của mình.
Dù gì cô ta cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, cần gì phải tỏ ra kinh ngạc như thế chứ?
“Daisy, Daisy…” Cynthia lại run rẩy chỉ xuống chỗ cá ăn thịt người rơi xuống, một đám bóng đen đang ngoi dần lên, thẳng về phía thuyền nhỏ của bọn họ.
Thời Sênh: “…”
Thật là con mẹ nó gϊếŧ một con mà rước về một bầy! Rõ ràng là các ngươi tấn công ta trước, sao lại không nói lý như thế chứ? Dù gì cũng là cá sống trong biển, không biết nghĩ tới tình cảm hàng xóm sao, lật bàn!
…
Thuyền Viễn Chinh.
“Lão đại, huynh mau tới đây xem.” Một thiếu niên hưng phấn gọi lên trên cao.
Những người nghe thấy hắn kêu đều ló đầu ra nhìn, “Có gì mà vui vẻ thế?”
Thiếu niên chỉ về một phía, nhanh chóng nói: “Bên kia có người, còn chọc vào một đám cá rất kỳ quái.”
“Vậy bọn họ chết chắc rồi.” Những người khác nghe vậy cũng chẳng cảm thấy hứng thú gì, lập tức tản ra.
“Không phải đâu, ai nha, các huynh mau tới xem đi, đệ cũng không biết phải nói thế nào, các huynh cứ nhìn là hiểu mà!” Thiếu niên nóng nảy.
Có người hồ nghi nên cầm lấy ống nhòm nhìn về phía đó, vừa nhìn liền biểu lộ ra vẻ kinh dị. Những người khác cũng lập tức lấy ống nhòm ra nhìn rồi ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về một phía: “Lão đại, huynh có nhìn thấy không?”
Những người trên thuyền này đều mặc đồ cổ trang, tóc đen, mắt đen, rõ ràng là người phương Đông.
Mà ở nơi cao nhất, một người đàn ông đang tựa vào bánh lái, trường bào màu lam nhạt có thêu hoa văn cổ xưa. Người đàn ông hơi rũ đầu, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Mọi người: “…” Lại con mẹ nó ngủ rồi!
“Lão đại!” Thiếu niên xông lên lay hắn dậy.
Người đàn ông mê man ngẩng đầu rồi nhìn chằm chằm về phía người bên dưới, “Các ngươi nghĩ ra biện pháp rồi à?”
Mọi người: “…”
Thuyền nhỏ này mà gặp gió lốc thì chết là cái chắc.
Nhưng người cá thì phải làm sao đây?
Mọi người nhìn về phía Thời Sênh.
“Nhìn ta làm gì?” Thời Sênh trợn mắt, “Không mau trốn đi, nhìn ta thì có thể tìm được đảo chắc? Hay là ta có thể biến được ra đảo cho các ngươi?”
“… Cô là người cá, biển rộng là địa bàn của cô, chắc cô phải biết ở đâu có đảo chứ?” Có người thử hỏi. Người cá sống ở trong biển, cô ta hẳn là quen thuộc biển cả hơn bọn họ rồi.
Thời Sênh mỉm cười: “Ta biết thì sao chứ hả?”
Thực ra nguyên chủ rất quen thuộc hải vực này bởi nơi tộc người cá sống ở ngay gần đây, cũng biết ở đâu có đảo, nhưng tại sao cô phải nói cho bọn họ nhỉ?
Bên đó có loại người luôn dùng “plug in” nam nữ chính rồi thì cần thì tôn đại Phật như cô che chở nữa chứ? Không cần!
[…] Không biết xấu hổ à, còn đại Phật cơ đấy! Mặt mũi đâu?
“Không cần.”
[…] Lúc trước cô nói cần, thay đổi xoành xoạch như thế hay ho lắm hả?
“Có bao giờ mi thấy ta thật sự cần mặt mũi không?” Mặt mũi cũng không thể biến thành cơm, lúc quan trọng cũng nên không biết xấu hổ một tí. Dù sao chẳng phải có câu nói là người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch à?
[…] Tôi… có câu hơi bậy bạ không biết có thể nói hay không nữa!
“Cô… có thể nói cho chúng tôi biết không?” Bên kia tiếp tục thử thăm dò.
Thời Sênh cười nhạo: “Tại sao ta phải nói cho các ngươi nhỉ? Các ngươi có phải cá đâu?”
[…] Nói như kiểu nếu họ là cá thì cô sẽ nói cho họ không bằng ấy.
Thời Sênh: “…” Cá khô thì có khi ta sẽ suy xét một chút, nhưng mà trên thuyền của họ còn có hai con cá chép muốn vượt long môn hóa rồng, đương nhiên ta không thể nói rồi.
Vai chính ở đây, cô cần gì phải đi làm người tốt chứ, cứ để bọn họ đảm đương đi thôi. Ông đây đi trước một bước.
Thời Sênh nằm lại trên thuyền, dùng thiết kiếm vỗ mạn thuyền, hai con cá mập lập tức phóng về phía trước làm cho mấy người trên thuyền sợ tới mức không ngừng xôn xao.
Giây tiếp theo, chiếc thuyền liền vọt đi với tốc độ chóng mặt, để lại một vùng sóng tung bọt trắng xóa phía sau đang dần lan ra.
“…” Ông mặt trời của con ơi, đây là thao tác quỷ gì thế?
Người cá và cá mập là bạn tốt của nhau à?
Càng đi sâu vào trong hải vực thì Thời Sênh càng cảm thấy khí tức thô bạo kia mạnh mẽ hơn, thậm chí trong không khí cũng có. Sinh vật trong biển càng thêm hung tàn, nếu không phải bị thiết kiếm đè đầu chắc hai con cá mập kia cũng đã quay ngược lại cắn chết bọn họ rồi.
“Daisy, phía trước có một hòn đảo nhỏ.” Cynthia đứng ở trên thuyền nhìn ra xa, “Trời ạ, Daisy, cô nhìn kìa, đó không phải đảo, là lục địa, một lục địa rất lớn.”
Cynthia nhảy nhót trên thuyền, Thời Sênh bị tiếng la hét của cô ta làm cho choáng váng: “Thuyền lật bây giờ!”
Cynthia vô cùng hưng phấn, vọt tới trước mặt Thời Sênh như tên bắn: “Daisy, cô mau nhìn đi, là lục địa đó, chúng ta đã phát hiện ra lục địa rồi, có khi còn là lục địa chưa ai phát hiện ra.”
Thời Sênh chồng người ngồi dậy, lắc lắc đôi chân dài miên man, “Có gì đáng kích động đâu hả? Cô phát hiện thì có thể lấy tên của cô đặt cho nó chắc?”
“Đương nhiên có thể rồi!” Mặt Cynthia đầy sự vui vẻ, “Rất nhiều hòn đảo và lục địa đều được đặt theo tên của người phát hiện ra nó đấy.”
Thời Sênh bĩu môi, có người nào được lấy tên mà không có một sơ yếu lý lịch đầy thành tựu không, nhìn lại xem cô có cái gì? Sắc đẹp? Tài năng? Đừng có nằm mơ giấc mộng xuân nữa.
“Daisy, đây là cô phát hiện ra, chắc chắn phải dùng tên của cô để gọi, lục địa lớn như thế, trời ạ…”
Bên tai Thời Sênh không ngừng vang lên tiếng nói đầy hưng phấn của Cynthia, thực sự muốn ném cô ta xuống biển nuôi cá mập.
Thời Sênh ngứa tay nên đành phải cầm lấy kính viễn vọng nhìn về phía lục địa.
Quả thực là một lục địa rất lớn, hiện tại bọn họ còn cách nó rất xa, nếu là đảo nhỏ thì chắc chắn sẽ không có đường ven biển dài như thế.
“Xem ra hy vọng được dùng tên mình đặt cho lục địa mới ấy không thành hiện thực được rồi.” Thời Sênh hừ giọng.
Vẻ kích động trên mặt Cynthia trở thành cứng đờ, nhanh chóng túm lấy kính viễn vọng nhìn về phía bên đó. Bên đó có một con thuyền đang neo đậu ở vùng nước sâu. Cynthia không khỏi thất vọng buông kính viễn vọng ra: “Không ngờ lại có người…”
“Daisy, chúng ta có lên bờ không?”
Thời Sênh thả tay xuống nước, nước như thể ngấm vào từng mạch máu của cô, kích phát sự thô bạo trong người.
Dưới đáy nước như có bóng đen đột nhiên lao về phía mặt nước. Thời Sênh lập tức rút tay lên, bóng đen quẫy đuôi nhảy lên khỏi mặt nước theo tay cô như muốn cắn tay cô.
“Ở trên vùng đất bằng kia.” Thời Sênh vừa trả lời vừa dùng thiết kiếm chém qua, thứ kia lập tức rơi vào trong nước làm bọt nước bắn khắp nơi, bóng đen chìm dần xuống.
“Đó là gì?” Cynthia ghé sát mạn thuyền, cô ta còn chưa nhìn rõ nó là gì thì đã bị Thời Sênh chém bay vào nước.
“Cá ăn thịt người.”
“… Daisy, nhìn nó không giống cá ăn thịt người.” Cynthia nuốt nước bọt, tuy rằng cô ta không nhìn rõ đó là gì nhưng có thể nhìn rõ đầu nó, làm gì có cá ăn thịt người nào mà lớn hơn cả quả bí đỏ như thế.
“Biến dị chăng.” Thời Sênh thuận miệng bịa đặt, “Cô đã từng thấy quái vật to bằng cả hòn đảo như rùa khổng lồ, còn có bạch tuộc khổng lồ, thứ biến dị bé tí thế này có gì mà phải kinh ngạc.”
“Hình như cũng đúng…” Cynthia gãi mái tóc vàng hoe của mình.
Dù gì cô ta cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, cần gì phải tỏ ra kinh ngạc như thế chứ?
“Daisy, Daisy…” Cynthia lại run rẩy chỉ xuống chỗ cá ăn thịt người rơi xuống, một đám bóng đen đang ngoi dần lên, thẳng về phía thuyền nhỏ của bọn họ.
Thời Sênh: “…”
Thật là con mẹ nó gϊếŧ một con mà rước về một bầy! Rõ ràng là các ngươi tấn công ta trước, sao lại không nói lý như thế chứ? Dù gì cũng là cá sống trong biển, không biết nghĩ tới tình cảm hàng xóm sao, lật bàn!
…
Thuyền Viễn Chinh.
“Lão đại, huynh mau tới đây xem.” Một thiếu niên hưng phấn gọi lên trên cao.
Những người nghe thấy hắn kêu đều ló đầu ra nhìn, “Có gì mà vui vẻ thế?”
Thiếu niên chỉ về một phía, nhanh chóng nói: “Bên kia có người, còn chọc vào một đám cá rất kỳ quái.”
“Vậy bọn họ chết chắc rồi.” Những người khác nghe vậy cũng chẳng cảm thấy hứng thú gì, lập tức tản ra.
“Không phải đâu, ai nha, các huynh mau tới xem đi, đệ cũng không biết phải nói thế nào, các huynh cứ nhìn là hiểu mà!” Thiếu niên nóng nảy.
Có người hồ nghi nên cầm lấy ống nhòm nhìn về phía đó, vừa nhìn liền biểu lộ ra vẻ kinh dị. Những người khác cũng lập tức lấy ống nhòm ra nhìn rồi ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về một phía: “Lão đại, huynh có nhìn thấy không?”
Những người trên thuyền này đều mặc đồ cổ trang, tóc đen, mắt đen, rõ ràng là người phương Đông.
Mà ở nơi cao nhất, một người đàn ông đang tựa vào bánh lái, trường bào màu lam nhạt có thêu hoa văn cổ xưa. Người đàn ông hơi rũ đầu, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Mọi người: “…” Lại con mẹ nó ngủ rồi!
“Lão đại!” Thiếu niên xông lên lay hắn dậy.
Người đàn ông mê man ngẩng đầu rồi nhìn chằm chằm về phía người bên dưới, “Các ngươi nghĩ ra biện pháp rồi à?”
Mọi người: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.