Chương 1721: Cơn Giận Của Thần Biển (15)
Mặc Linh
27/09/2022
Sự thật đã chứng minh rằng không Thần Dương bị ảo giác mà bọn họ thực sự có thể nghe hiểu những lời cô và Cynthia nói khi lên vùng đất liền này.
“Thật kỳ lạ!” Thần Dương vò đầu rồi quay lại hỏi người ở phía sau: “Lão đại đâu rồi? Hỏi huynh ấy xem sao lại thế này?”
Vài người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một hồi, cuối cùng đồng thời nhìn về chiếc thuyền phía xa, trăm miệng một lời nói: “Ta tưởng ngươi đã gọi lão đại rồi?”
“Không phải ngươi gọi sao?”
“Thời gian gấp như thế, ta lấy đâu ra cơ hội chứ, không phải lúc đó ngươi ở gần lão đại nhất sao?”
“Ta tưởng ngươi đã gọi rồi!”
“Ta cũng tưởng ngươi đã gọi!”
Mấy người đồng thời im lặng. bọn họ đều tưởng người kia đã gọi nhưng kết quả chẳng ai gọi. Lão đại của bọn họ vẫn còn ở trên thuyền.
Thời Sênh: “…” Còn có một lũ ngu ngốc tới nỗi quên cả lão đại của mình trên thuyền nữa.
“Lão đại, huynh yên tâm đi, bọn đệ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không làm mất mặt huynh đâu!” Thần Dương giơ nắm tay hướng về phía con thuyền với vẻ mặt kiên định.
“Đúng, chúng ta có thể!”
“Chúng ta có thể!”
Mấy người đằng sau cũng phụ họa theo rồi cả bọn lại chụm thành một vòng tròn, lẩm bẩm lầm bầm không biết đang bàn bạc gì với nhau.
Thời Sênh: “…” Mạch não đám người này đặc biệt thật!
“A!”
Đột nhiên có tiếng thét chói tai vang lên, Cynthia run rẩy chỉ ra ngoài phía biển: “Có u linh.”
Mọi người đều nhìn ra phía biển, chỉ thấy trên mặt biển có một bóng đen đang vút bay về phía bên này. Đến lúc tới gần mới nhìn rõ đó là một người chứ không phải u linh gì.
Người bay tới đụng thẳng vào kết giới nhưng không ngã xuống mà dán người lên trên kết giới. Cá ăn thịt người bên dưới nhảy lên muốn cắn hắn. Lầnn nào cũng suýt cắn được khiến cho người xem bên này toát mồ hôi.
“Lão đại!” Mấy người Thần Dương phát hiện ra cá ăn thịt người không bơi qua kết giới được nên lập tức nhảy xuống nước, ngửa đầu nhìn người ở bên kia kết giới.
Người đàn ông há miệng nói gì đó nhưng âm thanh không lọt vào được.
“Lão đại, huynh nói gì thế? Nói lớn lên chút, bọn đệ không nghe thấy!” Thần Dương gân cổ lên rống lớn.
Người đàn ông nhìn bọn họ chằm chằm. Thần Dương ho khan một tiếng rồi lấy từ trên người ra một cây bút lông và một dải lụa trắng, nhưng hắn phát hiện mình không có mực nên lại quay đầu nhìn người bên cạnh.
Người nọ lập tức lùi về sau, mấy người khác cũng lập tức lùi theo, có người chậm một bước nên lập tức lấy tay che lại ngực mình gào lên: “Lại là ta sao?”
“Chính là ngươi đấy, mau lên.” Thần Dương gật đầu.
Người nọ nhìn mấy người lùi về sau với ánh mắt u oán rồi lấy một con dao nhỏ ra rạch lên ngón tay mình với vẻ mặt như đưa đám. Thần Dương cầm tay hắn rồi viết mấy chữ lên tấm lụa trắng, viết xong liền giơ lên cho người bên ngoài nhìn.
Người đàn ông kia đọc xong cũng lấy bút ra, nhưng không tìm được thuốc màu để viết. Hắn quay đầu nhìn con thuyền ở phía xa rồi lại nhìn người đang đứng ở bên trong. Đám người có vẻ không hề sợ sệt vì sẽ bị lấy máu. Giờ bọn họ đang ở trong nên có được một khoảng cách tương đối an toàn với lão đại.
Người đàn ông nhìn bọn họ mấy giây rồi cuối cùng ánh mắt dừng ở biển dưới chân mình.
Mặt biển lập tức lặng sóng, sau đó cá ăn thịt người như bị chọc giận mà nhảy vọt khỏi mặt nước.
Người đàn ông dùng tay không tóm lấy một con cá ăn thịt người rồi mổ bụng nó ra với vẻ mặt đầy ghê tởm, sau đó lấy bút chấm máu nó rồi viết lên kết giới: “Để ta đi vào!!!”
Mấy dấu chấm than đằng sau đã biểu thị rõ tâm tình của hắn lúc này.
… Lão đại, không phải bọn đệ không cho huynh vào mà là thứ này bọn đệ không mở ra được!!
Thần Dương thấy kết giới có thể viết được chữ nên lập tức túm lấy người kia dùng máu hắn viết lên đó.
“Thế sao các ngươi vào được?”
“Tiểu yêu chém rách kết giới.”
Ánh mắt người đàn ông lập tức dừng ở trên người Thời Sênh. Thời Sênh cười híp mắt, còn duỗi tay vẫy chào, trên mặt rõ ràng như đang viết mấy chữ: Ta trâu bò bằng vô số người đấy, có thấy sợ không?
“Lão đại, hay là huynh cứ chờ ở bên ngoài đi, bọn đệ có thể thu phục được. Huynh phải tin tưởng bọn đệ!”
“Thần Dương, ngươi con mẹ nó nhanh lên, ta sắp mất quá nhiều máu rồi đây này!” Người bị lấy máu bắt đầu kháng nghị.
“Còn chưa nói xong với lão đại, ngươi gấp cái gì chứ hả? Mất tí máu làm sao mà chết được.” Thần Dương vỗ vào kết giới để lão đại chú ý vào những chữ mà hắn vừa viết.
“Không phải máu của ngươi, tất nhiên ngươi sẽ nói như vậy rồi, có bản lĩnh thì lấy máu của mình ra mà viết đi!” Người kia phẫn nộ.
Người đàn ông không nhìn nữa, tốc độ viết chữ cũng chậm hơn nhiều như đang cố ý kéo dài thời gian.
“Bảo nàng lại chém một lần nữa, ta muốn đi vào.”
“Không phải chứ lão đại, huynh vào làm gì? Chúng ta lấy đâu ra thời gian chăm sóc cho huynh nữa!!”
“Ta! Muốn! Đi! Vào!”
Thần Dương: “…”
Thần Dương và người bị lấy máu làm mực liếc nhìn nhau rồi quyết đoán xoay người nói với những người khác: “Đi thôi!”
Bọn họ đi về phía đất liền, nhìn có vẻ như quyết tâm bỏ lại lão đại nhà mình.
“…” Đám tiểu đệ này giỏi thật, các ngươi định làm thế thật đấy à, “Này, hắn muốn nhảy xuống biển kìa!”
Thời Sênh cao giọng quát lên làm đám người kia lập tức vọt trở về. Thân mình người đàn ông đã trượt xuống một đoạn, cá ăn thịt người cũng đã đớp được góc áo của hắn.
“Lão đại, bọn đệ sai rồi, huynh đừng mà.” Thần Dương nhào tới chỗ kết giới gào lên, “Huynh bình tĩnh một chút, bọn đệ sẽ nghĩ cách giúp huynh vào đây là được chứ gì?”
Thần Dương nói những gì thì người bên ngoài không nghe thấy nên hắn lại túm lấy người lấy máu làm mực kia rồi viết nhoay nhoáy lên kết giới.
Người đàn ông nhìn Thần Dương viết xong thì lại tự mình nhích lên một chút, túm con cá ăn thịt người đang cắn góc áo hắn lên cho Thần Dương nhìn. vẻ mặt của hắn như thể Thần Dương đã gây ra một tội ác tày đình gì đó vậy.
Thần Dương khóc không ra nước mắt, tiếp tục viết chữ với tâm trạng khổ sở:
“Chúng ta bị mù hết rồi, lão đại à, huynh không cần lo lắng hình tượng của mình bị tổn hại đâu. Huynh bình tĩnh một chút, cho bọn đệ thêm chút thời gian để bọn đệ nghĩ cách.”
Người đàn ông cố gắng gật đầu, coi như đã đồng ý.
Thần Dương thở phào nhẹ nhõm, chuyện gì thế này chứ!
“Ai bảo các ngươi không gọi huynh ấy, không gọi thì cũng thôi đi, tại sao lại không cho huynh ấy một liều thuốc để huynh ấy ngủ chết luôn đi chứ!” Thần Dương quay về phía đám đồng bọn mà gào lên.
“Không kịp mà!” Có người giải thích yếu ớt, mọi chuyện vừa rồi xảy ra gấp gáp như thế, làm gì có ai có thời gian hạ thuốc chứ. Tất cả đều chỉ cực kỳ ăn ý mà không gọi lão đại thôi.
“Thần Dương, chúng ta thật sự phải để lão đại tiến vào đây ư?” Người lấy máu làm mực tự mút ngón tay của mình rồi hỏi: “Lần này sẽ có rất nhiều nguy hiểm, có khả năng sẽ phải chết, lão đại…”
“Không cho huynh ấy tiến vào thì huynh ấy sẽ lập tức chết cho chúng ta xem!” Thần Dương phiền muộn vò đầu bứt tóc một hồi. Hắn cũng không muốn cho lão đại vào đây, nhưng mà giờ hắn cũng chẳng quyết định được, “Các ngươi nhìn lão đại nhé, ta đi hỏi xem tiểu yêu có thể mở kết giới một lần nữa hay không.”
Thời Sênh vẫn ở nguyên chỗ cũ, Cynthia đứng bên cạnh cô như một nha hoàn vô cùng tận tâm tận lực.
“Tiểu yêu.” Thần Dương rặn ra nụ cười chói lóa nhất, “Có thể giúp một chút được không?”
“Không thể.”
“Đừng từ chối nhanh thế chứ. Ngươi nhìn đi, dù sao chúng ta cũng gặp nhau ở chỗ này, cũng coi là có duyên mà, đúng không? Tục ngữ nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chúng ta có duyên như thế, sao ngươi lại không giúp đỡ chút nhỉ?”
“Tại sao lại không thể chứ, ta có quen các ngươi đâu?” Ông đây không hề quen các ngươi nha.
“Giữa người xa lạ cũng có chân tình mà, đừng lạnh lùng thế…”
“Thần Dương, ngươi nhanh lên, lão đại hình như lại sắp ngủ rồi!”
“Khốn kiếp, các ngươi mau nói chuyện với huynh ấy đi, đừng để huynh ấy ngủ!” Thần Dương dậm chân rồi lại vội vàng nói: “Tiểu yêu, chuyện gấp lắm rồi, coi như chúng ta nợ ngươi một ân tình đi. Sau này nếu ngươi xảy ra chuyện gì, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa bọn ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành, xin ngươi đấy.”
“Thần Dương, con mẹ nhà ngươi nhanh lên, lão đại không thèm để ý tới bọn ta.”
“Lão đại, huynh nhất định không được ngủ, rơi vào biển là toi đời đấy!”
“Lão đại!”
“Thật kỳ lạ!” Thần Dương vò đầu rồi quay lại hỏi người ở phía sau: “Lão đại đâu rồi? Hỏi huynh ấy xem sao lại thế này?”
Vài người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một hồi, cuối cùng đồng thời nhìn về chiếc thuyền phía xa, trăm miệng một lời nói: “Ta tưởng ngươi đã gọi lão đại rồi?”
“Không phải ngươi gọi sao?”
“Thời gian gấp như thế, ta lấy đâu ra cơ hội chứ, không phải lúc đó ngươi ở gần lão đại nhất sao?”
“Ta tưởng ngươi đã gọi rồi!”
“Ta cũng tưởng ngươi đã gọi!”
Mấy người đồng thời im lặng. bọn họ đều tưởng người kia đã gọi nhưng kết quả chẳng ai gọi. Lão đại của bọn họ vẫn còn ở trên thuyền.
Thời Sênh: “…” Còn có một lũ ngu ngốc tới nỗi quên cả lão đại của mình trên thuyền nữa.
“Lão đại, huynh yên tâm đi, bọn đệ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không làm mất mặt huynh đâu!” Thần Dương giơ nắm tay hướng về phía con thuyền với vẻ mặt kiên định.
“Đúng, chúng ta có thể!”
“Chúng ta có thể!”
Mấy người đằng sau cũng phụ họa theo rồi cả bọn lại chụm thành một vòng tròn, lẩm bẩm lầm bầm không biết đang bàn bạc gì với nhau.
Thời Sênh: “…” Mạch não đám người này đặc biệt thật!
“A!”
Đột nhiên có tiếng thét chói tai vang lên, Cynthia run rẩy chỉ ra ngoài phía biển: “Có u linh.”
Mọi người đều nhìn ra phía biển, chỉ thấy trên mặt biển có một bóng đen đang vút bay về phía bên này. Đến lúc tới gần mới nhìn rõ đó là một người chứ không phải u linh gì.
Người bay tới đụng thẳng vào kết giới nhưng không ngã xuống mà dán người lên trên kết giới. Cá ăn thịt người bên dưới nhảy lên muốn cắn hắn. Lầnn nào cũng suýt cắn được khiến cho người xem bên này toát mồ hôi.
“Lão đại!” Mấy người Thần Dương phát hiện ra cá ăn thịt người không bơi qua kết giới được nên lập tức nhảy xuống nước, ngửa đầu nhìn người ở bên kia kết giới.
Người đàn ông há miệng nói gì đó nhưng âm thanh không lọt vào được.
“Lão đại, huynh nói gì thế? Nói lớn lên chút, bọn đệ không nghe thấy!” Thần Dương gân cổ lên rống lớn.
Người đàn ông nhìn bọn họ chằm chằm. Thần Dương ho khan một tiếng rồi lấy từ trên người ra một cây bút lông và một dải lụa trắng, nhưng hắn phát hiện mình không có mực nên lại quay đầu nhìn người bên cạnh.
Người nọ lập tức lùi về sau, mấy người khác cũng lập tức lùi theo, có người chậm một bước nên lập tức lấy tay che lại ngực mình gào lên: “Lại là ta sao?”
“Chính là ngươi đấy, mau lên.” Thần Dương gật đầu.
Người nọ nhìn mấy người lùi về sau với ánh mắt u oán rồi lấy một con dao nhỏ ra rạch lên ngón tay mình với vẻ mặt như đưa đám. Thần Dương cầm tay hắn rồi viết mấy chữ lên tấm lụa trắng, viết xong liền giơ lên cho người bên ngoài nhìn.
Người đàn ông kia đọc xong cũng lấy bút ra, nhưng không tìm được thuốc màu để viết. Hắn quay đầu nhìn con thuyền ở phía xa rồi lại nhìn người đang đứng ở bên trong. Đám người có vẻ không hề sợ sệt vì sẽ bị lấy máu. Giờ bọn họ đang ở trong nên có được một khoảng cách tương đối an toàn với lão đại.
Người đàn ông nhìn bọn họ mấy giây rồi cuối cùng ánh mắt dừng ở biển dưới chân mình.
Mặt biển lập tức lặng sóng, sau đó cá ăn thịt người như bị chọc giận mà nhảy vọt khỏi mặt nước.
Người đàn ông dùng tay không tóm lấy một con cá ăn thịt người rồi mổ bụng nó ra với vẻ mặt đầy ghê tởm, sau đó lấy bút chấm máu nó rồi viết lên kết giới: “Để ta đi vào!!!”
Mấy dấu chấm than đằng sau đã biểu thị rõ tâm tình của hắn lúc này.
… Lão đại, không phải bọn đệ không cho huynh vào mà là thứ này bọn đệ không mở ra được!!
Thần Dương thấy kết giới có thể viết được chữ nên lập tức túm lấy người kia dùng máu hắn viết lên đó.
“Thế sao các ngươi vào được?”
“Tiểu yêu chém rách kết giới.”
Ánh mắt người đàn ông lập tức dừng ở trên người Thời Sênh. Thời Sênh cười híp mắt, còn duỗi tay vẫy chào, trên mặt rõ ràng như đang viết mấy chữ: Ta trâu bò bằng vô số người đấy, có thấy sợ không?
“Lão đại, hay là huynh cứ chờ ở bên ngoài đi, bọn đệ có thể thu phục được. Huynh phải tin tưởng bọn đệ!”
“Thần Dương, ngươi con mẹ nó nhanh lên, ta sắp mất quá nhiều máu rồi đây này!” Người bị lấy máu bắt đầu kháng nghị.
“Còn chưa nói xong với lão đại, ngươi gấp cái gì chứ hả? Mất tí máu làm sao mà chết được.” Thần Dương vỗ vào kết giới để lão đại chú ý vào những chữ mà hắn vừa viết.
“Không phải máu của ngươi, tất nhiên ngươi sẽ nói như vậy rồi, có bản lĩnh thì lấy máu của mình ra mà viết đi!” Người kia phẫn nộ.
Người đàn ông không nhìn nữa, tốc độ viết chữ cũng chậm hơn nhiều như đang cố ý kéo dài thời gian.
“Bảo nàng lại chém một lần nữa, ta muốn đi vào.”
“Không phải chứ lão đại, huynh vào làm gì? Chúng ta lấy đâu ra thời gian chăm sóc cho huynh nữa!!”
“Ta! Muốn! Đi! Vào!”
Thần Dương: “…”
Thần Dương và người bị lấy máu làm mực liếc nhìn nhau rồi quyết đoán xoay người nói với những người khác: “Đi thôi!”
Bọn họ đi về phía đất liền, nhìn có vẻ như quyết tâm bỏ lại lão đại nhà mình.
“…” Đám tiểu đệ này giỏi thật, các ngươi định làm thế thật đấy à, “Này, hắn muốn nhảy xuống biển kìa!”
Thời Sênh cao giọng quát lên làm đám người kia lập tức vọt trở về. Thân mình người đàn ông đã trượt xuống một đoạn, cá ăn thịt người cũng đã đớp được góc áo của hắn.
“Lão đại, bọn đệ sai rồi, huynh đừng mà.” Thần Dương nhào tới chỗ kết giới gào lên, “Huynh bình tĩnh một chút, bọn đệ sẽ nghĩ cách giúp huynh vào đây là được chứ gì?”
Thần Dương nói những gì thì người bên ngoài không nghe thấy nên hắn lại túm lấy người lấy máu làm mực kia rồi viết nhoay nhoáy lên kết giới.
Người đàn ông nhìn Thần Dương viết xong thì lại tự mình nhích lên một chút, túm con cá ăn thịt người đang cắn góc áo hắn lên cho Thần Dương nhìn. vẻ mặt của hắn như thể Thần Dương đã gây ra một tội ác tày đình gì đó vậy.
Thần Dương khóc không ra nước mắt, tiếp tục viết chữ với tâm trạng khổ sở:
“Chúng ta bị mù hết rồi, lão đại à, huynh không cần lo lắng hình tượng của mình bị tổn hại đâu. Huynh bình tĩnh một chút, cho bọn đệ thêm chút thời gian để bọn đệ nghĩ cách.”
Người đàn ông cố gắng gật đầu, coi như đã đồng ý.
Thần Dương thở phào nhẹ nhõm, chuyện gì thế này chứ!
“Ai bảo các ngươi không gọi huynh ấy, không gọi thì cũng thôi đi, tại sao lại không cho huynh ấy một liều thuốc để huynh ấy ngủ chết luôn đi chứ!” Thần Dương quay về phía đám đồng bọn mà gào lên.
“Không kịp mà!” Có người giải thích yếu ớt, mọi chuyện vừa rồi xảy ra gấp gáp như thế, làm gì có ai có thời gian hạ thuốc chứ. Tất cả đều chỉ cực kỳ ăn ý mà không gọi lão đại thôi.
“Thần Dương, chúng ta thật sự phải để lão đại tiến vào đây ư?” Người lấy máu làm mực tự mút ngón tay của mình rồi hỏi: “Lần này sẽ có rất nhiều nguy hiểm, có khả năng sẽ phải chết, lão đại…”
“Không cho huynh ấy tiến vào thì huynh ấy sẽ lập tức chết cho chúng ta xem!” Thần Dương phiền muộn vò đầu bứt tóc một hồi. Hắn cũng không muốn cho lão đại vào đây, nhưng mà giờ hắn cũng chẳng quyết định được, “Các ngươi nhìn lão đại nhé, ta đi hỏi xem tiểu yêu có thể mở kết giới một lần nữa hay không.”
Thời Sênh vẫn ở nguyên chỗ cũ, Cynthia đứng bên cạnh cô như một nha hoàn vô cùng tận tâm tận lực.
“Tiểu yêu.” Thần Dương rặn ra nụ cười chói lóa nhất, “Có thể giúp một chút được không?”
“Không thể.”
“Đừng từ chối nhanh thế chứ. Ngươi nhìn đi, dù sao chúng ta cũng gặp nhau ở chỗ này, cũng coi là có duyên mà, đúng không? Tục ngữ nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chúng ta có duyên như thế, sao ngươi lại không giúp đỡ chút nhỉ?”
“Tại sao lại không thể chứ, ta có quen các ngươi đâu?” Ông đây không hề quen các ngươi nha.
“Giữa người xa lạ cũng có chân tình mà, đừng lạnh lùng thế…”
“Thần Dương, ngươi nhanh lên, lão đại hình như lại sắp ngủ rồi!”
“Khốn kiếp, các ngươi mau nói chuyện với huynh ấy đi, đừng để huynh ấy ngủ!” Thần Dương dậm chân rồi lại vội vàng nói: “Tiểu yêu, chuyện gấp lắm rồi, coi như chúng ta nợ ngươi một ân tình đi. Sau này nếu ngươi xảy ra chuyện gì, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa bọn ta cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành, xin ngươi đấy.”
“Thần Dương, con mẹ nhà ngươi nhanh lên, lão đại không thèm để ý tới bọn ta.”
“Lão đại, huynh nhất định không được ngủ, rơi vào biển là toi đời đấy!”
“Lão đại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.