Chương 1357: Đại vương tuần núi (17)
Mặc Linh
27/09/2022
Trong bóng tối, bóng người nam tử bỗng nhiên tĩnh lại.
Thời Sênh hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Tên thiểu năng này giám sát cô bao nhiêu lâu như vậy…
Là có ý gì chứ?
Tinh Lan, thủ lĩnh bộ lạc Bắc Hoang, một trong những nhân vật phản diện của bộ truyện này.
Bộ lạc Bắc Hoang bắt đầu từ phía đối diện con sông dưới chân núi, toàn bộ đều là địa bàn của bộ lạc Bắc Hoang.
Mục tiêu lớn nhất là “nhất thống giang hồ”. Nhưng không biết tại sao tiến độ “nhất thống giang hồ” của nam chính và nữ chính đều chỉ dừng lại ở đối diện con sông.
Tinh Lan là một nhân vật phản diện rất có dã tâm, hơn nữa còn là một nhân vật phản diện… rất đẹp.
Nội dung cốt truyện ban đầu là, Tinh Lan và nữ chính lần đầu gặp gỡ, nữ chính có chút ý tứ với Tinh Lan.
Dù sao cũng cùng là đại nhân phản diện một lòng muốn “nhất thống giang hồ”, không thích nói chuyện yêu đương, cho nên cuối cùng hắn chết rất thảm.
Hắn bị mấy tên hậu cung của nữ chính xử lý. Bộ lạc Bắc Hoang cũng thuộc về đội ngũ của nữ chính.
Thời Sênh thì thầm một tiếng, “Lạ thật, sao lần này lại có kịch bản nhỉ.”
[…] Dính virus rồi.
Khóe miệng Thời Sênh co giật, tên chủ nhân thiểu năng nhà ngươi làm gì vậy, sao đám virus cô thả vào lại không đi theo hướng kịch bản vậy chứ.
[…] Đừng hỏi tôi, tôi không biết.
Từ sau lần đó chủ nhân không liên lạc với nó nữa.
Nó có thể làm được gì chứ, nó cũng tuyệt vọng lắm!
“Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Được thôi, nhưng ta có điều kiện.”
“Nói ta nghe xem.”
“Làm bạn đời của ta.”
Tinh Lan cười nhẹ một tiếng, giọng nói xuyên qua màn đêm truyền tới, “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể làm bạn đời của ta?”
Thời Sênh hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp, khí phách nói: “Dựa vào chính ta.”
Ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô, trong bóng đêm dường như có ác thú đang nằm phủ phục, dùng ánh mắt âm ngoan ác độc nhìn chằm chằm vào con mồi, trong không khí toàn là nhân tố nguy hiểm, căng cứng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy.
Trong lòng Thời Sênh trầm xuống.
“Câu trả lời này của ngươi thú vị hơn những con cái khác nhiều.”
Giờ khắc này, sự nguy hiểm đã tiêu tan thành mây khói, dường như vừa nãy chỉ là ảo giác của Thời Sênh.
“Nhưng ta không cần bạn đời.”
“Ồ.” Thời Sênh quay người rời đi.
Cho dù người đối diện là Phượng Từ, nhưng cô cũng cảm thấy mình và hắn không cần phải nói chuyện tiếp nữa.
Người có tính cách như vậy, cô không muốn động chạm.
Tinh Lan nhìn Thời Sênh rời đi, nhưng không ngăn lại. Cho đến khi bóng Thời Sênh biến mất, hắn mới chầm chậm bước ra. Ánh trăng loang lổ chiếu rọi trên áo lông vũ của hắn, tỏa ra từng sợi ánh sáng.
Gió nhẹ lướt qua khu rừng, áo lông vũ tung bay, che đi bóng dáng Tinh Lan.
***
Thời Sênh đi không nhanh, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng cô càng bình tĩnh hơn. Hệ thống hoàn toàn không thể hiểu nổi trạng thái hiện tại của Ký chủ nhà mình.
[Ký chủ, tại sao cô lại bài xích loại người đó?] Dựa vào số liệu của nó, bản thân Ký chủ chính là loại người này, nhưng cô lại đặc biệt bài xích loại người này.
Lông mi Thời Sênh khẽ run rẩy, tại sao chứ?
Bởi vì, hai con người đều ở trong bóng tối thực sự không thể tiếp tục.
Họ sẽ không thỏa hiệp, chỉ muốn đối phương trở thành người như mình muốn, giống như cô…
Con người Tinh Lan, không giống như những tính cách trước đây, có lẽ khi tách ra còn có thể thay đổi được.
Hắn không thể thay đổi. Như Sở Đường ở không gian thứ nhất, Lục Thanh Vận ở không gian thứ hai, họ đều không chịu thỏa hiệp, trừ khi ngươi chịu thay đổi vì hắn trước.
Nhưng Thời Sênh không làm được điều đó. Cô chỉ có thể thỏa hiệp trong vạch giới hạn của cô. Vượt qua đường giới hạn đó cô sẽ không thể thỏa hiệp. Cô buộc phải khiến đối phương thỏa hiệp.
Hai người đều muốn đối phương thỏa hiệp sao có thể ở bên nhau được.
[…] Hệ thống bỗng hơi run rẩy. Căn cứ vào những gì chủ nhân nói, Phượng Từ tuyệt đối là người vô cùng đáng sợ.
Với suy nghĩ bây giờ của Ký chủ, thì cô sẽ không thể chấp nhận Phượng Từ, cho nên có lẽ chủ nhân đang phí công vô ích sao?
[Vậy… bây giờ Ký chủ làm những chuyện này là vì cái gì?] Trong lòng Ký chủ đã hiểu rõ từ lâu, người bây giờ cô đang tìm kiếm giống hệt như cô.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, “Con người sống phải có hy vọng. Có lẽ, hắn ta sẽ thỏa hiệp trước thì sao?”
[… Nếu như, tôi nói chỉ là nếu như thôi, nếu hắn không chịu thỏa hiệp thì sao?]
“Ồ… Vậy thì ta sẽ tự tay tiêu diệt hắn.” Thời Sênh ngừng lại, “Hoặc chúng ta sẽ cùng hủy diệt lẫn nhau.”
[… Suy nghĩ của Ký chủ quá cực đoan. Ký chủ như vậy sẽ bị bắt về trường học học lại môn đạo đức đấy!!!]
Thời Sênh cúi đầu cười, “Đây là chuyện không chắc chắn nhất mà ta làm kể từ sau chuyện đó.”
Nhưng trong lòng cô vẫn có một tia hy vọng nhỏ nhoi như vậy.
Tốt nhất đừng để cô phải thất vọng.
[Vậy bây giờ Ký chủ chuẩn bị làm thế nào?]
Thời Sênh trợn trừng mắt, “Phải làm thế nào thì làm thế đó thôi. Hắn không chọc vào ta thì ta thực hiện xong di nguyện của nguyên chủ rồi sẽ gϊếŧ hắn sau đó đi đến không gian tiếp theo.”
Đừng nghĩ đi đến không gian tiếp theo đơn giản như vậy được không?
[…] Nếu hắn chọc đến cô thì sao?
“Gϊếŧ luôn.”
[…] Cho nên cuối cùng cũng đều là chết.
“Phong Diệm, thực sự cảm ơn huynh. Nếu không có huynh thì ta không biết phải làm thế nào nữa.” Giọng nói Lâm Thất Thất vang lên từ phía xa xa.
“Không có gì, muội cũng đừng quá đau lòng… hắn sẽ không sao đâu.” Phong Diệm dịu dàng an ủi.
Thời Sênh liếc mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, cơ thể linh hoạt nấp sau bụi cây.
Lâm Thất Thất và Phong Diệm đứng tại một bãi đất trống ở gần chỗ cô đứng. Lâm Thất Thất hơi luống cuống cảm ơn Phong Diệm.
Chuyện ngày hôm nay có lẽ Lâm Thất Thất đã bị kinh sợ quá sức, suýt chút nữa đã bị mang ra làm điều kiện để trao đổi với bộ lạc Vượn Đuôi Dài và bộ lạc Rắn Đen.
“Ta cũng nghe nói qua chuyện hôm nay rồi. Họ thật quá đáng. Nhưng muội yên tâm đi, ta sẽ ở lại đây cùng muội. Đợi Bạch An tỉnh lại ta sẽ bắt hắn phải đòi lại công bằng cho muội.” Phong Diệm nắm lấy vai Lâm Thất Thất bảo đảm.
Ngoài câu cảm ơn ra, Lâm Thất Thất không nói được gì khác nữa.
Phong Diệm nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, không nén được hơi khom người hôn cô.
Lâm Thất Thất giãy giụa tượng trưng một chút, rồi thuận theo tiết tấu của Phong Diệm, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, trong rừng vang lên tiếng ưm ưm a a.
Thời Sênh vỗ trán, nữ chính đại nhân à, nam chính số 1 của cô còn đang nằm kia kìa, vậy mà cô còn có tâm trạng ở đây mà chơi trò ưm ưm a a với nam chính số 2 à?
Bộ truyện này đúng là không thể miêu tả được mà?
Thời Sênh muốn rời đi, nhưng vừa quay đầu liền phát hiện phía sau là vách núi cheo leo.
Cô muốn đi ra thì bắt buộc phải đi qua chỗ Lâm Thất Thất và Phong Diệm đang đứng.
Thời Sênh: “…”
Cưỡng chế bắt buộc phải quan sát tình cảnh như vậy sao!
Tư thế của Phong Diệm và Lâm Thất Thất có độ khó rất cao, cơ thể của Lâm Thất Thất cũng vô cùng mềm dẻo, nếu đổi lại là người khác chắc chắn là không làm được.
Lần này của Phong Diệm kéo dài rất lâu, Lâm Thất Thất cầu xin hắn mấy lần, hắn mới dừng lại.
Đến khi hai người rời đi, Thời Sênh mới đi từ sau bụi cây ra. Trước mặt cô bỗng nhiên tối sầm lại. Thời Sênh vô thức lùi về phía sau một bước. Không biết cô giẫm phải thứ gì, bỗng nhiên trượt một cái, cả cơ thể ngã xuống vách núi phía sau.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, ánh mắt quét qua bóng đen phía trên.
“F*!” Tại sao lần nào gặp phải Phượng Từ cũng xui xẻo như vậy chứ!!
Là kiểu xui xẻo mà dù cô có sức mạnh hồng hoang mạnh mẽ thế nào cũng không ngăn cản nổi đó.
Thời Sênh hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Tên thiểu năng này giám sát cô bao nhiêu lâu như vậy…
Là có ý gì chứ?
Tinh Lan, thủ lĩnh bộ lạc Bắc Hoang, một trong những nhân vật phản diện của bộ truyện này.
Bộ lạc Bắc Hoang bắt đầu từ phía đối diện con sông dưới chân núi, toàn bộ đều là địa bàn của bộ lạc Bắc Hoang.
Mục tiêu lớn nhất là “nhất thống giang hồ”. Nhưng không biết tại sao tiến độ “nhất thống giang hồ” của nam chính và nữ chính đều chỉ dừng lại ở đối diện con sông.
Tinh Lan là một nhân vật phản diện rất có dã tâm, hơn nữa còn là một nhân vật phản diện… rất đẹp.
Nội dung cốt truyện ban đầu là, Tinh Lan và nữ chính lần đầu gặp gỡ, nữ chính có chút ý tứ với Tinh Lan.
Dù sao cũng cùng là đại nhân phản diện một lòng muốn “nhất thống giang hồ”, không thích nói chuyện yêu đương, cho nên cuối cùng hắn chết rất thảm.
Hắn bị mấy tên hậu cung của nữ chính xử lý. Bộ lạc Bắc Hoang cũng thuộc về đội ngũ của nữ chính.
Thời Sênh thì thầm một tiếng, “Lạ thật, sao lần này lại có kịch bản nhỉ.”
[…] Dính virus rồi.
Khóe miệng Thời Sênh co giật, tên chủ nhân thiểu năng nhà ngươi làm gì vậy, sao đám virus cô thả vào lại không đi theo hướng kịch bản vậy chứ.
[…] Đừng hỏi tôi, tôi không biết.
Từ sau lần đó chủ nhân không liên lạc với nó nữa.
Nó có thể làm được gì chứ, nó cũng tuyệt vọng lắm!
“Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Được thôi, nhưng ta có điều kiện.”
“Nói ta nghe xem.”
“Làm bạn đời của ta.”
Tinh Lan cười nhẹ một tiếng, giọng nói xuyên qua màn đêm truyền tới, “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể làm bạn đời của ta?”
Thời Sênh hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp, khí phách nói: “Dựa vào chính ta.”
Ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô, trong bóng đêm dường như có ác thú đang nằm phủ phục, dùng ánh mắt âm ngoan ác độc nhìn chằm chằm vào con mồi, trong không khí toàn là nhân tố nguy hiểm, căng cứng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy.
Trong lòng Thời Sênh trầm xuống.
“Câu trả lời này của ngươi thú vị hơn những con cái khác nhiều.”
Giờ khắc này, sự nguy hiểm đã tiêu tan thành mây khói, dường như vừa nãy chỉ là ảo giác của Thời Sênh.
“Nhưng ta không cần bạn đời.”
“Ồ.” Thời Sênh quay người rời đi.
Cho dù người đối diện là Phượng Từ, nhưng cô cũng cảm thấy mình và hắn không cần phải nói chuyện tiếp nữa.
Người có tính cách như vậy, cô không muốn động chạm.
Tinh Lan nhìn Thời Sênh rời đi, nhưng không ngăn lại. Cho đến khi bóng Thời Sênh biến mất, hắn mới chầm chậm bước ra. Ánh trăng loang lổ chiếu rọi trên áo lông vũ của hắn, tỏa ra từng sợi ánh sáng.
Gió nhẹ lướt qua khu rừng, áo lông vũ tung bay, che đi bóng dáng Tinh Lan.
***
Thời Sênh đi không nhanh, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng cô càng bình tĩnh hơn. Hệ thống hoàn toàn không thể hiểu nổi trạng thái hiện tại của Ký chủ nhà mình.
[Ký chủ, tại sao cô lại bài xích loại người đó?] Dựa vào số liệu của nó, bản thân Ký chủ chính là loại người này, nhưng cô lại đặc biệt bài xích loại người này.
Lông mi Thời Sênh khẽ run rẩy, tại sao chứ?
Bởi vì, hai con người đều ở trong bóng tối thực sự không thể tiếp tục.
Họ sẽ không thỏa hiệp, chỉ muốn đối phương trở thành người như mình muốn, giống như cô…
Con người Tinh Lan, không giống như những tính cách trước đây, có lẽ khi tách ra còn có thể thay đổi được.
Hắn không thể thay đổi. Như Sở Đường ở không gian thứ nhất, Lục Thanh Vận ở không gian thứ hai, họ đều không chịu thỏa hiệp, trừ khi ngươi chịu thay đổi vì hắn trước.
Nhưng Thời Sênh không làm được điều đó. Cô chỉ có thể thỏa hiệp trong vạch giới hạn của cô. Vượt qua đường giới hạn đó cô sẽ không thể thỏa hiệp. Cô buộc phải khiến đối phương thỏa hiệp.
Hai người đều muốn đối phương thỏa hiệp sao có thể ở bên nhau được.
[…] Hệ thống bỗng hơi run rẩy. Căn cứ vào những gì chủ nhân nói, Phượng Từ tuyệt đối là người vô cùng đáng sợ.
Với suy nghĩ bây giờ của Ký chủ, thì cô sẽ không thể chấp nhận Phượng Từ, cho nên có lẽ chủ nhân đang phí công vô ích sao?
[Vậy… bây giờ Ký chủ làm những chuyện này là vì cái gì?] Trong lòng Ký chủ đã hiểu rõ từ lâu, người bây giờ cô đang tìm kiếm giống hệt như cô.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, “Con người sống phải có hy vọng. Có lẽ, hắn ta sẽ thỏa hiệp trước thì sao?”
[… Nếu như, tôi nói chỉ là nếu như thôi, nếu hắn không chịu thỏa hiệp thì sao?]
“Ồ… Vậy thì ta sẽ tự tay tiêu diệt hắn.” Thời Sênh ngừng lại, “Hoặc chúng ta sẽ cùng hủy diệt lẫn nhau.”
[… Suy nghĩ của Ký chủ quá cực đoan. Ký chủ như vậy sẽ bị bắt về trường học học lại môn đạo đức đấy!!!]
Thời Sênh cúi đầu cười, “Đây là chuyện không chắc chắn nhất mà ta làm kể từ sau chuyện đó.”
Nhưng trong lòng cô vẫn có một tia hy vọng nhỏ nhoi như vậy.
Tốt nhất đừng để cô phải thất vọng.
[Vậy bây giờ Ký chủ chuẩn bị làm thế nào?]
Thời Sênh trợn trừng mắt, “Phải làm thế nào thì làm thế đó thôi. Hắn không chọc vào ta thì ta thực hiện xong di nguyện của nguyên chủ rồi sẽ gϊếŧ hắn sau đó đi đến không gian tiếp theo.”
Đừng nghĩ đi đến không gian tiếp theo đơn giản như vậy được không?
[…] Nếu hắn chọc đến cô thì sao?
“Gϊếŧ luôn.”
[…] Cho nên cuối cùng cũng đều là chết.
“Phong Diệm, thực sự cảm ơn huynh. Nếu không có huynh thì ta không biết phải làm thế nào nữa.” Giọng nói Lâm Thất Thất vang lên từ phía xa xa.
“Không có gì, muội cũng đừng quá đau lòng… hắn sẽ không sao đâu.” Phong Diệm dịu dàng an ủi.
Thời Sênh liếc mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, cơ thể linh hoạt nấp sau bụi cây.
Lâm Thất Thất và Phong Diệm đứng tại một bãi đất trống ở gần chỗ cô đứng. Lâm Thất Thất hơi luống cuống cảm ơn Phong Diệm.
Chuyện ngày hôm nay có lẽ Lâm Thất Thất đã bị kinh sợ quá sức, suýt chút nữa đã bị mang ra làm điều kiện để trao đổi với bộ lạc Vượn Đuôi Dài và bộ lạc Rắn Đen.
“Ta cũng nghe nói qua chuyện hôm nay rồi. Họ thật quá đáng. Nhưng muội yên tâm đi, ta sẽ ở lại đây cùng muội. Đợi Bạch An tỉnh lại ta sẽ bắt hắn phải đòi lại công bằng cho muội.” Phong Diệm nắm lấy vai Lâm Thất Thất bảo đảm.
Ngoài câu cảm ơn ra, Lâm Thất Thất không nói được gì khác nữa.
Phong Diệm nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, không nén được hơi khom người hôn cô.
Lâm Thất Thất giãy giụa tượng trưng một chút, rồi thuận theo tiết tấu của Phong Diệm, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, trong rừng vang lên tiếng ưm ưm a a.
Thời Sênh vỗ trán, nữ chính đại nhân à, nam chính số 1 của cô còn đang nằm kia kìa, vậy mà cô còn có tâm trạng ở đây mà chơi trò ưm ưm a a với nam chính số 2 à?
Bộ truyện này đúng là không thể miêu tả được mà?
Thời Sênh muốn rời đi, nhưng vừa quay đầu liền phát hiện phía sau là vách núi cheo leo.
Cô muốn đi ra thì bắt buộc phải đi qua chỗ Lâm Thất Thất và Phong Diệm đang đứng.
Thời Sênh: “…”
Cưỡng chế bắt buộc phải quan sát tình cảnh như vậy sao!
Tư thế của Phong Diệm và Lâm Thất Thất có độ khó rất cao, cơ thể của Lâm Thất Thất cũng vô cùng mềm dẻo, nếu đổi lại là người khác chắc chắn là không làm được.
Lần này của Phong Diệm kéo dài rất lâu, Lâm Thất Thất cầu xin hắn mấy lần, hắn mới dừng lại.
Đến khi hai người rời đi, Thời Sênh mới đi từ sau bụi cây ra. Trước mặt cô bỗng nhiên tối sầm lại. Thời Sênh vô thức lùi về phía sau một bước. Không biết cô giẫm phải thứ gì, bỗng nhiên trượt một cái, cả cơ thể ngã xuống vách núi phía sau.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, ánh mắt quét qua bóng đen phía trên.
“F*!” Tại sao lần nào gặp phải Phượng Từ cũng xui xẻo như vậy chứ!!
Là kiểu xui xẻo mà dù cô có sức mạnh hồng hoang mạnh mẽ thế nào cũng không ngăn cản nổi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.