Chương 92: Đế quốc xác sống (6)
Mặc Linh
27/09/2022
Chết tiệt tiệt tiệt!!! Cái thứ khốn kiếp này muốn ăn cô à?
Kiếm của bà đâu rồi?
Bà phải chém chết hết lũ chúng nó đi!
Đúng lúc Thời Sênh đang tìm thanh kiếm của mình thì một thứ vừa lạnh toát vừa mềm mại lướt qua đầu ngón tay, toàn thân cô run rẩy, hướng ánh mắt kinh dị nhìn về phía tên xác sống đó.
Hắn ta đang liếm đầu ngón tay cô, đôi lông mày khẽ nhíu lại giống như đang cảm thấy không hề ngon chút nào.
“A a!”
“???” Không hiểu, nói tiếng người đi.
“A a!!!” Cái xác sống kéo cánh tay lên trước mặt cô, gầm lên như có đôi chút nôn nóng sốt ruột.
Thời Sênh nhìn cánh tay của mình.
Ừm… rất sạch sẽ, rất mịn màng, quả thật là rất đẹp.
“A a!”
Tên xác sống thò ngón tay ra, chọc chọc vào ngón tay cái của cô, trong cặp đồng tử cứng đờ ấy lóe lên sự mong chờ và khao khát thứ gì đó.
Thời Sênh cũng thò ngón tay ra chọc chọc hắn.
Làm cái trò gì vậy?
Chọc một cái có thể chọc chết bản cô nương sao?
Bởi vì không biết phải biểu đạt như thế nào, tên xác sống sốt ruột đi quanh Thời Sênh hai vòng, cuối cùng nhanh như chớp mắt chạy vụt đi mất.
Thời Sênh: “…”
Đây là trò chơi mới à?
Thế giới của xác sống, bản cô nương đây quả thật không thể hiểu nổi!
Đến lúc này, Thời Sênh mới quan sát nơi mà mình đang đứng. Đây là một hang động không lớn, nhất định là không thể nào là cô bị rơi xuống dưới này bởi vì bên trên không hề có lỗ hổng nào cả.
Vậy nên là do cái tên xác sống kia đã đem cô vào đây?
Chỉ số thông minh của xác sống cao như vậy sao?
Đáng sợ quá đi mất!
Túi đeo và thiết kiếm của cô đều được để ở một góc không xa, có lẽ cũng là do tên xác sống đó nhặt về. Bạch Hổ đang nằm bò ra ngủ ở bên cạnh, cô gọi mấy lần cũng không chịu tỉnh, nhìn lên phía trên cũng không có gì bất thường, không biết có phải sắp thức tỉnh dị năng không nữa?
Động vật cũng có thể thức tỉnh dị năng, chỉ có điều xác suất thấp hơn con người rất nhiều.
Đồ đạc trong túi vẫn còn nguyên nhưng thức ăn bị ngâm trong nước chắc chắc không thể ăn được nữa.
Thích Minh Tuyết!
Lại còn dám âm mưu chơi xấu cô…
Thời Sênh thu dọn đồ đạc, vừa bước ra khỏi hang động, cô lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Cái hang động này tại sao lại có ở trên vách núi cao cheo leo như thế này?
Tên xác sống đó chẳng lẽ biết bay à?
Xác sống biết bay hay không Thời Sênh không biết, nhưng rất nhanh sau đó cô liền biết được tên xác sống đó làm thế nào có thể lên được đến đây, hắn có thể thuấn di*.
*Thuấn di: kỹ năng xuyên không gian
Hắn cứ như thế đột ngột xuất hiện bên cạnh cô, nếu không vì khả năng làm chủ tốt, cô chắc chắn đã sớm bị dọa đến rơi xuống vách núi thăm thẳm kia rồi.
“A a!” tên xác sống đưa bông hoa mà trắng đang cầm trong tay cho Thời Sênh, chỉ chỉ vào ngón tay của cô, rồi lại chỉ chỉ vào bông hoa.
Thời Sênh: “…” Hoàn toàn không hiểu gì cả!
Cô đưa tay cầm bông hoa nhỏ, hỏi một cách thăm dò: “Tặng ta hả?”
Tên xác sống lập tức lắc đầu: “A a!”
Không phải tặng cho bà đây, vậy ngươi đưa ta làm cái gì, chẳng lẽ để bà đây nhìn xem tại sao hoa lại có màu trắng như thế à?
Có tin là bà đây có thể cho ngươi biết tại sao hoa lại có này đỏ không?
Hoa?
Cái thứ này không phải đang muốn nói đến dị năng của cô đấy chứ?
Thời Sênh do dự một lúc, cô dùng dị năng làm ngưng tụ lại một bông hoa màu đen trên đầu ngón tay. Bông hoa vừa mới xuất hiện, Thời Sênh liền bị dọa cho một cú giật mình, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã biến mất.
“A a!” Tên xác sống hồ hởi bắt lấy tay của Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Vừa nãy không phải là cô nhìn nhầm chứ? Cái tên này đã hấp thu dị năng của cô?
Mẹ nó, cái tên này muốn thăng thiên sao?
Thời Sênh lại ngưng tụ một bông hoa khác, tên xác sống liền há miệng “ao u” một tiếng liền nuốt trọn bông hoa, đầu lưỡi lạnh buốt vẫn còn liếm liếm đầu ngón tay của cô, Thời Sênh kinh hãi đến nỗi toàn thân đều nổi hết da gà.
“A a?” Hắn nghiêng đầu nhìn ngón tay của cô, rồi lại quay lên nhìn cô, “A a!”
Thời Sênh phát hiện tên này ăn dị năng của cô xong sắc mặt không còn trắng bệch, nhợt nhạt như trước nữa, tất nhiên so với người bình thường vẫn còn kém xa, đồng tử cũng không cứng đơ như trước.
Dị năng của cô đối với xác sống có tác dụng tẩm bổ sao?
Không phải chứ, nếu đúng là như vậy thì những tên xác sống kia cảm nhận được dị năng của cô, chúng còn không xé xác cô ra sao?
Thời Sênh ngẫm nghĩ, lúc trước nhìn bông hoa đó có gì đó không được đúng lắm, quay người vào trong hang động, cô lại ngưng tụ một bông hoa nữa trên đầu ngón tay, tên xác sống nhìn thấy thế liền bổ nhào đến cắn, Thời Sênh lập tức rút tay lại.
“A a!!!” Tên xác sống có chút tức giận, giọng nói đã sắc bén lên vài phần.
Thời Sênh sợ cái tên này sẽ nhào đến mà cắn mình, cô cầm kiếm chỉ về phía hắn ta, nhanh chóng quan sát bông hoa đó một lượt.
Bông hoa đó so với bông hoa cô tạo ra lần trước to gấp đôi, hơn nữa màu sắc cũng đậm hơn rất nhiều.
Thế này là tăng cấp sao?
“A a…” Tên xác sống giương mắt nhìn ngắm đầu ngón tay của Thời Sênh, cái dáng vẻ đó trông thật sự rất đáng thương.
Thời Sênh nét mặt trầm xuống, cô bỗng cảm thấy tên này có chút đáng thương.
Hơn nữa còn bị điên.
“A a…”
Thời Sênh: “…” Vậy nên ở cái thế giới này, cô phải tương thân tương ái với xác sống sao?
Thời Sênh lại ngưng tụ một bông hoa nữa cho tên này ăn, không còn cách nào khác, cô không biết bay mà!
Người còn đang trên vách núi, không thể không xuống nước được.
Tên xác sống giống như ăn chưa đủ no vậy, Thời Sênh dùng hết một nửa dị năng liền không dám tiếp tục sử dụng nữa,” A a cái ông nội ngươi, mau đưa bà đây xuống dưới, nếu không ngươi đừng hòng nghĩ đến việc ăn nữa!”
Tên xác sống như nghe hiểu những lời cô nói, thất vọng nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay cô, cuối cùng chỉ chỉ ra bên ngoài.
Tên xác sống này chỉ muốn ăn dị năng của mình, vậy nên cô cũng không lo lắng rằng mình sẽ bị hắn cắn.
Nhất là chỉ số của cái tên này khá cao so với các xác sống khác.
Khả năng thuấn di của tên này hình như cũng có chút không ổn định, Thời Sênh bảo hắn đi lên phía trên, hắn liền đưa cô xuống phía dưới vách núi.
Tất nhiên Thời Sênh thà tin rằng hắn nghe không hiểu những gì cô nói còn hơn.
Dù sao cũng chỉ là xác sống, cô hoàn toàn có thể hiểu.
Hiểu cái mông ấy!
Bản cô nương không thèm cái kiểu tìm cách mưu sinh ở chỗ đồng không mông quạnh như thế này đấy, được không?
“Ngươi tên là gì?”
“A a!”
“Sao ngươi lại không giống những tên xác sống khác vậy?”
“A a!”
“Ngươi biết đây là đâu không?”
“A a!”
Bản cô nương xin thu hồi lại câu xác sống có chỉ số thông minh khá cao ban nãy, ngoài “a a” ra chẳng biết cái quái gì cả, bản cô nương không có hệ thống ngôn ngữ riêng của xác sống nhà các ngươi!
Thời Sênh mỗi hôm đều cho tên xác sống đó ăn một chút dị năng rồi dẫn hắn đi lang thang dạo quanh trong rừng. Ở đây không có xác sống khác, đến động vậy cũng không hề thấy bóng dáng một con nào, thức ăn trên người cô cũng đã sắp không đủ rồi.
Đợi đến lúc Thời Sênh thoát khỏi cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, tên xác sống kia đã hoàn toàn giống với người bình thường, thậm chí còn biết nói vài từ đơn âm tiết.
“Ăn…”
Thời Sênh: “…” Cái đồ chỉ có biết đòi ăn thôi! Đợi dị năng của bà đây lợi hại rồi, nhất định sẽ táng chết cái đồ háu đói nhà ngươi.
…
Thời Sênh đi ra khỏi vách núi, đi mãi một hồi lâu sau mới tìm thấy một ngôi làng nhỏ, trong làng không có nhiều xác sống. Thời Sênh dọn sách một căn nhà, trong này tìm thấy một chút thức ăn nhưng đồ có thể ăn được lại rất ít.
Bây giờ không có đồ vật để xem thời gian, Thời Sênh cũng không biết mình đã ở đây được bao lâu rồi, dù sao điện nước cũng không thể sử dụng, ít nhất cũng phải được hơn một tháng rồi.
Thời Sênh tiện tay tìm luôn vài bộ quần áo. Từ sau trận mưa to lần trước, thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy ngày hôm nay cô đều phải cắn răng mà chịu đựng.
Đặt Bạch Hổ ngồi yên trên ghế sô pha, tên xác sống gương mặt cứng đờ nhìn chằm chằm Bạch Hổ, đầu ngón tay cào cấu khắp khoảng ghế sô pha mà Bạch Hổ đang ngồi như có chút nóng nảy, cáu kỉnh.
Thời Sênh lập tức cho hắn ăn một chút dị năng.
Cái tên xác sống chết tiệt này tuy rằng không tấn công cô, nhưng khi cáu kỉnh, hắn sẽ tấn công Bạch Hổ.
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Đồng hành vạn dặm]
Mi thông báo nhiệm vụ tùy tiện quá đấy!
Đồng hành vạn dặm là cái quái gì vậy? Muốn cô đi cứu thế giới à?
[Mục tiêu của nhiệm vụ: Thiên Lê. Giúp hắn hồi phục kí ức, tránh để xảy ra kết cục giống như tình tiết của câu chuyện trước đó, đồng thời kiến lập lên trật tự thế giới mới, bảo vệ nền hòa bình của thế giới.]
Thiên Lê…
Được lắm, lại là một BOSS phản diện!
Bà đây lại phải cùng với vai BOSS phản diện giằng co rồi đúng không?
Lại còn bảo vệ nền hòa bình thế giới? Mi xem ta giống người có thể cứu thế giới lắm sao?
Kiếm của bà đâu rồi?
Bà phải chém chết hết lũ chúng nó đi!
Đúng lúc Thời Sênh đang tìm thanh kiếm của mình thì một thứ vừa lạnh toát vừa mềm mại lướt qua đầu ngón tay, toàn thân cô run rẩy, hướng ánh mắt kinh dị nhìn về phía tên xác sống đó.
Hắn ta đang liếm đầu ngón tay cô, đôi lông mày khẽ nhíu lại giống như đang cảm thấy không hề ngon chút nào.
“A a!”
“???” Không hiểu, nói tiếng người đi.
“A a!!!” Cái xác sống kéo cánh tay lên trước mặt cô, gầm lên như có đôi chút nôn nóng sốt ruột.
Thời Sênh nhìn cánh tay của mình.
Ừm… rất sạch sẽ, rất mịn màng, quả thật là rất đẹp.
“A a!”
Tên xác sống thò ngón tay ra, chọc chọc vào ngón tay cái của cô, trong cặp đồng tử cứng đờ ấy lóe lên sự mong chờ và khao khát thứ gì đó.
Thời Sênh cũng thò ngón tay ra chọc chọc hắn.
Làm cái trò gì vậy?
Chọc một cái có thể chọc chết bản cô nương sao?
Bởi vì không biết phải biểu đạt như thế nào, tên xác sống sốt ruột đi quanh Thời Sênh hai vòng, cuối cùng nhanh như chớp mắt chạy vụt đi mất.
Thời Sênh: “…”
Đây là trò chơi mới à?
Thế giới của xác sống, bản cô nương đây quả thật không thể hiểu nổi!
Đến lúc này, Thời Sênh mới quan sát nơi mà mình đang đứng. Đây là một hang động không lớn, nhất định là không thể nào là cô bị rơi xuống dưới này bởi vì bên trên không hề có lỗ hổng nào cả.
Vậy nên là do cái tên xác sống kia đã đem cô vào đây?
Chỉ số thông minh của xác sống cao như vậy sao?
Đáng sợ quá đi mất!
Túi đeo và thiết kiếm của cô đều được để ở một góc không xa, có lẽ cũng là do tên xác sống đó nhặt về. Bạch Hổ đang nằm bò ra ngủ ở bên cạnh, cô gọi mấy lần cũng không chịu tỉnh, nhìn lên phía trên cũng không có gì bất thường, không biết có phải sắp thức tỉnh dị năng không nữa?
Động vật cũng có thể thức tỉnh dị năng, chỉ có điều xác suất thấp hơn con người rất nhiều.
Đồ đạc trong túi vẫn còn nguyên nhưng thức ăn bị ngâm trong nước chắc chắc không thể ăn được nữa.
Thích Minh Tuyết!
Lại còn dám âm mưu chơi xấu cô…
Thời Sênh thu dọn đồ đạc, vừa bước ra khỏi hang động, cô lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Cái hang động này tại sao lại có ở trên vách núi cao cheo leo như thế này?
Tên xác sống đó chẳng lẽ biết bay à?
Xác sống biết bay hay không Thời Sênh không biết, nhưng rất nhanh sau đó cô liền biết được tên xác sống đó làm thế nào có thể lên được đến đây, hắn có thể thuấn di*.
*Thuấn di: kỹ năng xuyên không gian
Hắn cứ như thế đột ngột xuất hiện bên cạnh cô, nếu không vì khả năng làm chủ tốt, cô chắc chắn đã sớm bị dọa đến rơi xuống vách núi thăm thẳm kia rồi.
“A a!” tên xác sống đưa bông hoa mà trắng đang cầm trong tay cho Thời Sênh, chỉ chỉ vào ngón tay của cô, rồi lại chỉ chỉ vào bông hoa.
Thời Sênh: “…” Hoàn toàn không hiểu gì cả!
Cô đưa tay cầm bông hoa nhỏ, hỏi một cách thăm dò: “Tặng ta hả?”
Tên xác sống lập tức lắc đầu: “A a!”
Không phải tặng cho bà đây, vậy ngươi đưa ta làm cái gì, chẳng lẽ để bà đây nhìn xem tại sao hoa lại có màu trắng như thế à?
Có tin là bà đây có thể cho ngươi biết tại sao hoa lại có này đỏ không?
Hoa?
Cái thứ này không phải đang muốn nói đến dị năng của cô đấy chứ?
Thời Sênh do dự một lúc, cô dùng dị năng làm ngưng tụ lại một bông hoa màu đen trên đầu ngón tay. Bông hoa vừa mới xuất hiện, Thời Sênh liền bị dọa cho một cú giật mình, cô còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã biến mất.
“A a!” Tên xác sống hồ hởi bắt lấy tay của Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Vừa nãy không phải là cô nhìn nhầm chứ? Cái tên này đã hấp thu dị năng của cô?
Mẹ nó, cái tên này muốn thăng thiên sao?
Thời Sênh lại ngưng tụ một bông hoa khác, tên xác sống liền há miệng “ao u” một tiếng liền nuốt trọn bông hoa, đầu lưỡi lạnh buốt vẫn còn liếm liếm đầu ngón tay của cô, Thời Sênh kinh hãi đến nỗi toàn thân đều nổi hết da gà.
“A a?” Hắn nghiêng đầu nhìn ngón tay của cô, rồi lại quay lên nhìn cô, “A a!”
Thời Sênh phát hiện tên này ăn dị năng của cô xong sắc mặt không còn trắng bệch, nhợt nhạt như trước nữa, tất nhiên so với người bình thường vẫn còn kém xa, đồng tử cũng không cứng đơ như trước.
Dị năng của cô đối với xác sống có tác dụng tẩm bổ sao?
Không phải chứ, nếu đúng là như vậy thì những tên xác sống kia cảm nhận được dị năng của cô, chúng còn không xé xác cô ra sao?
Thời Sênh ngẫm nghĩ, lúc trước nhìn bông hoa đó có gì đó không được đúng lắm, quay người vào trong hang động, cô lại ngưng tụ một bông hoa nữa trên đầu ngón tay, tên xác sống nhìn thấy thế liền bổ nhào đến cắn, Thời Sênh lập tức rút tay lại.
“A a!!!” Tên xác sống có chút tức giận, giọng nói đã sắc bén lên vài phần.
Thời Sênh sợ cái tên này sẽ nhào đến mà cắn mình, cô cầm kiếm chỉ về phía hắn ta, nhanh chóng quan sát bông hoa đó một lượt.
Bông hoa đó so với bông hoa cô tạo ra lần trước to gấp đôi, hơn nữa màu sắc cũng đậm hơn rất nhiều.
Thế này là tăng cấp sao?
“A a…” Tên xác sống giương mắt nhìn ngắm đầu ngón tay của Thời Sênh, cái dáng vẻ đó trông thật sự rất đáng thương.
Thời Sênh nét mặt trầm xuống, cô bỗng cảm thấy tên này có chút đáng thương.
Hơn nữa còn bị điên.
“A a…”
Thời Sênh: “…” Vậy nên ở cái thế giới này, cô phải tương thân tương ái với xác sống sao?
Thời Sênh lại ngưng tụ một bông hoa nữa cho tên này ăn, không còn cách nào khác, cô không biết bay mà!
Người còn đang trên vách núi, không thể không xuống nước được.
Tên xác sống giống như ăn chưa đủ no vậy, Thời Sênh dùng hết một nửa dị năng liền không dám tiếp tục sử dụng nữa,” A a cái ông nội ngươi, mau đưa bà đây xuống dưới, nếu không ngươi đừng hòng nghĩ đến việc ăn nữa!”
Tên xác sống như nghe hiểu những lời cô nói, thất vọng nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay cô, cuối cùng chỉ chỉ ra bên ngoài.
Tên xác sống này chỉ muốn ăn dị năng của mình, vậy nên cô cũng không lo lắng rằng mình sẽ bị hắn cắn.
Nhất là chỉ số của cái tên này khá cao so với các xác sống khác.
Khả năng thuấn di của tên này hình như cũng có chút không ổn định, Thời Sênh bảo hắn đi lên phía trên, hắn liền đưa cô xuống phía dưới vách núi.
Tất nhiên Thời Sênh thà tin rằng hắn nghe không hiểu những gì cô nói còn hơn.
Dù sao cũng chỉ là xác sống, cô hoàn toàn có thể hiểu.
Hiểu cái mông ấy!
Bản cô nương không thèm cái kiểu tìm cách mưu sinh ở chỗ đồng không mông quạnh như thế này đấy, được không?
“Ngươi tên là gì?”
“A a!”
“Sao ngươi lại không giống những tên xác sống khác vậy?”
“A a!”
“Ngươi biết đây là đâu không?”
“A a!”
Bản cô nương xin thu hồi lại câu xác sống có chỉ số thông minh khá cao ban nãy, ngoài “a a” ra chẳng biết cái quái gì cả, bản cô nương không có hệ thống ngôn ngữ riêng của xác sống nhà các ngươi!
Thời Sênh mỗi hôm đều cho tên xác sống đó ăn một chút dị năng rồi dẫn hắn đi lang thang dạo quanh trong rừng. Ở đây không có xác sống khác, đến động vậy cũng không hề thấy bóng dáng một con nào, thức ăn trên người cô cũng đã sắp không đủ rồi.
Đợi đến lúc Thời Sênh thoát khỏi cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, tên xác sống kia đã hoàn toàn giống với người bình thường, thậm chí còn biết nói vài từ đơn âm tiết.
“Ăn…”
Thời Sênh: “…” Cái đồ chỉ có biết đòi ăn thôi! Đợi dị năng của bà đây lợi hại rồi, nhất định sẽ táng chết cái đồ háu đói nhà ngươi.
…
Thời Sênh đi ra khỏi vách núi, đi mãi một hồi lâu sau mới tìm thấy một ngôi làng nhỏ, trong làng không có nhiều xác sống. Thời Sênh dọn sách một căn nhà, trong này tìm thấy một chút thức ăn nhưng đồ có thể ăn được lại rất ít.
Bây giờ không có đồ vật để xem thời gian, Thời Sênh cũng không biết mình đã ở đây được bao lâu rồi, dù sao điện nước cũng không thể sử dụng, ít nhất cũng phải được hơn một tháng rồi.
Thời Sênh tiện tay tìm luôn vài bộ quần áo. Từ sau trận mưa to lần trước, thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy ngày hôm nay cô đều phải cắn răng mà chịu đựng.
Đặt Bạch Hổ ngồi yên trên ghế sô pha, tên xác sống gương mặt cứng đờ nhìn chằm chằm Bạch Hổ, đầu ngón tay cào cấu khắp khoảng ghế sô pha mà Bạch Hổ đang ngồi như có chút nóng nảy, cáu kỉnh.
Thời Sênh lập tức cho hắn ăn một chút dị năng.
Cái tên xác sống chết tiệt này tuy rằng không tấn công cô, nhưng khi cáu kỉnh, hắn sẽ tấn công Bạch Hổ.
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Đồng hành vạn dặm]
Mi thông báo nhiệm vụ tùy tiện quá đấy!
Đồng hành vạn dặm là cái quái gì vậy? Muốn cô đi cứu thế giới à?
[Mục tiêu của nhiệm vụ: Thiên Lê. Giúp hắn hồi phục kí ức, tránh để xảy ra kết cục giống như tình tiết của câu chuyện trước đó, đồng thời kiến lập lên trật tự thế giới mới, bảo vệ nền hòa bình của thế giới.]
Thiên Lê…
Được lắm, lại là một BOSS phản diện!
Bà đây lại phải cùng với vai BOSS phản diện giằng co rồi đúng không?
Lại còn bảo vệ nền hòa bình thế giới? Mi xem ta giống người có thể cứu thế giới lắm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.