Chương 937: Ma vương vạn tuế (29)
Mặc Linh
27/09/2022
Thời Sênh quay về thôn nhà họ Khúc, cô có thể tìm được chỗ này, quả thực rất thần kỳ.
Lúc trước, vùng núi nơi cô bị bắt vào cách thành phố Z cũng không xa, nhưng thôn nhà họ Khúc lại phải đi thật sâu vào trong núi.
Cô đi nhầm phương hướng nên mới có thể tới được nơi này.
“Em tới đây làm gì?” Quy Nguyệt nhíu mày nhìn thôn trang.
“Vì dân trừ hại đó.” Thời Sênh nói rất nghiêm túc, người không biết cô chắc chắn sẽ tin ngay.
Trừ hại thì phải làm sớm!
Kết giới bên ngoài thôn vẫn như cũ, nhưng rõ ràng đã yếu ớt hơn trước rất nhiều, cô có thể dễ dàng tiến vào, nhưng Quy Nguyệt lại không đi qua được.
Thấy hắn bị ngăn ở bên ngoài, Thời Sênh đành phải lấy kiếm bổ kết giới ra để hắn vào.
Toàn bộ thôn yên tĩnh không một tiếng động, cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào hay gặp bất kỳ ai.
Cây hòe đầu thôn đã héo rũ, dưới gốc còn có dấu vết từng bị đốt cháy, xem ra mới xảy ra không lâu.
Vào trong thôn, Thời Sênh vẫn không gặp ai, toàn bộ dân trong này như bị mất tích hết.
“Chia ra tìm.” Thời Sênh chỉ hai lối rẽ.
“Không.” Quy Nguyệt từ chối, “Tôi không muốn tách khỏi em.”
Thời Sênh: “…” Ông đây đang phải mang theo con trai à?
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Thời Sênh không tách Quy Nguyệt ra nữa. Con hàng này một lời không hợp liền ra tay, chỉ cần xâm nhập vào địa bàn của hắn, dù vô tình hay cố ý sẽ đều bị hắn gϊếŧ chết hết.
Lần trước Thời Sênh cũng chưa đi thăm hết thôn này, lần này di chuyển mới nhận ra thôn này quả thực rất lớn, đâu đâu cũng thấy đường quanh co khúc khuỷu.
Quy Nguyệt hình như rất quen thuộc nơi này, tuy nói là Thời Sênh dẫn đầu nhưng lần nào cũng là Quy Nguyệt nhắc nhở cô nên đi theo đường nào, vì thế cô mới không bị vòng trở về đường cũ.
“Anh đã từng tới nơi này rồi à?” Thời Sênh nghi ngờ hỏi.
Quy Nguyệt không phản bác, “Ừ.”
“Anh là Ma Vương, tới nơi này làm gì? Tảo mộ à?” Thời Sênh càng nghi ngờ hơn, thôn nhỏ chết chóc này thì có gì đáng giá để hắn tới chứ?
Quy Nguyệt mím môi nhìn cô hồi lâu mới trả lời, “Rất lâu trước đây, nhà họ Khúc là một gia tộc bắt ma. Bọn họ truyền thừa qua nhiều thế hệ, đã trải qua một đoạn thời gian huy Hoàng rất dài. Sau đó có biến cố xảy ra, một vài pháp thuật của nhà họ Khúc chỉ có nữ mới sử dụng được, đàn ông đều không thể, vì thế họ Khúc bắt đầu suy tàn, cuối cùng biến mất trước mặt người khác.”
“Ừm… Cái đó thì liên quan gì tới việc anh tới đây chứ?”
Giọng của Quy Nguyệt càng thấp hơn, “Nơi tôi sinh ra… Chính là thôn này.”
Thời Sênh: “…” Lại bắt đầu rải cẩu huyết rồi.
“Tôi không phải người họ Khúc.” Quy Nguyệt tiếp tục nói.
Hắn sinh ra ở thôn nhà họ Khúc, không liên quan gì tới gia tộc này, nhưng lúc hắn sinh ra, có một vị trưởng bối họ Khúc nói rằng.
“Sống cho Khúc, chết cho Khúc.”
Lúc đó, những lời này bị người họ Khúc suy đoán thành hắn sẽ mang tới tai họa cho gia tộc của họ nên ném hắn xuống sông, có thể sống được hay không thì phải dựa vào tạo hóa của hắn.
Rất hiển nhiên, hắn không thể sống, nhưng cũng không biến mất.
Lúc ấy hắn còn nhỏ, căn bản không nhớ rõ những chuyện này, về sau gặp một người họ Khúc mới biết được.
Mà câu nói kia có hàm nghĩ chân chính chỉ là hắn…
Sống cho Khúc, chết cho Khúc.
Không phải là hắn sẽ đem tới tai họa cho nhà họ Khúc, mà là hắn sẽ chết trên tay người nhà họ Khúc.
Vì phòng ngừa chuyện như thế xảy ra, hắn vốn định gϊếŧ hết người mang họ Khúc. Nhưng hắn phát hiện mình không thể nào đi vào thôn được, đành phải phái đám yêu tinh tới trông giữ bọn họ.
“Thì ra là anh.” Lúc trước đám yêu tinh nói là có người cưỡng chế nhét chúng vào xác người chết, bắt bọn chúng tới trông chừng thôn dân ở đây.
Câu nói kia cũng không sai, tuy rằng cuối cùng Quy Nguyệt không chết, nhưng cũng chẳng khác gì không chết cả, mà nữ chính Khúc Diệu có vai trò rất trọng yếu trong chuyện này.
“Cha mẹ của anh đâu?”
Quy Nguyệt lắc đầu: “Không biết, nghe nói sinh tôi ra xong liền rời đi.”
Được lắm, hóa ra không chỉ nam nữ chính có thân thế bi thảm, giờ đến cả nhân vật phản diện cũng có.
Dù sao chỉ có thân thế bi thảm mới có thể tạo ra hai loại người cực đoan.
“Răng rắc…”
Tầm mắt Thời Sênh nhanh chóng quét về phía một ngôi nhà tranh gần đó, thân hình Quy Nguyệt cũng nhẹ nhàng bay tới.
Lúc bay tới khúc rẽ, hắn bị ngăn trở lại, vài giây sau, nhà tranh ầm ầm sập xuống, một bóng người bay từ trong nhà tranh ra, nện xuống ngay trước mặt Thời Sênh.
“Lý Hạ?” Thời Sênh giơ tay cản Quy Nguyệt lại. “Sao ông lại ở đây?”
Trong lồng ngực Lý Hạ như bị đóng thành băng, chân tay cứng ngắc, không thể nào hoạt động, lông mi đã kết đầy băng sương, thân mình run rẩy, “Cô… Sao cô lại ở trong này?”
Vì sao ông ta lại gặp kẻ thần kinh này nữa rồi???
“Trả lời câu hỏi của tôi?” Thiết kiếm chĩa thẳng vào cổ Lý Hạ, hàn khí toát ra từ mũi kiếm như có hô ứng với khí lạnh trong thân thể ông ta, trên làn da cũng bắt đầu xuất hiện một tầng băng mỏng.
Ông ta tin, nếu giờ còn không trả lời, chắc chắn sẽ bị cô ta gϊếŧ chết.
Tôn chỉ trong ngành của bọn họ là trong tình huống không làm lộ tin tình báo thì hoàn toàn có thể ưu tiên giữ mạng trước.
Răng của Lý Hạ va vào nhau lộp cộp, “Chúng tôi phụng mệnh tới đón người.”
“Đón người?” Thời Sênh nhíu mày, “Đón ai?”
Lý Hạ cắn răng trả lời, “Khúc Ứng.”
Khúc Ứng? Không biết.
“Gϊếŧ hắn.” Quy Nguyệt thấy Thời Sênh thu kiếm liền ra đề nghị.
Lý Hạ: “…” Anh trai, chúng ta không thù không oán, sao lại gϊếŧ tôi chứ?
Dù trước đó ông ta có ghét cô gái này tới đâu nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ gϊếŧ chết cô ta mà.
“Có lý!” Thời Sênh gật đầu đồng tình.
Này này này, các người tùy tiện gϊếŧ người như thế là phạm pháp đó có biết không hả?
“Tôi nói cho cô biết một chuyện làm trao đổi, cô không được gϊếŧ tôi.” Lý Hạ cao giọng hét lên.
“Cũng không muốn biết lắm.” Thời Sênh khoanh tay trước ngực, hứng thú trả lời.
Lý Hạ ngẩn ra, cô nói thế thì tôi biết nói tiếp thế nào đây hả?
Có thể làm theo phản ứng của những người bình thường không, ông ta chỉ muốn giữ mạng thôi mà.
Mắt thấy Quy Nguyệt đã tới gần, Lý Hạ cũng bất chấp điều kiện gì, trực tiếp hét lên. “Đội trưởng của chúng tôi đang điều tra cô.”
“Chờ một chút.”
Quy Nguyệt dừng lại, ngoái đầu nhìn Thời Sênh, “Không gϊếŧ à?”
Thời Sênh lắc đầu.
Lý Hạ thở phào một hơi, nhưng hơi thở này còn chưa dứt thì lại nghe cô gái kia nói tiếp, “Chờ lát nữa rồi gϊếŧ.”
Chờ! Rồi! Gϊếŧ!
Cho nên vẫn là sẽ gϊếŧ đúng không?
“Oh.” Quy Nguyệt ngoan ngoãn đứng ra đằng sau Lý Hạ, chỉ cần Thời Sênh nói một câu, hắn sẽ lập tức ra tay gϊếŧ Lý Hạ.
Lý Hạ cảm giác trên đầu mình có treo một con dao, sợi dây giữ con dao đó lúc nào cũng có thể đứt, và dao đó sẽ rơi xuống…
Sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh, ông ta khó khăn nuốt nước bọt, hơi thở nặng nề.
Thời Sênh đá đá chân vào đá vụn, “Đội trưởng của ông là ai?”
“Chính là đội trưởng.” Thần kinh Lý Hạ căng thẳng, không hề dám lơi lỏng, ai biết con ma sau lưng có thể đột nhiên ra tay không cơ chứ?
Ánh mắt Thời Sênh liếc về phía Quy Nguyệt.
Lý Hạ vội vàng bổ sung thêm. “Chúng tôi không biết tên đội trưởng là gì, mọi người đều gọi cậu ta như thế.”
Đội trưởng, thực xin lỗi, tôi không cố ý bán đứng cậu đâu, để bảo vệ mạng này, chỉ có thể hy sinh cậu mà thôi. Dù sao cậu cũng không thường xuyên xuất hiện mà.
Lúc trước, vùng núi nơi cô bị bắt vào cách thành phố Z cũng không xa, nhưng thôn nhà họ Khúc lại phải đi thật sâu vào trong núi.
Cô đi nhầm phương hướng nên mới có thể tới được nơi này.
“Em tới đây làm gì?” Quy Nguyệt nhíu mày nhìn thôn trang.
“Vì dân trừ hại đó.” Thời Sênh nói rất nghiêm túc, người không biết cô chắc chắn sẽ tin ngay.
Trừ hại thì phải làm sớm!
Kết giới bên ngoài thôn vẫn như cũ, nhưng rõ ràng đã yếu ớt hơn trước rất nhiều, cô có thể dễ dàng tiến vào, nhưng Quy Nguyệt lại không đi qua được.
Thấy hắn bị ngăn ở bên ngoài, Thời Sênh đành phải lấy kiếm bổ kết giới ra để hắn vào.
Toàn bộ thôn yên tĩnh không một tiếng động, cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào hay gặp bất kỳ ai.
Cây hòe đầu thôn đã héo rũ, dưới gốc còn có dấu vết từng bị đốt cháy, xem ra mới xảy ra không lâu.
Vào trong thôn, Thời Sênh vẫn không gặp ai, toàn bộ dân trong này như bị mất tích hết.
“Chia ra tìm.” Thời Sênh chỉ hai lối rẽ.
“Không.” Quy Nguyệt từ chối, “Tôi không muốn tách khỏi em.”
Thời Sênh: “…” Ông đây đang phải mang theo con trai à?
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Thời Sênh không tách Quy Nguyệt ra nữa. Con hàng này một lời không hợp liền ra tay, chỉ cần xâm nhập vào địa bàn của hắn, dù vô tình hay cố ý sẽ đều bị hắn gϊếŧ chết hết.
Lần trước Thời Sênh cũng chưa đi thăm hết thôn này, lần này di chuyển mới nhận ra thôn này quả thực rất lớn, đâu đâu cũng thấy đường quanh co khúc khuỷu.
Quy Nguyệt hình như rất quen thuộc nơi này, tuy nói là Thời Sênh dẫn đầu nhưng lần nào cũng là Quy Nguyệt nhắc nhở cô nên đi theo đường nào, vì thế cô mới không bị vòng trở về đường cũ.
“Anh đã từng tới nơi này rồi à?” Thời Sênh nghi ngờ hỏi.
Quy Nguyệt không phản bác, “Ừ.”
“Anh là Ma Vương, tới nơi này làm gì? Tảo mộ à?” Thời Sênh càng nghi ngờ hơn, thôn nhỏ chết chóc này thì có gì đáng giá để hắn tới chứ?
Quy Nguyệt mím môi nhìn cô hồi lâu mới trả lời, “Rất lâu trước đây, nhà họ Khúc là một gia tộc bắt ma. Bọn họ truyền thừa qua nhiều thế hệ, đã trải qua một đoạn thời gian huy Hoàng rất dài. Sau đó có biến cố xảy ra, một vài pháp thuật của nhà họ Khúc chỉ có nữ mới sử dụng được, đàn ông đều không thể, vì thế họ Khúc bắt đầu suy tàn, cuối cùng biến mất trước mặt người khác.”
“Ừm… Cái đó thì liên quan gì tới việc anh tới đây chứ?”
Giọng của Quy Nguyệt càng thấp hơn, “Nơi tôi sinh ra… Chính là thôn này.”
Thời Sênh: “…” Lại bắt đầu rải cẩu huyết rồi.
“Tôi không phải người họ Khúc.” Quy Nguyệt tiếp tục nói.
Hắn sinh ra ở thôn nhà họ Khúc, không liên quan gì tới gia tộc này, nhưng lúc hắn sinh ra, có một vị trưởng bối họ Khúc nói rằng.
“Sống cho Khúc, chết cho Khúc.”
Lúc đó, những lời này bị người họ Khúc suy đoán thành hắn sẽ mang tới tai họa cho gia tộc của họ nên ném hắn xuống sông, có thể sống được hay không thì phải dựa vào tạo hóa của hắn.
Rất hiển nhiên, hắn không thể sống, nhưng cũng không biến mất.
Lúc ấy hắn còn nhỏ, căn bản không nhớ rõ những chuyện này, về sau gặp một người họ Khúc mới biết được.
Mà câu nói kia có hàm nghĩ chân chính chỉ là hắn…
Sống cho Khúc, chết cho Khúc.
Không phải là hắn sẽ đem tới tai họa cho nhà họ Khúc, mà là hắn sẽ chết trên tay người nhà họ Khúc.
Vì phòng ngừa chuyện như thế xảy ra, hắn vốn định gϊếŧ hết người mang họ Khúc. Nhưng hắn phát hiện mình không thể nào đi vào thôn được, đành phải phái đám yêu tinh tới trông giữ bọn họ.
“Thì ra là anh.” Lúc trước đám yêu tinh nói là có người cưỡng chế nhét chúng vào xác người chết, bắt bọn chúng tới trông chừng thôn dân ở đây.
Câu nói kia cũng không sai, tuy rằng cuối cùng Quy Nguyệt không chết, nhưng cũng chẳng khác gì không chết cả, mà nữ chính Khúc Diệu có vai trò rất trọng yếu trong chuyện này.
“Cha mẹ của anh đâu?”
Quy Nguyệt lắc đầu: “Không biết, nghe nói sinh tôi ra xong liền rời đi.”
Được lắm, hóa ra không chỉ nam nữ chính có thân thế bi thảm, giờ đến cả nhân vật phản diện cũng có.
Dù sao chỉ có thân thế bi thảm mới có thể tạo ra hai loại người cực đoan.
“Răng rắc…”
Tầm mắt Thời Sênh nhanh chóng quét về phía một ngôi nhà tranh gần đó, thân hình Quy Nguyệt cũng nhẹ nhàng bay tới.
Lúc bay tới khúc rẽ, hắn bị ngăn trở lại, vài giây sau, nhà tranh ầm ầm sập xuống, một bóng người bay từ trong nhà tranh ra, nện xuống ngay trước mặt Thời Sênh.
“Lý Hạ?” Thời Sênh giơ tay cản Quy Nguyệt lại. “Sao ông lại ở đây?”
Trong lồng ngực Lý Hạ như bị đóng thành băng, chân tay cứng ngắc, không thể nào hoạt động, lông mi đã kết đầy băng sương, thân mình run rẩy, “Cô… Sao cô lại ở trong này?”
Vì sao ông ta lại gặp kẻ thần kinh này nữa rồi???
“Trả lời câu hỏi của tôi?” Thiết kiếm chĩa thẳng vào cổ Lý Hạ, hàn khí toát ra từ mũi kiếm như có hô ứng với khí lạnh trong thân thể ông ta, trên làn da cũng bắt đầu xuất hiện một tầng băng mỏng.
Ông ta tin, nếu giờ còn không trả lời, chắc chắn sẽ bị cô ta gϊếŧ chết.
Tôn chỉ trong ngành của bọn họ là trong tình huống không làm lộ tin tình báo thì hoàn toàn có thể ưu tiên giữ mạng trước.
Răng của Lý Hạ va vào nhau lộp cộp, “Chúng tôi phụng mệnh tới đón người.”
“Đón người?” Thời Sênh nhíu mày, “Đón ai?”
Lý Hạ cắn răng trả lời, “Khúc Ứng.”
Khúc Ứng? Không biết.
“Gϊếŧ hắn.” Quy Nguyệt thấy Thời Sênh thu kiếm liền ra đề nghị.
Lý Hạ: “…” Anh trai, chúng ta không thù không oán, sao lại gϊếŧ tôi chứ?
Dù trước đó ông ta có ghét cô gái này tới đâu nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ gϊếŧ chết cô ta mà.
“Có lý!” Thời Sênh gật đầu đồng tình.
Này này này, các người tùy tiện gϊếŧ người như thế là phạm pháp đó có biết không hả?
“Tôi nói cho cô biết một chuyện làm trao đổi, cô không được gϊếŧ tôi.” Lý Hạ cao giọng hét lên.
“Cũng không muốn biết lắm.” Thời Sênh khoanh tay trước ngực, hứng thú trả lời.
Lý Hạ ngẩn ra, cô nói thế thì tôi biết nói tiếp thế nào đây hả?
Có thể làm theo phản ứng của những người bình thường không, ông ta chỉ muốn giữ mạng thôi mà.
Mắt thấy Quy Nguyệt đã tới gần, Lý Hạ cũng bất chấp điều kiện gì, trực tiếp hét lên. “Đội trưởng của chúng tôi đang điều tra cô.”
“Chờ một chút.”
Quy Nguyệt dừng lại, ngoái đầu nhìn Thời Sênh, “Không gϊếŧ à?”
Thời Sênh lắc đầu.
Lý Hạ thở phào một hơi, nhưng hơi thở này còn chưa dứt thì lại nghe cô gái kia nói tiếp, “Chờ lát nữa rồi gϊếŧ.”
Chờ! Rồi! Gϊếŧ!
Cho nên vẫn là sẽ gϊếŧ đúng không?
“Oh.” Quy Nguyệt ngoan ngoãn đứng ra đằng sau Lý Hạ, chỉ cần Thời Sênh nói một câu, hắn sẽ lập tức ra tay gϊếŧ Lý Hạ.
Lý Hạ cảm giác trên đầu mình có treo một con dao, sợi dây giữ con dao đó lúc nào cũng có thể đứt, và dao đó sẽ rơi xuống…
Sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh, ông ta khó khăn nuốt nước bọt, hơi thở nặng nề.
Thời Sênh đá đá chân vào đá vụn, “Đội trưởng của ông là ai?”
“Chính là đội trưởng.” Thần kinh Lý Hạ căng thẳng, không hề dám lơi lỏng, ai biết con ma sau lưng có thể đột nhiên ra tay không cơ chứ?
Ánh mắt Thời Sênh liếc về phía Quy Nguyệt.
Lý Hạ vội vàng bổ sung thêm. “Chúng tôi không biết tên đội trưởng là gì, mọi người đều gọi cậu ta như thế.”
Đội trưởng, thực xin lỗi, tôi không cố ý bán đứng cậu đâu, để bảo vệ mạng này, chỉ có thể hy sinh cậu mà thôi. Dù sao cậu cũng không thường xuyên xuất hiện mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.