Chương 1044: Nộp lên quốc gia (13)
Mặc Linh
27/09/2022
Diệp Dao không nói rõ ràng là cô ta đã nhìn thấy cái gì, Bùi Diệp đành trấn an cô ta vài câu trước. Nam chính tiếc chữ như vàng, ở trước mặt nữ chính có thể hạ thấp điểm mấu chốt của mình cũng là bình thường.
Vỗ về Diệp Dao xong, Bùi Diệp sắp xếp người tới kiểm tra hai cái quan tài kia, thỉnh thoảng lại chú ý tới động tĩnh bên kia của Thời Sênh và A Ngộ.
Thời Sênh tìm một chỗ ngồi xuống, cắn hạt dưa.
A Ngộ rất nghi ngờ, suốt ngày cô ăn hạt dưa như thế, không nóng à?
Hắn chẳng thấy cô ăn cái gì, chỉ ăn mấy thứ trái cây có vỏ màu xanh không biết lấy ở đâu ra, hơn nữa lần nào cũng ăn với biểu tình cực kỳ chán ghét.
Túi của cô ấy cứ như túi bách bảo vậy, cái gì cũng có thể lôi ra được.
A Ngộ kiểm tra qua đồ ăn của hai người, phần lớn đồ ăn của bọn họ đều do đám người được thuê kia mang.
Lúc trước ly tán với đám người đó, lại chưa từng gặp lại nên giờ đồ ăn chẳng còn nhiều lắm, nếu cứ tiếp tục ở trong này, sợ là cuối cùng cũng không ai ra được.
“Cô Ôn, cô còn có bao nhiêu vật tư?” A Ngộ hỏi Thời Sênh.
“Không có.” Thời Sênh nhún vai, “Anh cảm thấy tôi có thể nhét đồ ăn vào đâu chứ?”
A Ngộ đánh giá cô lại vài lần, thấy đúng là cô chẳng mang theo cái gì, “Vậy cô…” Mỗi lần đều lấy ở đâu ra mấy thứ kia?
Thời Sênh ghé sát vào A Ngộ, thần thần bí bí nói: “Thực ra, tôi là thần tiên, tôi có phép thuật.”
A Ngộ: “…” Chuyện đùa này chẳng buồn cười tí nào hết.
“Anh không tin à?” Thời Sênh nhướng mày.
“Cô Ôn, chuyện này chẳng thể nào tin đươc.” Làm gì có thần tiên nào ngồi xổm trên đất cắn hạt dưa xem náo nhiệt, không chê mất mặt à?
Quan trọng nhất là, dựa theo hiểu biết của hắn, thần tiên chẳng phải đều có lòng từ bi sao?
Nhìn cô hành sự suốt một đường, chẳng thấy có tí liên quan nào với lòng từ bi hỉ xả cả.
“Ai dzô, chẳng đáng yêu tí nào.”
Thời Sênh nói rồi lại không thèm để ý tới A Ngộ nữa, cắn hạt dưa nhìn đám người bên kia mâm mê hai cỗ quan tài trong suốt.
Hai cỗ quan tài này chẳng có khe hở nào, một đám người vây lại nửa ngày cũng không tìm được cách nào mở ra.
Thời Sênh ra hiệu cho thiết kiếm bay qua, bay lơ lửng ngay bên trên quan tài.
A Ngộ trừng mắt: “Cô Ôn?” Cô định làm gì?
Thời Sênh lặng lẽ dùng khẩu hình. Sau đó thiết kiếm mạnh mẽ hạ xuống, mũi kiếm sắc bén xuyên quan quan tài trong suốt.
Biến cố này làm cho đám người kia bị dọa cho phải lui về sau, kinh hoảng nhìn thiết kiếm đột nhiên rơi xuống kia.
Thanh kiếm này…
Không phải của Ôn Bắc sao?
Mọi người bao gồm cả Bùi Diệp đều nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh vẫn đang nhàn nhạt cắn hạt dưa.
“Tanh tách tanh tách…”
Tiếng này không phải do Thời Sênh cắn hạt dưa tạo ra mà từ quan tài trước mặt họ vọng tới.
Mặt quan tài trong suốt rạn ra những đường nhìn như mạng nhện.
Thiết kiếm mạnh mẽ lui về mang theo một cỗ gió mạnh, quan tài trong suốt hoàn toàn vỡ ra. Những mảnh thủy tinh nhỏ bắn ra bốn phía xung quanh, rơi đầy trên đất.
Quả trứng lớn vừa tiếp xúc với không khí liền lập tức lay động.
Thiết kiếm treo ở chính giữa, ánh sáng quanh thân lập lòe, dường như đang tìm vị trí.
Quả trứng đột nhiên lăn ra, mọi người hoảng sợ lui lại.
Quả trứng này… sống ư?
Quả trứng lăn đi lông lốc, thiết kiếm đuổi theo nó, thỉnh thoảng hạ xuống, nhưng lần nào cũng chém hụt.
“Oong!”
Thiết kiếm bị chọc giận, thân kiếm tản mát ra một cỗ hàn khí, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh.
Quả trứng dừng lại, nó lắc lắc qua trái qua phải một chút rồi lăn về phía Diệp Dao.
Diệp Dao nhìn quả trứng, con ngươi trừng lên, trong đáy mắt hiện lên sự hoảng sợ, cô ta lắc đầu, “Đừng có lại đây… Đừng có lại đây…”
Quả trứng không nghe Diệp Dao, cứ thế lăn thẳng vào lòng cô ta.
“A!” Diệp Dao hét lên một tiếng, liều mạng muốn đẩy quả trứng đó ra, nhưng quả trứng lại như đã nhận định cô, dính chặt ở trên người không rời.
Một người một trứng giằng co, thiết kiếm không ngắm được vào quả trứng, chỉ đành xin Thời Sênh giúp đỡ.
Chém cả hai? Hay phải như thế nào đây?
“Tùy tiện đi.” Có thể gϊếŧ chết nữ chính, cô cũng rất vui vẻ.
Thiết kiếm nhận được lệnh của Thời Sênh, vui vẻ chém lung tung xuống, nó thích cái kiểu dũng cảm không cần làm ra vẻ này.
Ưm… Nhưng tại sao lại không chém trúng nhỉ?
Thiết kiếm khi không được Thời Sênh sử dụng vẫn có lực phá hoại kinh người, toàn bộ căn phòng bị nó hủy gần như hoàn toàn, nhưng nữ chính và quả trứng kia lại vẫn hoàn hảo.
“Ôn Bắc, cô định làm gì?” Đám người Bàng Kha không thể tới gần Diệp Dao, chỉ có thể hét lên với Thời Sênh, “Bảo kiếm của cô dừng lại ngay.”
Thanh kiếm kia có thể tự mình hành động, điều này quả thực đã làm đảo điên thế giới quan của họ.
Được rồi, những thứ trong này cũng vốn đã làm thế giới quan của họ điên đảo rồi.
“Đâu có liên quan gì tới ta, là nó tự khống chế mình đấy chứ.” Thời Sênh thản nhiên trốn tránh trách nhiệm.
Bàng Kha: “…” Kiếm của cô mà cô còn không biết cách làm cho nó dừng lại à? Lừa quỷ chắc?
“Ôn Bắc!” Bàng Kha định đi về phía Thời Sênh nhưng đã bị Bùi Diệp kéo lại, hắn khó hiểu nhìn Bùi Diệp, “Lão đại?”
Bùi Diệp thản nhiên trần thuật sự thật, “Cậu không đánh được cô ta.”
Bàng Kha uất nghẹn, cảnh bị đánh trước đó lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Một cô gái sao lại có thể bạo lực như thế chứ?
Bùi Diệp và Bàng Kha đi về phía nữ chính, muốn kéo quả trứng kia ra khỏi người cô ta, nhưng sức của quả trứng này còn lớn hơn họ tưởng nhiều.
Trên đầu còn có một thanh kiếm lúc nào cũng có thể bổ xuống nên khó khăn càng gia tăng thêm.
Thời Sênh rung đùi đắc ý: “Không hổ là nữ chính.”
Chém như thế mà cũng không chết được.
Đúng lúc Thời Sênh nói câu này xong, trên đầu cô lập tức có mấy tảng đá rơi xuống, trực tiếp nện ngay trước mặt cô.
Nếu không phải cô nhanh chân rút về, móng giò của cô chắc xong đời rồi.
Mẹ!
Giá trị vận may tuyệt đối chưa tăng trở lại.
Vật hy sinh chính là vật hy sinh, cô đừng bao giờ mơ tưởng được đãi ngộ như nữ chính, vẫn cứ im lặng làm vật hy sinh phản diện, lặng lẽ hủy diệt thế giới là được rồi.
Thời Sênh trấn định, thoải mái nhích sang bên cạnh. A Ngộ nhìn cô chằm chằm, đến thế rồi mà còn có thể trấn định được…
Rầm rầm rầm…
Vô số tảng đá từ trên rơi xuống, Thời Sênh đang ra vẻ thiếu chút nữa bị đập trúng. Sau đó A Ngộ liền nhìn thấy cô em vừa rồi còn bình tĩnh, trấn định, đột nhiên liền mắng “mẹ kiếp” rồi chạy ngay ra ngoài.
A Ngộ: “…”
Đá rơi xuống mộ ngày càng nhiều, A Ngộ vội vàng vác thiếu gia của hắn chạy ra ngoài theo.
Chờ hắn ra bên ngoài rồi, Thời Sênh đã khôi phục lại vẻ trấn định, giống như những gì hắn vừa nhìn thấy là do hoa mắt vậy.
“Cô Ôn…” A Ngộ dài giọng, “Cô nhìn chuyện tốt cô làm đi.”
Thời Sênh vô tội đáp. “Tôi chỉ giúp bọn họ một chút thôi mà.”
Cái này mà gọi là giúp? Cái này gọi là quấy rối mới đúng.
Toàn bộ căn phòng đều sụp xuống.
Diệp Dao và quả trứng kia bị ép vào vị trí trong cùng, muốn chạy xuyên qua một mảnh sụp đổ lớn như thế này thì quả là phi thực tế. Hiện trường chạy nạn trực tiếp thực ra rất khó gặp, phải mạnh mẽ vây xem mới được.
Bùi Diệp vốn muốn cứu Diệp Dao ra, nhưng bọn họ phát hiện tốc độ sụp đổ càng lúc càng nhanh, Bùi Diệp cũng bị người kéo ra ngoài.
Thiết kiếm lao ra, dừng trước mặt Thời Sênh, tựa hồ chờ khen ngợi.
Đám người Bùi Diệp còn chưa kịp thở phào thì sau lưng lại có một tiếng nổ, toàn bộ căn phòng kia sụp xuống.
Bụi bốc lên cuồn cuộn, chẳng ai nhìn rõ cái gì nữa
Vỗ về Diệp Dao xong, Bùi Diệp sắp xếp người tới kiểm tra hai cái quan tài kia, thỉnh thoảng lại chú ý tới động tĩnh bên kia của Thời Sênh và A Ngộ.
Thời Sênh tìm một chỗ ngồi xuống, cắn hạt dưa.
A Ngộ rất nghi ngờ, suốt ngày cô ăn hạt dưa như thế, không nóng à?
Hắn chẳng thấy cô ăn cái gì, chỉ ăn mấy thứ trái cây có vỏ màu xanh không biết lấy ở đâu ra, hơn nữa lần nào cũng ăn với biểu tình cực kỳ chán ghét.
Túi của cô ấy cứ như túi bách bảo vậy, cái gì cũng có thể lôi ra được.
A Ngộ kiểm tra qua đồ ăn của hai người, phần lớn đồ ăn của bọn họ đều do đám người được thuê kia mang.
Lúc trước ly tán với đám người đó, lại chưa từng gặp lại nên giờ đồ ăn chẳng còn nhiều lắm, nếu cứ tiếp tục ở trong này, sợ là cuối cùng cũng không ai ra được.
“Cô Ôn, cô còn có bao nhiêu vật tư?” A Ngộ hỏi Thời Sênh.
“Không có.” Thời Sênh nhún vai, “Anh cảm thấy tôi có thể nhét đồ ăn vào đâu chứ?”
A Ngộ đánh giá cô lại vài lần, thấy đúng là cô chẳng mang theo cái gì, “Vậy cô…” Mỗi lần đều lấy ở đâu ra mấy thứ kia?
Thời Sênh ghé sát vào A Ngộ, thần thần bí bí nói: “Thực ra, tôi là thần tiên, tôi có phép thuật.”
A Ngộ: “…” Chuyện đùa này chẳng buồn cười tí nào hết.
“Anh không tin à?” Thời Sênh nhướng mày.
“Cô Ôn, chuyện này chẳng thể nào tin đươc.” Làm gì có thần tiên nào ngồi xổm trên đất cắn hạt dưa xem náo nhiệt, không chê mất mặt à?
Quan trọng nhất là, dựa theo hiểu biết của hắn, thần tiên chẳng phải đều có lòng từ bi sao?
Nhìn cô hành sự suốt một đường, chẳng thấy có tí liên quan nào với lòng từ bi hỉ xả cả.
“Ai dzô, chẳng đáng yêu tí nào.”
Thời Sênh nói rồi lại không thèm để ý tới A Ngộ nữa, cắn hạt dưa nhìn đám người bên kia mâm mê hai cỗ quan tài trong suốt.
Hai cỗ quan tài này chẳng có khe hở nào, một đám người vây lại nửa ngày cũng không tìm được cách nào mở ra.
Thời Sênh ra hiệu cho thiết kiếm bay qua, bay lơ lửng ngay bên trên quan tài.
A Ngộ trừng mắt: “Cô Ôn?” Cô định làm gì?
Thời Sênh lặng lẽ dùng khẩu hình. Sau đó thiết kiếm mạnh mẽ hạ xuống, mũi kiếm sắc bén xuyên quan quan tài trong suốt.
Biến cố này làm cho đám người kia bị dọa cho phải lui về sau, kinh hoảng nhìn thiết kiếm đột nhiên rơi xuống kia.
Thanh kiếm này…
Không phải của Ôn Bắc sao?
Mọi người bao gồm cả Bùi Diệp đều nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh vẫn đang nhàn nhạt cắn hạt dưa.
“Tanh tách tanh tách…”
Tiếng này không phải do Thời Sênh cắn hạt dưa tạo ra mà từ quan tài trước mặt họ vọng tới.
Mặt quan tài trong suốt rạn ra những đường nhìn như mạng nhện.
Thiết kiếm mạnh mẽ lui về mang theo một cỗ gió mạnh, quan tài trong suốt hoàn toàn vỡ ra. Những mảnh thủy tinh nhỏ bắn ra bốn phía xung quanh, rơi đầy trên đất.
Quả trứng lớn vừa tiếp xúc với không khí liền lập tức lay động.
Thiết kiếm treo ở chính giữa, ánh sáng quanh thân lập lòe, dường như đang tìm vị trí.
Quả trứng đột nhiên lăn ra, mọi người hoảng sợ lui lại.
Quả trứng này… sống ư?
Quả trứng lăn đi lông lốc, thiết kiếm đuổi theo nó, thỉnh thoảng hạ xuống, nhưng lần nào cũng chém hụt.
“Oong!”
Thiết kiếm bị chọc giận, thân kiếm tản mát ra một cỗ hàn khí, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh.
Quả trứng dừng lại, nó lắc lắc qua trái qua phải một chút rồi lăn về phía Diệp Dao.
Diệp Dao nhìn quả trứng, con ngươi trừng lên, trong đáy mắt hiện lên sự hoảng sợ, cô ta lắc đầu, “Đừng có lại đây… Đừng có lại đây…”
Quả trứng không nghe Diệp Dao, cứ thế lăn thẳng vào lòng cô ta.
“A!” Diệp Dao hét lên một tiếng, liều mạng muốn đẩy quả trứng đó ra, nhưng quả trứng lại như đã nhận định cô, dính chặt ở trên người không rời.
Một người một trứng giằng co, thiết kiếm không ngắm được vào quả trứng, chỉ đành xin Thời Sênh giúp đỡ.
Chém cả hai? Hay phải như thế nào đây?
“Tùy tiện đi.” Có thể gϊếŧ chết nữ chính, cô cũng rất vui vẻ.
Thiết kiếm nhận được lệnh của Thời Sênh, vui vẻ chém lung tung xuống, nó thích cái kiểu dũng cảm không cần làm ra vẻ này.
Ưm… Nhưng tại sao lại không chém trúng nhỉ?
Thiết kiếm khi không được Thời Sênh sử dụng vẫn có lực phá hoại kinh người, toàn bộ căn phòng bị nó hủy gần như hoàn toàn, nhưng nữ chính và quả trứng kia lại vẫn hoàn hảo.
“Ôn Bắc, cô định làm gì?” Đám người Bàng Kha không thể tới gần Diệp Dao, chỉ có thể hét lên với Thời Sênh, “Bảo kiếm của cô dừng lại ngay.”
Thanh kiếm kia có thể tự mình hành động, điều này quả thực đã làm đảo điên thế giới quan của họ.
Được rồi, những thứ trong này cũng vốn đã làm thế giới quan của họ điên đảo rồi.
“Đâu có liên quan gì tới ta, là nó tự khống chế mình đấy chứ.” Thời Sênh thản nhiên trốn tránh trách nhiệm.
Bàng Kha: “…” Kiếm của cô mà cô còn không biết cách làm cho nó dừng lại à? Lừa quỷ chắc?
“Ôn Bắc!” Bàng Kha định đi về phía Thời Sênh nhưng đã bị Bùi Diệp kéo lại, hắn khó hiểu nhìn Bùi Diệp, “Lão đại?”
Bùi Diệp thản nhiên trần thuật sự thật, “Cậu không đánh được cô ta.”
Bàng Kha uất nghẹn, cảnh bị đánh trước đó lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Một cô gái sao lại có thể bạo lực như thế chứ?
Bùi Diệp và Bàng Kha đi về phía nữ chính, muốn kéo quả trứng kia ra khỏi người cô ta, nhưng sức của quả trứng này còn lớn hơn họ tưởng nhiều.
Trên đầu còn có một thanh kiếm lúc nào cũng có thể bổ xuống nên khó khăn càng gia tăng thêm.
Thời Sênh rung đùi đắc ý: “Không hổ là nữ chính.”
Chém như thế mà cũng không chết được.
Đúng lúc Thời Sênh nói câu này xong, trên đầu cô lập tức có mấy tảng đá rơi xuống, trực tiếp nện ngay trước mặt cô.
Nếu không phải cô nhanh chân rút về, móng giò của cô chắc xong đời rồi.
Mẹ!
Giá trị vận may tuyệt đối chưa tăng trở lại.
Vật hy sinh chính là vật hy sinh, cô đừng bao giờ mơ tưởng được đãi ngộ như nữ chính, vẫn cứ im lặng làm vật hy sinh phản diện, lặng lẽ hủy diệt thế giới là được rồi.
Thời Sênh trấn định, thoải mái nhích sang bên cạnh. A Ngộ nhìn cô chằm chằm, đến thế rồi mà còn có thể trấn định được…
Rầm rầm rầm…
Vô số tảng đá từ trên rơi xuống, Thời Sênh đang ra vẻ thiếu chút nữa bị đập trúng. Sau đó A Ngộ liền nhìn thấy cô em vừa rồi còn bình tĩnh, trấn định, đột nhiên liền mắng “mẹ kiếp” rồi chạy ngay ra ngoài.
A Ngộ: “…”
Đá rơi xuống mộ ngày càng nhiều, A Ngộ vội vàng vác thiếu gia của hắn chạy ra ngoài theo.
Chờ hắn ra bên ngoài rồi, Thời Sênh đã khôi phục lại vẻ trấn định, giống như những gì hắn vừa nhìn thấy là do hoa mắt vậy.
“Cô Ôn…” A Ngộ dài giọng, “Cô nhìn chuyện tốt cô làm đi.”
Thời Sênh vô tội đáp. “Tôi chỉ giúp bọn họ một chút thôi mà.”
Cái này mà gọi là giúp? Cái này gọi là quấy rối mới đúng.
Toàn bộ căn phòng đều sụp xuống.
Diệp Dao và quả trứng kia bị ép vào vị trí trong cùng, muốn chạy xuyên qua một mảnh sụp đổ lớn như thế này thì quả là phi thực tế. Hiện trường chạy nạn trực tiếp thực ra rất khó gặp, phải mạnh mẽ vây xem mới được.
Bùi Diệp vốn muốn cứu Diệp Dao ra, nhưng bọn họ phát hiện tốc độ sụp đổ càng lúc càng nhanh, Bùi Diệp cũng bị người kéo ra ngoài.
Thiết kiếm lao ra, dừng trước mặt Thời Sênh, tựa hồ chờ khen ngợi.
Đám người Bùi Diệp còn chưa kịp thở phào thì sau lưng lại có một tiếng nổ, toàn bộ căn phòng kia sụp xuống.
Bụi bốc lên cuồn cuộn, chẳng ai nhìn rõ cái gì nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.