Chương 1067: Nộp lên quốc gia (36)
Mặc Linh
27/09/2022
ANgộ là người thứ hai đi qua, hắn bị thương nên lúc đi qua nước dao động còn lớn hơn, rất nhiều người nghĩ hắn sẽ ngã xuống.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vượt qua, an ổn đặt chân được tới bờ bên kia.
Có hai người đi qua, những người còn lại đều biết, biện pháp duy nhất thông qua chỉ có cái này, bọn họ chỉ cần theo thứ tự xuống nước là được.
Có người không giữ được thăng bằng nên lập tức ngã xuống.
Hồ nước này rất quỷ quái, cho dù là người có kỹ năng bơi lội thì ngã xuống cũng không động đậy được gì, như thể có thứ gì đó lôi kéo bọn họ chìm xuống vậy.
Có người vượt qua an toàn, cũng có người vĩnh viễn ở lại.
Đến lượt Diệp Dao, chiều cao của cô ta thua mấy người đàn ông, vì thế nhược điểm càng thêm rõ ràng. Bùi Diệp vì bảo vệ cô ta nên đi trước cô ta.
Nhưng khả năng giữ thăng bằng của Diệp Dao không tốt, suýt chút nữa kéo cả Bùi Diệp ngã xuống, qua một cái hồ mà khiến người xem mấy phen kinh hồn táng đởm.
Thời Sênh ngồi trên không trung cắn hạt dưa, bộ dạng nhàn nhã thật sự làm cho người ta muốn đánh cô.
Chờ bọn họ qua hết, Tô Niệm Chi và A Ngộ đã sắp đi qua cái hồ thứ ba rồi.
Bên dưới cái hồ thứ ba có một cây cầu treo, toàn bộ hành trình cần phải nín thở mới đi qua được.
Trên cầu có những con cá kỳ quái bám vào, rõ ràng những con cá này rất khác thường, bọn họ không thấy A Ngộ và Tô Niệm Chi qua như thế nào, chỉ có thể tự mình đi lên.
Nhưng người thứ nhất vừa xuống đã bị đám cá quái đó tấn công, trong nháy mắt chỉ còn lại một đống xương trắng, chậm rãi chìm xuống.
Cảnh tượng này dọa tới những người khác, không có ai dám đi qua.
“Ôn Bắc… Cô ta biết, vừa rồi cô ta chỉ huy hai người giáo sư Tô đi qua.” Có người nhỏ giọng nói.
Lời này vừa nói ra, lập tức có người lên tiếng kêu: “Ôn Bắc, Ôn Bắc… Cô mau nói cho chúng tôi biết cách đi qua cái hồ này đi.”
Thời Sênh vẫn đang ở giữa cái hồ thứ ba, cô nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, nhíu mày: “Hai một hai.”
“Cái gì? Ý của cô là gì? Cô nói rõ ra xem nào?”
Thời Sênh hừ lạnh: “Tôi đã nói cho các anh manh mối, các anh còn bắt tôi phải nói rõ ràng sao? Sao anh không bắt ông đây phụ trách tiêu tiền cho các anh luôn đi? Mẹ cái lũ bại não!”
Lũ bại não: “…”
Bọn họ nghiên cứu cầu treo cả nửa ngày, cuối cùng có người đưa ra cách lý giải: “Các anh nhìn xem, cầu treo được ghép bằng các tấm gỗ, hai một hai, đi hai bước, lùi một bước, lại đi hai bước, là như thế đúng không?”
Hai người Tô Niệm Chi đã đi qua, hai một hai chắc chắn có liên quan tới việc đi như thế nào, nhưng cách đi thì vẫn còn cần bàn tính thêm.
“Cũng có thể là lùi hai bước, tiến một bước.”
Hai phương án, có một cái là sai, cho nên người đi đầu tiên sẽ có 50% cơ hội sống sót, ai muốn đi chịu chết chứ?
Cuối cùng, không ai tình nguyện, mọi người chỉ có thể rút thăm.
Người bị rút trúng là người của đoàn khảo cổ, người nọ ra chiến trường với tâm trạng cực kỳ bi thương.
Hắn lựa chọn phương án đầu tiên.
Đi hai bước, lùi một bước, lại đi hai bước.
Bước đầu tiên, cá quái xung quanh không có phản ứng gì, chỉ bơi qua bơi lại bên chân hắn, không hề có ý sẽ tấn công.
Bước thứ hai, an toàn.
Đi qua được tấm ván gỗ đầu tiên.
Bước thứ ba, an toàn.
Bước thứ tư, an toàn.
Bước thứ năn…
Đúng lúc hắn vừa hạ chân xuống, cá quái xung quanh đột nhiên lao vào tấn công.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị cá quái ăn đến chỉ còn khung xương.
Không khí có hơi quỷ dị, nhưng cũng có người thở phào, phương án còn lại chắc chắn là đúng rồi.
Lùi hai bước, tiến một bước.
Nhưng người vừa đi xuống liền gặp phải kết cục giống người trước, vừa bước bước đầu tiên đã sai.
Những người khác kinh hãi nhìn về phía Thời Sênh, giọng nói chứa đầy sự tức giận, “Ôn Bắc, cô đùa giỡn chúng tôi đúng không?”
“Tự mình lý giải sai lầm còn trách tôi hả?” Thời Sênh nhún vai vô tội, sau đó lại cười ác liệt, “Cho dù tôi đùa giỡn các người, các người có thể làm gì tôi hả?”
Phương án thứ nhất, hai một hai, tiến hai bước, lùi một bước, lại đi hai bước không sai.
Nhưng phương án thứ nhất đi sai, hắn đi lại là hai một hai một hai một, tức là đi hai lùi một, đi hai lùi một, lại đi hai…
Cách đi chính xác phải là hai một hai, hai một hai, cứ thế tuần hoàn, sau khi đi vòng thứ nhất xong, không cần lùi một bước nữa mà phải đi tiếp hai bước, nói cách khác, ngoại trừ lần đầu tiên tiến lên hai bước, còn sau đó phải luôn tiến lên bốn bước.
Cái mẹo nhỏ này, Bùi Diệp nhanh chóng hiểu ra, dẫn đầu xuống nước, an toàn sang bờ bên kia.
Thời Sênh ngồi ở trên rung đùi đắc ý, không hổ là nam chính.
Những người khác đi theo cách Bùi Diệp hướng dẫn, có người vì hồi hộp quá nên đếm sai, cuối cùng lại làm mồi cho cá.
Đến lượt Diệp Dao thì lại xảy ra vấn đề, cô ta không nín thở được.
Toàn bộ hành trình đều cần phải nín thở, nhưng cô ta làm sao có thể đi một khoảng cách dài dưới nước như thế?
Bùi Diệp chỉ có thể quay lại, dạy Diệp Dao nín thở như thế nào, sau đó lại đưa cô ta xuống nước, bảo cô ta thử nín thở một chút, chờ cô ta thích ứng lại được rồi mới dắt cô ta đi qua.
Nhưng lúc đi tới giữa, Diệp Dao đã không nín thở được nữa, bắt đầu giãy giụa.
Tiếng nước lao xao quấy nhiễu tới lũ cá ở xung quanh, có con đã bơi lại gần hai người họ. Trong tình huống cấp bách, Bùi Diệp lập tức hôn Diệp Dao, làm cô ta phân tâm sau đó ôm cô ta đi qua cầu.
Thời Sênh ngồi trên trợn mắt há mồm, tình huống kinh điển nha.
Kinh điển cái búa á! Mẹ kiếp, nam chính đại nhân, ngươi nói cho ông đây nghe, sao ngươi có thể vừa hôn nữ chính vừa lần sờ đi tới được?
Đây là BUG, ông muốn báo lỗi!
[…] Chính mình là BUG mà còn không biết xấu hổ đi báo lỗi người khác, ai cho cô mặt mũi thế hả?
Sau đó còn rất nhiều hồ, Thời Sênh ở phía trước chỉ huy Tô Niệm Chi và A Ngộ qua ải, những người phía sau lại có chút sức cùng lực kiệt. Dù sao hai người Tô Niệm Chi đều đi đường an toàn, còn bọn họ phải dùng thân để thử.
Mà đứa con riêng nữ chính Diệp Dao còn lăn lộn cho Bùi Diệp mệt mỏi gấp đôi.
Chờ đến khi vượt qua cái hồ cuối cùng, toàn bộ đội ngũ chỉ còn lại đúng 15 người.
Ở cái hồ cuối cùng là một mặt nham thạch lớn, nham thạch chìm trong bóng đêm, nước từ một cái động ở giữa nham thạch chảy ra, tạo thành một thác nước.
Mà con đường bọn họ đang đứng là một cửa vào ở đầu nham thạch.
“Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.” Bàng Kha lên tiếng thay Bùi Diệp.
Qua nhiều hồ như thế đã tiêu hao gần hết thể lực của mọi người, lúc này mà tùy tiện xông vào thì chỉ làʍ ŧìиɦ hình tệ hơn.
Ngay cả Tô Niệm Chi và A Ngộ cũng đã mệt mỏi vô cùng, người duy nhất thoải mái chính là Thời Sênh luôn thích gợi đòn kia.
Đúng lúc bọn họ đang nghỉ ngơi, nước hồ bên cạnh đột nhiên xao động, nước như sôi trào, dần dần từ dưới thấp dâng lên cao.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Sao lại thế này…”
“Nước hồ dâng lên, mực nước… hình như đang dâng lên…”
“Rầm.” Từ trong thác nước có một bóng người lao ra, Thời Sênh cả người ướt sũng xuất hiện trước mắt mọi người, cô nhảy xuống thiết kiếm, lao vọt vào cái cửa kia.
Không ai biết Thời Sênh tiến vào trong thác nước từ lúc nào, cho nên cũng không ai biết cô đã đụng phải thứ gì ở bên trong.
Nhưng mà…
Biến cố xảy ra lúc này chắc chắn có liên quan tới cô.
Đây là điều mà mọi người đều nhất trí ở trong lòng.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vượt qua, an ổn đặt chân được tới bờ bên kia.
Có hai người đi qua, những người còn lại đều biết, biện pháp duy nhất thông qua chỉ có cái này, bọn họ chỉ cần theo thứ tự xuống nước là được.
Có người không giữ được thăng bằng nên lập tức ngã xuống.
Hồ nước này rất quỷ quái, cho dù là người có kỹ năng bơi lội thì ngã xuống cũng không động đậy được gì, như thể có thứ gì đó lôi kéo bọn họ chìm xuống vậy.
Có người vượt qua an toàn, cũng có người vĩnh viễn ở lại.
Đến lượt Diệp Dao, chiều cao của cô ta thua mấy người đàn ông, vì thế nhược điểm càng thêm rõ ràng. Bùi Diệp vì bảo vệ cô ta nên đi trước cô ta.
Nhưng khả năng giữ thăng bằng của Diệp Dao không tốt, suýt chút nữa kéo cả Bùi Diệp ngã xuống, qua một cái hồ mà khiến người xem mấy phen kinh hồn táng đởm.
Thời Sênh ngồi trên không trung cắn hạt dưa, bộ dạng nhàn nhã thật sự làm cho người ta muốn đánh cô.
Chờ bọn họ qua hết, Tô Niệm Chi và A Ngộ đã sắp đi qua cái hồ thứ ba rồi.
Bên dưới cái hồ thứ ba có một cây cầu treo, toàn bộ hành trình cần phải nín thở mới đi qua được.
Trên cầu có những con cá kỳ quái bám vào, rõ ràng những con cá này rất khác thường, bọn họ không thấy A Ngộ và Tô Niệm Chi qua như thế nào, chỉ có thể tự mình đi lên.
Nhưng người thứ nhất vừa xuống đã bị đám cá quái đó tấn công, trong nháy mắt chỉ còn lại một đống xương trắng, chậm rãi chìm xuống.
Cảnh tượng này dọa tới những người khác, không có ai dám đi qua.
“Ôn Bắc… Cô ta biết, vừa rồi cô ta chỉ huy hai người giáo sư Tô đi qua.” Có người nhỏ giọng nói.
Lời này vừa nói ra, lập tức có người lên tiếng kêu: “Ôn Bắc, Ôn Bắc… Cô mau nói cho chúng tôi biết cách đi qua cái hồ này đi.”
Thời Sênh vẫn đang ở giữa cái hồ thứ ba, cô nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, nhíu mày: “Hai một hai.”
“Cái gì? Ý của cô là gì? Cô nói rõ ra xem nào?”
Thời Sênh hừ lạnh: “Tôi đã nói cho các anh manh mối, các anh còn bắt tôi phải nói rõ ràng sao? Sao anh không bắt ông đây phụ trách tiêu tiền cho các anh luôn đi? Mẹ cái lũ bại não!”
Lũ bại não: “…”
Bọn họ nghiên cứu cầu treo cả nửa ngày, cuối cùng có người đưa ra cách lý giải: “Các anh nhìn xem, cầu treo được ghép bằng các tấm gỗ, hai một hai, đi hai bước, lùi một bước, lại đi hai bước, là như thế đúng không?”
Hai người Tô Niệm Chi đã đi qua, hai một hai chắc chắn có liên quan tới việc đi như thế nào, nhưng cách đi thì vẫn còn cần bàn tính thêm.
“Cũng có thể là lùi hai bước, tiến một bước.”
Hai phương án, có một cái là sai, cho nên người đi đầu tiên sẽ có 50% cơ hội sống sót, ai muốn đi chịu chết chứ?
Cuối cùng, không ai tình nguyện, mọi người chỉ có thể rút thăm.
Người bị rút trúng là người của đoàn khảo cổ, người nọ ra chiến trường với tâm trạng cực kỳ bi thương.
Hắn lựa chọn phương án đầu tiên.
Đi hai bước, lùi một bước, lại đi hai bước.
Bước đầu tiên, cá quái xung quanh không có phản ứng gì, chỉ bơi qua bơi lại bên chân hắn, không hề có ý sẽ tấn công.
Bước thứ hai, an toàn.
Đi qua được tấm ván gỗ đầu tiên.
Bước thứ ba, an toàn.
Bước thứ tư, an toàn.
Bước thứ năn…
Đúng lúc hắn vừa hạ chân xuống, cá quái xung quanh đột nhiên lao vào tấn công.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị cá quái ăn đến chỉ còn khung xương.
Không khí có hơi quỷ dị, nhưng cũng có người thở phào, phương án còn lại chắc chắn là đúng rồi.
Lùi hai bước, tiến một bước.
Nhưng người vừa đi xuống liền gặp phải kết cục giống người trước, vừa bước bước đầu tiên đã sai.
Những người khác kinh hãi nhìn về phía Thời Sênh, giọng nói chứa đầy sự tức giận, “Ôn Bắc, cô đùa giỡn chúng tôi đúng không?”
“Tự mình lý giải sai lầm còn trách tôi hả?” Thời Sênh nhún vai vô tội, sau đó lại cười ác liệt, “Cho dù tôi đùa giỡn các người, các người có thể làm gì tôi hả?”
Phương án thứ nhất, hai một hai, tiến hai bước, lùi một bước, lại đi hai bước không sai.
Nhưng phương án thứ nhất đi sai, hắn đi lại là hai một hai một hai một, tức là đi hai lùi một, đi hai lùi một, lại đi hai…
Cách đi chính xác phải là hai một hai, hai một hai, cứ thế tuần hoàn, sau khi đi vòng thứ nhất xong, không cần lùi một bước nữa mà phải đi tiếp hai bước, nói cách khác, ngoại trừ lần đầu tiên tiến lên hai bước, còn sau đó phải luôn tiến lên bốn bước.
Cái mẹo nhỏ này, Bùi Diệp nhanh chóng hiểu ra, dẫn đầu xuống nước, an toàn sang bờ bên kia.
Thời Sênh ngồi ở trên rung đùi đắc ý, không hổ là nam chính.
Những người khác đi theo cách Bùi Diệp hướng dẫn, có người vì hồi hộp quá nên đếm sai, cuối cùng lại làm mồi cho cá.
Đến lượt Diệp Dao thì lại xảy ra vấn đề, cô ta không nín thở được.
Toàn bộ hành trình đều cần phải nín thở, nhưng cô ta làm sao có thể đi một khoảng cách dài dưới nước như thế?
Bùi Diệp chỉ có thể quay lại, dạy Diệp Dao nín thở như thế nào, sau đó lại đưa cô ta xuống nước, bảo cô ta thử nín thở một chút, chờ cô ta thích ứng lại được rồi mới dắt cô ta đi qua.
Nhưng lúc đi tới giữa, Diệp Dao đã không nín thở được nữa, bắt đầu giãy giụa.
Tiếng nước lao xao quấy nhiễu tới lũ cá ở xung quanh, có con đã bơi lại gần hai người họ. Trong tình huống cấp bách, Bùi Diệp lập tức hôn Diệp Dao, làm cô ta phân tâm sau đó ôm cô ta đi qua cầu.
Thời Sênh ngồi trên trợn mắt há mồm, tình huống kinh điển nha.
Kinh điển cái búa á! Mẹ kiếp, nam chính đại nhân, ngươi nói cho ông đây nghe, sao ngươi có thể vừa hôn nữ chính vừa lần sờ đi tới được?
Đây là BUG, ông muốn báo lỗi!
[…] Chính mình là BUG mà còn không biết xấu hổ đi báo lỗi người khác, ai cho cô mặt mũi thế hả?
Sau đó còn rất nhiều hồ, Thời Sênh ở phía trước chỉ huy Tô Niệm Chi và A Ngộ qua ải, những người phía sau lại có chút sức cùng lực kiệt. Dù sao hai người Tô Niệm Chi đều đi đường an toàn, còn bọn họ phải dùng thân để thử.
Mà đứa con riêng nữ chính Diệp Dao còn lăn lộn cho Bùi Diệp mệt mỏi gấp đôi.
Chờ đến khi vượt qua cái hồ cuối cùng, toàn bộ đội ngũ chỉ còn lại đúng 15 người.
Ở cái hồ cuối cùng là một mặt nham thạch lớn, nham thạch chìm trong bóng đêm, nước từ một cái động ở giữa nham thạch chảy ra, tạo thành một thác nước.
Mà con đường bọn họ đang đứng là một cửa vào ở đầu nham thạch.
“Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.” Bàng Kha lên tiếng thay Bùi Diệp.
Qua nhiều hồ như thế đã tiêu hao gần hết thể lực của mọi người, lúc này mà tùy tiện xông vào thì chỉ làʍ ŧìиɦ hình tệ hơn.
Ngay cả Tô Niệm Chi và A Ngộ cũng đã mệt mỏi vô cùng, người duy nhất thoải mái chính là Thời Sênh luôn thích gợi đòn kia.
Đúng lúc bọn họ đang nghỉ ngơi, nước hồ bên cạnh đột nhiên xao động, nước như sôi trào, dần dần từ dưới thấp dâng lên cao.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Sao lại thế này…”
“Nước hồ dâng lên, mực nước… hình như đang dâng lên…”
“Rầm.” Từ trong thác nước có một bóng người lao ra, Thời Sênh cả người ướt sũng xuất hiện trước mắt mọi người, cô nhảy xuống thiết kiếm, lao vọt vào cái cửa kia.
Không ai biết Thời Sênh tiến vào trong thác nước từ lúc nào, cho nên cũng không ai biết cô đã đụng phải thứ gì ở bên trong.
Nhưng mà…
Biến cố xảy ra lúc này chắc chắn có liên quan tới cô.
Đây là điều mà mọi người đều nhất trí ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.