Chương 1213: Phượng hoàng niết bàn (32)
Mặc Linh
27/09/2022
Người của toàn Thần giới đến, đủ loại đặc hiệu huyễn khốc chiếu lên núi Nam Ngô.
Nhưng cuối cùng đều không có ai có thể mở kết giới núi Nam Ngô ra, một đám người ở bên ngoài đưa mắt nhìn nhau.
Cái này đặc biệt là tường đồng vách sắt!
Thật ra thì nếu không phải Tiên đế ra lệnh, bọn họ cũng không quá nguyện ý tới đắc tội vị bên trong kia.
Thủ đoạn của Ma tộc là đẫm máu tàn bạo, thủ đoạn của cô ta mặc dù không đẫm máu tàn bạo, nhưng tuyệt đối còn khủng bố hơn đẫm máu tàn bạo nhiều. Cô ta mà tức giận lên, sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, hận vì chót tới thế giới này.
Thời Sênh ngồi ở trên ghế do cành ngô đồng bện thành, cắn hạt dưa, thong dong nhắc nhở bọn họ, “Các ngươi có cần trở về thương lượng đối sách rồi hãy tới không?”
“Tiên đế…”
“Tiên đế, Tiên quân Sí Ly cũng không làm gì sai… nói không chừng cô ta không biết thật thì sao?” Có Thần tộc nói đỡ cho Thời Sênh.
Hành tung của Tương Lăng và Lưu Vân là rất quan trọng, nhưng cô ta nói không biết, cũng có thể là thật sự không biết, đây chính là một chuyện không lớn, không cần phải làm lớn chuyện.
Kẻ địch bên ngoài, lại còn nội loạn, đến lúc đó để cho Ma tộc thừa cơ, sẽ phiền phức rồi.
Tiên đế bình tĩnh lại, cũng cảm thấy mình vừa rồi kích động. Ông ta cũng không biết mình làm sao, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của cô như vậy, liền muốn dạy dỗ cô.
Nhưng cục diện bây giờ, ông ta thân là Tiên đế, cứ rời đi như vậy, há chẳng phải là quá mất thể diện sao?
Có Thần tộc hiểu chuyện lập tức bắc thang xuống cho Tiên đế, “Tiên đế, Tiên quân Sí Ly dù sao cũng là huyết mạch của tộc Phượng Hoàng, nể mặt công trạng trước đây của tộc Phượng Hoàng, người đại nhân không chấp tiểu nhân đi.”
Tiên đế nắm tay chống môi, ho khan một tiếng, “Vậy…”
“Ngươi nói ai tiểu nhân hả?” Lời của Tiên đế còn chưa nói ra, người ở bên trong đã nổi giận, “Ai là tiểu nhân?”
Mọi người: “…” Không dễ dàng gì mới bắc được thang xuống cho Tiên đế, vị này lại bắt đầu ầm ĩ.
Muốn thế nào hả!
Bọn họ cũng rất vô tội đó biết không?
Lửa giận của Tiên đế lại xông lên, phẫn nộ: “Các ngươi nhìn thái độ của cô ta đi! Thần giới này có phải là cô ta làm chủ rồi không?”
“Ngài nguyện ý nhường ngôi, ta cũng có thể làm thay.” Thời Sênh cười tiếp lời.
“Sí Ly ngươi muốn tạo phản à!”
“Cũng không phải là chưa từng tạo, thêm lần nữa hâm nóng xem.”
“…”
[…] Ký chủ coi tạo phản là chuyện thường, thật là đáng sợ.
Cuối cùng là đám Thần tộc kia kéo Tiên đế đi, cho dù đại nghịch bất đạo, cũng tốt hơn lát nữa thật sự đánh nhau.
…
Thời Sênh nghe nói Lưu Vân trở lại rồi, có điều hắn vừa trở về đã chui tọt vào cung điện của mình, không thò mặt ra ngoài nữa.
Không khác núi Nam Ngô của Thời Sênh mấy, kết giới bên ngoài tòa cung điện kia của Lưu Vân, cũng không có bao nhiêu người có thể mở ra.
Tiếp theo trở về chính là Tương Lăng và Dao Cầm, cùng với Tiểu Bạch mất tích đã lâu.
Tiểu Bạch nhảy loi choi bên ngoài núi Nam Ngô một hồi. Thời Sênh không để ý tới nó, nó chỉ có thể đi tìm Lưu Vân, nhưng Lưu Vân cũng không rảnh phản ứng với nó.
Tiểu Bạch nổi giận, bắt đầu lượn lờ ở Thần giới, làm Thần giới càng thêm hỗn loạn.
Chủ nhân Dao Cầm thì mải chăm sóc Tương Lăng, căn bản là không có thời gian quản nó, cho dù quản được một lần, ngoảnh đi cái, nó lại chạy mất, gây ra không ít phiền phức cho chủ nhân này.
Vốn dĩ rất mệt mỏi, còn phải thu dọn cục diện rắm rối của Tiểu Bạch, sự khó chịu trong tim Dao Cầm càng ngày càng lớn.
“Ở yên đây cho ta, không được ra ngoài nữa, đã nghe thấy chưa!” Dao Cầm bắt lấy Tiểu Bạch, nhét nó vào trong một cái lồng.
Tiểu Bạch lăn một vòng trong lồng, sau khi phát hiện rất nhỏ, lập tức nổi giận, “Thả ta ra ngoài!”
Cô ta lại dám nhốt mình vào trong cái lồng nhỏ như vậy.
Dao Cầm ngồi xổm ở bên ngoài, rất tức giận, “Ngươi cứ ra ngoài là gây chuyện, lúc nào học được ngoan ngoãn rồi, ta sẽ thả ngươi ra.”
Tiểu Bạch: “…”
Tiểu Bạch lấy cơ thể đụng vào lồng, muốn đi ra ngoài.
Dao Cầm đứng lên: “Cái lồng này là ta mượn chỗ Tiên đế, ngươi đừng phí sức nữa.”
Cơ thể Tiểu Bạch phồng lên, lại xẹp xuống, sau đó lại phồng lên, nó không tin há miệng cắn cái lồng.
Miệng còn chưa đến gần lồng, một cơn đau nhói liền từ trên miệng lan tràn ra.
Dao Cầm nhìn nó một cái, lắc đầu rời đi, hung thú quả nhiên đều là hung tính khó sửa đổi, ban đầu sao mình lại khế ước với nó, nhất định phải tìm cách giải trừ khế ước giữa cô ta và Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lăn lộn ở trong lồng một trận, không vui co mình lại thành một khối.
Lúc nó và tên quỷ đáng ghét Sí Ly kia làm loạn Thần giới, cô ta đều giúp nó tiêu huỷ chứng cứ, hu hu hu, ta sẽ không nói xấu cô nữa.
Chủ nhân trước đều tốt hơn chủ nhân này.
Phi, cô ta còn lâu mới là chủ nhân của nó.
…
Sau khi bọn họ trở lại, Ma tộc chạy trốn khắp nơi bỗng nhiên tan biến, tam giới lại cũng không tìm được tung tích của Ma tộc nữa.
Ma tộc sẽ không vô duyên vô cớ mất tích, nhất định là trốn đi, nhưng bọn chúng trốn đi có mục đích gì?
Thần tộc ngoài sáng, kẻ địch núp trong bóng tối, không biết bọn chúng sắp làm gì, loại cảm giác này giống như là ngươi biết có người muốn gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi không biết sát thủ lúc nào sẽ đến.
Tương Lăng ở Thần giới khôi phục rất nhanh, cộng thêm máu của Dao Cầm, thực lực của hắn lại tinh tiến thêm chút.
Đợi sau khi hắn có thể đi lại, Tiên đế triệu kiến Tương Lăng.
Tương Lăng dẫn Dao Cầm cùng đi yết kiến, Tiên đế chỉ nhíu mày lại, không đuổi Dao Cầm ra ngoài.
“Sức khoẻ đỡ hơn chưa?”
Tương Lăng cung kính trả lời: “Đã không còn đáng ngại.”
“Vậy thì tốt.” Tiên đế thở phào, sau đó lại ngưng trọng, “Các ngươi chuyến này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Điền Mộc không cùng các ngươi trở lại?”
Tương Lăng nói chuyện ở thành ma quỷ cho Tiên đế, nhưng vấn đề về Thời Sênh, hắn lấp liếm đi một ít.
Dao Cầm có chút tức giận, “Tiên đế, Dao Cầm có lời muốn nói.”
“Nói.”
“Khi đó Tiên quân Sí Ly ở ngay phía trên chúng ta, rõ ràng cô ta có năng lực cứu chúng ta, cuối cùng lại làm như không thấy, sau lại làm lộ vị trí của ta và Tiên tôn, khiến cho Ma tộc tấn công chúng ta…”
Dao Cầm ngược lại không hề thêm mắm thêm muối, chỉ là tức giận bất bình nói sự thật ra.
“Tương Lăng, Dao Cầm nói là thật sao?” Tiên đế nhìn Tương Lăng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng u ám sâu xa.
Đáy lòng Tương Lăng đã sớm thất vọng đối với tiểu cô nương đó, nhìn thấy hốc mắt Dao Cầm đỏ đỏ, lại nghĩ tới chuyện Dao Cầm làm cho hắn lúc bọn họ trở lại, cán cân trong lòng Tương Lăng hoàn toàn nghiêng đi, “Vâng.”
Tiên đế vỗ một chưởng lên bàn rồng phía trước, khó nhịn lửa giận, “Sí Ly không coi ai ra gì đã không phải là ngày một ngày hai, bây giờ lại thấy người mình chết mà không cứu, cô ta có còn là người của Thần giới ta hay không? Tương Lăng, ban đầu là ngươi bảo đảm với ta, nhất định có thể khiến cô ta đi theo hướng tốt, bây giờ, ngươi nhìn đi, cô ta thành cái bộ dạng gì rồi?”
Tương Lăng cúi đầu, “Là thần thất trách.”
Lúc đầu biểu hiện của cô ta hung hăng cuồng vọng, không coi ai ra gì, là hắn bảo đảm với Tiên đế, nhất định sẽ dạy tốt cô.
Nhưng rất nhiều thời gian hắn căn bản không gặp được cô, mỗi lần thấy cô, đều là lúc cô gây chuyện, làm xong chuyện rồi liền đi, căn bản là không cho hắn cơ hội nói chuyện.
Nhưng cuối cùng đều không có ai có thể mở kết giới núi Nam Ngô ra, một đám người ở bên ngoài đưa mắt nhìn nhau.
Cái này đặc biệt là tường đồng vách sắt!
Thật ra thì nếu không phải Tiên đế ra lệnh, bọn họ cũng không quá nguyện ý tới đắc tội vị bên trong kia.
Thủ đoạn của Ma tộc là đẫm máu tàn bạo, thủ đoạn của cô ta mặc dù không đẫm máu tàn bạo, nhưng tuyệt đối còn khủng bố hơn đẫm máu tàn bạo nhiều. Cô ta mà tức giận lên, sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, hận vì chót tới thế giới này.
Thời Sênh ngồi ở trên ghế do cành ngô đồng bện thành, cắn hạt dưa, thong dong nhắc nhở bọn họ, “Các ngươi có cần trở về thương lượng đối sách rồi hãy tới không?”
“Tiên đế…”
“Tiên đế, Tiên quân Sí Ly cũng không làm gì sai… nói không chừng cô ta không biết thật thì sao?” Có Thần tộc nói đỡ cho Thời Sênh.
Hành tung của Tương Lăng và Lưu Vân là rất quan trọng, nhưng cô ta nói không biết, cũng có thể là thật sự không biết, đây chính là một chuyện không lớn, không cần phải làm lớn chuyện.
Kẻ địch bên ngoài, lại còn nội loạn, đến lúc đó để cho Ma tộc thừa cơ, sẽ phiền phức rồi.
Tiên đế bình tĩnh lại, cũng cảm thấy mình vừa rồi kích động. Ông ta cũng không biết mình làm sao, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của cô như vậy, liền muốn dạy dỗ cô.
Nhưng cục diện bây giờ, ông ta thân là Tiên đế, cứ rời đi như vậy, há chẳng phải là quá mất thể diện sao?
Có Thần tộc hiểu chuyện lập tức bắc thang xuống cho Tiên đế, “Tiên đế, Tiên quân Sí Ly dù sao cũng là huyết mạch của tộc Phượng Hoàng, nể mặt công trạng trước đây của tộc Phượng Hoàng, người đại nhân không chấp tiểu nhân đi.”
Tiên đế nắm tay chống môi, ho khan một tiếng, “Vậy…”
“Ngươi nói ai tiểu nhân hả?” Lời của Tiên đế còn chưa nói ra, người ở bên trong đã nổi giận, “Ai là tiểu nhân?”
Mọi người: “…” Không dễ dàng gì mới bắc được thang xuống cho Tiên đế, vị này lại bắt đầu ầm ĩ.
Muốn thế nào hả!
Bọn họ cũng rất vô tội đó biết không?
Lửa giận của Tiên đế lại xông lên, phẫn nộ: “Các ngươi nhìn thái độ của cô ta đi! Thần giới này có phải là cô ta làm chủ rồi không?”
“Ngài nguyện ý nhường ngôi, ta cũng có thể làm thay.” Thời Sênh cười tiếp lời.
“Sí Ly ngươi muốn tạo phản à!”
“Cũng không phải là chưa từng tạo, thêm lần nữa hâm nóng xem.”
“…”
[…] Ký chủ coi tạo phản là chuyện thường, thật là đáng sợ.
Cuối cùng là đám Thần tộc kia kéo Tiên đế đi, cho dù đại nghịch bất đạo, cũng tốt hơn lát nữa thật sự đánh nhau.
…
Thời Sênh nghe nói Lưu Vân trở lại rồi, có điều hắn vừa trở về đã chui tọt vào cung điện của mình, không thò mặt ra ngoài nữa.
Không khác núi Nam Ngô của Thời Sênh mấy, kết giới bên ngoài tòa cung điện kia của Lưu Vân, cũng không có bao nhiêu người có thể mở ra.
Tiếp theo trở về chính là Tương Lăng và Dao Cầm, cùng với Tiểu Bạch mất tích đã lâu.
Tiểu Bạch nhảy loi choi bên ngoài núi Nam Ngô một hồi. Thời Sênh không để ý tới nó, nó chỉ có thể đi tìm Lưu Vân, nhưng Lưu Vân cũng không rảnh phản ứng với nó.
Tiểu Bạch nổi giận, bắt đầu lượn lờ ở Thần giới, làm Thần giới càng thêm hỗn loạn.
Chủ nhân Dao Cầm thì mải chăm sóc Tương Lăng, căn bản là không có thời gian quản nó, cho dù quản được một lần, ngoảnh đi cái, nó lại chạy mất, gây ra không ít phiền phức cho chủ nhân này.
Vốn dĩ rất mệt mỏi, còn phải thu dọn cục diện rắm rối của Tiểu Bạch, sự khó chịu trong tim Dao Cầm càng ngày càng lớn.
“Ở yên đây cho ta, không được ra ngoài nữa, đã nghe thấy chưa!” Dao Cầm bắt lấy Tiểu Bạch, nhét nó vào trong một cái lồng.
Tiểu Bạch lăn một vòng trong lồng, sau khi phát hiện rất nhỏ, lập tức nổi giận, “Thả ta ra ngoài!”
Cô ta lại dám nhốt mình vào trong cái lồng nhỏ như vậy.
Dao Cầm ngồi xổm ở bên ngoài, rất tức giận, “Ngươi cứ ra ngoài là gây chuyện, lúc nào học được ngoan ngoãn rồi, ta sẽ thả ngươi ra.”
Tiểu Bạch: “…”
Tiểu Bạch lấy cơ thể đụng vào lồng, muốn đi ra ngoài.
Dao Cầm đứng lên: “Cái lồng này là ta mượn chỗ Tiên đế, ngươi đừng phí sức nữa.”
Cơ thể Tiểu Bạch phồng lên, lại xẹp xuống, sau đó lại phồng lên, nó không tin há miệng cắn cái lồng.
Miệng còn chưa đến gần lồng, một cơn đau nhói liền từ trên miệng lan tràn ra.
Dao Cầm nhìn nó một cái, lắc đầu rời đi, hung thú quả nhiên đều là hung tính khó sửa đổi, ban đầu sao mình lại khế ước với nó, nhất định phải tìm cách giải trừ khế ước giữa cô ta và Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lăn lộn ở trong lồng một trận, không vui co mình lại thành một khối.
Lúc nó và tên quỷ đáng ghét Sí Ly kia làm loạn Thần giới, cô ta đều giúp nó tiêu huỷ chứng cứ, hu hu hu, ta sẽ không nói xấu cô nữa.
Chủ nhân trước đều tốt hơn chủ nhân này.
Phi, cô ta còn lâu mới là chủ nhân của nó.
…
Sau khi bọn họ trở lại, Ma tộc chạy trốn khắp nơi bỗng nhiên tan biến, tam giới lại cũng không tìm được tung tích của Ma tộc nữa.
Ma tộc sẽ không vô duyên vô cớ mất tích, nhất định là trốn đi, nhưng bọn chúng trốn đi có mục đích gì?
Thần tộc ngoài sáng, kẻ địch núp trong bóng tối, không biết bọn chúng sắp làm gì, loại cảm giác này giống như là ngươi biết có người muốn gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi không biết sát thủ lúc nào sẽ đến.
Tương Lăng ở Thần giới khôi phục rất nhanh, cộng thêm máu của Dao Cầm, thực lực của hắn lại tinh tiến thêm chút.
Đợi sau khi hắn có thể đi lại, Tiên đế triệu kiến Tương Lăng.
Tương Lăng dẫn Dao Cầm cùng đi yết kiến, Tiên đế chỉ nhíu mày lại, không đuổi Dao Cầm ra ngoài.
“Sức khoẻ đỡ hơn chưa?”
Tương Lăng cung kính trả lời: “Đã không còn đáng ngại.”
“Vậy thì tốt.” Tiên đế thở phào, sau đó lại ngưng trọng, “Các ngươi chuyến này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Điền Mộc không cùng các ngươi trở lại?”
Tương Lăng nói chuyện ở thành ma quỷ cho Tiên đế, nhưng vấn đề về Thời Sênh, hắn lấp liếm đi một ít.
Dao Cầm có chút tức giận, “Tiên đế, Dao Cầm có lời muốn nói.”
“Nói.”
“Khi đó Tiên quân Sí Ly ở ngay phía trên chúng ta, rõ ràng cô ta có năng lực cứu chúng ta, cuối cùng lại làm như không thấy, sau lại làm lộ vị trí của ta và Tiên tôn, khiến cho Ma tộc tấn công chúng ta…”
Dao Cầm ngược lại không hề thêm mắm thêm muối, chỉ là tức giận bất bình nói sự thật ra.
“Tương Lăng, Dao Cầm nói là thật sao?” Tiên đế nhìn Tương Lăng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng u ám sâu xa.
Đáy lòng Tương Lăng đã sớm thất vọng đối với tiểu cô nương đó, nhìn thấy hốc mắt Dao Cầm đỏ đỏ, lại nghĩ tới chuyện Dao Cầm làm cho hắn lúc bọn họ trở lại, cán cân trong lòng Tương Lăng hoàn toàn nghiêng đi, “Vâng.”
Tiên đế vỗ một chưởng lên bàn rồng phía trước, khó nhịn lửa giận, “Sí Ly không coi ai ra gì đã không phải là ngày một ngày hai, bây giờ lại thấy người mình chết mà không cứu, cô ta có còn là người của Thần giới ta hay không? Tương Lăng, ban đầu là ngươi bảo đảm với ta, nhất định có thể khiến cô ta đi theo hướng tốt, bây giờ, ngươi nhìn đi, cô ta thành cái bộ dạng gì rồi?”
Tương Lăng cúi đầu, “Là thần thất trách.”
Lúc đầu biểu hiện của cô ta hung hăng cuồng vọng, không coi ai ra gì, là hắn bảo đảm với Tiên đế, nhất định sẽ dạy tốt cô.
Nhưng rất nhiều thời gian hắn căn bản không gặp được cô, mỗi lần thấy cô, đều là lúc cô gây chuyện, làm xong chuyện rồi liền đi, căn bản là không cho hắn cơ hội nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.