Chương 2025: Sênh Ca Vạn Dặm (26)
Mặc Linh
27/09/2022
Thời Sênh quay trở lại mặt đất, cô vừa ra ngoài đã bị một đám người vây lại.
Vừa nãy Thời Hiên lợi dụng đường hầm thông dưới đất để thoát khỏi Thời Sênh, quay về nhà chính, vội vàng điều người đến đây.
Cũng có lẽ là vì liên quan đến khế ước, cho nên lệ khí trên người Thời Sênh đã được áp chế xuống không ít, nếu cô không cố ý thì có lẽ không ai có thể cảm nhận ra được cô là một người nguy hiểm.
“Thời Sênh, mau giơ tay chịu trói đi!!”
“Gia chủ đã nói rồi, chỉ cần cô không phản kháng thì có thể tha mạng cho cô, nếu cô dám phản kháng thì đừng trách chúng không có mắt!”
Vũ khí sắc lạnh nhắm vào Thời Sênh. Thời Sênh tiến lên mấy bước. Đám người đó cảnh giác nhìn cô, vũ khí trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng.
“A!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nhà chính Thời gia. Ngày hôm đó họ nhìn thấy một cô gái giống như sát thần, trong vòng vây của vô số người, ép sát đến gần vị trí của Thời Hiên.
Đám người của Thời Hiên ở cùng ông ta, nghe thấy bên ngoài không ngừng vang lên tiếng kêu, ai nấy đều kinh hồn táng đởm.
Họ nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, một cô gái nhỏ còn chưa đến hai mươi tuổi, tại sao lại có bản lĩnh lớn đến thế.
Cho đến khi Thời Sênh đi vào bên trong, họ cũng vẫn không thể hiểu nổi vấn đề này.
Cánh cửa lớn đã bị nổ tung, thế nhưng không có ai bước vào, bên ngoài đột nhiên khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Chuyện gì thế này?
Thời Hiên được người khác đỡ, sắc mặt đã hơi trắng bệch. Ông ta không biết Thời Sênh đã bôi gì lên con dao kia, khoang trị liệu chỉ chữa trị vết thương cho ông ta, nhưng cơ thể vẫn vô lực như cũ.
“Gia chủ…”
Tất cả mọi người đều nhìn Thời Hiên, bây giờ phải làm thế nào?
“Tại sao Trảm Long Vệ còn chưa tới?” Thời Hiên phẫn nộ quát tháo. Trảm Long Vệ xưa nay vẫn luôn bảo vệ nhà chính hôm nay lại không một ai xuất hiện.
Ông ta cũng không hạ bất cứ mệnh lệnh nào cho Trảm Long Vệ, Trảm Long Vệ đã đi đâu rồi?
Nếu Trảm Long Vệ có mặt thì sao có thể để cô ta huênh hoang như vậy được chứ?
“Gia chủ, không liên lạc được…” Người đứng bên cạnh nhỏ giọng đáp.
“Đồ ăn hại!” Thời Hiên đạp một cái lên người nọ, nhưng vì thân thể quá yếu ớt, cho nên người cũng đổ theo. Người đứng phía sau vội vàng chạy lên đỡ ông ta, tránh cho ông ta một phen xấu hổ.
Bên ngoài cửa vẫn yên tĩnh, mọi người đợi rất lâu vẫn không có động tĩnh gì, họ quay sang nhìn nhau giây lát.
“Ngươi đi ra xem sao.” Thời Hiên chỉ vào một người.
Người đó chợt biến sắc mặt, đại khái là không muốn ra ngoài, nhưng Thời Hiên trừng mắt nhìn, hắn ta đành phải rụt cổ lại, cẩn thận dịch chuyển từng bước ra ngoài cửa, trong lòng thầm cầu nguyện cho bên ngoài không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng lời cầu nguyện của hắn ta không có tác dụng gì. Hắn còn chưa ra được đến cửa đã có mấy thứ kỳ lạ từ bên ngoài ném vào.
Thứ đó lăn dưới mặt đất, có một thứ đang lăn đến bên chân hắn.
Con ngươi hắn chợt co rụt lại, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng xoay người, hét lớn về phía sau, “Chạy mau!”
“Đùng đoàng…”
Thời Sênh đứng bên ngoài, nhìn tòa kiến trúc đang dần biến mất sau khói bụi, vẻ mặt lãnh đạm.
Cô mở thiết bị cá nhân, gọi điện thoại, “Anh vất vả rồi, có thể để những người đó đi được rồi.”
“Cô Thời, cô chắc chứ? Họ về chắc chắn sẽ…” Trảm Long Vệ của Thời gia rất lợi hại, hắn không biết Thời Sênh đã dùng cách gì để dẫn dụ toàn bộ đám người đó ra ngoài, nhưng bây giờ thả họ về thì chắc chắn là không được.
“Chuyện đã làm xong rồi, cho dù họ có gϊếŧ chết tôi thì cũng không bù đắp lại được, trong lòng tôi đã có tính toán rồi, thả người đi.”
“… Vậy được thôi.”
Thời Sênh ngắt cuộc gọi, bên cạnh đó có vô số người không bị chết vọt đến, đang đứng cách Thời Sênh không xa, nhưng không dám lại quá gần.
Thời Sênh xoay người, ánh mắt nhìn quét qua đám người đó, cuối cùng dừng lại trên người đám trưởng lão đến muộn, “Bắt đầu từ ngày hôm nay, gia chủ của Thời gia không còn là Thời Hiên nữa, do tôi tiếp quản, ai có ý kiến?”
“Cô…” Một vị trưởng lão lên tiếng, trên gương mặt già nua tràn ngập sự phẫn nộ, “Cô dĩ hạ phạm thượng, sao có thể làm gia chủ được chứ?”
“Thời Hiên ép chết cha mẹ tôi, giam lỏng tôi, lúc đó sao các người không đứng ra chỉ trích?” Thời Sênh hừ lạnh.
“Chuyện đó thì khác!” Trưởng lão quát tháo.
“Khác chỗ nào?” Ánh mắt Thời Sênh thâm trầm kết thành một tầng hàn băng, “Chính bởi vì hắn ta là gia chủ sao?”
“Gia chủ là dòng chính, ngươi là hậu duệ dòng nhánh sao có thể làm gia chủ được chứ?”
“Dòng nhánh… he, nếu thực sự truy ngược lại, thì ai là dòng chính còn chưa biết đâu, lời này chỉ để che mắt đám người vô tri, ông nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao?”
Dòng chính chẳng qua chỉ là một cách xưng hô, ai thượng vị thì chính là dòng chính.
Vị trưởng lão đó còn định nói gì đó, nhưng bị một trưởng lão trẻ hơn đứng bên cạnh kéo lại. Ông ta khom lưng hành lễ trước, “Bái kiến gia chủ.”
“Đại trưởng lão!”
“Sao ông lại thừa nhận như vậy chứ?”
“Ông nhìn chuyện cô ta làm đi, đó là chuyện có thể tha thứ được sao?”
Đại trưởng lão liếc nhìn người bên cạnh, một lát sau rủ mắt xuống, “Lúc đầu tôi không đồng ý với cách làm của tiền gia chủ, nhưng ông ta vẫn một mình một ý. Kết cục ngày hôm nay cũng coi như là gieo nhân nào gặt quả nấy.”
“Nhưng chuyện này so với cô ta…”
Đại trưởng lão phất tay, ngăn những người đó nói tiếp. Ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thời Sênh, giải quyết dứt khoát, “Cô ấy có tư cách làm gia chủ.”
Đại trưởng lão đã nói như vậy rồi, những người khác cho dù có ý kiến hơn nữa cũng đành phải nín nhịn.
“Bái kiến gia chủ.”
“Bái kiến gia chủ…”
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, “Ông thông minh đấy.”
Đại trưởng lão hơi cúi đầu, “Gia chủ quá khen.”
Thời Sênh đặt thứ đang cầm trong tay vào túi, vừa nãy nếu đám người kia dám nói gì, thì cô sẽ cho họ cùng nổ tung theo luôn.
…
Kiến trúc chính của gia chủ Thời gia gần như đã bị san thành bình địa. Thời Hiên và những người khác không một ai đi ra, biến mất trong trận nổ đó.
Trận nổ này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, cũng khiến mọi người khâm phục sự quyết đoán của người hành sự.
Nghe nói khi quân đội đến, kẻ hành sự còn huênh hoang nói, cô ta cho nổ nhà của mình, chẳng có vấn đề gì hết.
Người của Thời gia im miệng không nói, không ai cáo trạng, quân đội đành phải hỏi qua loa rồi coi như không có chuyện gì, sau đó thu quân.
Có sự giúp đỡ của công ty RH, Thời Sênh dùng thủ đoạn mạnh mẽ trấn áp Thời gia. Thời Sênh dựa vào công ty RH để biến đa số sản nghiệp vốn ở trong tay Thời Hiên đều hoặc là sắp sập hoặc là đổi chủ, người của Thời gia còn có thể nói gì được nữa?
Ở thời đại này, vũ lực quan trọng, tài lực cũng quan trọng như vậy.
Công ty RH không ngờ rằng, Thời Sênh thực sự hạ được Thời gia, đây có lẽ là vụ đầu tư mạo hiểm nhất, nhưng cuối cùng kiếm được lời nhất của họ.
Thời Sênh thực hiện lời hứa, chuyển một phần ba sản nghiệp của Thời gia cho công ty RH. Thời gia ban đầu vừa đổi chủ lại xảy ra đại loạn, lúc này còn giảm tài lực, dẫn đến thực lực giảm sút nghiêm trọng.
Mấy vị trưởng lão của Thời gia đều âu sầu đến bạc cả đầu. Đang yên đang lành thì nhận một gia chủ mới, bây giờ lại biến thành thế này, Thời gia sao có thể yên ổn được nữa?
Thế nhưng vị gia chủ mới là Thời Sênh lại không hề thể hiện quan điểm gì về vấn đề này, cả ngày chỉ ở cùng Trảm Long Vệ, không biết đang làm gì.
Vừa nãy Thời Hiên lợi dụng đường hầm thông dưới đất để thoát khỏi Thời Sênh, quay về nhà chính, vội vàng điều người đến đây.
Cũng có lẽ là vì liên quan đến khế ước, cho nên lệ khí trên người Thời Sênh đã được áp chế xuống không ít, nếu cô không cố ý thì có lẽ không ai có thể cảm nhận ra được cô là một người nguy hiểm.
“Thời Sênh, mau giơ tay chịu trói đi!!”
“Gia chủ đã nói rồi, chỉ cần cô không phản kháng thì có thể tha mạng cho cô, nếu cô dám phản kháng thì đừng trách chúng không có mắt!”
Vũ khí sắc lạnh nhắm vào Thời Sênh. Thời Sênh tiến lên mấy bước. Đám người đó cảnh giác nhìn cô, vũ khí trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng.
“A!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nhà chính Thời gia. Ngày hôm đó họ nhìn thấy một cô gái giống như sát thần, trong vòng vây của vô số người, ép sát đến gần vị trí của Thời Hiên.
Đám người của Thời Hiên ở cùng ông ta, nghe thấy bên ngoài không ngừng vang lên tiếng kêu, ai nấy đều kinh hồn táng đởm.
Họ nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, một cô gái nhỏ còn chưa đến hai mươi tuổi, tại sao lại có bản lĩnh lớn đến thế.
Cho đến khi Thời Sênh đi vào bên trong, họ cũng vẫn không thể hiểu nổi vấn đề này.
Cánh cửa lớn đã bị nổ tung, thế nhưng không có ai bước vào, bên ngoài đột nhiên khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Chuyện gì thế này?
Thời Hiên được người khác đỡ, sắc mặt đã hơi trắng bệch. Ông ta không biết Thời Sênh đã bôi gì lên con dao kia, khoang trị liệu chỉ chữa trị vết thương cho ông ta, nhưng cơ thể vẫn vô lực như cũ.
“Gia chủ…”
Tất cả mọi người đều nhìn Thời Hiên, bây giờ phải làm thế nào?
“Tại sao Trảm Long Vệ còn chưa tới?” Thời Hiên phẫn nộ quát tháo. Trảm Long Vệ xưa nay vẫn luôn bảo vệ nhà chính hôm nay lại không một ai xuất hiện.
Ông ta cũng không hạ bất cứ mệnh lệnh nào cho Trảm Long Vệ, Trảm Long Vệ đã đi đâu rồi?
Nếu Trảm Long Vệ có mặt thì sao có thể để cô ta huênh hoang như vậy được chứ?
“Gia chủ, không liên lạc được…” Người đứng bên cạnh nhỏ giọng đáp.
“Đồ ăn hại!” Thời Hiên đạp một cái lên người nọ, nhưng vì thân thể quá yếu ớt, cho nên người cũng đổ theo. Người đứng phía sau vội vàng chạy lên đỡ ông ta, tránh cho ông ta một phen xấu hổ.
Bên ngoài cửa vẫn yên tĩnh, mọi người đợi rất lâu vẫn không có động tĩnh gì, họ quay sang nhìn nhau giây lát.
“Ngươi đi ra xem sao.” Thời Hiên chỉ vào một người.
Người đó chợt biến sắc mặt, đại khái là không muốn ra ngoài, nhưng Thời Hiên trừng mắt nhìn, hắn ta đành phải rụt cổ lại, cẩn thận dịch chuyển từng bước ra ngoài cửa, trong lòng thầm cầu nguyện cho bên ngoài không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng lời cầu nguyện của hắn ta không có tác dụng gì. Hắn còn chưa ra được đến cửa đã có mấy thứ kỳ lạ từ bên ngoài ném vào.
Thứ đó lăn dưới mặt đất, có một thứ đang lăn đến bên chân hắn.
Con ngươi hắn chợt co rụt lại, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng xoay người, hét lớn về phía sau, “Chạy mau!”
“Đùng đoàng…”
Thời Sênh đứng bên ngoài, nhìn tòa kiến trúc đang dần biến mất sau khói bụi, vẻ mặt lãnh đạm.
Cô mở thiết bị cá nhân, gọi điện thoại, “Anh vất vả rồi, có thể để những người đó đi được rồi.”
“Cô Thời, cô chắc chứ? Họ về chắc chắn sẽ…” Trảm Long Vệ của Thời gia rất lợi hại, hắn không biết Thời Sênh đã dùng cách gì để dẫn dụ toàn bộ đám người đó ra ngoài, nhưng bây giờ thả họ về thì chắc chắn là không được.
“Chuyện đã làm xong rồi, cho dù họ có gϊếŧ chết tôi thì cũng không bù đắp lại được, trong lòng tôi đã có tính toán rồi, thả người đi.”
“… Vậy được thôi.”
Thời Sênh ngắt cuộc gọi, bên cạnh đó có vô số người không bị chết vọt đến, đang đứng cách Thời Sênh không xa, nhưng không dám lại quá gần.
Thời Sênh xoay người, ánh mắt nhìn quét qua đám người đó, cuối cùng dừng lại trên người đám trưởng lão đến muộn, “Bắt đầu từ ngày hôm nay, gia chủ của Thời gia không còn là Thời Hiên nữa, do tôi tiếp quản, ai có ý kiến?”
“Cô…” Một vị trưởng lão lên tiếng, trên gương mặt già nua tràn ngập sự phẫn nộ, “Cô dĩ hạ phạm thượng, sao có thể làm gia chủ được chứ?”
“Thời Hiên ép chết cha mẹ tôi, giam lỏng tôi, lúc đó sao các người không đứng ra chỉ trích?” Thời Sênh hừ lạnh.
“Chuyện đó thì khác!” Trưởng lão quát tháo.
“Khác chỗ nào?” Ánh mắt Thời Sênh thâm trầm kết thành một tầng hàn băng, “Chính bởi vì hắn ta là gia chủ sao?”
“Gia chủ là dòng chính, ngươi là hậu duệ dòng nhánh sao có thể làm gia chủ được chứ?”
“Dòng nhánh… he, nếu thực sự truy ngược lại, thì ai là dòng chính còn chưa biết đâu, lời này chỉ để che mắt đám người vô tri, ông nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao?”
Dòng chính chẳng qua chỉ là một cách xưng hô, ai thượng vị thì chính là dòng chính.
Vị trưởng lão đó còn định nói gì đó, nhưng bị một trưởng lão trẻ hơn đứng bên cạnh kéo lại. Ông ta khom lưng hành lễ trước, “Bái kiến gia chủ.”
“Đại trưởng lão!”
“Sao ông lại thừa nhận như vậy chứ?”
“Ông nhìn chuyện cô ta làm đi, đó là chuyện có thể tha thứ được sao?”
Đại trưởng lão liếc nhìn người bên cạnh, một lát sau rủ mắt xuống, “Lúc đầu tôi không đồng ý với cách làm của tiền gia chủ, nhưng ông ta vẫn một mình một ý. Kết cục ngày hôm nay cũng coi như là gieo nhân nào gặt quả nấy.”
“Nhưng chuyện này so với cô ta…”
Đại trưởng lão phất tay, ngăn những người đó nói tiếp. Ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thời Sênh, giải quyết dứt khoát, “Cô ấy có tư cách làm gia chủ.”
Đại trưởng lão đã nói như vậy rồi, những người khác cho dù có ý kiến hơn nữa cũng đành phải nín nhịn.
“Bái kiến gia chủ.”
“Bái kiến gia chủ…”
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, “Ông thông minh đấy.”
Đại trưởng lão hơi cúi đầu, “Gia chủ quá khen.”
Thời Sênh đặt thứ đang cầm trong tay vào túi, vừa nãy nếu đám người kia dám nói gì, thì cô sẽ cho họ cùng nổ tung theo luôn.
…
Kiến trúc chính của gia chủ Thời gia gần như đã bị san thành bình địa. Thời Hiên và những người khác không một ai đi ra, biến mất trong trận nổ đó.
Trận nổ này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, cũng khiến mọi người khâm phục sự quyết đoán của người hành sự.
Nghe nói khi quân đội đến, kẻ hành sự còn huênh hoang nói, cô ta cho nổ nhà của mình, chẳng có vấn đề gì hết.
Người của Thời gia im miệng không nói, không ai cáo trạng, quân đội đành phải hỏi qua loa rồi coi như không có chuyện gì, sau đó thu quân.
Có sự giúp đỡ của công ty RH, Thời Sênh dùng thủ đoạn mạnh mẽ trấn áp Thời gia. Thời Sênh dựa vào công ty RH để biến đa số sản nghiệp vốn ở trong tay Thời Hiên đều hoặc là sắp sập hoặc là đổi chủ, người của Thời gia còn có thể nói gì được nữa?
Ở thời đại này, vũ lực quan trọng, tài lực cũng quan trọng như vậy.
Công ty RH không ngờ rằng, Thời Sênh thực sự hạ được Thời gia, đây có lẽ là vụ đầu tư mạo hiểm nhất, nhưng cuối cùng kiếm được lời nhất của họ.
Thời Sênh thực hiện lời hứa, chuyển một phần ba sản nghiệp của Thời gia cho công ty RH. Thời gia ban đầu vừa đổi chủ lại xảy ra đại loạn, lúc này còn giảm tài lực, dẫn đến thực lực giảm sút nghiêm trọng.
Mấy vị trưởng lão của Thời gia đều âu sầu đến bạc cả đầu. Đang yên đang lành thì nhận một gia chủ mới, bây giờ lại biến thành thế này, Thời gia sao có thể yên ổn được nữa?
Thế nhưng vị gia chủ mới là Thời Sênh lại không hề thể hiện quan điểm gì về vấn đề này, cả ngày chỉ ở cùng Trảm Long Vệ, không biết đang làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.