Chương 1925: Sinh Tồn Trên Sa Mạc (3)
Mặc Linh
27/09/2022
Hệ thống nói rất rõ ràng, hơn nữa còn nhấn mạnh hết lần này đến lần khác. Nếu cô không đi theo đám người ở phía dưới, thì cơ hội tìm được Phượng Từ bằng không.
Thời Sênh nằm trên thiết kiếm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vỗ đùi một cái, cô sợ cái rắm ấy!
Ai dám xông lên tìm đường chết thì xử lý thôi!!
Dù sao thì cô cũng chẳng có gì, chỉ có thời gian và buff hồi phục là vô hạn, ai sợ ai chứ.
…
Đám người xuất hiện phía dưới đã cứu đám người lúc trước ra một nơi xa, dẫn đầu đội ngũ này là một cô gái, có lẽ để tiện, cho nên mái tóc dài đã được búi lại gọn gàng, mấy lọn tóc bị thấm ướt mồ hôi dán chặt lên mặt cô ta.
Tuy cũng nhếch nhác như vậy, nhưng trên người cô ta có khí thế của kẻ bề trên. Toàn bộ đội ngũ được cô ta quản lý đâu ra đấy. Cô ta nói gì, không một ai dám lên tiếng phản kháng.
“Đội trưởng Giản, theo bản đồ của chúng ta thì chính là ở đây. Phía trước có một mảng dây leo rất lớn, cũng chứng tỏ là ở đây có nước, chỉ không biết đầu nguồn của nước ở đâu. Nếu là ở dưới đất thì phiền phức rồi.” Một người đàn ông đến trước mặt cô gái, cầm tấm bản đồ chỉ chỉ trỏ trỏ, gương mặt lo lắng.
Người được xưng là đội trưởng Giản tên là Giản Ý. Cô ta nhận lấy tấm bản đồ xem xét. Đầu ngón tay cô ta vạch qua một tuyến đường được đánh dấu, đầu ngón tay dừng lại tại một chỗ, “Không thể ở dưới lòng đất được, đi hỏi đám người vừa nãy xem, vừa rồi họ bị đám dây leo tấn công mà vẫn một lòng muốn đi vào đó, chắc chắn là đã biết được điều gì đó.”
“Họ không chịu nói gì cả.” Người đàn ông có chút bất đắc dĩ, vừa rồi hắn đã hỏi rồi, nhưng họ không nói gì hết, đều dùng ánh mắt chết lặng quen thuộc để nhìn họ.
Sự chết lặng đó khiến họ như cái xác không hồn.
“Không ai chịu nói gì sao?” Giản Ý đưa tấm bản đồ cho người đàn ông, “Để tôi đi xem sao.”
Cô ta đi về nơi đã sắp xếp cho đám người kia lúc trước, liên tiếp hỏi mấy người. Quả nhiên đúng như lời người đàn ông kia vừa nói, cho dù cô ta hỏi cái gì đối phương cũng không hé răng nói lấy một từ.
“Bọn chị không phải là người xấu.” Cuối cùng Giản Ý dừng lại trước mặt một thiếu niên hơn mười tuổi, “Chị hỏi em mấy câu đơn giản, em chỉ cần trả lời là không hoặc có, có thì gật đầu, không thì lắc đầu, có được không?”
Cậu thiếu niên có chút sợ hãi nhìn Giản Ý. Có lẽ bởi vì Giản Ý là một cô gái, lúc nói chuyện cũng không gầm gào quát tháo, khiến sự đề phòng của cậu thiếu niên cũng giảm đi không ít. Cậu cẩn thận nhìn người đàn ông cơ bắp đứng đằng sau Giản Ý, mím chặt bờ môi nứt nẻ, cuối cùng vẫn không chịu mở miệng.
Giản Ý liếc nhìn người đàn ông đứng sau, “Anh đi ra xa một chút.”
“Đội trưởng Giản…” Những người này tuy là nạn dân, nhưng bây giờ thế đạo suy đồi, ai mà biết được nó có phải là một tên cầm thú đội lốt người hay không chứ.
Họ cũng chỉ vừa mới gặp đám người này, không phải là người anh em quen biết lâu năm, lại lăn lộn trong thế giới sa mạc này, có thể giao lại cả sau lưng cho người khác như họ.
Cho nên lúc này người đàn ông thế nào cũng không muốn rời khỏi Giản Ý. Nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì hắn không thể ăn nói được với những người khác.
“Không sao đâu.” Giản Ý nói, “Anh qua bên kia nói với họ một tiếng, tôi hỏi xong nhanh thôi.”
Người đàn ông nhìn cậu thiếu niên, rồi lại nhìn Giản Ý, cuối cùng vẫn đành phải đồng ý, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.
Giản Ý và cậu thiếu niên ở bên kia nói chuyện, thời gian trôi đi từng giây từng phút. Khoảng nửa giờ sau, Giản Ý đi từ bên kia tới, “Ở đây đúng là có nguồn nước. Lần trước khi họ tớ đây đám dây leo còn bao vây bốn phía xung quanh nguồn nước, nhưng lần này thì không thấy nguồn nước đâu nữa.”
Lúc trước họ đã nghi ngờ là nguồn nước đã bị đám dây leo đó che đi rồi, cho nên muốn dẫn dụ đám dây leo ra để xem sao. Ai ngờ còn chưa kịp dẫn dụ dây leo ra, đã gặp chuyện vừa nãy. Sau đó họ được đám người của Giản Ý cứu thoát.
“Cho nên bây giờ chúng ta phải làm thế nào để lấy được nguồn nước. Nếu như không lấy được thì có lẽ chúng ta sẽ không cầm cự nổi nữa. Ở trong căn cứ đã không còn bao nhiêu nước nữa rồi.”
Giản Ý trầm ngâm giây lát, “Anh bảo họ đến đây đi.”
Giản Ý và mấy người kia bàn bạc xem có cách nào dẫn dụ được đám dây leo kỳ lạ kia không, thế nhưng bàn luận cả nửa ngày trời cũng không có cách gì hay.
“Đây là nguồn nước duy nhất ở xung quanh đây rồi. Nếu không lấy được nước thì có lẽ chúng ta sẽ phải chết ở đây.”
“Đội trưởng Giản, cô phải nghĩ cách đi.”
“Trong căn cứ còn có nhiều người như vậy, nếu chúng ta không lấy được nước về thì họ phải sống thế nào đây.”
“Đội trưởng Giản.”
Giản Ý khua tay, ra hiệu cho họ dừng lại. Mọi người dường như vô cùng tôn trọng Giản Ý, cho nên khi cô bảo họ dừng lại, họ liền dừng lại thật, đôi mắt trông mong liếc nhìn Giản Ý.
“Quay về trước đã.” Giản Ý trầm ngâm giây lát, “Đưa họ về trước rồi nghĩ cách sau.”
Hôm nay họ chỉ đến đây thăm dò, không có dự định lấy nước, gặp được nhiều người như vậy hoàn toàn là bất ngờ.
Sau khi Giản Ý rời đi Thời Sênh mới hạ xuống mặt đất. Cô nhìn chằm chằm vào đám dây leo ở phía xa, từ từ rút thiết kiếm ra, chạy về phía đám dây leo.
…
Không bao lâu sau Giản Ý đã đưa người quay lại, nhưng cô ta vừa quay lại đã trợn tròn mắt. Nơi này hoàn toàn khác với lúc cô ta rời đi, đám dây leo chất thành đống, khô héo rũ rượi.
Ở giữa đám dây leo có một cái hồ nhỏ, hồ nước xanh biếc, đối lập hoàn toàn với cát vàng mênh mông ở xung quanh.
Nhưng ở sát mép hồ nước, có một thiếu nữ đang ngồi. Cô gác một chân lên, chân còn lại tùy ý thả xuống, khiếm nhã ngồi bên mép hồ nước, trong tay cầm một thanh thiết kiếm kỳ lạ, chốc chốc lại chọc vào mặt nước, mặt nước rung động từng hồi.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Giản Ý có chút thất thần, nhưng bản năng đã nhanh chóng nhắc nhở cô ta phải cảnh giác.
Cô ta giơ tay ra ra hiệu cho đám người phía sau không được tùy tiện hành động, một mình cô ta cẩn thận tiến lên phía trước.
“Xin hỏi…” Giản Ý nói thăm dò.
Thời Sênh nghiêng đầu qua, con mắt nhìn thẳng vào tầm nhìn Giản Ý. Đôi mắt đó dường như là một thể với hồ nước phía sau lưng cô, xanh thẳm như bầu trời.
Nhưng trong khoảng màu xanh thẳm đó lại không ấm áp như trời xanh, mà lạnh lẽo đến mức khiến người ta phát sợ.
Lòng bàn tay Giản Ý đã toát mồ hôi. Cô ta nắm chặt tay, một lần nữa lên tiếng hỏi, “Xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đám dây leo này lại biến thành như vậy?”
Cảm giác lúc này của Giản Ý rất giống như khi thế giới này biến thành như vậy, nỗi sợ hãi khó hiểu đó giống như mầm bệnh lan tràn, rõ ràng đã biết nguồn gốc của nó, nhưng lại không thể nhổ bỏ được.
Giản Ý nín thở chờ đợi câu trả lời của Thời Sênh.
Thời Sênh cắm thiết kiếm vào bãi cát bên cạnh, ung dung chậm rãi đứng dậy, cằm hơi nhếch lên, dáng vẻ “ông đây cực kỳ có gu”, ngữ khí còn huênh hoang hơn nữa, “Có ta giải quyết chúng, đương nhiên là chúng sẽ biến thành như vậy rồi.”
“Cô?” Phản ứng đầu tiên của Giản Ý là nghi ngờ.
Ánh mắt cô ta lướt qua đám dây leo khô héo xung quanh Thời Sênh. Cô gái này đang đùa với cô à?
Bao nhiêu dây leo như vậy mà một mình cô gái này giải quyết được hết hay sao?
Thời Sênh cực kỳ tự tin, ngực ưỡn thẳng, buông lời ngông cuồng, “Ta được ông trời phái đến để cứu các ngươi.”
Giản Ý: “???”
[…] Ký chủ làm màu sẽ bị sét đánh đấy, bớt làm màu đi!!
Thời Sênh nằm trên thiết kiếm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vỗ đùi một cái, cô sợ cái rắm ấy!
Ai dám xông lên tìm đường chết thì xử lý thôi!!
Dù sao thì cô cũng chẳng có gì, chỉ có thời gian và buff hồi phục là vô hạn, ai sợ ai chứ.
…
Đám người xuất hiện phía dưới đã cứu đám người lúc trước ra một nơi xa, dẫn đầu đội ngũ này là một cô gái, có lẽ để tiện, cho nên mái tóc dài đã được búi lại gọn gàng, mấy lọn tóc bị thấm ướt mồ hôi dán chặt lên mặt cô ta.
Tuy cũng nhếch nhác như vậy, nhưng trên người cô ta có khí thế của kẻ bề trên. Toàn bộ đội ngũ được cô ta quản lý đâu ra đấy. Cô ta nói gì, không một ai dám lên tiếng phản kháng.
“Đội trưởng Giản, theo bản đồ của chúng ta thì chính là ở đây. Phía trước có một mảng dây leo rất lớn, cũng chứng tỏ là ở đây có nước, chỉ không biết đầu nguồn của nước ở đâu. Nếu là ở dưới đất thì phiền phức rồi.” Một người đàn ông đến trước mặt cô gái, cầm tấm bản đồ chỉ chỉ trỏ trỏ, gương mặt lo lắng.
Người được xưng là đội trưởng Giản tên là Giản Ý. Cô ta nhận lấy tấm bản đồ xem xét. Đầu ngón tay cô ta vạch qua một tuyến đường được đánh dấu, đầu ngón tay dừng lại tại một chỗ, “Không thể ở dưới lòng đất được, đi hỏi đám người vừa nãy xem, vừa rồi họ bị đám dây leo tấn công mà vẫn một lòng muốn đi vào đó, chắc chắn là đã biết được điều gì đó.”
“Họ không chịu nói gì cả.” Người đàn ông có chút bất đắc dĩ, vừa rồi hắn đã hỏi rồi, nhưng họ không nói gì hết, đều dùng ánh mắt chết lặng quen thuộc để nhìn họ.
Sự chết lặng đó khiến họ như cái xác không hồn.
“Không ai chịu nói gì sao?” Giản Ý đưa tấm bản đồ cho người đàn ông, “Để tôi đi xem sao.”
Cô ta đi về nơi đã sắp xếp cho đám người kia lúc trước, liên tiếp hỏi mấy người. Quả nhiên đúng như lời người đàn ông kia vừa nói, cho dù cô ta hỏi cái gì đối phương cũng không hé răng nói lấy một từ.
“Bọn chị không phải là người xấu.” Cuối cùng Giản Ý dừng lại trước mặt một thiếu niên hơn mười tuổi, “Chị hỏi em mấy câu đơn giản, em chỉ cần trả lời là không hoặc có, có thì gật đầu, không thì lắc đầu, có được không?”
Cậu thiếu niên có chút sợ hãi nhìn Giản Ý. Có lẽ bởi vì Giản Ý là một cô gái, lúc nói chuyện cũng không gầm gào quát tháo, khiến sự đề phòng của cậu thiếu niên cũng giảm đi không ít. Cậu cẩn thận nhìn người đàn ông cơ bắp đứng đằng sau Giản Ý, mím chặt bờ môi nứt nẻ, cuối cùng vẫn không chịu mở miệng.
Giản Ý liếc nhìn người đàn ông đứng sau, “Anh đi ra xa một chút.”
“Đội trưởng Giản…” Những người này tuy là nạn dân, nhưng bây giờ thế đạo suy đồi, ai mà biết được nó có phải là một tên cầm thú đội lốt người hay không chứ.
Họ cũng chỉ vừa mới gặp đám người này, không phải là người anh em quen biết lâu năm, lại lăn lộn trong thế giới sa mạc này, có thể giao lại cả sau lưng cho người khác như họ.
Cho nên lúc này người đàn ông thế nào cũng không muốn rời khỏi Giản Ý. Nếu cô ta xảy ra chuyện gì thì hắn không thể ăn nói được với những người khác.
“Không sao đâu.” Giản Ý nói, “Anh qua bên kia nói với họ một tiếng, tôi hỏi xong nhanh thôi.”
Người đàn ông nhìn cậu thiếu niên, rồi lại nhìn Giản Ý, cuối cùng vẫn đành phải đồng ý, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.
Giản Ý và cậu thiếu niên ở bên kia nói chuyện, thời gian trôi đi từng giây từng phút. Khoảng nửa giờ sau, Giản Ý đi từ bên kia tới, “Ở đây đúng là có nguồn nước. Lần trước khi họ tớ đây đám dây leo còn bao vây bốn phía xung quanh nguồn nước, nhưng lần này thì không thấy nguồn nước đâu nữa.”
Lúc trước họ đã nghi ngờ là nguồn nước đã bị đám dây leo đó che đi rồi, cho nên muốn dẫn dụ đám dây leo ra để xem sao. Ai ngờ còn chưa kịp dẫn dụ dây leo ra, đã gặp chuyện vừa nãy. Sau đó họ được đám người của Giản Ý cứu thoát.
“Cho nên bây giờ chúng ta phải làm thế nào để lấy được nguồn nước. Nếu như không lấy được thì có lẽ chúng ta sẽ không cầm cự nổi nữa. Ở trong căn cứ đã không còn bao nhiêu nước nữa rồi.”
Giản Ý trầm ngâm giây lát, “Anh bảo họ đến đây đi.”
Giản Ý và mấy người kia bàn bạc xem có cách nào dẫn dụ được đám dây leo kỳ lạ kia không, thế nhưng bàn luận cả nửa ngày trời cũng không có cách gì hay.
“Đây là nguồn nước duy nhất ở xung quanh đây rồi. Nếu không lấy được nước thì có lẽ chúng ta sẽ phải chết ở đây.”
“Đội trưởng Giản, cô phải nghĩ cách đi.”
“Trong căn cứ còn có nhiều người như vậy, nếu chúng ta không lấy được nước về thì họ phải sống thế nào đây.”
“Đội trưởng Giản.”
Giản Ý khua tay, ra hiệu cho họ dừng lại. Mọi người dường như vô cùng tôn trọng Giản Ý, cho nên khi cô bảo họ dừng lại, họ liền dừng lại thật, đôi mắt trông mong liếc nhìn Giản Ý.
“Quay về trước đã.” Giản Ý trầm ngâm giây lát, “Đưa họ về trước rồi nghĩ cách sau.”
Hôm nay họ chỉ đến đây thăm dò, không có dự định lấy nước, gặp được nhiều người như vậy hoàn toàn là bất ngờ.
Sau khi Giản Ý rời đi Thời Sênh mới hạ xuống mặt đất. Cô nhìn chằm chằm vào đám dây leo ở phía xa, từ từ rút thiết kiếm ra, chạy về phía đám dây leo.
…
Không bao lâu sau Giản Ý đã đưa người quay lại, nhưng cô ta vừa quay lại đã trợn tròn mắt. Nơi này hoàn toàn khác với lúc cô ta rời đi, đám dây leo chất thành đống, khô héo rũ rượi.
Ở giữa đám dây leo có một cái hồ nhỏ, hồ nước xanh biếc, đối lập hoàn toàn với cát vàng mênh mông ở xung quanh.
Nhưng ở sát mép hồ nước, có một thiếu nữ đang ngồi. Cô gác một chân lên, chân còn lại tùy ý thả xuống, khiếm nhã ngồi bên mép hồ nước, trong tay cầm một thanh thiết kiếm kỳ lạ, chốc chốc lại chọc vào mặt nước, mặt nước rung động từng hồi.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Giản Ý có chút thất thần, nhưng bản năng đã nhanh chóng nhắc nhở cô ta phải cảnh giác.
Cô ta giơ tay ra ra hiệu cho đám người phía sau không được tùy tiện hành động, một mình cô ta cẩn thận tiến lên phía trước.
“Xin hỏi…” Giản Ý nói thăm dò.
Thời Sênh nghiêng đầu qua, con mắt nhìn thẳng vào tầm nhìn Giản Ý. Đôi mắt đó dường như là một thể với hồ nước phía sau lưng cô, xanh thẳm như bầu trời.
Nhưng trong khoảng màu xanh thẳm đó lại không ấm áp như trời xanh, mà lạnh lẽo đến mức khiến người ta phát sợ.
Lòng bàn tay Giản Ý đã toát mồ hôi. Cô ta nắm chặt tay, một lần nữa lên tiếng hỏi, “Xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đám dây leo này lại biến thành như vậy?”
Cảm giác lúc này của Giản Ý rất giống như khi thế giới này biến thành như vậy, nỗi sợ hãi khó hiểu đó giống như mầm bệnh lan tràn, rõ ràng đã biết nguồn gốc của nó, nhưng lại không thể nhổ bỏ được.
Giản Ý nín thở chờ đợi câu trả lời của Thời Sênh.
Thời Sênh cắm thiết kiếm vào bãi cát bên cạnh, ung dung chậm rãi đứng dậy, cằm hơi nhếch lên, dáng vẻ “ông đây cực kỳ có gu”, ngữ khí còn huênh hoang hơn nữa, “Có ta giải quyết chúng, đương nhiên là chúng sẽ biến thành như vậy rồi.”
“Cô?” Phản ứng đầu tiên của Giản Ý là nghi ngờ.
Ánh mắt cô ta lướt qua đám dây leo khô héo xung quanh Thời Sênh. Cô gái này đang đùa với cô à?
Bao nhiêu dây leo như vậy mà một mình cô gái này giải quyết được hết hay sao?
Thời Sênh cực kỳ tự tin, ngực ưỡn thẳng, buông lời ngông cuồng, “Ta được ông trời phái đến để cứu các ngươi.”
Giản Ý: “???”
[…] Ký chủ làm màu sẽ bị sét đánh đấy, bớt làm màu đi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.