Chương 1110: Thanh xuân có em (4)
Mặc Linh
27/09/2022
Đám đông lúc này cũng không để ý đôi co với Thời Sênh nữa, đều quay ra quan tâm Ngụy Tinh Tinh.
Ngụy Tinh Tinh được mọi người đỡ sang một bên. Nhiệt độ lúc này đã hạ xuống rõ rệt, bọn họ đã có thể cảm thấy cơ thể bắt đầu nổi da gà.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện lò sưởi đã bị tắt, nước trong bể bơi cũng từ từ rút xuống.
Tất cả đám học sinh kia đều vây lấy Ngụy Tinh Tinh, bàn tán xôn xao.
“Là cô ta, chắc chắn là Giản Ngâm giở trò quỷ. Cô ta là người vào sau cùng.” Nữ sinh nói câu này chính là nữ sinh ban nãy đã chất vấn Thời Sênh, hình như tên Phàn Nhu.
Câu nói này của Phàn Nhu lập tức khiến cho ánh nhìn của toàn bộ học sinh đều đổ lên người Thời Sênh.
Khi ở phòng học, Thời Sênh nói cả lớp bị phạt, rồi đột nhiên đưa bọn họ tới bể bơi…
Lúc này, xem ra tất cả đều là có âm mưu cả.
“Giản Ngâm, có phải là cô không?” Phàn Nhu trừng mắt hỏi.
“Là cô đấy.” Thời Sênh thừa nhận rất tự nhiên.
Đám đông: “…” Giản Ngâm thật sự bị điên rồi.
“Giản Ngâm, cô không muốn làm việc ở Anh Lan nữa phải không?” Một nam sinh lớn tiếng quát, “Còn không mau thả chúng tôi ra ngoài.”
Khóe miệng Thời Sênh đầy ý cười, “Việc này thì cô cũng không có cách gì, phải xem người ở ngoài lúc nào phát hiện ra, sau đó tới mở cửa cho mấy em ra ngoài.”
“Mẹ kiếp, Giản Ngâm, cô bị bệnh sao, dám nhốt chúng tôi trong đây. Khi ra ngoài thì ông chắc chắn sẽ khiến cô lập tức cút khỏi đây.” Cô ta tưởng mình là ai, còn dám đối đầu với bọn họ?
“Vậy thì em lợi hại đó nha.” Thời Sênh thần sắc không đổi.
Nam sinh có chút đắc ý, “Sợ rồi sao? Sợ rồi thì mau để chúng tôi ra ngoài, rồi xin lỗi chúng tôi tử tế, nói không chừng chúng tôi còn cho cô chút thể diện để cút khỏi Anh Lan.”
Thời Sênh cười như không cười, “Em cứ nghĩ cách thoát ra ngoài trước đi đã.”
“Giản Ngâm, cô muốn tìm chết đúng không?” Sắc mặt nam sinh phút chốc thay đổi, đột nhiên xông lên, vung nắm đấm về phía cô.
Đánh một người vô cùng lợi hại thì có lẽ thân thể này không đủ sức, nhưng đánh một học sinh bình thường thì Thời Sênh vẫn rất tự tin.
Nam sinh kêu lên thảm thiết, bị đẩy xuống hồ bơi.
Thời Sênh đột nhiên trở nên hung hãn như vậy, đám học sinh này đã hơi sợ hãi.
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngạnh, ngang ngạnh thì không sợ chết.
Lúc này Thời Sênh trong mắt họ chính là kẻ không sợ chết.
Chỉ cần một người trong đám bọn họ xảy ra chuyện thì đều có thể khiến cô ta lĩnh đủ, nếu như cô ta đã dám làm như vậy với bọn họ thì nghĩa là cô ta không cần mạng nữa rồi.
Bể bơi lại một lần nữa yên tĩnh xuống, Thời Sênh đút hai tay vào túi áo, nhếch khóe miệng, “Lãng phí thời gian với cô thì chi bằng mau chóng nghĩ cách đi, nhiệt độ này… à, sẽ giảm rất nhanh đấy.”
“Giản Ngâm, cô điên rồi!” Phàn Nhu gào lên.
“Bị các em bức tới điên đó.” Nguyên chủ không phải là bị bọn họ bức tới tinh thần hoảng loạn sao?
“Cô rời khỏi cũng sẽ không có quả tốt mà ăn đâu.”
“Không phiền các em quan tâm.”
“Cô là đồ bỉ ổi, mau thả chúng tôi ra.”
“Em kêu tôi là đồ bỉ ổi mà còn muốn tôi thả em ra ngoài sao, đang mơ sao?” Mẹ kiếp, đồ đần.
Từ đầu tới cuối, Thời Sênh đều mang bộ dạng rất bình thản, rốt cuộc thì học sinh tuổi vẫn còn nhỏ, dù có lanh lợi hơn người thì cũng không thể thâm sâu bằng lão yêu quái như cô được.
Chỉ trong chốc lát, đã có không ít nữ sinh bắt đầu khóc lên, các nam sinh thì dốc sức mắng Thời Sênh, nhưng tới cuối cùng cũng bị lạnh tới mức bắt đầu nói năng run rẩy.
Trên người bọn họ chỉ có một chút vải, nữ sinh đều mang theo khăn tắm còn có thể quấn lại phòng lạnh, nhưng có nam sinh thì chỉ có mỗi cái quần bơi.
“Cứu với… Bên ngoài có ai không?
“Có người không? Sắp chết rồi, mở cửa…”
“Nhiệt độ sao lại giảm nhanh như vậy được?” Cứ cho là lò sưởi hỏng thì cũng không thể giảm nhanh như vậy được.
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng bọn họ, “Có thể là do cô run tay nên đã bật nhầm sang điều hòa rồi.”
Bây giờ thì biết lạnh rồi sao, mẹ kiếp, nếu như chậu nước đá đó của các người mà đổ vào người ông thì còn lạnh hơn bây giờ rất nhiều đó.
Mọi người: “…” Đồ điên.
“Giản Ngâm, cô muốn để chúng tôi chết cóng trong đây sao?” Nam sinh hồi nãy muốn đánh Thời Sênh đang run cầm cập.
“Sao lại như vậy, cô không muốn bị vào tù đâu.” Gϊếŧ người gì đó là phạm pháp mà.
[… Từ miệng Ký chủ nói ra lời này, thật sự là vô cùng xấu hổ.]
“Vậy cô còn không mau thả chúng tôi ra ngoài? Cô có biết là đắc tội với nhiều người chúng tôi như vậy sẽ có hậu quả gì không?” Nam sinh nghiến răng phẫn nộ.
Thời Sênh suy nghĩ một chút, “ Không biết, vậy nên cô muốn thử xem.”
Mọi người: “…”
Đây thật sự là muốn chết mà.
Đánh không lại, nói cũng không lại, đe dọa càng không có tác dụng, đám học sinh không còn cách nào khác, chỉ có thể nhảy nhót loạn xạ trong không khí lạnh giá, mục đích là để cơ thể ấm hơn một chút.
Có người phát hiện ở dưới nước khá ấm, một đám người lại nhảy xuống.
Nhưng theo nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp thì nhiệt độ của nước cũng không ngừng giảm xuống.
“Giản Ngâm, rốt cuộc cô muốn thế nào mới thả chúng tôi ra?”
Thời Sênh nhún vai, biểu cảm muốn giúp nhưng không có khả năng.
“Em sai rồi, cô ơi, em không nên như vậy đối với cô, xin cô hãy để em ra ngoài, sau này em sẽ không làm như vậy với cô nữa.” Có nữ sinh không chịu được nữa, bật khóc.
“Cậu làm gì vậy? Sao lại cúi đầu trước cô ta, cô ta không dám làm gì chúng ta đâu, cố chịu đựng rồi sẽ tốt thôi.” Người bên cạnh lập tức trách mắng nữ sinh đó.
Mặt nữ sinh đầy sự sợ hãi, hàm răng va vào nhau lộp cộp, “Nhưng mà… mình sắp không chịu được rồi, mình rất lạnh, mình cảm giác sắp chết đến nơi rồi.”
“Chỉ là ảo giác của em thôi.”
Thời Sênh tiếp lời, lập tức bị ánh nhìn phẫn nộ từ đám đông công kích.
Ban đầu, đám người này còn cố chịu đựng, sau có người xin Thời Sênh tha cho thì bị trách mắng thậm tệ.
Nhưng tới cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều không chịu được nữa, bắt đầu xin lỗi Thời Sênh, dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là đùn đẩy trách nhiệm, biểu thị bọn họ làm vậy đều là vì nhóm bảy người ở trong bệnh viện.
Bọn họ không phải cố ý ức hϊếp cô, chờ khi ra ngoài sẽ bù đắp thật xứng đáng cho cô.
Thời Sênh sao có thể tin lời của đám nhãi ranh này được.
…
Chờ đám học sinh được cứu ra ngoài thì đã là hơn một tiếng sau, cũng chỉ bị lạnh hơi thê thảm thôi chứ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Chuyện lần này kinh động tới trường học, tới cả hiệu trưởng cũng xuất đầu lộ diện luôn.
Nhưng học sinh chưa kịp nói là do Thời Sênh làm thì bên phụ trách bể bơi đã đứng ra thừa nhận sai lầm.
Cửa của bể bơi được kiểm soát bằng điện, nhưng dây điện bị cháy hỏng nên cả hệ thống lò sưởi cũng bị hỏng theo.
Vì là mùa đông, học sinh tới bể bơi không nhiều, còn nhân viên ở đó lại tự ý rời vị trí làm việc, thêm nữa là bình thường bọn họ hơi chểnh mảng với công việc, không kiểm tra kỹ cửa và lò sưởi nên đã để xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cũng rất tuyệt vọng.
Đám học sinh kia chắc chắn không vừa ý, ai nấy đều chỉ tội Thời Sênh.
Thời Sênh dĩ nhiên không thừa nhận rồi, cô đâu phải đồ ngốc.
Tất cả học sinh đều ngơ ngác.
“Rõ ràng chính miệng cô thừa nhận… Hiệu trưởng, chính là cô ta, là cô ta làm đó. Cô ta muốn hại chết chúng em, chính miệng cô ta đã thừa nhận như vậy.”
“Giản Ngâm, tại sao cô phủ nhận vậy, lúc nãy không phải cô rất điên cuồng sao? Cô tưởng là cô phủ nhận rồi thì sẽ không có chuyện gì hả?”
“Hiệu trưởng, thầy phải làm chủ cho chúng em, Giản Ngâm điên rồi… hu hu hu hu…”
Thời Sênh trợn trắng mắt, ông đây mà không phủ nhận thì mới đúng là bị ngu đó!
Nghĩ ông đây ngu mà thật sự đi trả lời tụi bây sao? Về sau còn nhiều chiêu đợi tụi bây lắm!
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Ngụy Tinh Tinh được mọi người đỡ sang một bên. Nhiệt độ lúc này đã hạ xuống rõ rệt, bọn họ đã có thể cảm thấy cơ thể bắt đầu nổi da gà.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện lò sưởi đã bị tắt, nước trong bể bơi cũng từ từ rút xuống.
Tất cả đám học sinh kia đều vây lấy Ngụy Tinh Tinh, bàn tán xôn xao.
“Là cô ta, chắc chắn là Giản Ngâm giở trò quỷ. Cô ta là người vào sau cùng.” Nữ sinh nói câu này chính là nữ sinh ban nãy đã chất vấn Thời Sênh, hình như tên Phàn Nhu.
Câu nói này của Phàn Nhu lập tức khiến cho ánh nhìn của toàn bộ học sinh đều đổ lên người Thời Sênh.
Khi ở phòng học, Thời Sênh nói cả lớp bị phạt, rồi đột nhiên đưa bọn họ tới bể bơi…
Lúc này, xem ra tất cả đều là có âm mưu cả.
“Giản Ngâm, có phải là cô không?” Phàn Nhu trừng mắt hỏi.
“Là cô đấy.” Thời Sênh thừa nhận rất tự nhiên.
Đám đông: “…” Giản Ngâm thật sự bị điên rồi.
“Giản Ngâm, cô không muốn làm việc ở Anh Lan nữa phải không?” Một nam sinh lớn tiếng quát, “Còn không mau thả chúng tôi ra ngoài.”
Khóe miệng Thời Sênh đầy ý cười, “Việc này thì cô cũng không có cách gì, phải xem người ở ngoài lúc nào phát hiện ra, sau đó tới mở cửa cho mấy em ra ngoài.”
“Mẹ kiếp, Giản Ngâm, cô bị bệnh sao, dám nhốt chúng tôi trong đây. Khi ra ngoài thì ông chắc chắn sẽ khiến cô lập tức cút khỏi đây.” Cô ta tưởng mình là ai, còn dám đối đầu với bọn họ?
“Vậy thì em lợi hại đó nha.” Thời Sênh thần sắc không đổi.
Nam sinh có chút đắc ý, “Sợ rồi sao? Sợ rồi thì mau để chúng tôi ra ngoài, rồi xin lỗi chúng tôi tử tế, nói không chừng chúng tôi còn cho cô chút thể diện để cút khỏi Anh Lan.”
Thời Sênh cười như không cười, “Em cứ nghĩ cách thoát ra ngoài trước đi đã.”
“Giản Ngâm, cô muốn tìm chết đúng không?” Sắc mặt nam sinh phút chốc thay đổi, đột nhiên xông lên, vung nắm đấm về phía cô.
Đánh một người vô cùng lợi hại thì có lẽ thân thể này không đủ sức, nhưng đánh một học sinh bình thường thì Thời Sênh vẫn rất tự tin.
Nam sinh kêu lên thảm thiết, bị đẩy xuống hồ bơi.
Thời Sênh đột nhiên trở nên hung hãn như vậy, đám học sinh này đã hơi sợ hãi.
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngạnh, ngang ngạnh thì không sợ chết.
Lúc này Thời Sênh trong mắt họ chính là kẻ không sợ chết.
Chỉ cần một người trong đám bọn họ xảy ra chuyện thì đều có thể khiến cô ta lĩnh đủ, nếu như cô ta đã dám làm như vậy với bọn họ thì nghĩa là cô ta không cần mạng nữa rồi.
Bể bơi lại một lần nữa yên tĩnh xuống, Thời Sênh đút hai tay vào túi áo, nhếch khóe miệng, “Lãng phí thời gian với cô thì chi bằng mau chóng nghĩ cách đi, nhiệt độ này… à, sẽ giảm rất nhanh đấy.”
“Giản Ngâm, cô điên rồi!” Phàn Nhu gào lên.
“Bị các em bức tới điên đó.” Nguyên chủ không phải là bị bọn họ bức tới tinh thần hoảng loạn sao?
“Cô rời khỏi cũng sẽ không có quả tốt mà ăn đâu.”
“Không phiền các em quan tâm.”
“Cô là đồ bỉ ổi, mau thả chúng tôi ra.”
“Em kêu tôi là đồ bỉ ổi mà còn muốn tôi thả em ra ngoài sao, đang mơ sao?” Mẹ kiếp, đồ đần.
Từ đầu tới cuối, Thời Sênh đều mang bộ dạng rất bình thản, rốt cuộc thì học sinh tuổi vẫn còn nhỏ, dù có lanh lợi hơn người thì cũng không thể thâm sâu bằng lão yêu quái như cô được.
Chỉ trong chốc lát, đã có không ít nữ sinh bắt đầu khóc lên, các nam sinh thì dốc sức mắng Thời Sênh, nhưng tới cuối cùng cũng bị lạnh tới mức bắt đầu nói năng run rẩy.
Trên người bọn họ chỉ có một chút vải, nữ sinh đều mang theo khăn tắm còn có thể quấn lại phòng lạnh, nhưng có nam sinh thì chỉ có mỗi cái quần bơi.
“Cứu với… Bên ngoài có ai không?
“Có người không? Sắp chết rồi, mở cửa…”
“Nhiệt độ sao lại giảm nhanh như vậy được?” Cứ cho là lò sưởi hỏng thì cũng không thể giảm nhanh như vậy được.
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng bọn họ, “Có thể là do cô run tay nên đã bật nhầm sang điều hòa rồi.”
Bây giờ thì biết lạnh rồi sao, mẹ kiếp, nếu như chậu nước đá đó của các người mà đổ vào người ông thì còn lạnh hơn bây giờ rất nhiều đó.
Mọi người: “…” Đồ điên.
“Giản Ngâm, cô muốn để chúng tôi chết cóng trong đây sao?” Nam sinh hồi nãy muốn đánh Thời Sênh đang run cầm cập.
“Sao lại như vậy, cô không muốn bị vào tù đâu.” Gϊếŧ người gì đó là phạm pháp mà.
[… Từ miệng Ký chủ nói ra lời này, thật sự là vô cùng xấu hổ.]
“Vậy cô còn không mau thả chúng tôi ra ngoài? Cô có biết là đắc tội với nhiều người chúng tôi như vậy sẽ có hậu quả gì không?” Nam sinh nghiến răng phẫn nộ.
Thời Sênh suy nghĩ một chút, “ Không biết, vậy nên cô muốn thử xem.”
Mọi người: “…”
Đây thật sự là muốn chết mà.
Đánh không lại, nói cũng không lại, đe dọa càng không có tác dụng, đám học sinh không còn cách nào khác, chỉ có thể nhảy nhót loạn xạ trong không khí lạnh giá, mục đích là để cơ thể ấm hơn một chút.
Có người phát hiện ở dưới nước khá ấm, một đám người lại nhảy xuống.
Nhưng theo nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp thì nhiệt độ của nước cũng không ngừng giảm xuống.
“Giản Ngâm, rốt cuộc cô muốn thế nào mới thả chúng tôi ra?”
Thời Sênh nhún vai, biểu cảm muốn giúp nhưng không có khả năng.
“Em sai rồi, cô ơi, em không nên như vậy đối với cô, xin cô hãy để em ra ngoài, sau này em sẽ không làm như vậy với cô nữa.” Có nữ sinh không chịu được nữa, bật khóc.
“Cậu làm gì vậy? Sao lại cúi đầu trước cô ta, cô ta không dám làm gì chúng ta đâu, cố chịu đựng rồi sẽ tốt thôi.” Người bên cạnh lập tức trách mắng nữ sinh đó.
Mặt nữ sinh đầy sự sợ hãi, hàm răng va vào nhau lộp cộp, “Nhưng mà… mình sắp không chịu được rồi, mình rất lạnh, mình cảm giác sắp chết đến nơi rồi.”
“Chỉ là ảo giác của em thôi.”
Thời Sênh tiếp lời, lập tức bị ánh nhìn phẫn nộ từ đám đông công kích.
Ban đầu, đám người này còn cố chịu đựng, sau có người xin Thời Sênh tha cho thì bị trách mắng thậm tệ.
Nhưng tới cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều không chịu được nữa, bắt đầu xin lỗi Thời Sênh, dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là đùn đẩy trách nhiệm, biểu thị bọn họ làm vậy đều là vì nhóm bảy người ở trong bệnh viện.
Bọn họ không phải cố ý ức hϊếp cô, chờ khi ra ngoài sẽ bù đắp thật xứng đáng cho cô.
Thời Sênh sao có thể tin lời của đám nhãi ranh này được.
…
Chờ đám học sinh được cứu ra ngoài thì đã là hơn một tiếng sau, cũng chỉ bị lạnh hơi thê thảm thôi chứ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Chuyện lần này kinh động tới trường học, tới cả hiệu trưởng cũng xuất đầu lộ diện luôn.
Nhưng học sinh chưa kịp nói là do Thời Sênh làm thì bên phụ trách bể bơi đã đứng ra thừa nhận sai lầm.
Cửa của bể bơi được kiểm soát bằng điện, nhưng dây điện bị cháy hỏng nên cả hệ thống lò sưởi cũng bị hỏng theo.
Vì là mùa đông, học sinh tới bể bơi không nhiều, còn nhân viên ở đó lại tự ý rời vị trí làm việc, thêm nữa là bình thường bọn họ hơi chểnh mảng với công việc, không kiểm tra kỹ cửa và lò sưởi nên đã để xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cũng rất tuyệt vọng.
Đám học sinh kia chắc chắn không vừa ý, ai nấy đều chỉ tội Thời Sênh.
Thời Sênh dĩ nhiên không thừa nhận rồi, cô đâu phải đồ ngốc.
Tất cả học sinh đều ngơ ngác.
“Rõ ràng chính miệng cô thừa nhận… Hiệu trưởng, chính là cô ta, là cô ta làm đó. Cô ta muốn hại chết chúng em, chính miệng cô ta đã thừa nhận như vậy.”
“Giản Ngâm, tại sao cô phủ nhận vậy, lúc nãy không phải cô rất điên cuồng sao? Cô tưởng là cô phủ nhận rồi thì sẽ không có chuyện gì hả?”
“Hiệu trưởng, thầy phải làm chủ cho chúng em, Giản Ngâm điên rồi… hu hu hu hu…”
Thời Sênh trợn trắng mắt, ông đây mà không phủ nhận thì mới đúng là bị ngu đó!
Nghĩ ông đây ngu mà thật sự đi trả lời tụi bây sao? Về sau còn nhiều chiêu đợi tụi bây lắm!
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.